Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 137: Tiểu nương tử của ta (Vợ nhỏ của ta)
Tô Mộ Ảnh vừa nói xong, Ninh Cảnh đã vạch ra ngọc bội trước ngực mình. Vân Nhiễm có muốn cản cũng không được. Tên này cầm ngọc bội giơ lên trước mặt Tô Mộ Ảnh: “Ngươi nói là cái này sao?"
Vân Nhiễm không nhịn được bóp trán. Tên này sớm muộn gì cũng khiến nàng tức chết. Nàng còn đang suy nghĩ xem có nên để hắn về Tây Tuyết hay không.
Tự dưng hắn đưa ra ngọc bội, nhất định người ta sẽ dẫn hắn về Tây Tuyết.
Quả nhiên, Ninh Cảnh vừa đưa ra ngọc bội, Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch kích động, đồng loạt đứng dậy cung kính: “Điện hạ, đúng là người rồi."
Ninh Cảnh bị dọa nhảy dựng lên, nhớ tới những chuyện mình làm hình như không được tốt lắm, nhanh chóng nhét ngọc bội vào trong ngực, xua tay: “Ta không phải thái tử của các ngươi, ta không biết các ngươi đang nói gì."
Lòng Bạch Trạch đau kịch liệt. lúc này hắn đã phát hiện, đầu óc Ninh Cảnh không được tốt lắm. Trước kia biểu đệ thông minh dị thường, không ngờ bây giờ lại như vậy, Bạch Trạch đau lòng lên tiếng.
“Điện hạ, người làm sao vậy, ngươi đã quên bác sao? Ngươi quên bác đã chết, chết rất thảm. Bà rất yêu người, người đã quên chính mình từng nói. Có một ngày sẽ về Tây Tuyết đoạt lại những gì thuộc về mình, để cho bác làm hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ."
Đó đều là những lời Ninh Cảnh từng nói, Bạch Trạch nhắc lại từng câu.
Tuy rằng Ninh Cảnh không nhớ những chuyện trước kia, nhưng nghe Bạch Trạch nhắc đến bác. Không hiểu vì sao hắn thấy đau lòng, khổ sở, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, chỗ này của ta rất đau, vì sao lại đau như vậy."
Vân Nhiễm biết trước khi mất trí nhớ tình cảm mẫu tử Ninh Cảnh rất sâu sắc, cho nên bây giờ dù không nhớ gì, nhưng nghe người khác nhắc đến nương, hắn vẫn cảm thấy đau lòng. Có lẽ vì đau lòng, nên hắn không muốn nhớ lại, đầu óc mới không thể khôi phục.
Vân Nhiễm kéo tay Ninh Cảnh trấn an hắn: “Được rồi, đừng khổ sở, không có việc gì."
Ninh Cảnh bình tĩnh lại, Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch nhìn chằm chằm vào hắn, trầm ổn lên tiếng: “Điện hạ, mời người theo chúng ta về kinh gặp hoàng thượng, nếu không nhìn thấy điện hạ chỉ sợ ngài ấy không chống đỡ được nữa."
Hai người đau lòng nói, Ninh Cảnh nghĩ muốn xua tay, nhưng lại im lặng không nói nên lời. Tuy hắn không nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng nghe Tô Mộ Ảnh nhắc đến hoàng đế Tây Tuyết hắn cũng cảm thấy đồng cảm.
Ninh Cảnh nhìn Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, ta."
Vân Nhiễm không nói gì, Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch nhanh chóng nhìn nàng: “Quận chúa Trường Bình, xin người rủ lòng từ bi, để cho điện hạ về nước gặp hoàng thượng, ngài ấy sắp không cầm cự được nữa rồi."
Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, ngươi có muốn đến Tây Tuyết gặp vì hoàng thượng này. Nếu ông ta thật sự là phụ hoàng của người, ngày nào đó ngươi tỉnh lại, sẽ hối hận."
Theo như lời Tô Mộ Ảnh, vị hoàng đế Tây Tuyết này rấy yêu Ninh Cảnh. Cho nên nếu ngày nào đó hắn khôi phục bình thường, nhớ lại chuyện mình đã làm hôm nay, nhất định sẽ đau khổ. Cho nên vẫn nên để hắn về thăm hoàng đế Tây Tuyết. Về phần có làm thái tử hay không, đó là chuyện của Ninh Cảnh.
Ninh Cảnh kéo tay Vân Nhiễm, nói: “Vân tỷ tỷ, người đi theo giúp ta đi, nếu người không đi, ta sẽ không đi."
Vân Nhiễm xiết chặt chân mày, suy nghĩ.
Tô Mộ Ảnh nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, mời người đi cùng điện hạ đến Tây Tuyết một chuyên, ân tình của người, nhất định hoàng thượng sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nếu quận chúa có việc cần, hoàng thượng chúng ta sẽ báo đáp."
Vân Nhiễm vốn định hai ngày sau đến Phượng Thai Huyền thăm sư phụ. Nếu như vậy không bằng đưa Ninh Cảnh đến Tây Tuyết, sau đó trở về, coi như một công đôi việc.
“Được, Tô Mộ Ảnh, ta cảm động trước tình cảm của hoàng đế Tây Tuyết. Một hoàng thượng có thể làm được đến mức này cũng không đơn giản. Cho nên ta đồng ý đi theo Ninh Cảnh đến Tây Tuyết. Về phần hắn có muốn ở lại hay không phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn, ta sẽ không quyết định."
“Tạ ơn, quận chúa Trường Bình."
Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch kích động, trước mắt không cần nghĩ đến chuyện điện hạ có đồng ý ở lại hay không. Chỉ cần điện hạ đến Tây Tuyết, hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ ra cách để người ở lại."
Vân Nhiễm gật đầu: “Hai ngày sau sẽ lên đường, các ngươi đi trước đi, sáng ngày kia gặp nhau ở cổng thành."
“Được," Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch đồng thanh đáp lời. Lại nói cảm ơn Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh rồi rời đi.
Trong phòng khách, Ninh Cảnh nhanh chóng kéo tay Vân Nhiễm: “Sư phụ, con sợ hãi."
Không biết vì sao, cứ nghĩ đến chuyện về Tây Tuyết hắn lại cảm thấy sợ hãi. Nhưng từ sâu trong lòng lại không thể kiềm chế suy nghĩ, khiến hắn muốn đi Tây Tuyết.
Vân Nhiễm nhìn sợ hãi trong mắt hắn,khẽ nói: “ Không có chuyện gì, ngươi đừng dọa chính mình. Chẳng qua chỉ là đến thăm hoàng đế Tây Tuyết. Có lẽ ông không phải phụ hoàng của ngươi đâu, hơn nữa cho dù có là thật, nhưng ngươi không muốn ở lại ông ta cũng không giữ được."
“Vâng," Ninh Cảnh nhanh chóng ngẩng đầu, ra vẻ không sợ hãi. Vân Nhiễm nhìn hắn thâm thúy nói: “Có chuyện này, ta nhất định phải nói cho ngươi. Sau khi đến Tây Tuyết, ngươi phải đề phòng Tiêu Bắc Dã."
Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói, khó hiểu: “Vì sao phải đề phòng Tiêu đại ca."
“Ngươi đã quên những gì Tô Mộ Ảnh nói sau. Hoàng thượng Tây Tuyết đối đầu với phụ tử Tiêu Chiêu. Vị Cung thân vương này nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế Tây Tuyết. Chẳng lẽ Tiêu đại ca của ngươi không muốn vị trí kia sao. Còn có chuyện ngươi bị ám sát, biết đâu là thủ đoạn của phụ tử nhà bọn họ, ngươi cùng hắn quan hệ thân thiết, không phải là tự đưa đầu vào máy chém sao?"
Sắc mặt Ninh Cảnh trắng bệch, hắn không nghĩ tới chuyện đó.
“Tiêu đại ca sao có thể là người xấu, huynh ấy không xấu, sẽ không giết ta."
“Có phải hay không ta cũng không biết, có điều ngươi phải nhớ đề phòng hắn."
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Ninh Cảnh. Ninh Cảnh có chút không thể chấp nhận, nhưng nhìn Vân Nhiễm nghiêm túc, hắn rất ít khi thấy người như vậy, cho nên cắn răng gật đầu: “Tiêu Cảnh đã biết, sư phụ yên tâm đi."
“Umh, ngươi muốn bảo vệ chính mình, đừng tùy tiện tin tưởng người khác."
Vân Nhiễm ôn hòa nói. Ninh Cảnh là do nàng cứu, đi theo bên cạnh nàng hai năm, cảm giác như con của chính mình. Dù có lúc hắn đáng ghét, nhưng nàng không thể bỏ rơi hắn, lại càng không muốn hại hắn.
“Sư phụ."
“Umh, ngươi đi nghỉ đi, không có chuyện gì, đừng suy nghĩ nhiều." Vân Nhiễm phất tay, Ninh Cảnh gật đầu đi ra ngoài. Đợi hắn đi rồi Vân Nhiễm lo lắng suy nghĩ. Tiểu bạch hoa Ninh Cảnh sao có thể đối phó với phụ tử Tiêu Chiến, Tiêu Bắc Dã cho dù có thêm hoàng đế Tây Tuyết cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ.
Vừa nghĩ đến chuyện này, nàng liền cảm thấy đau đầu. Có điều đã nghĩ đưa Ninh Cảnh đến Tây Tuyết sẽ không cần nghĩ nữa. Nhưng phải nói với phụ vương thế nào đây, còn Yến Kỳ nữa có nên nói với hắn không. Vân Nhiễm lại nhớ tới Yến Kỳ, người này giận nàng, cũng không xuất hiện như mọi khi. Vân Nhiễm nhớ lại chuyện đã xảy ra, cảm thấy mình không làm gì sai, Chương Lâm cứu mọi người, lại phải đến giám sát ti giám sát ti thẩm tra? Chỉ có mình Yến đại quận vương gây sự.
Nghĩ vậy Vân Nhiễm lại tức giận, quên đi, nàng tính nói với hắn một câu, bây giờ lười phải đi tìm.
Hai ngày sau, Vân Nhiễm giao lại việc quả gia cho Vân Vãn Sương, để Lệ Chi lại giúp nàng. Nàng dẫn theo Sơn Trà cùng Dữu Tử rời đi. Vân Tử Khiếu không yên tâm, phái thêm ba ám vệ đi theo Vân Nhiễm, đến tận khi Vân Nhiễm cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, Vân Tử Khiếu mới im lặng, có điều trên mặt vẫn không ngừng lo lắng.
Vân Nhiễm dẫn Long Nhất, Long Nhị cùng ám vệ, Ninh Cảnh đi về phía cửa thành. Trên đường đi cố tình cắt đuôi đám người Quân Hốc trong tối, ra cửa thành tập hợp với đám người Tô Mộ Ảnh, nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
…
Trong xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ đang nghĩ muốn gặp Vân Nhiễm. Từ tối hôm đó, hắn tức giận không đi gặp nàng, nhẫn nhịn nhiều ngày qua đã là cực hạn, hôm nay hắn cân nhắc tới gặp nha đầu vô lương tâm kia. Nhớ nhung khiến hắn khó chịu, nhưng hình như nàng không có cảm giác gì, vừa nghĩ đến chuyện này, hắn lại cảm thấy buồn rầu.
Bên ngoài xe ngựa, Trực Nhật nhanh chóng bẩm báo: “Gia, Quân Hốc đã trở lại."
Yến Kỳ vừa nghe, vén màn nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy sắc mặt Quân Hốc khó coi, Yến Kỳ nhìn vẻ mặt của hắn, chắc chắn đã có chuyện, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
“Bẩm chủ tử, quận chúa Trường Bình bỏ rơi thuộc hạ, dẫn theo một đám người rời đi."
Yến Kỳ híp mắt, cảm thấy có chỗ không đúng. Bình thường nha đầu kia không cắt đuôi Quân Hốc, đây là có chuyện gì, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, khuôn mặt tinh xảo ngầm nổi sóng, ánh mắt u am, nhanh chóng hỏi Quân Hốc: “ Nàng cắt đuôi ngươi làm cái gì?"
“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ tưởng nàng muốn đi dạo phố cho nên không để ý. Ban đầu xe ngựa của nàng dừng trước cửa tiệm may nên không theo vào. Một lúc sau thấy có chỗ không đúng, thuộc hạ cho người vào tra xét, đã không thấy bóng dáng của nàng. Nàng đã sớm dẫn theo người đi ra từ cửa khác. Thuộc hạ biết quận chúa cố tình cắt đuôi mình, nên lập tức chạy về phủ Vân vương, quận chúa cũng không về phủ. Thuộc hạ đoán quận chúa có khả năng rời kinh, nên lập tức chạy tới đây bẩm báo với chủ tử."
Yến Kỳ nghe Quân Hốc bẩm báo xong, lòng hơi trầm xuống. Nha đầu trốn tránh ám vệ của hắn, rõ ràng là không muốn cho hắn biết, nàng không tin hắn. Yến Kỳ căm tức, bàn tay nắm chặt lại, nha đầu chết tiệt này, trên người cất dấu không ít bí mật, hơn nữa không chịu nói với hắn. Thật đáng giận, khiến người ta vừa yêu vừa giận.
Quân Hốc xin tội: “Thuộc hạ đáng chết, xin chủ tử trách phạt."
Yến Kỳ phất tay: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, về giám sát ti đợi lệnh."
“Ân," Quân Hốc dẫn người lắc mình đi về hương giám sát ti. Xe ngựa phủ Yến vương dừng lại trên đường. Ánh mắt Yến Kỳ híp lại, hơi thở tràn đầy nguy hiểm. Nghĩ đến những chuyện Vân Nhiễm làm, tức giận, thuận tay ném quyển sách nhỏ từ trong tay áo, cái gì gọi là ba mươi sáu kế theo đuổi thê. Căn bản là vô dụng, nha đầu kia không cần hắn, không nói với hắn tiếng nào đã rời đi.
Yến Kỳ quăng sách, Trược Nhật cùng Phá Nguyệt ở bên ngoài, không dám thở, im lặng.
Yến Kỳ lướt qua quyển sách, đang muốn đá ra ngoài, lại lấy trên sách có một câu. Nam nhân có thể theo đuổi thê tử, nhưng không thể mất nguyên tắc. Có thể sủng thê, nhưng không thể sủng vô nguyên tắc. Nữ nhân thích nam nhân vô sỉ, thích nam nhân ôn nhuận như nước, lại càng thích nam nhân cường thế bá đạo, như vậy nàng với có cảm giác an toàn. Cho nên nếu muốn theo đuổi được giai nhân, còn có thể ôm vào lòng, nhất định phải nhớ ôn nhuận như nước, vô sỉ không biết xấu hổ, cường thế bá đạo.
Yến Kỳ đọc xong, trực tiếp đen mặt, trong lòng mắng Sở Văn Hiên, sao không viết những thứ này lên đầu sách. Hăn vô sỉ, ôn nhu, nhưng không cường thế bá đạo, cái gì cũng chiều theo Vân Nhiễm, đây là do hắn không có nguyên tắc nên Vân Nhiễm mới không để hắn vào trong mắt sao?
Ánh mắt Yến Kỳ lóe sáng, khóe môi nở nụ cười như có như không.
Vân Nhiễm, lần này bản quận vương nhất định phải làm cho cả thiên hạ đều biết nàng là nữ nhân của ta, dù nàng có chạy tới chân trời góc biển, bản quận vương cũng tìm trở về.
Tâm trạng Yến Kỳ từ từ tốt lên, cúi đâu nhặt lại quyển ba mươi sáu kế theo đuổi thê tử, xem như còn có chút tác dụng tạm thời giữ lại.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt ở bên ngoài cảm thấy tâm trạng chủ tử tốt rồi, mới dám lên tiếng: “Gia, quận chúa Trường Bình rời kinh, gia có muốn phái người bảo vệ nàng."
“Không cần."
Hai người kinh ngạc, gia luôn coi quận chúa như mạng, sao lại không lo lắng. Yến Kỳ chậm rãi lên tiếng: “Đích thân bản quận vương đi bắt nàng về."
Hai người nở nụ cười, gật đầu, gia ra tay rồi, xem ra chuyện tốt của phủ Yến vương sắp đến. Đây mới là gia khí phách bức người ngang trời của bọn họ. Bọn họ thật muốn nhìn xem, quận chúa Trường Bình muốn trốn đi đâu.
“Gia, nhưng chúng ta không biết quận chúa Trường Bình đi đâu."
“Không sợ, có một người chắc chắn sẽ biết."
Yến Kỳ ung dung nói, ra lệnh cho Trực Nhật: “Tới phủ Vân vương."
“Ân, gia." Xe ngựa chạy thẳng về hướng phủ Vân vương.
…
Thành Hành Dương là biên giới tiếp giáp giữa Đại Tuyên và Tây Tuyết, bố trí binh lực mạnh mẽ, kiểm tra rất nghiêm khác. Vân Nhiễm cùng đám người Tô Mộ Ảnh sau vài ngày chạy liên tục, cuối cùng cũng tới đây, chỉ cần qua thành sẽ la đến địa phận của Tây Tuyết.
Dọc đường đi, bọn họ cố gắng che dấu, khiến người khác không chú ý.
Nhưng Vân Nhiễm lo lắng, sau khi tiến vao Tây Tuyết, Cung thân vương Tiêu Chiến một tay che trời. Bên cạnh hoàng đế Tây Tuyết có khi cũng có người của hắn, nếu để hắn biến Ninh Cảnh tồn tại, nhất định sẽ phái người chặn giết bọn họ. Đương nhiên bọn họ sẽ không dám ra tay ở Đại Tuyết, chắc chắn sẽ chờ sẵn ở Tây Tuyết.
Vân Nhiễm hỏi Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch: “Các ngươi xác định tin tức không bị lộ?"
Tô Mộ Ảnh trầm ổn lắc đầu: “Không để lộ, chuyện này chỉ có chúng ta cùng hoàng thượng biết."
“Nhưng sao ta có cảm giác không đúng, Tô đại nhân có khi nội các các ngươi còn có người của Tiểu Chiến. Người này không phải xem thường quan văn, mà là nắm chắc nhóm văn nhân trong tay, như vậy vào biên giới Tây Tuyết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Sắc mặt Tô Mộ Ảnh có chút trắng, nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, người trăm ngàn lần đừng ăn nói linh tinh. Chúng ta kiểm tra rất kỹ, trong nội các đều là người của mình."
“Ngươi nói đều là người mình, vì sao lần trước đến thành Phong Hợp lại có người đến trước giết chết Bạch cô nương cùng Bạch gia, điều này chứng minh có người bí mật giám sát chặt chẽ các ngươi."
Điểm này Vân Nhiễm có thể khẳng định.
Tô Mộ Ảnh nhanh nói: “Chuyện này hoàng thượng đã điều tra ra, tên cầm đầu cũng đã bị xử chém."
“Lần trước Cung thân vương có thể cài người vào, bây giờ cũng có thể, cho nên đến Tây Tuyết chúng ta phải sắp xếp một chút."
Vân Nhiễm nói, Bạch Trạch cũng đồng ý: “Ta thấy quận chúa Trường Bình nói cũng đúng, chúng ta chia làm hai đường. Một bên do Tô đại nhân dẫn đầu, công khai đi, còn lại để ta cùng quận chúa hộ tống bệ hạ bí mật về kinh."
Dứt lời, Tô Mộ Ảnh đồng ý: “Được, vậy chúng ta chia binh làm hai đường. Bạch Trạch, ngươi nhất định phải bảo vệ điện hạ an toàn."
Bạch Trạch trầm ổn gật đầu, bây giờ toàn bộ hi vọng của hắn đều trông cậy vào điện hạ. Cả Bạch gia chết vì điện hạ, muốn quật khởi cũng phải dựa vào điện hạ.
“Tô đại nhân yên tâm, thần dù chết cũng bảo vệ điện hạ an toàn về kinh."
“Umh, vậy chúng ta tách ra từ đây."
Sau khi qua thành Hành Dương, binh chia làm hai đường, Tô Mộ Ảnh dẫn đầu đem theo vài thị vệ cùng hộ tống hai chiếc xe ngựa, chậm rãi rời đi. Một đường khác, vài người cải trang bí mật đi về hướng kinh đô Tây Tuyết.
Không ngủ trọ trong khách sạn, tửu điếm, vài người định tìm một chỗ yên tĩnh trên núi qua đêm, sáng mai đi tiếp.
Dọc theo đường đi, bọn họ đều chọn đường núi, đường nhỏ, tránh đi đường lớn, tốc độ không quá nhanh. Xe ngựa xóc nảy có thể mệt chết người.
Ninh Cảnh oán giận: “Vân tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải đi đường này, mệt chết mấ, ta không cần ngồi xe ngựa như vậy, ta muốn đi đường lớn."
Vân Nhiễm lườm hắn: “Câm miệng cho ta, ta còn chưa kêu ngươi kêu cái gì."
Nàng chịu khổ vất vả còn chưa kêu, hắn lại dám kêu. Là nàng đi cùng hắn tới Tây Tuyết. Nếu không phải vì sợ ngày khác hắn tỉnh lại sẽ hối hận, nàng lười phải đi một chuyến như vậy. Đó chính là hang hổ, không biết hai phụ tử nhà kia đang bố trí cạm bẫy gì để đón các nàng.
Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói vậy, mặt mày đau khổ. Bạch Trạch không đành lòng nhanh chóng nói: “Điện hạ, rất nhanh sẽ tới kinh thành, chỉ cần đến kinh thành, điện hạ sẽ an toàn."
Ninh Cảnh tức giận, lườm Bạch Trạch: “Ta chắc là bị nước vào đầu nên mới đồng ý theo các ngươi đến Tây Tuyết."
Bạch Trạch không nhịn được cười khổ, biểu đệ tuấn tú trước kia, sau khi bị thương đầu óc đơn giản hơn trước kia rất nhiều.
Phía trước có người tới bẩm báo: “Thống lĩnh đại nhân, phía trước có một đỉnh núi nhỏ, chúng ta có thể thu xếp nghỉ chân."
Bạch Trạch nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm còn chưa lên tiếng, Ninh Cảnh đã nói trước: “Đi, liền ở đỉnh núi phía trước đi, ta mệt không muốn đi nữa."
Vân Nhiễm lườm hắn, nhìn Bạch Trạch nói: “Vậy thì qua đêm trên đỉnh núi phía trước đi."
Bạch Trạch ra lệnh cho thuộc hạ bên ngoài: “Các người đi thăm dò trước, dọn dẹp sạch sẽ, đêm nay chúng ta qua đêm trên đỉnh núi."
“Ân, đại thống lĩnh." Thuộc hạ kim đao vệ xoay người đi thăm dò. Cuối cùng Ninh tiểu gia cũng im lặng, xe ngựa xóc nảy đi về phía trước, vừa mới đi được một đoạn, chưa đến đỉnh núi. Phía trước đột nhiên vang nên một tiếng nổ, sau đó có vô số cây đuốc, sáng rực cả một góc rừng.
Nổi lên vô số tiếng hò hét truyền vào trong xe.
Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch đen mặt nhìn nhau.
Vân Nhiễm nhanh miệng nói: “Có khi nào là Cung thân vương phái người ám sát chúng ta."
Bạch Trạch nhăn nhó, không lên tiếng, nhanh chóng vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy trên đường mòn, có một đám người vây quanh một người như trăng vây quanh sao. Người kia một thân cẩm bào màu đen, vóc người không cao, râu quai nón, căn bản không nhìn rõ mặt. Có điều đôi mắt lại rất sáng như sao đêm, dù cách xa vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đen bóng, sâu thẳm.
