[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 67 Nếu vì tự do, gả cho gà thì theo gà
Trở lại resort, đã là mười một giờ đêm, Vu Sâm mở cửa xe cho cô, chàng trai tuyệt mỹ như yêu nghiệt từ trong xe bước ra.
Sửa sang lại áo khoác rộng lớn, Dạ Cô Tinh mắt nhìn thẳng đi về phía phòng mình, Vu Sâm theo sát phía sau, vừa bước ra thang máy đãbị một tên áo đen cao to ngăn lại.
“Cậu Dạ, Bang chủ chúng tôi cho mời."
Trong phòng, ở phía sau chiếc bàn màu đen to lớn, theo tiếng bước chân lại gần một trước một sau, chiếc ghế tựa lớn chậm rãi chuyển động, lộ ra một khuôn mặt già nua.
Dạ Cô Tinh đứng lại, sắc mặt trầm như nước, Vu Sâm đứng cách một bước xa phía sau, khuôn mặt sắc bén.
“Không biết Bạch bang chủ đêm khuya mời Dạ mỗ đến đây để làm gì?" Đánh đòn phủ đầu, nói thẳng.
Bạch Đào ngồi ở trên ghế tựa cao sang sảng nở nụ cười: “Cậu Dạ thẳng thắn thoải mái, lão phu rất thưởng thức."
Cô khẽ vuốt cằm: “Quá khen."
“Nói tới chuyện này, vốn là lão phu nên tự mình tới cửa bái phỏng, nhưng đoán là cậu không có trong phòng, tôi chỉ có thể nói mấy đứa chờ ở cửa thang máy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong cậu bao dung."
Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười: “Ông Bạch nói gì vậy, vốn vãn bối nên tới cửa bái phỏng, sao dám làm phiền ông đại giá?"
“Tốt lắm! Lễ phép lại khiêm tốn cẩn thận, không hổ là đương gia của Dạ Xã!" Bạch Đào tán thưởng, nụ cười hài lòng, nếu bỏ qua đôi mắt ông ta lấp lóe ánh sáng, cũng thật sự giống như một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, hiền lành dạy dỗ.
“Dạ mỗ xấu hổ, thành thật không dám nghịch đại đao trước mặt Quan công. Ông Bạch lòng dạ rộng rãi, khí lượng rộng lượng, đáng để đám vãn bối chúng tôi học tập noi theo."
Hai người một tới một lui, đánh thái cực một vòng lại một vòng, Dạ Cô Tinh không chút hoang mang, không nhanh không chậm, theo câu chuyện của Bạch Đào mà tiếp lời, nhưng lại không mở miệng hỏi dò Bạch Đào mời mình đến có chuyện gì, lại giống như đang nói chuyện phiếm việc nhà, chuyện vặt vãnh, thực sự không giống không khí giương cung bạt kiếm của hai đại bang chủ nên có.
Mà Bạch Đào lại âm thầm hoảng sợ, ông ta không ngờ cậu Dạ này có thể giữ được bình tĩnh như vây, không kiêu không vội, thành thạo điêu luyện, vốn nghĩ bắt đầu là nắm lấy ót, không ngờ lại bị đối phương xoay quanh.
Ý đồ của Bạch Đào, sao Dạ Cô Tinh lại không biết được chứ? Tuy rằng bây giờ cô đang rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng trò hay nhìn người khác ăn quả đắng cô cũng không muốn bỏ qua, tạm thời chơi với lão thất phu này một chút, nhìn xem đến tột cùng ai là người kích động trước, mất đi quyền chủ động.
Bạch Đào ho nhẹ hai tiếng: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay mời cậu đến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng, cậu xem……" Bạch Đào liếc mắt nhìn Vu Sâm ở phía sau Dạ Cô Tinh, lù lù bất động, mắt nhìn thẳng, ý tứ ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Dạ Cô Tinh giả vờ không rõ: “Ông Bạch có lời gì không ngại nói thẳng. Khí trời chuyển lạnh, người già phải chú ý thân thể mới tốt, miễn cho bị cảm lạnh, chính là, rút dây động rừng, một tổ kiến cũng có thể hủy cả con đê, ông nói xem có đúng không?"
Bạch Đào mặt đỏ lên, nhưng cũng không biết làm sao để phản bác, bây giờ ông ta cũng đã hiểu ra, chàng trai trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không vô dụng như vẻ bề ngoài.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của Bạch Đào đối với ‘cậu Dạ’ không thể nói là tốt, cũng không phải xấu, ngược lại có tốt có xấu, nửa nọ nửa kia, tổng hợp một hồi cũng thành hạng xoàng!
Ông ta thưởng thức khí độ nói chuyện và làm việc của người trẻ tuổi này, nhưng thân thể người này lại nhẹ nhàng bay bổng cũng không lọt mắt ông ta, còn có cả khuôn còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ mấy phần này nữa.
Tuy rằng trên sách có viết: “Nam sinh nữ tướng vô cùng phú quý, nữ sinh nam tướng lại rất vất vả." Nhưng một người đàn ông có vẻ bề ngoài xuất sắc như vậy, đối với người vợ cũng không phải… là chuyện tốt.
Dạ Cô Tinh chiều cao vốn là 1m70, ở trong đám nữu sinh cũng xem như là hạc đứng trong bầy gà, tuyệt đối xuất sắc, Nhưng mà đặt ở trong đám đàn ông 1m80, thực sự không đáng chú ý.
Hơn nữa cô vốn gầy, tuy rằng sau khi mang thai phần eo to lên rất nhiều, nhưng nhìn từ phía sau, bóng lưng thực sự quá mức tinh tế, cũng chẳng trách Bạch Đào lại dùng từ “nhẹ nhàng bay bổng" để hình dung cô.
“Tôi có chút việc tư muốn thương lượng với cậu, việc quan hệ cơ mật, hi vọng những người không liên quan có thể tránh mặt một chút."
Nếu vòng vo không được, ông ta quyết định thẳng thắn vậy.
Thực ra, vô hình trung, Bạch Đào đã bị Dạ Cô Tinh nắm mũi dẫn đi, từ lâu đã rơi xuống thế yếu, chỉ là chính ông ta còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Vu Sâm gật đầu một cái rất khẽ, Vu Sâm hiểu ý, lùi ra ngoài cửa, nhưng giác quan toàn thân tất cả đang điều động, không chút biến sắc nhìn kỹ nhất cử nhất động bên trong, một khi có gì đó dị thường, sẽ phá cửa vào, giơ súng bắn ngay.
Thấy Vu Sâm đã lui ra, Bạch Đào từ trên ghế tựa lớn đứng dậy, mời Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tư thái thong dong, ngược lại cô muốn xem xem lão hồ ly Bạch Đào này tìm mình rốt cuộc có mục đích gì.
Uống một ngụm trà nhuận giọng, ánh mắt Bạch Đào lóe lên: “Nghe Minh Hàm nói, trước khi Hội nghị này chính thức bắt đầu, con bé có gặp cậu một lần, được cậu ra tay giúp đỡ."
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu: “Chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi."
Bạch Đào cười nói: “Tâm tư của thiếu nữ, lão già tôi đây không hiểu, hi vọng sau này được cậu chăm sóc nhiều hơn."
Dạ Cô Tinh xua tay, cười vô cùng khiêm tốn: “Ông Bạch nói quá lời rồi. Cô Bạch xuất thân danh môn, đại gia khuê tú, lại tự nhiên hào phóng, dịu dàng săn sóc, Dạ mỗ vinh hạnh."
Khuôn mặt già nua của Bạch Đào cười thành một bông hoa cúc: “Xem ra ấn tượng của cậu đối với Minh Hàm nhà tôi cũng không tệ lắm."
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thâm thúy, nở một nụ cười hàm ý: “Đúng là không tệ."
“Không biết cậu đã có gia đình chưa?" Bạch Đào giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng cũng âm thầm quan sát thần thái của Dạ Cô Tinh.
Động tác thưởng thức cốc uống trà trong tay của Dạ Cô Tinh đột nhiên khựng lại, ngước mắt nhếch môi: “Chưa."
“Vậy cậu đối với Minh Hàm nhà tôi……"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh nghiêng qua, nụ cười vẫn chưa tắt: “Ông Bạch, ông đây là muốn chọn Dạ mỗ làm cháu rể?"
Bạch Đào sững sờ, lập tức sang sảng nở nụ cười: “Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, nếu cậu Dạ đã đi thẳng vào vấn đề, vậy tôi cũng không giấu đầu lòi đuôi. Đúng vậy, lão phu đúng là có ý này, nhưng không biết ý tứ của cậu như thế nào?"
“Tôi từ chối."
Nụ cười cứng ngắc ở khóe môi, dường như ông ta không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ từ chối thẳng thắn như vậy, Bạch Đào vỗ bàn đứng dậy: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, đúng là không biết tốt xấu!"
Dạ Cô Tinh không chút hoang mang đặt chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy, sửa lại ống tay áo: “Mà cho dù Dạ mỗ có cưới vợ hay không, chỉ đựa vào câu nói thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, ý tốt của ông, Dạ mỗ cũng không dám thản nhiên nhận được."
Bạch Đào đang tính toán cái gì, cô rõ ràng trong lòng.
Bây giờ nhà họ Bạch vô hậu, mắt thấy chỉ có Bạch Minh Hàm độc đinh, mà Bạch Đào cũng chỉ còn là ánh tà dương sắp tối, đã già lọm khọm, việc cấp bách chính là tìm một người thừa kế, thành hôn với Bạch Minh Hàm, sau đó giao Bang Thất Tinh cho người kia.
Bạch Đào tìm tới mình, Dạ Cô Tinh không chút bất ngờ, bởi vì chọn tới chọn lui, đúng là không có ai thích hợp hơn cô!
Thứ nhất, Bang Thất Tinh so với Dạ Xã, một con voi lớn cùng một con chó làng, bên nào nặng bên nào nhẹ, cái nào lớn cái nào nhỏ, người hơi có chút đầu óc cũng biết lựa chọn như thế nào, một khi cưới Bạch Minh Hàm, gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh đều có thể nằm trong túi, vì thế, Bạch Đào rất tin tưởng mình sẽ thắng, trước lợi ích khổng lồ như vậy, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ cúi đầu.
Thứ hai, chính là bởi vì Bang Thất Tinh chênh lệch vô cùng lớn với Dạ Xã, thay vì nói cậu Dạ cưới con gái lớn nhà họ Bạch, còn không bằng nói là nhà họ Bạch cưới cậu Dạ, vô luận như thế nào, tên tuổi cậu Dạ là “con rể cưới vào cửa" xem như đã không thể tránh thoát! Điều này cũng là lí do quan trọng nhất Bạch Đào loại bỏ Đường Nghiêu, Nguyên Dực, mà coi trọng người chỉ là người đứng đầu của một thế lực nhỏ như cậu Dạ!
Thử nghĩ mà xem, Đường Nghiêu sở hữu Bang Cự Phong, Nguyên Dực lại là người thừa kế duy nhất của Thương Hiệt xã, hai người kia nắm trong tay của cải và quyền thế ngang ngửa với Bang Thất Tinh, dưới điều kiện môn đăng hộ đối, Bạch Minh Hàm gả cho ai trong hai người bọn họ, cũng không khác gì mang gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh tặng không cho người!
Bạch Đào khôn khéo một đời, giảo hoạt một đời, làm sao có thể chịu làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy?
“Cậu Dạ, cậu thật sự rất thông minh." Bạch Đào híp mắt lại, giờ khắc này đã bình tĩnh lại, không nhìn ra chút dấu hiệu giận tím mặt vừa rồi: “Đúng vậy, tôi đồng ý gả Minh Hàm cho cậu đúng là có điều kiện."
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói.
“Cậu phải ở rể nhà họ Bạch, Dạ Xã phải gia nhập vào Bang Thất Tinh, từ đó trở đi phải là thế lực của Bang Thất Tinh, một đời không được phép thiết lập thế lực riêng của chính mình, Mà, con của cậu và Minh Hàm cũng phải mang họ Bạch!"
“Điều kiện hà khắc như vậy, ông Bạch cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?"
“Hà khắc? Dạ Xã căn bản là không có cửa sánh với Bang Thất Tinh, dùng món tiền nhỏ đổi được đống tiền lớn, là kiếm lời hay là thiệt thòi, tin tưởng người thông minh đều biết tính."
“Ha ha……" Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu, trầm thấp nở nụ cười, vẻ sắc bén bên trong sự bất đắc dĩ không giảm: “Ông Bạch đây là muốn Dạ mỗ bán mình, từ đây làm trâu làm ngựa vì Bang Thất Tinh? Tin rằng ông đã từng nghe qua một câu nói như thế này, tiền tài đúng là đáng quý, giá trị của tình yêu càng cao hơn, nếu vì sự tự do, hai thứ này đều có thể ném đi."
Bạch Đào biến sắc.
Dạ Cô Tinh lại trực tiếp cất bước rời đi, tiêu sái khoát tay áo một cái: “Dạ mỗ tính cách lười biếng, chịu không nổi những ràng buộc cứng nhắc, với tôi, tự do là quan trọng nhất, cho dù mười Bang Thất Tinh cũng không đổi! Ngài đi tắm một cái rồi ngủ sớm đi, Dạ mỗ cáo từ."
Đợi cho đến khi bóng lưng màu đen biến mất trong tầm mắt, Bạch Đào vẫn còn ngây người, vì tự do? Cậu ta lại hào hiệp, tùy hứng như vậy? Hay là đang lạt mềm buộc chặt, có mưu đồ khác?
Lúc này, sau tấm bình phong cổ kính một bên một bóng người cao gầy thanh thoát đi ra, mái tóc ngắn, màu nâu đỏ, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết như ngọc trơn láng của cô gái. Cô gái khẽ cắn môi, trong mắt bị phủ một tầng sương mù, ngơ ngác nhìn phương hướng người đàn ông rời đi, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Để tay lên ngực tự hỏi, vào giờ phút này Bạch Minh Hàm có một tâm tình phức tạp khó diễn tả thành lời đối với người đàn ông họ Dạ kia, dừng như là hâm mộ, tựa như tôn sùng, tựa như sùng bái, người đàn ông này bí ẩn như một câu đố, khiến cho cô ấy không nhịn được mà muốn lại gần để tìm tòi, nghiên cứu.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy vô cùng hứng thú với một người đàn ông đến vậy, ngay cả Mục Viễn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh Dạ, đến tột cùng anh còn có bao nhiêu khuôn mặt?
Khi Dạ Cô Tinh trở về phòng, vừa vặn nhận được cuộc điện thoại của An Tuyển Hoàng, ngồi xuống ghế sô pha, bôn ba một ngày, cuối cùng cũng coi như về bến, cực kỳ an lòng.
“Alo ——"
“Bây giờ mới trở về sao?" Giọng nói của người đàn ông trước sau như một thận trọng thâm trầm, cũng không khó nhận ra bên trong ẩn chứa sự đau lòng.
“Ừ." Cô đưa tay xoa xoa mi tâm: “Tối nay anh có tới đây không?"
Cô sẽ để cửa cho anh.
“Không tới nữa, ngày mai sẽ tới thăm em."
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi ngưng đọng, ngày mai? Ngày mai là ngày cuối cùng của Hội nghị này, Nguyên Hùng chắc chắn sẽ có hành động: “Anh……"
“Anh nói rồi, giữa chúng ta, không cần tính toán rõ ràng."
“Nhưng mà thân phận của anh……" An Tuyển Hoàng là người đứng đầu của hắc đạo phương Bắc, chính là “Hắc đạo Ám Đế" giết người vô tình trong truyền thuyết, nếu như anh xuất hiện, e rằng sẽ khiến cho toàn bộ phương Nam rúng động, sơ ý một chút, còn có thể khiến cho tất cả mọi người công kích, người đàn ông này cũng thật là tài cao gan lớn! Nghe ý của anh, hình như ngày mai sẽ đến.
“Không cần lo lắng, anh có cách."
“Tùy anh, nhưng đã nói rồi nhé, phương Nam là của em, anh không được cướp đâu." Giọng nói mang theo chút làm nũng.
Bên kia, An Tuyển Hoàng bỗng dưng nhếch khóe môi lên, nét mặt nhẹ nhàng: “Của em chính là của anh, anh không cướp."
Dạ Cô Tinh cũng cười: “Sai, của anh chính là của em, của em vẫn là của em."
“Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó." Sắc mặt người đàn ông hơi đen lại, nụ cười cứng ngắc đọng lại nơi khóe môi, nặng nề mở miệng, nói ra sự thật.
“Xì —— anh là Gà, là chó à? Nếu như vậy, em mới không lấy anh đâu!"
“Em dám!"
“Hừ! Có muốn thử một chút không?"
“Tối mai lại trừng trị em!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Cô Tinh cổ co rụt lại, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai sợ ai!"
“Á à? Giỏi quá ha? Lần trước là ai khóc lóc xin tha?" Nghĩ đến thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ thư sướng dưới thân mình, giống như bông hoa nhài lẳng lặng tỏa hương, một mùi thơm tinh khiết không chút tì vết, khiến người ta muốn ngừng mà không được, An Tuyển Hoàng bụng dưới căng thẳng, hô hấp dần dần nặng nề hỗn loạn, vội vàng ổn định tâm thần.
“Chớ đắc ý, phong thủy luân chuyển, lần sau em cũng phải khiến cho anh quỳ xin tha!"
An Tuyển Hoàng vẻ mặt thâm sâu: “Được, anh chờ."
Cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang: “Cô chủ, người đã đến rồi." Giọng nói trầm ổn của Vu Sâm từ ngoài cửa vọng vào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi, để điện thoại di động sang một bên, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Mang vào."
Đàm Hào, Vu Sâm đẩy cửa mà vào, giữa hai người còn có một người đàn ông da ngăm đen, ngũ quan bình thường, vạm vỡ, trông rất cường tráng.
Trong lúc Dạ Cô Tinh đang quan sát anh ta, Bùi Ứng Long cũng không e dè mà đánh giá cô, người đàn ông tuyệt mỹ ngồi trên ghế sô pha ở trước mắt, một tư thái lười biếng, mặt trắng như ngọc, vóc người có vẻ gầy yếu đơn bạc, nhưng đôi mắt màu đen quỷ quyệt sâu thẳm, khiến cho người khác không dám khinh thường.
“Bùi Ứng Long?" Dạ Cô Tinh không hạ thấp giọng, mà là dùng âm sắc vốn có của mình, giọng nói của người phụ nữ thanh thoát linh động chậm rãi vang lên, cô đối với người của mình, luôn luôn dùng bộ mặt thật đối diện, chưa bao giờ giấu diếm, bởi vì, đây là sự tôn trọng và tín nhiệm cơ bản nhất.
“Xã trưởng." Nếu ban đầu anh ta còn hoài nghi thân phận của người trước mắt, vậy bây giờ toàn bộ sự nghi ngờ đã tiêu tán, qua lời của Tiền Kỳ Bân, anh ta đã biết được chủ của xưởng quân sự là một người phụ nữ!
“Biết vì sao tôi hoả tốc gọi anh chạy tới Thành phố Z không?"
“Xã trưởng mời nói."
“Chắc là ông Tiền đã nói rất rõ ràng cho anh, anh muốn đi, tôi có thể không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải giúp tôi làm xong một chuyện cuối cùng."
“Nếu…… tôi từ chối thì sao?" Bùi Ứng Long mắt sáng như đuốc.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi: “Có lẽ anh nên nghe tôi nói xong trước đã, rồi sau đó mới quyết định là tiếp nhận, hay là từ chối, do anh quyết định."
“Xã trưởng mời nói."
Tiến lui có mức độ, không kiêu không vội, mà tâm tư cẩn thận, hoàn toàn ngược lại với vẻ thô lỗ bề ngoài, người này khá thú vị.
“Bây giờ trên tay tôi có một lô vũ khí, cần anh tìm cách nâng cao uy lực của số vũ khí này lên gấp tám đến mười lần trước chiều mai."
Bùi Ứng Long chắp tay gật đầu: “Xã trưởng, tôi chỉ là một thợ phổ thông trong xưởng quân sự, cô quá đề cao tôi rồi."
“Thật sao?" Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại: “Anh Bùi không cần quá mức khiêm tốn, dù sao trước đây Tam Long hội uy danh hiển hách, ngồi vững vị trí thứ nhất trong giới vũ khí."
Sửa sang lại áo khoác rộng lớn, Dạ Cô Tinh mắt nhìn thẳng đi về phía phòng mình, Vu Sâm theo sát phía sau, vừa bước ra thang máy đãbị một tên áo đen cao to ngăn lại.
“Cậu Dạ, Bang chủ chúng tôi cho mời."
Trong phòng, ở phía sau chiếc bàn màu đen to lớn, theo tiếng bước chân lại gần một trước một sau, chiếc ghế tựa lớn chậm rãi chuyển động, lộ ra một khuôn mặt già nua.
Dạ Cô Tinh đứng lại, sắc mặt trầm như nước, Vu Sâm đứng cách một bước xa phía sau, khuôn mặt sắc bén.
“Không biết Bạch bang chủ đêm khuya mời Dạ mỗ đến đây để làm gì?" Đánh đòn phủ đầu, nói thẳng.
Bạch Đào ngồi ở trên ghế tựa cao sang sảng nở nụ cười: “Cậu Dạ thẳng thắn thoải mái, lão phu rất thưởng thức."
Cô khẽ vuốt cằm: “Quá khen."
“Nói tới chuyện này, vốn là lão phu nên tự mình tới cửa bái phỏng, nhưng đoán là cậu không có trong phòng, tôi chỉ có thể nói mấy đứa chờ ở cửa thang máy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong cậu bao dung."
Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười: “Ông Bạch nói gì vậy, vốn vãn bối nên tới cửa bái phỏng, sao dám làm phiền ông đại giá?"
“Tốt lắm! Lễ phép lại khiêm tốn cẩn thận, không hổ là đương gia của Dạ Xã!" Bạch Đào tán thưởng, nụ cười hài lòng, nếu bỏ qua đôi mắt ông ta lấp lóe ánh sáng, cũng thật sự giống như một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, hiền lành dạy dỗ.
“Dạ mỗ xấu hổ, thành thật không dám nghịch đại đao trước mặt Quan công. Ông Bạch lòng dạ rộng rãi, khí lượng rộng lượng, đáng để đám vãn bối chúng tôi học tập noi theo."
Hai người một tới một lui, đánh thái cực một vòng lại một vòng, Dạ Cô Tinh không chút hoang mang, không nhanh không chậm, theo câu chuyện của Bạch Đào mà tiếp lời, nhưng lại không mở miệng hỏi dò Bạch Đào mời mình đến có chuyện gì, lại giống như đang nói chuyện phiếm việc nhà, chuyện vặt vãnh, thực sự không giống không khí giương cung bạt kiếm của hai đại bang chủ nên có.
Mà Bạch Đào lại âm thầm hoảng sợ, ông ta không ngờ cậu Dạ này có thể giữ được bình tĩnh như vây, không kiêu không vội, thành thạo điêu luyện, vốn nghĩ bắt đầu là nắm lấy ót, không ngờ lại bị đối phương xoay quanh.
Ý đồ của Bạch Đào, sao Dạ Cô Tinh lại không biết được chứ? Tuy rằng bây giờ cô đang rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng trò hay nhìn người khác ăn quả đắng cô cũng không muốn bỏ qua, tạm thời chơi với lão thất phu này một chút, nhìn xem đến tột cùng ai là người kích động trước, mất đi quyền chủ động.
Bạch Đào ho nhẹ hai tiếng: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay mời cậu đến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng, cậu xem……" Bạch Đào liếc mắt nhìn Vu Sâm ở phía sau Dạ Cô Tinh, lù lù bất động, mắt nhìn thẳng, ý tứ ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Dạ Cô Tinh giả vờ không rõ: “Ông Bạch có lời gì không ngại nói thẳng. Khí trời chuyển lạnh, người già phải chú ý thân thể mới tốt, miễn cho bị cảm lạnh, chính là, rút dây động rừng, một tổ kiến cũng có thể hủy cả con đê, ông nói xem có đúng không?"
Bạch Đào mặt đỏ lên, nhưng cũng không biết làm sao để phản bác, bây giờ ông ta cũng đã hiểu ra, chàng trai trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không vô dụng như vẻ bề ngoài.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của Bạch Đào đối với ‘cậu Dạ’ không thể nói là tốt, cũng không phải xấu, ngược lại có tốt có xấu, nửa nọ nửa kia, tổng hợp một hồi cũng thành hạng xoàng!
Ông ta thưởng thức khí độ nói chuyện và làm việc của người trẻ tuổi này, nhưng thân thể người này lại nhẹ nhàng bay bổng cũng không lọt mắt ông ta, còn có cả khuôn còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ mấy phần này nữa.
Tuy rằng trên sách có viết: “Nam sinh nữ tướng vô cùng phú quý, nữ sinh nam tướng lại rất vất vả." Nhưng một người đàn ông có vẻ bề ngoài xuất sắc như vậy, đối với người vợ cũng không phải… là chuyện tốt.
Dạ Cô Tinh chiều cao vốn là 1m70, ở trong đám nữu sinh cũng xem như là hạc đứng trong bầy gà, tuyệt đối xuất sắc, Nhưng mà đặt ở trong đám đàn ông 1m80, thực sự không đáng chú ý.
Hơn nữa cô vốn gầy, tuy rằng sau khi mang thai phần eo to lên rất nhiều, nhưng nhìn từ phía sau, bóng lưng thực sự quá mức tinh tế, cũng chẳng trách Bạch Đào lại dùng từ “nhẹ nhàng bay bổng" để hình dung cô.
“Tôi có chút việc tư muốn thương lượng với cậu, việc quan hệ cơ mật, hi vọng những người không liên quan có thể tránh mặt một chút."
Nếu vòng vo không được, ông ta quyết định thẳng thắn vậy.
Thực ra, vô hình trung, Bạch Đào đã bị Dạ Cô Tinh nắm mũi dẫn đi, từ lâu đã rơi xuống thế yếu, chỉ là chính ông ta còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Vu Sâm gật đầu một cái rất khẽ, Vu Sâm hiểu ý, lùi ra ngoài cửa, nhưng giác quan toàn thân tất cả đang điều động, không chút biến sắc nhìn kỹ nhất cử nhất động bên trong, một khi có gì đó dị thường, sẽ phá cửa vào, giơ súng bắn ngay.
Thấy Vu Sâm đã lui ra, Bạch Đào từ trên ghế tựa lớn đứng dậy, mời Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tư thái thong dong, ngược lại cô muốn xem xem lão hồ ly Bạch Đào này tìm mình rốt cuộc có mục đích gì.
Uống một ngụm trà nhuận giọng, ánh mắt Bạch Đào lóe lên: “Nghe Minh Hàm nói, trước khi Hội nghị này chính thức bắt đầu, con bé có gặp cậu một lần, được cậu ra tay giúp đỡ."
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu: “Chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi."
Bạch Đào cười nói: “Tâm tư của thiếu nữ, lão già tôi đây không hiểu, hi vọng sau này được cậu chăm sóc nhiều hơn."
Dạ Cô Tinh xua tay, cười vô cùng khiêm tốn: “Ông Bạch nói quá lời rồi. Cô Bạch xuất thân danh môn, đại gia khuê tú, lại tự nhiên hào phóng, dịu dàng săn sóc, Dạ mỗ vinh hạnh."
Khuôn mặt già nua của Bạch Đào cười thành một bông hoa cúc: “Xem ra ấn tượng của cậu đối với Minh Hàm nhà tôi cũng không tệ lắm."
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thâm thúy, nở một nụ cười hàm ý: “Đúng là không tệ."
“Không biết cậu đã có gia đình chưa?" Bạch Đào giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng cũng âm thầm quan sát thần thái của Dạ Cô Tinh.
Động tác thưởng thức cốc uống trà trong tay của Dạ Cô Tinh đột nhiên khựng lại, ngước mắt nhếch môi: “Chưa."
“Vậy cậu đối với Minh Hàm nhà tôi……"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh nghiêng qua, nụ cười vẫn chưa tắt: “Ông Bạch, ông đây là muốn chọn Dạ mỗ làm cháu rể?"
Bạch Đào sững sờ, lập tức sang sảng nở nụ cười: “Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, nếu cậu Dạ đã đi thẳng vào vấn đề, vậy tôi cũng không giấu đầu lòi đuôi. Đúng vậy, lão phu đúng là có ý này, nhưng không biết ý tứ của cậu như thế nào?"
“Tôi từ chối."
Nụ cười cứng ngắc ở khóe môi, dường như ông ta không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ từ chối thẳng thắn như vậy, Bạch Đào vỗ bàn đứng dậy: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, đúng là không biết tốt xấu!"
Dạ Cô Tinh không chút hoang mang đặt chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy, sửa lại ống tay áo: “Mà cho dù Dạ mỗ có cưới vợ hay không, chỉ đựa vào câu nói thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, ý tốt của ông, Dạ mỗ cũng không dám thản nhiên nhận được."
Bạch Đào đang tính toán cái gì, cô rõ ràng trong lòng.
Bây giờ nhà họ Bạch vô hậu, mắt thấy chỉ có Bạch Minh Hàm độc đinh, mà Bạch Đào cũng chỉ còn là ánh tà dương sắp tối, đã già lọm khọm, việc cấp bách chính là tìm một người thừa kế, thành hôn với Bạch Minh Hàm, sau đó giao Bang Thất Tinh cho người kia.
Bạch Đào tìm tới mình, Dạ Cô Tinh không chút bất ngờ, bởi vì chọn tới chọn lui, đúng là không có ai thích hợp hơn cô!
Thứ nhất, Bang Thất Tinh so với Dạ Xã, một con voi lớn cùng một con chó làng, bên nào nặng bên nào nhẹ, cái nào lớn cái nào nhỏ, người hơi có chút đầu óc cũng biết lựa chọn như thế nào, một khi cưới Bạch Minh Hàm, gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh đều có thể nằm trong túi, vì thế, Bạch Đào rất tin tưởng mình sẽ thắng, trước lợi ích khổng lồ như vậy, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ cúi đầu.
Thứ hai, chính là bởi vì Bang Thất Tinh chênh lệch vô cùng lớn với Dạ Xã, thay vì nói cậu Dạ cưới con gái lớn nhà họ Bạch, còn không bằng nói là nhà họ Bạch cưới cậu Dạ, vô luận như thế nào, tên tuổi cậu Dạ là “con rể cưới vào cửa" xem như đã không thể tránh thoát! Điều này cũng là lí do quan trọng nhất Bạch Đào loại bỏ Đường Nghiêu, Nguyên Dực, mà coi trọng người chỉ là người đứng đầu của một thế lực nhỏ như cậu Dạ!
Thử nghĩ mà xem, Đường Nghiêu sở hữu Bang Cự Phong, Nguyên Dực lại là người thừa kế duy nhất của Thương Hiệt xã, hai người kia nắm trong tay của cải và quyền thế ngang ngửa với Bang Thất Tinh, dưới điều kiện môn đăng hộ đối, Bạch Minh Hàm gả cho ai trong hai người bọn họ, cũng không khác gì mang gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh tặng không cho người!
Bạch Đào khôn khéo một đời, giảo hoạt một đời, làm sao có thể chịu làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy?
“Cậu Dạ, cậu thật sự rất thông minh." Bạch Đào híp mắt lại, giờ khắc này đã bình tĩnh lại, không nhìn ra chút dấu hiệu giận tím mặt vừa rồi: “Đúng vậy, tôi đồng ý gả Minh Hàm cho cậu đúng là có điều kiện."
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói.
“Cậu phải ở rể nhà họ Bạch, Dạ Xã phải gia nhập vào Bang Thất Tinh, từ đó trở đi phải là thế lực của Bang Thất Tinh, một đời không được phép thiết lập thế lực riêng của chính mình, Mà, con của cậu và Minh Hàm cũng phải mang họ Bạch!"
“Điều kiện hà khắc như vậy, ông Bạch cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?"
“Hà khắc? Dạ Xã căn bản là không có cửa sánh với Bang Thất Tinh, dùng món tiền nhỏ đổi được đống tiền lớn, là kiếm lời hay là thiệt thòi, tin tưởng người thông minh đều biết tính."
“Ha ha……" Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu, trầm thấp nở nụ cười, vẻ sắc bén bên trong sự bất đắc dĩ không giảm: “Ông Bạch đây là muốn Dạ mỗ bán mình, từ đây làm trâu làm ngựa vì Bang Thất Tinh? Tin rằng ông đã từng nghe qua một câu nói như thế này, tiền tài đúng là đáng quý, giá trị của tình yêu càng cao hơn, nếu vì sự tự do, hai thứ này đều có thể ném đi."
Bạch Đào biến sắc.
Dạ Cô Tinh lại trực tiếp cất bước rời đi, tiêu sái khoát tay áo một cái: “Dạ mỗ tính cách lười biếng, chịu không nổi những ràng buộc cứng nhắc, với tôi, tự do là quan trọng nhất, cho dù mười Bang Thất Tinh cũng không đổi! Ngài đi tắm một cái rồi ngủ sớm đi, Dạ mỗ cáo từ."
Đợi cho đến khi bóng lưng màu đen biến mất trong tầm mắt, Bạch Đào vẫn còn ngây người, vì tự do? Cậu ta lại hào hiệp, tùy hứng như vậy? Hay là đang lạt mềm buộc chặt, có mưu đồ khác?
Lúc này, sau tấm bình phong cổ kính một bên một bóng người cao gầy thanh thoát đi ra, mái tóc ngắn, màu nâu đỏ, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết như ngọc trơn láng của cô gái. Cô gái khẽ cắn môi, trong mắt bị phủ một tầng sương mù, ngơ ngác nhìn phương hướng người đàn ông rời đi, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Để tay lên ngực tự hỏi, vào giờ phút này Bạch Minh Hàm có một tâm tình phức tạp khó diễn tả thành lời đối với người đàn ông họ Dạ kia, dừng như là hâm mộ, tựa như tôn sùng, tựa như sùng bái, người đàn ông này bí ẩn như một câu đố, khiến cho cô ấy không nhịn được mà muốn lại gần để tìm tòi, nghiên cứu.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy vô cùng hứng thú với một người đàn ông đến vậy, ngay cả Mục Viễn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh Dạ, đến tột cùng anh còn có bao nhiêu khuôn mặt?
Khi Dạ Cô Tinh trở về phòng, vừa vặn nhận được cuộc điện thoại của An Tuyển Hoàng, ngồi xuống ghế sô pha, bôn ba một ngày, cuối cùng cũng coi như về bến, cực kỳ an lòng.
“Alo ——"
“Bây giờ mới trở về sao?" Giọng nói của người đàn ông trước sau như một thận trọng thâm trầm, cũng không khó nhận ra bên trong ẩn chứa sự đau lòng.
“Ừ." Cô đưa tay xoa xoa mi tâm: “Tối nay anh có tới đây không?"
Cô sẽ để cửa cho anh.
“Không tới nữa, ngày mai sẽ tới thăm em."
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi ngưng đọng, ngày mai? Ngày mai là ngày cuối cùng của Hội nghị này, Nguyên Hùng chắc chắn sẽ có hành động: “Anh……"
“Anh nói rồi, giữa chúng ta, không cần tính toán rõ ràng."
“Nhưng mà thân phận của anh……" An Tuyển Hoàng là người đứng đầu của hắc đạo phương Bắc, chính là “Hắc đạo Ám Đế" giết người vô tình trong truyền thuyết, nếu như anh xuất hiện, e rằng sẽ khiến cho toàn bộ phương Nam rúng động, sơ ý một chút, còn có thể khiến cho tất cả mọi người công kích, người đàn ông này cũng thật là tài cao gan lớn! Nghe ý của anh, hình như ngày mai sẽ đến.
“Không cần lo lắng, anh có cách."
“Tùy anh, nhưng đã nói rồi nhé, phương Nam là của em, anh không được cướp đâu." Giọng nói mang theo chút làm nũng.
Bên kia, An Tuyển Hoàng bỗng dưng nhếch khóe môi lên, nét mặt nhẹ nhàng: “Của em chính là của anh, anh không cướp."
Dạ Cô Tinh cũng cười: “Sai, của anh chính là của em, của em vẫn là của em."
“Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó." Sắc mặt người đàn ông hơi đen lại, nụ cười cứng ngắc đọng lại nơi khóe môi, nặng nề mở miệng, nói ra sự thật.
“Xì —— anh là Gà, là chó à? Nếu như vậy, em mới không lấy anh đâu!"
“Em dám!"
“Hừ! Có muốn thử một chút không?"
“Tối mai lại trừng trị em!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Cô Tinh cổ co rụt lại, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai sợ ai!"
“Á à? Giỏi quá ha? Lần trước là ai khóc lóc xin tha?" Nghĩ đến thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ thư sướng dưới thân mình, giống như bông hoa nhài lẳng lặng tỏa hương, một mùi thơm tinh khiết không chút tì vết, khiến người ta muốn ngừng mà không được, An Tuyển Hoàng bụng dưới căng thẳng, hô hấp dần dần nặng nề hỗn loạn, vội vàng ổn định tâm thần.
“Chớ đắc ý, phong thủy luân chuyển, lần sau em cũng phải khiến cho anh quỳ xin tha!"
An Tuyển Hoàng vẻ mặt thâm sâu: “Được, anh chờ."
Cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang: “Cô chủ, người đã đến rồi." Giọng nói trầm ổn của Vu Sâm từ ngoài cửa vọng vào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi, để điện thoại di động sang một bên, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Mang vào."
Đàm Hào, Vu Sâm đẩy cửa mà vào, giữa hai người còn có một người đàn ông da ngăm đen, ngũ quan bình thường, vạm vỡ, trông rất cường tráng.
Trong lúc Dạ Cô Tinh đang quan sát anh ta, Bùi Ứng Long cũng không e dè mà đánh giá cô, người đàn ông tuyệt mỹ ngồi trên ghế sô pha ở trước mắt, một tư thái lười biếng, mặt trắng như ngọc, vóc người có vẻ gầy yếu đơn bạc, nhưng đôi mắt màu đen quỷ quyệt sâu thẳm, khiến cho người khác không dám khinh thường.
“Bùi Ứng Long?" Dạ Cô Tinh không hạ thấp giọng, mà là dùng âm sắc vốn có của mình, giọng nói của người phụ nữ thanh thoát linh động chậm rãi vang lên, cô đối với người của mình, luôn luôn dùng bộ mặt thật đối diện, chưa bao giờ giấu diếm, bởi vì, đây là sự tôn trọng và tín nhiệm cơ bản nhất.
“Xã trưởng." Nếu ban đầu anh ta còn hoài nghi thân phận của người trước mắt, vậy bây giờ toàn bộ sự nghi ngờ đã tiêu tán, qua lời của Tiền Kỳ Bân, anh ta đã biết được chủ của xưởng quân sự là một người phụ nữ!
“Biết vì sao tôi hoả tốc gọi anh chạy tới Thành phố Z không?"
“Xã trưởng mời nói."
“Chắc là ông Tiền đã nói rất rõ ràng cho anh, anh muốn đi, tôi có thể không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải giúp tôi làm xong một chuyện cuối cùng."
“Nếu…… tôi từ chối thì sao?" Bùi Ứng Long mắt sáng như đuốc.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi: “Có lẽ anh nên nghe tôi nói xong trước đã, rồi sau đó mới quyết định là tiếp nhận, hay là từ chối, do anh quyết định."
“Xã trưởng mời nói."
Tiến lui có mức độ, không kiêu không vội, mà tâm tư cẩn thận, hoàn toàn ngược lại với vẻ thô lỗ bề ngoài, người này khá thú vị.
“Bây giờ trên tay tôi có một lô vũ khí, cần anh tìm cách nâng cao uy lực của số vũ khí này lên gấp tám đến mười lần trước chiều mai."
Bùi Ứng Long chắp tay gật đầu: “Xã trưởng, tôi chỉ là một thợ phổ thông trong xưởng quân sự, cô quá đề cao tôi rồi."
“Thật sao?" Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại: “Anh Bùi không cần quá mức khiêm tốn, dù sao trước đây Tam Long hội uy danh hiển hách, ngồi vững vị trí thứ nhất trong giới vũ khí."
Tác giả :
Du Nhân