Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 116: Mưu đồ bí mật hại Vân Nhiễm
Trên quảng trường chùa Tướng Quốc, Van Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy không nhịn được, cười rộ lên, người này đủ thiếu đạo đức. Lại muốn Cơ Kinh Thiên đứng trước mặt nhiều người mắng Nghiễm Nguyên Tử, có thể tưởng tượng hắn sẽ bị ngập trong nước bọt, Vân Nhiễm vừa tưởng tượng, vừa đưa mắt nhìn, cách đó không xa Cơ Kình Thiên đang trao đổi ánh mắt với Tiêu Bắc Dã. Một người nhanh chóng quét tầm mắt sang bên này.
Động tác của hai người rất nhanh, chỉ liếc qua một cái, rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục nghe Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo, có điều một ánh mắt này lại khiến Vân Nhiễm nắm bắt được chút thông tin, hai người kia cố làm ra vẻ tự nhiên, rõ ràng là kỳ lạ. Theo đạo lý bọn nên chú ý tới Yến Kỳ hoặc là nàng, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối đều làm như không nhìn thấy hai người, khác thường chắc chắn có mưu.
Khóe miệng Vân Nhiễm nở nụ cười, xem ra hôm nay có trò hay, không chỉ có hai người bọn họ hợp tác đối phó Cơ Kình Thiên, chỉ sợ Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cũng hợp tác đối phó người khác, đương nhiên bọn họ đối phó không phải là nàng, mà là Yến Kỳ.
Vân Nhiễm quay đầu nhìn Yến Kỳ, viết chữ trong tay hắn.
“Hôm nay ngươi gặp vận xui rồi, Cơ thái tử cùng Tiêu thế tử cũng hợp tác đối phó ngươi."
Ánh mắt Yến Kỳ tràn đầy lệ khí nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hai người kia, hoàn toàn tin tưởng Vân Nhiễm, xem ra hai người này thật sự có thể hợp tác đối phó hắn.
Yến Kỳ nở nụ cười, tao nhã xinh đẹp, các vị phu nhân tiểu thư đều bị hắn hấp dẫn, lén nhìn, có điều rất nhanh lực chú ý đã chuyển tới người Nghiễm Nguyên Tử đang giảng đạo.
Vân Nhiễm im lặng lấy ra một viên giải độc đan đưa cho Yến Kỳ: “Đây là giải độc đan, ngươi ăn vào, đề phòng bọn họ dở trò."
Ánh mắt Yến Kỳ hơi tối, khóe môi cười ôn hòa, cầm lấy giải độc đan nhanh chóng nuốt xuống.
Vân Nhiễm nhìn hắn hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng hơi kinh ngạc. Không ngờ, người như Yến Kỳ lại tin tưởng nàng, việc này có chút ngoài ý muốn, nàng nghĩ đến quan hệ đồng minh giữa hai người bọn họ. Xem ra bây giờ Yến Kỳ rất tín nhiệm nàng, hành động nho nhỏ của hắn khiến tâm trạng nàng sung sướng, đồng thời âm thầm quyết định, Yến Kỳ không chỉ là đồng minh, từ giờ phút này hắn là bằng hữu của nàng.( Âm mưu của sói xám lại tiến thêm được một bước."
Yến Kỳ ăn xong giải độc đan, Vân Nhiễm đưa cho hắn một viên thuốc viết: “Đây là thuốc khiến người ta mất kiểm soát tâm trí, vì được chế từ hoa cỏ, nên người bình thường không phát hiện ra, ngươi nghĩ cách hạ trên người Cơ Kình Thiên, khiến hắn mất kiểm soát, nhưng phải cẩn thận một chút. Cơ Kình Thiên không phải người vô dụng."
“Tiếp theo hãy xem ta thể hiện."
Yến Kỳ dùng chữ viết, khóe môi cong cong cười, tiếp theo, nàng chỉ chờ xem náo nhiệt.
Tâm tình Vân Nhiễm tốt lên, có điều vừa mới ngẩng đầu nhìn Nghiễm Nguyên Tử, trong lòng lại không thoải mái. Lông mày hơi nhíu lại nhìn chằm chằm bóng dáng tiên phong đạo cốt. Lúc này ánh mắt đang nhìn tín đồ, ra vẻ cao tăng đăng đạo phổ độ chúng sinh, tiếng kinh phật không ngừng vang lên, phía dưới mọi người như si như say, người người im lặng nghe đại sư giảng đạo.
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử, nhìn bề ngoài thật sự đoan chính, nhưng dung mạo rất giống với người trong bức họa sư phụ đã đưa cho nàng xem. Hắn thật sự là tên cặn bã của Lưu Hoa Đường sao.
Yến Kỳ ở bên cạnh bí mật ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị dùng thuốc Vân Nhiễm đưa hạ lên người Cơ Kình Khiên, khiến hắn bị ngàn người chửi mắng.
Có điều Yến Kỳ còn chưa ra mệnh lệnh, phía quảng trường đã có người kêu: “Cháy rồi, nhanh đi lấy nước!"
Một câu khiến cho mọi người bừng tỉnh trong cơn say, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bài diễn thuyết của Nghiễm Nguyên Tử bị cắt ngang, ông cũng không bực mình, chậm rãi đứng dậy, phân phó vài hòa thượng: “Đi xem đã xảy ra chuyện gì?"
Có không ít người đứng dậy, bàn tán, Yến Kỳ nhanh chóng hạ lệnh cho thuộc hạ thừa cơ hạ dược Cơ Kình Thiên, đồng thời lệnh cho vài người khác âm thầm chạy tới kiểm tra chỗ bị cháy, việc này rõ ràng có điểm khác thường. Chùa Tướng Quốc đã có lịch sử trăm năm chưa từng xảy ra hỏa hoạn, hôm nay là ngày Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo lại xảy ra chuyện như vậy.
Vài tên thuộc hạ lĩnh mệnh dời đi, trong đám người, ánh mắt Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã hung ác nhìn Yến Kỳ cách đó không xa. Khóe môi nở nụ cười âm hiểm, đến khi nhìn thấy Vân Nhiễm bên cạnh Yến Kỳ, sắc mặt lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Lúc trước Cơ Kình Thiên về tới dịch cung, Tiêu Bắc Dã biết hắn bắt cóc Van Nhiễm, tức giận đánh hắn một trận. Có điều Cơ Kình Thiên lại hô tạm dừng, đưa ra một lời đề nghị, trước mắt bọn họ đều có chung địch nhân là Yến Kỳ, bọn họ phải trừ bỏ hắn, có tên này cản đường, bọn họ đừng mong theo đuổi được quận chúa Trường Bình.
Chờ bọn họ tiêu diệt Yến Kỳ, lại tiếp tục theo đuổi quận chúa, cạnh tranh công bằng, dù Vân Nhiễm chọn gả cho ai, người còn lại cũng sẽ chúc phúc.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã vì một nữ nhân như Vân Nhiễm kết thành đồng minh, muốn đánh Yến Kỳ một đòn trí mạng.
Hôm nay đại sư chùa Tướng Quốc Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo, đúng là một cơ hội tốt, bọn họ không tin không diệt trừ được Yến Kỳ.
Trong đám người, dĩ nhiên Yến Kỳ không biết suy nghĩ của Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã. Hiện tau hắn đang suy nghĩ chuyện hỏa hoạn ở chùa Tướng Quốc có bí mật gì, nhất định có chiêu trò phía sau.
Yến Kỳ đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên cách đó không xa có người lặng lẽ tới gần hắn, ánh mắt Yến Kỳ bắn lên tia sắc bén, tràn đầy thị huyết, người kia giơ tay lên phủi thứ gì đó bay lên người hắn, Yến Kỳ làm như vô ý lấy tốc độ cực nhanh, lấy được thứ kia, là một viên thuốc nhỏ.
Thuốc này vừa chạm vào tay đã tan, không sắc không vị, Yến Kỳ nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm nhìn hắn, viết chữ: “Sao thế?"
“Có người hạ dược ta, thuốc này vừa chạm vào ta đã tan, không sắc, không vị."
“Tay nào?"
“Tay phải."
Vân Nhiễm lấy tay sờ sờ tay phải Yến Kỳ sau đó đưa lên mũi ngửi, khóe môi nở nụ cười hờ hừng, viết lại vào tay hắn: “Thật may trước đó ta đã cho ngươi ăn giải độc đan, cho nên không có việc gì, đây là một loại thuốc khiến người ta mất kiểm soát, xem ra Cơ Kình Thiên cũng nghĩ giống chúng ta, hắn cũng muốn ngươi đứng trước mặt mọi người lớn tiếng mắng Nghiêm Nguyên Tử.
“Đáng chết."
Yến Kỳ cắn răng, ánh mắt tràn đầy sát khí, xem ra hôm nay chùa Tướng Quốc sẽ không dễ dàng, hắ phải cẩn thận hai người này, ngoại trừ bọn họ còn có những người khác.
Lúc trước nhìn thoáng qua hắn thấy, ngoại trừ bọn họ, còn có cả Định vương cùng thế tử phủ Hoài Nam Dung Dật Thần, đám người Hàn Minh Ngọc cùng Viên Bưu đã rời kinh về lại đất phong.
Sở Dật Lâm cùng Dung Dật Thần cũng không phải dạng người tốt, hắn vẫn nên cẩn thận.
Yến Kỳ vừa suy nghĩ vừa quan sát động tĩnh, hòa thượng Nghiễm Nguyên Tử phái đi nhanh chóng quay trở lại bẩm báo, đại sư khẽ gật đầu, quay lại nhìn các tín đồ dưới quảng trường.
“Các vị không cần hoảng sợ, đã tìm được nguyên nhân gây cháy, chính là do lửa trong nhà bếp chưa có được dập tắt hoàn toàn, cho nên mới xảy ra hỏa hoạn, mời mọi người ngồi xuống tiếp tục nghe giảng đạo."
Lúc này ẩn trong tối có người tới bẩm báo với Yến Kỳ: “Gia, phía sau viện có người chôn hình nộm bằng vải, bên trên hình như có ngày tháng năm sinh của đương kim hoàng thượng, trên hình nộm còn bị đâm không ít châm, giống như là nguyền rủa gì đó."
Thủ hạ vừa bẩm báo sắc mặt Yến Kỳ đen lại, trong mắt bắn ra tia ngoan lệ, là thuật vu chú, chuyện này nếu rơi xuống đầu ai sẽ phiền toái, hơn nữa việc này cũng không đơn giản, người bình thường không làm được.
Ánh mắt Yến Kỳ thị huyết bắn về phía Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã. Nếu đây là cách họ đối phó hắn thì thật sự đủ âm hiểm, nếu hắn không phát hiện ra, chỉ sợ không chỉ có hắn mà cả phủ Yến vương cũng không thoát khỏi tội chết.
Thuật vu chú đã bị cấm ở Đại Tuyên, nghe nói trước kia có một vị phi tử trong cung dùng, sau đó bị phát hiện cửu tộc đều bị diệt. Phi tử kia bị xử ngũ mã phanh thây ném xác vào núi cho sói ăn. Sau này hoàng đế ra lệnh cấm nếu có người xử dụng thuật vu chú, chu di cửu tộc, chính vì thế trong ngoài Đại Tuyên không ai dám dùng loại ta thuật này, đây quả là chiêu tàn nhẫn.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám như vực sâu, lập tức ra lệnh cho Trực Nhật: “Tìm toàn bộ các hình nộm, loại bỏ quần áo trên người có tin tức liên quan đến ta, dùng máu ngâm hình nộm, trộn vào đó hoa lạc nhật tử vũ của Đông Viêm, nhất định phải tìm cẩn thận, không được để sót bất cứ thứ gì."
“Ân."
Trực Nhật yên lặng lắc mình rời đi, trên mặt Yến Kỳ hiện lên vẻ long lắng, ánh mắt bắn ra tia ngoan độc. Cơ Kình Thiên, Tiêu Bắc Dã, không phải các ngươi muốn tính kế bản quận vương sao. Ta đây liền tương kế tự kế, mặc kệ các ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngâm máu đều sẽ bị mở nhìn không rõ, nhưng trên người hình nộm lại có hoa lạc nhật vũ tử, chỉ sợ Đông Viêm các ngươi có mười cái miệng cũng không cãi được. Vân Nhiễm phát hiện Yến Kỳ khác thường liền nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?"
Yến Kỳ khôi phục lại một chút, viết chữ trong tay nàng.
“Đám cháy ở sau viện là có người động chân tay, vừa rồi ta phái thuộc hạ đi thăm dò, phát hiện có người lợi dụng thời cơ chôn rối gỗ xuống, trên đó có viết ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng, còn cắm rất nhiều cây châm."
Vân Nhiễm kinh ngạc, thuật vu chú, tuy rằng nàng không tin những thứ mê tín đó, nhưng Đại Tuyên có lệnh cấm thuật này, hơn nữa những người này cũng rất tin tưởng vào tà thuật.
Vân Nhiễm viết lại vào tay Yến Kỳ: “Là kẻ nào động tay chân?"
“Chưa biết rõ, có điều người bình thường không có khả năng làm ra được chuyện như vậy, người có thể thuận lợi làm loạn trong chùa Tướng Quốc cũng khồng nhiều, ngươi nói xem hiện tại kẻ nào hận ta nhất."
Vân Nhiễm nhíu mày, trong lòng đã hiểu rõ. Việc này rất có thể do Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã làm, hai người kia đủ hạn, hơn nữa mưu kế đủ sâu. May mắn Yến Kỳ hợp tác với nàng cho nên tránh được một kiếp, nếu không phải nàng cho hắn ăn giải độc đan. Khẳng định Yến Kỳ sẽ trúng kế, thần trí mơ hồ, ăn nói linh tinh lớn tiếng mắng Nghiễm Nguyên Tử, khiến người người giận hắn. Sau đó lại xảy ra hỏa hoạn, có người phát hiện rối gỗ bùa chú, trên con rối chắc chắn có dấu hiệu ám chỉ Yến Kỳ, đến lúc đó hắn có trăm cái miệng cũng không thanh minh được.
Vân Nhiễm sợ hãi, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã quả nhiên đủ ngoan độc.
Vân Nhiễm viết trong tay Yến Kỳ: “Ngươi cẩn thận một chút, hôm này chùa Tướng Quốc tiềm ẩn nguy hiểm trùng trùng, bọn họ một kế không thành, rất có khả năng sẽ có chiêu tiếp theo, ngươi phân phó thuộc hạ chú ý đỗng tĩnh khắp nơi, có điểm nào khác thường, lập tức báo lại."
Yến Kỳ đáp ứng, âm thầm ra lệnh cho các thuộc hạ chú ý động tĩnh chùa Tướng Quốc.
Vân Nhiễm imm lặng, tiếng đại sư Nghiễm Nguyên Tử vang vang truyền tới: “Tuy rằng sinh mệnh chia thành nhiều loại khác nhau, mỗi loại phúc báo, trí tuệ, tuổi thọ dài ngắn trong mỗi hoàn cảnh đều không giống nhau. Nhưng quy luật sinh tồn thì như nhau, thế nên mới có thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, mỗi hành động của chúng ta đều có thiện quả tương ứng, tuần hoàn…"
Phía trên Nghiễm Nguyên Tử nói rất say sưa, phía dưới mọi người chân thành lắng nghe.
Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, thật sự có thiện giả thiện báo, ác giả ác báo sao, nếu như vậy trên đời này làm gì còn người xấu? Ngay như bản thân Nghiễm Nguyên Tử, ai biết rốt cuộc hắn là loại người như thế nào, nói không chừng chỉ là tên lừa gạt làm ra vẻ đàng hoàng.
Không nói đến chuyện xa xôi, trước mắt là chuyện thuật vu chú, Nghiễm Nguyên Tử có tham gia hay không?
Không biết là vì ngoại hình của Nghiễm Nguyên Tử lại giống với phản đồ sư phụ từng nói, hay còn có ẩn tình khác. Vân Nhiễm rất không thích vị đại sư này, cảm thấy người này là tên lừa gạt, che mắt mọi người.
Vân Nhiễm đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên trong đám người có người quát lớn: “Im miệng."
Một tiếng quát lớn, khiến người người giật mình quay đầu nhìn lại, liền thấy Cơ thái tử Đông Viêm đứng dậy vẻ mặt căm hận, chỉ vào Nghiễm Nguyên Tử: “Ngươi là đồ đại lừa đảo ăn nói tinh tinh, lừa mọi người, cút xuống cho bản cung, nếu còn dám nói môt câu, thử xem bản cung có đập nát miệng của ngươi không, đồ lừa đảo như ngươi có tư cách gì giảng đạo cho chúng sinh, có tư cách gì nói về lục đạo luân hồi."
Chuyện phát sinh đột ngột, khiến Nghiễm Nguyên Tử ngây ngẩn cả người, nhìn vị thái tử này, nhất thời không biết nói gì mới đúng. Bởi vì chuyện này không giống với kế hoạch đã định trước đó, rõ ràng là Yến quận vương lớn tiếng mắng chửi, sao lại thành thế này.
Nghiễm Nguyên Tử đang cố gắng suy nghĩ xem xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Tiêu Bắc Dã cũn kinh ngạc, Cơ Kình Thiên làm sao vậy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi điên rồi."
Hắn lập tức kéo Cơ Kình Thiên ngồi xuống, đáng tiếc tên kia vùng ra khỏi tay hắn, lại chỉ Nghiễm Nguyên Tử mắng tiếp: “Ngươi là con lừa ngu ngốc, ngươi không chịu xuống, bản cung lên đá ngươi xuống."
Nghiễm Nguyên Tử căm tức, khuôn mặt tím đỏ, chỉ vào Cơ Kình Thiên giận không nói nên lời.
“Ngươi, ngươi?"
Tiêu Bắc Dã đã phát hiện thấy vẻ mặt Cơ Kình Thiên khác thường, ánh mắt hắn hơi hồng, thần trí mơ hồ, tên này đã bị người khác động thủ.
Nghĩ vậy, Tiêu Bắc Dã toát mồ hôi, lúc trước bọn họ đã bàn bạc rất kỹ tính kế Yến Kỳ, không ngờ bây giờ lại bị hắn động tay động chân.
Trên quảng trường đã có không ít người muốn hét lớn: “Cơ thái tử, sao có thể bất kính với đại sư Nghiễm Nguyên Tử."
“Đúng vậy, đây là Lương Thành Đại Tuyên, không phải Đông Viêm của các ngươi, ngươi không thích nghe thì cút ra khỏi Lương Thành."
“Đuổi hắn đi đi, dám can đảm xúc phạm đại sư."
Không ít phu nhân tiểu thư lớn tiếng, hôm nay các nàng chạy tới nghe giảng đạo, là vì muốn trở thành người có duyên được hắn đoán mệnh. Nghe nói hắn đoán rất linh nghiệm, các nàng thật sự muốn thay nữ nhi này mình cầu một mối nhân duyên tốt.
Không ngờ vị thái tử Đông Viêm này lại làm càn, dám đứng trước mặt nhiều người mắng đại sư, rất nhiều người đều chửi mắng Cơ Kình Thiên.
Tiêu Bắc Dã thấy Cơ Kình Thiên đã bắt đầu tức giận, nhanh chóng đánh ngất hắn.
Tiêu Bắc Dã ngẩng đầu nhìn Nghiễm Nguyên Tử, lại nhìn mọi người đang phẫn nộ nói: “Các vị bớt giận, Cơ thái tử bị rối loạn tâm trí, chắc là do ở chùa Tướng Quốc có tà khí, khiến hắn mất kiểm soát, đại sư nên đề phòng kiểm tra một chút."
Nhận được ám hiệu của Tiêu Bắc Dã, tuy trong lòng vẫn còn căm tức, nhưng nghĩ đến số tiền kia, hắn thu lại tức giận, giơ tay ý bảo mọi người im lặng. Sau đó nhắm mắt bấm đốt tay, một lát sau đột nhiên mở mắt, còn nói như thật: “Đúng vậy, trong chùa có tà khí, khiến Cơ thái tử mất kiểm soát, tức giận mắng bổn tọa."
Hắn vừa nói xong, đằng sau có chú tiểu chạy tới, nhanh chóng bẩm báo: “Đại sư, không tốt, phát hiện thuật vu chú con rối gỗ ở đằng sau viện."
“Thuật vu chú."
Một lời như sấm sét, oanh tạc tất cả mọi người. Người người đều đứng dậy, bàn tán xôn xo, không ít người bất an lo lắng, thuật vu chú bị cấm ở Đai Tuyên, nếu ai dính đến chuyện này, chỉ có con đường chết. Chẳng những mình xui xẻo, ngay đến đại gia tộc sau lưng cũng có khả năng gặp xui xẻo.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tới nghe giảng đạo lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu biết trước các nàng sẽ không tới.
Trong lòng không ít người thầm oán, cuối cùng đều nhìn đại sư Nghiễm Nguyên Tử.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đang muốn nói chuyện, Định vương vốn đang ngồi im lại đứng dậy. Vừa rồi Cơ thái tử lớn tiếng mắng Nghiễm Nguyên Tử, hắn có thể vờ như không thấy, nhưng thuật vu chú có liên quan tới triều đình bọn họ.
Định vương hắn ở đây, sao có thể không ra mặt.
Yến Kỳ cũng đứng dậy, hắn là Yến quận vương Đại Tuyên, cũng không thể đứng ngoài.
Yến Kỳ dẫn vài tên thuộc hạ đi về phía trước, không nhìn Nghiễm Nguyên Tử mà nhìn Định vương chào hỏi: “Gặp qua Định vương điện hạ."
“Đứng lên đi."
Định vương vung tay lên cũng không làm khó Yến Kỳ, hắn còn đang bận suy nghĩ xem làm thế nào lấy lại được quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân, gần đây hắn bất động, cũng không để mẫu hậu hành động.
Hắn đang chờ thời cơ thích hợp.
Định vương nhìn tiểu hòa thượng vừa mới bẩm báo: “Đi, lập tức mang rối rỗ tới đây, bổn vương muốn điều tra, rốt cuộc chuyện này là do kẻ nào gây ra."
Tiểu hòa thượng nhanh chóng đưa mắt nhìn Nghiễm Nguyên Tử. Nghiễm Nguyên Tử cũng không dám trêu chọc Định vương, phất tay ra lệnh cho tiểu hòa thượng mang rối gỗ đến đây.
Tiểu hòa thượng nhận lệnh đi lấy rối gỗ. Nghiễm Nguyên Tử không có gì bất an, nhưng Tiêu Bắc Dã lại có chút không yên tâm. Hắn nhớ rõ lúc bọn họ chôn xuống chỉ có rối gỗ, không dính máu, sao giờ lại biến thành con rối dính máu.
Lúc này Cơ Kình Thiên cũng đã tỉnh lại, ánh mắt đã khôi phục bình thường, hắn nhớ tới chuyện vừa xảy ra, bàn tay nắm chặt lại, nổi cả gân xanh.
Trong mắt Cơ Kình Thiên tràn đầy sát khí, giận dữ bắn về phía Yến Kỳ, không có gì bất ngờ thì chính Yến Kỳ đã ra tay với hắn, chỉ sợ Vân Nhiễm cũng liên quan.
Bởi vì chỉ có Vân Nhiễm mới có thuốc lợi hại như vậy, khiến cho thần không biết, quỷ không hay.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên đau đớn, nhìn Vân Nhiễm cách đó không xa. Vân Nhiễm đang cười như nắng nhìn mọi chuyện xảy ra, dáng vẻ bàn quan không liên quan đến mình. Khiến Cơ Kình Thiên vừa giận vừa đau, vì sao nữ nhân này không thích hắn, hắn có chỗ nào kém hơn Yến Kỳ. Hắn ta chỉ là một quận vương nho nhỏ ở Đại Tuyên, hắn là thái tử Đông Viêm, sau này sẽ là hoàng đế, nàng gả cho hắn sẽ là hoàng hậu.
Cơ Kình Thiên đang bối rối, Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cơ thái tử, bản thế tử nhớ rõ, lúc trước ngươi chôn xuống chỉ có con rối không có màu."
Cơ Kình Thiên hoàn hồn đáp: “Đúng là không có máu, có chuyện gì vậy?"
“Vừa rồi tiểu hòa thượng báo lại, phát hiện con rối có dính máu, việc này rõ ràng khác thường."
Sắc mặt hai người khó coi, vốn hai người hợp tác khiến Yến Kỳ rơi vào vậy, chỉ cần thuật vu chú bại lộ, Yến Kỳ không chết cũng lột da, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai người còn đang bối rối bên kia đã có vài hòa thượng đi tới, dẫn đầu là một hòa thượng, mắt sáng, rất có thể là phương trượng chùa Tướng Quốc, con rối nhiễm máu đã kinh động đến phương trượng, ông tự dẫn theo người tới đây.
Lão phương trượng cùng vài vị cao tăng hành lễ với Định vương, Yến Kỳ.
“Gặp qua Định vương, Yến quận vương."
Định vương phất tay cho mọi người đứng đậy, Yến Kỳ khẽ gật đầu.
Sở Dật Lâm nhìn lão phương trượng: “Đại sư, việc này xảy ra ở chùa Tướng Quốc, nếu không điều tra ra sự thật, hòa thượng trong chúa khó tránh khỏi trách nhiệm liên quan."
Phương trượng cùng vài vị cao tăng khẽ tay đổi sắc mặt, chùa Tướng Quốc đã có trăm năm, bọn họ có nằm mơ cũng dám nghĩ có người dám ra tay ở đây.
Phương trượng trầm ổn nhìn Định vương: “Xin Định vương điều tra rõ sự việc, trả lại trong sạch cho chùa chúng ta."
Định vương không nói nhiều, vươn tay ra: “Rối gỗ đâu?"
Hai tiểu hòa thượng đứng phía sau, mặt trắng bệch nhanh chóng đi ra dâng lên ba con rối.
Trên con rối cắm đầy kim châm, mỗi cây kim đều cắm vào huyệt đạo quan trọng, đồng thời trên hai má cũng dính đầy máu tươi, đặc biệt trên ba con rối đều có ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng.
Trong mắt Sở Dật Lâm hiện lên vẻ lo lắng, tay nắm chặt con rối, quát lên: “Đại Tuyên ta cấm dùng thuật vu chú, không ngờ có người dám làm như vậy, nếu để bổn vương tra ra người đứng phía sau, bổn vương nhất định diệt cửu tộc nhà hắn."
Rất nhiều người đang có mặt đều sợ hãi, nhất là con rối kia dính máu thật kinh khủng, dọa chết người.
Người người đều không dám nhìn đồ trong tay Định vương.
Không ít người lui về phía sau, cố tình tránh thật xa.
Định vương ra lệnh cho thuộc hạ: “Vừa rồi sau viện xảy ra hỏa hoạn, hiển nhiên là có người lợi dụng chuyện này để giấu con rối trong chùa, nguyền rủa hoàng thượng trong cung, người tới, bắt tất cả những hòa thượng có mặt tới đây."
Định vương vung tay ra lệnh, vài bóng dáng nhanh chong đi tới sau viện.
Sở Dật Lâm nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem việc này?"
Yến Kỳ đưa tay cầm lấy con rối, ánh mắt hơi mị lên, khóe môi cười ôn hòa, nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cách đó không xa đang bất an.
Thanh âm như ngọc của Yến quận vương vang lên: “Định vương điện hạ nhìn xem, chỗ bị dính máu nhìn giống như một loại hoa.
Sở Dật Lâm còn cẩn thận nhìn, không thấy thì thôi, vừa nhìn đã nhảy dựng lên, quả thật giống một loài hoa, hắn cũng đã từng nhìn thấy.
Hoa của nước Đông Viêm, lạc nhật vũ tử, loại hoa này cực hiếm chỉ sinh trưởng được trên đất Đông Viêm, vòng đời của hoa rất ngắn nhưng mùi rất đậm, hương thơm bay mười dặm, là báu vật của Đông Viêm, bình thường nữ nhân trong cung đều thích dùng hoa này để làm túi hương.
“Lạc nhật tủ vũ."
Sở Dật Lâm vừa dứt lời, cách đó không xa ánh mắt Cơ Kình Thiên bắn ra sát khí, nhằm thẳng Yến Kỳ, hắn cũng dám làm như vậy.
Định vương nhanh chóng nhìn Cơ Kình Thiên, trầm giọng hỏi: “Cơ thái tử, ngươi giải thích thế nào, vì sao trên rối gỗ lại có hình lạc nhật vũ tử."
Cơ Kình Thiên lập tức đi qua, lúc trước hắn vốn sai người để lại dấu hiệu hoa ngọc lan. Ở Đại Tuyên phần lớn mọi người đều biết Yến quận vương hoa ngọc lan. Hoàng thượng không muốn nghi ngờ cũng khó, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ bây giờ tất cả đều nhằm vào chính mình, trên con rối lại có hoa lạc nhật vũ tử của Đông Viêm bọn họ.
Cơ Kình Thiên nhanh chóng hỏi Sở Dật Lâm: “Bản cung muốn hỏi Định vương, nếu việc này là do Đông Viêm làm, sao bản cũng thể ngu xuẩn lể lại dấu hiệu bất lợi cho Đông Viêm?"
Cơ Kình Thiên dứt lời, Sở Dật Lâm ngây ngần cả người, đúng vậy, Cơ Kình Thiên không phải người ngu, nhất định hắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Thanh âm tự nhiên của Yến Kỳ vang lên: “Không đại sư, ngươi tới nói cho Định vương điện hạ về loại thuật vu chú này."
“Đây là thuật mặt nạ huyết chú, ở trong thuật chú phải có dấu hiệu của người hạ chú nếu không huyết chú mất linh nghiệm."
Không đại sư vừa nói xong, sắc mặt Cơ Kình Thiên âm trầm thị huyết, bây giờ hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Yến Kỳ, lại dám thiết kế ra loại huyết chú như vậy dành cho hắn.
Hắn muốn dùng thuật vu chú hại Yến Kỳ, nhưng hắn không hiểu bên trong thuật vu chú còn có mặt nạ huyết thú, chứng tỏ Yến Kỳ biết chuyện này, nên mới có thể xuất chiêu.
Sắc mặt Định vương khó coi, âm trầm nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên.
“Cơ thái tử, việc này ngươi giải thích thế nào."
