[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 106 Thẩm vấn nội gián tàn khốc, đau bụng sắp sinh
Dạ Cô Tinh chạy tới nơi Hà Thủy Quang nói, nhưng không nhìn thấy Tiêu Mộ Lương, chỉ thấy được một ống súng đen ngòm.
Tay Minh Chiêu đặt trên thắt lưng, trong tình cảnh này, sắc mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, chỉ đợi Dạ Cô Tinh ra lệnh, sẽ giơ súng lên bắn.
Hà Thủy Quang đi ra từ đằng sau người đang giơ súng, mặc chiếc áo blouse đang tung bay trong gió, giống như bầu trời trong vắt, mây trôi bồng bềnh.
Dạ Cô Tinh hơi híp mắt: “Ông phản bội tôi?"
Hà Thủy Quang thong dong tùy ý cười, giống như đang thảo luận thời tiết vậy: “Cô Dạ, xin lỗi." Đột nhiên mắt ông ta lóe lên, giơ tay ra hiệu cho tên sát thủ phía sau, đang định nói, lại bị giọng nói lạnh như nước của Dạ Cô Tinh ngắt lời.
“Bác sĩ Hà muốn giết tôi à?"
Chỉ thấy hắn hai tay ông ta mở ra, nhún vai, lịch sự cười, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười: “Như cô thấy đấy."
Hà Thủy Quang đã từng là bác sĩ tư nhân của Bang Hải Long, sau này lại dốc sức cho Bang Ám Dạ, rất được Vu Sâm coi trọng, và ông ta vẫn luôn phụ trách bệnh của Tiêu Mộ Lương, không ngờ ông ta lại là kẻ phản bội.
Dạ Cô Tinh từ từ cười, đưa tay bảo vệ bụng, gió thổi bay làn váy trắng của cô, nhìn như đang đối đầu với Hà Thủy Quang.
“Nếu đã như vậy, Bác sĩ Hà chắc sẽ để tôi chết được rõ ràng chứ?"
“Ha ha ——" Gió thổi khiến tà áo blouse trắng bay bay, Hà Thủy Quang nhìn ngón tay run rẩy đang đặt trên bụng của Dạ Cô Tinh cười nói: “Cô Dạ, tôi rất phục cô, thảo nào cậu Vu lại quỳ dưới chân cô, người con gái như vậy, ai mà lại không thích chứ……"
Dạ Cô Tinh nhíu chặt mày.
“Tôi khuyên cô, không cần phải nghĩ cách kéo dài thời gian, sẽ không ai đến cứu cô đâu!"
Mặt Dạ Cô Tinh tái đi, trong mắt hiện lên ý quật cường, trong chốc lát, nhưng lại đẹp động lòng người, rõ ràng là bách hợp xinh đẹp, nhưng trong giờ phút này lại khiến cho người ta liên tưởng đến hoa hồng đẹp nhưng tà mị: “Thế nên tôi là thịt bò, ông là dao thớt, đã tự tin như vậy, sao lại không dám nói ra sự thật chứ?"
Giọng nói trong sáng, truy hỏi từng câu.
Hà Thủy Quang cười trào phúng, trong mắt đầy vẻ khinh thường, đàn bà đều là thế, rõ ràng sợ đến cả người run rẩy, nhưng lại muốn truy hỏi đến cùng!
Đúng là buồn cười, đúng là ngu xuẩn!
Ông ta lạnh lùng cười: “Hôm nay tôi sẽ làm chuyện tốt, cho cô chết một cách rõ ràng! Chắc chắn sẽ nói tất cả những gì tôi biết!"
Đáy mắt Dạ Cô Tinh xẹt qua một điều gì đó nhưng rất nhanh đã được gấu đi không còn thấy tăm hơi gì: “Tại sao lại phản bội Bang Ám Dạ?"
“Chim khôn chọn cành mà đậu, Vu Sâm ngu dốt không có tài cán gì, đương nhiên phải đổi chủ rồi. Hơn nữa, tôi phản bội Bang Ám Dạ khi nào? Cô chẳng qua chỉ là tình nhân của cậu ta, thậm chí còn không được tính là người trong bang, giết cô hay bóp chết cô, cũng chỉ như con kiến thôi, đương nhiên không được tính là phản bội."
Thân phận của Dạ Cô Tinh được che giấu rất tốt, ngoại trừ mấy người cấp cao của Bang Ám Dạ đã từng thấy mặt thật của cô, còn những lúc lộ diện khác, cô đều mặc đồ đen, hơn nữa nửa gương mặt đều bị mũ lưỡi trai che đi, còn Hà Thủy Quang chỉ là bác sĩ, chỉ là thành viên cấp thấp trong Bang Ám Dạ, đương nhiên không có cơ hội thấy cô rồi.
Trong nhận thức của Hà Thủy Quang, Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là một người đàn bà của Vu Sâm mà thôi, một minh tinh nho nhỏ dựa vào Bang Ám Dạ, tính kế để leo lên, đáng giết.
Trước kia, bởi vì có Vu Sâm, ông ta mới cung kính với Dạ Cô Tinh, hiện giờ xem ra, người phụ nữ này đã gây ra họa lớn rồi, lại có người không tiếc tiền mua mạng của cô ta.
Đằng nào cũng chết, liều một vố kiếm một khoản kếch xù vậy.
“Tiêu Mộ Lương đâu?" Ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc lạnh, nhưng trong mắt Hà Thủy Quang chỉ là giãy chết thôi!
Ông tata lạnh lùng, giơ tay ra hiệu cho người cầm súng phía sau, người đó xoay người đi vào kho hàng, chưa đến ba mươi giây sau, đã mang theo một người cả người mềm nhũn, gương mặt tái nhợt đi ra.
Mắt Dạ Cô Tinh rụt lại, môi hơi động, cắn chặt răng, Hà Thủy Quang bình tĩnh nhìn hết tất cả, trong lòng càng coi thường cô hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Chiêu, cảm thấy kiêng dè, nhìn người nọ có vóc dáng vạm vỡ như vậy, mà chuyện đã đến mức này vẫn không có hành động phản kháng nào, chắc chắn khả năng cũng chẳng ra gì!
Ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, Hà Thủy Quang chỉ vào người đã nhũn ra kia đã: “Cô Dạ, nhìn đi, đây chính là Tiêu Mộ Lương mà cô vẫn nhớ tới đó!"
“Ông, ông đã làm gì anh ấy?" Trong mắt cô hiện lên lo sợ, Hà Thủy Quang cười lạnh, cuối cùng cũng chỉ là đàn bà vô dụng thôi!
“Tôi nghĩ, cô Dạ có thể không biết, người này là một con nghiện, đã nghiện 5 năm rồi, haha…… rõ ràng là người tài nhưng giờ lại như một con chó, anh ta đúng là đã cố gắng cai nghiện, nhưng kết quả lại bị tôi dùng một ít bột mì khiến cho anh ta tái nghiện, cô nói đi, có buồn cười không?"
Tay Dạ Cô Tinh nắm chặt nắm tay, mắt như muốn nứt ra: “Bỉ ổi, biến thái!"
“Chẳng qua tôi chỉ thêm một ít gia vị vào thuốc giảm đau bình thường của anh ta thôi. Không ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này thật sự không chịu nổi cám dỗ! Chỉ tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này, hay là tặng cho tôi làm tiêu bản nhé? Hahaha……"
“Hà Thủy Quang! Vu Sâm tin tưởng ông như vậy, ông báo đáp lại anh ta, báo đáp Bang Ám Dạ như thế sao?"
Ánh mắt anh ta sắc bén, trong mắt Hà Thủy Quang xẹt qua tia nham hiểm, “Đừng tưởng tôi không biết! Tên hai mặt Vu Sâm đó, trước mặt thì thế này, sau lưng thì thế khác, rõ ràng cậu ta muốn để Liên Kiếm Phong thay thế tôi! Nếu cậu ta đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa, nếu cậu ta là mồng một chẳng nhẽ tôi lại không được làm mười năm sao?"
“Không ngờ ông lại nhỏ nhen như thế, còn không bằng cả đàn bà!"
Hà Thủy Quang lộ ra vẻ dữ tợn, khặc khặc cười lạnh: “Cô nói quá nhiều rồi, lên đường đi!" Nói xong, ông ta giơ tay ra hiệu cho người cầm súng ở phía sau, nếu ông ta bỏ tay xuống, Dạ Cô Tinh và Minh Chiêu sẽ thành tổ ong!"
Tay Minh Chiêu đặt ở thắt lưng khẽ động, Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, Minh Chiêu vẫn như cũ mặt không hề thay đổi, nhưng tay lại chán nản bỏ xuống.
“Nổ súng!"
Theo lệnh của Hà Thủy Quang, tiếng nổ súng vang lên ở khắp nơi, đinh tai nhức óc, trần đầy khói thuốc súng.
Nhưng người ngã xuống không phải là Dạ Cô Tinh và Minh Chiêu, Hà Thủy Quang nhìn đám người của mình ngã xuống, còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó có một thứ gì đó lành lạnh đặt ở sau gáy của ông ta, đó là —— nòng súng!
Đến khi khói bụi tan hết, cuối cùng ông ta cũng nhìn rõ, phía sau Dạ Cô Tinh, là một đám người vạm vỡ mặc đồ đen, dáng người của ai cũng cao lớn, trong tay cầm súng tự động, trên lưng còn đeo thêm bao thuốc nổ, đầu bao xếp thành một hàng ngay ngắn.
Sắc mặt Hà Thủy Quang biến đổi rất nhanh, nhìn rất ngay ngắn, vest đen, mặt những người đàn ông mang súng rất nghiêm túc, trong lòng ông ta nổi lên cảm giác bất lực.
Ông ta nghĩ đến những người mà mình mang đến, cũng rất mạnh, trang bị cũng đầy đủ, nhưng đứng trước mặt những người này, thì đều chẳng là gì!
Những người mặc đồ đen này chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trên người họ phảng phất có ý chí kiên cường của quân nhân.
Lúc này, Tôn Nghị đã đè Hà Thủy Quang xuống đất, cách Dạ Cô Tinh ba bước, đá một phát vào xương bánh chè của ông ta, Hà Thủy Quang quỳ một gối xuống đất, trên mặt tức giận không cam tâm.
“Cô cố tình kéo dài thời gian?"
Mắt Dạ Cô trong veo, tươi cười lạnh lùng, không còn dáng vẻ như lúc trước, rất bình tĩnh: “Tiếc là ông biết quá muộn."
Hà Thủy Quang cắn vỡ chặt răng: “Con điếm này! Vừa nãy là mày giả vờ….."
Bốp —— bốp ——
Vũ Cường tát cho ông ta hai phát nhưng vẫn chưa hết giận, đá thêm một phát vào bụng ông ta: “Con chó này! Ăn nói sạch sẽ chút! Còn không giữ được miệng thì tao sẽ tiễn mày về tây thiên luôn!"
Hà Thủy Quang ôm ngực, ho dữ dội, nhổ ra hai ngụm máu, trong máu tươi còn có ba cái răng.
Dạ Cô Tinh phất tay, Vũ Cường lui ra: “Hà Thủy Quang, phản bội thì phải trả giá."
Đôi mắt của người phụ nữ dường như được ướp đá lạnh, Hà Thủy Quang liếc mắt nhìn lại, không nhịn được rùng mình
“Ai ra lệnh cho ông?"
“Muốn giết cứ giết, đừng hòng moi được gì từ tao!" Hà Thủy Quang nghiến răng nghiến lợi, cứng đầu nói.
“Vậy sao?" Dạ Cô Tinh cười nhẹ, nhìn ra xa, giống như xuyên qua cả sông núi, giữ lại vẻ thản nhiên yên tĩnh, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lùng, ảm đạm: “Vậy, dụng hình đi……"
Rõ ràng lời nói nhẹ nhàng và bay bổng là của một người phụ nữ, nhưng lại khiến cho sống lưng của Hà Thủy Quang toát mồ hôi lạnh.
“Trước tiên cắt lưỡi, nếu ông ta đã không muốn nói, vậy cả đời cũng không cần phải nói nữa."
Vũ Cường lấy ra một con dao găm quân dụng, giơ tay cắt xuống, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và khàn khàn của Hà Thủy Quang, một chiếc lưỡi đỏ tươi lăn xuống đất như rác, dính đầy bùn và cát, đất vàng che đi màu đỏ vồn có của nó.
Vũ Cường cười ha hả, nhìn con dao găm còn dư lại máu tươi, trong mắt hắn hiện lên một tia khát máu, sắc mặt đám người Tôn Nghị không hề thay đổi.
Lúc này, La Đào đỡ Tiêu Mộ Lương đi tới chỗ Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Được rồi, đừng giả vờ nữa."
Trong mắt Hà Thủy Quang đầy hoảng sợ, người lúc nãy còn mềm như vũng bùn, bây giờ đã không còn dáng vẻ như lên cơn nghiện sắp mất nửa cái mạng nữa?
Khóe môi Tiêu Mộ Lương nhếch lên, đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh mặt trời lại quyến rũ đến khó tả, quyến rũ như yêu quái: “Vốn dĩ, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này đâu." đang nói thì anh ta dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng hạ xuống Hà Thủy Quang đang co rút, ngã xuống đất không dậy nổi của: “Sợ bẩn mắt……"
Mắt Hà Thủy Quang trợn lên, không dám tin, rõ ràng ông ta đã trộn thuốc phiện vào thuốc của Tiêu Mộ Lương rồi cơ mà, sao bây giờ anh ta lại có thể đứng ở đây được? Đáng ra anh ta phải nghiện ma túy sống không bằng chết chứ?
“Ông cho là mình rất thông minh, nhưng lại không biết tôi đã sớm phát hiện ra rồi. Ông biết rõ tôi có tiền sử sử dụng ma túy từ lâu, nên tôi cực kỳ nhạy cảm với ma túy. Ông bí quá hóa liều, trộn nó với thuốc uống của tôi, không biết là do ông ngu hay là vụng về nữa? Nếu tôi là ông, tôi sẽ tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch là được rồi, sao phải vòng vo như thế làm gì? À, xin lỗi, tôi quên mất, tôi bẩm sinh bị sốc khi tiêm, cho nên rất ghét tiêm……"
Hai mắt Hà Thủy Quang như chảy ra máu! Vốn dĩ ông ta cũng muốn trộn thuốc để tiêm vào tĩnh mạch, nhưng lúc Tiêu Mộ Lương tỉnh táo, anh ta rất ghét tiêm, cũng chưa bao giờ đồng ý tiêm, cho nên hết cách ông ta mới phải trộn vào thuốc giảm đau, không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra từ lâu, đã vậy còn không làm gì cả chờ ông ta tự đâm đầu vào lưới!
Đương nhiên Dạ Cô Tinh sẽ không vì vậy mà dừng tay, sắc mặt cô lạnh lùng, giọng nói trầm xuống: “Nếu không có lưỡi, vậy lấy tay viết đi…… tôi hỏi lại một lần nữa, người phía sau sai ông làm vậy, là ai?"
Hà Thủy Quang cắn răng, trong lòng ông ta biết đã rơi vào đường cùng, dù sao cũng chết, ông ta sẽ không để người đàn bà này được lợi, nếu người kia có thể thành công, coi như là đã thay ông ta báo thù!
Nghĩ thế, nên ông ta đã chuẩn bị tinh thần vò mẻ không sợ nứt.
“Vẫn không muốn nói à?" Giọng Dạ Cô Tinh bình tĩnh, không kiêu căng không nóng nảy, không nhanh không chậm nói: “Ông có biết trên đời này, thứ đáng sợ nhất là gì không?"
Đồng tử Hà Thủy Quang co lại.
“Không phải là chết, mà là sống không bằng chết. Nếu ông không muốn nói, tôi sẽ cắt lưỡi của ông, giờ ông lại không muốn viết, vậy chặt tay đi……"
Lời nói tàn nhẫn mà người nói ra lại như đang khoan hồng vậy, trước tiếng thở dài ẩn chứa bi thương, người phụ nữ trước mặt giống như ngay lập tức trở thành người ngoài cuộc, tự kể lại và bày tỏ nỗi xót thương trong lòng, nhưng hình phạt như vậy lại được đích thân cô ấy nói ra……
“Ư ư ư —— tôi nói tôi nói!"
Dạ Cô Tinh mỉm cười, trong mắt cô như có tất cả mọi thứ, nhìn kỹ lại giống như không có gì cả: “Đồng ý nói rồi à?"
“A a a……"
Lúc này Hà Thủy Quang không còn nghĩ đến việc báo thù rửa hận nữa, cũng không hy vọng xa vời có thể tiếp tục giữ lại mạng sống, hiện giờ, ông ta chỉ cầu mong người phụ nữ như ác quỷ trước mắt có thể để ông ta chết đi!
“Viết ra đi."
Đầu ngón tay Hà Thủy Quang run rẩy, viết xuống mặt cát —— phụ nữ, sát thủ, người què.
Mắt Dạ Cô Tinh thâm trầm, lẳng lặng nhìn sáu chữ to trên mặt cát, không biết đang nghĩ gì
Cô than nhẹ một tiếng, rồi xoay người cất bước, lập tức rời đi.
La Đào đi theo phía sau cô, cúi đầu nói: “Chị Dạ, người này xử lý thế nào?"
“Giao cho Tiêu Mộ Lương." Nói xong nhìn sang một người đang ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng người vẫn còn thở, vốn dĩ người này phải bị xử giống những kẻ khác chết dưới nòng súng của “Hoành Dạ", là Dạ Cô Tinh bảo Vũ Cường để lại một nhân chứng.
La Đào nhìn Tiêu Mộ Lương dò hỏi, nhưng lại thấy nụ cười mê người của người đàn ông đó, trong mắt anh ta lóe lên một tia luồng sáng đỏ khát máu: “Đã vậy, chi bằng bắn chết ông ta, sau đó băm cho chó ăn…… Không cần cảm ơn tôi đã giải thoát cho ông đâu, khi còn sống không thể làm người tốt, thì lúc chết đi làm thức ăn cho chó, sau đó làm phân bón cho hoa….."
“Như thế, cũng coi như làm được một việc thiện, bác sĩ Hà thấy đúng không?" Tiêu Mộ Lương cười lên, càng thêm mê người, anh có một đôi mắt phượng rất mê hoặc, đuôi mắt xếch cao, có một loại quyến rũ nào đó không thể nói rõ, vô cùng phong lưu!
Pằng——
Một tiếng súng vang lên, lấy đi mạng sống của ông ta!
Giải quyết xong Hà Thủy Quang, đám người Tôn Nghị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không người người con gái đang đứng kia lại phát ra tiếng kêu đau đớn, Tiêu Mộ Lương nhanh tay đỡ lấy cơ thể đang lung lay sắp ngã của cô.
Dạ Cô Tinh ôm bụng, đầu đổ đầy mồ hôi, túm lấy ống tay áo của Tiêu Mộ Lương, đầu ngón tay trắng bệch: “Hình như, tôi sắp sinh rồi……"
Tay Minh Chiêu đặt trên thắt lưng, trong tình cảnh này, sắc mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, chỉ đợi Dạ Cô Tinh ra lệnh, sẽ giơ súng lên bắn.
Hà Thủy Quang đi ra từ đằng sau người đang giơ súng, mặc chiếc áo blouse đang tung bay trong gió, giống như bầu trời trong vắt, mây trôi bồng bềnh.
Dạ Cô Tinh hơi híp mắt: “Ông phản bội tôi?"
Hà Thủy Quang thong dong tùy ý cười, giống như đang thảo luận thời tiết vậy: “Cô Dạ, xin lỗi." Đột nhiên mắt ông ta lóe lên, giơ tay ra hiệu cho tên sát thủ phía sau, đang định nói, lại bị giọng nói lạnh như nước của Dạ Cô Tinh ngắt lời.
“Bác sĩ Hà muốn giết tôi à?"
Chỉ thấy hắn hai tay ông ta mở ra, nhún vai, lịch sự cười, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười: “Như cô thấy đấy."
Hà Thủy Quang đã từng là bác sĩ tư nhân của Bang Hải Long, sau này lại dốc sức cho Bang Ám Dạ, rất được Vu Sâm coi trọng, và ông ta vẫn luôn phụ trách bệnh của Tiêu Mộ Lương, không ngờ ông ta lại là kẻ phản bội.
Dạ Cô Tinh từ từ cười, đưa tay bảo vệ bụng, gió thổi bay làn váy trắng của cô, nhìn như đang đối đầu với Hà Thủy Quang.
“Nếu đã như vậy, Bác sĩ Hà chắc sẽ để tôi chết được rõ ràng chứ?"
“Ha ha ——" Gió thổi khiến tà áo blouse trắng bay bay, Hà Thủy Quang nhìn ngón tay run rẩy đang đặt trên bụng của Dạ Cô Tinh cười nói: “Cô Dạ, tôi rất phục cô, thảo nào cậu Vu lại quỳ dưới chân cô, người con gái như vậy, ai mà lại không thích chứ……"
Dạ Cô Tinh nhíu chặt mày.
“Tôi khuyên cô, không cần phải nghĩ cách kéo dài thời gian, sẽ không ai đến cứu cô đâu!"
Mặt Dạ Cô Tinh tái đi, trong mắt hiện lên ý quật cường, trong chốc lát, nhưng lại đẹp động lòng người, rõ ràng là bách hợp xinh đẹp, nhưng trong giờ phút này lại khiến cho người ta liên tưởng đến hoa hồng đẹp nhưng tà mị: “Thế nên tôi là thịt bò, ông là dao thớt, đã tự tin như vậy, sao lại không dám nói ra sự thật chứ?"
Giọng nói trong sáng, truy hỏi từng câu.
Hà Thủy Quang cười trào phúng, trong mắt đầy vẻ khinh thường, đàn bà đều là thế, rõ ràng sợ đến cả người run rẩy, nhưng lại muốn truy hỏi đến cùng!
Đúng là buồn cười, đúng là ngu xuẩn!
Ông ta lạnh lùng cười: “Hôm nay tôi sẽ làm chuyện tốt, cho cô chết một cách rõ ràng! Chắc chắn sẽ nói tất cả những gì tôi biết!"
Đáy mắt Dạ Cô Tinh xẹt qua một điều gì đó nhưng rất nhanh đã được gấu đi không còn thấy tăm hơi gì: “Tại sao lại phản bội Bang Ám Dạ?"
“Chim khôn chọn cành mà đậu, Vu Sâm ngu dốt không có tài cán gì, đương nhiên phải đổi chủ rồi. Hơn nữa, tôi phản bội Bang Ám Dạ khi nào? Cô chẳng qua chỉ là tình nhân của cậu ta, thậm chí còn không được tính là người trong bang, giết cô hay bóp chết cô, cũng chỉ như con kiến thôi, đương nhiên không được tính là phản bội."
Thân phận của Dạ Cô Tinh được che giấu rất tốt, ngoại trừ mấy người cấp cao của Bang Ám Dạ đã từng thấy mặt thật của cô, còn những lúc lộ diện khác, cô đều mặc đồ đen, hơn nữa nửa gương mặt đều bị mũ lưỡi trai che đi, còn Hà Thủy Quang chỉ là bác sĩ, chỉ là thành viên cấp thấp trong Bang Ám Dạ, đương nhiên không có cơ hội thấy cô rồi.
Trong nhận thức của Hà Thủy Quang, Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là một người đàn bà của Vu Sâm mà thôi, một minh tinh nho nhỏ dựa vào Bang Ám Dạ, tính kế để leo lên, đáng giết.
Trước kia, bởi vì có Vu Sâm, ông ta mới cung kính với Dạ Cô Tinh, hiện giờ xem ra, người phụ nữ này đã gây ra họa lớn rồi, lại có người không tiếc tiền mua mạng của cô ta.
Đằng nào cũng chết, liều một vố kiếm một khoản kếch xù vậy.
“Tiêu Mộ Lương đâu?" Ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc lạnh, nhưng trong mắt Hà Thủy Quang chỉ là giãy chết thôi!
Ông tata lạnh lùng, giơ tay ra hiệu cho người cầm súng phía sau, người đó xoay người đi vào kho hàng, chưa đến ba mươi giây sau, đã mang theo một người cả người mềm nhũn, gương mặt tái nhợt đi ra.
Mắt Dạ Cô Tinh rụt lại, môi hơi động, cắn chặt răng, Hà Thủy Quang bình tĩnh nhìn hết tất cả, trong lòng càng coi thường cô hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Chiêu, cảm thấy kiêng dè, nhìn người nọ có vóc dáng vạm vỡ như vậy, mà chuyện đã đến mức này vẫn không có hành động phản kháng nào, chắc chắn khả năng cũng chẳng ra gì!
Ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, Hà Thủy Quang chỉ vào người đã nhũn ra kia đã: “Cô Dạ, nhìn đi, đây chính là Tiêu Mộ Lương mà cô vẫn nhớ tới đó!"
“Ông, ông đã làm gì anh ấy?" Trong mắt cô hiện lên lo sợ, Hà Thủy Quang cười lạnh, cuối cùng cũng chỉ là đàn bà vô dụng thôi!
“Tôi nghĩ, cô Dạ có thể không biết, người này là một con nghiện, đã nghiện 5 năm rồi, haha…… rõ ràng là người tài nhưng giờ lại như một con chó, anh ta đúng là đã cố gắng cai nghiện, nhưng kết quả lại bị tôi dùng một ít bột mì khiến cho anh ta tái nghiện, cô nói đi, có buồn cười không?"
Tay Dạ Cô Tinh nắm chặt nắm tay, mắt như muốn nứt ra: “Bỉ ổi, biến thái!"
“Chẳng qua tôi chỉ thêm một ít gia vị vào thuốc giảm đau bình thường của anh ta thôi. Không ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này thật sự không chịu nổi cám dỗ! Chỉ tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này, hay là tặng cho tôi làm tiêu bản nhé? Hahaha……"
“Hà Thủy Quang! Vu Sâm tin tưởng ông như vậy, ông báo đáp lại anh ta, báo đáp Bang Ám Dạ như thế sao?"
Ánh mắt anh ta sắc bén, trong mắt Hà Thủy Quang xẹt qua tia nham hiểm, “Đừng tưởng tôi không biết! Tên hai mặt Vu Sâm đó, trước mặt thì thế này, sau lưng thì thế khác, rõ ràng cậu ta muốn để Liên Kiếm Phong thay thế tôi! Nếu cậu ta đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa, nếu cậu ta là mồng một chẳng nhẽ tôi lại không được làm mười năm sao?"
“Không ngờ ông lại nhỏ nhen như thế, còn không bằng cả đàn bà!"
Hà Thủy Quang lộ ra vẻ dữ tợn, khặc khặc cười lạnh: “Cô nói quá nhiều rồi, lên đường đi!" Nói xong, ông ta giơ tay ra hiệu cho người cầm súng ở phía sau, nếu ông ta bỏ tay xuống, Dạ Cô Tinh và Minh Chiêu sẽ thành tổ ong!"
Tay Minh Chiêu đặt ở thắt lưng khẽ động, Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, Minh Chiêu vẫn như cũ mặt không hề thay đổi, nhưng tay lại chán nản bỏ xuống.
“Nổ súng!"
Theo lệnh của Hà Thủy Quang, tiếng nổ súng vang lên ở khắp nơi, đinh tai nhức óc, trần đầy khói thuốc súng.
Nhưng người ngã xuống không phải là Dạ Cô Tinh và Minh Chiêu, Hà Thủy Quang nhìn đám người của mình ngã xuống, còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó có một thứ gì đó lành lạnh đặt ở sau gáy của ông ta, đó là —— nòng súng!
Đến khi khói bụi tan hết, cuối cùng ông ta cũng nhìn rõ, phía sau Dạ Cô Tinh, là một đám người vạm vỡ mặc đồ đen, dáng người của ai cũng cao lớn, trong tay cầm súng tự động, trên lưng còn đeo thêm bao thuốc nổ, đầu bao xếp thành một hàng ngay ngắn.
Sắc mặt Hà Thủy Quang biến đổi rất nhanh, nhìn rất ngay ngắn, vest đen, mặt những người đàn ông mang súng rất nghiêm túc, trong lòng ông ta nổi lên cảm giác bất lực.
Ông ta nghĩ đến những người mà mình mang đến, cũng rất mạnh, trang bị cũng đầy đủ, nhưng đứng trước mặt những người này, thì đều chẳng là gì!
Những người mặc đồ đen này chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trên người họ phảng phất có ý chí kiên cường của quân nhân.
Lúc này, Tôn Nghị đã đè Hà Thủy Quang xuống đất, cách Dạ Cô Tinh ba bước, đá một phát vào xương bánh chè của ông ta, Hà Thủy Quang quỳ một gối xuống đất, trên mặt tức giận không cam tâm.
“Cô cố tình kéo dài thời gian?"
Mắt Dạ Cô trong veo, tươi cười lạnh lùng, không còn dáng vẻ như lúc trước, rất bình tĩnh: “Tiếc là ông biết quá muộn."
Hà Thủy Quang cắn vỡ chặt răng: “Con điếm này! Vừa nãy là mày giả vờ….."
Bốp —— bốp ——
Vũ Cường tát cho ông ta hai phát nhưng vẫn chưa hết giận, đá thêm một phát vào bụng ông ta: “Con chó này! Ăn nói sạch sẽ chút! Còn không giữ được miệng thì tao sẽ tiễn mày về tây thiên luôn!"
Hà Thủy Quang ôm ngực, ho dữ dội, nhổ ra hai ngụm máu, trong máu tươi còn có ba cái răng.
Dạ Cô Tinh phất tay, Vũ Cường lui ra: “Hà Thủy Quang, phản bội thì phải trả giá."
Đôi mắt của người phụ nữ dường như được ướp đá lạnh, Hà Thủy Quang liếc mắt nhìn lại, không nhịn được rùng mình
“Ai ra lệnh cho ông?"
“Muốn giết cứ giết, đừng hòng moi được gì từ tao!" Hà Thủy Quang nghiến răng nghiến lợi, cứng đầu nói.
“Vậy sao?" Dạ Cô Tinh cười nhẹ, nhìn ra xa, giống như xuyên qua cả sông núi, giữ lại vẻ thản nhiên yên tĩnh, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lùng, ảm đạm: “Vậy, dụng hình đi……"
Rõ ràng lời nói nhẹ nhàng và bay bổng là của một người phụ nữ, nhưng lại khiến cho sống lưng của Hà Thủy Quang toát mồ hôi lạnh.
“Trước tiên cắt lưỡi, nếu ông ta đã không muốn nói, vậy cả đời cũng không cần phải nói nữa."
Vũ Cường lấy ra một con dao găm quân dụng, giơ tay cắt xuống, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và khàn khàn của Hà Thủy Quang, một chiếc lưỡi đỏ tươi lăn xuống đất như rác, dính đầy bùn và cát, đất vàng che đi màu đỏ vồn có của nó.
Vũ Cường cười ha hả, nhìn con dao găm còn dư lại máu tươi, trong mắt hắn hiện lên một tia khát máu, sắc mặt đám người Tôn Nghị không hề thay đổi.
Lúc này, La Đào đỡ Tiêu Mộ Lương đi tới chỗ Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Được rồi, đừng giả vờ nữa."
Trong mắt Hà Thủy Quang đầy hoảng sợ, người lúc nãy còn mềm như vũng bùn, bây giờ đã không còn dáng vẻ như lên cơn nghiện sắp mất nửa cái mạng nữa?
Khóe môi Tiêu Mộ Lương nhếch lên, đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh mặt trời lại quyến rũ đến khó tả, quyến rũ như yêu quái: “Vốn dĩ, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này đâu." đang nói thì anh ta dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng hạ xuống Hà Thủy Quang đang co rút, ngã xuống đất không dậy nổi của: “Sợ bẩn mắt……"
Mắt Hà Thủy Quang trợn lên, không dám tin, rõ ràng ông ta đã trộn thuốc phiện vào thuốc của Tiêu Mộ Lương rồi cơ mà, sao bây giờ anh ta lại có thể đứng ở đây được? Đáng ra anh ta phải nghiện ma túy sống không bằng chết chứ?
“Ông cho là mình rất thông minh, nhưng lại không biết tôi đã sớm phát hiện ra rồi. Ông biết rõ tôi có tiền sử sử dụng ma túy từ lâu, nên tôi cực kỳ nhạy cảm với ma túy. Ông bí quá hóa liều, trộn nó với thuốc uống của tôi, không biết là do ông ngu hay là vụng về nữa? Nếu tôi là ông, tôi sẽ tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch là được rồi, sao phải vòng vo như thế làm gì? À, xin lỗi, tôi quên mất, tôi bẩm sinh bị sốc khi tiêm, cho nên rất ghét tiêm……"
Hai mắt Hà Thủy Quang như chảy ra máu! Vốn dĩ ông ta cũng muốn trộn thuốc để tiêm vào tĩnh mạch, nhưng lúc Tiêu Mộ Lương tỉnh táo, anh ta rất ghét tiêm, cũng chưa bao giờ đồng ý tiêm, cho nên hết cách ông ta mới phải trộn vào thuốc giảm đau, không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra từ lâu, đã vậy còn không làm gì cả chờ ông ta tự đâm đầu vào lưới!
Đương nhiên Dạ Cô Tinh sẽ không vì vậy mà dừng tay, sắc mặt cô lạnh lùng, giọng nói trầm xuống: “Nếu không có lưỡi, vậy lấy tay viết đi…… tôi hỏi lại một lần nữa, người phía sau sai ông làm vậy, là ai?"
Hà Thủy Quang cắn răng, trong lòng ông ta biết đã rơi vào đường cùng, dù sao cũng chết, ông ta sẽ không để người đàn bà này được lợi, nếu người kia có thể thành công, coi như là đã thay ông ta báo thù!
Nghĩ thế, nên ông ta đã chuẩn bị tinh thần vò mẻ không sợ nứt.
“Vẫn không muốn nói à?" Giọng Dạ Cô Tinh bình tĩnh, không kiêu căng không nóng nảy, không nhanh không chậm nói: “Ông có biết trên đời này, thứ đáng sợ nhất là gì không?"
Đồng tử Hà Thủy Quang co lại.
“Không phải là chết, mà là sống không bằng chết. Nếu ông không muốn nói, tôi sẽ cắt lưỡi của ông, giờ ông lại không muốn viết, vậy chặt tay đi……"
Lời nói tàn nhẫn mà người nói ra lại như đang khoan hồng vậy, trước tiếng thở dài ẩn chứa bi thương, người phụ nữ trước mặt giống như ngay lập tức trở thành người ngoài cuộc, tự kể lại và bày tỏ nỗi xót thương trong lòng, nhưng hình phạt như vậy lại được đích thân cô ấy nói ra……
“Ư ư ư —— tôi nói tôi nói!"
Dạ Cô Tinh mỉm cười, trong mắt cô như có tất cả mọi thứ, nhìn kỹ lại giống như không có gì cả: “Đồng ý nói rồi à?"
“A a a……"
Lúc này Hà Thủy Quang không còn nghĩ đến việc báo thù rửa hận nữa, cũng không hy vọng xa vời có thể tiếp tục giữ lại mạng sống, hiện giờ, ông ta chỉ cầu mong người phụ nữ như ác quỷ trước mắt có thể để ông ta chết đi!
“Viết ra đi."
Đầu ngón tay Hà Thủy Quang run rẩy, viết xuống mặt cát —— phụ nữ, sát thủ, người què.
Mắt Dạ Cô Tinh thâm trầm, lẳng lặng nhìn sáu chữ to trên mặt cát, không biết đang nghĩ gì
Cô than nhẹ một tiếng, rồi xoay người cất bước, lập tức rời đi.
La Đào đi theo phía sau cô, cúi đầu nói: “Chị Dạ, người này xử lý thế nào?"
“Giao cho Tiêu Mộ Lương." Nói xong nhìn sang một người đang ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng người vẫn còn thở, vốn dĩ người này phải bị xử giống những kẻ khác chết dưới nòng súng của “Hoành Dạ", là Dạ Cô Tinh bảo Vũ Cường để lại một nhân chứng.
La Đào nhìn Tiêu Mộ Lương dò hỏi, nhưng lại thấy nụ cười mê người của người đàn ông đó, trong mắt anh ta lóe lên một tia luồng sáng đỏ khát máu: “Đã vậy, chi bằng bắn chết ông ta, sau đó băm cho chó ăn…… Không cần cảm ơn tôi đã giải thoát cho ông đâu, khi còn sống không thể làm người tốt, thì lúc chết đi làm thức ăn cho chó, sau đó làm phân bón cho hoa….."
“Như thế, cũng coi như làm được một việc thiện, bác sĩ Hà thấy đúng không?" Tiêu Mộ Lương cười lên, càng thêm mê người, anh có một đôi mắt phượng rất mê hoặc, đuôi mắt xếch cao, có một loại quyến rũ nào đó không thể nói rõ, vô cùng phong lưu!
Pằng——
Một tiếng súng vang lên, lấy đi mạng sống của ông ta!
Giải quyết xong Hà Thủy Quang, đám người Tôn Nghị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không người người con gái đang đứng kia lại phát ra tiếng kêu đau đớn, Tiêu Mộ Lương nhanh tay đỡ lấy cơ thể đang lung lay sắp ngã của cô.
Dạ Cô Tinh ôm bụng, đầu đổ đầy mồ hôi, túm lấy ống tay áo của Tiêu Mộ Lương, đầu ngón tay trắng bệch: “Hình như, tôi sắp sinh rồi……"
Tác giả :
Du Nhân