(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ
Chương 44 Chuẩn bị xuất phát tìm tiệm thuốc
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Một đêm này cũng coi như trôi qua yên ổn, từ lúc Khâu Sơ Hạ gặp phải Diệp Trạch Thu và anh em của hắn đến giờ cô không dám thật sự ngủ sâu.
Tuy vết thương ở bả vai vẫn còn hơi đau nhưng bên cạnh có người có thể tin tưởng, nên cô hoàn toàn thả lỏng.
Bên tai truyền đến tiếng mở túi đồ ăn vặt, động tác và âm thanh đều rất nhỏ, nhưng vẫn làm Khâu Sơ Hạ mở mắt ra.
Tôn Cẩm Nhu đang cầm túi cơm cháy, hình như sợ làm Khâu Sơ Hạ tỉnh giấc nên cứ ngậm ở trong miệng một lúc rồi mới nhai.
Thấy Khâu Sơ Hạ mở mắt ra, xấu hổ cười cười, đưa cơm cháy qua cho cô: "Dậy rồi hả? Làm miếng không?"
"Mấy giờ rồi?" Khâu Sơ Hạ thuận miệng hỏi, đứng dậy nhìn vết thương của mình, còn có hơi sưng đỏ, nhưng nhìn không có gì nghiêm trọng lắm.
"Mới có 5 giờ sáng thôi." Tôn Cẩm Nhu lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn nhìn, tiếng nói chuyện rất nhỏ, như sợ đánh thức hai người ở bên kia.
Khâu Sơ Hạ nhìn điện thoại của Tôn Cẩm Nhu, nhớ tới ba mẹ mình mỗi ngày dậy lúc năm sáu giờ sáng tập thể dục bèn lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị gọi cho họ.
Tôn Cẩm Nhu thở dài một tiếng, đè tay cô lại, lắc lắc đầu: "Đừng gọi nữa, hình như đường truyền xảy ra vấn đề rồi. Điện thoại ở nhà với điện thoại riêng của ba mẹ mình vẫn không có ai nghe máy. Thần Đông nói có khả năng là đường dây điện thoại bị hỏng rồi."
Những lời này làm lòng Khâu Sơ Hạ hoàn toàn thả lỏng, lúc trước cứ sợ ba mẹ xảy ra chuyện, thì ra không phải là xảy ra chuyện mà là đường dây điện thoại bị hỏng, cô vui vẻ nhìn Tôn Cẩm Nhu: "Thật không?"
"Ừm!" Vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu khẳng định gật đầu, tiếp tục gặm cơm cháy: "Thần Đông am hiểu mấy thứ đó lắm, anh ta nói tớ mới biết đó. Cậu xem, mình không có gọi cho ba mẹ mình, dù sao cũng không gọi được."
"Ừ, mình biết rồi." Khâu Sơ Hạ cảm thấy đây là tin tức vui nhất cô từng nghe trong mấy ngày nay, tuy rằng cũng khiến người ta thất vọng.
Nhưng ít nhất có một đường hy vọng, cô nhìn như không có gì phải lo lắng, nhưng trong lòng vẫn luôn tự hỏi xem vì sao ba mẹ lại không nhận điện thoại của mình.
"Dậy rồi hả?" Diệp Trạch Thi bị tiếng nói chuyện hai người đánh thức, mơ màng đứng dậy vuốt vuốt tóc mái, giọng nói còn ngáy ngủ.
Hắn vừa mới nói xong, Hạ Thần Đông cũng cựa người, vẻ mặt còn buồn ngủ mông lung ngồi dậy, nhìn về phía hai người con gái bên kia.
Khâu Sơ Hạ đã sớm thưởng thức dáng vẻ đẹp trai vừa mới tỉnh ngủ của Diệp Trạch Thu rồi, nhìn thoáng qua rồi định đứng dậy đi toilet rửa mặt.
Tôn Cẩm Nhu lại nhìn đến hai mắt toả sáng, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Ôi mẹ ơi, đây là hiện trường quay phim sao? Quá đẹp trai rồi, đẹp trai dữ dội luôn, ôi trái tim thiếu nữ của tôi sắp nổ tung rồi!"
Khâu Sơ Hạ bị ngôn từ hình dung của Tôn Cẩm Nhu đánh bại, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô: "Chuẩn bị đi thôi, xem xét lại lần nữa xem còn có gì có thể đem đi không, lát nữa một đường giết ra ngoài, cậu là chủ lực."
Tôn Cẩm Nhu vừa nghe thấy thế, vô cùng đáng thương ngửa đầu nhìn Khâu Sơ Hạ: "Mình? Chỉ sợ mình không thể làm được trọng trách khó khăn như vậy đâu."
Khâu Sơ Hạ bày ra dáng vẻ nghiêm trang, cúi người đặt hai tay lên bả vai của Tôn Cẩm Nhu, nghiêm túc nhìn cô ta: "Không phải sợ! Đảng và tổ chức tin tưởng cậu!"
Tôn Cẩm Nhu rùng mình, nhút nhát nhìn cửa cuốn của cửa hàng tiện lợi, lại quay đầu lại nhìn Khâu Sơ Hạ: "Bây giờ tớ thoát khỏi tổ chức còn kịp không?"
Diệp Trạch Thu khẽ cười một tiếng, tiếng cười mang theo trào phúng chế nhạo, ánh mắt chuyển tròn, nhếch miệng nhìn Tôn Cẩm Nhu: "Hôm qua tự cô tính cực xin gia nhập tổ chức, còn nói phục tùng mọi mệnh lệnh! Bây giờ xem ra... chậc chậc chậc."
Tôn Cẩm Nhu vừa thấy anh đẹp trai có gia cảnh bi thảm kia kinh thường mình như thế, lập tức kích thích đến ý chí chiến đấu, xoay người đứng lên, vươn tay hô to: "Tiếp theo nhìn tôi đây này!"
____