Sắc mặt Cơ Kình Thiên đen sì, ầm trầm nói: “Ngươi muốn bản cung gải thích thế nào, đây là có người hãm hại bản cung. Đông Viêm ta có quan hệ tốt với Đại Tuyên, bản cung không cần thiết phải ra tay. Nếu Định vương không tin, bản cung cũng không có cách. Tuy rằng người Đại Tuyên cầm thuật vu chú, nhưng Đông Viêm ta không tin tưởng những thứ này, sao bản cung có thể dùng để hãm hại hoàng đế các ngươi."
Cơ Kình Thiên nhắc tới thân phận của chính mình, sắc mặt Định Vương tối lại, tùy ý nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem việc này."
“Việc này để cho hoàng thượng định đoạt."
Hắn biết với thân phận của Cơ Kình Thiên, hoàng thượng sẽ không làm khó hắn, những ít nhất sau khi chuyện này xảy ra, dân chúng Đại Tuyên sẽ không ưa vị thái tử này.
Yến Kỳ khẽ cười, quét tầm mắt quan sát mọi người đang căm thù nhìn Cơ Kình Thiên.
Đương nhiên, Cơ Kình Thiên cũng cảm nhận được hận ý, cắn chặt răng, hiện tại hắn hận Yến Kỳ đến tận xương, trong lòng thề, cuộc đời này không diệt Yến Kỳ, thề không bỏ qua.
Sở Dật Lâm nghe Yến Kỳ nói vậy lập tức đồng ý, ra lệnh cho thuộc hạ bẩm báo mọi chuyện với hoàng thượng, để xem người quyết định thế nào.
Một vài chú tiểu được dẫn tới, người nào người nấy đều sợ hãi, mặt trắng bệch.
Sở Dật Lâm lười hỏi cung bọn họ, hiện tại tất cả chứng cứ đã nhằm thẳng vào vị thái tử Đông Viêm này, hỏi với không hỏi cũng như nhau.
Với thân phận của Cơ Kình Thiên, cho dù chuyện này là do hắn làm, hoàng huynh tức giận, nhưng cũng không thể làm gì hắn. Không đủ quyết đoán, không có năng lực lấy mạng Cơ Kình Thiên.
Sở Dật Lâm ra lệnh bắt giam những tiểu hòa thượng, lại phân phó Nghiễm Nguyên Tử, việc lập đàn giảng đạo kết thúc tại đây, để cho tất cả mọi người xuống núi, không được ở lại chùa Tướng Quốc.
Một buổi giảng đạo tốt đẹp, liền bị phá hỏng, sáng sớm dân chúng đã chạy tới đây. Trong lòng mắng Cơ Kình Thiên máu chó ngập đầu, không ít người muốn nhanh chóng rời đi, không muốn trêu chọc thị phi.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều xuống núi, chỉ còn một ít nhà quyền quý trong kinh ở lại, Không đại sư sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, chờ ý chỉ của hoàng thượng trong cung.
Sở Dật Kỳ nhận được tin của Sở Dật Lâm, lại nhìn thấy ba con rối dính máu thiếu chút nữa tức chết, trong mắt bắn ra từng tia sắc nhọn. Tên chết tiệt Cơ Kình Thiên dám làm ra chuyện như vậy ở chùa Tướng Quốc.
Có điều mắng xong, hắn bình tĩnh lại, mặc dù biết việc là do Cơ Kình Thiên làm, nhưng hắn cũng không thể giết Cơ Kình Thiên, bởi vì tình hình hiện tại của Đại Tuyên chưa ổn, bên trong ẩn chứa nhiều tai họa ngầm. Hoài nam vương, cùng Tây bình vương, Giang dương vương, vẫn như hổ rình mồi theo dõi hắn, trong triều còn có hai đại phủ Yến Vân cũng không phải ngồi không, cho nên hắn không thể để hai nước giao chiến.
Có điều bắt hắn nuốt cục tức này xuống, hắn lại không cam lòng.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ bắn ra sát khí, khóe môi cười tàn nhẫn, hắn hoàn toàn có thể chờ lúc Cơ Kình Thiên về nước phái người ám sát hắn ta.
Hoàng đế đã có quyết định, sắc mặt tốt hơn, ra một đạo ý chỉ. Tuy rằng thuật huyết chú nhằm vào Cơ thái tử, nhưng Đông Viêm sẽ không làm ra chuyện như vậy, việc này hiển nhiên có người mưu đồ xấu, phá hỏng quan hệ hòa bình giữa hai nước, lệnh cho Định vương cẩn thận điều tra chuyện này.
Định vương vừa nhận được tin, liền hiểu được ý hoàng huynh, khóe môi cười châm chọc. Người như vậy cũng xứng làm hoàng đế một nước, theo ý của hắn, nếu Cơ Kình Thiên động chân động ta, lập tức bắt tới đại lao bộ Hình, tuy rằng không giết hắn, những cũng khiến hắn nếm mùi đau khổ.
Sở Dật Lâm phụ trách điều tra, thẩm vấn từng chú tiểu trong chùa, cuối cùng cũng không tra ra được gì.
Sắc trời đã không còn sớm, đám người Sở Dật Lâm chuẩn bị rời khỏi chùa. Về phần những tiểu hòa thượng kia, tất cả đều bị giết, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định phải giết một số người, nếu không không biết ăn nói thế nào với hoàng thượng.
Trước cửa chùa Tướng Quốc, vài người nhìn thấy tiên phong đạo cốt Nghiễm Nguyên Tử, đại sư nhiệt tình giữ mọi người ở lại.
“Hôm qua bổn tọa tính toán, tối nay trời có dị tượng, phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị, thiên hạ sẽ có biến động lớn, không biết các vị có muốn lưu lại nhìn một chút."
“Dị tượng phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị."
Định vương, Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn, Tiêu Bắc Dã khẽ biến sắc mặt, vài người cùng đưa mắt nhìn Vân Nhiễm. Phượng tinh lâm thế, thiên hạ có biến động lớn, là có ý gì.
Mặc dù mọi người ở đây đều cảm thấy Nghiễm Nguyên Tử là kẻ lừa đảo, nhưng không thể phủ nhận hắn có chút năng lực bói toán.
Định vương quan tâm nhất chính là chuyện này, cho nên Nghiễm Nguyên Tử vừa nói hắn liền đồng ý.
“Được, bổn vương cũng muốn xem bốn sao quy vị, rốt cuộc có chỗ nào ảo diệu."
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cũng động lòng, đồng thanh lên tiếng: “Chúng ta cũng ở lại xem."
Tiểu Minh vương cùng Yến Kỳ cũng không nói thêm gì.
Vân Nhiễm vì muốn điều tra Nghiễm Nguyên Tử, cũng đồng ý ở lại, cuối cùng mọi người quay lại chùa Tương Quốc.
Phía sau chùa có không ít sân viện, dùng để chiêu đãi khách quý, mọi người được sắp xếp ở trong đó.
Vân Nhiễm ở một sân, Yến Kỳ cùng Định vương ở một sân, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã một sân, Tiểu Minh vương ở một mình một sân.
Đêm tối buông xuống, Vân Nhiễm đứng ngồi không yên, nàng muốn điều xa xem rốt cuộc Nghiễm Nguyên Tử có phải phản đồ của Lưu Hoa Đường hay không, nếu thật sự là tên cặn bạ kia. Dù nàng có mất hết công lực cũng nhất định bắt hắn về Phượng Thai Huyền giao cho sư phụ.
Buổi tối ăn chút đồ chay, Vân Nhiễm giả vờ đi nghỉ sớm, kỳ thật đã bí mật phân phó Sơn Trà cải trang thành nàng, Dữu Tử ở trong phòng cùng Sơn Trà, Triệu Hổ phụ trách bảo vệ hai người bọn họ. Vân Nhiễm dẫn Long Nhất cùng Long Nhị đi tìm chỗ của Nghiễm Nguyên Tử.
Có điều chùa Tướng Quốc của rộng, ba người đi nhất thời rối loạn không biết đi chỗ nào tìm hắn, cuối cùng quyết định uy hiếp, một tiểu hòa thượng để biết chỗ Nghiễm Nguyên Tử.
Ba người vừa tìm chỗ nấp, không xa phía trước vang lên tiếng nói chuyện thật nhỏ. Giống như có ngươi đang bàn chuyện bí mật.
Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh như băng: “Tối nay ta nhất định phải khiến tiện nhân Vân Nhiễm thân bại danh liệt, không ngóc đầu dậy được ở Lương Thành."
Không có ai phụ họa, giọng nói kia nói tiếp: “Đến lúc đó ta muốn nhìn nữ nhân kia rơi từ trên chín tầng mây xuống."
Vân Nhiễm nấp trong tối nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc. Quả nhiên là người hiền dễ bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Nàng tự thấy, trước giờ mình chưa từng hại ai, bởi vì kiếp trước nàng là bác sĩ chuyên cứu người, nhưng trên đời còn có một loại người, vừa gặp đã khiến người ta ghét, muốn thu thập.
Vân Nhiễm đã nhận ra giọng nói ác độc kia là của tiểu thư phủ thừa tướng Triệu Thanh Nghiên, không ngờ đêm nay nàng ta cũng ở lại chùa, còn muốn tính toán hãm hại nàng.
Nữ nhân này tính toán thật tốt, không biết đến cùng người nào hợp tác với nàng ta muốn hại nàng ngã từ trên mấy xuống đất.
Vân Nhiễm bất động lắng nghe âm thanh nói chuyện, Long Nhất cùng Long Nhị ở phía sau khẽ biến sắc mặt, nếu bây giờ quận chúa ra lệnh, bọn họ lập tức lao ra thu thập người người này.
Vân Nhiễm muốn xem người nào hợp tác cùng Triệu Thanh Nghiên, để tính toán thu thập cả hai.
Thanh âm cúa Triệu Thanh Nghiên lại vang lên: “Tần Dục Thành, ngươi hối hận sao, vì sao không nói gì? Ngươi sợ sao, nếu sợ thì trở về đi, chuyện này ta sẽ tự làm, có điều ngươi cũng đừng mơ động tới Vân Nhiễm, ta sẽ tìm người khác lên giường với nàng ta."
Triệu Thanh Nghiên vừa nói xong, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, tiện nhân này dám can đảm hại nàng như vậy. Đêm nay nàng quyết không tha cho nữ nhân này còn, còn có Tần Dục Thành, lúc trước nàng cự tuyệt hắn không phải hại hắn mà vì nàng không thích hắn. Ngược lại hắn lại cùng Triệu Thanh Nghiên hợp tác muốn hại nàng.
Động tác của hai người rất nhanh, chỉ liếc qua một cái, rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục nghe Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo, có điều một ánh mắt này lại khiến Vân Nhiễm nắm bắt được chút thông tin, hai người kia cố làm ra vẻ tự nhiên, rõ ràng là kỳ lạ. Theo đạo lý bọn nên chú ý tới Yến Kỳ hoặc là nàng, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối đều làm như không nhìn thấy hai người, khác thường chắc chắn có mưu.
Khóe miệng Vân Nhiễm nở nụ cười, xem ra hôm nay có trò hay, không chỉ có hai người bọn họ hợp tác đối phó Cơ Kình Thiên, chỉ sợ Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cũng hợp tác đối phó người khác, đương nhiên bọn họ đối phó không phải là nàng, mà là Yến Kỳ.
Vân Nhiễm quay đầu nhìn Yến Kỳ, viết chữ trong tay hắn.
“Hôm nay ngươi gặp vận xui rồi, Cơ thái tử cùng Tiêu thế tử cũng hợp tác đối phó ngươi."
Ánh mắt Yến Kỳ tràn đầy lệ khí nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hai người kia, hoàn toàn tin tưởng Vân Nhiễm, xem ra hai người này thật sự có thể hợp tác đối phó hắn.
Yến Kỳ nở nụ cười, tao nhã xinh đẹp, các vị phu nhân tiểu thư đều bị hắn hấp dẫn, lén nhìn, có điều rất nhanh lực chú ý đã chuyển tới người Nghiễm Nguyên Tử đang giảng đạo.
Vân Nhiễm im lặng lấy ra một viên giải độc đan đưa cho Yến Kỳ: “Đây là giải độc đan, ngươi ăn vào, đề phòng bọn họ dở trò."
Ánh mắt Yến Kỳ hơi tối, khóe môi cười ôn hòa, cầm lấy giải độc đan nhanh chóng nuốt xuống.
Vân Nhiễm nhìn hắn hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng hơi kinh ngạc. Không ngờ, người như Yến Kỳ lại tin tưởng nàng, việc này có chút ngoài ý muốn, nàng nghĩ đến quan hệ đồng minh giữa hai người bọn họ. Xem ra bây giờ Yến Kỳ rất tín nhiệm nàng, hành động nho nhỏ của hắn khiến tâm trạng nàng sung sướng, đồng thời âm thầm quyết định, Yến Kỳ không chỉ là đồng minh, từ giờ phút này hắn là bằng hữu của nàng.( Âm mưu của sói xám lại tiến thêm được một bước."
Yến Kỳ ăn xong giải độc đan, Vân Nhiễm đưa cho hắn một viên thuốc viết: “Đây là thuốc khiến người ta mất kiểm soát tâm trí, vì được chế từ hoa cỏ, nên người bình thường không phát hiện ra, ngươi nghĩ cách hạ trên người Cơ Kình Thiên, khiến hắn mất kiểm soát, nhưng phải cẩn thận một chút. Cơ Kình Thiên không phải người vô dụng."
“Tiếp theo hãy xem ta thể hiện."
Yến Kỳ dùng chữ viết, khóe môi cong cong cười, tiếp theo, nàng chỉ chờ xem náo nhiệt.
Tâm tình Vân Nhiễm tốt lên, có điều vừa mới ngẩng đầu nhìn Nghiễm Nguyên Tử, trong lòng lại không thoải mái. Lông mày hơi nhíu lại nhìn chằm chằm bóng dáng tiên phong đạo cốt. Lúc này ánh mắt đang nhìn tín đồ, ra vẻ cao tăng đăng đạo phổ độ chúng sinh, tiếng kinh phật không ngừng vang lên, phía dưới mọi người như si như say, người người im lặng nghe đại sư giảng đạo.
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Nghiễm Nguyên Tử, nhìn bề ngoài thật sự đoan chính, nhưng dung mạo rất giống với người trong bức họa sư phụ đã đưa cho nàng xem. Hắn thật sự là tên cặn bã của Lưu Hoa Đường sao.
Yến Kỳ ở bên cạnh bí mật ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị dùng thuốc Vân Nhiễm đưa hạ lên người Cơ Kình Khiên, khiến hắn bị ngàn người chửi mắng.
Có điều Yến Kỳ còn chưa ra mệnh lệnh, phía quảng trường đã có người kêu: “Cháy rồi, nhanh đi lấy nước!"
Một câu khiến cho mọi người bừng tỉnh trong cơn say, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bài diễn thuyết của Nghiễm Nguyên Tử bị cắt ngang, ông cũng không bực mình, chậm rãi đứng dậy, phân phó vài hòa thượng: “Đi xem đã xảy ra chuyện gì?"
Có không ít người đứng dậy, bàn tán, Yến Kỳ nhanh chóng hạ lệnh cho thuộc hạ thừa cơ hạ dược Cơ Kình Thiên, đồng thời lệnh cho vài người khác âm thầm chạy tới kiểm tra chỗ bị cháy, việc này rõ ràng có điểm khác thường. Chùa Tướng Quốc đã có lịch sử trăm năm chưa từng xảy ra hỏa hoạn, hôm nay là ngày Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo lại xảy ra chuyện như vậy.
Vài tên thuộc hạ lĩnh mệnh dời đi, trong đám người, ánh mắt Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã hung ác nhìn Yến Kỳ cách đó không xa. Khóe môi nở nụ cười âm hiểm, đến khi nhìn thấy Vân Nhiễm bên cạnh Yến Kỳ, sắc mặt lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
Lúc trước Cơ Kình Thiên về tới dịch cung, Tiêu Bắc Dã biết hắn bắt cóc Van Nhiễm, tức giận đánh hắn một trận. Có điều Cơ Kình Thiên lại hô tạm dừng, đưa ra một lời đề nghị, trước mắt bọn họ đều có chung địch nhân là Yến Kỳ, bọn họ phải trừ bỏ hắn, có tên này cản đường, bọn họ đừng mong theo đuổi được quận chúa Trường Bình.
Chờ bọn họ tiêu diệt Yến Kỳ, lại tiếp tục theo đuổi quận chúa, cạnh tranh công bằng, dù Vân Nhiễm chọn gả cho ai, người còn lại cũng sẽ chúc phúc.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã vì một nữ nhân như Vân Nhiễm kết thành đồng minh, muốn đánh Yến Kỳ một đòn trí mạng.
Hôm nay đại sư chùa Tướng Quốc Nghiễm Nguyên Tử giảng đạo, đúng là một cơ hội tốt, bọn họ không tin không diệt trừ được Yến Kỳ.
Trong đám người, dĩ nhiên Yến Kỳ không biết suy nghĩ của Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã. Hiện tau hắn đang suy nghĩ chuyện hỏa hoạn ở chùa Tướng Quốc có bí mật gì, nhất định có chiêu trò phía sau.
Yến Kỳ đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên cách đó không xa có người lặng lẽ tới gần hắn, ánh mắt Yến Kỳ bắn lên tia sắc bén, tràn đầy thị huyết, người kia giơ tay lên phủi thứ gì đó bay lên người hắn, Yến Kỳ làm như vô ý lấy tốc độ cực nhanh, lấy được thứ kia, là một viên thuốc nhỏ.
Thuốc này vừa chạm vào tay đã tan, không sắc không vị, Yến Kỳ nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm nhìn hắn, viết chữ: “Sao thế?"
“Có người hạ dược ta, thuốc này vừa chạm vào ta đã tan, không sắc, không vị."
“Tay nào?"
“Tay phải."
Vân Nhiễm lấy tay sờ sờ tay phải Yến Kỳ sau đó đưa lên mũi ngửi, khóe môi nở nụ cười hờ hừng, viết lại vào tay hắn: “Thật may trước đó ta đã cho ngươi ăn giải độc đan, cho nên không có việc gì, đây là một loại thuốc khiến người ta mất kiểm soát, xem ra Cơ Kình Thiên cũng nghĩ giống chúng ta, hắn cũng muốn ngươi đứng trước mặt mọi người lớn tiếng mắng Nghiêm Nguyên Tử.
“Đáng chết."
Yến Kỳ cắn răng, ánh mắt tràn đầy sát khí, xem ra hôm nay chùa Tướng Quốc sẽ không dễ dàng, hắ phải cẩn thận hai người này, ngoại trừ bọn họ còn có những người khác.
Lúc trước nhìn thoáng qua hắn thấy, ngoại trừ bọn họ, còn có cả Định vương cùng thế tử phủ Hoài Nam Dung Dật Thần, đám người Hàn Minh Ngọc cùng Viên Bưu đã rời kinh về lại đất phong.
Sở Dật Lâm cùng Dung Dật Thần cũng không phải dạng người tốt, hắn vẫn nên cẩn thận.
Yến Kỳ vừa suy nghĩ vừa quan sát động tĩnh, hòa thượng Nghiễm Nguyên Tử phái đi nhanh chóng quay trở lại bẩm báo, đại sư khẽ gật đầu, quay lại nhìn các tín đồ dưới quảng trường.
“Các vị không cần hoảng sợ, đã tìm được nguyên nhân gây cháy, chính là do lửa trong nhà bếp chưa có được dập tắt hoàn toàn, cho nên mới xảy ra hỏa hoạn, mời mọi người ngồi xuống tiếp tục nghe giảng đạo."
Lúc này ẩn trong tối có người tới bẩm báo với Yến Kỳ: “Gia, phía sau viện có người chôn hình nộm bằng vải, bên trên hình như có ngày tháng năm sinh của đương kim hoàng thượng, trên hình nộm còn bị đâm không ít châm, giống như là nguyền rủa gì đó."
Thủ hạ vừa bẩm báo sắc mặt Yến Kỳ đen lại, trong mắt bắn ra tia ngoan lệ, là thuật vu chú, chuyện này nếu rơi xuống đầu ai sẽ phiền toái, hơn nữa việc này cũng không đơn giản, người bình thường không làm được.
Ánh mắt Yến Kỳ thị huyết bắn về phía Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã. Nếu đây là cách họ đối phó hắn thì thật sự đủ âm hiểm, nếu hắn không phát hiện ra, chỉ sợ không chỉ có hắn mà cả phủ Yến vương cũng không thoát khỏi tội chết.
Thuật vu chú đã bị cấm ở Đại Tuyên, nghe nói trước kia có một vị phi tử trong cung dùng, sau đó bị phát hiện cửu tộc đều bị diệt. Phi tử kia bị xử ngũ mã phanh thây ném xác vào núi cho sói ăn. Sau này hoàng đế ra lệnh cấm nếu có người xử dụng thuật vu chú, chu di cửu tộc, chính vì thế trong ngoài Đại Tuyên không ai dám dùng loại ta thuật này, đây quả là chiêu tàn nhẫn.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám như vực sâu, lập tức ra lệnh cho Trực Nhật: “Tìm toàn bộ các hình nộm, loại bỏ quần áo trên người có tin tức liên quan đến ta, dùng máu ngâm hình nộm, trộn vào đó hoa lạc nhật tử vũ của Đông Viêm, nhất định phải tìm cẩn thận, không được để sót bất cứ thứ gì."
“Ân."
Trực Nhật yên lặng lắc mình rời đi, trên mặt Yến Kỳ hiện lên vẻ long lắng, ánh mắt bắn ra tia ngoan độc. Cơ Kình Thiên, Tiêu Bắc Dã, không phải các ngươi muốn tính kế bản quận vương sao. Ta đây liền tương kế tự kế, mặc kệ các ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngâm máu đều sẽ bị mở nhìn không rõ, nhưng trên người hình nộm lại có hoa lạc nhật vũ tử, chỉ sợ Đông Viêm các ngươi có mười cái miệng cũng không cãi được. Vân Nhiễm phát hiện Yến Kỳ khác thường liền nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?"
Yến Kỳ khôi phục lại một chút, viết chữ trong tay nàng.
“Đám cháy ở sau viện là có người động chân tay, vừa rồi ta phái thuộc hạ đi thăm dò, phát hiện có người lợi dụng thời cơ chôn rối gỗ xuống, trên đó có viết ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng, còn cắm rất nhiều cây châm."
Vân Nhiễm kinh ngạc, thuật vu chú, tuy rằng nàng không tin những thứ mê tín đó, nhưng Đại Tuyên có lệnh cấm thuật này, hơn nữa những người này cũng rất tin tưởng vào tà thuật.
Vân Nhiễm viết lại vào tay Yến Kỳ: “Là kẻ nào động tay chân?"
“Chưa biết rõ, có điều người bình thường không có khả năng làm ra được chuyện như vậy, người có thể thuận lợi làm loạn trong chùa Tướng Quốc cũng khồng nhiều, ngươi nói xem hiện tại kẻ nào hận ta nhất."
Vân Nhiễm nhíu mày, trong lòng đã hiểu rõ. Việc này rất có thể do Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã làm, hai người kia đủ hạn, hơn nữa mưu kế đủ sâu. May mắn Yến Kỳ hợp tác với nàng cho nên tránh được một kiếp, nếu không phải nàng cho hắn ăn giải độc đan. Khẳng định Yến Kỳ sẽ trúng kế, thần trí mơ hồ, ăn nói linh tinh lớn tiếng mắng Nghiễm Nguyên Tử, khiến người người giận hắn. Sau đó lại xảy ra hỏa hoạn, có người phát hiện rối gỗ bùa chú, trên con rối chắc chắn có dấu hiệu ám chỉ Yến Kỳ, đến lúc đó hắn có trăm cái miệng cũng không thanh minh được.
Vân Nhiễm sợ hãi, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã quả nhiên đủ ngoan độc.
Vân Nhiễm viết trong tay Yến Kỳ: “Ngươi cẩn thận một chút, hôm này chùa Tướng Quốc tiềm ẩn nguy hiểm trùng trùng, bọn họ một kế không thành, rất có khả năng sẽ có chiêu tiếp theo, ngươi phân phó thuộc hạ chú ý đỗng tĩnh khắp nơi, có điểm nào khác thường, lập tức báo lại."
Yến Kỳ đáp ứng, âm thầm ra lệnh cho các thuộc hạ chú ý động tĩnh chùa Tướng Quốc.
Vân Nhiễm imm lặng, tiếng đại sư Nghiễm Nguyên Tử vang vang truyền tới: “Tuy rằng sinh mệnh chia thành nhiều loại khác nhau, mỗi loại phúc báo, trí tuệ, tuổi thọ dài ngắn trong mỗi hoàn cảnh đều không giống nhau. Nhưng quy luật sinh tồn thì như nhau, thế nên mới có thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, mỗi hành động của chúng ta đều có thiện quả tương ứng, tuần hoàn…"
Phía trên Nghiễm Nguyên Tử nói rất say sưa, phía dưới mọi người chân thành lắng nghe.
Vân Nhiễm giật giật khóe miệng, thật sự có thiện giả thiện báo, ác giả ác báo sao, nếu như vậy trên đời này làm gì còn người xấu? Ngay như bản thân Nghiễm Nguyên Tử, ai biết rốt cuộc hắn là loại người như thế nào, nói không chừng chỉ là tên lừa gạt làm ra vẻ đàng hoàng.
Không nói đến chuyện xa xôi, trước mắt là chuyện thuật vu chú, Nghiễm Nguyên Tử có tham gia hay không?
Không biết là vì ngoại hình của Nghiễm Nguyên Tử lại giống với phản đồ sư phụ từng nói, hay còn có ẩn tình khác. Vân Nhiễm rất không thích vị đại sư này, cảm thấy người này là tên lừa gạt, che mắt mọi người.
Vân Nhiễm đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên trong đám người có người quát lớn: “Im miệng."
Một tiếng quát lớn, khiến người người giật mình quay đầu nhìn lại, liền thấy Cơ thái tử Đông Viêm đứng dậy vẻ mặt căm hận, chỉ vào Nghiễm Nguyên Tử: “Ngươi là đồ đại lừa đảo ăn nói tinh tinh, lừa mọi người, cút xuống cho bản cung, nếu còn dám nói môt câu, thử xem bản cung có đập nát miệng của ngươi không, đồ lừa đảo như ngươi có tư cách gì giảng đạo cho chúng sinh, có tư cách gì nói về lục đạo luân hồi."
Chuyện phát sinh đột ngột, khiến Nghiễm Nguyên Tử ngây ngẩn cả người, nhìn vị thái tử này, nhất thời không biết nói gì mới đúng. Bởi vì chuyện này không giống với kế hoạch đã định trước đó, rõ ràng là Yến quận vương lớn tiếng mắng chửi, sao lại thành thế này.
Nghiễm Nguyên Tử đang cố gắng suy nghĩ xem xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Tiêu Bắc Dã cũn kinh ngạc, Cơ Kình Thiên làm sao vậy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi điên rồi."
Hắn lập tức kéo Cơ Kình Thiên ngồi xuống, đáng tiếc tên kia vùng ra khỏi tay hắn, lại chỉ Nghiễm Nguyên Tử mắng tiếp: “Ngươi là con lừa ngu ngốc, ngươi không chịu xuống, bản cung lên đá ngươi xuống."
Nghiễm Nguyên Tử căm tức, khuôn mặt tím đỏ, chỉ vào Cơ Kình Thiên giận không nói nên lời.
“Ngươi, ngươi?"
Tiêu Bắc Dã đã phát hiện thấy vẻ mặt Cơ Kình Thiên khác thường, ánh mắt hắn hơi hồng, thần trí mơ hồ, tên này đã bị người khác động thủ.
Nghĩ vậy, Tiêu Bắc Dã toát mồ hôi, lúc trước bọn họ đã bàn bạc rất kỹ tính kế Yến Kỳ, không ngờ bây giờ lại bị hắn động tay động chân.
Trên quảng trường đã có không ít người muốn hét lớn: “Cơ thái tử, sao có thể bất kính với đại sư Nghiễm Nguyên Tử."
“Đúng vậy, đây là Lương Thành Đại Tuyên, không phải Đông Viêm của các ngươi, ngươi không thích nghe thì cút ra khỏi Lương Thành."
“Đuổi hắn đi đi, dám can đảm xúc phạm đại sư."
Không ít phu nhân tiểu thư lớn tiếng, hôm nay các nàng chạy tới nghe giảng đạo, là vì muốn trở thành người có duyên được hắn đoán mệnh. Nghe nói hắn đoán rất linh nghiệm, các nàng thật sự muốn thay nữ nhi này mình cầu một mối nhân duyên tốt.
Không ngờ vị thái tử Đông Viêm này lại làm càn, dám đứng trước mặt nhiều người mắng đại sư, rất nhiều người đều chửi mắng Cơ Kình Thiên.
Tiêu Bắc Dã thấy Cơ Kình Thiên đã bắt đầu tức giận, nhanh chóng đánh ngất hắn.
Tiêu Bắc Dã ngẩng đầu nhìn Nghiễm Nguyên Tử, lại nhìn mọi người đang phẫn nộ nói: “Các vị bớt giận, Cơ thái tử bị rối loạn tâm trí, chắc là do ở chùa Tướng Quốc có tà khí, khiến hắn mất kiểm soát, đại sư nên đề phòng kiểm tra một chút."
Nhận được ám hiệu của Tiêu Bắc Dã, tuy trong lòng vẫn còn căm tức, nhưng nghĩ đến số tiền kia, hắn thu lại tức giận, giơ tay ý bảo mọi người im lặng. Sau đó nhắm mắt bấm đốt tay, một lát sau đột nhiên mở mắt, còn nói như thật: “Đúng vậy, trong chùa có tà khí, khiến Cơ thái tử mất kiểm soát, tức giận mắng bổn tọa."
Hắn vừa nói xong, đằng sau có chú tiểu chạy tới, nhanh chóng bẩm báo: “Đại sư, không tốt, phát hiện thuật vu chú con rối gỗ ở đằng sau viện."
“Thuật vu chú."
Một lời như sấm sét, oanh tạc tất cả mọi người. Người người đều đứng dậy, bàn tán xôn xo, không ít người bất an lo lắng, thuật vu chú bị cấm ở Đai Tuyên, nếu ai dính đến chuyện này, chỉ có con đường chết. Chẳng những mình xui xẻo, ngay đến đại gia tộc sau lưng cũng có khả năng gặp xui xẻo.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tới nghe giảng đạo lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu biết trước các nàng sẽ không tới.
Trong lòng không ít người thầm oán, cuối cùng đều nhìn đại sư Nghiễm Nguyên Tử.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đang muốn nói chuyện, Định vương vốn đang ngồi im lại đứng dậy. Vừa rồi Cơ thái tử lớn tiếng mắng Nghiễm Nguyên Tử, hắn có thể vờ như không thấy, nhưng thuật vu chú có liên quan tới triều đình bọn họ.
Định vương hắn ở đây, sao có thể không ra mặt.
Yến Kỳ cũng đứng dậy, hắn là Yến quận vương Đại Tuyên, cũng không thể đứng ngoài.
Yến Kỳ dẫn vài tên thuộc hạ đi về phía trước, không nhìn Nghiễm Nguyên Tử mà nhìn Định vương chào hỏi: “Gặp qua Định vương điện hạ."
“Đứng lên đi."
Định vương vung tay lên cũng không làm khó Yến Kỳ, hắn còn đang bận suy nghĩ xem làm thế nào lấy lại được quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân, gần đây hắn bất động, cũng không để mẫu hậu hành động.
Hắn đang chờ thời cơ thích hợp.
Định vương nhìn tiểu hòa thượng vừa mới bẩm báo: “Đi, lập tức mang rối rỗ tới đây, bổn vương muốn điều tra, rốt cuộc chuyện này là do kẻ nào gây ra."
Tiểu hòa thượng nhanh chóng đưa mắt nhìn Nghiễm Nguyên Tử. Nghiễm Nguyên Tử cũng không dám trêu chọc Định vương, phất tay ra lệnh cho tiểu hòa thượng mang rối gỗ đến đây.
Tiểu hòa thượng nhận lệnh đi lấy rối gỗ. Nghiễm Nguyên Tử không có gì bất an, nhưng Tiêu Bắc Dã lại có chút không yên tâm. Hắn nhớ rõ lúc bọn họ chôn xuống chỉ có rối gỗ, không dính máu, sao giờ lại biến thành con rối dính máu.
Lúc này Cơ Kình Thiên cũng đã tỉnh lại, ánh mắt đã khôi phục bình thường, hắn nhớ tới chuyện vừa xảy ra, bàn tay nắm chặt lại, nổi cả gân xanh.
Trong mắt Cơ Kình Thiên tràn đầy sát khí, giận dữ bắn về phía Yến Kỳ, không có gì bất ngờ thì chính Yến Kỳ đã ra tay với hắn, chỉ sợ Vân Nhiễm cũng liên quan.
Bởi vì chỉ có Vân Nhiễm mới có thuốc lợi hại như vậy, khiến cho thần không biết, quỷ không hay.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên đau đớn, nhìn Vân Nhiễm cách đó không xa. Vân Nhiễm đang cười như nắng nhìn mọi chuyện xảy ra, dáng vẻ bàn quan không liên quan đến mình. Khiến Cơ Kình Thiên vừa giận vừa đau, vì sao nữ nhân này không thích hắn, hắn có chỗ nào kém hơn Yến Kỳ. Hắn ta chỉ là một quận vương nho nhỏ ở Đại Tuyên, hắn là thái tử Đông Viêm, sau này sẽ là hoàng đế, nàng gả cho hắn sẽ là hoàng hậu.
Cơ Kình Thiên đang bối rối, Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cơ thái tử, bản thế tử nhớ rõ, lúc trước ngươi chôn xuống chỉ có con rối không có màu."
Cơ Kình Thiên hoàn hồn đáp: “Đúng là không có máu, có chuyện gì vậy?"
“Vừa rồi tiểu hòa thượng báo lại, phát hiện con rối có dính máu, việc này rõ ràng khác thường."
Sắc mặt hai người khó coi, vốn hai người hợp tác khiến Yến Kỳ rơi vào vậy, chỉ cần thuật vu chú bại lộ, Yến Kỳ không chết cũng lột da, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai người còn đang bối rối bên kia đã có vài hòa thượng đi tới, dẫn đầu là một hòa thượng, mắt sáng, rất có thể là phương trượng chùa Tướng Quốc, con rối nhiễm máu đã kinh động đến phương trượng, ông tự dẫn theo người tới đây.
Lão phương trượng cùng vài vị cao tăng hành lễ với Định vương, Yến Kỳ.
“Gặp qua Định vương, Yến quận vương."
Định vương phất tay cho mọi người đứng đậy, Yến Kỳ khẽ gật đầu.
Sở Dật Lâm nhìn lão phương trượng: “Đại sư, việc này xảy ra ở chùa Tướng Quốc, nếu không điều tra ra sự thật, hòa thượng trong chúa khó tránh khỏi trách nhiệm liên quan."
Phương trượng cùng vài vị cao tăng khẽ tay đổi sắc mặt, chùa Tướng Quốc đã có trăm năm, bọn họ có nằm mơ cũng dám nghĩ có người dám ra tay ở đây.
Phương trượng trầm ổn nhìn Định vương: “Xin Định vương điều tra rõ sự việc, trả lại trong sạch cho chùa chúng ta."
Định vương không nói nhiều, vươn tay ra: “Rối gỗ đâu?"
Hai tiểu hòa thượng đứng phía sau, mặt trắng bệch nhanh chóng đi ra dâng lên ba con rối.
Trên con rối cắm đầy kim châm, mỗi cây kim đều cắm vào huyệt đạo quan trọng, đồng thời trên hai má cũng dính đầy máu tươi, đặc biệt trên ba con rối đều có ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng.
Trong mắt Sở Dật Lâm hiện lên vẻ lo lắng, tay nắm chặt con rối, quát lên: “Đại Tuyên ta cấm dùng thuật vu chú, không ngờ có người dám làm như vậy, nếu để bổn vương tra ra người đứng phía sau, bổn vương nhất định diệt cửu tộc nhà hắn."
Rất nhiều người đang có mặt đều sợ hãi, nhất là con rối kia dính máu thật kinh khủng, dọa chết người.
Người người đều không dám nhìn đồ trong tay Định vương.
Không ít người lui về phía sau, cố tình tránh thật xa.
Định vương ra lệnh cho thuộc hạ: “Vừa rồi sau viện xảy ra hỏa hoạn, hiển nhiên là có người lợi dụng chuyện này để giấu con rối trong chùa, nguyền rủa hoàng thượng trong cung, người tới, bắt tất cả những hòa thượng có mặt tới đây."
Định vương vung tay ra lệnh, vài bóng dáng nhanh chong đi tới sau viện.
Sở Dật Lâm nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem việc này?"
Yến Kỳ đưa tay cầm lấy con rối, ánh mắt hơi mị lên, khóe môi cười ôn hòa, nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cách đó không xa đang bất an.
Thanh âm như ngọc của Yến quận vương vang lên: “Định vương điện hạ nhìn xem, chỗ bị dính máu nhìn giống như một loại hoa.
Sở Dật Lâm còn cẩn thận nhìn, không thấy thì thôi, vừa nhìn đã nhảy dựng lên, quả thật giống một loài hoa, hắn cũng đã từng nhìn thấy.
Hoa của nước Đông Viêm, lạc nhật vũ tử, loại hoa này cực hiếm chỉ sinh trưởng được trên đất Đông Viêm, vòng đời của hoa rất ngắn nhưng mùi rất đậm, hương thơm bay mười dặm, là báu vật của Đông Viêm, bình thường nữ nhân trong cung đều thích dùng hoa này để làm túi hương.
“Lạc nhật tủ vũ."
Sở Dật Lâm vừa dứt lời, cách đó không xa ánh mắt Cơ Kình Thiên bắn ra sát khí, nhằm thẳng Yến Kỳ, hắn cũng dám làm như vậy.
Định vương nhanh chóng nhìn Cơ Kình Thiên, trầm giọng hỏi: “Cơ thái tử, ngươi giải thích thế nào, vì sao trên rối gỗ lại có hình lạc nhật vũ tử."
Cơ Kình Thiên lập tức đi qua, lúc trước hắn vốn sai người để lại dấu hiệu hoa ngọc lan. Ở Đại Tuyên phần lớn mọi người đều biết Yến quận vương hoa ngọc lan. Hoàng thượng không muốn nghi ngờ cũng khó, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ bây giờ tất cả đều nhằm vào chính mình, trên con rối lại có hoa lạc nhật vũ tử của Đông Viêm bọn họ.
Cơ Kình Thiên nhanh chóng hỏi Sở Dật Lâm: “Bản cung muốn hỏi Định vương, nếu việc này là do Đông Viêm làm, sao bản cũng thể ngu xuẩn lể lại dấu hiệu bất lợi cho Đông Viêm?"
Cơ Kình Thiên dứt lời, Sở Dật Lâm ngây ngần cả người, đúng vậy, Cơ Kình Thiên không phải người ngu, nhất định hắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Thanh âm tự nhiên của Yến Kỳ vang lên: “Không đại sư, ngươi tới nói cho Định vương điện hạ về loại thuật vu chú này."
“Đây là thuật mặt nạ huyết chú, ở trong thuật chú phải có dấu hiệu của người hạ chú nếu không huyết chú mất linh nghiệm."
Không đại sư vừa nói xong, sắc mặt Cơ Kình Thiên âm trầm thị huyết, bây giờ hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Yến Kỳ, lại dám thiết kế ra loại huyết chú như vậy dành cho hắn.
Hắn muốn dùng thuật vu chú hại Yến Kỳ, nhưng hắn không hiểu bên trong thuật vu chú còn có mặt nạ huyết thú, chứng tỏ Yến Kỳ biết chuyện này, nên mới có thể xuất chiêu.
Sắc mặt Định vương khó coi, âm trầm nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên.
“Cơ thái tử, việc này ngươi giải thích thế nào."
Sắc mặt Cơ Kình Thiên đen sì, ầm trầm nói: “Ngươi muốn bản cung gải thích thế nào, đây là có người hãm hại bản cung. Đông Viêm ta có quan hệ tốt với Đại Tuyên, bản cung không cần thiết phải ra tay. Nếu Định vương không tin, bản cung cũng không có cách. Tuy rằng người Đại Tuyên cầm thuật vu chú, nhưng Đông Viêm ta không tin tưởng những thứ này, sao bản cung có thể dùng để hãm hại hoàng đế các ngươi."
Cơ Kình Thiên nhắc tới thân phận của chính mình, sắc mặt Định Vương tối lại, tùy ý nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi xem việc này."
“Việc này để cho hoàng thượng định đoạt."
Hắn biết với thân phận của Cơ Kình Thiên, hoàng thượng sẽ không làm khó hắn, những ít nhất sau khi chuyện này xảy ra, dân chúng Đại Tuyên sẽ không ưa vị thái tử này.
Yến Kỳ khẽ cười, quét tầm mắt quan sát mọi người đang căm thù nhìn Cơ Kình Thiên.
Đương nhiên, Cơ Kình Thiên cũng cảm nhận được hận ý, cắn chặt răng, hiện tại hắn hận Yến Kỳ đến tận xương, trong lòng thề, cuộc đời này không diệt Yến Kỳ, thề không bỏ qua.
Sở Dật Lâm nghe Yến Kỳ nói vậy lập tức đồng ý, ra lệnh cho thuộc hạ bẩm báo mọi chuyện với hoàng thượng, để xem người quyết định thế nào.
Một vài chú tiểu được dẫn tới, người nào người nấy đều sợ hãi, mặt trắng bệch.
Sở Dật Lâm lười hỏi cung bọn họ, hiện tại tất cả chứng cứ đã nhằm thẳng vào vị thái tử Đông Viêm này, hỏi với không hỏi cũng như nhau.
Với thân phận của Cơ Kình Thiên, cho dù chuyện này là do hắn làm, hoàng huynh tức giận, nhưng cũng không thể làm gì hắn. Không đủ quyết đoán, không có năng lực lấy mạng Cơ Kình Thiên.
Sở Dật Lâm ra lệnh bắt giam những tiểu hòa thượng, lại phân phó Nghiễm Nguyên Tử, việc lập đàn giảng đạo kết thúc tại đây, để cho tất cả mọi người xuống núi, không được ở lại chùa Tướng Quốc.
Một buổi giảng đạo tốt đẹp, liền bị phá hỏng, sáng sớm dân chúng đã chạy tới đây. Trong lòng mắng Cơ Kình Thiên máu chó ngập đầu, không ít người muốn nhanh chóng rời đi, không muốn trêu chọc thị phi.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều xuống núi, chỉ còn một ít nhà quyền quý trong kinh ở lại, Không đại sư sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, chờ ý chỉ của hoàng thượng trong cung.
Sở Dật Kỳ nhận được tin của Sở Dật Lâm, lại nhìn thấy ba con rối dính máu thiếu chút nữa tức chết, trong mắt bắn ra từng tia sắc nhọn. Tên chết tiệt Cơ Kình Thiên dám làm ra chuyện như vậy ở chùa Tướng Quốc.
Có điều mắng xong, hắn bình tĩnh lại, mặc dù biết việc là do Cơ Kình Thiên làm, nhưng hắn cũng không thể giết Cơ Kình Thiên, bởi vì tình hình hiện tại của Đại Tuyên chưa ổn, bên trong ẩn chứa nhiều tai họa ngầm. Hoài nam vương, cùng Tây bình vương, Giang dương vương, vẫn như hổ rình mồi theo dõi hắn, trong triều còn có hai đại phủ Yến Vân cũng không phải ngồi không, cho nên hắn không thể để hai nước giao chiến.
Có điều bắt hắn nuốt cục tức này xuống, hắn lại không cam lòng.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ bắn ra sát khí, khóe môi cười tàn nhẫn, hắn hoàn toàn có thể chờ lúc Cơ Kình Thiên về nước phái người ám sát hắn ta.
Hoàng đế đã có quyết định, sắc mặt tốt hơn, ra một đạo ý chỉ. Tuy rằng thuật huyết chú nhằm vào Cơ thái tử, nhưng Đông Viêm sẽ không làm ra chuyện như vậy, việc này hiển nhiên có người mưu đồ xấu, phá hỏng quan hệ hòa bình giữa hai nước, lệnh cho Định vương cẩn thận điều tra chuyện này.
Định vương vừa nhận được tin, liền hiểu được ý hoàng huynh, khóe môi cười châm chọc. Người như vậy cũng xứng làm hoàng đế một nước, theo ý của hắn, nếu Cơ Kình Thiên động chân động ta, lập tức bắt tới đại lao bộ Hình, tuy rằng không giết hắn, những cũng khiến hắn nếm mùi đau khổ.
Sở Dật Lâm phụ trách điều tra, thẩm vấn từng chú tiểu trong chùa, cuối cùng cũng không tra ra được gì.
Sắc trời đã không còn sớm, đám người Sở Dật Lâm chuẩn bị rời khỏi chùa. Về phần những tiểu hòa thượng kia, tất cả đều bị giết, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định phải giết một số người, nếu không không biết ăn nói thế nào với hoàng thượng.
Trước cửa chùa Tướng Quốc, vài người nhìn thấy tiên phong đạo cốt Nghiễm Nguyên Tử, đại sư nhiệt tình giữ mọi người ở lại.
“Hôm qua bổn tọa tính toán, tối nay trời có dị tượng, phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị, thiên hạ sẽ có biến động lớn, không biết các vị có muốn lưu lại nhìn một chút."
“Dị tượng phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị."
Định vương, Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn, Tiêu Bắc Dã khẽ biến sắc mặt, vài người cùng đưa mắt nhìn Vân Nhiễm. Phượng tinh lâm thế, thiên hạ có biến động lớn, là có ý gì.
Mặc dù mọi người ở đây đều cảm thấy Nghiễm Nguyên Tử là kẻ lừa đảo, nhưng không thể phủ nhận hắn có chút năng lực bói toán.
Định vương quan tâm nhất chính là chuyện này, cho nên Nghiễm Nguyên Tử vừa nói hắn liền đồng ý.
“Được, bổn vương cũng muốn xem bốn sao quy vị, rốt cuộc có chỗ nào ảo diệu."
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cũng động lòng, đồng thanh lên tiếng: “Chúng ta cũng ở lại xem."
Tiểu Minh vương cùng Yến Kỳ cũng không nói thêm gì.
Vân Nhiễm vì muốn điều tra Nghiễm Nguyên Tử, cũng đồng ý ở lại, cuối cùng mọi người quay lại chùa Tương Quốc.
Phía sau chùa có không ít sân viện, dùng để chiêu đãi khách quý, mọi người được sắp xếp ở trong đó.
Vân Nhiễm ở một sân, Yến Kỳ cùng Định vương ở một sân, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã một sân, Tiểu Minh vương ở một mình một sân.
Đêm tối buông xuống, Vân Nhiễm đứng ngồi không yên, nàng muốn điều xa xem rốt cuộc Nghiễm Nguyên Tử có phải phản đồ của Lưu Hoa Đường hay không, nếu thật sự là tên cặn bạ kia. Dù nàng có mất hết công lực cũng nhất định bắt hắn về Phượng Thai Huyền giao cho sư phụ.
Buổi tối ăn chút đồ chay, Vân Nhiễm giả vờ đi nghỉ sớm, kỳ thật đã bí mật phân phó Sơn Trà cải trang thành nàng, Dữu Tử ở trong phòng cùng Sơn Trà, Triệu Hổ phụ trách bảo vệ hai người bọn họ. Vân Nhiễm dẫn Long Nhất cùng Long Nhị đi tìm chỗ của Nghiễm Nguyên Tử.
Có điều chùa Tướng Quốc của rộng, ba người đi nhất thời rối loạn không biết đi chỗ nào tìm hắn, cuối cùng quyết định uy hiếp, một tiểu hòa thượng để biết chỗ Nghiễm Nguyên Tử.
Ba người vừa tìm chỗ nấp, không xa phía trước vang lên tiếng nói chuyện thật nhỏ. Giống như có ngươi đang bàn chuyện bí mật.
Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh như băng: “Tối nay ta nhất định phải khiến tiện nhân Vân Nhiễm thân bại danh liệt, không ngóc đầu dậy được ở Lương Thành."
Không có ai phụ họa, giọng nói kia nói tiếp: “Đến lúc đó ta muốn nhìn nữ nhân kia rơi từ trên chín tầng mây xuống."
Vân Nhiễm nấp trong tối nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc. Quả nhiên là người hiền dễ bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Nàng tự thấy, trước giờ mình chưa từng hại ai, bởi vì kiếp trước nàng là bác sĩ chuyên cứu người, nhưng trên đời còn có một loại người, vừa gặp đã khiến người ta ghét, muốn thu thập.
Vân Nhiễm đã nhận ra giọng nói ác độc kia là của tiểu thư phủ thừa tướng Triệu Thanh Nghiên, không ngờ đêm nay nàng ta cũng ở lại chùa, còn muốn tính toán hãm hại nàng.
Nữ nhân này tính toán thật tốt, không biết đến cùng người nào hợp tác với nàng ta muốn hại nàng ngã từ trên mấy xuống đất.
Vân Nhiễm bất động lắng nghe âm thanh nói chuyện, Long Nhất cùng Long Nhị ở phía sau khẽ biến sắc mặt, nếu bây giờ quận chúa ra lệnh, bọn họ lập tức lao ra thu thập người người này.
Vân Nhiễm muốn xem người nào hợp tác cùng Triệu Thanh Nghiên, để tính toán thu thập cả hai.
Thanh âm cúa Triệu Thanh Nghiên lại vang lên: “Tần Dục Thành, ngươi hối hận sao, vì sao không nói gì? Ngươi sợ sao, nếu sợ thì trở về đi, chuyện này ta sẽ tự làm, có điều ngươi cũng đừng mơ động tới Vân Nhiễm, ta sẽ tìm người khác lên giường với nàng ta."
Triệu Thanh Nghiên vừa nói xong, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, tiện nhân này dám can đảm hại nàng như vậy. Đêm nay nàng quyết không tha cho nữ nhân này còn, còn có Tần Dục Thành, lúc trước nàng cự tuyệt hắn không phải hại hắn mà vì nàng không thích hắn. Ngược lại hắn lại cùng Triệu Thanh Nghiên hợp tác muốn hại nàng.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu