Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 168: Truy sát Tống Tuyển, thầy trò gặp lại
Lần theo giọng nói, có người đi từ trong viện ra, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau. Yến Kỳ quyết định thật nhanh nhìn Vân Nhiễm vung tay lên, ý bảo nàng dẫn thuộc hạ tới gần hậu viện của Dung Cách, chặn đường lui của hắn. Không chừa lại cho hắn bất cứ cơ hội nào, phải bắt tất cả mọi người, bởi vì chỉ cần để thoát một người, rất có khả năng người kia là Dung Cách.
Tên kia lắm mưu nhiều kế, âm hiểm giả dối, có khả năng dịch dung thành người khác trốn thoát.
Vân Nhiễm không chút suy nghĩ, động tác nhanh nhẹn dẫn theo vài tên thuộc hạ đi về phía sau viện, giống như u linh trong màn đêm.
Phía trước cửa viện, một bóng người xuất hiện, Yến Kỳ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, tên này đúng là Hoài Nam vương giả. Theo sau hắn còn có vài tên thuộc hạ.
Lúc Dung Cách xuất hiện trước cửa, Dung Dật Thần cũng xuất hiện, hắn dẫn vài thuộc hạ chạy tới, vừa thấy Dung Cách xuất hiện, liền ra hiệu cho Yến Kỳ nấp trong tối.
Dung Cách đi ra, sắc mặt khó coi nhìn Tần Ngữ Nhu cùng Lục Gia, quát lớn: “Dừng tay, nháo cái gì, trở về viện của chính mình đi."
Lục Gia cùng Tần Ngữ vừa thấy Dung Cách xuất hiện, không dám tiếp tục đánh nhau, dừng tay lại, thay nhau cáo trạng.
“Vương gia, Lục Gia nàng?"
Yến Kỳ không để cho Tần Ngữ Nhu có cơ hội nói chuyện, khẽ vung tay lên, vài bóng người lao thẳng về phía Dung Cách, đồng thời có người bắn ra đạn tín hiệu, tất cả thuộc hạ ẩn nấp trong phủ Hoài Nam vương đều chạy vào phía trong phủ.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, Lục Gia cùng Tần Ngữ Nhu sợ ngây người.
Thuộc hạ phía sau Dung Cách hét lên: “Không xong rồi, có thích khách, mau bảo vệ vương gia, có thích khách.
Dung Cách lui vào trong viện, thuộc hạ bảo vệ cho hắn, đáng tiếc Yến Kỳ dẫn thuộc hạ lao thẳng về phía Dung Cách, bàn tay vừa nhấc, đã bắn ra nội lực như gió quét ngang đám thuộc hạ, những người đó bị đẩy bay ra ngoài, Yến Kỳ với tay bắt lấy Dung Cách. Sắc mặt hắn thay đổi hét lên.
“Có thích khách bắt vương gia, nhanh, cứu vương gia."
Trong viện nháy mắt loạn thành một đoàn, thuộc hạ Dung gia cũng không phải người thường, là cao thủ được huấn luyện.
Nhưng thuộc hạ lần này Yến Kỳ dẫn theo đều là tinh anh của giám sát ti còn có một phần tinh nhuệ trong tay hắn, người người đều rất lợi lại.
Hai bên giao thủ, giết đến trời đất quay cuồng.
Yến Kỳ nhìn thẳng Dung Cách, hắn ta sao có thể là đối thủ của mình, chỉ cần hai chiêu liền đã yếu thế, thân mình khẽ động muốn chạy trốn. Sao Yến Kỳ có thể để cho hắn cơ hội chạy trốn, nhanh chóng duỗi tay ra bắt lấy Dung Cách sở mặt hắn, quả nhiên trên mặt hắn dùng mặt nạ, dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt xa lạ.
Tuy rằng Yến Kỳ không biết hình dáng của Tống Tuyển, nhưng lại biết hắn giống Nghiễm Nguyên Tử. Nếu không trước đó Nhiễm Nhi cũng không lầm Nghiễm Nguyên Tử thành Tống Tuyển. Cho nên người này căn bản không phải Tống Tuyển.
Yến Kỳ vừa thấy người mình bắt được là giả, không chút suy nghĩ, nâng tay một quyền đánh chết Dung Cách giả.
Lúc này Dung Dật Thần đã dẫn người chạy vào, vừa thấy sắc mặt Yến Kỳ khó coi, đánh chết phụ vương giả, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Tên này là giả sao?"
“Hắn căn bản không phải người đóng giả phụ vương ngươi?"
Dung Dật Thần kinh ngạc: “Vậy kẻ đóng giả phụ vương ta đâu?"
“Nhất định còn ở trong viện."
Bên ngoài sân viện chém giết thành một đoàn, Yến Kỳ lập tức dùng thiên lý truyền âm nói với Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, lập tức chú ý quan sát, Dung Cách này là giả, không phải Tống Tuyển."
Vân Nhiễm nhận được tin tức, sắc mặt trở nên âm trầm, bàn tay khẽ nắm chặt lại, quát lạnh: “Chết tiệt, lại lẩn trốn, lần này bất kể thế nào, tuyệt đối không để cho hắn thoát."
Vân Nhiễm lập tức nhìn thuộc hạ đang đánh nhau: “Nhớ kỹ, không được để lọt bất cứ ai, ai có ý đồ chạy ra khỏi viện giết không tha."
Thuộc hạ nhanh chóng nhận lệnh, Vân Nhiễm vừa đánh nhau, vừa tìm kiếm bóng dáng của Tống Tuyển. Lúc này trong sân của Tống Tuyển có rất nhiều người, thân thủ rất lợi hại, cũng may Yến Kỳ phái không ít thuộc hạ tới, cho nên bất kể kẻ nào muốn lao ra ngoài, đều bị giết chết.
Nhất thời trong viện đều là tiếng binh khí va chạm nhau, chân tay đứt gãy bay đầy sân.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Vân Nhiễm tay cầm kiếm vô hồn, không khách sao, vừa rút kiếm ra máu bay cầu vồng. Oán khí của nàng khiến trường kiếm càng có thêm sát khí, một kiếm một mạng.
Tống Tuyển biến mất khiến cho nàng lửa giận bừng bừng, nếu lại để cho tên này thoát, chỉ sợ rắc rối của bọn họ sẽ không ngừng.
Mắt thấy có người muốn lao ra ngoài, Vân Nhiễm dẫn người chạy tới chặn đường lui của bọn họ.
Yến Kỳ dẫn vài tên thuộc hạ đuổi giết tới đây, hợp lại với Vân Nhiễm, hai người nhìn nhau, vẻ mặt không mấy dễ nhìn.
“Chẳng lẽ tên này lại thoát?"
“Không có khả năng, xung quanh đều là người của chúng ta, hắn không thể thoát."
Yến Kỳ dứt lời, Vân Nhiễm quyết định thật nhanh: “Chúng ta đi lục soát khắp nơi, không chừa bất cứ chỗ nào."
“Umh," hai người dẫn thuộc hạ, chạy thẳng đến sân của Dung Cách, kiểm tra từng chỗ một, ngay cả mật thất cũng tìm, vẫn không thấy bóng dáng của Dung Cách.
Vân Nhiễm giận tới đen mặt, dẫn vài tên thuộc hạ chạy ra ngoài, lúc đi qua một tòa đình ngắm hoa, tức giận đạp một cước khiến cửa bay ra, một tiểu nha hoàn ngã sang bên cạnh để cho bọn họ đi qua. Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm giận tới phát điên liền trấn an nàng: “Nàng đừng vội, nhất định hắn còn ở trong viện, không thể thoát, điểm này ta có thể khẳng định, tìm một lần không thấy, chúng ta tìm lại. Nhất định phải kiếm bằng được, ta không tin hắn có thể chấp cánh bay."
Vân Nhiễm bình tĩnh lại, đột nhiên trong đầu lóe lên, Tống Tuyển đa nghi như vậy, ngay cả nữ nhân trong hậu viện đều không gần, sao trong viện của hắn lại có nha hoàn. Cho nên nha hoàn kia, mắt Vân Nhiễm sáng rực lên, nhanh chóng xoay người chạy tới hành lang gọi nha hoàn kia.
“Tống Tuyển, đứng lại."
Người phía trước rõ ràng giật mình, sau đó chạy nhanh về phía trước, Vân Nhiễm gọi Yến Kỳ: “Bắt lấy ả, ả chính là Tống Tuyển."
Tên tra nam này không có cách nào ra khỏi viện, lại dám cải trang thành nha hoàn, nằm mơ đi.
Yến Kỳ khẽ động đuổi theo nha hoàn phía trước, kẻ này chính là Tống Tuyển.
Tống Tuyển không ngờ mình ẩn nấp mười năm lại bị phát hiện, còn bị truy đuổi đến tận đây.
Vốn lần này trở về Hoài Na, hắn đã nghi ngờ có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể không về. Bởi vì trong tay hắn còn một nhóm người, ăn uống đều cần đến tiền, chỉ có thân phận Hoài Nam vương mới có thể giúp hắn nuôi dưỡng đám người này, nếu không tiền bạc trong tay hắn rất nhanh sẽ cạn. Đây cũng là lí do hắn nóng vội muốn giành lấy bảo tàng, hắn muốn đoạt lấy để tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng thật không ngờ hắn lại bị người khác phát hiện.
Thân hình khẽ động, bay lên, lao về phía hậu viện. Hắn vốn định cải trang thành nha hoàn, tránh sự chú ý của người khác, thuận lợi rời khỏi phủ, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, phải chạy trốn, không thể để bọn họ bắt được.
Đáng tiếc Tống Tuyển xem nhẹ năng lực của Yến Kỳ, hắn khẽ phi thân xẹt qua như một luồng sáng chặn đường của Tống Tuyển. Tuy rằng hắn ta âm hiểm giả dối, nhưng võ công cũng không quá lợi hại, y thuật của hắn không tệ nên thấy Yến Kỳ vừa chặn đường đã quăng độc phấn.
Nhưng Vân Nhiễm đã lắc mình đi tới, vừa thấy Tống Tuyển quăng độc phấn đã quát lạnh: “Chút tài mọn, cũng dám lấy ra làm trò cười."
Nàng vung tay lên, ném một viên giải độc đan vào miệng Yến Kỳ. Hắn ăn xong, thân hình không dừng lại, mạnh mẽ túm lấy Tống Tuyển.
Tống Tuyển đột nhiên biến sắc, không ngờ hắn liên tiếp ra tay đều bị người ta chặn lại, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của mình. Không. Hắn không cam lòng, nhiều năm ngủ đông như vậy lại bị phá vỡ.
Tống Tuyển ngưng tụ nội lực vào đầu ngón tay, nhằm thẳng về hướng Yến Kỳ, hai người đánh nhau.
Lúc này ở sân sau, có thuộc hạ phát hiện Tống Tuyển đánh nhau với Yến Kỳ nhanh chóng chạy tới: “Chủ tử."
Tống Tuyển hét lên: “Giết hết những người này cho ta."
Vân Nhiễm cũng ra lệnh cho thuộc hạ: “Ngăn bọn họ lại, giết."
Tóm lại hôm nay Tống Tuyển đã rơi vào tay bọn họ, hắn tuyệt đối không thể thoát.
Tống Tuyển giao thủ với Yến Kỳ được vài chiêu đã có dấu hiệu bị thua, mắt thấy đánh không lại, hắn ta ném ra một quả đạn sương mù, đây là phát minh hắn dùng để chạy trốn.
Đạn vừa ném ra, sương mù cuồn cuộn giăng bốn phía, Tống Tuyển nhanh chóng lẩn vào màn sương chạy về cửa hông ở phía tây.
Có điều hắn còn chưa tới cửa đã có một chưởng lực cường đại bổ tới, chặn đường đi của hắn, người này chính là Vân Nhiễm. Nàng vẫn luôn theo sát Tống Tuyển, mắt thấy hắn đánh không lại đoán hắn nhất định có ý định bỏ trốn, cho nên phán đoán phương hướng hắn chạy trốn, đi trước chặn đường của hắn.
Tống Tuyển không ngờ Vân Nhiễm lại chặn đường của mình, biến sắc mặt, nhanh chóng lui về phía sau. Yến Kỳ cũng đúng lúc đánh tới, Tống Tuyển dính một chưởng cảm thấy lồng ngực như núi sập biển động, khó chịu đến cực điểm, phụt ra một ngụm máu, thân hình khẽ lung lay.
Vân Nhiễm thấy hắn bị tấn công, thuộc hạ không động tác, nhanh chóng xoay người nâng kiếm lên, trường kiếm trong tay không lưu tình đâm vào hai đùi trái phải của Tống Tuyển.
“A."
Tiếng kêu thảm thiết trong màn đêm, Vân Nhiễm đâm trúng hai chân của Tống Tuyển, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, đồng thời nói với Yến Kỳ: “Phế võ công của hắn cho ta."
Tên kia rất giảo hoạt, nàng không dám sơ xuất, nếu không phế võ công, để cho hắn thoát sẽ rắc rồi.
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tống Tuyển kêu lên thảm thiết, sắc mặt như tro tàn.
“Vân Nhiễm, ta là con trai của sư phụ ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn với ta như vậy."
Vân Nhiễm vừa nghe thấy lời nói của Tống Tuyển, giận dữ hét lên: “Chẳng những phế đi võ công của hắn, còn cắt hết gân chân gân tay, xem hắn còn có thể xuất ra chiêu gì."
Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ không nói hai lời làm theo.
Chỉ nghe thấy phủ Hoài Nam trong đên, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
“A, a, a."
Đau đớn đến cực điểm, thuộc hạ nghe thấy đều hoang mang rối loạn, mất đi người chỉ đạo, nhất thời bị đánh, bị giết.
Lúc này Tống Tuyển thật thê thảm, không ngờ chính mình lại rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm phế bỏ võ công của Tống Tuyển, cắt đứt gân chân tay, hắn ta không chịu nổi ngất đi, giờ khắc này hắn ta không còn âm hiểm giả dối như xưa, mà thê thảm giống như con chó rơi xuống nước.
Yến Kỳ ra lệnh cho thuộc hạ áp giải hắn đi.
Dung Dật Thần dẫn vài tên thuộc hạ chạy tới, nhanh chóng ôm quyền nói: “Yến quận vương, hộ quốc công chúa, có tìm được tên bại hoại giả danh phụ vương ta hay không."
“Hắn có khả năng đã chết trong đám người nào, thật ra bọn ta cũng không biết kẻ giả mạo Hoài Nam vương có hình dáng như thế nào. Nhưng bản quận vương có thể khẳng định, tất cả mọi người có mặt trong viện đêm nay đều không có ai chạy thoát. Cho nên kẻ giả mạo cũng nằm trong số đó. Thế tử giết hết tất cả những người này, như vậy kẻ giả mạo cũng chết."
Yến Kỳ thản nhiên lên tiếng, cũng không nói với thuộc hạ nha hoàn kia là kẻ giả mạo Dung Cách. Nếu hắn nói ra, tên này sẽ giao cho hoàng thượng xử lí, mà hắn không định giao Tống Tuyển cho hắn ta. Với sự giảo hoạt của Tống Tuyển, nói không chừng có thể tác động hoàng thượng làm ra chuyện gì đấy, hơn nữa Nhiễm Nhi còn muồn dùng Tống Tuyển để bái tế sư phụ của nàng.
Dung Dật Thần không chút nghi ngờ lời nói của Yến Kỳ, vung tách lên ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi, giết hết những người bị thương, còn sống, để tránh kẻ giả mạo phụ vương ta còn sống."
“Ân, thế tử."
Thuộc hạ cung kính lên tiếng, thế tử rất nhanh sẽ là Hoài Nam vương, thân phận của bọn họ cũng theo nước lên thì thuyền lên.
Trong màn đêm vang lên tiếng kêu thảm thiết, Dung Dật Thần cùng đám người Yến Kỳ, Vân Nhiễm đi ra ngoài, vừa đi vừa nới chuyện
“Bản thế tử cảm ơn Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa ra tay cứu giúp."
Nếu không có bọn họ sao hắn có thể biết, phụ vương là giả, sao hắn có thể nhanh chóng ngồi lên vị trí Hoài Nam vương.
“Đâu có, lần này bản quận vương phải chúc mừng thế tử gia, chỉ cần thế tử viết một bức thư ra roi thúc ngựa đưa tới kinh thành, tin rằng rất nhanh hoàng thượng sẽ hạ chỉ, ít ngày nữa thế tử sẽ trở thành Hoài Nam vương gia."
“Sau này bản thế tử sẽ tới cửa cảm ơn."
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, giống như chưa từng xảy ra một trận chém giết ngay trước đó.
Mọi người trong phủ Hoài Nam không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tất cả run như cầy sấy ở trong sân của mình chờ tin tức.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vừa ra tới cửa thì gặp Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách.
Hai người phụ trách đường lui bên ngoài, thấy tất cả đã bị giết nên chạy tới đây.
Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách đã ra lệnh cho người lục soát toàn viện.
Sở dĩ Trầm Cách vội vàng chạy tới đây là vì muốn tìm đại ca Trầm Chiêu, lúc nhận được tin của sư phụ, nói đại ca hắn xuất hiện tại kinh thành, hắn lập tức phi ngựa không ngừng nghỉ chạy tới. Không ngờ lại nhận được tin, đại ca hắn là giả, hắn nóng vội, trong lòng nghĩ đại ca hắn có quan hệ với Hoài Nam vương giả cho nên mới đi theo sư phụ tới Hoài Nam.
Bây giờ đại ca hắn ở đâu.
“Sư huynh, Trầm Cách."
Vân Nhiễm gọi một tiếng, Tần Lưu Phòng cùng Trầm Cách khẽ gật đầu. Tần Lưu Phong quan tâm không biết Vân Nhiễm có bắt được Tống Tuyển hay không, đang định lên tiếng nói chuyện Vân Nhiễm đã ra hiệu cho hắn. Tần Lưu Phong nhanh đổi câu hỏi: “Tất cả đã xong rồi sao?"
“Đã xong."
Vân Nhiễm gật đầu, thuộc hạ Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách quay lại bẩm báo.
“Chúng ta kiểm tra phía đông viện không có ai."
“Chúng ta kiểm tra phía sau viện cũng không có ai."
“Báo, chúng ta kiểm tra một toàn đình nhỏ phía sau viện phát hiện một người bị phế hai chân.
Tiếng báo vừa truyền ra, Trầm Cách đã túm lấy người kia hét lên: “Là ai, là ai?"
Thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Thuộc hạ không biết."
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ nhìn nhau, nghĩ tới người bọn họ đã nhìn thấy trong đình nhỏ, gầy trơ xương, tàn tật không thể động đậy, trước đó bọn họ chỉ lo tìm Tống Tuyển, cho nên không để ý tới người này. Vừa nhìn đã biết chính là bị giam giữ, không có gì ngoài ý muốn chính là do Tống Tuyển giam giữ.
Chẳng lẽ người này là Trầm Chiêu đại ca của Trầm Cách. Tống Tuyển nhốt hắn bắt hắn phải dạy y thuật, cho nên y thuật của hắn ta mới tốt như vậy.
Dung Dật Thần thấy vẻ mặt của Trầm Cách khó coi, quan tâm hỏi: “Người kia làm sao vậy?"
“Đại ca hắn mất tích, hắn luôn đi tìm, thuộc hạ vừa rồi báo tin, rất có khả năng người bị tàn phế kia là đại ca của hắn.
Dung Dật Thần quay đầu nhìn đình nhỏ, không thốt nên lời, tên nghịch tặc chết tiệt, không những hại phụ vương hắn, còn hại người khác.
Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện nhìn Dung Dật Thần.
“Dung thế tử, ta có thể hỏi một chuyện được không?"
“Mời hộ quốc công chúa nói." Dung Dật Thần hết sức khách sao, nhìn Vân Nhiễm, nữ nhân này rất lợi hại hắn cũng không dám đắc tội nàng.
Vân Nhiễm cười nhìn Dung Dật Thần: “Lâm Phượng Chương có ở trong Dung phủ của các ngươi không?"
“Ách," Dung Dật Thần ngây ngẩn cả người, sao hộ quốc công cháu lại biết Lâm Phượng Chương ở trong phủ? “Chuyện này?"
Vân Nhiễm nhướng hàng mi dài thản nhiên nói: “Hẳn là nằm trong tay ngươi, nếu ta nói, hi vọng ngươi có thể thả Lâm Phượng Chương ra thì sao. Tuy rằng Dung gia các ngươi hại Lâm gia, nhưng là do Hoài Nam vương giả chỉ huy, không có quan hệ đến phủ Hoài Nam, nên ngươi vẫn nên thả hắn ra đi."
Vân Nhiễm nói xong, Dung Dật Thần thở dài: “Việc này quả thật không có quan hệ với chúng ta, đều do tên nghịch tặc kia làm ra, về phân Chương huynh, đúng là bị giam trong phủ chúng ta. Trước đó hắn ám sát phụ vương bị bắt được, ra lệnh giam giữ, sau đó vì sức khỏe ông ta không tốt, nên chưa xử lí. Nếu hộ quốc công chúa đã lên tiếng, như vậy thì thả hắn ra cũng được."
Dung Dật Thần ra lệnh cho thuộc hạ phía sau: “Thả Lâm Phượng Chương."
“Ân, thế tử."
Một thuộc hạ lên tiếng, nhanh chóng đến phòng giam giữ Lâm Phượng Chương.
Vân Nhiễm nói lời cảm ơn Dung Dật Thần.
Yến Kỳ đen mặt đứng bên cạnh, giận dữ liếc Dung Dật Thần một cái. Khiến hắn run sợ, không biết vì sao mình lại động đến vị sát thần này, thực tế Yến Kỳ rất tức giận, tên Dung Dật Thần chết tiệt, vì sao bắt được Lâm Phượng Chương không lập tức giết chết đi, còn giữ lại làm gì.
Nhiễm Nhi cũng thật là, nàng quản chuyện của Lâm Phượng Chương làm gì, còn bảo Dung Dật Thần thả hắn ra.
Trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng thét đau đớn: “A, a."
Mọi người bị dọa nhảy dựng lên, người người quay đầu nhìn lại, thấy trên tòa đình nhỏ, dưới ngọn đèn u ám, có người đang ngẩng đầu nhìn trời gào thét.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đưu mắt nhìn nhau, hiểu được, người tàn phế kia thật sự là Trầm Chiêu, cho nên Trầm Cách mới đau khổ như vậy.
Vân Nhiễm thở dài, lại nhìn nha hoàn đang nằm trong tay thuộc hạ. Ánh mắt thị huyết đầy sát khi, tên này nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Nàng muốn hắn sống không bằng chết, chẳng những hại chết sư phụ, còn hại những người khác, nếu tiếp tục giữ lại hắn, chính là mầm tai họa, cho nên nàng muốn nghiền xương hắn thành tro.
Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chúng ta đi."
“Đi."
Mọi người đều đi thẳng ra cửa phủ Hoài Nam vương, bên trong lại yên tĩnh như thường, ai cũng không dám nói to tiếng, đến tận khi đám người Yến Kỳ rời đi, phía sau mới vang lên đủ loại âm thanh kêu gào.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ lên xe, nàng nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, đi thôi, chúng ta đi thăm sư phụ."
Yến Kỳ ra lệnh cho Quân Hố: “Lập tức dẫn người trở về."
“Tuân lệnh, gia."
Quân Hốc lĩnh mệnh lắc mình rời đi, Yến Kỳ mang theo một phần thuộc hạ cùng Vân Nhiễm tới Phượng Thai Huyền.
Tần Lưu Phong nhảy lên ngựa, theo sát xe ngựa, bọn họ không chờ Trầm Cách. Tìm được được Trầm Chiêu rồi, không có gì ngoài ý muốn, hắn dĩ nhiên muốn đưa Trầm Chiêu về Trầm gia ở Tuyết Cốc.
Trước cửa phủ Hoài Nam, có một bóng người chật vật lặng lẽ xuất hiện, nhìn chiếc xe ngựa rời đi, không nói câu nào, ánh mắt thâm thúy khó có thể nói hết nỗi thống khổ.
Dung Dật Thần nhìn Lâm Phượng Chương, chậm rãi đi tới ôm quyền nói xin lỗi: “Phượng Chương huynh, huynh đừng trách ta, đều do nghịch tặc kia gây chuyện, chẳng những Lâm gia các người, đến Dung gia ta cũng bị hại, phụ vương ta?"
Dung Dật Thần vẫn có chút đau lòng khi nghĩ tới phụ vương, tuy rằng hắn cao hứng vì được ngồi lên vị trí vương gia, nhưng vẫn có chút không đành lòng khi nhắc tới phụ vương.
Lâm Phượng Chương không nói gì, Lâm gia đã bị hủy, hắn cũng bị hủy, bây giờ nói còn có ý nghĩa gì. Lâm Phượng Chương cười ha hả, xoay người rời đi. Dung Dật Thần nhìn hắn, mở miệng lên tiếng: “Phượng Chương huynh, huynh ở lại giúp ta đi, ta sẽ cho Lâm gia một đường đi tốt."
“Đường đi tốt? Ha ha, đường tốt."
Trong màn đêm chỉ có tiếng cười thê thảm của Lâm Phượng Chương, nếu như hắn chưa bị phế, còn có Lâm gia, có lẽ hắn sẽ vì Lâm gia mà ở lại phủ Hoài Nam, nhưng bây giờ, sao còn có Lâm gia, trên đời này từ này về sau sẽ không có Lâm gia.
Dung Dật Thần nhìn bóng người đang cười thảm rời đi, người này từ nhỏ lớn lên cùng với hắn, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế này. Dung Dật Thần khẽ thở dài xoay người về phủ, trước mắt đột nhiên có một bóng người lướt qua, nhanh chóng biến mất trong màn đêm, giống như ma quỷ.
Phượng Thai Huyền.
Sáng sớm, sương mù giăng giăng quanh núi rừng, cực kỳ lung linh, chim chóc hót líu lo, nước trong, núi xanh, có vô số hoa cỏ xinh đẹp, trời đất phảng phất như một bức tranh gấm mỹ lệ.
Một phần mộ lặng lẽ ẩn trong màn sương, tịch mịch cô đơn.
Một người quỳ trước mộ phần, cung kính nói: “Sư phụ, con đến thăm người, người không cô đơn, người xem con dẫn ai tới, sau này người sẽ có người theo cùng, sẽ không cô đơn."
Vân Nhiễm khẽ khẽ thì thầm, ánh mắt ôn hòa nhìn bia mộ, trong đầu tràn đầy hình ảnh của sư phụ, người thương nàng, sủng nàng, đem một nửa công lực truyền cho nàng. Người nói, Nhiễm Nhi, sư phụ trông cậy vào con, cho nên con phải sống thật tốt.
Người nói, cuối cùng cũng có thể hoàn thành sứ mệnh của Lưu Hoa Đường, người rất vui vẻ, có thể đi gặp mặt tổ tiên.
Vân Nhiễm nhớ lại từng chuyện, từng chuyện, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống: “Sư phụ, người yên tâm, con sẽ giúp người hoàn thành sứ mệnh của Lưu Hoa Đường, nhất định."
Nói xong nàng quay đầu nhìn Tống Tuyển cùng Tử Huyên
Hai người này đã bị cắt đứt gân, phế bỏ võ công.
Bọn họ bỏ đi vẻ cao quý lạnh lùng trước kia, giống như con chó nhỏ rơi xuống nước. Trong mắt Tống Tuyển tràn đầy sợ hãi, hắn không muốn chết, hắn không sợ chết, nhưng hắn không cam lòng. Rõ ràng hắn là đời sau của tiền triều, trong tay có một khối bảo tàng lớn, có thể phản lại Đại Tuyên, khôi phục giang sơn. Vì sao mẫu thân của hắn lại không làm, giết chết trượng phu của chính mình, còn muốn giết con trai mình. Nếu không phải bà ta kiên quyết, hắn sẽ không làm như vậy.
“Mẫu thân, ta hận ngươi, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy, trong lòng ngươi bảo tàng kia còn quan trọng hơn chúng ta, vì sao, vì sao?"
Tống Tuyển vừa dứt lời, Tử Huyên cũng hét lên: “Sư phụ, vì sao, rõ ràng ngươi có một số tài sản lớn ở trong tay, vì sao không lấy ra để hưởng thụ, còn muốn chúng ta theo ngươi chạy trốn khắp nơi, ta có làm gì sai đâu?"
Tử Huyên nhìn Vân Nhiễm hét lên: “Ta có lỗi gì đâu, là lỗi của sư phụ."
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Tử Huyên cùng Tống Tuyển: “Đã đến nước này, các ngươi còn không hối cải, ngươi nói là lỗi của sư phụ, vậy đi tìm sư phụ để hỏi đi."
Nàng từ từ đứng dậy, Tử Huyên sợ hãi giãy dụa, đáng tiếc nàng ta không thể động đậy, hoảng sợ hét lên.
“Tiểu sư muội, ngươi không thể giết ta, ta là sư tỷ của ngươi."
Vân Nhiễm đang muốn trả lời, Tần Lưu Phong đứng bật dậy, hung ác nhìn chằm chằm Tử Huyên: “Tiện nhân nhà ngươi, lúc này còn dám nhận sư muội sư tỷ, ngươi đi cầu xin sự tha thứ của sư phụ đi."
Vừa dứt lời, Tần Lưu Phong nâng tay lên đánh một chưởng vào đỉnh đầu của Tử Huyên, một chiêu mất mạng.
Vài tên thuộc hạ của Lưu Hoa Đường đồng loạt quỳ xuống, trầm giọng hô: “Tiễn sư tỷ ra đi."
Tần Lưu Phong giết chết Tử Huyên, ánh mắt lại nhìn sang Tống Tuyển. Hắn ta nhìn chằm chằm người bên cạnh, hắn không có khả năng trốn thoát, bây giờ võ công bị phế, gân chân tay bị cắt đứt, không những thế còn bị Vân Nhiễm hạ độc. Thật ra hắn bây giờ sống cũng như chết.
Tống Tuyển cười ha hả, kinh động chim chóc trong rừng bay đi.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, hắn cười đủ đột nhiên dừng lại, nhìn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ: “Các ngươi thật sự muốn giết ta sao, nghĩ như vậy là mọi chuyện đã xong sao? Ta đây chỉ có thể nói các ngươi quá ngây thơ rồi. Các ngươi sai rồi, các ngươi tưởng ta muốn đoạt bảo tàng khôi phục tiền triều tự mình làm hoàng đế sao? Không phải, không phải ta, là người khác, ta giành bảo tàng cũng chỉ vì trợ giúp cho hắn, ta sinh ra đã mang vận mệnh hỗ trợ kẻ khác, hơn nữa những chuyện ta làm đều do người kia sai khiến."
Tống Tuyển cười ha hả: “Nhưng ta vĩnh viễn không nói cho các ngươi, người kia là ai? Mẫu thân của ta, ta đến với ngươi đây, ta hận ngươi, vì sao ta lại đầu thai trong bụng ngươi."
Tống Tuyển nói xong lời cuối, đột nhiên đổ rạp người xuống, Tần Lưu Phong nhanh chóng tiến lên kiểm tra thân hình hắn, sắc mặt khó coi nhìn Vân Nhiễm: “Hắn đã chết, cắn lưỡi tự sát."
Tống Tuyển thấy mình không còn đường sống, cuối cùng cũng nghĩ thông cắn lưỡi tự sát.
Bà bà mắt mù đi tới đau lòng khẽ thì thầm: “Nghiệt a, tất cả đều là nghiệt."
Vân Nhiễm nhìn Tống Tuyển cùng Tử Huyên, lòng đau kịch kiệt dặn dò đệ tử Lưu Hoa Đường: “Đem bọn họ đi an táng đi, để cho bọn họ ở cùng sư phụ."
Nhớ tời lời nói của Tống Tuyển trước khi chết, Vân Nhiễm cảm thấy người mình không còn chút sức lực, hắn đến chết vẫn hận sư phụ. Chỉ cần nghĩ đến điều này, Vân Nhiễm tức giận khác thường, hơn nữa hắn còn nói, tất cả những chuyện hắn làm đều do người khác sai khiến, chuyệt này là thật hay giả, người kia là ai?
Yến Kỳ đỡ lấy Vân Nhiễm để cho nàng tựa vào lòng mình.
Vân Nhiễm nhớ tới lời nói của Tống Tuyển trước khi chết, ánh mắt hơi nheo lại. Hắn nói hắn giành bảo tàng không phải vì mình, mà vì người khác, thật sự có người kia sao, hay là do Tống Tuyển tự bịa ra.
“Chàng nói, lời của Tống Tuyển là thật sao?"
Yến Kỳ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chỉ sợ là do hắn bịa đặt, vì để cho chúng ta bất an. Hắn bỏ ra bao công sức như vậy, ẩn nấp mười năm, làm ra đủ chuyện, chẳng lẽ không phải vì mộng hoàng đế, chỉ vì giúp người khác đăng cơ, chuyện này chỉ sợ không có khả năng."
Vân Nhiễm cũng suy nghĩ, nhất định là do Tống Tuyển bịa đặt.
Vân Nhiễm không hề bối rối vì lời nói của Tống Tuyển, huống chi truyện tiền triều với Đại Tuyên có quan hệ gì với bọn họ đâu.
Người của Lưu Hoa Đường đã chết phân nửa, chỉ còn lại vài người. Vân Nhiễm nhớ tới các sư huynh đệ đã mất nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, chi bằng đem xương cốt của các huynh đệ khác về an táng ở đây, ở bên cạnh sư phụ."
“Được."
Lần Lưu Phong đáp lời, cùng vài người đem Tống Tuyển cùng Tử Huyên chôn bên cạnh sư phụ.
Vân Nhiễm lại quỳ xuống, lạy Miêu Chi ba lạy, trong lòng thầm nói, sư phụ người yên tâm, con sẽ hoàn thành tâm nguyện của người. Thay người tìm được minh quân, đưa bảo tàng xuất thế. Tuy rằng con không biết bảo tàng ở đâu, nhưng khi tìm được người này, nhất định sẽ tìm được bảo tàng.
Tần Lưu Phong cùng huynh đệ Lưu Hoa Đường cũng quỳ xuống lạy sư phụ.
Vân Nhiễm nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, bây giờ Tống Tuyển cùng Tử Huyên đã chết, thù của sư phụ đã báo, huynh về Nam ly thôi. Trước khi chết, sư phụ đã nói ra thân thế của huynh. Sau này huynh khôi phục thân phận sống cho thật tốt, mặt khác huynh dẫn theo vài huynh đệ, về sau cùng giúp đỡ nhau, tốt hơn là để bọn họ chờ đợi trong rừng núi âm u này."
Vài người vừa nghe thấy lập tức kêu lên: “Sư huynh, chúng ta đi với huynh."
Tần Lưu Phong nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt lo lắng, trước đó hắn tới Lương Thành đã nghe thấy tin Tống Tuyển tiết lộ bảo tàng. Tần Lưu Phong biết, trước khi chết sư phụ không để lại manh mối gì về bảo tàng, đó là thật hay giả không có ai biết.
“Nhưng ta lo cho muội."
Tần Lưu Phong đau lòng quan tâm, khiến cho Yến Kỳ khó chịu, tiến lên bá đạo ôm lấy vai Vân Nhiễm: “Ngươi không cần lo lắng, Nhiễm Nhi là nữ nhân của bản quận vương, bản quận vương sẽ không để ai tổn hại đến nàng, ngươi vẫn nên đi làm chuyện của mình đi, không cần lo lắng cho Nhiễm Nhi.
Tần Lưu Phong liếc mắt nhìn Yến Kỳ, thấy vẻ mặt người này bá đạo còn thương yêu tiểu sư muội. Hắn biết, tiểu sư muội sẽ không có chuyện gì, nên nhìn Vân Nhiễm gật đầu: “Được, trước khi về Nam Ly ta đem các sư huynh đệ đã mất về đây an táng, ở bên cạnh sư phụ, chờ làm xong tất cả ta sẽ đi."
Vân Nhiễm gật đầu, mọi người cùng nhau nhìn phần mộ Miêu Chi ẩn trong núi rừng, sau đó chào tạm biệt bà bà mắt mù rồi đi khỏi.
Vốn Vân Nhiễm muốn dẫn Hạt bà bà cùng đi, đáng tiếc bà không chịu, đã nhiều năm bà ở cạnh sư phụ, không muốn rời khỏi người.
Mọi người chia tay dưới chân núi, Vân Nhiễm đi với Yến Kỳ về Lương Thành Đại Tuyên.
Tần Lưu Phong dẫn theo vài huynh đệ đến nơi sư phụ đã chết, trước đó Vân Nhiễm đã an táng các huynh đệ ở đó, Tần Lưu Phong đi đón bọn họ về. Sau đó cầm tín vật trở về Nam Ly.
…
Xe ngựa chạy nhanh, vó ngựa phi bụi đất cuồn cuồn chạy thẳng về phía Lương Thành.
Có hai người đang ôm dựa vào nhau trong xe ngựa, một là Vân Nhiễm, nàng không có tinh thần, tuy rằng Tống Tuyển đã chết, nhưng nhớ tới chuyện sư phụ giao cho nàng, nàng liền cảm thấy chán nản. Rốt cuộc ai là minh quân, còn có bảo tàng của Lưu Hoa Đường ở đâu?
Trái ngược với Vân Nhiễm Yến quận vương lại rạng rỡ, mặt mày sáng như ngọc. Bởi vì lần này về kinh, hắn có thể cưới được Nhiễm hi, nghĩ tới đại hôn của bọn họ, mặt mày hắn vui vẻ, khóe môi cười không khép lại được.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm không có tinh thần, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng nói.
“Nhiễm Nhi, nàng đừng buồn phiền, xe đi tới núi ắt có đường, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Trước mắt, nên nghĩ tới chuyện thành thân."
“Chuyện thành thân?"
Vân Nhiễm khó có được sự rạng rỡ, ôm cổ Yến Kỳ khẽ nói: “Ta nghĩ, chuyện đó mình không cần phải lo, không phải tất cả đã có chàng rồi sao?"
Yến Kỳ cười càng sâu, ánh mắt nồng như rượu: “Đúng vậy, tất cả đã có bản quận vương, nàng chỉ cần làm tân nương vui vẻ là được. Bản quận vương cam đoan sẽ làm tốt mọi chuyện, không để nàng phải bận tâm."
“Umh, vậy ta đây sẽ chờ làm tân nương tử là được rồi."
Vân Nhiễm sung sướng cười rộ lên, vứt bỏ phiền muộn trong lòng. Rất nhanh nàng có thể gả cho Yến Kỳ, thật cao hứng, có điều vừa ngẩng đầu tìn thấy khuôn mặt tinh xảo như lan của Yến quận vương liền thở dài: “Yến Kỳ, chàng nói xem, chàng anh tuấn như vậy, ta gả cho chàng, sau này sẽ đau đầu biết bao. Suốt ngày phải đối phó với nữ nhân nhung nhớ chàng, đủ loạn đào hoa, thật là mệt, mỗi lần nghĩ tới, ta lại nghĩ không muốn gả."
Vân Nhiễm làm nũng, Yến Kỳ ôm nàng bá đạo nói: “Những nữ nhân này cũng không phải do bản quận vương tìm tới, sao nàng lại tính lên đầu ta, lại nói, sau này người chính là vương phi của bản quận vương, có thể danh chính ngôn thuận thu thập hoa đào, không phải nhất cử lưỡng iện sao? Có thể độc chiếm bản quận vương, còn có thể thu thập nữ nhân khác, không phải là chuyện tốt sao."
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, đúng thật như vậy, ánh mắt nghiêm túc: “Yến Kỳ, nếu ta gả cho chàng, sau này chàng còn cưới nữ nhân khác không, ví dụ như nạp thiếp, cưới bình thê trắc phi."
“Bản quận vương nhớ, trước đó nàng đã dán thông báo, sao ta còn dám cưới nữ nhân khác vào phủ. Có một vương phi bá đạo như vậy trong phủ, ta có tư tưởng kia cũng không dám."
Vân Nhiễm bất mãn nhìn hắn, giơ tay bóp cổ hắn: “Chàng dám có tư tưởng, chẳng lẽ trong lòng chàng còn muốn cưới nữ nhân khác?"
“Oan uổng, đây là đổ oan, tuyệt đối là đổ oan, bản quận vương không dám có tư tưởng đó."
Trong xe vang lên tiếng kêu sung sướng của Yến Kỳ, thuộc hạ ở bên ngoài nghe thấy, trên mặt cười vui vẻ, lần này về kinh, việc vui của phủ Yến vương càng gần rồi.
Mọi người ra roi thúc ngựa chạy thẳng về Lương Thành. Yến Kỳ hận không thể ngay lập tức chạy về tuyên bố với mọi người hắn với Nhiễm Nhi sắp thành hôn.
Rạng sáng năm ngày sau, cách thành Đại Tuyên khoảng hai trăm dặm có một trấn nhỏ, thuộc hạ xin chỉ thị của Yến Kỳ: “Gia, đêm nay có ngủ lại trong trấn không, phía trước là núi Ô Phong, vượt qua đó chưa đầy hai trăm dặm là tới kinh thành."
Yến Kỳ ước gì đi suốt đêm về kinh, nhưng Nhiễm Nhi lại ngăn cản hắn.
Trước mắt là núi Ô Phong, đêm khuya nói không chừng sẽ có nguy hiểm, đêm nay vẫn nên nghỉ trong trấn đi.
“Tìm nhà trọ nghỉ lại."
Trực Nhật đáp lời, nhanh chóng dẫn người vào trấn, tuy đây chỉ là trấn nhỏ, nhưng lại gần Đại Tuyên, nên rất phồn hoa. Chỉ là một trấn nhỏ mà không hề kém quận huyện là bao.
Ánh đèn nhấp nháy, tửu lâu bận rộn, còn có mùi hương son phấn của thanh lâu, tạo thành một cảnh phồn hoa.
Đoàn người chọn một nhà trọ không lớn, nhưng yên tĩnh.
Phòng riêng trên lầu hai đều bị bọn họ bao trọn, rất yên tĩnh. Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm ở một phòng, các thuộc hạ canh gác bên ngoài, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần. Ngay cả đồ ăn cũng là do Trực Nhật đưa tới, mỗi món đều tự mình kiểm tra xác nhận không có vấn đề mới đưa vào trong.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đợi đồ ăn vào, vừa ăn vừa nói chuyện.
Vân Nhiễm có chút bất an, Yến Kỳ nhướng mày nhìn nàng: “Nhiễm Nhi, sao lại đứng ngồi không yên?"
“Không biết vì sao, ta cảm giác lần này về kinh, sẽ không thuận lợi thành thân, trong lòng cảm thấy bất an."
Vân Nhiễm xiết chân mày, Yến Kỳ vuốt ve nếp nhăn của nàng, ung dung nói: “Bản quận vương cũng nghĩ, trước đó Tống Tuyển tiết lộ trên tay nàng có bảo tàng, bây giờ khẳng định có nhiều người đang nhìn chằm chằm nàng. Chuyện thành thân của chúng ta nhất định không bình yên, ta sẽ lo vấn đề bảo tàng, không ai có thể ngăn cản chúng ta thành thân."
Bàn tay thon dài như ngọc của Yến Kỳ nắm trọn tay Vân Nhiễm: “Bản quận vương muốn cưới nàng, không ai có thể cản được, nếu có ai dám, ta liền gặp thần giết thần, gặp ma giết ma."
Ánh mắt Yến Kỳ nháy mắt tràn ngập sát khí, đỏ ngầu, quanh thân hắn phủ đầy khí tức muốn giết người.
Vân Nhiễm nhìn hắn như vậy, khẽ rút tay ra vuốt mi mắt hắn, dịu dàng nói: “Có lẽ ta nghĩ chúng ta nên ăn cơm, đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày ngồi xe thật sự rất mệt, bây giờ có thể ngủ ngon. Chiều mai sẽ có khi đã về tới kinh thành."
“Umh," Yến Kỳ nở nụ cười gắp đồ ăn Vân Nhiễm thích vào trong bát của nàng, hai người ở chung, Yến Kỳ đã hiểu rất nhiều về Vân Nhiễm, ví như nàng thích ăn gì, thích màu gì, thích quần áo, trang sức ra sao. Hắn đều biết rất rõ, từng chuyện từng chuyện về Vân Nhiễm đều ngấm dần vào cuộc sống của hắn.
Sau khi ăn xong, Vân Nhiễm đứng dậy khẽ vận động. Yến Kỳ cười cười nhìn nàng: “Có muốn ta đi với nàng một vòng để tiêu cơm."
Vân Nhiễm lắc đầu, nằm lên giường: “Không đi, thật sự mệt không muốn động, ngồi xe ngựa đến hỏng cả người."
“Vậy nàng nằm xuống, ta xoa bóp cho nàng."
Yến quận vương cười như ngọc lan nở, mùi thơm tràn ngập phòng, Vân Nhiễm lập tức gật đầu: “Được."
Nàng nằm sấp trên giường, Yến Kỳ đứng dậy ngồi bên cạnh khẽ bóp bả vai cho nàng, lực đạo thích hợp, Vân Nhiễm nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ, không quên giơ ngón tay cái ra vẻ: “Yến Kỳ, thật giỏi, ra được phòng khách, vào được phòng ngủ, sau này tu luyện phòng bếp, như vậy chàng chính là mỹ nam tử thập toàn thập mỹ."
Yến Kỳ nhìn nữ nhân trên giường lười nhác như mèo, trong lòng mềm mại, giọng nói dịu dàng.
“Bản quận vương không ham trở thành mỹ nam thập toàn thập mỹ, chỉ mong trở thành phu quân của Nhiễm Nhi là đủ rồi."
“Umh, thật là thoải mái, chàng mạnh hơn một chút."
“Umh, thật sự quá thích."
Vân Nhiễm thốt lên âm thanh sảng khoái, vài thuộc hạ bên ngoài đỏ mặt, người người đưa mắt nhìn Trực Nhật. Chủ tử cùng công chúa đang làm chuyện gì. Trực Nhật vung tay lên ý bảo mọi người cách xa một chút, cũng nhỏ giọng nói thầm: “Gia dễ dàng ăn được ít thịt sao?"
Tuy rằng Trực Nhật nói rất nhỏ, nhưng thanh âm vẫn truyền vào bên trong, Yến Kỳ không buồn không giận lên tiếng: “Trực Nhật, có phải ngươi ngứa da rồi không."
Trực Nhật lè lưỡi, nhanh chóng chạy xa một chút.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm không nói gì, cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu dưới sự xoa bóp của hắn, đang ngủ ngon lành. Yến Kỳ lắc lắc đầu, khẽ ôm nàng lại, sau đó đắp chăn cho nàng, chính mình nằm sang bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Yến Kỳ cảm nhận được trong màn đêm có sát khí dày đặc đang tới gần, dưới lầu có người hét lên: “Không xong rồi, khách sạn cháy, mọi người mau chạy nhanh, khách sạn chay."
Lại có người hét lên: “Có thích khách, có thích khách."
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm giật mình tỉnh dậy, hai người ngồi xuống, chỉ thấy bên ngoài ánh lửa cao vụt.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lắc mình tiến vào, nóng vội lên tiếng: “Gia, nhanh đi xem, xảy ra vấn đề."
“Đi."
Ánh mắt Yến Kỳ lạnh lẽo, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại. Hiển nhiên những thích khách này nhằm vào bọn họ, chẳng lẽ còn có người muốn giành lấy cái gọi là bảo tàng trong tay Nhiễm Nhi. Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, vừa có cháy vừa có thích khách.
Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm hai người chạy xuống lầu, không ngờ còn chưa xuống lầu đã có người chạy lên lầu hai, vừa chạy vừa hô: “Dưới lầu có thích khách đang truy sát lên đây."
Trực Nhật đứng phía sau Yến Kỳ nói nhanh: “Gia chúng ta thoát ra từ cửa sổ phía sau lầu hai, nếu không xuống kịp, lửa sẽ cháy tới đây."
Lúc này khói đã dày đặc trong nhà trọ, không ít người bị sặc lớn tiếng ho khan, có người bị thích khách gây thương tích, vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhất thời nhà trọn loạn thành một mảnh.
Yến Kỳ nhanh chóng chạy tới cửa sổ, thả người nhảy xuống.
Bọn họ vừa xuống tới nơi, thích khách mai phục lắc mình lao ra, Vân Nhiễm không nói hai lời, tung ra độc phấn, hạ lệnh cho thuộc hạ ở đằng sau: “Đi."
Một lời vừa dứt, nàng kéo Yến Kỳ lắc mình nhảy lên ngựa, vài thuộc hạ cũng nhảy lên nựa, phi thẳng vào bóng đêm.
Hai người cưỡi ngựa rời khỏi trấn nhỏ, đi tới trước núi Ô Phong.
Vừa cách trấn không xa, đã nghe thấy trên đường có tiếng người lanh lảnh dưới trăng.
“Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua để lại lộ phí."
Vân Nhiễm cũng Yến Kỳ biến sắc mặt, nhanh chóng dừng ngựa lại, ngẩng đầu nhìn qua. Thấy dưới gốc cây đần đó có một thiếu niên áo trắng mặt mày như họa, thanh âm lanh lảnh dưới trăng, phảng phất như phiến điêu ngọc mài, ánh mắt linh động, trong trẻo bức người, như một đôi trân châu.
Khóe môi hắn cười nhợt nhạt, nhìn mấy người lịch sự nói: “Các vị, tại hạ Tiêu Cảnh, các vị không chê tại hạ đường đột chứ."
Vân Nhiễm là người đầu tiên phản ứng, cười rộ lên: “Ninh Cảnh, là ngươi."
“Vị cô nương này, chúng ta quen nhau sao? Tại hạ không phải Ninh Cảnh, mà là Tiêu Cảnh, có duyên quen biết cô nương, thật là phước tu ba đời, hân hạnh."
Bóng trắng chợt lóe lên, dừng trước ngựa Vân Nhiễm. Hoa phục xoay tròn như đóa sen, quạt trong tay khẽ thu lại, cả người phong lưu phóng khoáng, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng đã tao nhã hơn người.
“Cô nương là?"
Vân Nhiễm vừa thấy người này lộ ra vẻ cải trang kì lạ, mày liễu nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi nói ngươi không phải là Ninh Cảnh, vậy cản ngựa của ta làm gì, có tin ta đánh cho ngươi sưng đầu."
Yến Kỳ bá đạo ôm thắt lưng Vân Nhiễm, tuyên bố quyền sở hữu, đôi mắt phượng ngạo nghễ liếc Tiêu Cảnh. Không ngờ tiểu tử này tốt lắm, nhìn qua thật thông minh, khiến hắn nhè nhẹ cảm thấy nguy cơ.
Mỹ thiếu niên vừa nghe thấy lời Vân Nhiễm nói, khẽ kéo miệng nói: “Tiểu Nhiễm, sao không chịu phối hợp một chút, khó lắm người ta mới diễn một lần."
Tên kia lắm mưu nhiều kế, âm hiểm giả dối, có khả năng dịch dung thành người khác trốn thoát.
Vân Nhiễm không chút suy nghĩ, động tác nhanh nhẹn dẫn theo vài tên thuộc hạ đi về phía sau viện, giống như u linh trong màn đêm.
Phía trước cửa viện, một bóng người xuất hiện, Yến Kỳ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, tên này đúng là Hoài Nam vương giả. Theo sau hắn còn có vài tên thuộc hạ.
Lúc Dung Cách xuất hiện trước cửa, Dung Dật Thần cũng xuất hiện, hắn dẫn vài thuộc hạ chạy tới, vừa thấy Dung Cách xuất hiện, liền ra hiệu cho Yến Kỳ nấp trong tối.
Dung Cách đi ra, sắc mặt khó coi nhìn Tần Ngữ Nhu cùng Lục Gia, quát lớn: “Dừng tay, nháo cái gì, trở về viện của chính mình đi."
Lục Gia cùng Tần Ngữ vừa thấy Dung Cách xuất hiện, không dám tiếp tục đánh nhau, dừng tay lại, thay nhau cáo trạng.
“Vương gia, Lục Gia nàng?"
Yến Kỳ không để cho Tần Ngữ Nhu có cơ hội nói chuyện, khẽ vung tay lên, vài bóng người lao thẳng về phía Dung Cách, đồng thời có người bắn ra đạn tín hiệu, tất cả thuộc hạ ẩn nấp trong phủ Hoài Nam vương đều chạy vào phía trong phủ.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, Lục Gia cùng Tần Ngữ Nhu sợ ngây người.
Thuộc hạ phía sau Dung Cách hét lên: “Không xong rồi, có thích khách, mau bảo vệ vương gia, có thích khách.
Dung Cách lui vào trong viện, thuộc hạ bảo vệ cho hắn, đáng tiếc Yến Kỳ dẫn thuộc hạ lao thẳng về phía Dung Cách, bàn tay vừa nhấc, đã bắn ra nội lực như gió quét ngang đám thuộc hạ, những người đó bị đẩy bay ra ngoài, Yến Kỳ với tay bắt lấy Dung Cách. Sắc mặt hắn thay đổi hét lên.
“Có thích khách bắt vương gia, nhanh, cứu vương gia."
Trong viện nháy mắt loạn thành một đoàn, thuộc hạ Dung gia cũng không phải người thường, là cao thủ được huấn luyện.
Nhưng thuộc hạ lần này Yến Kỳ dẫn theo đều là tinh anh của giám sát ti còn có một phần tinh nhuệ trong tay hắn, người người đều rất lợi lại.
Hai bên giao thủ, giết đến trời đất quay cuồng.
Yến Kỳ nhìn thẳng Dung Cách, hắn ta sao có thể là đối thủ của mình, chỉ cần hai chiêu liền đã yếu thế, thân mình khẽ động muốn chạy trốn. Sao Yến Kỳ có thể để cho hắn cơ hội chạy trốn, nhanh chóng duỗi tay ra bắt lấy Dung Cách sở mặt hắn, quả nhiên trên mặt hắn dùng mặt nạ, dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt xa lạ.
Tuy rằng Yến Kỳ không biết hình dáng của Tống Tuyển, nhưng lại biết hắn giống Nghiễm Nguyên Tử. Nếu không trước đó Nhiễm Nhi cũng không lầm Nghiễm Nguyên Tử thành Tống Tuyển. Cho nên người này căn bản không phải Tống Tuyển.
Yến Kỳ vừa thấy người mình bắt được là giả, không chút suy nghĩ, nâng tay một quyền đánh chết Dung Cách giả.
Lúc này Dung Dật Thần đã dẫn người chạy vào, vừa thấy sắc mặt Yến Kỳ khó coi, đánh chết phụ vương giả, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Tên này là giả sao?"
“Hắn căn bản không phải người đóng giả phụ vương ngươi?"
Dung Dật Thần kinh ngạc: “Vậy kẻ đóng giả phụ vương ta đâu?"
“Nhất định còn ở trong viện."
Bên ngoài sân viện chém giết thành một đoàn, Yến Kỳ lập tức dùng thiên lý truyền âm nói với Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, lập tức chú ý quan sát, Dung Cách này là giả, không phải Tống Tuyển."
Vân Nhiễm nhận được tin tức, sắc mặt trở nên âm trầm, bàn tay khẽ nắm chặt lại, quát lạnh: “Chết tiệt, lại lẩn trốn, lần này bất kể thế nào, tuyệt đối không để cho hắn thoát."
Vân Nhiễm lập tức nhìn thuộc hạ đang đánh nhau: “Nhớ kỹ, không được để lọt bất cứ ai, ai có ý đồ chạy ra khỏi viện giết không tha."
Thuộc hạ nhanh chóng nhận lệnh, Vân Nhiễm vừa đánh nhau, vừa tìm kiếm bóng dáng của Tống Tuyển. Lúc này trong sân của Tống Tuyển có rất nhiều người, thân thủ rất lợi hại, cũng may Yến Kỳ phái không ít thuộc hạ tới, cho nên bất kể kẻ nào muốn lao ra ngoài, đều bị giết chết.
Nhất thời trong viện đều là tiếng binh khí va chạm nhau, chân tay đứt gãy bay đầy sân.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Vân Nhiễm tay cầm kiếm vô hồn, không khách sao, vừa rút kiếm ra máu bay cầu vồng. Oán khí của nàng khiến trường kiếm càng có thêm sát khí, một kiếm một mạng.
Tống Tuyển biến mất khiến cho nàng lửa giận bừng bừng, nếu lại để cho tên này thoát, chỉ sợ rắc rối của bọn họ sẽ không ngừng.
Mắt thấy có người muốn lao ra ngoài, Vân Nhiễm dẫn người chạy tới chặn đường lui của bọn họ.
Yến Kỳ dẫn vài tên thuộc hạ đuổi giết tới đây, hợp lại với Vân Nhiễm, hai người nhìn nhau, vẻ mặt không mấy dễ nhìn.
“Chẳng lẽ tên này lại thoát?"
“Không có khả năng, xung quanh đều là người của chúng ta, hắn không thể thoát."
Yến Kỳ dứt lời, Vân Nhiễm quyết định thật nhanh: “Chúng ta đi lục soát khắp nơi, không chừa bất cứ chỗ nào."
“Umh," hai người dẫn thuộc hạ, chạy thẳng đến sân của Dung Cách, kiểm tra từng chỗ một, ngay cả mật thất cũng tìm, vẫn không thấy bóng dáng của Dung Cách.
Vân Nhiễm giận tới đen mặt, dẫn vài tên thuộc hạ chạy ra ngoài, lúc đi qua một tòa đình ngắm hoa, tức giận đạp một cước khiến cửa bay ra, một tiểu nha hoàn ngã sang bên cạnh để cho bọn họ đi qua. Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm giận tới phát điên liền trấn an nàng: “Nàng đừng vội, nhất định hắn còn ở trong viện, không thể thoát, điểm này ta có thể khẳng định, tìm một lần không thấy, chúng ta tìm lại. Nhất định phải kiếm bằng được, ta không tin hắn có thể chấp cánh bay."
Vân Nhiễm bình tĩnh lại, đột nhiên trong đầu lóe lên, Tống Tuyển đa nghi như vậy, ngay cả nữ nhân trong hậu viện đều không gần, sao trong viện của hắn lại có nha hoàn. Cho nên nha hoàn kia, mắt Vân Nhiễm sáng rực lên, nhanh chóng xoay người chạy tới hành lang gọi nha hoàn kia.
“Tống Tuyển, đứng lại."
Người phía trước rõ ràng giật mình, sau đó chạy nhanh về phía trước, Vân Nhiễm gọi Yến Kỳ: “Bắt lấy ả, ả chính là Tống Tuyển."
Tên tra nam này không có cách nào ra khỏi viện, lại dám cải trang thành nha hoàn, nằm mơ đi.
Yến Kỳ khẽ động đuổi theo nha hoàn phía trước, kẻ này chính là Tống Tuyển.
Tống Tuyển không ngờ mình ẩn nấp mười năm lại bị phát hiện, còn bị truy đuổi đến tận đây.
Vốn lần này trở về Hoài Na, hắn đã nghi ngờ có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể không về. Bởi vì trong tay hắn còn một nhóm người, ăn uống đều cần đến tiền, chỉ có thân phận Hoài Nam vương mới có thể giúp hắn nuôi dưỡng đám người này, nếu không tiền bạc trong tay hắn rất nhanh sẽ cạn. Đây cũng là lí do hắn nóng vội muốn giành lấy bảo tàng, hắn muốn đoạt lấy để tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng thật không ngờ hắn lại bị người khác phát hiện.
Thân hình khẽ động, bay lên, lao về phía hậu viện. Hắn vốn định cải trang thành nha hoàn, tránh sự chú ý của người khác, thuận lợi rời khỏi phủ, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, phải chạy trốn, không thể để bọn họ bắt được.
Đáng tiếc Tống Tuyển xem nhẹ năng lực của Yến Kỳ, hắn khẽ phi thân xẹt qua như một luồng sáng chặn đường của Tống Tuyển. Tuy rằng hắn ta âm hiểm giả dối, nhưng võ công cũng không quá lợi hại, y thuật của hắn không tệ nên thấy Yến Kỳ vừa chặn đường đã quăng độc phấn.
Nhưng Vân Nhiễm đã lắc mình đi tới, vừa thấy Tống Tuyển quăng độc phấn đã quát lạnh: “Chút tài mọn, cũng dám lấy ra làm trò cười."
Nàng vung tay lên, ném một viên giải độc đan vào miệng Yến Kỳ. Hắn ăn xong, thân hình không dừng lại, mạnh mẽ túm lấy Tống Tuyển.
Tống Tuyển đột nhiên biến sắc, không ngờ hắn liên tiếp ra tay đều bị người ta chặn lại, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của mình. Không. Hắn không cam lòng, nhiều năm ngủ đông như vậy lại bị phá vỡ.
Tống Tuyển ngưng tụ nội lực vào đầu ngón tay, nhằm thẳng về hướng Yến Kỳ, hai người đánh nhau.
Lúc này ở sân sau, có thuộc hạ phát hiện Tống Tuyển đánh nhau với Yến Kỳ nhanh chóng chạy tới: “Chủ tử."
Tống Tuyển hét lên: “Giết hết những người này cho ta."
Vân Nhiễm cũng ra lệnh cho thuộc hạ: “Ngăn bọn họ lại, giết."
Tóm lại hôm nay Tống Tuyển đã rơi vào tay bọn họ, hắn tuyệt đối không thể thoát.
Tống Tuyển giao thủ với Yến Kỳ được vài chiêu đã có dấu hiệu bị thua, mắt thấy đánh không lại, hắn ta ném ra một quả đạn sương mù, đây là phát minh hắn dùng để chạy trốn.
Đạn vừa ném ra, sương mù cuồn cuộn giăng bốn phía, Tống Tuyển nhanh chóng lẩn vào màn sương chạy về cửa hông ở phía tây.
Có điều hắn còn chưa tới cửa đã có một chưởng lực cường đại bổ tới, chặn đường đi của hắn, người này chính là Vân Nhiễm. Nàng vẫn luôn theo sát Tống Tuyển, mắt thấy hắn đánh không lại đoán hắn nhất định có ý định bỏ trốn, cho nên phán đoán phương hướng hắn chạy trốn, đi trước chặn đường của hắn.
Tống Tuyển không ngờ Vân Nhiễm lại chặn đường của mình, biến sắc mặt, nhanh chóng lui về phía sau. Yến Kỳ cũng đúng lúc đánh tới, Tống Tuyển dính một chưởng cảm thấy lồng ngực như núi sập biển động, khó chịu đến cực điểm, phụt ra một ngụm máu, thân hình khẽ lung lay.
Vân Nhiễm thấy hắn bị tấn công, thuộc hạ không động tác, nhanh chóng xoay người nâng kiếm lên, trường kiếm trong tay không lưu tình đâm vào hai đùi trái phải của Tống Tuyển.
“A."
Tiếng kêu thảm thiết trong màn đêm, Vân Nhiễm đâm trúng hai chân của Tống Tuyển, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, đồng thời nói với Yến Kỳ: “Phế võ công của hắn cho ta."
Tên kia rất giảo hoạt, nàng không dám sơ xuất, nếu không phế võ công, để cho hắn thoát sẽ rắc rồi.
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tống Tuyển kêu lên thảm thiết, sắc mặt như tro tàn.
“Vân Nhiễm, ta là con trai của sư phụ ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn với ta như vậy."
Vân Nhiễm vừa nghe thấy lời nói của Tống Tuyển, giận dữ hét lên: “Chẳng những phế đi võ công của hắn, còn cắt hết gân chân gân tay, xem hắn còn có thể xuất ra chiêu gì."
Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ không nói hai lời làm theo.
Chỉ nghe thấy phủ Hoài Nam trong đên, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
“A, a, a."
Đau đớn đến cực điểm, thuộc hạ nghe thấy đều hoang mang rối loạn, mất đi người chỉ đạo, nhất thời bị đánh, bị giết.
Lúc này Tống Tuyển thật thê thảm, không ngờ chính mình lại rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm phế bỏ võ công của Tống Tuyển, cắt đứt gân chân tay, hắn ta không chịu nổi ngất đi, giờ khắc này hắn ta không còn âm hiểm giả dối như xưa, mà thê thảm giống như con chó rơi xuống nước.
Yến Kỳ ra lệnh cho thuộc hạ áp giải hắn đi.
Dung Dật Thần dẫn vài tên thuộc hạ chạy tới, nhanh chóng ôm quyền nói: “Yến quận vương, hộ quốc công chúa, có tìm được tên bại hoại giả danh phụ vương ta hay không."
“Hắn có khả năng đã chết trong đám người nào, thật ra bọn ta cũng không biết kẻ giả mạo Hoài Nam vương có hình dáng như thế nào. Nhưng bản quận vương có thể khẳng định, tất cả mọi người có mặt trong viện đêm nay đều không có ai chạy thoát. Cho nên kẻ giả mạo cũng nằm trong số đó. Thế tử giết hết tất cả những người này, như vậy kẻ giả mạo cũng chết."
Yến Kỳ thản nhiên lên tiếng, cũng không nói với thuộc hạ nha hoàn kia là kẻ giả mạo Dung Cách. Nếu hắn nói ra, tên này sẽ giao cho hoàng thượng xử lí, mà hắn không định giao Tống Tuyển cho hắn ta. Với sự giảo hoạt của Tống Tuyển, nói không chừng có thể tác động hoàng thượng làm ra chuyện gì đấy, hơn nữa Nhiễm Nhi còn muồn dùng Tống Tuyển để bái tế sư phụ của nàng.
Dung Dật Thần không chút nghi ngờ lời nói của Yến Kỳ, vung tách lên ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi, giết hết những người bị thương, còn sống, để tránh kẻ giả mạo phụ vương ta còn sống."
“Ân, thế tử."
Thuộc hạ cung kính lên tiếng, thế tử rất nhanh sẽ là Hoài Nam vương, thân phận của bọn họ cũng theo nước lên thì thuyền lên.
Trong màn đêm vang lên tiếng kêu thảm thiết, Dung Dật Thần cùng đám người Yến Kỳ, Vân Nhiễm đi ra ngoài, vừa đi vừa nới chuyện
“Bản thế tử cảm ơn Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa ra tay cứu giúp."
Nếu không có bọn họ sao hắn có thể biết, phụ vương là giả, sao hắn có thể nhanh chóng ngồi lên vị trí Hoài Nam vương.
“Đâu có, lần này bản quận vương phải chúc mừng thế tử gia, chỉ cần thế tử viết một bức thư ra roi thúc ngựa đưa tới kinh thành, tin rằng rất nhanh hoàng thượng sẽ hạ chỉ, ít ngày nữa thế tử sẽ trở thành Hoài Nam vương gia."
“Sau này bản thế tử sẽ tới cửa cảm ơn."
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, giống như chưa từng xảy ra một trận chém giết ngay trước đó.
Mọi người trong phủ Hoài Nam không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tất cả run như cầy sấy ở trong sân của mình chờ tin tức.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vừa ra tới cửa thì gặp Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách.
Hai người phụ trách đường lui bên ngoài, thấy tất cả đã bị giết nên chạy tới đây.
Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách đã ra lệnh cho người lục soát toàn viện.
Sở dĩ Trầm Cách vội vàng chạy tới đây là vì muốn tìm đại ca Trầm Chiêu, lúc nhận được tin của sư phụ, nói đại ca hắn xuất hiện tại kinh thành, hắn lập tức phi ngựa không ngừng nghỉ chạy tới. Không ngờ lại nhận được tin, đại ca hắn là giả, hắn nóng vội, trong lòng nghĩ đại ca hắn có quan hệ với Hoài Nam vương giả cho nên mới đi theo sư phụ tới Hoài Nam.
Bây giờ đại ca hắn ở đâu.
“Sư huynh, Trầm Cách."
Vân Nhiễm gọi một tiếng, Tần Lưu Phòng cùng Trầm Cách khẽ gật đầu. Tần Lưu Phong quan tâm không biết Vân Nhiễm có bắt được Tống Tuyển hay không, đang định lên tiếng nói chuyện Vân Nhiễm đã ra hiệu cho hắn. Tần Lưu Phong nhanh đổi câu hỏi: “Tất cả đã xong rồi sao?"
“Đã xong."
Vân Nhiễm gật đầu, thuộc hạ Tần Lưu Phong cùng Trầm Cách quay lại bẩm báo.
“Chúng ta kiểm tra phía đông viện không có ai."
“Chúng ta kiểm tra phía sau viện cũng không có ai."
“Báo, chúng ta kiểm tra một toàn đình nhỏ phía sau viện phát hiện một người bị phế hai chân.
Tiếng báo vừa truyền ra, Trầm Cách đã túm lấy người kia hét lên: “Là ai, là ai?"
Thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Thuộc hạ không biết."
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ nhìn nhau, nghĩ tới người bọn họ đã nhìn thấy trong đình nhỏ, gầy trơ xương, tàn tật không thể động đậy, trước đó bọn họ chỉ lo tìm Tống Tuyển, cho nên không để ý tới người này. Vừa nhìn đã biết chính là bị giam giữ, không có gì ngoài ý muốn chính là do Tống Tuyển giam giữ.
Chẳng lẽ người này là Trầm Chiêu đại ca của Trầm Cách. Tống Tuyển nhốt hắn bắt hắn phải dạy y thuật, cho nên y thuật của hắn ta mới tốt như vậy.
Dung Dật Thần thấy vẻ mặt của Trầm Cách khó coi, quan tâm hỏi: “Người kia làm sao vậy?"
“Đại ca hắn mất tích, hắn luôn đi tìm, thuộc hạ vừa rồi báo tin, rất có khả năng người bị tàn phế kia là đại ca của hắn.
Dung Dật Thần quay đầu nhìn đình nhỏ, không thốt nên lời, tên nghịch tặc chết tiệt, không những hại phụ vương hắn, còn hại người khác.
Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện nhìn Dung Dật Thần.
“Dung thế tử, ta có thể hỏi một chuyện được không?"
“Mời hộ quốc công chúa nói." Dung Dật Thần hết sức khách sao, nhìn Vân Nhiễm, nữ nhân này rất lợi hại hắn cũng không dám đắc tội nàng.
Vân Nhiễm cười nhìn Dung Dật Thần: “Lâm Phượng Chương có ở trong Dung phủ của các ngươi không?"
“Ách," Dung Dật Thần ngây ngẩn cả người, sao hộ quốc công cháu lại biết Lâm Phượng Chương ở trong phủ? “Chuyện này?"
Vân Nhiễm nhướng hàng mi dài thản nhiên nói: “Hẳn là nằm trong tay ngươi, nếu ta nói, hi vọng ngươi có thể thả Lâm Phượng Chương ra thì sao. Tuy rằng Dung gia các ngươi hại Lâm gia, nhưng là do Hoài Nam vương giả chỉ huy, không có quan hệ đến phủ Hoài Nam, nên ngươi vẫn nên thả hắn ra đi."
Vân Nhiễm nói xong, Dung Dật Thần thở dài: “Việc này quả thật không có quan hệ với chúng ta, đều do tên nghịch tặc kia làm ra, về phân Chương huynh, đúng là bị giam trong phủ chúng ta. Trước đó hắn ám sát phụ vương bị bắt được, ra lệnh giam giữ, sau đó vì sức khỏe ông ta không tốt, nên chưa xử lí. Nếu hộ quốc công chúa đã lên tiếng, như vậy thì thả hắn ra cũng được."
Dung Dật Thần ra lệnh cho thuộc hạ phía sau: “Thả Lâm Phượng Chương."
“Ân, thế tử."
Một thuộc hạ lên tiếng, nhanh chóng đến phòng giam giữ Lâm Phượng Chương.
Vân Nhiễm nói lời cảm ơn Dung Dật Thần.
Yến Kỳ đen mặt đứng bên cạnh, giận dữ liếc Dung Dật Thần một cái. Khiến hắn run sợ, không biết vì sao mình lại động đến vị sát thần này, thực tế Yến Kỳ rất tức giận, tên Dung Dật Thần chết tiệt, vì sao bắt được Lâm Phượng Chương không lập tức giết chết đi, còn giữ lại làm gì.
Nhiễm Nhi cũng thật là, nàng quản chuyện của Lâm Phượng Chương làm gì, còn bảo Dung Dật Thần thả hắn ra.
Trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng thét đau đớn: “A, a."
Mọi người bị dọa nhảy dựng lên, người người quay đầu nhìn lại, thấy trên tòa đình nhỏ, dưới ngọn đèn u ám, có người đang ngẩng đầu nhìn trời gào thét.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đưu mắt nhìn nhau, hiểu được, người tàn phế kia thật sự là Trầm Chiêu, cho nên Trầm Cách mới đau khổ như vậy.
Vân Nhiễm thở dài, lại nhìn nha hoàn đang nằm trong tay thuộc hạ. Ánh mắt thị huyết đầy sát khi, tên này nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Nàng muốn hắn sống không bằng chết, chẳng những hại chết sư phụ, còn hại những người khác, nếu tiếp tục giữ lại hắn, chính là mầm tai họa, cho nên nàng muốn nghiền xương hắn thành tro.
Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chúng ta đi."
“Đi."
Mọi người đều đi thẳng ra cửa phủ Hoài Nam vương, bên trong lại yên tĩnh như thường, ai cũng không dám nói to tiếng, đến tận khi đám người Yến Kỳ rời đi, phía sau mới vang lên đủ loại âm thanh kêu gào.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ lên xe, nàng nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, đi thôi, chúng ta đi thăm sư phụ."
Yến Kỳ ra lệnh cho Quân Hố: “Lập tức dẫn người trở về."
“Tuân lệnh, gia."
Quân Hốc lĩnh mệnh lắc mình rời đi, Yến Kỳ mang theo một phần thuộc hạ cùng Vân Nhiễm tới Phượng Thai Huyền.
Tần Lưu Phong nhảy lên ngựa, theo sát xe ngựa, bọn họ không chờ Trầm Cách. Tìm được được Trầm Chiêu rồi, không có gì ngoài ý muốn, hắn dĩ nhiên muốn đưa Trầm Chiêu về Trầm gia ở Tuyết Cốc.
Trước cửa phủ Hoài Nam, có một bóng người chật vật lặng lẽ xuất hiện, nhìn chiếc xe ngựa rời đi, không nói câu nào, ánh mắt thâm thúy khó có thể nói hết nỗi thống khổ.
Dung Dật Thần nhìn Lâm Phượng Chương, chậm rãi đi tới ôm quyền nói xin lỗi: “Phượng Chương huynh, huynh đừng trách ta, đều do nghịch tặc kia gây chuyện, chẳng những Lâm gia các người, đến Dung gia ta cũng bị hại, phụ vương ta?"
Dung Dật Thần vẫn có chút đau lòng khi nghĩ tới phụ vương, tuy rằng hắn cao hứng vì được ngồi lên vị trí vương gia, nhưng vẫn có chút không đành lòng khi nhắc tới phụ vương.
Lâm Phượng Chương không nói gì, Lâm gia đã bị hủy, hắn cũng bị hủy, bây giờ nói còn có ý nghĩa gì. Lâm Phượng Chương cười ha hả, xoay người rời đi. Dung Dật Thần nhìn hắn, mở miệng lên tiếng: “Phượng Chương huynh, huynh ở lại giúp ta đi, ta sẽ cho Lâm gia một đường đi tốt."
“Đường đi tốt? Ha ha, đường tốt."
Trong màn đêm chỉ có tiếng cười thê thảm của Lâm Phượng Chương, nếu như hắn chưa bị phế, còn có Lâm gia, có lẽ hắn sẽ vì Lâm gia mà ở lại phủ Hoài Nam, nhưng bây giờ, sao còn có Lâm gia, trên đời này từ này về sau sẽ không có Lâm gia.
Dung Dật Thần nhìn bóng người đang cười thảm rời đi, người này từ nhỏ lớn lên cùng với hắn, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế này. Dung Dật Thần khẽ thở dài xoay người về phủ, trước mắt đột nhiên có một bóng người lướt qua, nhanh chóng biến mất trong màn đêm, giống như ma quỷ.
Phượng Thai Huyền.
Sáng sớm, sương mù giăng giăng quanh núi rừng, cực kỳ lung linh, chim chóc hót líu lo, nước trong, núi xanh, có vô số hoa cỏ xinh đẹp, trời đất phảng phất như một bức tranh gấm mỹ lệ.
Một phần mộ lặng lẽ ẩn trong màn sương, tịch mịch cô đơn.
Một người quỳ trước mộ phần, cung kính nói: “Sư phụ, con đến thăm người, người không cô đơn, người xem con dẫn ai tới, sau này người sẽ có người theo cùng, sẽ không cô đơn."
Vân Nhiễm khẽ khẽ thì thầm, ánh mắt ôn hòa nhìn bia mộ, trong đầu tràn đầy hình ảnh của sư phụ, người thương nàng, sủng nàng, đem một nửa công lực truyền cho nàng. Người nói, Nhiễm Nhi, sư phụ trông cậy vào con, cho nên con phải sống thật tốt.
Người nói, cuối cùng cũng có thể hoàn thành sứ mệnh của Lưu Hoa Đường, người rất vui vẻ, có thể đi gặp mặt tổ tiên.
Vân Nhiễm nhớ lại từng chuyện, từng chuyện, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống: “Sư phụ, người yên tâm, con sẽ giúp người hoàn thành sứ mệnh của Lưu Hoa Đường, nhất định."
Nói xong nàng quay đầu nhìn Tống Tuyển cùng Tử Huyên
Hai người này đã bị cắt đứt gân, phế bỏ võ công.
Bọn họ bỏ đi vẻ cao quý lạnh lùng trước kia, giống như con chó nhỏ rơi xuống nước. Trong mắt Tống Tuyển tràn đầy sợ hãi, hắn không muốn chết, hắn không sợ chết, nhưng hắn không cam lòng. Rõ ràng hắn là đời sau của tiền triều, trong tay có một khối bảo tàng lớn, có thể phản lại Đại Tuyên, khôi phục giang sơn. Vì sao mẫu thân của hắn lại không làm, giết chết trượng phu của chính mình, còn muốn giết con trai mình. Nếu không phải bà ta kiên quyết, hắn sẽ không làm như vậy.
“Mẫu thân, ta hận ngươi, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy, trong lòng ngươi bảo tàng kia còn quan trọng hơn chúng ta, vì sao, vì sao?"
Tống Tuyển vừa dứt lời, Tử Huyên cũng hét lên: “Sư phụ, vì sao, rõ ràng ngươi có một số tài sản lớn ở trong tay, vì sao không lấy ra để hưởng thụ, còn muốn chúng ta theo ngươi chạy trốn khắp nơi, ta có làm gì sai đâu?"
Tử Huyên nhìn Vân Nhiễm hét lên: “Ta có lỗi gì đâu, là lỗi của sư phụ."
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Tử Huyên cùng Tống Tuyển: “Đã đến nước này, các ngươi còn không hối cải, ngươi nói là lỗi của sư phụ, vậy đi tìm sư phụ để hỏi đi."
Nàng từ từ đứng dậy, Tử Huyên sợ hãi giãy dụa, đáng tiếc nàng ta không thể động đậy, hoảng sợ hét lên.
“Tiểu sư muội, ngươi không thể giết ta, ta là sư tỷ của ngươi."
Vân Nhiễm đang muốn trả lời, Tần Lưu Phong đứng bật dậy, hung ác nhìn chằm chằm Tử Huyên: “Tiện nhân nhà ngươi, lúc này còn dám nhận sư muội sư tỷ, ngươi đi cầu xin sự tha thứ của sư phụ đi."
Vừa dứt lời, Tần Lưu Phong nâng tay lên đánh một chưởng vào đỉnh đầu của Tử Huyên, một chiêu mất mạng.
Vài tên thuộc hạ của Lưu Hoa Đường đồng loạt quỳ xuống, trầm giọng hô: “Tiễn sư tỷ ra đi."
Tần Lưu Phong giết chết Tử Huyên, ánh mắt lại nhìn sang Tống Tuyển. Hắn ta nhìn chằm chằm người bên cạnh, hắn không có khả năng trốn thoát, bây giờ võ công bị phế, gân chân tay bị cắt đứt, không những thế còn bị Vân Nhiễm hạ độc. Thật ra hắn bây giờ sống cũng như chết.
Tống Tuyển cười ha hả, kinh động chim chóc trong rừng bay đi.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, hắn cười đủ đột nhiên dừng lại, nhìn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ: “Các ngươi thật sự muốn giết ta sao, nghĩ như vậy là mọi chuyện đã xong sao? Ta đây chỉ có thể nói các ngươi quá ngây thơ rồi. Các ngươi sai rồi, các ngươi tưởng ta muốn đoạt bảo tàng khôi phục tiền triều tự mình làm hoàng đế sao? Không phải, không phải ta, là người khác, ta giành bảo tàng cũng chỉ vì trợ giúp cho hắn, ta sinh ra đã mang vận mệnh hỗ trợ kẻ khác, hơn nữa những chuyện ta làm đều do người kia sai khiến."
Tống Tuyển cười ha hả: “Nhưng ta vĩnh viễn không nói cho các ngươi, người kia là ai? Mẫu thân của ta, ta đến với ngươi đây, ta hận ngươi, vì sao ta lại đầu thai trong bụng ngươi."
Tống Tuyển nói xong lời cuối, đột nhiên đổ rạp người xuống, Tần Lưu Phong nhanh chóng tiến lên kiểm tra thân hình hắn, sắc mặt khó coi nhìn Vân Nhiễm: “Hắn đã chết, cắn lưỡi tự sát."
Tống Tuyển thấy mình không còn đường sống, cuối cùng cũng nghĩ thông cắn lưỡi tự sát.
Bà bà mắt mù đi tới đau lòng khẽ thì thầm: “Nghiệt a, tất cả đều là nghiệt."
Vân Nhiễm nhìn Tống Tuyển cùng Tử Huyên, lòng đau kịch kiệt dặn dò đệ tử Lưu Hoa Đường: “Đem bọn họ đi an táng đi, để cho bọn họ ở cùng sư phụ."
Nhớ tời lời nói của Tống Tuyển trước khi chết, Vân Nhiễm cảm thấy người mình không còn chút sức lực, hắn đến chết vẫn hận sư phụ. Chỉ cần nghĩ đến điều này, Vân Nhiễm tức giận khác thường, hơn nữa hắn còn nói, tất cả những chuyện hắn làm đều do người khác sai khiến, chuyệt này là thật hay giả, người kia là ai?
Yến Kỳ đỡ lấy Vân Nhiễm để cho nàng tựa vào lòng mình.
Vân Nhiễm nhớ tới lời nói của Tống Tuyển trước khi chết, ánh mắt hơi nheo lại. Hắn nói hắn giành bảo tàng không phải vì mình, mà vì người khác, thật sự có người kia sao, hay là do Tống Tuyển tự bịa ra.
“Chàng nói, lời của Tống Tuyển là thật sao?"
Yến Kỳ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chỉ sợ là do hắn bịa đặt, vì để cho chúng ta bất an. Hắn bỏ ra bao công sức như vậy, ẩn nấp mười năm, làm ra đủ chuyện, chẳng lẽ không phải vì mộng hoàng đế, chỉ vì giúp người khác đăng cơ, chuyện này chỉ sợ không có khả năng."
Vân Nhiễm cũng suy nghĩ, nhất định là do Tống Tuyển bịa đặt.
Vân Nhiễm không hề bối rối vì lời nói của Tống Tuyển, huống chi truyện tiền triều với Đại Tuyên có quan hệ gì với bọn họ đâu.
Người của Lưu Hoa Đường đã chết phân nửa, chỉ còn lại vài người. Vân Nhiễm nhớ tới các sư huynh đệ đã mất nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, chi bằng đem xương cốt của các huynh đệ khác về an táng ở đây, ở bên cạnh sư phụ."
“Được."
Lần Lưu Phong đáp lời, cùng vài người đem Tống Tuyển cùng Tử Huyên chôn bên cạnh sư phụ.
Vân Nhiễm lại quỳ xuống, lạy Miêu Chi ba lạy, trong lòng thầm nói, sư phụ người yên tâm, con sẽ hoàn thành tâm nguyện của người. Thay người tìm được minh quân, đưa bảo tàng xuất thế. Tuy rằng con không biết bảo tàng ở đâu, nhưng khi tìm được người này, nhất định sẽ tìm được bảo tàng.
Tần Lưu Phong cùng huynh đệ Lưu Hoa Đường cũng quỳ xuống lạy sư phụ.
Vân Nhiễm nhìn Tần Lưu Phong: “Sư huynh, bây giờ Tống Tuyển cùng Tử Huyên đã chết, thù của sư phụ đã báo, huynh về Nam ly thôi. Trước khi chết, sư phụ đã nói ra thân thế của huynh. Sau này huynh khôi phục thân phận sống cho thật tốt, mặt khác huynh dẫn theo vài huynh đệ, về sau cùng giúp đỡ nhau, tốt hơn là để bọn họ chờ đợi trong rừng núi âm u này."
Vài người vừa nghe thấy lập tức kêu lên: “Sư huynh, chúng ta đi với huynh."
Tần Lưu Phong nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt lo lắng, trước đó hắn tới Lương Thành đã nghe thấy tin Tống Tuyển tiết lộ bảo tàng. Tần Lưu Phong biết, trước khi chết sư phụ không để lại manh mối gì về bảo tàng, đó là thật hay giả không có ai biết.
“Nhưng ta lo cho muội."
Tần Lưu Phong đau lòng quan tâm, khiến cho Yến Kỳ khó chịu, tiến lên bá đạo ôm lấy vai Vân Nhiễm: “Ngươi không cần lo lắng, Nhiễm Nhi là nữ nhân của bản quận vương, bản quận vương sẽ không để ai tổn hại đến nàng, ngươi vẫn nên đi làm chuyện của mình đi, không cần lo lắng cho Nhiễm Nhi.
Tần Lưu Phong liếc mắt nhìn Yến Kỳ, thấy vẻ mặt người này bá đạo còn thương yêu tiểu sư muội. Hắn biết, tiểu sư muội sẽ không có chuyện gì, nên nhìn Vân Nhiễm gật đầu: “Được, trước khi về Nam Ly ta đem các sư huynh đệ đã mất về đây an táng, ở bên cạnh sư phụ, chờ làm xong tất cả ta sẽ đi."
Vân Nhiễm gật đầu, mọi người cùng nhau nhìn phần mộ Miêu Chi ẩn trong núi rừng, sau đó chào tạm biệt bà bà mắt mù rồi đi khỏi.
Vốn Vân Nhiễm muốn dẫn Hạt bà bà cùng đi, đáng tiếc bà không chịu, đã nhiều năm bà ở cạnh sư phụ, không muốn rời khỏi người.
Mọi người chia tay dưới chân núi, Vân Nhiễm đi với Yến Kỳ về Lương Thành Đại Tuyên.
Tần Lưu Phong dẫn theo vài huynh đệ đến nơi sư phụ đã chết, trước đó Vân Nhiễm đã an táng các huynh đệ ở đó, Tần Lưu Phong đi đón bọn họ về. Sau đó cầm tín vật trở về Nam Ly.
…
Xe ngựa chạy nhanh, vó ngựa phi bụi đất cuồn cuồn chạy thẳng về phía Lương Thành.
Có hai người đang ôm dựa vào nhau trong xe ngựa, một là Vân Nhiễm, nàng không có tinh thần, tuy rằng Tống Tuyển đã chết, nhưng nhớ tới chuyện sư phụ giao cho nàng, nàng liền cảm thấy chán nản. Rốt cuộc ai là minh quân, còn có bảo tàng của Lưu Hoa Đường ở đâu?
Trái ngược với Vân Nhiễm Yến quận vương lại rạng rỡ, mặt mày sáng như ngọc. Bởi vì lần này về kinh, hắn có thể cưới được Nhiễm hi, nghĩ tới đại hôn của bọn họ, mặt mày hắn vui vẻ, khóe môi cười không khép lại được.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm không có tinh thần, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng nói.
“Nhiễm Nhi, nàng đừng buồn phiền, xe đi tới núi ắt có đường, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Trước mắt, nên nghĩ tới chuyện thành thân."
“Chuyện thành thân?"
Vân Nhiễm khó có được sự rạng rỡ, ôm cổ Yến Kỳ khẽ nói: “Ta nghĩ, chuyện đó mình không cần phải lo, không phải tất cả đã có chàng rồi sao?"
Yến Kỳ cười càng sâu, ánh mắt nồng như rượu: “Đúng vậy, tất cả đã có bản quận vương, nàng chỉ cần làm tân nương vui vẻ là được. Bản quận vương cam đoan sẽ làm tốt mọi chuyện, không để nàng phải bận tâm."
“Umh, vậy ta đây sẽ chờ làm tân nương tử là được rồi."
Vân Nhiễm sung sướng cười rộ lên, vứt bỏ phiền muộn trong lòng. Rất nhanh nàng có thể gả cho Yến Kỳ, thật cao hứng, có điều vừa ngẩng đầu tìn thấy khuôn mặt tinh xảo như lan của Yến quận vương liền thở dài: “Yến Kỳ, chàng nói xem, chàng anh tuấn như vậy, ta gả cho chàng, sau này sẽ đau đầu biết bao. Suốt ngày phải đối phó với nữ nhân nhung nhớ chàng, đủ loạn đào hoa, thật là mệt, mỗi lần nghĩ tới, ta lại nghĩ không muốn gả."
Vân Nhiễm làm nũng, Yến Kỳ ôm nàng bá đạo nói: “Những nữ nhân này cũng không phải do bản quận vương tìm tới, sao nàng lại tính lên đầu ta, lại nói, sau này người chính là vương phi của bản quận vương, có thể danh chính ngôn thuận thu thập hoa đào, không phải nhất cử lưỡng iện sao? Có thể độc chiếm bản quận vương, còn có thể thu thập nữ nhân khác, không phải là chuyện tốt sao."
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, đúng thật như vậy, ánh mắt nghiêm túc: “Yến Kỳ, nếu ta gả cho chàng, sau này chàng còn cưới nữ nhân khác không, ví dụ như nạp thiếp, cưới bình thê trắc phi."
“Bản quận vương nhớ, trước đó nàng đã dán thông báo, sao ta còn dám cưới nữ nhân khác vào phủ. Có một vương phi bá đạo như vậy trong phủ, ta có tư tưởng kia cũng không dám."
Vân Nhiễm bất mãn nhìn hắn, giơ tay bóp cổ hắn: “Chàng dám có tư tưởng, chẳng lẽ trong lòng chàng còn muốn cưới nữ nhân khác?"
“Oan uổng, đây là đổ oan, tuyệt đối là đổ oan, bản quận vương không dám có tư tưởng đó."
Trong xe vang lên tiếng kêu sung sướng của Yến Kỳ, thuộc hạ ở bên ngoài nghe thấy, trên mặt cười vui vẻ, lần này về kinh, việc vui của phủ Yến vương càng gần rồi.
Mọi người ra roi thúc ngựa chạy thẳng về Lương Thành. Yến Kỳ hận không thể ngay lập tức chạy về tuyên bố với mọi người hắn với Nhiễm Nhi sắp thành hôn.
Rạng sáng năm ngày sau, cách thành Đại Tuyên khoảng hai trăm dặm có một trấn nhỏ, thuộc hạ xin chỉ thị của Yến Kỳ: “Gia, đêm nay có ngủ lại trong trấn không, phía trước là núi Ô Phong, vượt qua đó chưa đầy hai trăm dặm là tới kinh thành."
Yến Kỳ ước gì đi suốt đêm về kinh, nhưng Nhiễm Nhi lại ngăn cản hắn.
Trước mắt là núi Ô Phong, đêm khuya nói không chừng sẽ có nguy hiểm, đêm nay vẫn nên nghỉ trong trấn đi.
“Tìm nhà trọ nghỉ lại."
Trực Nhật đáp lời, nhanh chóng dẫn người vào trấn, tuy đây chỉ là trấn nhỏ, nhưng lại gần Đại Tuyên, nên rất phồn hoa. Chỉ là một trấn nhỏ mà không hề kém quận huyện là bao.
Ánh đèn nhấp nháy, tửu lâu bận rộn, còn có mùi hương son phấn của thanh lâu, tạo thành một cảnh phồn hoa.
Đoàn người chọn một nhà trọ không lớn, nhưng yên tĩnh.
Phòng riêng trên lầu hai đều bị bọn họ bao trọn, rất yên tĩnh. Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm ở một phòng, các thuộc hạ canh gác bên ngoài, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần. Ngay cả đồ ăn cũng là do Trực Nhật đưa tới, mỗi món đều tự mình kiểm tra xác nhận không có vấn đề mới đưa vào trong.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đợi đồ ăn vào, vừa ăn vừa nói chuyện.
Vân Nhiễm có chút bất an, Yến Kỳ nhướng mày nhìn nàng: “Nhiễm Nhi, sao lại đứng ngồi không yên?"
“Không biết vì sao, ta cảm giác lần này về kinh, sẽ không thuận lợi thành thân, trong lòng cảm thấy bất an."
Vân Nhiễm xiết chân mày, Yến Kỳ vuốt ve nếp nhăn của nàng, ung dung nói: “Bản quận vương cũng nghĩ, trước đó Tống Tuyển tiết lộ trên tay nàng có bảo tàng, bây giờ khẳng định có nhiều người đang nhìn chằm chằm nàng. Chuyện thành thân của chúng ta nhất định không bình yên, ta sẽ lo vấn đề bảo tàng, không ai có thể ngăn cản chúng ta thành thân."
Bàn tay thon dài như ngọc của Yến Kỳ nắm trọn tay Vân Nhiễm: “Bản quận vương muốn cưới nàng, không ai có thể cản được, nếu có ai dám, ta liền gặp thần giết thần, gặp ma giết ma."
Ánh mắt Yến Kỳ nháy mắt tràn ngập sát khí, đỏ ngầu, quanh thân hắn phủ đầy khí tức muốn giết người.
Vân Nhiễm nhìn hắn như vậy, khẽ rút tay ra vuốt mi mắt hắn, dịu dàng nói: “Có lẽ ta nghĩ chúng ta nên ăn cơm, đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày ngồi xe thật sự rất mệt, bây giờ có thể ngủ ngon. Chiều mai sẽ có khi đã về tới kinh thành."
“Umh," Yến Kỳ nở nụ cười gắp đồ ăn Vân Nhiễm thích vào trong bát của nàng, hai người ở chung, Yến Kỳ đã hiểu rất nhiều về Vân Nhiễm, ví như nàng thích ăn gì, thích màu gì, thích quần áo, trang sức ra sao. Hắn đều biết rất rõ, từng chuyện từng chuyện về Vân Nhiễm đều ngấm dần vào cuộc sống của hắn.
Sau khi ăn xong, Vân Nhiễm đứng dậy khẽ vận động. Yến Kỳ cười cười nhìn nàng: “Có muốn ta đi với nàng một vòng để tiêu cơm."
Vân Nhiễm lắc đầu, nằm lên giường: “Không đi, thật sự mệt không muốn động, ngồi xe ngựa đến hỏng cả người."
“Vậy nàng nằm xuống, ta xoa bóp cho nàng."
Yến quận vương cười như ngọc lan nở, mùi thơm tràn ngập phòng, Vân Nhiễm lập tức gật đầu: “Được."
Nàng nằm sấp trên giường, Yến Kỳ đứng dậy ngồi bên cạnh khẽ bóp bả vai cho nàng, lực đạo thích hợp, Vân Nhiễm nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ, không quên giơ ngón tay cái ra vẻ: “Yến Kỳ, thật giỏi, ra được phòng khách, vào được phòng ngủ, sau này tu luyện phòng bếp, như vậy chàng chính là mỹ nam tử thập toàn thập mỹ."
Yến Kỳ nhìn nữ nhân trên giường lười nhác như mèo, trong lòng mềm mại, giọng nói dịu dàng.
“Bản quận vương không ham trở thành mỹ nam thập toàn thập mỹ, chỉ mong trở thành phu quân của Nhiễm Nhi là đủ rồi."
“Umh, thật là thoải mái, chàng mạnh hơn một chút."
“Umh, thật sự quá thích."
Vân Nhiễm thốt lên âm thanh sảng khoái, vài thuộc hạ bên ngoài đỏ mặt, người người đưa mắt nhìn Trực Nhật. Chủ tử cùng công chúa đang làm chuyện gì. Trực Nhật vung tay lên ý bảo mọi người cách xa một chút, cũng nhỏ giọng nói thầm: “Gia dễ dàng ăn được ít thịt sao?"
Tuy rằng Trực Nhật nói rất nhỏ, nhưng thanh âm vẫn truyền vào bên trong, Yến Kỳ không buồn không giận lên tiếng: “Trực Nhật, có phải ngươi ngứa da rồi không."
Trực Nhật lè lưỡi, nhanh chóng chạy xa một chút.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm không nói gì, cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu dưới sự xoa bóp của hắn, đang ngủ ngon lành. Yến Kỳ lắc lắc đầu, khẽ ôm nàng lại, sau đó đắp chăn cho nàng, chính mình nằm sang bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Yến Kỳ cảm nhận được trong màn đêm có sát khí dày đặc đang tới gần, dưới lầu có người hét lên: “Không xong rồi, khách sạn cháy, mọi người mau chạy nhanh, khách sạn chay."
Lại có người hét lên: “Có thích khách, có thích khách."
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm giật mình tỉnh dậy, hai người ngồi xuống, chỉ thấy bên ngoài ánh lửa cao vụt.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lắc mình tiến vào, nóng vội lên tiếng: “Gia, nhanh đi xem, xảy ra vấn đề."
“Đi."
Ánh mắt Yến Kỳ lạnh lẽo, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại. Hiển nhiên những thích khách này nhằm vào bọn họ, chẳng lẽ còn có người muốn giành lấy cái gọi là bảo tàng trong tay Nhiễm Nhi. Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, vừa có cháy vừa có thích khách.
Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm hai người chạy xuống lầu, không ngờ còn chưa xuống lầu đã có người chạy lên lầu hai, vừa chạy vừa hô: “Dưới lầu có thích khách đang truy sát lên đây."
Trực Nhật đứng phía sau Yến Kỳ nói nhanh: “Gia chúng ta thoát ra từ cửa sổ phía sau lầu hai, nếu không xuống kịp, lửa sẽ cháy tới đây."
Lúc này khói đã dày đặc trong nhà trọ, không ít người bị sặc lớn tiếng ho khan, có người bị thích khách gây thương tích, vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhất thời nhà trọn loạn thành một mảnh.
Yến Kỳ nhanh chóng chạy tới cửa sổ, thả người nhảy xuống.
Bọn họ vừa xuống tới nơi, thích khách mai phục lắc mình lao ra, Vân Nhiễm không nói hai lời, tung ra độc phấn, hạ lệnh cho thuộc hạ ở đằng sau: “Đi."
Một lời vừa dứt, nàng kéo Yến Kỳ lắc mình nhảy lên ngựa, vài thuộc hạ cũng nhảy lên nựa, phi thẳng vào bóng đêm.
Hai người cưỡi ngựa rời khỏi trấn nhỏ, đi tới trước núi Ô Phong.
Vừa cách trấn không xa, đã nghe thấy trên đường có tiếng người lanh lảnh dưới trăng.
“Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua để lại lộ phí."
Vân Nhiễm cũng Yến Kỳ biến sắc mặt, nhanh chóng dừng ngựa lại, ngẩng đầu nhìn qua. Thấy dưới gốc cây đần đó có một thiếu niên áo trắng mặt mày như họa, thanh âm lanh lảnh dưới trăng, phảng phất như phiến điêu ngọc mài, ánh mắt linh động, trong trẻo bức người, như một đôi trân châu.
Khóe môi hắn cười nhợt nhạt, nhìn mấy người lịch sự nói: “Các vị, tại hạ Tiêu Cảnh, các vị không chê tại hạ đường đột chứ."
Vân Nhiễm là người đầu tiên phản ứng, cười rộ lên: “Ninh Cảnh, là ngươi."
“Vị cô nương này, chúng ta quen nhau sao? Tại hạ không phải Ninh Cảnh, mà là Tiêu Cảnh, có duyên quen biết cô nương, thật là phước tu ba đời, hân hạnh."
Bóng trắng chợt lóe lên, dừng trước ngựa Vân Nhiễm. Hoa phục xoay tròn như đóa sen, quạt trong tay khẽ thu lại, cả người phong lưu phóng khoáng, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng đã tao nhã hơn người.
“Cô nương là?"
Vân Nhiễm vừa thấy người này lộ ra vẻ cải trang kì lạ, mày liễu nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi nói ngươi không phải là Ninh Cảnh, vậy cản ngựa của ta làm gì, có tin ta đánh cho ngươi sưng đầu."
Yến Kỳ bá đạo ôm thắt lưng Vân Nhiễm, tuyên bố quyền sở hữu, đôi mắt phượng ngạo nghễ liếc Tiêu Cảnh. Không ngờ tiểu tử này tốt lắm, nhìn qua thật thông minh, khiến hắn nhè nhẹ cảm thấy nguy cơ.
Mỹ thiếu niên vừa nghe thấy lời Vân Nhiễm nói, khẽ kéo miệng nói: “Tiểu Nhiễm, sao không chịu phối hợp một chút, khó lắm người ta mới diễn một lần."
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu