[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 40 Ván cược kinh động thế nhân, đáng giá đi theo
Tuy ván đầu tiên thua, nhưng vẫn còn lại hai ván, anh ta không tin vận may của đối phương vẫn có thể tốt như vậy!
Người chia bài đổi 7 bộ bài mới, xào bài xong xuôi, lùi đến một bên, ván thứ hai bắt đầu!
Ván này là Đường Nghiêu ra bài trước, K bích, trở tay đập lên mặt bàn, chỉ thấy anh ta nhếch môi nở nụ cười, lại mang chút tà khí, “Một đêm của cậu."
Dạ Cô Tinh thoáng giương mắt, cô không có chút rung động nào, thuận lợi rút ra một lá bài, khẽ liếc mắt, úp bài lại, liếc mắt ra hiệu với Đàm Hào, đẩy một nửa số chip thắng được ở ván đầu tiên lên trên bàn, “Theo." Sau đó cũng đẩy ngã một nửa còn lại. “Tôi muốn, quyền sở hữu bến cảng sông Quảng Giang của Bang Cự Phong, ông chủ Đường, theo, hay là không theo?"
Mạnh mẽ chấn động, ánh mắt Đường Nghiêu lóe lên tia sắc bén, nở nụ cười hung hãn, “Cậu Dạ ăn cũng thật dày đấy!"
Dạ Cô Tinh ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng lặp lại: “Ông chủ Đường, theo, hay là không theo?"
Đường Nghiêu cười, vung tay lên, “Theo." Rất nhanh đàn em của anh ta đưa qua một bản thỏa thuận “chuyển nhượng quyền sở hửu bến cảng Quảng Giang", một khi Dạ Cô Tinh thắng được ván này, vậy anh ta sẽ phải ở đóng dấu ký tên ở bên trên, bản thỏa thuận này mới có hiệu lực!
Lấy ra lá bài thứ hai, lại là một lá K bích, Đường Nghiêu cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang Dạ Cô Tinh ở đối diện, đột nhiên, lóe lên ánh sáng khát máu, “Tay phải của cậu."
Nhất thời ánh mắt Đàm Hào lộ ra vẻ hung ác, nhưng nhớ lời Dạ Cô Tinh đã dặn dò trước đó, kiềm chế lại kích động muốn rút súng ra, dáng vẻ phục tùng đứng tại chỗ, nhưng nắm đấm nắm chặt tới mức kêu lên răng tắc, tên này -- đáng chết!
Dạ Cô Tinh vẫn không hề có chút cảm xúc, như một cái đầm sâu, vô luận khua khoắng như thế nào cũng không nổi được bọt nước, tiếp tục rút bài, xem bài, úp bài, toàn bộ quá trình như một cái máy, hoàn toàn theo lệnh làm việc, lạnh lùng mà cứng nhắc, Đường Nghiêu thậm chí không cảm giác được chút hơi thở dao động nào xung quanh người đàn ông này, giống như người đang ngồi đối diện mình, không phải là một người, mà là một cái cọc gỗ.
Tất cả những thứ này làm cho Đường Nghiêu cực kỳ căm tức, anh ta không có cách nào thu được một chút tin tức hữu dụng từ trong ánh mắt hoặc vẻ mặt của đối phương, bởi vì đối phương căn bản không hề có ánh mắt gợn sóng hay biểu cảm thay đổi nào!
Dạ Cô tinh cười lạnh, dáng vẻ tê dại cực kỳ giống con rối, “Ông chủ Đường đã quá để mắt tới tôi rồi." Ngừng lại một chút, “Theo, viên kim cương xanh Wittelsbach."
Lời của cô vừa dứt, Đàm Hào lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, to bằng bàn tay từ trong túi áo, trong nháy mắt mở ra, ánh sáng xanh lấp lánh, sáng lấp lánh bức người, ở dưới ánh đèn thủy tinh, tỏa ra ánh sáng màu xanh trong suốt, phẩm chất như thế này, chỉ cần là người có chút kiến thức cũng biết là hàng thật!
Viên kim cương này ban đầu cô giao cho Vu Sâm tạm thời bảo quản, vì để phòng ngừa vạn nhất, trước khi đi cô đã lấy về từ chỗ Vu Sâm.
Quả nhiên, bây giờ đã có đất dụng võ.
Đường Nghiêu sững sờ, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị lời nói kế tiếp của Dạ Cô Tinh làm cho chấn động mạnh mẽ--
“Lại thêm mười triệu đô, lại thêm 500 súng ống, 500 lự đạn, còn có một tấn thuốc nổ mà anh cướp được trong tay Dạ Xã."
Hai mắt Đường Nghiêu nheo lại, nếu đến lúc này mà anh ta còn không hiểu mục đích của người đàn ông yêu nghiệt này, vậy Đường Nghiêu anh ta cũng không cần lăn lộn trên đời này nữa!
“Cậu là người của Dạ Xã?" Câu nói với ngữ khí khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn nữa.
Chậm rãi nhếch môi, Dạ Cô Tinh không tỏ rõ ý kiến, “Ông chủ Đường, có theo, hay không?"
Cười lạnh, “Theo."
Nhưng ở bên dưới bàn, nắm tay Đường Nghiêu đã nắm chặt, từ khoảnh khắc người đàn ông yêu nghiệt này bắt đầu xuất hiện ở sòng bạc, anh ta đã trở thành con mồi của đối phương, bây giờ rơi vào cạm bẫy, ngoại trừ cắn chết thợ săn, anh ta đã không có lựa chọn nào khác!
Lá bài thứ ba.
Sắc mặt Đường Nghiêu không hề thay đổi, nhưng nội tâm đã không bình tĩnh như trước, anh ta không ngờ, Dạ Xã lại có động tác nhanh như vậy!
Buổi trưa hàng mới đến tay, buổi tối đối phương đã tìm đến tận nơi rồi! Mà còn là lấy cách này ép anh ta chủ động xuất hiện nữa chứ.
Lần nữa rút được một lá K bích, tâm trạng Đường Nghiêu trấn định mấy phần, hôm nay vận may của anh ta rất tốt, hai lần liên tiếp rút được 3 lá K bích, phần thắng của anh ta rất lớn!
“Tôi muốn địa bàn hai thành phố A, B ở Giang Tây của Dạ Xã."
Rút bài, xem bài, úp bai, Dạ Cô Tinh mặt vẫn không biến sắc, “Theo. Tôi muốn hết thảy địa bàn của Bang Cự Phong ở Giang Tây."
Đường Nghiêu cười ha ha, đôi mắt lộ ra vẻ ngoan độc, “Tôi chỉ muốn hai thành phố A, B, mà cậu lại muốn hết thảy địa bàn của Bang Cự Phong ở Giang Tây, cậu Dạ không cảm thấy, cuộc giao dịch này không công bằng hợp lý sao?"
Dạ Cô Tinh không nhanh không chậm nói, “Theo tôi được biết, thế lực của Bang Cự Phong ở Giang Tây chỉ có ở ba thành phố D, E, F, mà ba thành phố này mặc dù đều là thành phố trực thuộc tỉnh như thành phố A, B, nhưng mức độ giàu có và phát triển lại không sánh được, tôi cho rằng, đúng là chưa công bằng hợp lý, nhưng bên thua thiệt lại là Dạ Xã, mà không phải Bang Cự Phong!"
“Được, tôi theo."
Lần thứ tư rút bài, nếu như lần này song phương cũng không có người bỏ bài, như vậy sẽ không thể bỏ bài nữa, nói cách khác, sau khi kết thúc lần rút bài thứ năm, chờ đợi song phương chính là ngả bài, ai thua ai thắng vừa xem sẽ biết ngay!
Khi rút được lá bài này, đáy mắt Đường Nghiêu chợt lóe lên ánh sáng phấn chấn, lại là một lá K bích!
Mà Dạ Cô Tinh vẫn như bình thường không chút biến sắc, rút bài, liếc nhìn, sau đó úp bài xuống mặt bàn, “Không biết ông chủ Đường lần này, có thể để tôi đặt cược trước không?"
Đường Nghiêu nhún nhún vai, dáng vẻ thoải mái như đã nắm chắc phần thắng, “Tùy ý."
Hiện tại trên tay anh ta đã giữ bốn lá K bích, cho dù lá bài cuối cùng này là gì, thì nếu muốn thắng, trên tay Dạ Cô Tinh nhất định phải có bốn lá A bích, xác suất đó vô cùng nhỏ, dường như không có khả năng, anh ta có thể rút được bốn lá K cùng màu đã là ông trời phù hộ rồi, anh ta không tin đối phương cũng có bản lĩnh và vận may như thế!
Vì thế, cho dù Dạ Cô Tinh đưa ra giá cược như thế nào, anh ta cũng có sức lực để theo cho tới cùng.
Xem ra, ngày hôm nay anh ta chắc thắng rồi!
Đã rất lâu chưa có loại may mắn thế này, chờ sau khi trận đấu này kết thúc, giới bài bạc lại có thêm một giai thoại truyền kỳ cho mà xem!
“Tôi dùng cái mạng này, còn có hết thảy thế lực hắc đạo trong tay mình, cược hết thảy gia sản của Bang Cự Phong! Bao gồm hết thảy địa bàn, sản nghiệp bao gồm động sản, bất động sản!"
Đường Nghiêu đập bàn đứng dậy, “Cậu có thân phận gì? Mạng cậu đáng bao nhiêu tiền? Hết thảy thế lực hắc đạo trong tay? Chỉ là một Dạ Xã, cũng vọng tưởng đánh đồng với Bang Cự Phong chúng tôi?"
Anh ta hoàn toàn bị chọc giận, người đàn ông trước mắt này là đúng là một điên! Kẻ điên không cần mạng!
Hai con mắt Đường Nghiêu đỏ như máu, Đường Nghiêu nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, “Đồ đặt cược của cậu đưa ra không cùng giá trị với tôi, vì thế, tôi có quyền từ chối."
Chậm rãi nhếch khóe môi, ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh như băng, “Nếu thêm Ám Dạ ở thủ đô thì htees nào?!"
Đường Nghiêu mạnh mẽ chấn động, “......"
Bang Ám Dạ, Dạ Xã...... cậu Dạ?!
“Cậu là cậu Dạ kia sao?!" Trên mặt Đường Nghiêu hiện ra thần sắc gần như là khủng hoảng!
Anh ta chưa từng nghĩ tới, hai thế lực hắc bang một Nam một Bắc sẽ có bất kỳ liên quan nào!
Cô cười lạnh, ánh mắt tàn khốc bắn thẳng đến Đường Nghiêu, “Tôi lại cứ nghĩ, anh đã sớm đoán được."
Đúng vậy, một người có thể mang Dạ Xã ra để làm tiền đặt cược trên chiếu bạc, câu nói đầu tiên là dùng hai thế lực hắc đạo ở thành phố A, B ra làm tiền đặt cược, ngoại trừ vị đã thần tốc gầy dựng Dạ Xã, xã trưởng – cậu Dạ, còn có người nào nắm giữ quyền sinh quyền sát như vậy chứ?!
Bên ngoài lưu truyền, cậu Dạ đẹp trai không thể so sánh, thủ đoạn thông thiên, chính là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi! Không có người nào nhìn thấy mặt anh ta, thậm chí không ai biết rốt cuộc anh ta là ai!
Không ngờ, ngày hôm nay Đường Nghiêu lại được diện kiến!
Còn biết được một bí mật kinh thiên động địa—bang Ám và Dạ Xã, chính là cùng một gốc!
Thì ra, khi tất cả mọi người không phát hiện, thế lực ở phương Bắc này đã âm thầm vươn móng vuốt xuống phía Nam, lặng lẽ vùng lên!
Đúng là dã tâm bừng bừng!
Giờ khắc này, Đường Nghiêu rất muốn cười to, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ đâm đầu vào!
Nếu ngày hôm nay để anh ta đụng phải, thì sẽ không thể thả hổ về rừng! Liếc mắt ra hiệu với đám đàn em phía sau, đám người áo đen nhanh chóng rút súng ra, vây quanh Dạ Cô Tinh và Đàm Hào!
Ngay khi đối phương rút súng, Đàm Hào cũng có hành động, rút súng từ trong lồng ngực ra, nhắm thẳng vào Đường Nghiêu.
Người áo đen thấy thế, vội vã lùi lại phía sau đứng chắn phía trước Đường Nghiêu, dùng thân thể làm thành một bức tường thịt, che chắn cho Đường Nghiêu ở phía sau.
Tranh thủ khoảng phút giây ngắn ngủi này, Đàm Hào và Dạ Cô Tinh lùi về phương hướng ngược lại, trong lúc nhất thời, hai phe đối lập, chiến hỏa chỉ cần động một cái liền bùng nổ!
Lúc này, Đường Nghiêu vòng từ bức tường người áo đen phía sau đi ra, nhẹ giọng cười nói: “Cậu Dạ? Cho dù giang hồ lưu truyền cậu thần kỳ như thế nào, bây giờ cũng không tránh khỏi rơi vào trong tay Đương Nghiêu tôi?! Không ngờ, cậu chính là người có quyền quyết định của Bang Ám Dạ phương Bắc, nếu như tin tức này truyền đi, nói vậy hắc đạo phương nam chắc chắn sẽ hiệp lực công kích, đến lúc đó bất kể là Dạ Xã, hay là Bang Ám Dạ đại danh đỉnh đỉnh, đều sẽ -- toàn quân bị diệt!"
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch khóe môi, Dạ Cô Tinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sắp tới rồi......
“Đường bang chủ cho rằng, nếu không có chuẩn bị gì, tôi sẽ một người một ngựa xông đến địa bàn của anh để ngang ngược sao? Dạ...... Nhất tôi tuy rằng cả gan làm loạn, nhưng là tuyệt đối không phải hạng người lỗ mãng liều mạng."
Đường Nghiêu biến sắc, đúng lúc này, một tiếng phá hủy to lớn vang lên, một giây sau cửa lớn sòng bài bị người đẩy vào từ bên ngoài, một bóng người cao to chậm rãi đi vào, không phải là Vu Sâm thì là ai?
Lập tức từ phía sau Vu Sâm tràn vào một nhóm người áo đen, mỗi người đều mặc đồ đen che mặt, vũ trang đầy đủ, trong tay đều là súng tiểu liên hỏa lực mạnh mẽ, vậy chặt Đường Nghiêu và đám đàn em.
Tình thế trong nháy mắt đảo chiều, Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười, “Hiện tại, chúng ta có thể tiếp tục chơi rồi." Dứt lời, cô đi tới bên cạnh bàn, một lần nữa ngồi xuống.
Đường Nghiêu bị người cưỡng chế ấn vào chỗ ngồi, đám đàn em của anh ta phản kháng kịch liệt, ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lẽo, “Tôi kính nể anh cũng là một đại nhân vật, cũng muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, nếu như đàn em của anh lại không chịu hợp tác, tôi không chắc là nơi này có bị nhuộm máu hay không!"
Đường Nghiêu vẫy tay về phía đám đàn em đang bị bao vây, khuôn mặt trầm như nước, “Nói đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Tuy đang ở thế hạ phong, nhưng trong mắt Đường Nghiêu vẫn không có chút bối rối nào, Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu, đúng là có khí phách của một người đứng đầu một bang.
Thực ra chuyện đến nước này, thắng bại vừa nhìn đã hiểu ngay, những người này có thể xông tới, nói vậy người bên trong sòng bạc của anh ta đã bị tiêu diệt toàn bộ, lăn lộn bao nhiêu năm trong giới hắc đạo, ngày hôm nay anh chém tôi, ngày mai tôi giết anh, đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc, có câu châm ngôn thật hay, đi ra đi vào sớm muộn cũng cần phải trả, cục diện này ngày hôm nay anh ta đã sớm đoán được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, vì thế thời khắc này anh ta mới có thể không quan tâm thắng thua như vậy, ngay cả bản năng sợ hãi tử vong từ sâu trong lòng cũng bị loại bỏ sạch sành sanh!
Đời này, cứ như vậy đi......
Nhìn người đàn ông trước mắt lộ ra biểu tình buông xuôi, Dạ Cô Tinh cảm khái, đúng vậy, hắc đạo như đi ngược dòng nước, chỉ cần bước vào, mặc kệ đồng ý hay không, vì sinh tồn, vì mạng sống, cũng không thể không chém giết, không thể không cướp đoạt.
Nhưng, đây chính là quy tắc không thể thay đổi của giới hắc đạo, âm u, tàn khốc, tàn sát, máu tanh.
Chỉ có một con đường, đó là đi vào màn đêm đen!
Ở trong quá trình tàn sát và mở rộng địa bàn, anh lừa tôi gạt, đao kiếm vô tình, chảy máu, hi sinh đều không thể tránh khỏi, được làm vua thua làm giặc, nhưng phẩm chất thẳng thắn cương nghị, anh hùng đại nghĩa bên trong cũng không thể xóa bỏ!
“Nhà họ Đường đời đời cá cược gia truyền, dạy dỗ con cháu, vậy anh có biết một trong những thứ tinh túy nhất trong bài bạc là gì không?"
Không đi thẳng vào vấn đề chính, Dạ Cô Tinh trái lại thưởng thức quân bài trước mặt, lại nói chuyện về một chữ cược.
Ánh mắt Đường Nghiêu sâu xa, cũng được, đều là người sắp chết, anh ta không ngại nói chuyện phiếm trước khi chết: “Đương nhiên là vận may và thực lực."
Kỹ thuật đánh bạc là điểm mấu chốt, vận may là phụ, lo gì không thắng?
Đây là câu nói tất cả mọi người trong nhà họ Đường, sẽ được dặn dò trước khi học tập đánh bạc.
Dạ Cô Tinh lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, “Cũng không phải. Điều quan trọng trong bài bạc, là tùy tâm, quá mức coi trọng thắng thua lại phản tác dụng, nếu chỉ ôm tâm trạng vì cái trước mắt, thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy thất bại."
Cô nói xong, chậm rãi để lộ ra bốn lá bài trên tay.
Đường Nghiêu bỗng nhiên trợn tròn mắt, bốn con A bích đặt trên bàn, tại, tại sao lại như vậy?! Anh ta cho rằng bản thân rút được bốn con K bích đã là may mắn hiếm có rồi, không ngờ người này lại......
Vì thế, anh ta đã thua sao.....
Nhưng mà chuyện càng làm cho anh ta cảm thấy kinh ngạc hơn đang còn ở phía sau, chỉ thấy Dạ Cô Tinh tùy ý đưa tay, rút ra một lá bài, lật ra, một lá A bích nữa lại xuất hiện!
“Cậu, cậu làm như thế nào mà được vậy?!" Trong nháy mắt đó, Đường Nghiêu quên mất cái chết đang đến gần, anh ta đã nghiên cứu kỹ thuật đánh bạc rất nhiều năm, chưa từng gặp được chuyện kỳ lạ như thế này!
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với biểu hiện trịnh trọng của Đường Nghiêu, cô có vẻ không để ý lắm nói, “Nói ra chắc có lẽ anh không tin, trong lòng tôi muốn tấm A bích, suy nghĩ một cách toàn tâm toàn ý, không để ý thắng thua được mất, không tính đến thành bại nhân quả, chỉ là thuần túy nghĩ rằng tôi muốn rút được lá bài kia mà thôi, sau đó, trực giác sẽ nói cho tôi biết nên lựa chọn như thế nào."
“Trực giác...... toàn tâm toàn ý...... suy nghĩ thuần túy..."
Hai mắt Đường Nghiêu sáng rực lên, đột nhiên hiểu ra, thắng cũng được, thua cũng được, chỉ cần giữ lấy tâm thái bình ổn, thua cũng là thắng, thắng cũng là thắng, đã như vậy, thì có thể lấy được lá bài mình mong muốn hay không đều có vẻ không quan trọng gì, vì thế, mới có thể hờ hững như vậy.
“Hắc đạo cũng giống vậy, thử nghĩ mà xem, nếu như cả ngày lo lắng hoảng sợ, khi còn sống đã bắt đầu chuẩn bị cho cái chết, cả đời này đều giãy dụa vì kết quả ấy, là về chầu tiên tổ, hay là chết oan chết uổng? Nhưng còn quá trình? Lẽ nào thất bại thì những quá trình tùy ý huyết lệ đó có thể bị tiêu diệt, những gian khổ và mồ hôi đã đổ ra cũng chỉ có thể bị phủ định sao?"
Than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt yêu nghiệt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, “Người, sống cả đời, nếu như không thể sống tiêu sái, trái lại bị ngoại vật gò bó, vậy thì sống hay chết, có khác nhau? Hắc đạo, không phải là vì để thích làm gì thì làm, không bị ràng buộc hay sao?"
Đường Nghiêu nhíu chặt mày, đáy mắt lộ ra những suy nghĩ sâu sắc.
“Mục đích của tôi, nói vậy anh cũng đã biết, dã tâm của tôi, cũng thể hiện rõ ràng trên ván bài, nếu dám làm, sẽ không sợ thừa nhận, không sai, tôi chính là muốn nhất thống hắc đạo hai phương Nam, kể cả bang Tam Hợp ở Hồng Kông!"
Đường Nghiêu bị chấn động mạnh mẽ, hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, ánh mắt đen tối không rõ, lấp loé không yên!
Thống nhất hắc đạo phương Nam?! Thật mạnh miệng! Dã tâm thật là lớn!
Cha anh ta kiêu hùng một đời, tranh cường háo thắng, cũng chưa bao giờ từng có ý nghĩ nhất thống hắc đạo phương Nam, có lẽ là lực bất tòng tâm, cũng có thể căn bản là không dám hy vọng xa vời!
Mà người đàn ông trước mắt này, lại nói với mình, cậu ta muốn thống nhất hắc đạo phương Nam?!
Cậu ta dựa vào cái mà gì dám cả gan như thế, cũng dựa vào cái gì mà dám làm càn, thậm chí dựa vào đâu mà dám...... nói ra một cách nhẹ nhàng như thế!
Cứ như trong mắt cậu ta, thống nhất hắc đạo phương Nam cũng chỉ tầm thường như nói ngày mai trời nhiều mây, chỉ là một câu nói mà thôi! Nhưng Đường Nghiêu cũng không dám không tin, cũng không thể không tin!
Khí thế tỏa ra từ trên người cậu ta, e rằng chỉ có bốn chữ có thể hình dung được--"chỉ điểm giang sơn"!
“Lựa chọn làm đầu gà hay là đuôi phượng, quyền lựa chọn nằm trong tay anh! Là cam nguyện an phận ở một góc, làm người đứng đầu của một cái bang phái, hay là tư thế hào hùng, khai sáng một mảnh non sông? Tin tưởng Đường bang chủ sẽ không để cho người khác thất vọng." Sau đó quay sang Vu Sâm, “Rút lui!"
Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều cất súng rút đi, toàn bộ quá trình không tới 30 giây, cảm giác như những người này chưa từng tới.
Vu Sâm và Đàm Hào đứng ở hai bên lùi đến bên người Dạ Cô Tinh, ánh mắt nhìn sâu vào Đường Nghiêu, Dạ Cô Tinh trước tiên đi ra cửa lớn sòng bài.
Đường Nghiêu trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc, “Tại sao......" Lại, dễ dàng buông tha cho mình như vậy?
Chẳng lẽ cậu ta không sợ quan hệ của Bang Ám Dạ và Dạ Xã bị lộ ra bên ngoài? Không sợ bản thân anh ta sau khi nghỉ ngơi lấy sức quay lại đánh cho một đòn? Không sợ anh ta lòng lang dạ thú vạch trần sự thật, dẫn tới các thế lực hắc đạo phương Nam hợp lực công kích sao?
Bước chân vẫn không dừng lại, giọng nói trầm ổn lẫm của Dạ Cô Tinh từ phía xa truyền tới, “Tôi đã nói rồi, tin tưởng Đường bang chủ sẽ không khiến cho người khác thất vọng. Mà từ trước đến giờ tôi luôn gửi gắm sự chân thành và tin tưởng tuyệt đối vào niềm tin của mình."
Đều nói “bài phẩm nhìn nhân phẩm", Đường Nghiêu đang trên bàn chơi bài còn có thể quang minh lỗi lạc, tin tưởng nhân phẩm cũng không phải là kẻ gian trá.
Vu Sâm cất súng, người từ trước đến giờ không thích mở miệng nói chuyện, vậy mà lại lưu lại một câu nói, “Cô ấy, đáng giá để đi theo."
Sau đó, nghênh ngang rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng ba người từ từ biến mất, Đường Nghiêu chậm rãi đứng dậy, đàn em vội vã tiến lên đỡ.
Vung vung tay, ra hiệu mình không sao, đứng thẳng một lúc lâu, trầm ngâm suy nghĩ, phảng phất thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, đột nhiên, Đường Nghiêu khẽ thở dài, trong đôi mắt màu đen từ từ bịt kín một tầng ánh sáng nhàn nhạt, “Truyền lệnh, nguyên đai nguyên kiện trả lại vũ khí cho Dạ Xã, vậy về nguyên chỗ......"
Người chia bài đổi 7 bộ bài mới, xào bài xong xuôi, lùi đến một bên, ván thứ hai bắt đầu!
Ván này là Đường Nghiêu ra bài trước, K bích, trở tay đập lên mặt bàn, chỉ thấy anh ta nhếch môi nở nụ cười, lại mang chút tà khí, “Một đêm của cậu."
Dạ Cô Tinh thoáng giương mắt, cô không có chút rung động nào, thuận lợi rút ra một lá bài, khẽ liếc mắt, úp bài lại, liếc mắt ra hiệu với Đàm Hào, đẩy một nửa số chip thắng được ở ván đầu tiên lên trên bàn, “Theo." Sau đó cũng đẩy ngã một nửa còn lại. “Tôi muốn, quyền sở hữu bến cảng sông Quảng Giang của Bang Cự Phong, ông chủ Đường, theo, hay là không theo?"
Mạnh mẽ chấn động, ánh mắt Đường Nghiêu lóe lên tia sắc bén, nở nụ cười hung hãn, “Cậu Dạ ăn cũng thật dày đấy!"
Dạ Cô Tinh ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng lặp lại: “Ông chủ Đường, theo, hay là không theo?"
Đường Nghiêu cười, vung tay lên, “Theo." Rất nhanh đàn em của anh ta đưa qua một bản thỏa thuận “chuyển nhượng quyền sở hửu bến cảng Quảng Giang", một khi Dạ Cô Tinh thắng được ván này, vậy anh ta sẽ phải ở đóng dấu ký tên ở bên trên, bản thỏa thuận này mới có hiệu lực!
Lấy ra lá bài thứ hai, lại là một lá K bích, Đường Nghiêu cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang Dạ Cô Tinh ở đối diện, đột nhiên, lóe lên ánh sáng khát máu, “Tay phải của cậu."
Nhất thời ánh mắt Đàm Hào lộ ra vẻ hung ác, nhưng nhớ lời Dạ Cô Tinh đã dặn dò trước đó, kiềm chế lại kích động muốn rút súng ra, dáng vẻ phục tùng đứng tại chỗ, nhưng nắm đấm nắm chặt tới mức kêu lên răng tắc, tên này -- đáng chết!
Dạ Cô Tinh vẫn không hề có chút cảm xúc, như một cái đầm sâu, vô luận khua khoắng như thế nào cũng không nổi được bọt nước, tiếp tục rút bài, xem bài, úp bài, toàn bộ quá trình như một cái máy, hoàn toàn theo lệnh làm việc, lạnh lùng mà cứng nhắc, Đường Nghiêu thậm chí không cảm giác được chút hơi thở dao động nào xung quanh người đàn ông này, giống như người đang ngồi đối diện mình, không phải là một người, mà là một cái cọc gỗ.
Tất cả những thứ này làm cho Đường Nghiêu cực kỳ căm tức, anh ta không có cách nào thu được một chút tin tức hữu dụng từ trong ánh mắt hoặc vẻ mặt của đối phương, bởi vì đối phương căn bản không hề có ánh mắt gợn sóng hay biểu cảm thay đổi nào!
Dạ Cô tinh cười lạnh, dáng vẻ tê dại cực kỳ giống con rối, “Ông chủ Đường đã quá để mắt tới tôi rồi." Ngừng lại một chút, “Theo, viên kim cương xanh Wittelsbach."
Lời của cô vừa dứt, Đàm Hào lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, to bằng bàn tay từ trong túi áo, trong nháy mắt mở ra, ánh sáng xanh lấp lánh, sáng lấp lánh bức người, ở dưới ánh đèn thủy tinh, tỏa ra ánh sáng màu xanh trong suốt, phẩm chất như thế này, chỉ cần là người có chút kiến thức cũng biết là hàng thật!
Viên kim cương này ban đầu cô giao cho Vu Sâm tạm thời bảo quản, vì để phòng ngừa vạn nhất, trước khi đi cô đã lấy về từ chỗ Vu Sâm.
Quả nhiên, bây giờ đã có đất dụng võ.
Đường Nghiêu sững sờ, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị lời nói kế tiếp của Dạ Cô Tinh làm cho chấn động mạnh mẽ--
“Lại thêm mười triệu đô, lại thêm 500 súng ống, 500 lự đạn, còn có một tấn thuốc nổ mà anh cướp được trong tay Dạ Xã."
Hai mắt Đường Nghiêu nheo lại, nếu đến lúc này mà anh ta còn không hiểu mục đích của người đàn ông yêu nghiệt này, vậy Đường Nghiêu anh ta cũng không cần lăn lộn trên đời này nữa!
“Cậu là người của Dạ Xã?" Câu nói với ngữ khí khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn nữa.
Chậm rãi nhếch môi, Dạ Cô Tinh không tỏ rõ ý kiến, “Ông chủ Đường, có theo, hay không?"
Cười lạnh, “Theo."
Nhưng ở bên dưới bàn, nắm tay Đường Nghiêu đã nắm chặt, từ khoảnh khắc người đàn ông yêu nghiệt này bắt đầu xuất hiện ở sòng bạc, anh ta đã trở thành con mồi của đối phương, bây giờ rơi vào cạm bẫy, ngoại trừ cắn chết thợ săn, anh ta đã không có lựa chọn nào khác!
Lá bài thứ ba.
Sắc mặt Đường Nghiêu không hề thay đổi, nhưng nội tâm đã không bình tĩnh như trước, anh ta không ngờ, Dạ Xã lại có động tác nhanh như vậy!
Buổi trưa hàng mới đến tay, buổi tối đối phương đã tìm đến tận nơi rồi! Mà còn là lấy cách này ép anh ta chủ động xuất hiện nữa chứ.
Lần nữa rút được một lá K bích, tâm trạng Đường Nghiêu trấn định mấy phần, hôm nay vận may của anh ta rất tốt, hai lần liên tiếp rút được 3 lá K bích, phần thắng của anh ta rất lớn!
“Tôi muốn địa bàn hai thành phố A, B ở Giang Tây của Dạ Xã."
Rút bài, xem bài, úp bai, Dạ Cô Tinh mặt vẫn không biến sắc, “Theo. Tôi muốn hết thảy địa bàn của Bang Cự Phong ở Giang Tây."
Đường Nghiêu cười ha ha, đôi mắt lộ ra vẻ ngoan độc, “Tôi chỉ muốn hai thành phố A, B, mà cậu lại muốn hết thảy địa bàn của Bang Cự Phong ở Giang Tây, cậu Dạ không cảm thấy, cuộc giao dịch này không công bằng hợp lý sao?"
Dạ Cô Tinh không nhanh không chậm nói, “Theo tôi được biết, thế lực của Bang Cự Phong ở Giang Tây chỉ có ở ba thành phố D, E, F, mà ba thành phố này mặc dù đều là thành phố trực thuộc tỉnh như thành phố A, B, nhưng mức độ giàu có và phát triển lại không sánh được, tôi cho rằng, đúng là chưa công bằng hợp lý, nhưng bên thua thiệt lại là Dạ Xã, mà không phải Bang Cự Phong!"
“Được, tôi theo."
Lần thứ tư rút bài, nếu như lần này song phương cũng không có người bỏ bài, như vậy sẽ không thể bỏ bài nữa, nói cách khác, sau khi kết thúc lần rút bài thứ năm, chờ đợi song phương chính là ngả bài, ai thua ai thắng vừa xem sẽ biết ngay!
Khi rút được lá bài này, đáy mắt Đường Nghiêu chợt lóe lên ánh sáng phấn chấn, lại là một lá K bích!
Mà Dạ Cô Tinh vẫn như bình thường không chút biến sắc, rút bài, liếc nhìn, sau đó úp bài xuống mặt bàn, “Không biết ông chủ Đường lần này, có thể để tôi đặt cược trước không?"
Đường Nghiêu nhún nhún vai, dáng vẻ thoải mái như đã nắm chắc phần thắng, “Tùy ý."
Hiện tại trên tay anh ta đã giữ bốn lá K bích, cho dù lá bài cuối cùng này là gì, thì nếu muốn thắng, trên tay Dạ Cô Tinh nhất định phải có bốn lá A bích, xác suất đó vô cùng nhỏ, dường như không có khả năng, anh ta có thể rút được bốn lá K cùng màu đã là ông trời phù hộ rồi, anh ta không tin đối phương cũng có bản lĩnh và vận may như thế!
Vì thế, cho dù Dạ Cô Tinh đưa ra giá cược như thế nào, anh ta cũng có sức lực để theo cho tới cùng.
Xem ra, ngày hôm nay anh ta chắc thắng rồi!
Đã rất lâu chưa có loại may mắn thế này, chờ sau khi trận đấu này kết thúc, giới bài bạc lại có thêm một giai thoại truyền kỳ cho mà xem!
“Tôi dùng cái mạng này, còn có hết thảy thế lực hắc đạo trong tay mình, cược hết thảy gia sản của Bang Cự Phong! Bao gồm hết thảy địa bàn, sản nghiệp bao gồm động sản, bất động sản!"
Đường Nghiêu đập bàn đứng dậy, “Cậu có thân phận gì? Mạng cậu đáng bao nhiêu tiền? Hết thảy thế lực hắc đạo trong tay? Chỉ là một Dạ Xã, cũng vọng tưởng đánh đồng với Bang Cự Phong chúng tôi?"
Anh ta hoàn toàn bị chọc giận, người đàn ông trước mắt này là đúng là một điên! Kẻ điên không cần mạng!
Hai con mắt Đường Nghiêu đỏ như máu, Đường Nghiêu nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, “Đồ đặt cược của cậu đưa ra không cùng giá trị với tôi, vì thế, tôi có quyền từ chối."
Chậm rãi nhếch khóe môi, ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh như băng, “Nếu thêm Ám Dạ ở thủ đô thì htees nào?!"
Đường Nghiêu mạnh mẽ chấn động, “......"
Bang Ám Dạ, Dạ Xã...... cậu Dạ?!
“Cậu là cậu Dạ kia sao?!" Trên mặt Đường Nghiêu hiện ra thần sắc gần như là khủng hoảng!
Anh ta chưa từng nghĩ tới, hai thế lực hắc bang một Nam một Bắc sẽ có bất kỳ liên quan nào!
Cô cười lạnh, ánh mắt tàn khốc bắn thẳng đến Đường Nghiêu, “Tôi lại cứ nghĩ, anh đã sớm đoán được."
Đúng vậy, một người có thể mang Dạ Xã ra để làm tiền đặt cược trên chiếu bạc, câu nói đầu tiên là dùng hai thế lực hắc đạo ở thành phố A, B ra làm tiền đặt cược, ngoại trừ vị đã thần tốc gầy dựng Dạ Xã, xã trưởng – cậu Dạ, còn có người nào nắm giữ quyền sinh quyền sát như vậy chứ?!
Bên ngoài lưu truyền, cậu Dạ đẹp trai không thể so sánh, thủ đoạn thông thiên, chính là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi! Không có người nào nhìn thấy mặt anh ta, thậm chí không ai biết rốt cuộc anh ta là ai!
Không ngờ, ngày hôm nay Đường Nghiêu lại được diện kiến!
Còn biết được một bí mật kinh thiên động địa—bang Ám và Dạ Xã, chính là cùng một gốc!
Thì ra, khi tất cả mọi người không phát hiện, thế lực ở phương Bắc này đã âm thầm vươn móng vuốt xuống phía Nam, lặng lẽ vùng lên!
Đúng là dã tâm bừng bừng!
Giờ khắc này, Đường Nghiêu rất muốn cười to, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ đâm đầu vào!
Nếu ngày hôm nay để anh ta đụng phải, thì sẽ không thể thả hổ về rừng! Liếc mắt ra hiệu với đám đàn em phía sau, đám người áo đen nhanh chóng rút súng ra, vây quanh Dạ Cô Tinh và Đàm Hào!
Ngay khi đối phương rút súng, Đàm Hào cũng có hành động, rút súng từ trong lồng ngực ra, nhắm thẳng vào Đường Nghiêu.
Người áo đen thấy thế, vội vã lùi lại phía sau đứng chắn phía trước Đường Nghiêu, dùng thân thể làm thành một bức tường thịt, che chắn cho Đường Nghiêu ở phía sau.
Tranh thủ khoảng phút giây ngắn ngủi này, Đàm Hào và Dạ Cô Tinh lùi về phương hướng ngược lại, trong lúc nhất thời, hai phe đối lập, chiến hỏa chỉ cần động một cái liền bùng nổ!
Lúc này, Đường Nghiêu vòng từ bức tường người áo đen phía sau đi ra, nhẹ giọng cười nói: “Cậu Dạ? Cho dù giang hồ lưu truyền cậu thần kỳ như thế nào, bây giờ cũng không tránh khỏi rơi vào trong tay Đương Nghiêu tôi?! Không ngờ, cậu chính là người có quyền quyết định của Bang Ám Dạ phương Bắc, nếu như tin tức này truyền đi, nói vậy hắc đạo phương nam chắc chắn sẽ hiệp lực công kích, đến lúc đó bất kể là Dạ Xã, hay là Bang Ám Dạ đại danh đỉnh đỉnh, đều sẽ -- toàn quân bị diệt!"
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch khóe môi, Dạ Cô Tinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sắp tới rồi......
“Đường bang chủ cho rằng, nếu không có chuẩn bị gì, tôi sẽ một người một ngựa xông đến địa bàn của anh để ngang ngược sao? Dạ...... Nhất tôi tuy rằng cả gan làm loạn, nhưng là tuyệt đối không phải hạng người lỗ mãng liều mạng."
Đường Nghiêu biến sắc, đúng lúc này, một tiếng phá hủy to lớn vang lên, một giây sau cửa lớn sòng bài bị người đẩy vào từ bên ngoài, một bóng người cao to chậm rãi đi vào, không phải là Vu Sâm thì là ai?
Lập tức từ phía sau Vu Sâm tràn vào một nhóm người áo đen, mỗi người đều mặc đồ đen che mặt, vũ trang đầy đủ, trong tay đều là súng tiểu liên hỏa lực mạnh mẽ, vậy chặt Đường Nghiêu và đám đàn em.
Tình thế trong nháy mắt đảo chiều, Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười, “Hiện tại, chúng ta có thể tiếp tục chơi rồi." Dứt lời, cô đi tới bên cạnh bàn, một lần nữa ngồi xuống.
Đường Nghiêu bị người cưỡng chế ấn vào chỗ ngồi, đám đàn em của anh ta phản kháng kịch liệt, ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lẽo, “Tôi kính nể anh cũng là một đại nhân vật, cũng muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, nếu như đàn em của anh lại không chịu hợp tác, tôi không chắc là nơi này có bị nhuộm máu hay không!"
Đường Nghiêu vẫy tay về phía đám đàn em đang bị bao vây, khuôn mặt trầm như nước, “Nói đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Tuy đang ở thế hạ phong, nhưng trong mắt Đường Nghiêu vẫn không có chút bối rối nào, Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu, đúng là có khí phách của một người đứng đầu một bang.
Thực ra chuyện đến nước này, thắng bại vừa nhìn đã hiểu ngay, những người này có thể xông tới, nói vậy người bên trong sòng bạc của anh ta đã bị tiêu diệt toàn bộ, lăn lộn bao nhiêu năm trong giới hắc đạo, ngày hôm nay anh chém tôi, ngày mai tôi giết anh, đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc, có câu châm ngôn thật hay, đi ra đi vào sớm muộn cũng cần phải trả, cục diện này ngày hôm nay anh ta đã sớm đoán được, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, vì thế thời khắc này anh ta mới có thể không quan tâm thắng thua như vậy, ngay cả bản năng sợ hãi tử vong từ sâu trong lòng cũng bị loại bỏ sạch sành sanh!
Đời này, cứ như vậy đi......
Nhìn người đàn ông trước mắt lộ ra biểu tình buông xuôi, Dạ Cô Tinh cảm khái, đúng vậy, hắc đạo như đi ngược dòng nước, chỉ cần bước vào, mặc kệ đồng ý hay không, vì sinh tồn, vì mạng sống, cũng không thể không chém giết, không thể không cướp đoạt.
Nhưng, đây chính là quy tắc không thể thay đổi của giới hắc đạo, âm u, tàn khốc, tàn sát, máu tanh.
Chỉ có một con đường, đó là đi vào màn đêm đen!
Ở trong quá trình tàn sát và mở rộng địa bàn, anh lừa tôi gạt, đao kiếm vô tình, chảy máu, hi sinh đều không thể tránh khỏi, được làm vua thua làm giặc, nhưng phẩm chất thẳng thắn cương nghị, anh hùng đại nghĩa bên trong cũng không thể xóa bỏ!
“Nhà họ Đường đời đời cá cược gia truyền, dạy dỗ con cháu, vậy anh có biết một trong những thứ tinh túy nhất trong bài bạc là gì không?"
Không đi thẳng vào vấn đề chính, Dạ Cô Tinh trái lại thưởng thức quân bài trước mặt, lại nói chuyện về một chữ cược.
Ánh mắt Đường Nghiêu sâu xa, cũng được, đều là người sắp chết, anh ta không ngại nói chuyện phiếm trước khi chết: “Đương nhiên là vận may và thực lực."
Kỹ thuật đánh bạc là điểm mấu chốt, vận may là phụ, lo gì không thắng?
Đây là câu nói tất cả mọi người trong nhà họ Đường, sẽ được dặn dò trước khi học tập đánh bạc.
Dạ Cô Tinh lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, “Cũng không phải. Điều quan trọng trong bài bạc, là tùy tâm, quá mức coi trọng thắng thua lại phản tác dụng, nếu chỉ ôm tâm trạng vì cái trước mắt, thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy thất bại."
Cô nói xong, chậm rãi để lộ ra bốn lá bài trên tay.
Đường Nghiêu bỗng nhiên trợn tròn mắt, bốn con A bích đặt trên bàn, tại, tại sao lại như vậy?! Anh ta cho rằng bản thân rút được bốn con K bích đã là may mắn hiếm có rồi, không ngờ người này lại......
Vì thế, anh ta đã thua sao.....
Nhưng mà chuyện càng làm cho anh ta cảm thấy kinh ngạc hơn đang còn ở phía sau, chỉ thấy Dạ Cô Tinh tùy ý đưa tay, rút ra một lá bài, lật ra, một lá A bích nữa lại xuất hiện!
“Cậu, cậu làm như thế nào mà được vậy?!" Trong nháy mắt đó, Đường Nghiêu quên mất cái chết đang đến gần, anh ta đã nghiên cứu kỹ thuật đánh bạc rất nhiều năm, chưa từng gặp được chuyện kỳ lạ như thế này!
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với biểu hiện trịnh trọng của Đường Nghiêu, cô có vẻ không để ý lắm nói, “Nói ra chắc có lẽ anh không tin, trong lòng tôi muốn tấm A bích, suy nghĩ một cách toàn tâm toàn ý, không để ý thắng thua được mất, không tính đến thành bại nhân quả, chỉ là thuần túy nghĩ rằng tôi muốn rút được lá bài kia mà thôi, sau đó, trực giác sẽ nói cho tôi biết nên lựa chọn như thế nào."
“Trực giác...... toàn tâm toàn ý...... suy nghĩ thuần túy..."
Hai mắt Đường Nghiêu sáng rực lên, đột nhiên hiểu ra, thắng cũng được, thua cũng được, chỉ cần giữ lấy tâm thái bình ổn, thua cũng là thắng, thắng cũng là thắng, đã như vậy, thì có thể lấy được lá bài mình mong muốn hay không đều có vẻ không quan trọng gì, vì thế, mới có thể hờ hững như vậy.
“Hắc đạo cũng giống vậy, thử nghĩ mà xem, nếu như cả ngày lo lắng hoảng sợ, khi còn sống đã bắt đầu chuẩn bị cho cái chết, cả đời này đều giãy dụa vì kết quả ấy, là về chầu tiên tổ, hay là chết oan chết uổng? Nhưng còn quá trình? Lẽ nào thất bại thì những quá trình tùy ý huyết lệ đó có thể bị tiêu diệt, những gian khổ và mồ hôi đã đổ ra cũng chỉ có thể bị phủ định sao?"
Than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt yêu nghiệt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, “Người, sống cả đời, nếu như không thể sống tiêu sái, trái lại bị ngoại vật gò bó, vậy thì sống hay chết, có khác nhau? Hắc đạo, không phải là vì để thích làm gì thì làm, không bị ràng buộc hay sao?"
Đường Nghiêu nhíu chặt mày, đáy mắt lộ ra những suy nghĩ sâu sắc.
“Mục đích của tôi, nói vậy anh cũng đã biết, dã tâm của tôi, cũng thể hiện rõ ràng trên ván bài, nếu dám làm, sẽ không sợ thừa nhận, không sai, tôi chính là muốn nhất thống hắc đạo hai phương Nam, kể cả bang Tam Hợp ở Hồng Kông!"
Đường Nghiêu bị chấn động mạnh mẽ, hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, ánh mắt đen tối không rõ, lấp loé không yên!
Thống nhất hắc đạo phương Nam?! Thật mạnh miệng! Dã tâm thật là lớn!
Cha anh ta kiêu hùng một đời, tranh cường háo thắng, cũng chưa bao giờ từng có ý nghĩ nhất thống hắc đạo phương Nam, có lẽ là lực bất tòng tâm, cũng có thể căn bản là không dám hy vọng xa vời!
Mà người đàn ông trước mắt này, lại nói với mình, cậu ta muốn thống nhất hắc đạo phương Nam?!
Cậu ta dựa vào cái mà gì dám cả gan như thế, cũng dựa vào cái gì mà dám làm càn, thậm chí dựa vào đâu mà dám...... nói ra một cách nhẹ nhàng như thế!
Cứ như trong mắt cậu ta, thống nhất hắc đạo phương Nam cũng chỉ tầm thường như nói ngày mai trời nhiều mây, chỉ là một câu nói mà thôi! Nhưng Đường Nghiêu cũng không dám không tin, cũng không thể không tin!
Khí thế tỏa ra từ trên người cậu ta, e rằng chỉ có bốn chữ có thể hình dung được--"chỉ điểm giang sơn"!
“Lựa chọn làm đầu gà hay là đuôi phượng, quyền lựa chọn nằm trong tay anh! Là cam nguyện an phận ở một góc, làm người đứng đầu của một cái bang phái, hay là tư thế hào hùng, khai sáng một mảnh non sông? Tin tưởng Đường bang chủ sẽ không để cho người khác thất vọng." Sau đó quay sang Vu Sâm, “Rút lui!"
Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều cất súng rút đi, toàn bộ quá trình không tới 30 giây, cảm giác như những người này chưa từng tới.
Vu Sâm và Đàm Hào đứng ở hai bên lùi đến bên người Dạ Cô Tinh, ánh mắt nhìn sâu vào Đường Nghiêu, Dạ Cô Tinh trước tiên đi ra cửa lớn sòng bài.
Đường Nghiêu trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc, “Tại sao......" Lại, dễ dàng buông tha cho mình như vậy?
Chẳng lẽ cậu ta không sợ quan hệ của Bang Ám Dạ và Dạ Xã bị lộ ra bên ngoài? Không sợ bản thân anh ta sau khi nghỉ ngơi lấy sức quay lại đánh cho một đòn? Không sợ anh ta lòng lang dạ thú vạch trần sự thật, dẫn tới các thế lực hắc đạo phương Nam hợp lực công kích sao?
Bước chân vẫn không dừng lại, giọng nói trầm ổn lẫm của Dạ Cô Tinh từ phía xa truyền tới, “Tôi đã nói rồi, tin tưởng Đường bang chủ sẽ không khiến cho người khác thất vọng. Mà từ trước đến giờ tôi luôn gửi gắm sự chân thành và tin tưởng tuyệt đối vào niềm tin của mình."
Đều nói “bài phẩm nhìn nhân phẩm", Đường Nghiêu đang trên bàn chơi bài còn có thể quang minh lỗi lạc, tin tưởng nhân phẩm cũng không phải là kẻ gian trá.
Vu Sâm cất súng, người từ trước đến giờ không thích mở miệng nói chuyện, vậy mà lại lưu lại một câu nói, “Cô ấy, đáng giá để đi theo."
Sau đó, nghênh ngang rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng ba người từ từ biến mất, Đường Nghiêu chậm rãi đứng dậy, đàn em vội vã tiến lên đỡ.
Vung vung tay, ra hiệu mình không sao, đứng thẳng một lúc lâu, trầm ngâm suy nghĩ, phảng phất thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, đột nhiên, Đường Nghiêu khẽ thở dài, trong đôi mắt màu đen từ từ bịt kín một tầng ánh sáng nhàn nhạt, “Truyền lệnh, nguyên đai nguyên kiện trả lại vũ khí cho Dạ Xã, vậy về nguyên chỗ......"
Tác giả :
Du Nhân