Chỉ nghe thấy người cầm đầu cười ha hả, âm thanh vang vọng trên con đường.
“Núi này ta trồng, đường này ta mở, nếu muốn đi qua thì để lại lộ phí."
Bạch Trạch thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, không phải là người của Cung thân vương, là sơn tặc."
Vân Nhiễm hơi nhíu mày, thản nhiên châm chọc: “Tây Tuyết các người nhiều sơn tặc hơn Đại Tuyên, trên đường từ Đại Tuyên tới đây không gặp ai, vừa qua thành Hành Dương đã gặp phải. Không biết là vì tặc nhiều hay tại vận mệnh chúng ta đen đủi."
Bạch Trạch im lặng, dọc đường đi hắn nhận ra tính tình vị quận chúa này không được tốt, điện hạ lại còn rất nghe lời nàng, ủng hộ nàng.
Ninh Cảnh thấy Vân Nhiễm mất hứng, đau lòng: “Vân tỷ tỷ, ta đi ra ngoài giúp tỷ giết mấy tên sơn tặc đó."
Ninh Cảnh vừa nói, Bạch Trạch đã đáp lời: “Điện hạ, nên để cho vi thần đi."
Ninh Cảnh cũng đồng ý, nói nhanh: “Vậy ngươi nhanh đi giết chết những người này đi, không chừa một ai, dám chọc Vân tỷ tỷ không vui, đáng chết."
Bạch Trạch liếc mắt nhìn Vân Nhiễm, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Nếu có thể khiến vị quận chúa này gả cho điện hạ, có thể giúp đỡ hắn củng cố giang sơn Tây Tuyết. Nghe Tô đại nhân từng nhiều lần nhắc đến năng lực của nữ nhân này rất lợi hại, có nàng trợ giúp điện hạ sẽ bình an.
Bạch Trạch lắc mình ra khỏi xe, Ninh Cảnh vén rèm nhìn ra ngoài.
Cách đó không xa, giọng nói của thủ lĩnh sơn tặc lại vang lên: “Các huynh đệ, nhanh bắt con dê béo kia lại cho ta."
“Ân, lão đại." Âm thanh vang dội trong màn đêm, tiếng hò reo không ngừng, Ninh Cảnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa thấy tình hình bên ngoài, đã nổi nên hứng thú, ném lại cho Vân Nhiễm một câu: “Vân tỷ tỷ, ta đi bắt vài ba tên sơn tặc về chơi."
Sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi: “Ninh Cảnh, quay lại, ai biết những người này có lai lịch như thế nào."
Đáng tiếc Ninh Cảnh đã sớm lắc mình đi ra ngoài. Vân Nhiễm đành phải lao ra theo. Nàng vừa xuống xe, đám sơn tặc trên sườn núi đã hú lên.
“Lão đại, có mĩ nữ."
“Lão đại, nhanh cướp về làm áp trại phu nhân."
“Lão đại, nhìn đi."
Giữa đám người là một đại hán không cao, vạm vỡ, hắn để râu quai nón nên không nhìn rõ ngoại hình, một đôi mắt sáng như trăng rằm, vừa nghe tiếng kêu của thuộc hạ lập tức nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt vui mừng, âm thanh thô trầm vang lên.
“Tiểu nương tử, các huynh đệ, lập tức bắt cho ta, đêm nay ta sẽ cưới tiểu nương tử."
Vân Nhiễm đen mặt, Ninh Cảnh đã sớm không nhịn được mắng: “Có cái rắm, sơn tặc chết tiệt, ta là người đầu tiên thu thập ngươi."
Ninh Cảnh lao bắn ra ngoài, Bạch Trạch vội vàng kêu lớn: “Ninh công tử, cẩn thận."
Bạch Trạch cũng lao lên đồng thời ra lệnh cho kim đao vệ phía sau: “Lên, giết hết bọn người này, không chừa một ai."
Trên đường núi nổi lên tiếng đánh nhau, ánh sáng đao kiếm lóe lên, âm thanh rung động, cuộc chiên cực kỳ gay cấn. Vân Nhiễm bất động, chưa gọi ám vệ ra. Bởi vì nàng biết thực lực của kim đao vệ, có thể dễ dàng thu thập đám sơn tặc này. Cho nên không mấy để ý, nhưng một lát sau, sắc mặt nàng khó coi, bởi vì võ công của đám sơn tặc này rất lợi hại, có thể so với kim đao vệ. Chuyện gì đây, sơn tặc sao lại lợi hại như vậy, kim đao vệ được huấn luyện rất nghiêm khắc, không ngờ lại đánh nhau với đám sơn tặc lại không chiếm được thế thượng phong.
Sắc mặt Vân Nhiễm u ám, đang muốn gọi ám vệ, không ngờ vừa ngẩng đầu, thủ lĩnh sơn tặc đã lao về phía này như một vệt sáng, tốc độ như tên, mục tiêu của hắn là Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm biến sắc, hét lên: “Ninh Cảnh, cẩn thận."
Vừa dứt lời, Vân Nhiễm lắc mình đánh về phía Ninh Cảnh. Nhưng tốc độ của sơn tặc kia còn nhanh hơn nàng, hơn nữa người này cực kì thông minh. Vừa lao về Ninh Cảnh, vừa bắn ra ám khí. Vân Nhiễm đỡ ám khí, lại là mấy cành liễu, công phu thật lợi hại.
Ninh Cảnh căn bản không phải đối thủ của người này, Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch biến sắc.
Vài bóng người lắc mình bắt Ninh Cảnh đi, Ninh Cảnh không biết chính mình gặp nguy hiểm nâng tay đánh một chưởng về phía tên thủ lĩnh, tay hắn tản ra khói đem. Vân Nhiễm ôm tâm lí ăn may hi vọng thủ lĩnh sơn tặc trúng độc.
Không ngờ nàng còn chưa nghĩ xong, tên thủ lĩnh đã oang oang: “Độc tốt, dám dùng độc, có điều ngươi tưởng đại gia đây sợ độc của ngươi sao?"
Hắn lắc mình tránh ra, như tia sáng vòng quanh người Ninh Cảnh, đánh một chưởng vào lưng hắn ta. Nắm lấy bả vai Ninh Cảnh không nhúc nhích. Sơn tặc kia duỗi tay vác Ninh Cảnh lên như cầm một cái bao tải, lắc mình đã trở về sườn núi.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò: “Lão đại uy vũ, lão đại vạn tuế, vừa ra tay đã thắng lợi trở về."
Bạch Trạch cùng Vân Nhiễm thấy Ninh Cảnh rơi vào tay sơn tặc, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vung tay lên, tất cả kim đao vệ đều lui xuống, hai bên chia làm hai phe. Ninh tiểu gia nằm trên vai tên sơn tặc mắng to.
“Đồ sơn tặc chết tiệt, mau thả ta ra, có tin ta độc chết ngươi, độc hỏng ngươi."
Đáng tiếc sơn tặc im lặng không để ý đến hắn. Không những vậy còn nâng tay đánh mạnh vào mông hắn: “Còn kêu nữa, kêu tiếp, xem ta có lột quần áo của người, lộ ra tiểu kê của ngươi, để cho mọi người quan sát."
Ninh tiểu gia kinh ngạc, hắn đã vô sỉ, xem ra hôm nay còn gặp phải người vô sỉ hơn. Ninh tiểu gia đứt hơi: “Ngươi dám."
“Không dám sao, vậy ta cởi quần áo của ngươi trước."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nói liền duỗi tay vứt Ninh Cảnh xuống, sau đó cởi áo của hắn, không chút chần chừ. Ninh tiểu gia sắp khóc, không cần, hắn không muốn lộ tiểu kê kê, rất mất mặt.
Sắc mặt Bạch Trạch trầm xuống, đây là thái tử của Tây Tuyết, nếu bị cởi hết quần áo để người ta nhìn thấy tiểu kê kê, việc này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nói sao, Bạch Trạch nhanh kêu lên: “Dừng ta, các ngươi muốn làm gì, chỉ cần đưa ra yêu cầu chúng ta nhất định sẽ thực hiện, các hạ chặn đường cướp bóc là vì muốn tiền bạc, nói đi cần bao nhiêu có thể thả người. Chỉ cần ra giá, chúng ta nhất định sẽ giao đủ.
Thủ lĩnh sơn tặc nghe thấy Bạch Trạch nói vậy, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng Vân Nhiễm, rồi gục đầu xuống giả vờ xấu hổ, nói nhanh: “Ta muốn tiểu nương tử, làm thê tử, muốn nàng sinh cho ta một tiểu tử béo mập, muốn đêm nay động phòng hoa chúc."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nói xong, thuộc hạ hoan hô: “Lão đại vạn tuế, lão đại cưới vợ, lão đại động phòng hoa chúc muộn rồi."
Ninh Cảnh đen mặt, hét lên: “Đồ sơn tặc chết tiệt, đừng đánh chủ ý lên người Vân tỷ tỷ của ta, ngươi nằm mơ đi."
Thủ lĩnh sơn tặc tức giận, khẽ vỗ vào mặt Ninh Cảnh: “Ngươi mới nằm mơ đi, nàng nhất định là tiểu thê tử của ta, ngươi dám nói nằm mơ, đánh chết ngươi."
Bàn tay kia tát vào mặt Ninh Cảnh, một lúc sau mặt Ninh tiểu gia xưng như bánh bao, Vân Nhiễm ở phía đối diện quát lên: “Dừng tay."
Thủ lĩnh sơn tặc dừng tay lại, nhìn Vân Nhiễm, lại thẹn thùng cúi đầu. Dáng người vạm vỡ, râu quái nón làm ra vẻ thnj thùng, còn rất tự nhiên. Nhưng không hiểu vì sao Vân Nhiễm không cảm thấy hận hắn, trực giác mách bảo nàng người này cũng không muốn hại các nàng, Vân Nhiễm thấy thật kì lạ.
Vân Nhiễm híp mắt đánh giá sơn tặc, xác nhận mình chưa từng gặp qua người này, nói nhanh: “Rốt cuộc các hạ muốn làm gì? Đừng giả vờ ngây dại."
“Tiểu tức phụ, ta muốn cưới nàng làm áp trại phu nhân, ngươi đồng ý làm phu nhân của ta, sinh cho ta tiểu tử béo mập đi."
Vân Nhiễm đen mặt, tên này thật khó đối phó.
“Chuyện này không có khả năng, ngươi vẫn nên đưa ra điều kiện khác đi, có thể đòi tiện, nhưng không thể đòi người."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nghe Vân Nhiễm nói vậy, vẻ mặt đau lòng, ai oán nhìn Vân Nhiễm. Nàng vừa thấy hắn như vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình bóng của một người, nhưng rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận. Người này sao có thể là Yến Kỳ, Yến Kỳ dáng người cao gầy, mặt mày tinh xảo như tuyết liên, quan trọng nhất là hắn thích sạch sẽ. Bất kể thế nào cũng không chịu được cảnh tượng trước mặt. Người trước mặt, dáng người vạm vỡ, râu quai nón, giọng thô vang dội, cả người chất phác, nàng lại có thể nhìn hắn giống với Yến Kỳ. Xem ra gần đây nàng hơi nhớ hắn, nhìn ai cũng có thể thành hắn.
Thủ lĩnh sơn tặc kéo Ninh Cảnh, đau lòng nói: “Tiểu nương tử không cần ta, ta thật đáng thương, ta phải về sơn trại chữa thương, nhân tiện lột da tiểu tử này nấu ăn."
Ninh tiểu da vừa nghe vậy liền đen mặt, đám sơn tặc kia còn cổ vũ: “Đêm nay có thịt để ăn, thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể ăn thịt."
Ninh tiểu gia hét lớn: “Không thể ăn thịt ta, không cần, thịt ta rất dai, ăn không ngon."
Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch đen mặt, tên này cố ý, không biết hắn có mục đích gì.
Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch còn đang tập trung suy nghĩ, người nọ đã vác Ninh tiểu gia lên, giống như tha bao tải đi về hướng trên núi, Ninh tiểu gia khóc lớn: “Vân tỷ tỷ, cứu mạng."
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng lên tiếng: “Đứng lại."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nghe vậy, vui mừng dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Tiểu nương tử, có phải nàng đồng ý gả cho ta, cùng ta động phòng sinh ra tiểu tử béo mập."
Mắt Vân Nhiễm giật giật, có một loại xúc động muốn đánh người. Nếu không phải Ninh Cảnh nằm trong tay hắn, nàng muốn hung hăng đánh tên này, đồng ý muội muội nha ngươi còn động phòng sinh con, kiếp sau nàng cũng không cùng hắn động phòng sinh con. (Nói trước bước không qua."
Có điều trước mắt nàng chỉ có thể nhẫn nại.
“Được, ta đồng ý."
Vân Nhiễm cắn răng, Bạch Trạch cảm động nhìn Vân Nhiễm. Quận chúa, người chính là công thần của Tây Tuyết.
Vân Nhiễm khinh thường, ai thèm làm công thần. Bây giờ ta cực kì hối hận vì đã tới Tây Tuyết, chưa gì đã gặp phải chuyện như vậy, ai biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn thủ lĩnh sơn tặc. Không biết vì sao, nàng có cảm giác người này sẽ không xúc phạm tới bọn họ. Tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng không có hơi thở nguy hiểm.
“Ta đi tới, ngươi thả hắn."
Vân Nhiễm chỉ Ninh Cảnh, ý tứ lấy mình đổi hắn. Chỉ cần hắn đồng ý đổi người, nàng sẽ có biện pháp thu thập hắn. Tuy hắn vạm vỡ nhưng cũng rất thông minh, cười hắc hắc: “Tiểu nương tử, nàng đừng nghĩ lừa ta, chờ sau khi chúng ta thành thân, động phòng xong, ta sẽ thả người. Nàng yên tâm chỉ cần thành thân ta sẽ giữ lời."
Vân Nhiễm đen mặt, người kia nhanh tay ném Ninh Cảnh cho thuộc hạ bên cạnh ra lệnh: “Giam người này lại."
“Đúng vậy, lão đại."
Hai gã thuộc hạ nhanh chóng đáp lời, khiêng Ninh Cảnh lên núi.
Thủ lĩnh sơn tặc quay lại nhìn Vân Nhiễm.: “Tiểu nương tử, từ nay về sau nàng chính là nương tử của ta, mau theo ta lên núi thành thân, chính nàng đã đồng ý."
Vân Nhiễm thản nhiên đồng ý, Tiễn Tam dùng tốc độ tên bắn lao đến bên cạnh nàng. Bạch Trạch vừa thấy người này tới gần, nắm chặt đao trong tay, suy nghĩ xem nếu mình ra tay có bao nhiêu phần thắng. Vân Nhiễm xua tay ngăn cản hắn, võ công của người này sâu không lường được, ngay cả nàng cũng không nắm chắc phần thắng, bây giờ các nàng chỉ có một hi vọng duy nhất là dùng độc khống chế.
Tiễn Tam tới gần, có một mùi nồng đậm, Vân Nhiễm không nhịn được nhíu mày, mùi này quá nồng, nàng thấy không quen.
“Tiểu nương tử, chúng ta đi thôi."
Tiễn Tam kéo Vân Nhiễm đi, cổ tay vừa động, một ngân châm nhằm thẳng vào tay hắn, một tay khác cầm mê dược. Hai bút cùng vẽ, nàng không tin không khống chế được hắn. Ai ngờ, nàng vừa động Tiễn Tam đã xoay người né tránh ngân châm, đồng thời mê dược rơi trúng người hắn nhưng không có tác dụng, ngược lại hắn thuận lợi bắt được tay Vân Nhiễm, kéo nàng lên núi.
Bạch Trạch ở phía sau vung tay lên, muốn dẫn kim đao vệ đuổi theo. Không ngờ trong bóng đêm vang lên giọng nói thô vang của Tiễn Tam: “Các ngươi dám lên núi, liền nhặt xác tiểu tử kia."
Một lời khiến cho đám người Bạch Trạch dừng bước, không dám lên núi, sợ người quái dị này mạc danh kì diệu khiến điện hạ bị thương.
Trước khi biến mất vào bóng tối, Tiễn Tam hét lớn: “Các huynh đệ, đóng sửa sơn trại, không cho bất cứ ai lên núi, hôm nay lão đại cưới nương tử, chúng ta phải vui vẻ ăn uống rượu ăn thịt."
Trên sườn núi lập tức nổi lên tiếng hoan hô. Bạch Trạch cùng đám kim đao vệ nhăn mặt, người người đều im lặng, cuối cùng Bạch Trạch đành dẫn thuộc hạ đến một chỗ để thương lượng cứu quận chúa cùng điện hạ.
Về phần Vân Nhiễm bị Tiễn Tam lôi kéo đạp gió lên núi. Trong màn đêm, bóng dáng hai người nhanh nhẹ đi thẳng về phía đỉnh núi, một tay Vân Nhiễm bị nắm, tay khác rút nhuyễn kiếm bên hông đâm thẳng về phía Tiễn Tam. Kiếm khí sắc bén, hắn nhanh chóng lui về phía sau, buông tay nàng ra đồng thời hét lên.
“Tiểu nương tử, nàng định mưu sát chồng ah, không nên làm như vậy, giết chồng, nàng sẽ thành tiểu qua phụ, ai sẽ thương nàng."
Vân Nhiễm giận đen mặt, cơn tức xông lên não, nhuyễn kiếm như đòi mạng đoạt hồn nhằm về phía Tiễn Tam. Hắn liên tục tránh né, Vân Nhiễm không thể đánh trúng hắn, hai người giống như tình nhân nhỏ đang chơi đùa.
“Tiểu nương tử, nàng hạ thủ lưu tình, tối nay chúng ta còn phải thành thân, ta còn muốn động phòng nàng còn phải sinh con cho ta."
“Sinh muội muội nhà ngươi, tiện nam, đứng lại xem ta có giết ngươi."
Vân Nhiễm luôn bình tĩnh, có khi nào lại thiệt thòi như vậy, tự nhiên biến thành tiểu nương tử của người ta, còn là một tên thô kệch râu quai nói. Nhìn qua chất phác, nhưng lại không thể chấp nhận, thật khiến cho người ta giận nghiến răng nghiến lợi.
“Đứng lại, xem ta có giết ngươi không."
Người này chẳng những võ công lợi hại, độc cũng không thể làm hắn bị thương, chắc chắn hắn đã uống giải độc đan kì dược nào đó. Nhất thời Van Nhiễm không thể ra tay với hắn.
Tiễn Tam vừa né tránh, vừa tủi thân hét lên: “Tiểu nương tử, chính nàng đồng ý gả cho ta, bây giờ nàng chính là nương tử của ta, sao lại không thừa nhận, còn muốn giết ta, giết ta làm sao có tiểu tử mập mạp."
Vân Nhiễm giận đến bốc khói, kiếm vô hồn không lưu tình, ra chiêu thức lợi hại, trong màn đêm ánh kiếm màu hồng tràn ngập sát khí, đây là lăng ba khấp huyết Vân Nhiễm luyện lúc ở trong địa lao, kiếm pháp lợi hại bá đạo, chưa chắc Tiễn Tam đã chống đỡ được.
Có điều hắn rất khôn khéo, vừa thấy Vân Nhiễm dùng lăng ba khấp huyết, hắn đã lui về phía sau, thu hồi vẻ đùa giỡn. Thân hình nhanh như tia chớp, bắn thẳng đến bên cạnh Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cả kinh lui lại phía sau, dừng lại lăng ba khấp huyết, nhanh chóng né tránh tay của Tiễn Tam. Hắn bắt trượt, xoay mình bay lên không, trong đêm như quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Vân Nhiễm không biết làm thế nào. Cuối cùng bị hắn điểm huyệt không thể động đậy.
Kiếm vô hồn rơi xuống, Tiễn Tam vui mừng nhặt nhuyễn kiếm: “Tiểu nương tử chúng ta lên núi thành thân, tiểu tâm can, tiểu tức phụ, ta thương nàng bao nhiêu cũng không đủ."
Tiểu Tam lớn giọng hét vang trong màn đêm, hắn duỗi tay ra khiêng Vân Nhiễm lên núi.
Vân Nhiễm nghĩ muốn hộc máu, sao hôm nay lại gặp phải mặt hàng như vậy, võ công cao, không trúng độc. Người lợi hại như vậy sao có thể chỉ làm thủ lĩnh sơn tặc, Vân Nhiễm cảm đấy không thể tin, trong đầu nàng nghĩ, người này nhất định có bối cảnh, nhưng lai lịch của hắn thế nào?
Vân Nhiễm nghĩ, giọng Tiễn Tam hưng phấn hát ca: “Tiểu nương tử, trắng trắng, mềm mềm, tiểu nương tử của ta, a a a vừa trắng lại vừa thơm, hôm nay chúng ta động phòng, ngày mai sẽ có tiểu tử béo mập."
Vân Nhiễm lạnh cả cười, thầm nghĩ muốn cắn chết người này, động muội muội nhà ngươi, sinh muội muội nhà ngươi.
“Câm miệng."
Vân Nhiễm quát lạnh, Tiễn Tam ngoan ngoãn im lặng, vẻ mặt lấy lòng: “Tiểu nương tử, ngươi đừng tức giận, tuy rằng ta hơi thô thiển, nhưng sẽ thương ngươi."
Vân Nhiễm lườm hắn, rõ ràng mình bị hắn khống chế nên sợ hãi, nhưng nàng lại không sợ. Vân Nhiễm không hiểu vì sao mình lại như vậy, nhìn Tiễn Tam cười như nắng, dịu dàng nói: “Tiễn Tam, ngươi tới đây, ta nói với ngươi một câu."
Tiễn Tam đưa mặt tới, Vân Nhiễm lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ không tin, lần này ngươi không ngã xuống."
Vân Nhiễm dùng răng cắn nát mê dược tam thiên, người bình thường trúng phải ngủ ba ngày mới tỉnh. Dù Tiễn tam có võ công lợi hại, trúng phải cũng phải ngủ ít nhất hai ngày. Bình thường Vân Nhiễm không dùng hương này, nhưng lần này Tiễn Tam chọc giận nàng, nàng muốn tên chết tiệt này ngủ hai ngày, không đúng, nàng muốn hắn ngủ đến chết.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Tiễn Tam rung đùi đắc ý cười: “Tiểu nương tử, miệng nàng thật thơm, đêm nay chúng ta hôn một cái."
Vân Nhiễm đen mặt, thật muốn ngất, người này sao lại yêu nghiệt lì lợm như vậy, dù nàng dùng chiêu gì cũng không được.
Tiễn Tam lại khiêng Vân Nhiễm đi dọc đường núi, về đến sơn trại có không ít sơn tặc hoan hô: “Lão đại vạn tuế, lão đại uy vũ, đêm nay lão đại làm tân lang."
Tiễn Tam hô lớn với đám sơn tặc: “Các huynh đệ, nướng thịt, đến hầm lấy rượu đêm nay phải no say, lão đại cưới thê tử, người người đều chơi vui vẻ."
Tiễn Tam hào sảng nói, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô vang dội, Vân Nhiễm trợn mắt, trong lòng tính toán, nên làm thế nào hạ gục Tiễn Tam sau đó đốt sơn trại.
Tiễn Tam đuổi đám sơn tặc đi, khiêng Vân Nhiễm về phòng mình. Đặt nàng lên giường, nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt kia rất sáng, miệng không ngừng kêu: “Tiểu nương tử trắng mềm của ta, cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật thơm, chúng ta hôn một cái đi."
Vân Nhiễm không nhịn được bóp trán. Tên này sớm muộn gì cũng khiến nàng tức chết. Nàng còn đang suy nghĩ xem có nên để hắn về Tây Tuyết hay không.
Tự dưng hắn đưa ra ngọc bội, nhất định người ta sẽ dẫn hắn về Tây Tuyết.
Quả nhiên, Ninh Cảnh vừa đưa ra ngọc bội, Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch kích động, đồng loạt đứng dậy cung kính: “Điện hạ, đúng là người rồi."
Ninh Cảnh bị dọa nhảy dựng lên, nhớ tới những chuyện mình làm hình như không được tốt lắm, nhanh chóng nhét ngọc bội vào trong ngực, xua tay: “Ta không phải thái tử của các ngươi, ta không biết các ngươi đang nói gì."
Lòng Bạch Trạch đau kịch liệt. lúc này hắn đã phát hiện, đầu óc Ninh Cảnh không được tốt lắm. Trước kia biểu đệ thông minh dị thường, không ngờ bây giờ lại như vậy, Bạch Trạch đau lòng lên tiếng.
“Điện hạ, người làm sao vậy, ngươi đã quên bác sao? Ngươi quên bác đã chết, chết rất thảm. Bà rất yêu người, người đã quên chính mình từng nói. Có một ngày sẽ về Tây Tuyết đoạt lại những gì thuộc về mình, để cho bác làm hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ."
Đó đều là những lời Ninh Cảnh từng nói, Bạch Trạch nhắc lại từng câu.
Tuy rằng Ninh Cảnh không nhớ những chuyện trước kia, nhưng nghe Bạch Trạch nhắc đến bác. Không hiểu vì sao hắn thấy đau lòng, khổ sở, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, chỗ này của ta rất đau, vì sao lại đau như vậy."
Vân Nhiễm biết trước khi mất trí nhớ tình cảm mẫu tử Ninh Cảnh rất sâu sắc, cho nên bây giờ dù không nhớ gì, nhưng nghe người khác nhắc đến nương, hắn vẫn cảm thấy đau lòng. Có lẽ vì đau lòng, nên hắn không muốn nhớ lại, đầu óc mới không thể khôi phục.
Vân Nhiễm kéo tay Ninh Cảnh trấn an hắn: “Được rồi, đừng khổ sở, không có việc gì."
Ninh Cảnh bình tĩnh lại, Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch nhìn chằm chằm vào hắn, trầm ổn lên tiếng: “Điện hạ, mời người theo chúng ta về kinh gặp hoàng thượng, nếu không nhìn thấy điện hạ chỉ sợ ngài ấy không chống đỡ được nữa."
Hai người đau lòng nói, Ninh Cảnh nghĩ muốn xua tay, nhưng lại im lặng không nói nên lời. Tuy hắn không nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng nghe Tô Mộ Ảnh nhắc đến hoàng đế Tây Tuyết hắn cũng cảm thấy đồng cảm.
Ninh Cảnh nhìn Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, ta."
Vân Nhiễm không nói gì, Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch nhanh chóng nhìn nàng: “Quận chúa Trường Bình, xin người rủ lòng từ bi, để cho điện hạ về nước gặp hoàng thượng, ngài ấy sắp không cầm cự được nữa rồi."
Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, ngươi có muốn đến Tây Tuyết gặp vì hoàng thượng này. Nếu ông ta thật sự là phụ hoàng của người, ngày nào đó ngươi tỉnh lại, sẽ hối hận."
Theo như lời Tô Mộ Ảnh, vị hoàng đế Tây Tuyết này rấy yêu Ninh Cảnh. Cho nên nếu ngày nào đó hắn khôi phục bình thường, nhớ lại chuyện mình đã làm hôm nay, nhất định sẽ đau khổ. Cho nên vẫn nên để hắn về thăm hoàng đế Tây Tuyết. Về phần có làm thái tử hay không, đó là chuyện của Ninh Cảnh.
Ninh Cảnh kéo tay Vân Nhiễm, nói: “Vân tỷ tỷ, người đi theo giúp ta đi, nếu người không đi, ta sẽ không đi."
Vân Nhiễm xiết chặt chân mày, suy nghĩ.
Tô Mộ Ảnh nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, mời người đi cùng điện hạ đến Tây Tuyết một chuyên, ân tình của người, nhất định hoàng thượng sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nếu quận chúa có việc cần, hoàng thượng chúng ta sẽ báo đáp."
Vân Nhiễm vốn định hai ngày sau đến Phượng Thai Huyền thăm sư phụ. Nếu như vậy không bằng đưa Ninh Cảnh đến Tây Tuyết, sau đó trở về, coi như một công đôi việc.
“Được, Tô Mộ Ảnh, ta cảm động trước tình cảm của hoàng đế Tây Tuyết. Một hoàng thượng có thể làm được đến mức này cũng không đơn giản. Cho nên ta đồng ý đi theo Ninh Cảnh đến Tây Tuyết. Về phần hắn có muốn ở lại hay không phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn, ta sẽ không quyết định."
“Tạ ơn, quận chúa Trường Bình."
Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch kích động, trước mắt không cần nghĩ đến chuyện điện hạ có đồng ý ở lại hay không. Chỉ cần điện hạ đến Tây Tuyết, hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ ra cách để người ở lại."
Vân Nhiễm gật đầu: “Hai ngày sau sẽ lên đường, các ngươi đi trước đi, sáng ngày kia gặp nhau ở cổng thành."
“Được," Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch đồng thanh đáp lời. Lại nói cảm ơn Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh rồi rời đi.
Trong phòng khách, Ninh Cảnh nhanh chóng kéo tay Vân Nhiễm: “Sư phụ, con sợ hãi."
Không biết vì sao, cứ nghĩ đến chuyện về Tây Tuyết hắn lại cảm thấy sợ hãi. Nhưng từ sâu trong lòng lại không thể kiềm chế suy nghĩ, khiến hắn muốn đi Tây Tuyết.
Vân Nhiễm nhìn sợ hãi trong mắt hắn,khẽ nói: “ Không có chuyện gì, ngươi đừng dọa chính mình. Chẳng qua chỉ là đến thăm hoàng đế Tây Tuyết. Có lẽ ông không phải phụ hoàng của ngươi đâu, hơn nữa cho dù có là thật, nhưng ngươi không muốn ở lại ông ta cũng không giữ được."
“Vâng," Ninh Cảnh nhanh chóng ngẩng đầu, ra vẻ không sợ hãi. Vân Nhiễm nhìn hắn thâm thúy nói: “Có chuyện này, ta nhất định phải nói cho ngươi. Sau khi đến Tây Tuyết, ngươi phải đề phòng Tiêu Bắc Dã."
Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói, khó hiểu: “Vì sao phải đề phòng Tiêu đại ca."
“Ngươi đã quên những gì Tô Mộ Ảnh nói sau. Hoàng thượng Tây Tuyết đối đầu với phụ tử Tiêu Chiêu. Vị Cung thân vương này nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế Tây Tuyết. Chẳng lẽ Tiêu đại ca của ngươi không muốn vị trí kia sao. Còn có chuyện ngươi bị ám sát, biết đâu là thủ đoạn của phụ tử nhà bọn họ, ngươi cùng hắn quan hệ thân thiết, không phải là tự đưa đầu vào máy chém sao?"
Sắc mặt Ninh Cảnh trắng bệch, hắn không nghĩ tới chuyện đó.
“Tiêu đại ca sao có thể là người xấu, huynh ấy không xấu, sẽ không giết ta."
“Có phải hay không ta cũng không biết, có điều ngươi phải nhớ đề phòng hắn."
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Ninh Cảnh. Ninh Cảnh có chút không thể chấp nhận, nhưng nhìn Vân Nhiễm nghiêm túc, hắn rất ít khi thấy người như vậy, cho nên cắn răng gật đầu: “Tiêu Cảnh đã biết, sư phụ yên tâm đi."
“Umh, ngươi muốn bảo vệ chính mình, đừng tùy tiện tin tưởng người khác."
Vân Nhiễm ôn hòa nói. Ninh Cảnh là do nàng cứu, đi theo bên cạnh nàng hai năm, cảm giác như con của chính mình. Dù có lúc hắn đáng ghét, nhưng nàng không thể bỏ rơi hắn, lại càng không muốn hại hắn.
“Sư phụ."
“Umh, ngươi đi nghỉ đi, không có chuyện gì, đừng suy nghĩ nhiều." Vân Nhiễm phất tay, Ninh Cảnh gật đầu đi ra ngoài. Đợi hắn đi rồi Vân Nhiễm lo lắng suy nghĩ. Tiểu bạch hoa Ninh Cảnh sao có thể đối phó với phụ tử Tiêu Chiến, Tiêu Bắc Dã cho dù có thêm hoàng đế Tây Tuyết cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ.
Vừa nghĩ đến chuyện này, nàng liền cảm thấy đau đầu. Có điều đã nghĩ đưa Ninh Cảnh đến Tây Tuyết sẽ không cần nghĩ nữa. Nhưng phải nói với phụ vương thế nào đây, còn Yến Kỳ nữa có nên nói với hắn không. Vân Nhiễm lại nhớ tới Yến Kỳ, người này giận nàng, cũng không xuất hiện như mọi khi. Vân Nhiễm nhớ lại chuyện đã xảy ra, cảm thấy mình không làm gì sai, Chương Lâm cứu mọi người, lại phải đến giám sát ti giám sát ti thẩm tra? Chỉ có mình Yến đại quận vương gây sự.
Nghĩ vậy Vân Nhiễm lại tức giận, quên đi, nàng tính nói với hắn một câu, bây giờ lười phải đi tìm.
Hai ngày sau, Vân Nhiễm giao lại việc quả gia cho Vân Vãn Sương, để Lệ Chi lại giúp nàng. Nàng dẫn theo Sơn Trà cùng Dữu Tử rời đi. Vân Tử Khiếu không yên tâm, phái thêm ba ám vệ đi theo Vân Nhiễm, đến tận khi Vân Nhiễm cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, Vân Tử Khiếu mới im lặng, có điều trên mặt vẫn không ngừng lo lắng.
Vân Nhiễm dẫn Long Nhất, Long Nhị cùng ám vệ, Ninh Cảnh đi về phía cửa thành. Trên đường đi cố tình cắt đuôi đám người Quân Hốc trong tối, ra cửa thành tập hợp với đám người Tô Mộ Ảnh, nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
…
Trong xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ đang nghĩ muốn gặp Vân Nhiễm. Từ tối hôm đó, hắn tức giận không đi gặp nàng, nhẫn nhịn nhiều ngày qua đã là cực hạn, hôm nay hắn cân nhắc tới gặp nha đầu vô lương tâm kia. Nhớ nhung khiến hắn khó chịu, nhưng hình như nàng không có cảm giác gì, vừa nghĩ đến chuyện này, hắn lại cảm thấy buồn rầu.
Bên ngoài xe ngựa, Trực Nhật nhanh chóng bẩm báo: “Gia, Quân Hốc đã trở lại."
Yến Kỳ vừa nghe, vén màn nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy sắc mặt Quân Hốc khó coi, Yến Kỳ nhìn vẻ mặt của hắn, chắc chắn đã có chuyện, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
“Bẩm chủ tử, quận chúa Trường Bình bỏ rơi thuộc hạ, dẫn theo một đám người rời đi."
Yến Kỳ híp mắt, cảm thấy có chỗ không đúng. Bình thường nha đầu kia không cắt đuôi Quân Hốc, đây là có chuyện gì, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, khuôn mặt tinh xảo ngầm nổi sóng, ánh mắt u am, nhanh chóng hỏi Quân Hốc: “ Nàng cắt đuôi ngươi làm cái gì?"
“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ tưởng nàng muốn đi dạo phố cho nên không để ý. Ban đầu xe ngựa của nàng dừng trước cửa tiệm may nên không theo vào. Một lúc sau thấy có chỗ không đúng, thuộc hạ cho người vào tra xét, đã không thấy bóng dáng của nàng. Nàng đã sớm dẫn theo người đi ra từ cửa khác. Thuộc hạ biết quận chúa cố tình cắt đuôi mình, nên lập tức chạy về phủ Vân vương, quận chúa cũng không về phủ. Thuộc hạ đoán quận chúa có khả năng rời kinh, nên lập tức chạy tới đây bẩm báo với chủ tử."
Yến Kỳ nghe Quân Hốc bẩm báo xong, lòng hơi trầm xuống. Nha đầu trốn tránh ám vệ của hắn, rõ ràng là không muốn cho hắn biết, nàng không tin hắn. Yến Kỳ căm tức, bàn tay nắm chặt lại, nha đầu chết tiệt này, trên người cất dấu không ít bí mật, hơn nữa không chịu nói với hắn. Thật đáng giận, khiến người ta vừa yêu vừa giận.
Quân Hốc xin tội: “Thuộc hạ đáng chết, xin chủ tử trách phạt."
Yến Kỳ phất tay: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, về giám sát ti đợi lệnh."
“Ân," Quân Hốc dẫn người lắc mình đi về hương giám sát ti. Xe ngựa phủ Yến vương dừng lại trên đường. Ánh mắt Yến Kỳ híp lại, hơi thở tràn đầy nguy hiểm. Nghĩ đến những chuyện Vân Nhiễm làm, tức giận, thuận tay ném quyển sách nhỏ từ trong tay áo, cái gì gọi là ba mươi sáu kế theo đuổi thê. Căn bản là vô dụng, nha đầu kia không cần hắn, không nói với hắn tiếng nào đã rời đi.
Yến Kỳ quăng sách, Trược Nhật cùng Phá Nguyệt ở bên ngoài, không dám thở, im lặng.
Yến Kỳ lướt qua quyển sách, đang muốn đá ra ngoài, lại lấy trên sách có một câu. Nam nhân có thể theo đuổi thê tử, nhưng không thể mất nguyên tắc. Có thể sủng thê, nhưng không thể sủng vô nguyên tắc. Nữ nhân thích nam nhân vô sỉ, thích nam nhân ôn nhuận như nước, lại càng thích nam nhân cường thế bá đạo, như vậy nàng với có cảm giác an toàn. Cho nên nếu muốn theo đuổi được giai nhân, còn có thể ôm vào lòng, nhất định phải nhớ ôn nhuận như nước, vô sỉ không biết xấu hổ, cường thế bá đạo.
Yến Kỳ đọc xong, trực tiếp đen mặt, trong lòng mắng Sở Văn Hiên, sao không viết những thứ này lên đầu sách. Hăn vô sỉ, ôn nhu, nhưng không cường thế bá đạo, cái gì cũng chiều theo Vân Nhiễm, đây là do hắn không có nguyên tắc nên Vân Nhiễm mới không để hắn vào trong mắt sao?
Ánh mắt Yến Kỳ lóe sáng, khóe môi nở nụ cười như có như không.
Vân Nhiễm, lần này bản quận vương nhất định phải làm cho cả thiên hạ đều biết nàng là nữ nhân của ta, dù nàng có chạy tới chân trời góc biển, bản quận vương cũng tìm trở về.
Tâm trạng Yến Kỳ từ từ tốt lên, cúi đâu nhặt lại quyển ba mươi sáu kế theo đuổi thê tử, xem như còn có chút tác dụng tạm thời giữ lại.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt ở bên ngoài cảm thấy tâm trạng chủ tử tốt rồi, mới dám lên tiếng: “Gia, quận chúa Trường Bình rời kinh, gia có muốn phái người bảo vệ nàng."
“Không cần."
Hai người kinh ngạc, gia luôn coi quận chúa như mạng, sao lại không lo lắng. Yến Kỳ chậm rãi lên tiếng: “Đích thân bản quận vương đi bắt nàng về."
Hai người nở nụ cười, gật đầu, gia ra tay rồi, xem ra chuyện tốt của phủ Yến vương sắp đến. Đây mới là gia khí phách bức người ngang trời của bọn họ. Bọn họ thật muốn nhìn xem, quận chúa Trường Bình muốn trốn đi đâu.
“Gia, nhưng chúng ta không biết quận chúa Trường Bình đi đâu."
“Không sợ, có một người chắc chắn sẽ biết."
Yến Kỳ ung dung nói, ra lệnh cho Trực Nhật: “Tới phủ Vân vương."
“Ân, gia." Xe ngựa chạy thẳng về hướng phủ Vân vương.
…
Thành Hành Dương là biên giới tiếp giáp giữa Đại Tuyên và Tây Tuyết, bố trí binh lực mạnh mẽ, kiểm tra rất nghiêm khác. Vân Nhiễm cùng đám người Tô Mộ Ảnh sau vài ngày chạy liên tục, cuối cùng cũng tới đây, chỉ cần qua thành sẽ la đến địa phận của Tây Tuyết.
Dọc đường đi, bọn họ cố gắng che dấu, khiến người khác không chú ý.
Nhưng Vân Nhiễm lo lắng, sau khi tiến vao Tây Tuyết, Cung thân vương Tiêu Chiến một tay che trời. Bên cạnh hoàng đế Tây Tuyết có khi cũng có người của hắn, nếu để hắn biến Ninh Cảnh tồn tại, nhất định sẽ phái người chặn giết bọn họ. Đương nhiên bọn họ sẽ không dám ra tay ở Đại Tuyết, chắc chắn sẽ chờ sẵn ở Tây Tuyết.
Vân Nhiễm hỏi Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch: “Các ngươi xác định tin tức không bị lộ?"
Tô Mộ Ảnh trầm ổn lắc đầu: “Không để lộ, chuyện này chỉ có chúng ta cùng hoàng thượng biết."
“Nhưng sao ta có cảm giác không đúng, Tô đại nhân có khi nội các các ngươi còn có người của Tiểu Chiến. Người này không phải xem thường quan văn, mà là nắm chắc nhóm văn nhân trong tay, như vậy vào biên giới Tây Tuyết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Sắc mặt Tô Mộ Ảnh có chút trắng, nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, người trăm ngàn lần đừng ăn nói linh tinh. Chúng ta kiểm tra rất kỹ, trong nội các đều là người của mình."
“Ngươi nói đều là người mình, vì sao lần trước đến thành Phong Hợp lại có người đến trước giết chết Bạch cô nương cùng Bạch gia, điều này chứng minh có người bí mật giám sát chặt chẽ các ngươi."
Điểm này Vân Nhiễm có thể khẳng định.
Tô Mộ Ảnh nhanh nói: “Chuyện này hoàng thượng đã điều tra ra, tên cầm đầu cũng đã bị xử chém."
“Lần trước Cung thân vương có thể cài người vào, bây giờ cũng có thể, cho nên đến Tây Tuyết chúng ta phải sắp xếp một chút."
Vân Nhiễm nói, Bạch Trạch cũng đồng ý: “Ta thấy quận chúa Trường Bình nói cũng đúng, chúng ta chia làm hai đường. Một bên do Tô đại nhân dẫn đầu, công khai đi, còn lại để ta cùng quận chúa hộ tống bệ hạ bí mật về kinh."
Dứt lời, Tô Mộ Ảnh đồng ý: “Được, vậy chúng ta chia binh làm hai đường. Bạch Trạch, ngươi nhất định phải bảo vệ điện hạ an toàn."
Bạch Trạch trầm ổn gật đầu, bây giờ toàn bộ hi vọng của hắn đều trông cậy vào điện hạ. Cả Bạch gia chết vì điện hạ, muốn quật khởi cũng phải dựa vào điện hạ.
“Tô đại nhân yên tâm, thần dù chết cũng bảo vệ điện hạ an toàn về kinh."
“Umh, vậy chúng ta tách ra từ đây."
Sau khi qua thành Hành Dương, binh chia làm hai đường, Tô Mộ Ảnh dẫn đầu đem theo vài thị vệ cùng hộ tống hai chiếc xe ngựa, chậm rãi rời đi. Một đường khác, vài người cải trang bí mật đi về hướng kinh đô Tây Tuyết.
Không ngủ trọ trong khách sạn, tửu điếm, vài người định tìm một chỗ yên tĩnh trên núi qua đêm, sáng mai đi tiếp.
Dọc theo đường đi, bọn họ đều chọn đường núi, đường nhỏ, tránh đi đường lớn, tốc độ không quá nhanh. Xe ngựa xóc nảy có thể mệt chết người.
Ninh Cảnh oán giận: “Vân tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải đi đường này, mệt chết mấ, ta không cần ngồi xe ngựa như vậy, ta muốn đi đường lớn."
Vân Nhiễm lườm hắn: “Câm miệng cho ta, ta còn chưa kêu ngươi kêu cái gì."
Nàng chịu khổ vất vả còn chưa kêu, hắn lại dám kêu. Là nàng đi cùng hắn tới Tây Tuyết. Nếu không phải vì sợ ngày khác hắn tỉnh lại sẽ hối hận, nàng lười phải đi một chuyến như vậy. Đó chính là hang hổ, không biết hai phụ tử nhà kia đang bố trí cạm bẫy gì để đón các nàng.
Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói vậy, mặt mày đau khổ. Bạch Trạch không đành lòng nhanh chóng nói: “Điện hạ, rất nhanh sẽ tới kinh thành, chỉ cần đến kinh thành, điện hạ sẽ an toàn."
Ninh Cảnh tức giận, lườm Bạch Trạch: “Ta chắc là bị nước vào đầu nên mới đồng ý theo các ngươi đến Tây Tuyết."
Bạch Trạch không nhịn được cười khổ, biểu đệ tuấn tú trước kia, sau khi bị thương đầu óc đơn giản hơn trước kia rất nhiều.
Phía trước có người tới bẩm báo: “Thống lĩnh đại nhân, phía trước có một đỉnh núi nhỏ, chúng ta có thể thu xếp nghỉ chân."
Bạch Trạch nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm còn chưa lên tiếng, Ninh Cảnh đã nói trước: “Đi, liền ở đỉnh núi phía trước đi, ta mệt không muốn đi nữa."
Vân Nhiễm lườm hắn, nhìn Bạch Trạch nói: “Vậy thì qua đêm trên đỉnh núi phía trước đi."
Bạch Trạch ra lệnh cho thuộc hạ bên ngoài: “Các người đi thăm dò trước, dọn dẹp sạch sẽ, đêm nay chúng ta qua đêm trên đỉnh núi."
“Ân, đại thống lĩnh." Thuộc hạ kim đao vệ xoay người đi thăm dò. Cuối cùng Ninh tiểu gia cũng im lặng, xe ngựa xóc nảy đi về phía trước, vừa mới đi được một đoạn, chưa đến đỉnh núi. Phía trước đột nhiên vang nên một tiếng nổ, sau đó có vô số cây đuốc, sáng rực cả một góc rừng.
Nổi lên vô số tiếng hò hét truyền vào trong xe.
Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch đen mặt nhìn nhau.
Vân Nhiễm nhanh miệng nói: “Có khi nào là Cung thân vương phái người ám sát chúng ta."
Bạch Trạch nhăn nhó, không lên tiếng, nhanh chóng vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy trên đường mòn, có một đám người vây quanh một người như trăng vây quanh sao. Người kia một thân cẩm bào màu đen, vóc người không cao, râu quai nón, căn bản không nhìn rõ mặt. Có điều đôi mắt lại rất sáng như sao đêm, dù cách xa vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đen bóng, sâu thẳm.
Chỉ nghe thấy người cầm đầu cười ha hả, âm thanh vang vọng trên con đường.
“Núi này ta trồng, đường này ta mở, nếu muốn đi qua thì để lại lộ phí."
Bạch Trạch thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, không phải là người của Cung thân vương, là sơn tặc."
Vân Nhiễm hơi nhíu mày, thản nhiên châm chọc: “Tây Tuyết các người nhiều sơn tặc hơn Đại Tuyên, trên đường từ Đại Tuyên tới đây không gặp ai, vừa qua thành Hành Dương đã gặp phải. Không biết là vì tặc nhiều hay tại vận mệnh chúng ta đen đủi."
Bạch Trạch im lặng, dọc đường đi hắn nhận ra tính tình vị quận chúa này không được tốt, điện hạ lại còn rất nghe lời nàng, ủng hộ nàng.
Ninh Cảnh thấy Vân Nhiễm mất hứng, đau lòng: “Vân tỷ tỷ, ta đi ra ngoài giúp tỷ giết mấy tên sơn tặc đó."
Ninh Cảnh vừa nói, Bạch Trạch đã đáp lời: “Điện hạ, nên để cho vi thần đi."
Ninh Cảnh cũng đồng ý, nói nhanh: “Vậy ngươi nhanh đi giết chết những người này đi, không chừa một ai, dám chọc Vân tỷ tỷ không vui, đáng chết."
Bạch Trạch liếc mắt nhìn Vân Nhiễm, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Nếu có thể khiến vị quận chúa này gả cho điện hạ, có thể giúp đỡ hắn củng cố giang sơn Tây Tuyết. Nghe Tô đại nhân từng nhiều lần nhắc đến năng lực của nữ nhân này rất lợi hại, có nàng trợ giúp điện hạ sẽ bình an.
Bạch Trạch lắc mình ra khỏi xe, Ninh Cảnh vén rèm nhìn ra ngoài.
Cách đó không xa, giọng nói của thủ lĩnh sơn tặc lại vang lên: “Các huynh đệ, nhanh bắt con dê béo kia lại cho ta."
“Ân, lão đại." Âm thanh vang dội trong màn đêm, tiếng hò reo không ngừng, Ninh Cảnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa thấy tình hình bên ngoài, đã nổi nên hứng thú, ném lại cho Vân Nhiễm một câu: “Vân tỷ tỷ, ta đi bắt vài ba tên sơn tặc về chơi."
Sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi: “Ninh Cảnh, quay lại, ai biết những người này có lai lịch như thế nào."
Đáng tiếc Ninh Cảnh đã sớm lắc mình đi ra ngoài. Vân Nhiễm đành phải lao ra theo. Nàng vừa xuống xe, đám sơn tặc trên sườn núi đã hú lên.
“Lão đại, có mĩ nữ."
“Lão đại, nhanh cướp về làm áp trại phu nhân."
“Lão đại, nhìn đi."
Giữa đám người là một đại hán không cao, vạm vỡ, hắn để râu quai nón nên không nhìn rõ ngoại hình, một đôi mắt sáng như trăng rằm, vừa nghe tiếng kêu của thuộc hạ lập tức nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt vui mừng, âm thanh thô trầm vang lên.
“Tiểu nương tử, các huynh đệ, lập tức bắt cho ta, đêm nay ta sẽ cưới tiểu nương tử."
Vân Nhiễm đen mặt, Ninh Cảnh đã sớm không nhịn được mắng: “Có cái rắm, sơn tặc chết tiệt, ta là người đầu tiên thu thập ngươi."
Ninh Cảnh lao bắn ra ngoài, Bạch Trạch vội vàng kêu lớn: “Ninh công tử, cẩn thận."
Bạch Trạch cũng lao lên đồng thời ra lệnh cho kim đao vệ phía sau: “Lên, giết hết bọn người này, không chừa một ai."
Trên đường núi nổi lên tiếng đánh nhau, ánh sáng đao kiếm lóe lên, âm thanh rung động, cuộc chiên cực kỳ gay cấn. Vân Nhiễm bất động, chưa gọi ám vệ ra. Bởi vì nàng biết thực lực của kim đao vệ, có thể dễ dàng thu thập đám sơn tặc này. Cho nên không mấy để ý, nhưng một lát sau, sắc mặt nàng khó coi, bởi vì võ công của đám sơn tặc này rất lợi hại, có thể so với kim đao vệ. Chuyện gì đây, sơn tặc sao lại lợi hại như vậy, kim đao vệ được huấn luyện rất nghiêm khắc, không ngờ lại đánh nhau với đám sơn tặc lại không chiếm được thế thượng phong.
Sắc mặt Vân Nhiễm u ám, đang muốn gọi ám vệ, không ngờ vừa ngẩng đầu, thủ lĩnh sơn tặc đã lao về phía này như một vệt sáng, tốc độ như tên, mục tiêu của hắn là Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm biến sắc, hét lên: “Ninh Cảnh, cẩn thận."
Vừa dứt lời, Vân Nhiễm lắc mình đánh về phía Ninh Cảnh. Nhưng tốc độ của sơn tặc kia còn nhanh hơn nàng, hơn nữa người này cực kì thông minh. Vừa lao về Ninh Cảnh, vừa bắn ra ám khí. Vân Nhiễm đỡ ám khí, lại là mấy cành liễu, công phu thật lợi hại.
Ninh Cảnh căn bản không phải đối thủ của người này, Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch biến sắc.
Vài bóng người lắc mình bắt Ninh Cảnh đi, Ninh Cảnh không biết chính mình gặp nguy hiểm nâng tay đánh một chưởng về phía tên thủ lĩnh, tay hắn tản ra khói đem. Vân Nhiễm ôm tâm lí ăn may hi vọng thủ lĩnh sơn tặc trúng độc.
Không ngờ nàng còn chưa nghĩ xong, tên thủ lĩnh đã oang oang: “Độc tốt, dám dùng độc, có điều ngươi tưởng đại gia đây sợ độc của ngươi sao?"
Hắn lắc mình tránh ra, như tia sáng vòng quanh người Ninh Cảnh, đánh một chưởng vào lưng hắn ta. Nắm lấy bả vai Ninh Cảnh không nhúc nhích. Sơn tặc kia duỗi tay vác Ninh Cảnh lên như cầm một cái bao tải, lắc mình đã trở về sườn núi.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò: “Lão đại uy vũ, lão đại vạn tuế, vừa ra tay đã thắng lợi trở về."
Bạch Trạch cùng Vân Nhiễm thấy Ninh Cảnh rơi vào tay sơn tặc, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vung tay lên, tất cả kim đao vệ đều lui xuống, hai bên chia làm hai phe. Ninh tiểu gia nằm trên vai tên sơn tặc mắng to.
“Đồ sơn tặc chết tiệt, mau thả ta ra, có tin ta độc chết ngươi, độc hỏng ngươi."
Đáng tiếc sơn tặc im lặng không để ý đến hắn. Không những vậy còn nâng tay đánh mạnh vào mông hắn: “Còn kêu nữa, kêu tiếp, xem ta có lột quần áo của người, lộ ra tiểu kê của ngươi, để cho mọi người quan sát."
Ninh tiểu gia kinh ngạc, hắn đã vô sỉ, xem ra hôm nay còn gặp phải người vô sỉ hơn. Ninh tiểu gia đứt hơi: “Ngươi dám."
“Không dám sao, vậy ta cởi quần áo của ngươi trước."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nói liền duỗi tay vứt Ninh Cảnh xuống, sau đó cởi áo của hắn, không chút chần chừ. Ninh tiểu gia sắp khóc, không cần, hắn không muốn lộ tiểu kê kê, rất mất mặt.
Sắc mặt Bạch Trạch trầm xuống, đây là thái tử của Tây Tuyết, nếu bị cởi hết quần áo để người ta nhìn thấy tiểu kê kê, việc này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nói sao, Bạch Trạch nhanh kêu lên: “Dừng ta, các ngươi muốn làm gì, chỉ cần đưa ra yêu cầu chúng ta nhất định sẽ thực hiện, các hạ chặn đường cướp bóc là vì muốn tiền bạc, nói đi cần bao nhiêu có thể thả người. Chỉ cần ra giá, chúng ta nhất định sẽ giao đủ.
Thủ lĩnh sơn tặc nghe thấy Bạch Trạch nói vậy, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng Vân Nhiễm, rồi gục đầu xuống giả vờ xấu hổ, nói nhanh: “Ta muốn tiểu nương tử, làm thê tử, muốn nàng sinh cho ta một tiểu tử béo mập, muốn đêm nay động phòng hoa chúc."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nói xong, thuộc hạ hoan hô: “Lão đại vạn tuế, lão đại cưới vợ, lão đại động phòng hoa chúc muộn rồi."
Ninh Cảnh đen mặt, hét lên: “Đồ sơn tặc chết tiệt, đừng đánh chủ ý lên người Vân tỷ tỷ của ta, ngươi nằm mơ đi."
Thủ lĩnh sơn tặc tức giận, khẽ vỗ vào mặt Ninh Cảnh: “Ngươi mới nằm mơ đi, nàng nhất định là tiểu thê tử của ta, ngươi dám nói nằm mơ, đánh chết ngươi."
Bàn tay kia tát vào mặt Ninh Cảnh, một lúc sau mặt Ninh tiểu gia xưng như bánh bao, Vân Nhiễm ở phía đối diện quát lên: “Dừng tay."
Thủ lĩnh sơn tặc dừng tay lại, nhìn Vân Nhiễm, lại thẹn thùng cúi đầu. Dáng người vạm vỡ, râu quái nón làm ra vẻ thnj thùng, còn rất tự nhiên. Nhưng không hiểu vì sao Vân Nhiễm không cảm thấy hận hắn, trực giác mách bảo nàng người này cũng không muốn hại các nàng, Vân Nhiễm thấy thật kì lạ.
Vân Nhiễm híp mắt đánh giá sơn tặc, xác nhận mình chưa từng gặp qua người này, nói nhanh: “Rốt cuộc các hạ muốn làm gì? Đừng giả vờ ngây dại."
“Tiểu tức phụ, ta muốn cưới nàng làm áp trại phu nhân, ngươi đồng ý làm phu nhân của ta, sinh cho ta tiểu tử béo mập đi."
Vân Nhiễm đen mặt, tên này thật khó đối phó.
“Chuyện này không có khả năng, ngươi vẫn nên đưa ra điều kiện khác đi, có thể đòi tiện, nhưng không thể đòi người."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nghe Vân Nhiễm nói vậy, vẻ mặt đau lòng, ai oán nhìn Vân Nhiễm. Nàng vừa thấy hắn như vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình bóng của một người, nhưng rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận. Người này sao có thể là Yến Kỳ, Yến Kỳ dáng người cao gầy, mặt mày tinh xảo như tuyết liên, quan trọng nhất là hắn thích sạch sẽ. Bất kể thế nào cũng không chịu được cảnh tượng trước mặt. Người trước mặt, dáng người vạm vỡ, râu quai nón, giọng thô vang dội, cả người chất phác, nàng lại có thể nhìn hắn giống với Yến Kỳ. Xem ra gần đây nàng hơi nhớ hắn, nhìn ai cũng có thể thành hắn.
Thủ lĩnh sơn tặc kéo Ninh Cảnh, đau lòng nói: “Tiểu nương tử không cần ta, ta thật đáng thương, ta phải về sơn trại chữa thương, nhân tiện lột da tiểu tử này nấu ăn."
Ninh tiểu da vừa nghe vậy liền đen mặt, đám sơn tặc kia còn cổ vũ: “Đêm nay có thịt để ăn, thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể ăn thịt."
Ninh tiểu gia hét lớn: “Không thể ăn thịt ta, không cần, thịt ta rất dai, ăn không ngon."
Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch đen mặt, tên này cố ý, không biết hắn có mục đích gì.
Vân Nhiễm cùng Bạch Trạch còn đang tập trung suy nghĩ, người nọ đã vác Ninh tiểu gia lên, giống như tha bao tải đi về hướng trên núi, Ninh tiểu gia khóc lớn: “Vân tỷ tỷ, cứu mạng."
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng lên tiếng: “Đứng lại."
Thủ lĩnh sơn tặc vừa nghe vậy, vui mừng dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Tiểu nương tử, có phải nàng đồng ý gả cho ta, cùng ta động phòng sinh ra tiểu tử béo mập."
Mắt Vân Nhiễm giật giật, có một loại xúc động muốn đánh người. Nếu không phải Ninh Cảnh nằm trong tay hắn, nàng muốn hung hăng đánh tên này, đồng ý muội muội nha ngươi còn động phòng sinh con, kiếp sau nàng cũng không cùng hắn động phòng sinh con. (Nói trước bước không qua."
Có điều trước mắt nàng chỉ có thể nhẫn nại.
“Được, ta đồng ý."
Vân Nhiễm cắn răng, Bạch Trạch cảm động nhìn Vân Nhiễm. Quận chúa, người chính là công thần của Tây Tuyết.
Vân Nhiễm khinh thường, ai thèm làm công thần. Bây giờ ta cực kì hối hận vì đã tới Tây Tuyết, chưa gì đã gặp phải chuyện như vậy, ai biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn thủ lĩnh sơn tặc. Không biết vì sao, nàng có cảm giác người này sẽ không xúc phạm tới bọn họ. Tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng không có hơi thở nguy hiểm.
“Ta đi tới, ngươi thả hắn."
Vân Nhiễm chỉ Ninh Cảnh, ý tứ lấy mình đổi hắn. Chỉ cần hắn đồng ý đổi người, nàng sẽ có biện pháp thu thập hắn. Tuy hắn vạm vỡ nhưng cũng rất thông minh, cười hắc hắc: “Tiểu nương tử, nàng đừng nghĩ lừa ta, chờ sau khi chúng ta thành thân, động phòng xong, ta sẽ thả người. Nàng yên tâm chỉ cần thành thân ta sẽ giữ lời."
Vân Nhiễm đen mặt, người kia nhanh tay ném Ninh Cảnh cho thuộc hạ bên cạnh ra lệnh: “Giam người này lại."
“Đúng vậy, lão đại."
Hai gã thuộc hạ nhanh chóng đáp lời, khiêng Ninh Cảnh lên núi.
Thủ lĩnh sơn tặc quay lại nhìn Vân Nhiễm.: “Tiểu nương tử, từ nay về sau nàng chính là nương tử của ta, mau theo ta lên núi thành thân, chính nàng đã đồng ý."
Vân Nhiễm thản nhiên đồng ý, Tiễn Tam dùng tốc độ tên bắn lao đến bên cạnh nàng. Bạch Trạch vừa thấy người này tới gần, nắm chặt đao trong tay, suy nghĩ xem nếu mình ra tay có bao nhiêu phần thắng. Vân Nhiễm xua tay ngăn cản hắn, võ công của người này sâu không lường được, ngay cả nàng cũng không nắm chắc phần thắng, bây giờ các nàng chỉ có một hi vọng duy nhất là dùng độc khống chế.
Tiễn Tam tới gần, có một mùi nồng đậm, Vân Nhiễm không nhịn được nhíu mày, mùi này quá nồng, nàng thấy không quen.
“Tiểu nương tử, chúng ta đi thôi."
Tiễn Tam kéo Vân Nhiễm đi, cổ tay vừa động, một ngân châm nhằm thẳng vào tay hắn, một tay khác cầm mê dược. Hai bút cùng vẽ, nàng không tin không khống chế được hắn. Ai ngờ, nàng vừa động Tiễn Tam đã xoay người né tránh ngân châm, đồng thời mê dược rơi trúng người hắn nhưng không có tác dụng, ngược lại hắn thuận lợi bắt được tay Vân Nhiễm, kéo nàng lên núi.
Bạch Trạch ở phía sau vung tay lên, muốn dẫn kim đao vệ đuổi theo. Không ngờ trong bóng đêm vang lên giọng nói thô vang của Tiễn Tam: “Các ngươi dám lên núi, liền nhặt xác tiểu tử kia."
Một lời khiến cho đám người Bạch Trạch dừng bước, không dám lên núi, sợ người quái dị này mạc danh kì diệu khiến điện hạ bị thương.
Trước khi biến mất vào bóng tối, Tiễn Tam hét lớn: “Các huynh đệ, đóng sửa sơn trại, không cho bất cứ ai lên núi, hôm nay lão đại cưới nương tử, chúng ta phải vui vẻ ăn uống rượu ăn thịt."
Trên sườn núi lập tức nổi lên tiếng hoan hô. Bạch Trạch cùng đám kim đao vệ nhăn mặt, người người đều im lặng, cuối cùng Bạch Trạch đành dẫn thuộc hạ đến một chỗ để thương lượng cứu quận chúa cùng điện hạ.
Về phần Vân Nhiễm bị Tiễn Tam lôi kéo đạp gió lên núi. Trong màn đêm, bóng dáng hai người nhanh nhẹ đi thẳng về phía đỉnh núi, một tay Vân Nhiễm bị nắm, tay khác rút nhuyễn kiếm bên hông đâm thẳng về phía Tiễn Tam. Kiếm khí sắc bén, hắn nhanh chóng lui về phía sau, buông tay nàng ra đồng thời hét lên.
“Tiểu nương tử, nàng định mưu sát chồng ah, không nên làm như vậy, giết chồng, nàng sẽ thành tiểu qua phụ, ai sẽ thương nàng."
Vân Nhiễm giận đen mặt, cơn tức xông lên não, nhuyễn kiếm như đòi mạng đoạt hồn nhằm về phía Tiễn Tam. Hắn liên tục tránh né, Vân Nhiễm không thể đánh trúng hắn, hai người giống như tình nhân nhỏ đang chơi đùa.
“Tiểu nương tử, nàng hạ thủ lưu tình, tối nay chúng ta còn phải thành thân, ta còn muốn động phòng nàng còn phải sinh con cho ta."
“Sinh muội muội nhà ngươi, tiện nam, đứng lại xem ta có giết ngươi."
Vân Nhiễm luôn bình tĩnh, có khi nào lại thiệt thòi như vậy, tự nhiên biến thành tiểu nương tử của người ta, còn là một tên thô kệch râu quai nói. Nhìn qua chất phác, nhưng lại không thể chấp nhận, thật khiến cho người ta giận nghiến răng nghiến lợi.
“Đứng lại, xem ta có giết ngươi không."
Người này chẳng những võ công lợi hại, độc cũng không thể làm hắn bị thương, chắc chắn hắn đã uống giải độc đan kì dược nào đó. Nhất thời Van Nhiễm không thể ra tay với hắn.
Tiễn Tam vừa né tránh, vừa tủi thân hét lên: “Tiểu nương tử, chính nàng đồng ý gả cho ta, bây giờ nàng chính là nương tử của ta, sao lại không thừa nhận, còn muốn giết ta, giết ta làm sao có tiểu tử mập mạp."
Vân Nhiễm giận đến bốc khói, kiếm vô hồn không lưu tình, ra chiêu thức lợi hại, trong màn đêm ánh kiếm màu hồng tràn ngập sát khí, đây là lăng ba khấp huyết Vân Nhiễm luyện lúc ở trong địa lao, kiếm pháp lợi hại bá đạo, chưa chắc Tiễn Tam đã chống đỡ được.
Có điều hắn rất khôn khéo, vừa thấy Vân Nhiễm dùng lăng ba khấp huyết, hắn đã lui về phía sau, thu hồi vẻ đùa giỡn. Thân hình nhanh như tia chớp, bắn thẳng đến bên cạnh Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cả kinh lui lại phía sau, dừng lại lăng ba khấp huyết, nhanh chóng né tránh tay của Tiễn Tam. Hắn bắt trượt, xoay mình bay lên không, trong đêm như quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Vân Nhiễm không biết làm thế nào. Cuối cùng bị hắn điểm huyệt không thể động đậy.
Kiếm vô hồn rơi xuống, Tiễn Tam vui mừng nhặt nhuyễn kiếm: “Tiểu nương tử chúng ta lên núi thành thân, tiểu tâm can, tiểu tức phụ, ta thương nàng bao nhiêu cũng không đủ."
Tiểu Tam lớn giọng hét vang trong màn đêm, hắn duỗi tay ra khiêng Vân Nhiễm lên núi.
Vân Nhiễm nghĩ muốn hộc máu, sao hôm nay lại gặp phải mặt hàng như vậy, võ công cao, không trúng độc. Người lợi hại như vậy sao có thể chỉ làm thủ lĩnh sơn tặc, Vân Nhiễm cảm đấy không thể tin, trong đầu nàng nghĩ, người này nhất định có bối cảnh, nhưng lai lịch của hắn thế nào?
Vân Nhiễm nghĩ, giọng Tiễn Tam hưng phấn hát ca: “Tiểu nương tử, trắng trắng, mềm mềm, tiểu nương tử của ta, a a a vừa trắng lại vừa thơm, hôm nay chúng ta động phòng, ngày mai sẽ có tiểu tử béo mập."
Vân Nhiễm lạnh cả cười, thầm nghĩ muốn cắn chết người này, động muội muội nhà ngươi, sinh muội muội nhà ngươi.
“Câm miệng."
Vân Nhiễm quát lạnh, Tiễn Tam ngoan ngoãn im lặng, vẻ mặt lấy lòng: “Tiểu nương tử, ngươi đừng tức giận, tuy rằng ta hơi thô thiển, nhưng sẽ thương ngươi."
Vân Nhiễm lườm hắn, rõ ràng mình bị hắn khống chế nên sợ hãi, nhưng nàng lại không sợ. Vân Nhiễm không hiểu vì sao mình lại như vậy, nhìn Tiễn Tam cười như nắng, dịu dàng nói: “Tiễn Tam, ngươi tới đây, ta nói với ngươi một câu."
Tiễn Tam đưa mặt tới, Vân Nhiễm lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ không tin, lần này ngươi không ngã xuống."
Vân Nhiễm dùng răng cắn nát mê dược tam thiên, người bình thường trúng phải ngủ ba ngày mới tỉnh. Dù Tiễn tam có võ công lợi hại, trúng phải cũng phải ngủ ít nhất hai ngày. Bình thường Vân Nhiễm không dùng hương này, nhưng lần này Tiễn Tam chọc giận nàng, nàng muốn tên chết tiệt này ngủ hai ngày, không đúng, nàng muốn hắn ngủ đến chết.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Tiễn Tam rung đùi đắc ý cười: “Tiểu nương tử, miệng nàng thật thơm, đêm nay chúng ta hôn một cái."
Vân Nhiễm đen mặt, thật muốn ngất, người này sao lại yêu nghiệt lì lợm như vậy, dù nàng dùng chiêu gì cũng không được.
Tiễn Tam lại khiêng Vân Nhiễm đi dọc đường núi, về đến sơn trại có không ít sơn tặc hoan hô: “Lão đại vạn tuế, lão đại uy vũ, đêm nay lão đại làm tân lang."
Tiễn Tam hô lớn với đám sơn tặc: “Các huynh đệ, nướng thịt, đến hầm lấy rượu đêm nay phải no say, lão đại cưới thê tử, người người đều chơi vui vẻ."
Tiễn Tam hào sảng nói, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô vang dội, Vân Nhiễm trợn mắt, trong lòng tính toán, nên làm thế nào hạ gục Tiễn Tam sau đó đốt sơn trại.
Tiễn Tam đuổi đám sơn tặc đi, khiêng Vân Nhiễm về phòng mình. Đặt nàng lên giường, nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt kia rất sáng, miệng không ngừng kêu: “Tiểu nương tử trắng mềm của ta, cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật thơm, chúng ta hôn một cái đi."
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu