[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi
Chương 59
Sáng thứ sáu lớp tôi có tiết thể dục.
Tuần trước nghe thông báo được nghỉ hai tiết làm tôi mừng rơn, nào ngờ đầu tuần này thầy báo lại vẫn học như bình thường. Cảm giác ấy giống như vừa mới ngoi lên bờ sau khi nghĩ mình chết đuối thì bị đẩy xuống lần nữa vậy.
Vác cái thân thể uể oải buổi sáng đến trường thì thấy bọn trong lớp đã xếp hàng cả rồi. Khải Tâm nhanh chóng gửi xe rồi kéo tay tôi đi vào đó.
Hôm nay tôi dậy trễ, Khải Tâm cũng thức muộn nên hai đứa giống như chạy bão mà tăng tốc đến trường. Đến nơi thì hai mắt tôi vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm, cứ lim dim lim dim như thế này.
Oáp...
" Nhật Phi, em dang tay so hàng mau nào."
Cơn ngáp bị đứt quãng, tôi mở to mắt nhìn thầy thể dục, hai tay theo phản xạ dang rộng ra. Đầu ngón tay tôi chạm phải đầu ngón tay của Hồng Hạnh, tay con nhỏ lạnh thật, làm tôi tỉnh ngủ luôn.
Quay qua nhìn Hạnh một cái, tôi cười xã giao. Hạnh cũng nhìn tôi mà thái độ lạnh lùng hơn tí. Thôi kệ đi, người ta là cold girl mà.
Dang tay so hàng xong xuôi, thầy thể dục lại ra một bài tập rất kinh khủng, kinh khủng thật kinh khủng.
" Các em chạy bốn vòng sân khởi động nào!"
Arrggggg!!!!
Chạy đến vòng thứ ba, tôi đã bắt đầu đuối. Hai chân mỏi nhừ, tôi gần như là đi bộ chứ không phải chạy khởi động nữa. Khải Tâm cao hơn tôi nên nó được thầy xếp đứng ở hàng thứ ba, cách tôi cả hơn một chục đứa khác.
Lâu lâu chạy xong một vòng, tôi thường ngoái đầu qua phía đối diện, thấy Khải Tâm chạy cực kỳ hăng say. Dân thể thao có khác.
Tôi nhìn xong thì quay về vị trí của mình, đi bộ tiếp.
Đến nửa vòng thứ tư, tôi đã không còn sức để mà nhấc cao chân để giả vờ chạy nữa. Cố gắng lết thêm vài bước thì ở phía sau lưng bỗng dưng có một cú huýnh mạnh vào lưng tôi khiến hai chân tôi chao đảo.
Một bên chúng đã mỏi nhừ, một bên lại dùng lực huých vào, đẩy tôi ngã nhào về phía trước. Khi hai mắt trừng lớn nhìn thẳng xuống đất thì hông tôi được bắt lại bởi một cánh tay khác.
Phù.
" Không sao chứ?"
Tôi đứng thẳng dậy, quay qua nhìn thì thấy Khải Tâm trán mướt mồ hôi, lồng ngực nhấp nhô mạnh mẽ. Khi nãy đúng là mệt nhưng tôi không cảm thấy đuối lắm, bây giờ thấy Khải Tâm ngay trước mặt, tôi bỗng nhiên muốn ỷ lại lười biếng một tí.
" Có sao."
" Hửm? Bị thương ở đâu à? Khi nãy tôi bắt kịp mà, chưa ngã mà nhỉ?" Khải Tâm vừa nói vừa xoay người tôi vòng vòng, mặc kệ mấy đứa kia nhìn chúng tôi như hai tên thần kinh.
Nắm lấy tay Khải Tâm, tôi lườm:
" Đừng xoay nữa, chóng mặt chết được! Chỉ mỏi chân thôi à, đi không nổi nữa luôn."
Khải Tâm ngẩng mặt nhìn tôi, sau đó thở dài một hơi, vòng tay qua hông tôi, dìu đi. Haha, khổ nhục kế cũng được phết.
" Đi từ từ thôi, chân cậu dài hơn tôi đấy."
Khải Tâm bỗng cười lớn, " Biết rồi. Mau về chỗ không thầy lại rầy."
" Ừm." Tôi nghiêng đầu mỉm cười.
Thầy thể dục nhìn Khải Tâm đỡ tôi đi về chỗ ngồi cũng không nói gì ngoài biểu cảm khuôn mặt vô cùng ngỡ ngàng và...bó tay.
Ngồi xuống, tôi duỗi thẳng hai chân ra để dãn cơ, đấm đấm vài phát cho đỡ mỏi. Hồng Hạnh lúc này hơi nhích lại gần tôi, nói nhỏ:
" Khi nãy tớ thấy Vân Anh đẩy cậu đó."
Đúng rồi, tôi quên béng mất chuyện khi nãy. Lúc đó tôi còn đang tự hỏi không biết thằng nào lại dở hơi huých bố như vậy. Hóa ra là...oan gia ngõ hẹp.
Tôi khẽ thở dài bất lực, nhìn Hồng Hạnh cười cười.
" Ừm, tớ biết mà."
" Cậu không bực sao? Vân Anh rõ ràng quá đáng lắm."
Mọi người nhìn thấy nó quá đáng là tôi mãn nguyện rồi.
Khi mà bạn ghét ai đó thì đừng nên tỏ ra mình ghét nó, mà hãy thật thương nó. Khi một đứa ghét bạn, bạn càng không nên nghênh mặt với nó mà phải tỏ ra thông cảm cho nó.
Nó đang ghen tị với bạn nên mới ghét đó thôi, điều này là điều đáng mừng. Đặc biệt, khi nó làm lố thì người xung quanh sẽ đánh giá nó, chứ không phải là bạn.
Cho nên, hãy tập kìm chế đi. Sau này đến chỗ vắng người, bạn xử lý nó sau cũng không muộn.
" Đừng lo Hạnh à. Vân Anh chỉ là đang trong giai đoạn của tuổi dậy thì thôi, cho nên hơi cáu gắt một tí."
Hồng Hạnh nghe tôi nói, hai mắt chớp lấy chớp để, giống như không tin được.
Thầy thể dục lại chuyển bài tập. Hôm nay chúng tôi học về bóng rổ.
A chết tiệt, tại sao lại là bóng rổ? Cái rổ cao hai mét đấy ư?
Khải Tâm cùng lớp trưởng được thầy giao nhiệm vụ đi lấy dụng cụ ra sân. Bọn tôi thì nhốn nháo đứng dậy xếp hàng.
Môn bóng rổ là môn tôi ghét nhất. Tôi chẳng thấy nó cải thiện chiều cao của tôi chút nào, chỉ thấy là tôi đang cố gắng nhét quả bóng vào cái rổ lưới cao hơn mình tận nửa mét kia.
Lăn lộn với quả bóng gần hai tiếng kia, cuối cùng tôi cũng nghe được thầy giáo hô lớn:
" Giải tán!!!"
Tôi đi lấy cặp, Khải Tâm đi cất dụng cụ cho thầy.
Lôi cái cặp lên, tôi tình cờ phát hiện có một mẩu giấy màu trắng rơi xuống đất. Tò mò cúi xuống lượm lên, tôi mở ra xem thử.
Bên trong viết thật ngắn gọn và xúc tích.
" Lên lầu bốn, sau giờ thể dục. Vu Tư."
Hai từ cuối cùng làm tôi phải chau mày lại, nhìn thật kỹ một lần nữa. Bản thân muốn tự lừa dối mình là có nhiều người trùng tên, nhưng tên Vu Tư là một tên đặc biệt, khó đụng hàng, cả nét chữ cũng là nét chữ của Vu Tư.
Được rồi, Vu Tư là người gửi cho tôi cái này. Nhưng mà sao phải lên lầu bốn?
Vô thức xoay đầu nhìn lên lầu bốn, cảm giác trong lòng không mấy an tâm lắm. Khải Tâm cất dụng cụ còn chưa ra, tôi liền đeo cặp rồi đi về hướng cầu thang khu B, lên lầu bốn.
Từng bước từng bước thật chậm rãi, tôi có cảm xúc như tim mình đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi.
Vu Tư lại muốn làm gì?
Vu Tư định nói gì?
Vu Tư sẽ...hây, thôi bỏ đi.
Suy nghĩ tới lui cuối cùng cũng lên lầu bốn. Tôi đi hết một vòng hành lang, qua chỗ lộng gió thì thình lình thấy bóng dáng của Vu Tư cùng với...hai người khác nữa.
Thoạt đầu có hơi ngỡ ngàng, sau đó tôi nghe Vu Tư gọi:
" Mau lại đây."
Tôi ngây ngốc đi đến đó, rồi nhìn sang phía của hai người còn lại.
" Hai người làm gì ở đây?"
Vân Anh đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi một cách giận dữ nhưng hình như không dám làm gì cả. Còn Hoàng My thì cứ cúi đầu nhìn xuống đất, im lặng như tờ.
Vu Tư hất mặt đến Vân Anh:
" Mau nói đi."
Nói? Nói gì cơ?
Tôi tập trung nhìn Vân Anh, hồi lâu thì nghe con nhỏ nói:
" Xin lỗi khi nãy tao đẩy mày dưới sân."
Ngay lập tức, Vu Tư quát lớn:
" Chuyện chính."
Vân Anh có vẻ rất hoảng, hai mắt ươn ướt nhìn tôi, môi cắn cắn lại.
" Chuyện chính...tao xin lỗi chuyện mất đồ hôm bữa. Hôm đó...do tao quá nóng nên...nên đổ oan mày."
Vân Anh hiểu chuyện từ bao giờ thế?
Trong lòng tôi tầng tầng khó hiểu, lại nhìn sang phía Hoàng My, con bé vẫn chưa thèm ngước mắt lên một lần.
" Không nói rõ ràng thì đừng trách."
Vu Tư lại lên tiếng làm Vân Anh bùng nổ theo:
" Anh im mẹ nó đi. Có cái đ*o gì mà bắt buộc tôi chứ?"
Tôi đứng giữa hai người, vẫn thật sự chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vu Tư đột nhiên xuất hiện cùng với hai chị em Vân Anh, Vân Anh thì xin lỗi tôi một cách run sợ và bị ép buộc.
Rốt cục thì...
" Mày biết tao có gì mà? Đừng hỏi ngu như vậy. Cho năm giây để nói hết."
Ực...
Vân Anh nuốt nước mắt vào trong, lại nhìn tôi nói tiếp:
" Chuyện mất đồ là do Hoàng My nó nghịch, nó mang đồ tao bỏ vào cặp mày. Sau đó quên...nói lại cho nên mới..."
" Hoàng My bỏ vào cặp tôi?"
Shit, tôi biết ngay mà!!!
Nhìn sang phía Hoàng My, tôi chợt cảm thấy vô cùng chướng mắt với con bé.
" Vậy thì...Hoàng My mới phải xin lỗi tôi chứ? Cậu xin lỗi cũng không có tác dụng gì."
" Mày muốn gì nữa? Tao xin lỗi mày rồi còn gì."
Tôi không nhìn Vân Anh nửa cái mà đi đến chỗ Hoàng My, nhẫn nhịn mà hạ giọng nói:
" Hoàng My, sao em lại làm như thế? Anh hình như còn chưa khiến em khó chịu cái gì thì phải?"
Hoàng My ngẩng đầu, mắt nó đỏ ngầu, tròng mắt đen láy mà căm hờn gì đó. Ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Giống như...nó đang kìm nén?
Tôi nhìn khuôn mặt đó, nhất thời lùi về sau một bước.
" Tao, ghét, mày!!"
" Tao ghét mày!!"
" Tao ghét màyyyyyyyyy!!!"
" Tránh xa Khải Tâm ra, tránh xa anh ấy ra!!!!!"
" Tại mày, tại mày, tại màyyyy, tại mày hết."
Hoàng My vừa nói vừa tiến gần đến chỗ tôi, còn tôi thì cứ lui nhanh về phía sau. Đến khi được Vu Tư giữ lại, tôi mới dừng bước.
Những lời nói ban nãy vẫn còn ong ong bên tai, tôi chưa thích ứng kịp.
Cái gì mà liên quan đến Khải Tâm chứ?
" Ý của em là gì đây? Khải Tâm thì làm sao? Anh đã làm gì?"
Vân Anh lúc này đã kéo tay Hoàng My lại, nhưng con bé cứ vùng vẫy, còn cấu véo vào tay chị nó.
" Tại mày, tại mày mà anh ấy từ chối, từ chối tao. Hức, tại sao chứ? Anh ấy bảo thích mày, là tại sao chứ? Tao thích anh ấy, hâm mộ anh ấy, lần đầu tiên tao thích một người, hức, tại sao..."
Tôi còn chưa kịp nói gì thì bên tai đã nghe thấy một âm thanh chát chúa. Sự ma sát giữa bàn tay và khuôn mặt... Cái tát trời giáng đó...
Tôi ngây như phỗng nhìn Vu Tư tát mạnh vào khuôn mặt trắng trẻo điên loạn kia. Vân Anh thì cứ ghì chặt em gái ra phía sau, xửng cồ lên với Vu Tư.
" Mẹ mày, sao đánh em gái tao hả? Nó có làm gì đâu? Nó thích Khải Tâm thôi. Còn lũ chúng mày mới biến thái, bị một thằng biến thái che mờ mắt hết rồi."
Vu Tư đánh Hoàng My xong cũng chẳng tiếc cho một cái nhìn hối lỗi, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Vân Anh mà nói:
" Cút."
Vân Anh cãi không lại Vu Tư liền quay sang phía tôi, cười mỉa mai khinh bỉ.
" Mày đúng là một thằng sao chổi, một thằng bệnh hoạn! Không chỉ dựa dẫm Khải Tâm, mày còn dụ cả một đàn anh để che chở mày hả?"
Tôi suốt từ nãy chỉ nhìn Hoàng My, con bé đó sau khi bị đánh thì giống như tỉnh táo lại hẳn, đôi mắt ngờ nghệch thấy thương. Còn Vân Anh...
Tôi nhìn sang phía đó, ánh mắt biểu hiện một sự nhàm chán quá đỗi.
" Tôi không có quyền có bạn bè sao? Không có quyền được bạn bè bảo vệ mình à?"
Vân Anh nghẹn cả họng không nói thêm lời nào mà chỉ nghiến răng tức tối. Hồi lâu mới phun ra một câu cuối cùng:
" Mày cứ vênh mặt lên đi. Tao chống mắt mà coi Khải Tâm quen mày bao lâu!"
Sau đó thì dẫn Hoàng My rời đi.
Bóng dáng hai người họ biến mất, tôi liền thở mạnh một hơi. Đầu óc cứ bưng bưng từ nãy đến giờ, tôi cũng không rõ mình vừa thốt ra lời gì nữa.
Vuốt mặt một cái, tôi quay sang nhìn Vu Tư, định hỏi làm sao cậu ấy biết chuyện mất đồ của Vân Anh nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ nói:
" Cảm ơn cậu."
Sau đó cúi đầu xoay người bước đi.
Rồi Vu Tư đột nhiên kéo tôi lại, còn ôm ghì tôi từ phía sau. Cái ôm của cậu ta chặt đến mức làm tôi không thở nổi.
" Vu Tư?"
" Một chút thôi."
Một chút à?
Tâm trí tôi hiện tại thật rỗng, chẳng nghĩ được cái gì cả. Những lời Hoàng My cùng Vân Anh vừa nói khiến tôi phân tâm nhiều quá rồi.
Ôm được một vài phút, Vu Tư buông lõng hai tay, xoay người tôi lại.
Tôi ngước mặt nhìn cậu ấy, cười cười:
" Cậu bị gầy rồi đúng không? Làm sao vậy? Bỏ ăn? Nhịn ăn? Hừm, đừng bỏ ăn nhịn ăn, sẽ bị ốm đấy."
Vu Tư chỉ nhìn tôi mà không nói gì.
Còn tôi cho cậu ấy lời dặn dò xong thì liền xoay người bỏ đi thật nhanh. Vu Tư ở sau lưng nói vọng tới:
" Có thể như trước không?"
Có thể không?
Tôi cũng không biết.
Vì vậy mà tôi không trả lời.
Cứ như vậy mà rời đi.
Xuống đến lầu hai, tôi bất ngờ gặp Khải Tâm đang đi lên. Khải Tâm nhìn thấy tôi thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó chạy đến rất nhanh.
" Nãy đến giờ đi đâu vậy? Tôi hỏi nhiều người mà không ai biết. Chỉ có Hạnh bảo là cậu lên lầu."
Tôi đứng trên một bậc với Khải Tâm, hơi cúi đầu nhìn biểu tình lo lắng của nó.
Thật vui.
" Gặp Vân Anh."
" Vân Anh??"
Tôi gật đầu, " Ừm, Vân Anh xin lỗi chuyện hôm bữa mất đồ, là do nhỏ nóng mà vu oan. Người làm chuyện đó...là Hoàng My."
Khải Tâm trừng lớn mắt, " Hoàng My??"
" Phải. Biết vì sao nó làm vậy không?"
Khải Tâm nhíu mày.
" Vì nó ghét tôi đó. Nó ghét tôi vì Khải Tâm từ chối tình cảm của nó. Vì Khải Tâm bảo...thích tôi."
Khải Tâm giống như bị phát giác bí mật, cái mặt lúng túng rõ rệt. Hồi lâu cũng chưa nói gì, tôi liền cầm cổ tay nó lên, dùng hai ngón tay kẹp lại đánh mạnh xuống.
Chỗ vừa đánh đỏ ửng.
Khải Tâm thoạt đầu ngỡ ngàng, sau đó thở dài.
" Muốn đánh mấy cái đây?"
" Đánh khi nào hết cáu thì thôi."
Hai cái, ba cái, bốn cái...
Khải Tâm cũng không ngăn tôi lại, chỉ bất đắc dĩ mỉm cười:
" Cáu vì tôi giấu cậu?"
Tôi lườm Khải Tâm một cái, " Còn không đúng sao?"
Một cái nữa.
" Chuyện đó...có gì vui đâu mà nói."
" Vẫn phải nói chứ!"
Một cái nữa.
Khải Tâm lúc này gật gù, " Ừm, sau này nói hết."
Tôi mím nhẹ môi, giơ cao hai ngón tay, bộ dáng giống như dồn lực để đánh xuống một cái nhớ đời. Khải Tâm cũng nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần.
Dồn lực xong, tôi liền...vòng tay ôm lấy Khải Tâm.
" Ăn kem."
Khải Tâm bị tôi dọa một phen, có khi trắng mặt cả rồi. Hồi sau, nó ôm lại tôi, vỗ vỗ lưng tôi.
" Được, ăn kem thôi."
Một hôm nọ, Khải Tâm đột nhiên xin về sớm. Khi tôi từ lớp Như trở về lớp mình thì nghe Hạnh nói lại là người kia về rồi, gấp gáp lắm.
Tôi ngồi học tiết Toán có một mình, trong đầu cũng không đọng lại tí kiến thức nào của bài học hôm đó.
Khải Tâm về sớm làm gì nhỉ?
Về sớm cũng không báo lại cho mình nữa? Gấp đến như vậy?
Sáng nay mình ngồi xe nó mà... Một lát đi bộ về ư?
Ầuuu, thiệt là...
Tôi chống cằm ngồi nghĩ đến miên man, sau đó tiếng trống trường thông báo ra về là cả lớp muốn náo loạn. Thầy giáo cũng rời đi rất nhanh.
Rào.
Lúc này tôi mới ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, một trận mưa thật lớn vừa đổ xuống.
Ngồi ngây ngốc nhìn từng giọt nước bám kín trên mặt kính trong suốt, tôi cũng không ngờ là thời gian đã trôi qua hẳn mười phút rồi.
Sắp xếp tập vở xong, tôi đi xuống dưới tầng trệt, đứng nép trong mái hiên căng tin, đợi mưa tạnh thì về.
Lúc đang đứng nhìn mưa nhỏ giọt thì tôi nghe mơ hồ có người gọi tên tôi, còn thì thầm như đang niệm thần chú nữa. Trong lòng bất an, tôi hơi xoay người lại thì thấy Hoàng My đan xăm xăm đến chỗ của mình.
Trong tay con nhỏ còn có vật gì lóe sáng ánh kim.
Shit, con này điên rồi!!!
Tôi vừa nghĩ tới trường hợp xấu nhất thì Hoàng My đang lao đến, mũi nhọn của thứ kia cũng đang lao thẳng đến. Hai chân như bị cột chặt lại, tôi định né sang bên phải thì bất ngờ cả người tôi đều nghiêng qua bên trái.
Hoàng My bị hẫng.
Còn tôi bị đau.
Cả người đổ nhào xuống đất như vậy mà...
" Đồ đáng ghét!!!"
Hoàng My hét lên, cầm cây kéo nhỏ kia chạy thẳng đến chỗ của Vu Tư, dùng mũi nhọn sắt bén kia cứa vào da thịt cậu ấy, một đường.
Tôi nhìn cảnh đó, đầu óc chỉ còn một từ là giết, giết Hoàng My.
" Đồ thần kinh, làm cái quái gì vậy?" Tôi lần đầu nóng tính như thế, đẩy mạnh Hoàng My ra.
Xung quanh có một số học sinh cũng hiếu kỳ nhìn xem chuyện gì xảy ra, sau đó liền lảng sang một bên.
Vân Anh lúc này ló đầu ra, kéo Hoàng My lại.
" Mấy người làm gì em tôi thế?"
" Làm cái đếch đấy. Em cậu vừa giết người đấy. Cút đi."
Tôi thở mạnh thật mạnh, sau đó thì ngồi xuống bên cạnh Vu Tư, cởi ra chiếc áo khoác đang mặc quấn chặt vào cánh tay cậu ấy.
" Sao không đạp thẳng vào bụng nó?" Tôi hỏi.
Vu Tư lại im lặng, nhìn tôi quấn cái tay cậu ta như cái bánh tét...
" Nhìn cái gì? Đau lắm không? Cần đến bệnh viện chứ?"
Vu Tư lần này nhìn tôi, " Lo cho tao?"
Hạ mi mắt, tôi thì thào, " Cảm ơn."
" Tao hỏi mày lo cho tao à?"
"...Cảm ơn nhé."
" Mày thằng thần kinh."
Tôi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, chọc Vu Tư vẫn là thú vị nhất đó. Quấn xong, tôi đỡ Vu Tư đứng dậy.
" Đền đáp cái gì đi?" Vu Tư nói.
Tôi nhìn cậu ta, suy nghĩ một chút, " Ăn bánh nướng không? Tôi làm cho cậu. Hmm, đúng rồi, hôm bữa tôi có làm bánh cho cậu ăn, hôm sinh nhật đó. Ăn chưa?"
Vu Tư thoáng ngạc nhiên.
Tôi không hiểu sao vì sao cậu ta lại có biểu tình đó, rất lâu sau cậu ta mới đáp:
" Ừm, ăn rồi."
" Ừm, vậy thì ---"
" Vu Tư! Vu Tư!"
Tôi nhìn sang bên phải, thấy hai cô bạn đang chạy đến vội vã. Một người linh hoạt tay chân, một người hơi bị động, có vẻ ngại ngùng.
Cô bạn linh hoạt nói:
" Cậu bị thương à? Nghe nãy có con điên nào đâm cậu?"
" Không sao cả."
" Ủa ai quấn tay cậu như đòn bánh tét vậy?"
"..."
Vu Tư hơi liếc mắt nhìn tôi, tôi thì cúi gằm mặt.
Bánh tét mà cứu trợ kịp thời đó!!!
Cô bạn miệng mồm lại nói, " Ừm Linh nó có món này cho cậu nè."
Nói xong thì đẩy cô bạn tên Linh lên.
Linh chìa ra một hộp quà nhỏ, " Ừm cái này...là bánh nướng. Hôm bữa...hôm bữa cậu cho tớ, cho nên.."
Vu Tư biết dịu dàng với con gái bao giờ thế? Ôi, còn cho bánh nướng nữa. Hừm hừm...
Hai người này cùng lớp với Vu Tư, tức cùng lớp với Như luôn. Sao Như không nói cho mình nghe nhỉ?
Cô bạn linh hoạt bỗng chen vào, " Bánh hôm bữa ngon thật á. Hôm đó cậu tốt vãi chưởng, lâu lâu tốt làm ai cũng bất ngờ. Con Linh nó vui lắm á."
Tôi nâng mắt nhìn cô bạn linh hoạt, không lẽ cô bạn này cũng ăn bánh sao? Vu Tư làm cho con gái trong lớp ăn sao?
Vậy Như có ăn không?
" Này cậu, hôm đó là hôm nào thế?"
Tôi bỗng dưng hỏi ngang như vậy làm ai cũng nhìn kỳ lạ.
" À, giáng sinh á."
"..."
" Hai người về trước đi, tôi còn nói chuyện với bạn. Bánh này tôi không nhận đâu, cảm ơn."
Nói xong Vu Tư liền kéo tay tôi đi đến chỗ khác, bỏ lại Linh cùng cô bạn kia.
Qua đến chỗ vắng vẻ hơn, Vu Tư vừa mở miệng một chữ thì tôi đã tuôn một tràng.
" Chuyện đó là như thế nào? Cậu lẽ nào đem bánh tôi làm dịp sinh nhật cậu cho người khác ăn? Cho tất cả con gái ăn à? Cậu...cậu đem công sức của tôi cho người khác sao? Cậu có biết tôi đã bỏ nửa ngày để làm bánh không? Rồi lại bỏ thêm nửa ngày để...ngồi chờ cậu, cậu có biết không? Tôi đã ngồi chờ cậu học xong, đến khi cậu đi ngủ rồi lúc cậu thức dậy. Đợi cậu từ trong nhà đến khi ra ngoài cổng, ngồi co ro một mình như thế kia. Còn cậu thì ở trong nhà, không gặp tôi!"
Vu Tư cũng rất nhanh chen vào:
" Lúc đó tao khó chịu nên mới không gặp mày. Mày làm sao hiểu được cảm giác của tao chứ?"
Tôi nhìn Vu Tư, nghĩ đến chuyện khi nãy làm tôi rất khó chịu. Giống như một loại uất ức...
" À, ra là như vậy. Là tôi làm cậu khó chịu nên cậu có quyền đem quà của tôi dâng tặng cho người khác đúng không? Tôi làm cậu khó chịu cái gì chứ? Vì tôi thích Khải Tâm mà không thích cậu à?"
" Mày mẹ nó câm miệng cho tao! Là mày không nên thích nó!"
" Vậy là tôi nên thích cậu đúng không?" Tôi bật cười, " Ngay cả chuyện tôi thích người nào cũng cần cậu định đoạt à?"
" Vu Tư, tôi không thích cậu! Tôi sẽ không thích cậu, có nghe rõ không? Tôi chưa thấy Khải Tâm làm tôi đau lòng, tôi chỉ thấy...cậu làm tôi rất thất vọng."
" Tôi thích Khải Tâm, thích Khải Tâm, thích Khải Tâm không nói hết! Cậu nghe có rõ chưa? Tôi, thích, Khải, Tâm!!!"
Vu Tư lúc này chỉ đăm chiêu nhìn tôi, khuôn mặt dịu dàng lúc nãy đã biến mất. Cậu ta không nói gì, chỉ cởi chiếc áo khoác cầm máu ở tay ra rồi ném thẳng xuống mặt đất đang ướt nước mưa.
Chiếc áo khoác nhanh chóng bị mưa nhấn chìm, trông mềm nhũn.
Tôi liếc mắt nhìn chiếc áo của mình, rồi nhìn thấy bóng dáng của Vu Tư cứ bình tĩnh đi ra cổng mặc kệ mưa xối xả, nước mắt tôi cũng tự nhiên chảy xuống.
Từng giọt lại từng giọt, nóng hết khuôn mặt.
Tuần trước nghe thông báo được nghỉ hai tiết làm tôi mừng rơn, nào ngờ đầu tuần này thầy báo lại vẫn học như bình thường. Cảm giác ấy giống như vừa mới ngoi lên bờ sau khi nghĩ mình chết đuối thì bị đẩy xuống lần nữa vậy.
Vác cái thân thể uể oải buổi sáng đến trường thì thấy bọn trong lớp đã xếp hàng cả rồi. Khải Tâm nhanh chóng gửi xe rồi kéo tay tôi đi vào đó.
Hôm nay tôi dậy trễ, Khải Tâm cũng thức muộn nên hai đứa giống như chạy bão mà tăng tốc đến trường. Đến nơi thì hai mắt tôi vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm, cứ lim dim lim dim như thế này.
Oáp...
" Nhật Phi, em dang tay so hàng mau nào."
Cơn ngáp bị đứt quãng, tôi mở to mắt nhìn thầy thể dục, hai tay theo phản xạ dang rộng ra. Đầu ngón tay tôi chạm phải đầu ngón tay của Hồng Hạnh, tay con nhỏ lạnh thật, làm tôi tỉnh ngủ luôn.
Quay qua nhìn Hạnh một cái, tôi cười xã giao. Hạnh cũng nhìn tôi mà thái độ lạnh lùng hơn tí. Thôi kệ đi, người ta là cold girl mà.
Dang tay so hàng xong xuôi, thầy thể dục lại ra một bài tập rất kinh khủng, kinh khủng thật kinh khủng.
" Các em chạy bốn vòng sân khởi động nào!"
Arrggggg!!!!
Chạy đến vòng thứ ba, tôi đã bắt đầu đuối. Hai chân mỏi nhừ, tôi gần như là đi bộ chứ không phải chạy khởi động nữa. Khải Tâm cao hơn tôi nên nó được thầy xếp đứng ở hàng thứ ba, cách tôi cả hơn một chục đứa khác.
Lâu lâu chạy xong một vòng, tôi thường ngoái đầu qua phía đối diện, thấy Khải Tâm chạy cực kỳ hăng say. Dân thể thao có khác.
Tôi nhìn xong thì quay về vị trí của mình, đi bộ tiếp.
Đến nửa vòng thứ tư, tôi đã không còn sức để mà nhấc cao chân để giả vờ chạy nữa. Cố gắng lết thêm vài bước thì ở phía sau lưng bỗng dưng có một cú huýnh mạnh vào lưng tôi khiến hai chân tôi chao đảo.
Một bên chúng đã mỏi nhừ, một bên lại dùng lực huých vào, đẩy tôi ngã nhào về phía trước. Khi hai mắt trừng lớn nhìn thẳng xuống đất thì hông tôi được bắt lại bởi một cánh tay khác.
Phù.
" Không sao chứ?"
Tôi đứng thẳng dậy, quay qua nhìn thì thấy Khải Tâm trán mướt mồ hôi, lồng ngực nhấp nhô mạnh mẽ. Khi nãy đúng là mệt nhưng tôi không cảm thấy đuối lắm, bây giờ thấy Khải Tâm ngay trước mặt, tôi bỗng nhiên muốn ỷ lại lười biếng một tí.
" Có sao."
" Hửm? Bị thương ở đâu à? Khi nãy tôi bắt kịp mà, chưa ngã mà nhỉ?" Khải Tâm vừa nói vừa xoay người tôi vòng vòng, mặc kệ mấy đứa kia nhìn chúng tôi như hai tên thần kinh.
Nắm lấy tay Khải Tâm, tôi lườm:
" Đừng xoay nữa, chóng mặt chết được! Chỉ mỏi chân thôi à, đi không nổi nữa luôn."
Khải Tâm ngẩng mặt nhìn tôi, sau đó thở dài một hơi, vòng tay qua hông tôi, dìu đi. Haha, khổ nhục kế cũng được phết.
" Đi từ từ thôi, chân cậu dài hơn tôi đấy."
Khải Tâm bỗng cười lớn, " Biết rồi. Mau về chỗ không thầy lại rầy."
" Ừm." Tôi nghiêng đầu mỉm cười.
Thầy thể dục nhìn Khải Tâm đỡ tôi đi về chỗ ngồi cũng không nói gì ngoài biểu cảm khuôn mặt vô cùng ngỡ ngàng và...bó tay.
Ngồi xuống, tôi duỗi thẳng hai chân ra để dãn cơ, đấm đấm vài phát cho đỡ mỏi. Hồng Hạnh lúc này hơi nhích lại gần tôi, nói nhỏ:
" Khi nãy tớ thấy Vân Anh đẩy cậu đó."
Đúng rồi, tôi quên béng mất chuyện khi nãy. Lúc đó tôi còn đang tự hỏi không biết thằng nào lại dở hơi huých bố như vậy. Hóa ra là...oan gia ngõ hẹp.
Tôi khẽ thở dài bất lực, nhìn Hồng Hạnh cười cười.
" Ừm, tớ biết mà."
" Cậu không bực sao? Vân Anh rõ ràng quá đáng lắm."
Mọi người nhìn thấy nó quá đáng là tôi mãn nguyện rồi.
Khi mà bạn ghét ai đó thì đừng nên tỏ ra mình ghét nó, mà hãy thật thương nó. Khi một đứa ghét bạn, bạn càng không nên nghênh mặt với nó mà phải tỏ ra thông cảm cho nó.
Nó đang ghen tị với bạn nên mới ghét đó thôi, điều này là điều đáng mừng. Đặc biệt, khi nó làm lố thì người xung quanh sẽ đánh giá nó, chứ không phải là bạn.
Cho nên, hãy tập kìm chế đi. Sau này đến chỗ vắng người, bạn xử lý nó sau cũng không muộn.
" Đừng lo Hạnh à. Vân Anh chỉ là đang trong giai đoạn của tuổi dậy thì thôi, cho nên hơi cáu gắt một tí."
Hồng Hạnh nghe tôi nói, hai mắt chớp lấy chớp để, giống như không tin được.
Thầy thể dục lại chuyển bài tập. Hôm nay chúng tôi học về bóng rổ.
A chết tiệt, tại sao lại là bóng rổ? Cái rổ cao hai mét đấy ư?
Khải Tâm cùng lớp trưởng được thầy giao nhiệm vụ đi lấy dụng cụ ra sân. Bọn tôi thì nhốn nháo đứng dậy xếp hàng.
Môn bóng rổ là môn tôi ghét nhất. Tôi chẳng thấy nó cải thiện chiều cao của tôi chút nào, chỉ thấy là tôi đang cố gắng nhét quả bóng vào cái rổ lưới cao hơn mình tận nửa mét kia.
Lăn lộn với quả bóng gần hai tiếng kia, cuối cùng tôi cũng nghe được thầy giáo hô lớn:
" Giải tán!!!"
Tôi đi lấy cặp, Khải Tâm đi cất dụng cụ cho thầy.
Lôi cái cặp lên, tôi tình cờ phát hiện có một mẩu giấy màu trắng rơi xuống đất. Tò mò cúi xuống lượm lên, tôi mở ra xem thử.
Bên trong viết thật ngắn gọn và xúc tích.
" Lên lầu bốn, sau giờ thể dục. Vu Tư."
Hai từ cuối cùng làm tôi phải chau mày lại, nhìn thật kỹ một lần nữa. Bản thân muốn tự lừa dối mình là có nhiều người trùng tên, nhưng tên Vu Tư là một tên đặc biệt, khó đụng hàng, cả nét chữ cũng là nét chữ của Vu Tư.
Được rồi, Vu Tư là người gửi cho tôi cái này. Nhưng mà sao phải lên lầu bốn?
Vô thức xoay đầu nhìn lên lầu bốn, cảm giác trong lòng không mấy an tâm lắm. Khải Tâm cất dụng cụ còn chưa ra, tôi liền đeo cặp rồi đi về hướng cầu thang khu B, lên lầu bốn.
Từng bước từng bước thật chậm rãi, tôi có cảm xúc như tim mình đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi.
Vu Tư lại muốn làm gì?
Vu Tư định nói gì?
Vu Tư sẽ...hây, thôi bỏ đi.
Suy nghĩ tới lui cuối cùng cũng lên lầu bốn. Tôi đi hết một vòng hành lang, qua chỗ lộng gió thì thình lình thấy bóng dáng của Vu Tư cùng với...hai người khác nữa.
Thoạt đầu có hơi ngỡ ngàng, sau đó tôi nghe Vu Tư gọi:
" Mau lại đây."
Tôi ngây ngốc đi đến đó, rồi nhìn sang phía của hai người còn lại.
" Hai người làm gì ở đây?"
Vân Anh đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi một cách giận dữ nhưng hình như không dám làm gì cả. Còn Hoàng My thì cứ cúi đầu nhìn xuống đất, im lặng như tờ.
Vu Tư hất mặt đến Vân Anh:
" Mau nói đi."
Nói? Nói gì cơ?
Tôi tập trung nhìn Vân Anh, hồi lâu thì nghe con nhỏ nói:
" Xin lỗi khi nãy tao đẩy mày dưới sân."
Ngay lập tức, Vu Tư quát lớn:
" Chuyện chính."
Vân Anh có vẻ rất hoảng, hai mắt ươn ướt nhìn tôi, môi cắn cắn lại.
" Chuyện chính...tao xin lỗi chuyện mất đồ hôm bữa. Hôm đó...do tao quá nóng nên...nên đổ oan mày."
Vân Anh hiểu chuyện từ bao giờ thế?
Trong lòng tôi tầng tầng khó hiểu, lại nhìn sang phía Hoàng My, con bé vẫn chưa thèm ngước mắt lên một lần.
" Không nói rõ ràng thì đừng trách."
Vu Tư lại lên tiếng làm Vân Anh bùng nổ theo:
" Anh im mẹ nó đi. Có cái đ*o gì mà bắt buộc tôi chứ?"
Tôi đứng giữa hai người, vẫn thật sự chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vu Tư đột nhiên xuất hiện cùng với hai chị em Vân Anh, Vân Anh thì xin lỗi tôi một cách run sợ và bị ép buộc.
Rốt cục thì...
" Mày biết tao có gì mà? Đừng hỏi ngu như vậy. Cho năm giây để nói hết."
Ực...
Vân Anh nuốt nước mắt vào trong, lại nhìn tôi nói tiếp:
" Chuyện mất đồ là do Hoàng My nó nghịch, nó mang đồ tao bỏ vào cặp mày. Sau đó quên...nói lại cho nên mới..."
" Hoàng My bỏ vào cặp tôi?"
Shit, tôi biết ngay mà!!!
Nhìn sang phía Hoàng My, tôi chợt cảm thấy vô cùng chướng mắt với con bé.
" Vậy thì...Hoàng My mới phải xin lỗi tôi chứ? Cậu xin lỗi cũng không có tác dụng gì."
" Mày muốn gì nữa? Tao xin lỗi mày rồi còn gì."
Tôi không nhìn Vân Anh nửa cái mà đi đến chỗ Hoàng My, nhẫn nhịn mà hạ giọng nói:
" Hoàng My, sao em lại làm như thế? Anh hình như còn chưa khiến em khó chịu cái gì thì phải?"
Hoàng My ngẩng đầu, mắt nó đỏ ngầu, tròng mắt đen láy mà căm hờn gì đó. Ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Giống như...nó đang kìm nén?
Tôi nhìn khuôn mặt đó, nhất thời lùi về sau một bước.
" Tao, ghét, mày!!"
" Tao ghét mày!!"
" Tao ghét màyyyyyyyyy!!!"
" Tránh xa Khải Tâm ra, tránh xa anh ấy ra!!!!!"
" Tại mày, tại mày, tại màyyyy, tại mày hết."
Hoàng My vừa nói vừa tiến gần đến chỗ tôi, còn tôi thì cứ lui nhanh về phía sau. Đến khi được Vu Tư giữ lại, tôi mới dừng bước.
Những lời nói ban nãy vẫn còn ong ong bên tai, tôi chưa thích ứng kịp.
Cái gì mà liên quan đến Khải Tâm chứ?
" Ý của em là gì đây? Khải Tâm thì làm sao? Anh đã làm gì?"
Vân Anh lúc này đã kéo tay Hoàng My lại, nhưng con bé cứ vùng vẫy, còn cấu véo vào tay chị nó.
" Tại mày, tại mày mà anh ấy từ chối, từ chối tao. Hức, tại sao chứ? Anh ấy bảo thích mày, là tại sao chứ? Tao thích anh ấy, hâm mộ anh ấy, lần đầu tiên tao thích một người, hức, tại sao..."
Tôi còn chưa kịp nói gì thì bên tai đã nghe thấy một âm thanh chát chúa. Sự ma sát giữa bàn tay và khuôn mặt... Cái tát trời giáng đó...
Tôi ngây như phỗng nhìn Vu Tư tát mạnh vào khuôn mặt trắng trẻo điên loạn kia. Vân Anh thì cứ ghì chặt em gái ra phía sau, xửng cồ lên với Vu Tư.
" Mẹ mày, sao đánh em gái tao hả? Nó có làm gì đâu? Nó thích Khải Tâm thôi. Còn lũ chúng mày mới biến thái, bị một thằng biến thái che mờ mắt hết rồi."
Vu Tư đánh Hoàng My xong cũng chẳng tiếc cho một cái nhìn hối lỗi, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Vân Anh mà nói:
" Cút."
Vân Anh cãi không lại Vu Tư liền quay sang phía tôi, cười mỉa mai khinh bỉ.
" Mày đúng là một thằng sao chổi, một thằng bệnh hoạn! Không chỉ dựa dẫm Khải Tâm, mày còn dụ cả một đàn anh để che chở mày hả?"
Tôi suốt từ nãy chỉ nhìn Hoàng My, con bé đó sau khi bị đánh thì giống như tỉnh táo lại hẳn, đôi mắt ngờ nghệch thấy thương. Còn Vân Anh...
Tôi nhìn sang phía đó, ánh mắt biểu hiện một sự nhàm chán quá đỗi.
" Tôi không có quyền có bạn bè sao? Không có quyền được bạn bè bảo vệ mình à?"
Vân Anh nghẹn cả họng không nói thêm lời nào mà chỉ nghiến răng tức tối. Hồi lâu mới phun ra một câu cuối cùng:
" Mày cứ vênh mặt lên đi. Tao chống mắt mà coi Khải Tâm quen mày bao lâu!"
Sau đó thì dẫn Hoàng My rời đi.
Bóng dáng hai người họ biến mất, tôi liền thở mạnh một hơi. Đầu óc cứ bưng bưng từ nãy đến giờ, tôi cũng không rõ mình vừa thốt ra lời gì nữa.
Vuốt mặt một cái, tôi quay sang nhìn Vu Tư, định hỏi làm sao cậu ấy biết chuyện mất đồ của Vân Anh nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ nói:
" Cảm ơn cậu."
Sau đó cúi đầu xoay người bước đi.
Rồi Vu Tư đột nhiên kéo tôi lại, còn ôm ghì tôi từ phía sau. Cái ôm của cậu ta chặt đến mức làm tôi không thở nổi.
" Vu Tư?"
" Một chút thôi."
Một chút à?
Tâm trí tôi hiện tại thật rỗng, chẳng nghĩ được cái gì cả. Những lời Hoàng My cùng Vân Anh vừa nói khiến tôi phân tâm nhiều quá rồi.
Ôm được một vài phút, Vu Tư buông lõng hai tay, xoay người tôi lại.
Tôi ngước mặt nhìn cậu ấy, cười cười:
" Cậu bị gầy rồi đúng không? Làm sao vậy? Bỏ ăn? Nhịn ăn? Hừm, đừng bỏ ăn nhịn ăn, sẽ bị ốm đấy."
Vu Tư chỉ nhìn tôi mà không nói gì.
Còn tôi cho cậu ấy lời dặn dò xong thì liền xoay người bỏ đi thật nhanh. Vu Tư ở sau lưng nói vọng tới:
" Có thể như trước không?"
Có thể không?
Tôi cũng không biết.
Vì vậy mà tôi không trả lời.
Cứ như vậy mà rời đi.
Xuống đến lầu hai, tôi bất ngờ gặp Khải Tâm đang đi lên. Khải Tâm nhìn thấy tôi thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó chạy đến rất nhanh.
" Nãy đến giờ đi đâu vậy? Tôi hỏi nhiều người mà không ai biết. Chỉ có Hạnh bảo là cậu lên lầu."
Tôi đứng trên một bậc với Khải Tâm, hơi cúi đầu nhìn biểu tình lo lắng của nó.
Thật vui.
" Gặp Vân Anh."
" Vân Anh??"
Tôi gật đầu, " Ừm, Vân Anh xin lỗi chuyện hôm bữa mất đồ, là do nhỏ nóng mà vu oan. Người làm chuyện đó...là Hoàng My."
Khải Tâm trừng lớn mắt, " Hoàng My??"
" Phải. Biết vì sao nó làm vậy không?"
Khải Tâm nhíu mày.
" Vì nó ghét tôi đó. Nó ghét tôi vì Khải Tâm từ chối tình cảm của nó. Vì Khải Tâm bảo...thích tôi."
Khải Tâm giống như bị phát giác bí mật, cái mặt lúng túng rõ rệt. Hồi lâu cũng chưa nói gì, tôi liền cầm cổ tay nó lên, dùng hai ngón tay kẹp lại đánh mạnh xuống.
Chỗ vừa đánh đỏ ửng.
Khải Tâm thoạt đầu ngỡ ngàng, sau đó thở dài.
" Muốn đánh mấy cái đây?"
" Đánh khi nào hết cáu thì thôi."
Hai cái, ba cái, bốn cái...
Khải Tâm cũng không ngăn tôi lại, chỉ bất đắc dĩ mỉm cười:
" Cáu vì tôi giấu cậu?"
Tôi lườm Khải Tâm một cái, " Còn không đúng sao?"
Một cái nữa.
" Chuyện đó...có gì vui đâu mà nói."
" Vẫn phải nói chứ!"
Một cái nữa.
Khải Tâm lúc này gật gù, " Ừm, sau này nói hết."
Tôi mím nhẹ môi, giơ cao hai ngón tay, bộ dáng giống như dồn lực để đánh xuống một cái nhớ đời. Khải Tâm cũng nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần.
Dồn lực xong, tôi liền...vòng tay ôm lấy Khải Tâm.
" Ăn kem."
Khải Tâm bị tôi dọa một phen, có khi trắng mặt cả rồi. Hồi sau, nó ôm lại tôi, vỗ vỗ lưng tôi.
" Được, ăn kem thôi."
Một hôm nọ, Khải Tâm đột nhiên xin về sớm. Khi tôi từ lớp Như trở về lớp mình thì nghe Hạnh nói lại là người kia về rồi, gấp gáp lắm.
Tôi ngồi học tiết Toán có một mình, trong đầu cũng không đọng lại tí kiến thức nào của bài học hôm đó.
Khải Tâm về sớm làm gì nhỉ?
Về sớm cũng không báo lại cho mình nữa? Gấp đến như vậy?
Sáng nay mình ngồi xe nó mà... Một lát đi bộ về ư?
Ầuuu, thiệt là...
Tôi chống cằm ngồi nghĩ đến miên man, sau đó tiếng trống trường thông báo ra về là cả lớp muốn náo loạn. Thầy giáo cũng rời đi rất nhanh.
Rào.
Lúc này tôi mới ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, một trận mưa thật lớn vừa đổ xuống.
Ngồi ngây ngốc nhìn từng giọt nước bám kín trên mặt kính trong suốt, tôi cũng không ngờ là thời gian đã trôi qua hẳn mười phút rồi.
Sắp xếp tập vở xong, tôi đi xuống dưới tầng trệt, đứng nép trong mái hiên căng tin, đợi mưa tạnh thì về.
Lúc đang đứng nhìn mưa nhỏ giọt thì tôi nghe mơ hồ có người gọi tên tôi, còn thì thầm như đang niệm thần chú nữa. Trong lòng bất an, tôi hơi xoay người lại thì thấy Hoàng My đan xăm xăm đến chỗ của mình.
Trong tay con nhỏ còn có vật gì lóe sáng ánh kim.
Shit, con này điên rồi!!!
Tôi vừa nghĩ tới trường hợp xấu nhất thì Hoàng My đang lao đến, mũi nhọn của thứ kia cũng đang lao thẳng đến. Hai chân như bị cột chặt lại, tôi định né sang bên phải thì bất ngờ cả người tôi đều nghiêng qua bên trái.
Hoàng My bị hẫng.
Còn tôi bị đau.
Cả người đổ nhào xuống đất như vậy mà...
" Đồ đáng ghét!!!"
Hoàng My hét lên, cầm cây kéo nhỏ kia chạy thẳng đến chỗ của Vu Tư, dùng mũi nhọn sắt bén kia cứa vào da thịt cậu ấy, một đường.
Tôi nhìn cảnh đó, đầu óc chỉ còn một từ là giết, giết Hoàng My.
" Đồ thần kinh, làm cái quái gì vậy?" Tôi lần đầu nóng tính như thế, đẩy mạnh Hoàng My ra.
Xung quanh có một số học sinh cũng hiếu kỳ nhìn xem chuyện gì xảy ra, sau đó liền lảng sang một bên.
Vân Anh lúc này ló đầu ra, kéo Hoàng My lại.
" Mấy người làm gì em tôi thế?"
" Làm cái đếch đấy. Em cậu vừa giết người đấy. Cút đi."
Tôi thở mạnh thật mạnh, sau đó thì ngồi xuống bên cạnh Vu Tư, cởi ra chiếc áo khoác đang mặc quấn chặt vào cánh tay cậu ấy.
" Sao không đạp thẳng vào bụng nó?" Tôi hỏi.
Vu Tư lại im lặng, nhìn tôi quấn cái tay cậu ta như cái bánh tét...
" Nhìn cái gì? Đau lắm không? Cần đến bệnh viện chứ?"
Vu Tư lần này nhìn tôi, " Lo cho tao?"
Hạ mi mắt, tôi thì thào, " Cảm ơn."
" Tao hỏi mày lo cho tao à?"
"...Cảm ơn nhé."
" Mày thằng thần kinh."
Tôi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, chọc Vu Tư vẫn là thú vị nhất đó. Quấn xong, tôi đỡ Vu Tư đứng dậy.
" Đền đáp cái gì đi?" Vu Tư nói.
Tôi nhìn cậu ta, suy nghĩ một chút, " Ăn bánh nướng không? Tôi làm cho cậu. Hmm, đúng rồi, hôm bữa tôi có làm bánh cho cậu ăn, hôm sinh nhật đó. Ăn chưa?"
Vu Tư thoáng ngạc nhiên.
Tôi không hiểu sao vì sao cậu ta lại có biểu tình đó, rất lâu sau cậu ta mới đáp:
" Ừm, ăn rồi."
" Ừm, vậy thì ---"
" Vu Tư! Vu Tư!"
Tôi nhìn sang bên phải, thấy hai cô bạn đang chạy đến vội vã. Một người linh hoạt tay chân, một người hơi bị động, có vẻ ngại ngùng.
Cô bạn linh hoạt nói:
" Cậu bị thương à? Nghe nãy có con điên nào đâm cậu?"
" Không sao cả."
" Ủa ai quấn tay cậu như đòn bánh tét vậy?"
"..."
Vu Tư hơi liếc mắt nhìn tôi, tôi thì cúi gằm mặt.
Bánh tét mà cứu trợ kịp thời đó!!!
Cô bạn miệng mồm lại nói, " Ừm Linh nó có món này cho cậu nè."
Nói xong thì đẩy cô bạn tên Linh lên.
Linh chìa ra một hộp quà nhỏ, " Ừm cái này...là bánh nướng. Hôm bữa...hôm bữa cậu cho tớ, cho nên.."
Vu Tư biết dịu dàng với con gái bao giờ thế? Ôi, còn cho bánh nướng nữa. Hừm hừm...
Hai người này cùng lớp với Vu Tư, tức cùng lớp với Như luôn. Sao Như không nói cho mình nghe nhỉ?
Cô bạn linh hoạt bỗng chen vào, " Bánh hôm bữa ngon thật á. Hôm đó cậu tốt vãi chưởng, lâu lâu tốt làm ai cũng bất ngờ. Con Linh nó vui lắm á."
Tôi nâng mắt nhìn cô bạn linh hoạt, không lẽ cô bạn này cũng ăn bánh sao? Vu Tư làm cho con gái trong lớp ăn sao?
Vậy Như có ăn không?
" Này cậu, hôm đó là hôm nào thế?"
Tôi bỗng dưng hỏi ngang như vậy làm ai cũng nhìn kỳ lạ.
" À, giáng sinh á."
"..."
" Hai người về trước đi, tôi còn nói chuyện với bạn. Bánh này tôi không nhận đâu, cảm ơn."
Nói xong Vu Tư liền kéo tay tôi đi đến chỗ khác, bỏ lại Linh cùng cô bạn kia.
Qua đến chỗ vắng vẻ hơn, Vu Tư vừa mở miệng một chữ thì tôi đã tuôn một tràng.
" Chuyện đó là như thế nào? Cậu lẽ nào đem bánh tôi làm dịp sinh nhật cậu cho người khác ăn? Cho tất cả con gái ăn à? Cậu...cậu đem công sức của tôi cho người khác sao? Cậu có biết tôi đã bỏ nửa ngày để làm bánh không? Rồi lại bỏ thêm nửa ngày để...ngồi chờ cậu, cậu có biết không? Tôi đã ngồi chờ cậu học xong, đến khi cậu đi ngủ rồi lúc cậu thức dậy. Đợi cậu từ trong nhà đến khi ra ngoài cổng, ngồi co ro một mình như thế kia. Còn cậu thì ở trong nhà, không gặp tôi!"
Vu Tư cũng rất nhanh chen vào:
" Lúc đó tao khó chịu nên mới không gặp mày. Mày làm sao hiểu được cảm giác của tao chứ?"
Tôi nhìn Vu Tư, nghĩ đến chuyện khi nãy làm tôi rất khó chịu. Giống như một loại uất ức...
" À, ra là như vậy. Là tôi làm cậu khó chịu nên cậu có quyền đem quà của tôi dâng tặng cho người khác đúng không? Tôi làm cậu khó chịu cái gì chứ? Vì tôi thích Khải Tâm mà không thích cậu à?"
" Mày mẹ nó câm miệng cho tao! Là mày không nên thích nó!"
" Vậy là tôi nên thích cậu đúng không?" Tôi bật cười, " Ngay cả chuyện tôi thích người nào cũng cần cậu định đoạt à?"
" Vu Tư, tôi không thích cậu! Tôi sẽ không thích cậu, có nghe rõ không? Tôi chưa thấy Khải Tâm làm tôi đau lòng, tôi chỉ thấy...cậu làm tôi rất thất vọng."
" Tôi thích Khải Tâm, thích Khải Tâm, thích Khải Tâm không nói hết! Cậu nghe có rõ chưa? Tôi, thích, Khải, Tâm!!!"
Vu Tư lúc này chỉ đăm chiêu nhìn tôi, khuôn mặt dịu dàng lúc nãy đã biến mất. Cậu ta không nói gì, chỉ cởi chiếc áo khoác cầm máu ở tay ra rồi ném thẳng xuống mặt đất đang ướt nước mưa.
Chiếc áo khoác nhanh chóng bị mưa nhấn chìm, trông mềm nhũn.
Tôi liếc mắt nhìn chiếc áo của mình, rồi nhìn thấy bóng dáng của Vu Tư cứ bình tĩnh đi ra cổng mặc kệ mưa xối xả, nước mắt tôi cũng tự nhiên chảy xuống.
Từng giọt lại từng giọt, nóng hết khuôn mặt.
Tác giả :
SUNQING