Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 72: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (1)
Thân hình Yến Kỳ khẽ động bay thẳng đến trà lâu, nháy mắt dừng lại trước mặt Vân Nhiễm và Tiêu Bắc Dã, hắn cười nhợt nhạt, như hoa tuyết liên trên đỉnh thiên sơn, mùi hương ngào ngạt.
“Tiêu thể tử, chỉ sợ ngươi còn chưa biết vị tiểu thư này?"
Đôi mắt đen dài Tiêu Bắc Dã hơi nhíu lại, cuồng dã mở miệng: “Xin hỏi Yến quận vương, vị tiểu thư này là ai?"
Vân Nhiễm lạnh lẽo nhìn Yến Kỳ, tự dưng chạy tới, nàng cũng không tin miệng chó của hắn có thể phun ra ngà voi.
Quả nhiên, Yến Kỳ cười đậm hơn, vẻ mặt tốt bụng giới thiệu Vân Nhiễm với Tiêu Bắc Dã.
“Vị này chính là quận chúa Trường Bình phủ Vân vương, vị hôn thê mới bị bản quận vương từ cách đây không lâu."
“Quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, là vị hôn thê bị Yến quận vương từ?" Tiêu Bắc Dã kinh ngạc, ánh mắt dao động, nhìn Yến quận vương lại nhìn Vân Nhiễm trầm ổn hỏi: “Đây là sự thật sao?"
Vân Nhiễm gật đầu cười nhẹ nhàng, lãnh bạc nói: “Đúng vậy, ngươi ta cao cao tại thượng, cho dù muốn tìm nữ nhân cũng phải hoa mỹ như tiên trên trời, sao có thể coi trọng nữ nhâ vô sắc không tài được?"
Tiêu Bắc Dã nghe Vân Nhiễm nói xong liền bật cười.
“Bản thế tử thấy quận chúa là song sắc tuyệt, sao lại vô sắc không tài, đoàn sứ thần chúng ta lúc tới kinh thành đã nghe được không ít chuyện về quận chúa Trường Bình sở hữu ngũ sắc lưu quang họa, quận chúa sao lại không tài, là do Yến quận vương không biết thưởng thức, bản thế tử lại rất thưởng thức nữ nhân như vậy.
Tiêu Bắc Dã không che dấu sự hứng thú với Vân Nhiễm , hai tròng mắt đen sáng rực, chói mắt đến cực điểm, nhiệt tình như lửa nhìn Vân Nhiễm.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn gặp quận chúa Trường Bình, nhưng lại nghe được không ít lời đồn về nữ nhân này, hiện tại gặp người chân thật, quả nhiên là danh bất hư truyền. Lúc này có người bắn tên, nữ tử này một thân khí độ không hoảng, cũng không phải nữ tử khuê các tầm thường nào cũng có được, sắc mặt nàng thản nhiên, thong dong bình tĩnh thực làm hắn xem trọng.
“Cái gọi là mỗi người mỗi cảm nhận chính là như vậy, Tiêu thế tử thấy ta tốt, người khác lại thấy không tốt." Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng, nhìn Tiêu Bắc Dã tiếp tục nói: “Tiêu thế tử không biết, Yến quận vương đã có người trong lòng, hắn là vì người thương mời từ hôn với bản quận chúa, theo ký mà nói, kỳ thật hắn cũng là kẻ si tình."
Vân Nhiễm dứt lời, cả gian phòng tràn ngập lạnh lẽo, Yến Kỳ ở đằng sau sắc mặt đóng băng phủ sương, ánh mắt minh diễm che kín vẻ lo lắng: “Vân Nhiễm, ai nói nữ nhân kia là người bản vương thích?"
Vân Nhiễm vừa nghe thấy Yến Kỳ nói, xoay người lạnh lùng lên tiếng: “Yến quận vương, mời ngươi gọi ta là quận chúa Trường Bình, tên của ta là để bằng hữu gọi, không phải để cho người từ hôn gọi."
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã phóng khoáng lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình, không biết bản thế tử có thể gọi ngươi là Vân Nhiễm."
Vân Nhiễm cười mặt mày như họa, ôn nhu: “Tất nhiên là có thể, Tiêu thế tử là ân nhân cứu mạng ta, chúng ta không cần phải khách khí về sau là bằng hữu, ngươi gọi ta là Vân Nhiễm là được rồi."
“Đó là vinh hạnh của tại hạ," Tiêu Bắc Dã tiêu sái cười nói, giơ tay nhấc chân đều cuồng vọng, nhưng tiến lui thích hợp, không làm Vân Nhiễm ghét, khiến người ta nguyện ý ở cùng nam nhân như vậy.
Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã sảng khoái, Yến Kỳ tâm trạng lại tức giận, giận đến cực đại, Vân Nhiễm lại dám nhuộm đen vì hắn có nữ nhân khác mới từ hôn nàng, Yến Kỳ cũng muốn làm cho nàng không được thoái mái, mắt thầy Vân Nhiễm với Tiêu Bắc Dã cười cười nói nói không coi ai ra gì, Yến Kỳ cười như nắng: “Tiêu thế tử, người không thể nhìn bề ngoài, có một số người bề ngoài thì ra dáng tiểu thư khuê các, thực tế lại ti bỉ vô sỉ, âm hiểm dối trá.’
Vân Nhiễm cười tủm tỉm tiếp lời Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi thật hiểu rõ chính mình."
Nàng nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử, ngươi nên cẩn thận một chút, Yên quận vương không phải là người tốt, ở Đại Tuyên ngươi nên trăm ngàn phòng, đừng để bị người ta ám hại."
“Tạ Vân Nhiễm quan tâm, bản thế tử nhất định sẽ lưu ý, nếu có người tính kế ta tuyệt đối sẽ không để yên."
Tiêu Bắc Dã khí phách lên tiếng, Vân Nhiễm gật đầu: “Umh, hôm nay quản quận chúa tới là để nhìn thế tử vào kinh, quả nhiên là không tệ."
Tiêu Bắc Dã lại nhìn Vân Nhiễm cười sáng như ngọc.
Sắc mặt Yến Kỳ u ám, hôm nay hắn cùng Vân Nhiễm giao thủ, nàng chiếm ưu thế hơn, là bởi vì Tiêu Bắc Dã có ấn tượng tốt với Vân Nhiễm, phần thắng tự nhiên nghiêng về bên nàng. Yến Kỳ nghĩ trước đây nghe đồn Tiêu Bắc Dã rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ được có thế này.
Một hồi kinh biến qua đi, trong xe của Tây Tuyết có một người cuối cũng khôi phục tinh thần, ha ha cười ngây ngô sau đó rung đùi đắc ý như co chó nhỏ, xoay mình nhảy lên không trung, vội vàng chạy tới trà lâu, lao thẳng vào Vân Nhiễm.
Mặt Vân Nhiễm biến sắc nhanh chóng tránh ra, nhanh chóng lên tiếng trước tên đang khóc lóc ủy khuất kia: “vị công tử này là ai? Muốn làm gì?"
Ninh Cảnh ngây ngẩn cả người, ủy khuất lên tiếng, tại sao sư phụ lại đối với hắn như vậy, người không nhận ra hắn sao? Hắn là Tiểu Bạch Hoa, Tiểu Cảnh Cảnh đây mà.
Ninh Cảnh định đi qua, nhưng nhìn thấy ánh mắt như hung thần ác sát của Vân Nhiễm hắn dừng bước, sư phụ thật hung dữ, người không cần Tiểu Cảnh tìm, người không cần Tiểu Cảnh Cảnh nữ, Tiểu Cảnh Cảnh thật đáng thương, không có ai thương Cảnh Cảnh.
Trong phòng Tiêu Bắc Dã đã đi tới, đứng cùng một chỗ với Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, có chuyện gì vậy?"
Ninh Cảnh bĩu môi: “Ta?"
Hắn vụng trộm liếc Vân Nhiễm, thấy nàng không để ý tới hắn, hắn cũng không dám nói nhiều, tự nghịch góc áo, vẻ mặt ủy khuất lê tiếng: “Tiêu thế tử, không phải chúng ta phải vào cung sao? Ở chỗ này làm gỉ?"
Tiêu Bắc Dã cười rộ lên, quay đầu nhìn sắc mặt có vẻ lo lắng của Yến Kỳ.
“Yến quận vương, có phải chúng ta nên vào cung."
“Đi thôi," Yến Kỳ khó chịu, gần đây cùng ở gần Vân Nhiễm hắn đều thấy khó chịu, hôm nay hắn có việc, chờ hắn quay lại sẽ tính sổ với nàng sau. Yến Kỳ hừ lạnh một tiếng, lắc mình đi ra ngoài, Vân Nhiễm ở phía sau còn giả vờ tốt bụng nhắc nhở: “Yến quận vương, nhớ đem nữ tử ngươi âu yếm cho Tiêu thế tử xem mặt nha."
Mặt Yến Kỳ tối sầm, nhảy lên xe ngựa phủ Yến vương.
Tiêu Bắc Dã quay đầu nhìn Vân Nhiễm nói: “Vân Nhiễm, gặp lại sau, bản thế tử vào cung trước."
“Đi đi," Vân Nhiễm vẫy tay nhìn thân ảnh Tiêu Bắc dã như một đóa sen bay bay, mắt nàng rơi xuống trên người Ninh Cảnh, dùng khẩu hình nói, buổi tối ta đi tìm ngươi, hiện tại cái gì cũng không cần nói.
Cuối cùng Ninh Cảnh cũng nở nụ cươi, hóa ra không phải sư phụ quên hắn, không nhận ra hắn hắn, thật là tốt quá, sư phụ nói buổi tối sẽ đi tìm hắn, hắn chờ sư phụ.
Yến Kỳ phụng chỉ nghênh đón sứ thần, đón được sứ thần trước tiên muốn dẫn bọn họ vào cung yết kiến hoàng thượng.
Xe ngựa của sứ thần rất nhanh đã rời đi, ngã tư đường mọi người từ từ tản ra, khách nhân trong tửu lâu, trà lâu cũng lục tục rời khỏi, mọi người vừa đi vừa bán tán, được nhắc tới nhiều nhất là Tiêu Bắc Dã.
Tiêu thế tử thật là một nam nhân xuất sắc, nhiệt tỉnh phóng khoáng lại khí phách khiến người ta hoa mắt, như một ngọn lửa thu hút ánh mắt của nữ nhân.
Nhưng mà hình như Tiêu thế tử có hứng thú với quận chúa Trường Bình, hai người đứng chung một chỗ sáng chói nư vậy, quận chúa là song sắc tuyệt kiểu có lẽ nào sẽ thuộc về Tiêu thế tử.
Trên lầu hai, Vân Nhiễm ngồi bất động, tay chống lên trán, có chút đau đầu suy nghĩ, Ninh Cảnh sao lại chạy ra khỏi Lãm Y cốc.
Trong Lãm Y cốc, nàng không cần lo lắng cho những người khác, chỉ quan tâm tới tiểu tử hỗn đản này, bởi vì hắn là do nàng mang về, lúc nhặt được hắn, đầu hắn bị thương, đã định phải chết là không thể nghi ngờ, ai ngờ mệnh hắn lớn, được nàng cứu sống, nhưng sau khi tỉnh dậy đầu óc có chút vấn đề, khi thì giống tiểu hài tử, khi thì giống đại nhân, hơn nữa trí nhớ cực tốt, dù là vật gì để hắn nhìn qua một lần đều sẽ ghi nhớ trong đầu, năng lực luyện võ cũng cường đại, nhưng hắn không thích lắm.
Sao hắn lại ở cùng với Tiêu thế tử, Vân Nhiễm đau đầu suy nghĩ, xem ra buổi tối phải đi nhìn hắn một chút.
Trong phòng Lệ Chi cùng Sơn Trà quan tâm đến một chuyện khác, vừa rồi là ai muốn ám sát quận chúa?
“Quận chúa, người nói những người vừa rồi là do ai phái tới giết người? Những tên sát nhân đó đều nhắm đến người."
Lệ Chi khẳng định, Vân Nhiễm khôi phục lại tinh thần, ánh mắt có chút đăm chiêu, Sơn Trà ở bên cạnh lên tiếng: “Quận chúa, có khi nào là do Định vương không, bởi vì chuyện của Anh Đào, Định vương với quận chúa trở mặt, cho nên thẹn quá hóa giận, phái sát thủ ám sát quận chúa."
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người phủ sương lạnh lẽo, trước mắt người có khả năng ám sát nàng nhất đúng là nam nhân này, ai dám can đảm phái người bắn chết nàng trong tình cảnh như vậy, chọn đúng lúc sứ thần Tây Tuyết vào thành để hạ thủ? Không sợ việc này động chạm đến Yến Kỳ sao? Cho thấy đằng sau lưng hắn có thế lực khủng, như vậy Định vương là người có khả năng nhất.
Vân Nhiễm nghĩ đến khả năng này, bàn tay nắm chặt, quanh thân tỏa ra lãnh khí, Địn vương Sở Dật Lâm, ngươi chờ đó cho ta.
“Chúng ta đi thôi."
Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn tời đi, còn chua ra tới cửa Long Nhị đã xuất hiện, cung kính lên tiếng: “Quận chúa, thuộc hạ có việc bẩm báo."
Vân Nhiễm dừng bước, quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ Tình Nhi xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc trước nàng phái Long Nhị âm thầm bảo vệ Tống Tình Nhi, bởi vì Tình Nhi vì nàng mới vào kinh, nàng chỉ muốn đơn thuần giáo huấn Yến Kỳ, không ngờ lại bị quận chúa Minh Tuệ để ý, lại càng không ngờ Yến Kỳ đề bạt phụ thân Tống Tình Nhi về kinh, làm phủ doãn, cho nên kéo Tình Nhi xuống nước.
Nghĩ đến an toàn của Tình Nhi, cho nên để Long Nhị đi bảo hộ nàng ta.
Hiện tại Long Nhị đã trở lại, chứng tỏ Tình Nhi gặp chuyện.
Long Nhị nhanh chóng bẩm báo: “Tất cả đều nằm trong dự tính của quận chúa, quả nhiên quận chúa Minh Tuệ phái thủ hạ ám sát Tống Tình Nhi, nhưng bên người Tống Tình Nhi cũng có người bảo hộ, chắc là người của Yến quận vương."
Vân Nhiễm gật đầu, xem ra tên Bạch Liên hoa còn có lương tâm, hiện tại Tống Tình Nhi là mối quan tâm hàng đầu của nàng, ít nhất đến lúc này, Yến Kỳ vẫn có lương tâm với ân nhân cứu mạng, điểm này khiến lòng nàng dễ chịu một chút, lúc trước không cứu nhầm người.
“Ngươi tiếp tục âm thầm bảo hộ nàng ta, trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng để nàng ta bị thương."
Là nàng làm liên lụy đến Tống Tình Nhi, dĩ nhiên sẽ không để nàng ta gặp chuyện không may. Người khác không biết Tống Tình Nhi, nhưng nàng lại biết, nàng ta từng gặp hỏa hoạn khuôn mặt bị hủy, nhiều lần muốn tìm cái chết, cuối cùng gặp được nàng, nàng cũng không phải bác sỹ chỉnh hình, nhưng thấy một nữ nhân khổ sở sống không bằng chết cho nên đã giúp nàng ta chỉnh dung, làm giải phẫu tất cả bảy lần, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại, nhưng Tình Nhi vẫn kiên cường, chỉ vì muốn được sống như người bình thường, không muốn làm một nữ nhân ma chê quỷ hơn người găp người sợ.
Còn nhớ lúc đó nàng hỏi Tình Nhi có bức họa của mình trước kia để nàng giúp khôi phục khuôn mặt cũ tuy rằng không thể mười phần nhưng cũng được sáu bảy phần, nhưng Tình Nhi cự tuyệt, nàng có một yêu cầu, chỉnh dung thành bộ dạng của nàng, nàng là ân nhân của nàng ta, chỉ cần nhìn lên mặt sẽ nhớ đến người đã cứu mình.
Khi đó Tình Nhi cũng không biết Vân Nhiễm đang đeo mặt nạ, bởi vì là mặt nạ, nàng cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng ta, chỉnh dung thành bộ dáng nàng dịch dung, cũng để nàng ta gọi nàng là Nguyệt tỷ tỷ, vì khi đó nàng lấy danh nghĩa là Lãm Nguyệt.
Đó là nguyên nhân vì sao Tình Nhi lại có dung mạo giống nàng khi đeo mặt nạ, cho nên lúc trước nhận được tin của Tần sư huynh, nàng mới không chần chừ nhờ sư huynh chuyển thư có Tình Nhi, Tình Nhi nhận được thư của nàng, mới làm theo.
Không ngờ vì chuyện này lại làm nàng trở thành mục tiêu của quận chúa Minh Tuệ, xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giúp nàng giải trừ nguy cơ.
Long Nhị lên tiếng trả lời rời đi, Vân Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn trở về phủ Vân vương.
“Tiêu thể tử, chỉ sợ ngươi còn chưa biết vị tiểu thư này?"
Đôi mắt đen dài Tiêu Bắc Dã hơi nhíu lại, cuồng dã mở miệng: “Xin hỏi Yến quận vương, vị tiểu thư này là ai?"
Vân Nhiễm lạnh lẽo nhìn Yến Kỳ, tự dưng chạy tới, nàng cũng không tin miệng chó của hắn có thể phun ra ngà voi.
Quả nhiên, Yến Kỳ cười đậm hơn, vẻ mặt tốt bụng giới thiệu Vân Nhiễm với Tiêu Bắc Dã.
“Vị này chính là quận chúa Trường Bình phủ Vân vương, vị hôn thê mới bị bản quận vương từ cách đây không lâu."
“Quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, là vị hôn thê bị Yến quận vương từ?" Tiêu Bắc Dã kinh ngạc, ánh mắt dao động, nhìn Yến quận vương lại nhìn Vân Nhiễm trầm ổn hỏi: “Đây là sự thật sao?"
Vân Nhiễm gật đầu cười nhẹ nhàng, lãnh bạc nói: “Đúng vậy, ngươi ta cao cao tại thượng, cho dù muốn tìm nữ nhân cũng phải hoa mỹ như tiên trên trời, sao có thể coi trọng nữ nhâ vô sắc không tài được?"
Tiêu Bắc Dã nghe Vân Nhiễm nói xong liền bật cười.
“Bản thế tử thấy quận chúa là song sắc tuyệt, sao lại vô sắc không tài, đoàn sứ thần chúng ta lúc tới kinh thành đã nghe được không ít chuyện về quận chúa Trường Bình sở hữu ngũ sắc lưu quang họa, quận chúa sao lại không tài, là do Yến quận vương không biết thưởng thức, bản thế tử lại rất thưởng thức nữ nhân như vậy.
Tiêu Bắc Dã không che dấu sự hứng thú với Vân Nhiễm , hai tròng mắt đen sáng rực, chói mắt đến cực điểm, nhiệt tình như lửa nhìn Vân Nhiễm.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn gặp quận chúa Trường Bình, nhưng lại nghe được không ít lời đồn về nữ nhân này, hiện tại gặp người chân thật, quả nhiên là danh bất hư truyền. Lúc này có người bắn tên, nữ tử này một thân khí độ không hoảng, cũng không phải nữ tử khuê các tầm thường nào cũng có được, sắc mặt nàng thản nhiên, thong dong bình tĩnh thực làm hắn xem trọng.
“Cái gọi là mỗi người mỗi cảm nhận chính là như vậy, Tiêu thế tử thấy ta tốt, người khác lại thấy không tốt." Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng, nhìn Tiêu Bắc Dã tiếp tục nói: “Tiêu thế tử không biết, Yến quận vương đã có người trong lòng, hắn là vì người thương mời từ hôn với bản quận chúa, theo ký mà nói, kỳ thật hắn cũng là kẻ si tình."
Vân Nhiễm dứt lời, cả gian phòng tràn ngập lạnh lẽo, Yến Kỳ ở đằng sau sắc mặt đóng băng phủ sương, ánh mắt minh diễm che kín vẻ lo lắng: “Vân Nhiễm, ai nói nữ nhân kia là người bản vương thích?"
Vân Nhiễm vừa nghe thấy Yến Kỳ nói, xoay người lạnh lùng lên tiếng: “Yến quận vương, mời ngươi gọi ta là quận chúa Trường Bình, tên của ta là để bằng hữu gọi, không phải để cho người từ hôn gọi."
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã phóng khoáng lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình, không biết bản thế tử có thể gọi ngươi là Vân Nhiễm."
Vân Nhiễm cười mặt mày như họa, ôn nhu: “Tất nhiên là có thể, Tiêu thế tử là ân nhân cứu mạng ta, chúng ta không cần phải khách khí về sau là bằng hữu, ngươi gọi ta là Vân Nhiễm là được rồi."
“Đó là vinh hạnh của tại hạ," Tiêu Bắc Dã tiêu sái cười nói, giơ tay nhấc chân đều cuồng vọng, nhưng tiến lui thích hợp, không làm Vân Nhiễm ghét, khiến người ta nguyện ý ở cùng nam nhân như vậy.
Vân Nhiễm cùng Tiêu Bắc Dã sảng khoái, Yến Kỳ tâm trạng lại tức giận, giận đến cực đại, Vân Nhiễm lại dám nhuộm đen vì hắn có nữ nhân khác mới từ hôn nàng, Yến Kỳ cũng muốn làm cho nàng không được thoái mái, mắt thầy Vân Nhiễm với Tiêu Bắc Dã cười cười nói nói không coi ai ra gì, Yến Kỳ cười như nắng: “Tiêu thế tử, người không thể nhìn bề ngoài, có một số người bề ngoài thì ra dáng tiểu thư khuê các, thực tế lại ti bỉ vô sỉ, âm hiểm dối trá.’
Vân Nhiễm cười tủm tỉm tiếp lời Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi thật hiểu rõ chính mình."
Nàng nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử, ngươi nên cẩn thận một chút, Yên quận vương không phải là người tốt, ở Đại Tuyên ngươi nên trăm ngàn phòng, đừng để bị người ta ám hại."
“Tạ Vân Nhiễm quan tâm, bản thế tử nhất định sẽ lưu ý, nếu có người tính kế ta tuyệt đối sẽ không để yên."
Tiêu Bắc Dã khí phách lên tiếng, Vân Nhiễm gật đầu: “Umh, hôm nay quản quận chúa tới là để nhìn thế tử vào kinh, quả nhiên là không tệ."
Tiêu Bắc Dã lại nhìn Vân Nhiễm cười sáng như ngọc.
Sắc mặt Yến Kỳ u ám, hôm nay hắn cùng Vân Nhiễm giao thủ, nàng chiếm ưu thế hơn, là bởi vì Tiêu Bắc Dã có ấn tượng tốt với Vân Nhiễm, phần thắng tự nhiên nghiêng về bên nàng. Yến Kỳ nghĩ trước đây nghe đồn Tiêu Bắc Dã rất lợi hại, hóa ra cũng chỉ được có thế này.
Một hồi kinh biến qua đi, trong xe của Tây Tuyết có một người cuối cũng khôi phục tinh thần, ha ha cười ngây ngô sau đó rung đùi đắc ý như co chó nhỏ, xoay mình nhảy lên không trung, vội vàng chạy tới trà lâu, lao thẳng vào Vân Nhiễm.
Mặt Vân Nhiễm biến sắc nhanh chóng tránh ra, nhanh chóng lên tiếng trước tên đang khóc lóc ủy khuất kia: “vị công tử này là ai? Muốn làm gì?"
Ninh Cảnh ngây ngẩn cả người, ủy khuất lên tiếng, tại sao sư phụ lại đối với hắn như vậy, người không nhận ra hắn sao? Hắn là Tiểu Bạch Hoa, Tiểu Cảnh Cảnh đây mà.
Ninh Cảnh định đi qua, nhưng nhìn thấy ánh mắt như hung thần ác sát của Vân Nhiễm hắn dừng bước, sư phụ thật hung dữ, người không cần Tiểu Cảnh tìm, người không cần Tiểu Cảnh Cảnh nữ, Tiểu Cảnh Cảnh thật đáng thương, không có ai thương Cảnh Cảnh.
Trong phòng Tiêu Bắc Dã đã đi tới, đứng cùng một chỗ với Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, có chuyện gì vậy?"
Ninh Cảnh bĩu môi: “Ta?"
Hắn vụng trộm liếc Vân Nhiễm, thấy nàng không để ý tới hắn, hắn cũng không dám nói nhiều, tự nghịch góc áo, vẻ mặt ủy khuất lê tiếng: “Tiêu thế tử, không phải chúng ta phải vào cung sao? Ở chỗ này làm gỉ?"
Tiêu Bắc Dã cười rộ lên, quay đầu nhìn sắc mặt có vẻ lo lắng của Yến Kỳ.
“Yến quận vương, có phải chúng ta nên vào cung."
“Đi thôi," Yến Kỳ khó chịu, gần đây cùng ở gần Vân Nhiễm hắn đều thấy khó chịu, hôm nay hắn có việc, chờ hắn quay lại sẽ tính sổ với nàng sau. Yến Kỳ hừ lạnh một tiếng, lắc mình đi ra ngoài, Vân Nhiễm ở phía sau còn giả vờ tốt bụng nhắc nhở: “Yến quận vương, nhớ đem nữ tử ngươi âu yếm cho Tiêu thế tử xem mặt nha."
Mặt Yến Kỳ tối sầm, nhảy lên xe ngựa phủ Yến vương.
Tiêu Bắc Dã quay đầu nhìn Vân Nhiễm nói: “Vân Nhiễm, gặp lại sau, bản thế tử vào cung trước."
“Đi đi," Vân Nhiễm vẫy tay nhìn thân ảnh Tiêu Bắc dã như một đóa sen bay bay, mắt nàng rơi xuống trên người Ninh Cảnh, dùng khẩu hình nói, buổi tối ta đi tìm ngươi, hiện tại cái gì cũng không cần nói.
Cuối cùng Ninh Cảnh cũng nở nụ cươi, hóa ra không phải sư phụ quên hắn, không nhận ra hắn hắn, thật là tốt quá, sư phụ nói buổi tối sẽ đi tìm hắn, hắn chờ sư phụ.
Yến Kỳ phụng chỉ nghênh đón sứ thần, đón được sứ thần trước tiên muốn dẫn bọn họ vào cung yết kiến hoàng thượng.
Xe ngựa của sứ thần rất nhanh đã rời đi, ngã tư đường mọi người từ từ tản ra, khách nhân trong tửu lâu, trà lâu cũng lục tục rời khỏi, mọi người vừa đi vừa bán tán, được nhắc tới nhiều nhất là Tiêu Bắc Dã.
Tiêu thế tử thật là một nam nhân xuất sắc, nhiệt tỉnh phóng khoáng lại khí phách khiến người ta hoa mắt, như một ngọn lửa thu hút ánh mắt của nữ nhân.
Nhưng mà hình như Tiêu thế tử có hứng thú với quận chúa Trường Bình, hai người đứng chung một chỗ sáng chói nư vậy, quận chúa là song sắc tuyệt kiểu có lẽ nào sẽ thuộc về Tiêu thế tử.
Trên lầu hai, Vân Nhiễm ngồi bất động, tay chống lên trán, có chút đau đầu suy nghĩ, Ninh Cảnh sao lại chạy ra khỏi Lãm Y cốc.
Trong Lãm Y cốc, nàng không cần lo lắng cho những người khác, chỉ quan tâm tới tiểu tử hỗn đản này, bởi vì hắn là do nàng mang về, lúc nhặt được hắn, đầu hắn bị thương, đã định phải chết là không thể nghi ngờ, ai ngờ mệnh hắn lớn, được nàng cứu sống, nhưng sau khi tỉnh dậy đầu óc có chút vấn đề, khi thì giống tiểu hài tử, khi thì giống đại nhân, hơn nữa trí nhớ cực tốt, dù là vật gì để hắn nhìn qua một lần đều sẽ ghi nhớ trong đầu, năng lực luyện võ cũng cường đại, nhưng hắn không thích lắm.
Sao hắn lại ở cùng với Tiêu thế tử, Vân Nhiễm đau đầu suy nghĩ, xem ra buổi tối phải đi nhìn hắn một chút.
Trong phòng Lệ Chi cùng Sơn Trà quan tâm đến một chuyện khác, vừa rồi là ai muốn ám sát quận chúa?
“Quận chúa, người nói những người vừa rồi là do ai phái tới giết người? Những tên sát nhân đó đều nhắm đến người."
Lệ Chi khẳng định, Vân Nhiễm khôi phục lại tinh thần, ánh mắt có chút đăm chiêu, Sơn Trà ở bên cạnh lên tiếng: “Quận chúa, có khi nào là do Định vương không, bởi vì chuyện của Anh Đào, Định vương với quận chúa trở mặt, cho nên thẹn quá hóa giận, phái sát thủ ám sát quận chúa."
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người phủ sương lạnh lẽo, trước mắt người có khả năng ám sát nàng nhất đúng là nam nhân này, ai dám can đảm phái người bắn chết nàng trong tình cảnh như vậy, chọn đúng lúc sứ thần Tây Tuyết vào thành để hạ thủ? Không sợ việc này động chạm đến Yến Kỳ sao? Cho thấy đằng sau lưng hắn có thế lực khủng, như vậy Định vương là người có khả năng nhất.
Vân Nhiễm nghĩ đến khả năng này, bàn tay nắm chặt, quanh thân tỏa ra lãnh khí, Địn vương Sở Dật Lâm, ngươi chờ đó cho ta.
“Chúng ta đi thôi."
Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn tời đi, còn chua ra tới cửa Long Nhị đã xuất hiện, cung kính lên tiếng: “Quận chúa, thuộc hạ có việc bẩm báo."
Vân Nhiễm dừng bước, quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ Tình Nhi xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc trước nàng phái Long Nhị âm thầm bảo vệ Tống Tình Nhi, bởi vì Tình Nhi vì nàng mới vào kinh, nàng chỉ muốn đơn thuần giáo huấn Yến Kỳ, không ngờ lại bị quận chúa Minh Tuệ để ý, lại càng không ngờ Yến Kỳ đề bạt phụ thân Tống Tình Nhi về kinh, làm phủ doãn, cho nên kéo Tình Nhi xuống nước.
Nghĩ đến an toàn của Tình Nhi, cho nên để Long Nhị đi bảo hộ nàng ta.
Hiện tại Long Nhị đã trở lại, chứng tỏ Tình Nhi gặp chuyện.
Long Nhị nhanh chóng bẩm báo: “Tất cả đều nằm trong dự tính của quận chúa, quả nhiên quận chúa Minh Tuệ phái thủ hạ ám sát Tống Tình Nhi, nhưng bên người Tống Tình Nhi cũng có người bảo hộ, chắc là người của Yến quận vương."
Vân Nhiễm gật đầu, xem ra tên Bạch Liên hoa còn có lương tâm, hiện tại Tống Tình Nhi là mối quan tâm hàng đầu của nàng, ít nhất đến lúc này, Yến Kỳ vẫn có lương tâm với ân nhân cứu mạng, điểm này khiến lòng nàng dễ chịu một chút, lúc trước không cứu nhầm người.
“Ngươi tiếp tục âm thầm bảo hộ nàng ta, trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng để nàng ta bị thương."
Là nàng làm liên lụy đến Tống Tình Nhi, dĩ nhiên sẽ không để nàng ta gặp chuyện không may. Người khác không biết Tống Tình Nhi, nhưng nàng lại biết, nàng ta từng gặp hỏa hoạn khuôn mặt bị hủy, nhiều lần muốn tìm cái chết, cuối cùng gặp được nàng, nàng cũng không phải bác sỹ chỉnh hình, nhưng thấy một nữ nhân khổ sở sống không bằng chết cho nên đã giúp nàng ta chỉnh dung, làm giải phẫu tất cả bảy lần, lần nào cũng đau đến chết đi sống lại, nhưng Tình Nhi vẫn kiên cường, chỉ vì muốn được sống như người bình thường, không muốn làm một nữ nhân ma chê quỷ hơn người găp người sợ.
Còn nhớ lúc đó nàng hỏi Tình Nhi có bức họa của mình trước kia để nàng giúp khôi phục khuôn mặt cũ tuy rằng không thể mười phần nhưng cũng được sáu bảy phần, nhưng Tình Nhi cự tuyệt, nàng có một yêu cầu, chỉnh dung thành bộ dạng của nàng, nàng là ân nhân của nàng ta, chỉ cần nhìn lên mặt sẽ nhớ đến người đã cứu mình.
Khi đó Tình Nhi cũng không biết Vân Nhiễm đang đeo mặt nạ, bởi vì là mặt nạ, nàng cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng ta, chỉnh dung thành bộ dáng nàng dịch dung, cũng để nàng ta gọi nàng là Nguyệt tỷ tỷ, vì khi đó nàng lấy danh nghĩa là Lãm Nguyệt.
Đó là nguyên nhân vì sao Tình Nhi lại có dung mạo giống nàng khi đeo mặt nạ, cho nên lúc trước nhận được tin của Tần sư huynh, nàng mới không chần chừ nhờ sư huynh chuyển thư có Tình Nhi, Tình Nhi nhận được thư của nàng, mới làm theo.
Không ngờ vì chuyện này lại làm nàng trở thành mục tiêu của quận chúa Minh Tuệ, xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giúp nàng giải trừ nguy cơ.
Long Nhị lên tiếng trả lời rời đi, Vân Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn trở về phủ Vân vương.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu