Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 104: Dụ dỗ Yến quận vương
Ngoài điện Y Lan, công chúa An Tĩnh cùng Hạ Tuyết Dĩnh nói chuyện một lúc, nhìn thời gian đã sắp đến giờ yến tiệc bắt đầu, cho nên hai người vừa nói chuyện vừa đi tới tẩm cung của Sở Y Y, trước cửa phòng vài cung nữ đang đứng bên ngoài cung kính hành lễ.
“Gặp qua công chúa."
Cống chúa Tĩnh An gật đầu, nhìn vài người bên ngoài, sắc mặt không hờn không giận: “Sao các ngươi không ở bên trong cùng tiểu công chúa."
Thái Tuyết muốn lên tiếng biện bạch công chúa không cho các nàng đi vào, nhưng ngẩng đầu thấy vẻ lạnh lùng của công chúa Tĩnh An lại im lặng không dám lên tiếng.
Công chúa Tĩnh An đi vào tẩm cung, bên trong thật im lặng, trên giường lớn, Vân Nhiễm đang khổ sở nhìn công chúa Chiêu Dương: “Chiêu Dương, Chiêu Dương ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt công chúa Tĩnh An cũng Hạ Tuyết Dĩnh thay đổi, nhanh chóng lại gần, chỉ thấy công chúa Chiêu Dương nằm trên giường không nhúc nhích, không còn hơi thở, mà trên cổ nàng vẫn còn hai vệt dây rõ rệt. Vài cung nữ hét ầm lên: “Công chúa, công chúa."
Có người chạy ra ngoài hô to: “Không xong rồi, công chúa đã xảy ra chuyện, mau truyền thái y, mau truyền thái y."
Bên trong tẩm cung công chúa Tĩnh An chỉ vào Vân Nhiễm quát lớn: “Trường Bình, ngươi dám giết chết công chúa Chiêu Dương, lá gan thật lớn."
Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng quỳ xuống: “Bẩm công chúa, quận chúa nhà chúng ta không có thương tổn chiêu dương công chúa, lúc chúng ta tiến vào, công chúa đã bị người khác hại chết."
Công chúa Tĩnh An sao có thể tin lời này, sắc mặt u ám chỉ vào Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Không phải là quận chúa nhà các người thì là ai hại Chiêu Dương, ai dám to gan động đến Chiêu Dương."
Trước giường Vân Nhiễm bất động thanh sắc quan sát sắc mặt công chúa Tĩnh An, trong lòng đã có hiểu, mặc dù công chúa Tĩnh An không ra tay với Sở Y Y nhưng chuyện đêm nay nhất định có phần của nữ nhân này.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng, một mảnh sắc bén.
Lúc này ngoài tẩm cung vang lên tiếng bước chân, có người đang tới, dẫn đầu là thái hậu, sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa tiến vào nhìn thấy Y Y nằm trên giường không còn hơi thở, liền tuyệt vọng khóc thét lên.
“Y Y, ngươi làm sao vậy?"
Vân Nhiễm quan sát sắc mặt thái hậu, thái hậu thực sự đau lòng, hơn nữa bà tà vẫn luôn đối xử tốt với Y Y, khẳng định không ra tay được, cho nên có thể loại trừ bà ta, nếu như ngoại trừ công chúa Tĩnh An cùng thái hậu, còn ai có khả năng ra tay hại Y Y?
Bên ngoài tẩm cung ngày càng có nhiều người chạy tới, thái y trong cung, đại thần, sứ thần tam quốc, ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động, tẩm cung chật ních người, người người đều kinh hãi nhìn công chúa nằm yên trên giường, rồi lại nhìn Vân Nhiễm.
Hoàng đế Sở Dật Kỳ luôn yêu thương tiểu công chúa này, lúc này sắc mặt rất khó coi, truyền ngự y cứu tiểu công chúa, nhưng ngự y lại tuyên bố tiểu công chúa đã chết, Sở Dật Kỳ đau lòng nhìn Vân Nhiễm gầm lên.
“Quận chúa Trường Bình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thái hậu cũng chỉ vào Vân Nhiễm thét chói tai: “Trường Bình, lá gan thật lớn, dám giết chết công chúa Chiêu Dương, hôm nay ai gia muốn ngươi đền mạng cho Chiêu Dương."
Thái hậu vừa dứt lời, truyền thị vệ bên ngoài: “Ngươi đâu, tới bắt tiện nhân này lại cho ta."
Thái hậu nói xong, Vân Tử Khiếu từ phía sau chạy tới, cung kính nói: “Thái hậu, hoàng thượng, việc này rõ ràng có người muốn vu oan cho Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi cùng công chúa quan hệ không tệ, vì lý do gì lại muốn giết công chúa Chiêu Dương."
Vân Tử Khiếu vừa nói xong, công chúa Tĩnh An tức giận nói: “Vân vương gia, nếu bình thường có thể sẽ không có khả năng, nhưng hôm nay Chiêu Dương vì đại hôn của hoàng huynh tâm trạng không tốt, có thể lúc nói chuyện với quận chúa đã xỷ ra va chạm, quả thật có khả năng Trường Bình giận dữ nhất thời lỡ tay bóp chết Chiêu Dương.
Công chúa Tĩnh An vừa lên tiếng, đã có người phụ họa: “Đúng vậy, Vân vương gia, quận chúa Trường Bình phạm trọng tội như vậy, ông cho là có thể cứu được nàng sao, phải biết rằng Chiêu Dương là công chúa được hoàng thượng yêu thích nhất."
Người nói chuyện sắc bén, nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu, khóe môi đắc ý cười lạnh.
Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, thấy quận chúa Minh Tuệ phủ trưởng công chúa vẻ mặt phẫn hận nhìn nàng, nhưng trên mặt ẩn dấu tia khoái cảm báo thù. Tuy rẳng chỉ chợt lóe lên nhưng Vân Nhiễm cẫn cảm nhận được, trong đầu nàng đột nhiên hiểu ra, chuyện hôm nay là ai hãm hạ nàng, ngoại trừ quận chúa Minh Tuệ sợ không có người khác, quận chúa Minh Tuệ luôn thân thiết với công chúa Tĩnh An, để nàng ta làm chứng khẳng định không có vấn đề gì. Có điều không biết các cung nữ có tham dự không, Vân Nhiễm suy nghĩ, vài cung nữ đều là người hầu hạ bên người Chiêu Dương, các nàng đều có mặt, tuy rằng đau lòng nhưng không bối rối hiển nhiên không có tham dự vào chuyện này/
Lúc trước quả thật Chiêu Dương muốn gặp nàng, để cho Thải Tuyết đi tìm nàng, có người thừa cơ lẻn vào bóp chết Chiêu Dương, sau có công chúa Tĩnh An đổ lên người nàng.
Trong nháy mắt Vân Nhiễm đã hiểu toàn bộ quá trình, sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh lẽo.
Trước đây nàng luôn chán ghét quận chúa Minh Tuệ, nhưng vì xuất thân của nàng ta nên chưa bao giờ nặng tay, không ngờ nữ nhân này lại ác độc như vậy, Sở Y Y là một tiểu hài tử đáng yêu nàng ta vì hãm hại nàng sẵn sàng phát cuồng hạ độc thủ.
Vân Tử Khiếu vẫn kiên định cho rằng nữ nhi mình vô tội, Vân Nhiễm là người như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội, cho nên chuyện hôm nay nhất định có người hãm hại nữ nhi.
“Xin hoàng thượng cùng thái hậu điều tra, Nhiễm Nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Hạ Tuyết Dĩnh quỳ xuống: “Thần nữ cũng có thể khẳng định, quận chúa không hại công chúa, bởi vì nàng thời gian nàng ở trong điện không lâu, cũng không nói được nhiều, cho nên hai người cũng khó có thể xảy ra mâu thuẫn.
Công chúa Tĩnh An hừ lạnh, nhìn đám người cung nữ Thải Tuyết đang quỳ: “Các ngươi nói đi, ngoại trừ quận chúa Trường Bình còn có ai khác tiến vào tẩm cung không."
“Bẩm công chúa, ngoại trừ quận chúa Trường Bình không có ai khác tiến vào."
Thải Tuyết đau lòng, thực tế nàng cũng tin tưởng quận chúa Trường Bình không giết công chúa Chiêu Dương, vì quận chúa rất thích công chúa, nhưng hiện tại công chúa đã chết, trước khi quận chúa tới công chúa vẫn bình an, Thải Tuyết khóc thất thanh.
Sắc mặt thái hậu ngày càng khó coi, nhìn Sở Dật Kỳ: “Kỳ nhi, còn chờ gì nữa, nữ nhân ác độc như vậy giữ lại làm gì, lập tức hạ lệnh xử tử nàng."
Sở Dật Kỳ vẫn im lặng, Yến Kỳ muốn đứng ra nói chuyện thay Vân Nhiễm, không ngờ đã có hai người tiến lên trước, một là Cơ Kình Thiên, một là Tiêu Bắc Dã.
Cơ Kình Thiên tiến lên kiểm tra cổ công chúa Chiêu Dương, khẳng định với hoang thượng: “Công chúa Chiêu Dương tuyệt đối không phải do quận chúa Trường Bình giết, bởi vết hằn trên cổ rõ ràng hữu lực, lại thô chứng tỏ là do bàn tay của nam nhân bóp chứ không phải nữ nhân."
Cơ Kình Thiên vừa nói, quận chúa Minh Tuệ đen mặt nhanh chóng lên tiếng: “Bản quận chúa biết bên cạnh quận chúa có một ám vệ võ công rất lợi hại, nàng có thể ra lệnh cho ám vệ động thủ."
Quận chúa Minh Tuệ vừa nói xong, Tiêu Bắc Dã đã hừ lạnh: “Quận chúa Minh Tuệ nói sai rồi, nếu ám vệ có võ công cao cường cần gì lấy tay bóp chết, trực tiếp đánh một chưởng là đủ rồi, sao còn phải rườm rà như vậy."
Tiêu Bắc Dã nói xong lại đi đến trước giường chỉ vào vết hắn trên cổ công chúa: “Mời hoàng thượng xem, bên trái cổ công chúa có vẻ đậm hơn, chứng minh lực đạo của tay trái lớn hơn một chút."
Yến Kỳ chậm rãi đứng ra giải thích: “Ý Tiêu thế tử là người bóp chết công chúa Chiêu Dương thuận tay trái.:
Mọi người giật mình, hóa ra là như vậy.
Tiêu Bắc Dã dửng dưng liếc Yến Kỳ, người này muốn làm gì.
Tiêu Bắc Dã còn muốn tiếp tục chứng mình, Yến Kỳ lại không cho hắn cơ hội, lúc trước Yến Kỳ định đứng ra hai người này lại đoạt trước, nếu Vân Nhiễm có tình cảm với Tiêu Bắc Dã hoặc Cơ Kình Thiên có thể sẽ gặp rắc rói, cho nên vẫn không cần cho bọn họ có cơ hội thể hiện.
Yến Kỳ tao nhã nhìn hoàng thượng cùng thái hậu: “Hoàng thượng cùng hoàng hậu có thể hỏi công chúa Chiêu Dương, vừa hỏi liền biết có phải quận chúa giết nàng không."
Yến Kỳ vừa nói ra, mọi người lại nhỏ giọng bàn tán, Yến quận vương có ý gì, công chúa đã chết làm sao có thể hỏi?
Vẻ mặt thái hậu cùng hoàng thượng khó hiểu, Yến Kỳ lại nhìn Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm lạnh lùng liếc hắn, nàng còn muốn xem náo nhiệt, lại bị hắn phá vỡ.
Vân Nhiễm từ từ đứng dậy nói: “Thực tế công chúa Chiêu Dương chưa chết."
“Cái gì công chúa chưa chết, sao thái y lại tuyên bố nàng đã tắt thở, sao lại có thể chưa chết."
Sắc mặt hoàng thượng cũng thái hậu liên tục thay đổi, thể hiện vẻ khó tin, sao có thể như vậy? Cùng nhau nhìn Chiêu Dương, Vân Nhiễm gọi: “Y Y, có thể mở mắt được rồi."
Sở Y Y nhanh chóng mở to mắt nhìn mọi người trong tẩm cung.
Nàng vừa động có một số người theo phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng thấy tiểu công chúa hoạt bát linh động, rõ ràng là không có chuyện gì
Sự thật lúc Vân Nhiễm vào tẩm cung, liếc mắt đã nhìn ra Sở Y Y lâm vào trạng thái chết giả, người bóp cổ nàng không chết hoàn toàn, cho nên Vân Nhiễm ngân châm cứu mạng Sở Y Y, sau đó cùng Y Y chơi một trò chơi giải chết, nàng không lên tiếng Y Y sẽ không mở mắt, nếu ngự y kiểm tra, Y Y liền ngừng thở.
Sở Y Y rất hứng thú cho nên phối hợp cùng chơi với Vân Nhiễm.
Đó là nguyên nhân vì sao thái y kiểm tra Y Y không còn hơi thở.
Trong tẩm công, mọi người đều nhìn thấy tất cả, âm thầm kêu may mắn công chúa Chiêu Dương không có chuyện gì.
Vân Tử Khiếu thở dài nhẹ nhõm, Nhiễm Nhi không có việc gì, khiến hắn một phen toát mồ hôi lạnh. Tuy hắn biết nữ nhi không có khả năng giết người nhưng nếu công chúa chết, Nhiễm Nhi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Mặt quận chúa Minh Tuệ tái mét, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, trong lòng mắng thuộc hạ phế vật, bóp cổ cũng không chết.
Thái hậu nhìn Sở Y Y lại nhìn Vân Nhiễm lạnh lùng nói: “Đây là có chuyện gì?"
“Bẩm thái hậu, lúc ta tới tẩm cung phát hiện tiểu công chúa bị bóp chết, nhưng nàng cũng chưa chết thật chỉ ngất đi, cho nên ta dùng ngân châm châm cứu tiểu công chúa tỉnh lại."
“Ngươi lại biết châm cứu?" Thái hậu nghi ngờ, Định vương lại bước ra sắc mặt không tốt nói: “Bẩm mẫu hậu, quận chúa Trường Bình y thuật cao siêu."
Vân Nhiễm u ám, xem ra lần trước đã nói ra chuyện nàng biết y thuật cho Định vương.
Nhưng từ sắc mặt hắn có thế thấy, ngoại trừ chuyện này hắn cũng không biết những chuyện khác, bằng không sẽ không án binh bất động lâu như vậy không hề động thủ.
Vân Nhiễm hơi cúi mình, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Không thể nói là cao siêu, lúc ở Phượng Thai Huyền ta có đi theo phụ việc cho một đại phu, cũng học được từ hắn một số y thuật đơn giản."
Trong điện, mọi người giật mình, thì ra là thế, may mắn quận chúa biết y thuật, bằng không công chúa sẽ mất mạng, mà nàng cũng mất mạng.
Khuôn mặt Sở Dật Kỳ giãn ra, thực tế hắn cũng không muốn quận chúa Trường Bình có chuyện gì, vì hắn còn muốn cưới nàng làm phi.
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm ánh mắt dịu dàng tình cảm, người có mắt nhìn đều hiểu, hoàng thượng hình như thích quạn chúa, xem ra thực sự có khả năng quận chúa sẽ tiến cung làm phi.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã bĩu môi khinh bỉ, hình như hoàng thượng đã quên mất hôm nay là đại hôn của mình, hắn lại nghĩ tới một nữ nhân khác, bọn họ cảm thấy đồng tình thay cho vị hoàng hậu nương nương kia.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, lông mày hơi dựng lên, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, hắn không tán thành việc Vân Nhiễm tiến cung, cuộc sống trong đó đều là ngươi là ta gạt, vào cung nàng nhất định sẽ chụy khổ.
Sở Dật Kỳ nhìn Y Y, nhẹ giọng hỏi: “Y Y nói cho phụ hoàng biết là ai bóp cổ con."
Sở Y Y suy nghĩ một chút: “Nhi thần chỉ cảm thấy có một bóng đen tiến vào bóp cổ nhi thần, sau đó cái gì nhi thần cũng không biết."
Mọi người nhìn hoàng thượng, sắc mặt âm trầm ra lệnh cho thế tử Cẩm thân vương Sở Văn Hạo chuyên phụ trách an toàn trong cung: “Tra, điều tra cho trong ngoài điện Lan Y cho trẫm, đến cùng là kẻ nào dám can đảm làm hại công chúa, nếu tra ra mình trẫm sẽ không nương tay."
Sở Văn Hạo lĩnh chỉ, nhưng rất nhiều người đều hiêu, vụ án không đầu mối, không có cách nào tra ra được, người đứng phía sau không mua chuộc cung nữ, cũng không để lại nhược điểm gì, chỉ đơn giản là phái ngừi có võ công lợi hại lẻn vào bóp cổ công chúa, biết điều tra như thế nào.
Thái hậu thấy thời gian không còn sớm, nhanh chóng lên tiếng: “Tốt rồi, mọi người đều ra ngoài thôi, cung yến cũng sắp bắt đầu rồi."
Thái hậu đỡ Sở Y Y từ tay Sở Dật Kỳ, Y Y phất tay với Vân Nhiễm một cái, Vân Nhiễm gật đầu, mọi người vây quanh hoàng thượng cùng nhau đi ra ngoài.
Quận chúa Minh Tuệ âm trầm lườm Vân Nhiễm, mắng một tiếng tiện nhân.
Vân Nhiễm cười châm chọc, không biết ai mới là tiện
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Vân Nhiễm lạnh lùng tỏ vẻ nàng biết chuyện này do ai làm .
Thì đã làm sao? Quận chúa Minh Tuệ lạnh lùng đáp lại Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cười nhạt, ta sẽ hoàn trả lại cho ngươi.
Nói xong nàng cũng không thèm nhìn quận chúa Minh Tuệ, quay sang nhìn Hạ Tuyết Dĩnh bên cạnh. Hạ Tuyết Dĩnh tự trách nói: “Vân Nhiễm, thật xin lỗi, ta đi cùng với ngươi, không ngờ ngươi vẫn bị hãm hại."
Vân Nhiễm nắm tay Hạ Tuyết Dĩnh cười nói: “Không phải ta không có việc gì sao, ngươi đừng tự trách, hơn nữa lúc trước còn cầu xin cho ta, cám ơn ngươi, Tuyết Dĩnh."
Hạ Tuyết Dĩnh đến bên Vân Nhiễm nói nhỏ: “Vân Nhiễm, ta thấy ngươi nên cẩn thận một chút, hình như có người luôn luôn muốn hại ngươi."
Vân Nhiễm gật đầu, đúng vậy có người vẫn luôn trăm phương nghìn kế muốn hại nàng, có điều nàng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó.
Vân Nhiễm nhìn Phượng Quân Dao đi phía trước, cười lạnh. Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng đi tới, vẻ mặt quan tâm: “Vân Nhiễm, ngươi không sao chứ."
Vân Nhiễm lắc đầu: “Vừa rồi cám ơn ngươi đã giúp ta."
Tiêu Bắc Dã cười nói: “Nói cho cùng là ta thiếu sót, vừa rồi dù thế tử không ra tay, ngươi cũng có cách giải quyết."
Vân Nhiễm há miệng, đang muốn nói hắn có lòng khiến người khác cảm động.
Không ngờ nàng còn chưa lên tiếng, có người từ đằng sau đi tới nhìn Tiêu Bắc Dã, tùy ý lên tiếng: “Cái này gọi là không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, vẫn tự cho mình là thông minh, lại không biết, ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người, người Đại Tuyên ta nhiều người tài, Tiêu thế tử không cần đi khắp nơi khoe khoang mình thông minh."
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã u ám, ánh mắt tóe lửa, trừng mắt nhìn Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, ngươi có ý gì?"
Yến Kỳ tiếp tục bước đi thẳng ra ngoài cửa điện Y Lan, vừa đi vừa nói: “Tiêu thế tử không phải rất thông minh sao? Hẳn là vừa nghe đã hiểu, chẳng lẽ phải nói thẳng ra, Tiêu thế tử ở trước mặt giai nhân thể hiện mình thông minh, bình thường cũng vụng về như lợn."
Tiêu Bắc Dã hô hấp dồn dập, bàn tay nắm thành đấm, thật muốn đánh người này một trận, có điều lúc trước hắn đã từng giao thủ với Yến Kỳ, cũng không chiếm được tiện nghi, hắn đã dốc toàn lực, Yến Kỳ hình như vẫn giữ lại, cho nên có thể nói võ công của người này lợi hại hơn hắn, điều này khiến cho hắn tức giận.
Cơ Kình Thiên ở phía sau nhanh chóng tiến lên kéo tay hắn, thấp giọng nói.
“Tiêu thế tử, hôm nay là đại hôn của hoàng đế Đại Tuyên, Tiêu thế tử trăm ngàn lần chớ để mất mặt, để người ta nắm thóp."
Lửa giận của Tiêu Bắc Dã lập tức giảm xuống nhanh chóng đuổi theo Vân Nhiễm, ôn hòa nói: “Vân Nhiễm ta muốn nói với ngươi một chút về chuyện của Ninh Cảnh."
Vân Nhiễm gật đầu, bước chân đi chậm lại, có điều nàng đi chậm, Yến Kỳ cũng đi chậm, nàng đi nhanh Yến Kỳ cũng đi nhanh, tóm lại tên này bám theo nào, khiến nàng không có cơ hội cùng Tiêu Bắc Dã nói chuyện riêng. Sắc mặt Vân Nhiễm u ám lườm Yến Kỳ, thật muốn tát lên vẻ mặt ung dung của hắn, nhìn thì tao nhã ung dung chân chính lại là tên âm hiểm.
“Yến Kỳ, ngươi có ý gì?"
Vân Nhiễm hạ giọng hỏi, bốn phía có không ít đại thần trong triều, người người đều nhìn bọn họ, nàng cũng không muốn nói nhiều với Yến tiện nhân.
Yến Kỳ cười ôn nhuận: “Lúc trước bản quận vương nói gì với ngươi, hẳn là ngươi vẫn nhớ."
Sắc mặt Vân Nhiễm đen lại, thật sự muốn đánh nam nhân này, lúc trước hắn nói nàng không nên quá gần gũi với Tiêu Bắc Dã. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới hắn, trái lại nàng cảm thấy Tiêu Bắc Dã không tệ, ít nhất bất cứ lúc nào nam nhân này cũng bảo vệ nàng, hơn nữa nàng có thể cảm nhận được Tiêu Bắc Dã đối với nàng thật lòng.
“Yến Kỳ ngươi đừng quá phận, có tin ta tát ngươi."
Vân Nhiễm hạ giọng cảnh cáo Yến Kỳ, có điều người ta vân đạm phong khinh, ngắm gió thưởng trăng, căn bản không để ý đế uy hiếp của nàng. Vân Nhiễm tức giận dùng ánh mắt sắc như dao muốn băm nhỏ người này, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Bắc Dã.
“Ninh Cảnh làm sao vậy?"
“Ngươi không phát hiện ra hôm nay hắn không có mặt sau? Hai ngày nay cảm xúc của hắn không tốt lắm, đêm nay càng quá đáng không chịu tham gia cung yến."
Vân Nhiễm vừa nghe đã hiểu, tên này tức giận.
“Vậy đi, ngươi nói với hắn, ngày mai ta đón hắn đến phủ Vân vương."
“Được," Tiêu Bắc Dã mặt mày ung dung, tâm tình thư sướng, nếu Ninh Cảnh đến phủ Vân vương, hắn cũng có lý do đến thăm Vân Nhiễm.
Yến Kỳ ở bên cạnh ánh mắt ám, đáy mắt có chút đăm chiêu, vì sao Vân Nhiễm rất coi trọng Ninh Cảnh, xem ra trong này có ẩn tình trở về hắn sẽ phái người đi điều tra.
Đoàn người tiến vào cung điện, sắc trời không còn sớm, mọi người đều tìm vị trí ngồi xuống,
Hoàng đế nhìn mọi người đều có mặt, cầm chén rượu nhìn về phía sứ thần tam quốc: “Hôm nay là đại hôn của trẫm, cảm tạ quý vị đã không quản ngại đường xa tới chúc mừng, đêm nay nhất định phải ăn uống thật vui vẻ."
“Hoàng thượng khách sáo."
Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn cùng Tiêu Bắc Dã cùng nâng ly chúc mừng.
“Chúc hoàng đế hậu Đại Tuyên ân ái bạc đầu, sớm sinh quý tử."
Sở Dật Kỳ nở nụ cười, ngẩng đầu cạn chén.
Phía dưới ba người cũng cạn chén.
Sứ thần tam quốc dâng lễ vật cho hoàng thượng, các loại vật phẩm quý báu được trình lên, cả yến hội đều rực rỡ sắc màu. Sở Dật Kỳ tâm tình sung sướng, vung tay lên lệnh cho người đem lễ vật lui xuống, lại tiếp tục chiêu đãi sứ thần, ca cơ bắt đầu nhảy múa, quang cảnh vui mừng, chỉ có một người sắc mặt u ám lẳng lặng đánh giá người cầm đầu sứ thần tam quốc. Lần này bọn họ tới Đại Tuyên vẫn không hề có động tĩnh gì, cực kỳ an phận thử thường.
Hắn không tin bọn họ tới Đại Tuyên, đơn giản chỉ vì chúc mừng đại hôn của hoàng đế, còn tặng rất nhiều lễ vật. Lúc trước hắn tính kế, bọn họ đã tổn thất không ít, hôm nay lại dâng lên nhiều như vậy, cũng tốn không ít bạc, chẳng lẽ bọn họ thật sự vì muốn thắt chặt quan hệ hữu nghị giữa bốn nước sao?
Có đánh chết Yến Kỳ cũng không tin, theo tin hắn nhận được, Cơ Kình Thiên Đông Viêm, cùng Tiêu Bắc Dã Tây Tuyết vẫn có dã tâm bừng bừng muốn thống nhất thien hạ, vị tiểu Minh vương Tần Văn Hãn lại không có động tĩnh gì.
Yến Kỳ tao nhã uống rượu, một lát sau hắn gọi Trực Nhật điều một nhóm cao thủ thái giám tới đây, âm thầm bảo vệ hoàng thượng.
Đêm nay đại hôn của hoàng thượng, rất dễ xảy ra chuyện, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút.
Rượu quá ba tuần, mọi người uống cũng tương đối, Dung Dật Thần phủ Hoài Nam vương đứng lên cung kính nhìn hoàng thượng.
“Dật Thần nhận lệnh của phụ vương, tặng riêng cho hoàng thượng một phần lễ vật, mời hoàng thượng xem qua."
Dung Dật Thần vung tay lên, một chiếc xe được từ từ đẩy vào, bên trên có một nữ tử mỹ lệ như nắng xuân đang nhảy múa. Da trắng như tuyết, mặt mày như trăng sao, nhăn mặt khẽ cười đều dịu dàng đáng yêu, nhìn hoàng thượng lại khẽ cười ngượng ngùng trốn vào sau xe, cả người phảng phất như con thỏ nhỏ chạy trốn trong rừng, khiến người ta yêu thích.
Sở Dật Kỳ uống một ngụm rượu, nhìn nữ tử động lòng, ánh mắt nóng rực to gan.
Mọi người thấy hoàng đế như vậy, thầm than nhẹ, hoàng đế của chúng ta thật là đa tình. Hôm nay là đại hôn của hắn, đầu tiên thể hiện có hứng thú với quận chúa Trường Bình, giờ lại đổi sang quận chúa Vũ Dương Dung Giai Vân của phủ Hoài Nam.
Có điều Dung Giai Vân thật sự là hình bóng tiểu tình nhân trong lòng nam nhân, quyền rũ, mềm mại ngoan ngoãn, khiến người ta muốn ôm vào lòng, toàn tâm bảo vệ. Không tính hoàng thượng, trong yến tiệc có không ít nam nhân động lòng với nữ nhân như vậy.
Điệu múa kết thúc, quận chúc Vũ Dương nhẹ nhàng kéo tấm màn che màu đỏ trên xe xuống, chỉ thấy xung quanh tràn đầy ánh sáng màu xanh rực rỡ.
Một bức tượng quan âm tống tử, chất ngọc mềm nhẵn, không tỳ vết, vừa nhìn đã biết đây là báu vật hiếm có. Phủ Hoài Nam vương có tâm tư thật khéo léo, tặng tượng quan âm, đại hôn của hoàng đế tặng tượng quan âm chính là điềm đại lành, đồng thời làm người ta ngạc nhiên khuôn mặt của tượng quan âm nhìn rất giống đương kim thái hậu, thái hậu lên tiếng: “Không tệ, không tệ."
Thái hậu đã dẫn đầu, bên dưới tất cả mọi người đều tán thưởng: “Tượng quan âm tống tử này trông thật hiền từ, rất giống với thái hậu của chúng ta."
Tâm tình hoàng thượng sung sướng, tán thưởng người phủ Hoài Nam vương, ban thưởng cho Dung Giai Vân nhập tiệc.
Vân Nhiễm đánh giá Dung Giai Vân, một cỗ quý khí không có nửa điểm sai lầm, rõ ràng được dạy dỗ từ nhỏ, có lẽ Hoài Nam vương đã sớm quyết định đưa nữ nhi này vào trong cung.
Tiếp theo là phủ Tây bình vương dâng lễ vật, là một đôi nhân sâm ngàn năm hình người, cao chừng một thước, dính vào nhau, nhìn qua giống như một đôi nam nữ đang hôn nhau. Nhân sâm hình người như vậy trăm năm hiếm có, mọi người đều ngạc nhiên nghị luận, đồng thời cũng để ý đến người tặng sâm quận chúa Lan Lăng. Vân Nhiễm dã sớm nghe nói vị Lan Lăng quận chúa này xinh đẹp, lúc này nhìn thấy, quả thật xinh đẹp vô song, nét đẹp của nàng khác với quận chúa Vũ Dương, quyến rũ hoang dã khiến nam nhân không kiềm chế được muốn chinh phục. Hơn nữa trên người nàng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, kích thích thần kinh của nam nhân,
Ánh mắt của hoàng đế lại sáng lên một chút, phất ta ý bảo quận chúa Lan Lăng đứng dậy, ban ngồi.
Cuối cùng là phủ Giang Dương vương cũng không chịu thua kém so với phủ Hoài Nam, Tây bình, một pho tượng phật bằng vàng, tướng mạo hiền lành. Muội muội của Viên Bưu quận chúa Tê Nghi mặc váy tím dài, tay cầm tiêu thổi một khúc phượng cầu hoàng, nhất thời khiến mọi người cảm thấy cả người thoải mái hưng phấn, áo váy quận chúa Tê Nghi tung bay, giống như tiên tử trong màn đêm.
Ba nữ nhân này đều là tuyệt sắc nhân gian, một mềm mại đáng yêu khiến người ta yêu thích, một quyến rũ khiến người ta muốn chinh phục, một người như tiên nữ khiến người ta muốn tới gần.
Xem ra tam đại gia tộc tốn không ít tâm tư.
Có điều không biết ba nữ nhân này sẽ làm mưa làm gió như thế nào ở Đại Tuyên, Vân Nhiễm cười cười quan sát tất cả, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Thái hậu nương nương nhắc nhở hoàng thượng, thời gian đã không còn sớm nên trở về điện của hoàng hậu. Hôm nay là ngày vui của hoàng thượng, không thể để hoàng hậu chờ lâu.
Thái Hậu nhắc tới, hoàng thượng hoàn hồn. Tuy rằng hắn đa tình nhưng không si tình, ba nữ nhân này thật khiến người ta yêu thích, nhưng nữ nhân chỉ có thể sủng, không thể yêu.
Hoàng đế đứng dậy, nói một tiếng với sứ thần tam quốc rồi dẫn theo thái giám rời đi. Vắng mặt hoàng thượng, vũ hội càng thêm nóng bỏng, nhất là có sự xuất hiện của quận chúa Lan Lăng cùng quận chúa Tê Nghi, quận chúa Vũ Dương, ở đây có rất nhiều người đều biết ba nữ tử này muốn tiến cung làm phi. Nên phải thân cận nịt nọt một chút, nhất thời có rất nhiều nữ nhân đều đi qua kính rượu ba người này.
Vân Nhiễm vẫn đang ngồi nhàn nhã xem náo nhiệt.
Ngồi cách nàng không xa là Yến quận vương. Dù trước mắt có tuyệt sắc nhân gian nhưng cũng không lu mờ được thần thái của nam nhân này, hắn nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng lại kính rượu các vị đại thần trong triều, không thì cùng uống với sứ thần tam quốc, từ đầu đến cuối cử chỉ đều rất tự nhiên.
Vân Nhiễm nhìn hắn, bĩu môi, không ngờ một lúc sau nàng cảm nhận được ánh mắt của Yến Kỳ dừng trên người mình, hắn cầm chén rượu lắc lắc về phía nàng, “Quận chúa Trường Bình, bản quận vương kính ngươi một ly."
Vân Nhiễm lạnh lùng liếc hắn, lắc đầu: “Không uống."
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười hờ hững vẻ mặ ôn hòa nói: “Hình như quận chúa Trường Bình không có chuyện không vui, có thể nói ra bản vương sẽ giải quyết hộ ngươi."
Hắn nói xong đặt chén rượu xuống, bày ra dáng vẻ sẵn sàng giúp Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm trợn mắt, không thèm để ý tới người bên cạnh, cũng may mọi ngươi đang bận rộn ứng phó, nên không có ai chú ý tới chỗ nàng.
Yến Kỳ cũng không để ý đến vẻ mặt hờn giận của Vân Nhiễm, ôn hòa lên tiếng: “Chẳng lẽ vì quận chúa Lan Lắng, Tê Nghi, còn có quận chúa Vũ Dương xinh đẹp, cho nên tâm trạng quận chúa không vui."
Vân Nhiễm mở to mắt nhìn Yến Kỳ, không thể tin: “Ngươi cho rằng ta giống người thích ghen tị sao?"
Yến Kỳ híp mắt đánh giá Vân Nhiễm, sau đó cười như nắng nói: “Không giống, có điều vì nguyên nhân gì tâm trạng lại không thoải mái?"
Vân Nhiễm nâng mày khẽ cười rạng rỡ nhìn Yến Kỳ, thần thái linh động như tiểu hồ ly, trong lòng Yến Kỳ mềm như nước, ánh mắt không tự chủ được nồng như rượu nhìn Vân Nhiễm. Ngọn đèn chiếu rọi quanh thân nữ tử tỏa ra hào quang, không kiêu ngạo, không phô trương, như liễu trước gió, hoa dưới trăng, thật sự rất đẹp. Nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui, nàng không chỉ có dung mạo đẹp, xuất thân tốt, còn có tài năng phi phàm, nếu không có nàng ra tay cứu giúp sao có Yến Kỳ ngày hôm nay. Cho nên hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm bẩn nàng, thương tổn nàng.
Trong đầu Yến Kỳ suy nghĩ vòng vo, Vân Nhiễm lại lên tiếng giương nanh múa vuốt với hắn: “Ta nhìn thấy ngươi liền không thoải mái, nhìn thấy ngươi lại đau đầu, đau tim"
Vân Nhiễm khoa trương chế nhạo Yến Kỳ, ngược lại hắn bật cười, trong mắt hắn Vân Nhiễm giống như tiểu cô nương đang hờn dỗi, không có gì nghiêm trọng.
“Không ngờ bản quận vương có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quận chúa, thân là người chịu ơn, sao có thể để cho ân nhân không thoải mái, cho nên bản quận vương quyết định về sau nhất định phải thay đổi hình tượng, để quận chúa có cái nhìn khác về bản quận vương."
Vân Nhiễm vừa nghe đã thấy kinh khủng, hắn không định về sau hễ rảnh rỗi là lắc lư trước mặt nàng chứ, việc này khiến người ta rất đau khổ có biết không, Vân Nhiễm nhanh chóng cảnh cáo: “Về sau nếu không có việc gì, đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta hạ độc chết ngươi."
Nơi này hai người trò chuyện ồn ào, cách đó không xa có người nhìn muốn tóe lửa, người này không phải ai khác chính là Phượng Quân Dao, còn có ánh mắt sâu xa của Cơ Kình Thiên của Tiêu Bắc Dã, sắc mặt hai người cũng không dễ nhìn.
Tiêu Bắc Dã giơ chén rượu nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, bản thế tử kính ngươi một ly, thời gian chúng ta ở Đại Tuyên, Yến quận vương đã tận lực, bản thế tử nhất định sẽ còn trở lại."
Tiêu Bắc Dã cười u ám, Yến Kỳ cầm ly lên cùng hắn cạn chén.
Yến hội chậm rãi kết thúc, thái hậu có chút mệt mỏi, đứng dậy chào sứ thần tam quốc rồi dẫn Y Y rời đi. Y Y giãy dụa muốn ở lại với Vân Nhiễm nhưng thái hậu giữ chặt khiến nàng không thoát ra được, cuối cùng nàng đành nháy mắt với Vân Nhiễm ý nói, Trường Bình rảnh rỗi ta sẽ tìm người đi chơi,
Vân Nhiễm cười rộ lên, nha đầu kia. Có điều nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã mất mạng, Vân Nhiễm toát mồ hôi lạnh.
Yến hôi tan, sứ thần tam quốc bắt đầu đứng dậy. Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo đi trước, chuẩn bị tiễn sứ thần xuất cung.
Vân Tử Khiếu phụ trách đám người tam đại gia tộc.
Mọi người lục tục đi ra ngoài, còn chưa đến cửa đã nghe thấy trong màn đêm vang lên tiếng kêu sắc bén: “Không xog rồi, có người ám sát hoàng thượng."
“Hộ giá, mau hộ giá."
Âm thanh đột ngột phá ta màn đêm yên tĩnh. Sở Văn Hạo cùng Yến Kỳ nhất thời ngẩn người, cùng lúc chạy về phía tẩm cung của đế hậu, phía sau sứ thần tam quốc cũng không rời đi, có chuyện vui để xem sao có thể bỏ lỡ, các đại thần trong triều cũng chạy theo, các vị phu nhân cùng gia quyến cũng đi về phía cung điện của đế hậu.
Tuy rằng rất nhiều người cùng chạy tới cung Trường Xuân, nhưng cũng chưa có ai dám tiến vào, Vân Nhiễm định không đi theo, nàng không thích xem loại chuyện này.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh cũng không tới cung Trường Xuân, vài người nói chuyện với nhau: “Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám ám sát hoàng thượng nhỉ?"
“Không biết hoàng thượng có bị thương không, đêm nay là ngày vui của hoàng hậu cùng hoàng hậu, xảy ra chuyện như vậy, có khi nào hoàng thượng trút giận lên người không hoàng hậu không, nói hoàng hậu là điềm xấu."
Hạ Tuyết Dĩnh lo lắng, Vân Nhiễm nhăn mày, thật sự có khả năng này, người cổ đại cực kỳ mê tín, có chuyện gì cũng đổ tại điềm xấu, giống như nàng sinh vào ngày thanh mình, cũng bị người ta nói là điềm xấu.
Nhị tiểu thư Đường gia đúng thật không may, trong ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy, còn có không biết thích khách đêm nay là do ai phái tới.
Có rất nhiều người muốn hoàng thượng chết, ví như sứ thần tam quốc, đám người tam đại gia tộc, Định vương, nhiều người như vậy ai mới là kẻ phái thích khách tới hành thích.
Vài người vừa đi vừa nói chuyện, vì có thích khách tất cả các con đường xuất cung đều bị phong tỏa, căn bản mọi người không thể xuất cung. Vân Nhiễm cùng đám người Lam Tiểu Lăng đi dạo trong cung, trên đường gặp được vài vị tiểu thư kéo bọn họ đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Vân Nhiễm. Nàng cũng khong hoảng sợ, nơi nàng đang đứng là ngự hoa viên, thích khách sẽ không tới.
Phía sau Vân Nhiễm, Sơn Trà cùng Dữu Tử không quan tâm đến chuyện thích khách, các nàng chỉ quan tâm ai hãm hại quận chúa.
“Quận chúa, người nói xem là kẻ nào dám vu oan cho người."
Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Không có gì ngoài ý muốn thì chính là quận chúa Minh Tuệ, các ngươi đã quên lúc trước nàng tới vương phủ cảnh cáo ta bị la sai Long Nhất ném ra ngoài, nữ nhân này tự nhiên sẽ muốn báo thù."
“Nhung nàng ta có phải quá độc ác rồi không, công chúa Chiêu Dương mới chỉ bẩy tuổi, nàng ta vẫn có thể nhẫn tâm hạ thủ."
“Cho nên ta sẽ không bỏ qua cho nàng."
Vân Nhiễm lạnh lùng nói, đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo của Long Nhất: “Quận chúa, có người tới đây."
“Ai?"
Vân Nhiễm hỏi, Long Nhất nhanh chóng trả lời: “Quận chúa là Định vương, hình như hắn ta nhìn thấy người nên mới đi tới."
Vân Nhiễm nghe thấy người tới là Định vương ánh mắt tối lại một chút. Lúc này Định vương không tới cung Trường Xuân, đến ngự hoa viên làm gì, có điều nàng không muồn nhìn thấy hắn, vừa nhìn đã thấy không thích, Vân Nhiễm cất bước rời đi, Định vương đã nhìn thấy nàng, cũng bám theo.
Vân Nhiễm đi nhanh hơn, phía sau Định vương cũng tăng tốc, có điều hoa viên rộng, đường đi phức tạp, Vân Nhiễm rẽ loạn một lúc đã cắt đuôi Đinh vương, chủ tớ ba người thở dài nhẹ nhõm. Sơn Trà lên tiếng: “Quận chúa, Định vương đuổi theo người làm gì?"
“Ai biết tên âm hiểm đó muốn làm gì? Hôm nay trong cung rất đông người, khẳng định hắn có dụng tâm khác, cho nên chúng ta vẫn nên cách xa hắn một chút."
Vân Nhiễm nói xong, thanh âm của Long Nhất lại vang lên: “Quận chúa, trong đình bát bảo phía trước có người."
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại thấy cách đó không xa có một tòa đình nhỏ, trong đình lụa mỏng tung bay có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người. Vân Nhiễm đang định rời đi lại nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Yến Kỳ vì sao lại đối xử với ta như vậy?"
Người này nghiễm nhiên lại là quận chúa Minh Tuệ, người còn lại là Yến Kỳ, vừa nghe tới đây, Vân Nhiễm không đi nữa xoay người, dẫn hai nha hoàn tìm chỗ trốn xem nào nhiệt. Có điều nàng cũng không dám tới quá gần, võ công của Yến Kỳ rất lợi hại, gần quá hắn sẽ phát hiện.
Vân Nhiễm trốn cẩn thận, vểnh tai lên nghe lén, vì cách khá xa nếu không chú ý sẽ không nghe rõ.
Chỉ nghe thấy tiếng quận chúa Minh tuệ kích động: “Yến Kỳ, ba năm nay ta vẫn theo đuổi ngươi, ta không tin ngươi ngươi không có cảm giác."
Tiếng Yến Kỳ như châu như ngọc: “Quận chúa Minh Tuệ, bản quận vương nói một lần cuối cùng, ta vô cảm với ngươi, quận chúa vẫn nên thu hồi phần tâm ý thích đi ngươi làm vậy chỉ khiến bản quận vương sợ hãi."
Vân Nhiễm nấp trong tối nghe lén, bĩu môi, Yến Kỳ cũng thật tàn nhẫn.
Yến Kỳ vừa nói xong quận chúa Minh Tuệ lại kích động,sắc bén hét lên: “Yến Kỳ, ta không cam lòng, vì sao lại đối xử với ta như vậy, hôm nay ta muốn hiến thân cho ngươi."
Quận chúa Minh Tuệ dứt lời, liền nhanh chóng cởi quần áo, vừa cởi vừa nói: “Ta không kém so với người khác, dáng ngươi tốt lắm. Ta là quận chúa phủ trưởng công chúa, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi mất mặt."
Nàng ta đã cởi xong áo khoác ngoài, bắt đầu cởi đến áo trong.
Vân Nhiễm đứng ngoài đình trợn mắt, tiện nhân này điên rồi, dám cởi quần áo dụ dỗ na nhân, bạch liên hoa rất tàn nhẫn, cho dù nàng ta có cởi hắn cũng không động lòng, lại càng không muốn cưới nàng ta.
Nhưng nàng có thể giúp nàng ta, mắt Vân Nhiễm sáng rực, phân phó Dữu Tử cùng Sơn Trà.
“Thế này nhé, chờ quận chúa Minh Tuệ cởi hết quần áo, các ngươi liền kêu lên biết chưa?"
Sơn Trà cùng Dữu Tử ngây người, không cần đi, khiến nữ nhân này gả cho Yến quận vương, các nàng không thích, tiện nhân này hại quận chúa, sao có thể gả cho Yến quận vương.
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn các nàng, hừ lạnh: “Các ngươi không thấy bạch liên hoa âm hiểm rất xứng đôi với tiện nữ này sao? Hai người thành một đôi nhất định mỗi ngày sẽ gà bay chó sủa."
Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Vân Nhiễm liền nở nụ cười ngẩng đầu nhìn chằm chằm đình bát bản, quận chúa đã cởi gần hết, mà sắc mặt Yến Kỳ lạnh như băng, ánh mắt bao phủ lạnh lẽo, không thèm liếc nhìn quận chúa một cái, lạnh lùng ném ra một câu: “Vô sỉ không biết xấu hổ."
Hắn nói xong lắc mình bước đi, quận chúa Minh Tuệ chạy nhanh muốn kéo tay hắn, đáng tiếc không kéo được, mảnh áo quần cuối cùng rơi xuống, thân hình lõa thể đứng trong đình bát bảo khóc thất thanh.
Vân Nhiễm nhìn nữ nhân trong đình, không có nửa điểm đồng tình, dám can đảm hại Sở Y Y, vu oan giá họa cho nàng. Nàng không đau lòng, còn cực kỳ chán ghét, đột nhiên nàng nghĩ tới một người, nhanh chóng quay đầu mơ hồ có thể nhìn thấy Định vương.
Nếu để Sở Dật Lâm cùng quận chúa Minh Tuệ thành một đôi, mới thật sự là một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu, gà bay chó sủa.
Vân Nhiễm nhanh chóng đừng dậy, chạy đến một góc ngự hoa viên, dặn Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Ta dẫn nam nhân kia tới đây, các ngươi liền chạy ra ngoài kêu to."
Mặc kệ bọn có xảy ra chuyện gì không, hai người đã nhìn thấy nhau lõa thể, chỉ có thể ở chung một chỗ.
“Dạ."
Sơn Trà cùng Dữu Tử lên tiếng trả lời, Vân Nhiễm vội chạy ra ngoài, Định vương nhìn thấy bóng nàng, liền đuổi theo, Vân Nhiễm rẽ trái, quọe phải dẫn hắn tới đình bát bảo, sau đó nhanh chóng nấp vào một chỗ. Trong đình quận chúa Minh Tuệ đang đau lòng khóc lóc, căn bản không để ý có người tới, nha hoàn cùng ám vệ cũng bị đuổi đi rất xa. Nàng làm vậy là muốn câu dẫn Yến Kỳ, không ngờ dù nàng có cởi sạch, Yến Kỳ cũng không thèm liếc nàng, đây thật sự là đả kích lòng tin của nàng.
Quận chúa Minh Tuệ đang đau lòng rơi lệ, bên ngoài đình vang lên tiếng bước chân, quận chúa tưởng là Yến Kỳ quay lại, trên mặt lộ ra ý cười nhìn về phía người tới. Thế nhưng người tới không phải Yến Kỳ mà là Định vương, quận chúa Minh Tuệ lập tức phản ứng nhặt quần áo lên, hét lớn: “Sao ngươi lại vào được."
Đúng lúc này, bên ngoài đình vang lên tiếng thét choi tai: “Người đâu, có thích khách."
Xung quanh ngự hoa viên đều có thị vệ đang truy lùng thích khách, lúc này nghe thấy có người kêu, vài đạo thân ảnh từ bốn phương tám hương xông tới bao vây đình bát bảo.
“Gặp qua công chúa."
Cống chúa Tĩnh An gật đầu, nhìn vài người bên ngoài, sắc mặt không hờn không giận: “Sao các ngươi không ở bên trong cùng tiểu công chúa."
Thái Tuyết muốn lên tiếng biện bạch công chúa không cho các nàng đi vào, nhưng ngẩng đầu thấy vẻ lạnh lùng của công chúa Tĩnh An lại im lặng không dám lên tiếng.
Công chúa Tĩnh An đi vào tẩm cung, bên trong thật im lặng, trên giường lớn, Vân Nhiễm đang khổ sở nhìn công chúa Chiêu Dương: “Chiêu Dương, Chiêu Dương ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt công chúa Tĩnh An cũng Hạ Tuyết Dĩnh thay đổi, nhanh chóng lại gần, chỉ thấy công chúa Chiêu Dương nằm trên giường không nhúc nhích, không còn hơi thở, mà trên cổ nàng vẫn còn hai vệt dây rõ rệt. Vài cung nữ hét ầm lên: “Công chúa, công chúa."
Có người chạy ra ngoài hô to: “Không xong rồi, công chúa đã xảy ra chuyện, mau truyền thái y, mau truyền thái y."
Bên trong tẩm cung công chúa Tĩnh An chỉ vào Vân Nhiễm quát lớn: “Trường Bình, ngươi dám giết chết công chúa Chiêu Dương, lá gan thật lớn."
Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng quỳ xuống: “Bẩm công chúa, quận chúa nhà chúng ta không có thương tổn chiêu dương công chúa, lúc chúng ta tiến vào, công chúa đã bị người khác hại chết."
Công chúa Tĩnh An sao có thể tin lời này, sắc mặt u ám chỉ vào Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Không phải là quận chúa nhà các người thì là ai hại Chiêu Dương, ai dám to gan động đến Chiêu Dương."
Trước giường Vân Nhiễm bất động thanh sắc quan sát sắc mặt công chúa Tĩnh An, trong lòng đã có hiểu, mặc dù công chúa Tĩnh An không ra tay với Sở Y Y nhưng chuyện đêm nay nhất định có phần của nữ nhân này.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng, một mảnh sắc bén.
Lúc này ngoài tẩm cung vang lên tiếng bước chân, có người đang tới, dẫn đầu là thái hậu, sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa tiến vào nhìn thấy Y Y nằm trên giường không còn hơi thở, liền tuyệt vọng khóc thét lên.
“Y Y, ngươi làm sao vậy?"
Vân Nhiễm quan sát sắc mặt thái hậu, thái hậu thực sự đau lòng, hơn nữa bà tà vẫn luôn đối xử tốt với Y Y, khẳng định không ra tay được, cho nên có thể loại trừ bà ta, nếu như ngoại trừ công chúa Tĩnh An cùng thái hậu, còn ai có khả năng ra tay hại Y Y?
Bên ngoài tẩm cung ngày càng có nhiều người chạy tới, thái y trong cung, đại thần, sứ thần tam quốc, ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động, tẩm cung chật ních người, người người đều kinh hãi nhìn công chúa nằm yên trên giường, rồi lại nhìn Vân Nhiễm.
Hoàng đế Sở Dật Kỳ luôn yêu thương tiểu công chúa này, lúc này sắc mặt rất khó coi, truyền ngự y cứu tiểu công chúa, nhưng ngự y lại tuyên bố tiểu công chúa đã chết, Sở Dật Kỳ đau lòng nhìn Vân Nhiễm gầm lên.
“Quận chúa Trường Bình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thái hậu cũng chỉ vào Vân Nhiễm thét chói tai: “Trường Bình, lá gan thật lớn, dám giết chết công chúa Chiêu Dương, hôm nay ai gia muốn ngươi đền mạng cho Chiêu Dương."
Thái hậu vừa dứt lời, truyền thị vệ bên ngoài: “Ngươi đâu, tới bắt tiện nhân này lại cho ta."
Thái hậu nói xong, Vân Tử Khiếu từ phía sau chạy tới, cung kính nói: “Thái hậu, hoàng thượng, việc này rõ ràng có người muốn vu oan cho Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi cùng công chúa quan hệ không tệ, vì lý do gì lại muốn giết công chúa Chiêu Dương."
Vân Tử Khiếu vừa nói xong, công chúa Tĩnh An tức giận nói: “Vân vương gia, nếu bình thường có thể sẽ không có khả năng, nhưng hôm nay Chiêu Dương vì đại hôn của hoàng huynh tâm trạng không tốt, có thể lúc nói chuyện với quận chúa đã xỷ ra va chạm, quả thật có khả năng Trường Bình giận dữ nhất thời lỡ tay bóp chết Chiêu Dương.
Công chúa Tĩnh An vừa lên tiếng, đã có người phụ họa: “Đúng vậy, Vân vương gia, quận chúa Trường Bình phạm trọng tội như vậy, ông cho là có thể cứu được nàng sao, phải biết rằng Chiêu Dương là công chúa được hoàng thượng yêu thích nhất."
Người nói chuyện sắc bén, nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu, khóe môi đắc ý cười lạnh.
Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, thấy quận chúa Minh Tuệ phủ trưởng công chúa vẻ mặt phẫn hận nhìn nàng, nhưng trên mặt ẩn dấu tia khoái cảm báo thù. Tuy rẳng chỉ chợt lóe lên nhưng Vân Nhiễm cẫn cảm nhận được, trong đầu nàng đột nhiên hiểu ra, chuyện hôm nay là ai hãm hạ nàng, ngoại trừ quận chúa Minh Tuệ sợ không có người khác, quận chúa Minh Tuệ luôn thân thiết với công chúa Tĩnh An, để nàng ta làm chứng khẳng định không có vấn đề gì. Có điều không biết các cung nữ có tham dự không, Vân Nhiễm suy nghĩ, vài cung nữ đều là người hầu hạ bên người Chiêu Dương, các nàng đều có mặt, tuy rằng đau lòng nhưng không bối rối hiển nhiên không có tham dự vào chuyện này/
Lúc trước quả thật Chiêu Dương muốn gặp nàng, để cho Thải Tuyết đi tìm nàng, có người thừa cơ lẻn vào bóp chết Chiêu Dương, sau có công chúa Tĩnh An đổ lên người nàng.
Trong nháy mắt Vân Nhiễm đã hiểu toàn bộ quá trình, sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh lẽo.
Trước đây nàng luôn chán ghét quận chúa Minh Tuệ, nhưng vì xuất thân của nàng ta nên chưa bao giờ nặng tay, không ngờ nữ nhân này lại ác độc như vậy, Sở Y Y là một tiểu hài tử đáng yêu nàng ta vì hãm hại nàng sẵn sàng phát cuồng hạ độc thủ.
Vân Tử Khiếu vẫn kiên định cho rằng nữ nhi mình vô tội, Vân Nhiễm là người như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội, cho nên chuyện hôm nay nhất định có người hãm hại nữ nhi.
“Xin hoàng thượng cùng thái hậu điều tra, Nhiễm Nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Hạ Tuyết Dĩnh quỳ xuống: “Thần nữ cũng có thể khẳng định, quận chúa không hại công chúa, bởi vì nàng thời gian nàng ở trong điện không lâu, cũng không nói được nhiều, cho nên hai người cũng khó có thể xảy ra mâu thuẫn.
Công chúa Tĩnh An hừ lạnh, nhìn đám người cung nữ Thải Tuyết đang quỳ: “Các ngươi nói đi, ngoại trừ quận chúa Trường Bình còn có ai khác tiến vào tẩm cung không."
“Bẩm công chúa, ngoại trừ quận chúa Trường Bình không có ai khác tiến vào."
Thải Tuyết đau lòng, thực tế nàng cũng tin tưởng quận chúa Trường Bình không giết công chúa Chiêu Dương, vì quận chúa rất thích công chúa, nhưng hiện tại công chúa đã chết, trước khi quận chúa tới công chúa vẫn bình an, Thải Tuyết khóc thất thanh.
Sắc mặt thái hậu ngày càng khó coi, nhìn Sở Dật Kỳ: “Kỳ nhi, còn chờ gì nữa, nữ nhân ác độc như vậy giữ lại làm gì, lập tức hạ lệnh xử tử nàng."
Sở Dật Kỳ vẫn im lặng, Yến Kỳ muốn đứng ra nói chuyện thay Vân Nhiễm, không ngờ đã có hai người tiến lên trước, một là Cơ Kình Thiên, một là Tiêu Bắc Dã.
Cơ Kình Thiên tiến lên kiểm tra cổ công chúa Chiêu Dương, khẳng định với hoang thượng: “Công chúa Chiêu Dương tuyệt đối không phải do quận chúa Trường Bình giết, bởi vết hằn trên cổ rõ ràng hữu lực, lại thô chứng tỏ là do bàn tay của nam nhân bóp chứ không phải nữ nhân."
Cơ Kình Thiên vừa nói, quận chúa Minh Tuệ đen mặt nhanh chóng lên tiếng: “Bản quận chúa biết bên cạnh quận chúa có một ám vệ võ công rất lợi hại, nàng có thể ra lệnh cho ám vệ động thủ."
Quận chúa Minh Tuệ vừa nói xong, Tiêu Bắc Dã đã hừ lạnh: “Quận chúa Minh Tuệ nói sai rồi, nếu ám vệ có võ công cao cường cần gì lấy tay bóp chết, trực tiếp đánh một chưởng là đủ rồi, sao còn phải rườm rà như vậy."
Tiêu Bắc Dã nói xong lại đi đến trước giường chỉ vào vết hắn trên cổ công chúa: “Mời hoàng thượng xem, bên trái cổ công chúa có vẻ đậm hơn, chứng minh lực đạo của tay trái lớn hơn một chút."
Yến Kỳ chậm rãi đứng ra giải thích: “Ý Tiêu thế tử là người bóp chết công chúa Chiêu Dương thuận tay trái.:
Mọi người giật mình, hóa ra là như vậy.
Tiêu Bắc Dã dửng dưng liếc Yến Kỳ, người này muốn làm gì.
Tiêu Bắc Dã còn muốn tiếp tục chứng mình, Yến Kỳ lại không cho hắn cơ hội, lúc trước Yến Kỳ định đứng ra hai người này lại đoạt trước, nếu Vân Nhiễm có tình cảm với Tiêu Bắc Dã hoặc Cơ Kình Thiên có thể sẽ gặp rắc rói, cho nên vẫn không cần cho bọn họ có cơ hội thể hiện.
Yến Kỳ tao nhã nhìn hoàng thượng cùng thái hậu: “Hoàng thượng cùng hoàng hậu có thể hỏi công chúa Chiêu Dương, vừa hỏi liền biết có phải quận chúa giết nàng không."
Yến Kỳ vừa nói ra, mọi người lại nhỏ giọng bàn tán, Yến quận vương có ý gì, công chúa đã chết làm sao có thể hỏi?
Vẻ mặt thái hậu cùng hoàng thượng khó hiểu, Yến Kỳ lại nhìn Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm lạnh lùng liếc hắn, nàng còn muốn xem náo nhiệt, lại bị hắn phá vỡ.
Vân Nhiễm từ từ đứng dậy nói: “Thực tế công chúa Chiêu Dương chưa chết."
“Cái gì công chúa chưa chết, sao thái y lại tuyên bố nàng đã tắt thở, sao lại có thể chưa chết."
Sắc mặt hoàng thượng cũng thái hậu liên tục thay đổi, thể hiện vẻ khó tin, sao có thể như vậy? Cùng nhau nhìn Chiêu Dương, Vân Nhiễm gọi: “Y Y, có thể mở mắt được rồi."
Sở Y Y nhanh chóng mở to mắt nhìn mọi người trong tẩm cung.
Nàng vừa động có một số người theo phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng thấy tiểu công chúa hoạt bát linh động, rõ ràng là không có chuyện gì
Sự thật lúc Vân Nhiễm vào tẩm cung, liếc mắt đã nhìn ra Sở Y Y lâm vào trạng thái chết giả, người bóp cổ nàng không chết hoàn toàn, cho nên Vân Nhiễm ngân châm cứu mạng Sở Y Y, sau đó cùng Y Y chơi một trò chơi giải chết, nàng không lên tiếng Y Y sẽ không mở mắt, nếu ngự y kiểm tra, Y Y liền ngừng thở.
Sở Y Y rất hứng thú cho nên phối hợp cùng chơi với Vân Nhiễm.
Đó là nguyên nhân vì sao thái y kiểm tra Y Y không còn hơi thở.
Trong tẩm công, mọi người đều nhìn thấy tất cả, âm thầm kêu may mắn công chúa Chiêu Dương không có chuyện gì.
Vân Tử Khiếu thở dài nhẹ nhõm, Nhiễm Nhi không có việc gì, khiến hắn một phen toát mồ hôi lạnh. Tuy hắn biết nữ nhi không có khả năng giết người nhưng nếu công chúa chết, Nhiễm Nhi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Mặt quận chúa Minh Tuệ tái mét, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, trong lòng mắng thuộc hạ phế vật, bóp cổ cũng không chết.
Thái hậu nhìn Sở Y Y lại nhìn Vân Nhiễm lạnh lùng nói: “Đây là có chuyện gì?"
“Bẩm thái hậu, lúc ta tới tẩm cung phát hiện tiểu công chúa bị bóp chết, nhưng nàng cũng chưa chết thật chỉ ngất đi, cho nên ta dùng ngân châm châm cứu tiểu công chúa tỉnh lại."
“Ngươi lại biết châm cứu?" Thái hậu nghi ngờ, Định vương lại bước ra sắc mặt không tốt nói: “Bẩm mẫu hậu, quận chúa Trường Bình y thuật cao siêu."
Vân Nhiễm u ám, xem ra lần trước đã nói ra chuyện nàng biết y thuật cho Định vương.
Nhưng từ sắc mặt hắn có thế thấy, ngoại trừ chuyện này hắn cũng không biết những chuyện khác, bằng không sẽ không án binh bất động lâu như vậy không hề động thủ.
Vân Nhiễm hơi cúi mình, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Không thể nói là cao siêu, lúc ở Phượng Thai Huyền ta có đi theo phụ việc cho một đại phu, cũng học được từ hắn một số y thuật đơn giản."
Trong điện, mọi người giật mình, thì ra là thế, may mắn quận chúa biết y thuật, bằng không công chúa sẽ mất mạng, mà nàng cũng mất mạng.
Khuôn mặt Sở Dật Kỳ giãn ra, thực tế hắn cũng không muốn quận chúa Trường Bình có chuyện gì, vì hắn còn muốn cưới nàng làm phi.
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm ánh mắt dịu dàng tình cảm, người có mắt nhìn đều hiểu, hoàng thượng hình như thích quạn chúa, xem ra thực sự có khả năng quận chúa sẽ tiến cung làm phi.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã bĩu môi khinh bỉ, hình như hoàng thượng đã quên mất hôm nay là đại hôn của mình, hắn lại nghĩ tới một nữ nhân khác, bọn họ cảm thấy đồng tình thay cho vị hoàng hậu nương nương kia.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, lông mày hơi dựng lên, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, hắn không tán thành việc Vân Nhiễm tiến cung, cuộc sống trong đó đều là ngươi là ta gạt, vào cung nàng nhất định sẽ chụy khổ.
Sở Dật Kỳ nhìn Y Y, nhẹ giọng hỏi: “Y Y nói cho phụ hoàng biết là ai bóp cổ con."
Sở Y Y suy nghĩ một chút: “Nhi thần chỉ cảm thấy có một bóng đen tiến vào bóp cổ nhi thần, sau đó cái gì nhi thần cũng không biết."
Mọi người nhìn hoàng thượng, sắc mặt âm trầm ra lệnh cho thế tử Cẩm thân vương Sở Văn Hạo chuyên phụ trách an toàn trong cung: “Tra, điều tra cho trong ngoài điện Lan Y cho trẫm, đến cùng là kẻ nào dám can đảm làm hại công chúa, nếu tra ra mình trẫm sẽ không nương tay."
Sở Văn Hạo lĩnh chỉ, nhưng rất nhiều người đều hiêu, vụ án không đầu mối, không có cách nào tra ra được, người đứng phía sau không mua chuộc cung nữ, cũng không để lại nhược điểm gì, chỉ đơn giản là phái ngừi có võ công lợi hại lẻn vào bóp cổ công chúa, biết điều tra như thế nào.
Thái hậu thấy thời gian không còn sớm, nhanh chóng lên tiếng: “Tốt rồi, mọi người đều ra ngoài thôi, cung yến cũng sắp bắt đầu rồi."
Thái hậu đỡ Sở Y Y từ tay Sở Dật Kỳ, Y Y phất tay với Vân Nhiễm một cái, Vân Nhiễm gật đầu, mọi người vây quanh hoàng thượng cùng nhau đi ra ngoài.
Quận chúa Minh Tuệ âm trầm lườm Vân Nhiễm, mắng một tiếng tiện nhân.
Vân Nhiễm cười châm chọc, không biết ai mới là tiện
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Vân Nhiễm lạnh lùng tỏ vẻ nàng biết chuyện này do ai làm .
Thì đã làm sao? Quận chúa Minh Tuệ lạnh lùng đáp lại Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cười nhạt, ta sẽ hoàn trả lại cho ngươi.
Nói xong nàng cũng không thèm nhìn quận chúa Minh Tuệ, quay sang nhìn Hạ Tuyết Dĩnh bên cạnh. Hạ Tuyết Dĩnh tự trách nói: “Vân Nhiễm, thật xin lỗi, ta đi cùng với ngươi, không ngờ ngươi vẫn bị hãm hại."
Vân Nhiễm nắm tay Hạ Tuyết Dĩnh cười nói: “Không phải ta không có việc gì sao, ngươi đừng tự trách, hơn nữa lúc trước còn cầu xin cho ta, cám ơn ngươi, Tuyết Dĩnh."
Hạ Tuyết Dĩnh đến bên Vân Nhiễm nói nhỏ: “Vân Nhiễm, ta thấy ngươi nên cẩn thận một chút, hình như có người luôn luôn muốn hại ngươi."
Vân Nhiễm gật đầu, đúng vậy có người vẫn luôn trăm phương nghìn kế muốn hại nàng, có điều nàng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó.
Vân Nhiễm nhìn Phượng Quân Dao đi phía trước, cười lạnh. Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng đi tới, vẻ mặt quan tâm: “Vân Nhiễm, ngươi không sao chứ."
Vân Nhiễm lắc đầu: “Vừa rồi cám ơn ngươi đã giúp ta."
Tiêu Bắc Dã cười nói: “Nói cho cùng là ta thiếu sót, vừa rồi dù thế tử không ra tay, ngươi cũng có cách giải quyết."
Vân Nhiễm há miệng, đang muốn nói hắn có lòng khiến người khác cảm động.
Không ngờ nàng còn chưa lên tiếng, có người từ đằng sau đi tới nhìn Tiêu Bắc Dã, tùy ý lên tiếng: “Cái này gọi là không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, vẫn tự cho mình là thông minh, lại không biết, ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người, người Đại Tuyên ta nhiều người tài, Tiêu thế tử không cần đi khắp nơi khoe khoang mình thông minh."
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã u ám, ánh mắt tóe lửa, trừng mắt nhìn Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, ngươi có ý gì?"
Yến Kỳ tiếp tục bước đi thẳng ra ngoài cửa điện Y Lan, vừa đi vừa nói: “Tiêu thế tử không phải rất thông minh sao? Hẳn là vừa nghe đã hiểu, chẳng lẽ phải nói thẳng ra, Tiêu thế tử ở trước mặt giai nhân thể hiện mình thông minh, bình thường cũng vụng về như lợn."
Tiêu Bắc Dã hô hấp dồn dập, bàn tay nắm thành đấm, thật muốn đánh người này một trận, có điều lúc trước hắn đã từng giao thủ với Yến Kỳ, cũng không chiếm được tiện nghi, hắn đã dốc toàn lực, Yến Kỳ hình như vẫn giữ lại, cho nên có thể nói võ công của người này lợi hại hơn hắn, điều này khiến cho hắn tức giận.
Cơ Kình Thiên ở phía sau nhanh chóng tiến lên kéo tay hắn, thấp giọng nói.
“Tiêu thế tử, hôm nay là đại hôn của hoàng đế Đại Tuyên, Tiêu thế tử trăm ngàn lần chớ để mất mặt, để người ta nắm thóp."
Lửa giận của Tiêu Bắc Dã lập tức giảm xuống nhanh chóng đuổi theo Vân Nhiễm, ôn hòa nói: “Vân Nhiễm ta muốn nói với ngươi một chút về chuyện của Ninh Cảnh."
Vân Nhiễm gật đầu, bước chân đi chậm lại, có điều nàng đi chậm, Yến Kỳ cũng đi chậm, nàng đi nhanh Yến Kỳ cũng đi nhanh, tóm lại tên này bám theo nào, khiến nàng không có cơ hội cùng Tiêu Bắc Dã nói chuyện riêng. Sắc mặt Vân Nhiễm u ám lườm Yến Kỳ, thật muốn tát lên vẻ mặt ung dung của hắn, nhìn thì tao nhã ung dung chân chính lại là tên âm hiểm.
“Yến Kỳ, ngươi có ý gì?"
Vân Nhiễm hạ giọng hỏi, bốn phía có không ít đại thần trong triều, người người đều nhìn bọn họ, nàng cũng không muốn nói nhiều với Yến tiện nhân.
Yến Kỳ cười ôn nhuận: “Lúc trước bản quận vương nói gì với ngươi, hẳn là ngươi vẫn nhớ."
Sắc mặt Vân Nhiễm đen lại, thật sự muốn đánh nam nhân này, lúc trước hắn nói nàng không nên quá gần gũi với Tiêu Bắc Dã. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới hắn, trái lại nàng cảm thấy Tiêu Bắc Dã không tệ, ít nhất bất cứ lúc nào nam nhân này cũng bảo vệ nàng, hơn nữa nàng có thể cảm nhận được Tiêu Bắc Dã đối với nàng thật lòng.
“Yến Kỳ ngươi đừng quá phận, có tin ta tát ngươi."
Vân Nhiễm hạ giọng cảnh cáo Yến Kỳ, có điều người ta vân đạm phong khinh, ngắm gió thưởng trăng, căn bản không để ý đế uy hiếp của nàng. Vân Nhiễm tức giận dùng ánh mắt sắc như dao muốn băm nhỏ người này, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Bắc Dã.
“Ninh Cảnh làm sao vậy?"
“Ngươi không phát hiện ra hôm nay hắn không có mặt sau? Hai ngày nay cảm xúc của hắn không tốt lắm, đêm nay càng quá đáng không chịu tham gia cung yến."
Vân Nhiễm vừa nghe đã hiểu, tên này tức giận.
“Vậy đi, ngươi nói với hắn, ngày mai ta đón hắn đến phủ Vân vương."
“Được," Tiêu Bắc Dã mặt mày ung dung, tâm tình thư sướng, nếu Ninh Cảnh đến phủ Vân vương, hắn cũng có lý do đến thăm Vân Nhiễm.
Yến Kỳ ở bên cạnh ánh mắt ám, đáy mắt có chút đăm chiêu, vì sao Vân Nhiễm rất coi trọng Ninh Cảnh, xem ra trong này có ẩn tình trở về hắn sẽ phái người đi điều tra.
Đoàn người tiến vào cung điện, sắc trời không còn sớm, mọi người đều tìm vị trí ngồi xuống,
Hoàng đế nhìn mọi người đều có mặt, cầm chén rượu nhìn về phía sứ thần tam quốc: “Hôm nay là đại hôn của trẫm, cảm tạ quý vị đã không quản ngại đường xa tới chúc mừng, đêm nay nhất định phải ăn uống thật vui vẻ."
“Hoàng thượng khách sáo."
Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn cùng Tiêu Bắc Dã cùng nâng ly chúc mừng.
“Chúc hoàng đế hậu Đại Tuyên ân ái bạc đầu, sớm sinh quý tử."
Sở Dật Kỳ nở nụ cười, ngẩng đầu cạn chén.
Phía dưới ba người cũng cạn chén.
Sứ thần tam quốc dâng lễ vật cho hoàng thượng, các loại vật phẩm quý báu được trình lên, cả yến hội đều rực rỡ sắc màu. Sở Dật Kỳ tâm tình sung sướng, vung tay lên lệnh cho người đem lễ vật lui xuống, lại tiếp tục chiêu đãi sứ thần, ca cơ bắt đầu nhảy múa, quang cảnh vui mừng, chỉ có một người sắc mặt u ám lẳng lặng đánh giá người cầm đầu sứ thần tam quốc. Lần này bọn họ tới Đại Tuyên vẫn không hề có động tĩnh gì, cực kỳ an phận thử thường.
Hắn không tin bọn họ tới Đại Tuyên, đơn giản chỉ vì chúc mừng đại hôn của hoàng đế, còn tặng rất nhiều lễ vật. Lúc trước hắn tính kế, bọn họ đã tổn thất không ít, hôm nay lại dâng lên nhiều như vậy, cũng tốn không ít bạc, chẳng lẽ bọn họ thật sự vì muốn thắt chặt quan hệ hữu nghị giữa bốn nước sao?
Có đánh chết Yến Kỳ cũng không tin, theo tin hắn nhận được, Cơ Kình Thiên Đông Viêm, cùng Tiêu Bắc Dã Tây Tuyết vẫn có dã tâm bừng bừng muốn thống nhất thien hạ, vị tiểu Minh vương Tần Văn Hãn lại không có động tĩnh gì.
Yến Kỳ tao nhã uống rượu, một lát sau hắn gọi Trực Nhật điều một nhóm cao thủ thái giám tới đây, âm thầm bảo vệ hoàng thượng.
Đêm nay đại hôn của hoàng thượng, rất dễ xảy ra chuyện, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút.
Rượu quá ba tuần, mọi người uống cũng tương đối, Dung Dật Thần phủ Hoài Nam vương đứng lên cung kính nhìn hoàng thượng.
“Dật Thần nhận lệnh của phụ vương, tặng riêng cho hoàng thượng một phần lễ vật, mời hoàng thượng xem qua."
Dung Dật Thần vung tay lên, một chiếc xe được từ từ đẩy vào, bên trên có một nữ tử mỹ lệ như nắng xuân đang nhảy múa. Da trắng như tuyết, mặt mày như trăng sao, nhăn mặt khẽ cười đều dịu dàng đáng yêu, nhìn hoàng thượng lại khẽ cười ngượng ngùng trốn vào sau xe, cả người phảng phất như con thỏ nhỏ chạy trốn trong rừng, khiến người ta yêu thích.
Sở Dật Kỳ uống một ngụm rượu, nhìn nữ tử động lòng, ánh mắt nóng rực to gan.
Mọi người thấy hoàng đế như vậy, thầm than nhẹ, hoàng đế của chúng ta thật là đa tình. Hôm nay là đại hôn của hắn, đầu tiên thể hiện có hứng thú với quận chúa Trường Bình, giờ lại đổi sang quận chúa Vũ Dương Dung Giai Vân của phủ Hoài Nam.
Có điều Dung Giai Vân thật sự là hình bóng tiểu tình nhân trong lòng nam nhân, quyền rũ, mềm mại ngoan ngoãn, khiến người ta muốn ôm vào lòng, toàn tâm bảo vệ. Không tính hoàng thượng, trong yến tiệc có không ít nam nhân động lòng với nữ nhân như vậy.
Điệu múa kết thúc, quận chúc Vũ Dương nhẹ nhàng kéo tấm màn che màu đỏ trên xe xuống, chỉ thấy xung quanh tràn đầy ánh sáng màu xanh rực rỡ.
Một bức tượng quan âm tống tử, chất ngọc mềm nhẵn, không tỳ vết, vừa nhìn đã biết đây là báu vật hiếm có. Phủ Hoài Nam vương có tâm tư thật khéo léo, tặng tượng quan âm, đại hôn của hoàng đế tặng tượng quan âm chính là điềm đại lành, đồng thời làm người ta ngạc nhiên khuôn mặt của tượng quan âm nhìn rất giống đương kim thái hậu, thái hậu lên tiếng: “Không tệ, không tệ."
Thái hậu đã dẫn đầu, bên dưới tất cả mọi người đều tán thưởng: “Tượng quan âm tống tử này trông thật hiền từ, rất giống với thái hậu của chúng ta."
Tâm tình hoàng thượng sung sướng, tán thưởng người phủ Hoài Nam vương, ban thưởng cho Dung Giai Vân nhập tiệc.
Vân Nhiễm đánh giá Dung Giai Vân, một cỗ quý khí không có nửa điểm sai lầm, rõ ràng được dạy dỗ từ nhỏ, có lẽ Hoài Nam vương đã sớm quyết định đưa nữ nhi này vào trong cung.
Tiếp theo là phủ Tây bình vương dâng lễ vật, là một đôi nhân sâm ngàn năm hình người, cao chừng một thước, dính vào nhau, nhìn qua giống như một đôi nam nữ đang hôn nhau. Nhân sâm hình người như vậy trăm năm hiếm có, mọi người đều ngạc nhiên nghị luận, đồng thời cũng để ý đến người tặng sâm quận chúa Lan Lăng. Vân Nhiễm dã sớm nghe nói vị Lan Lăng quận chúa này xinh đẹp, lúc này nhìn thấy, quả thật xinh đẹp vô song, nét đẹp của nàng khác với quận chúa Vũ Dương, quyến rũ hoang dã khiến nam nhân không kiềm chế được muốn chinh phục. Hơn nữa trên người nàng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, kích thích thần kinh của nam nhân,
Ánh mắt của hoàng đế lại sáng lên một chút, phất ta ý bảo quận chúa Lan Lăng đứng dậy, ban ngồi.
Cuối cùng là phủ Giang Dương vương cũng không chịu thua kém so với phủ Hoài Nam, Tây bình, một pho tượng phật bằng vàng, tướng mạo hiền lành. Muội muội của Viên Bưu quận chúa Tê Nghi mặc váy tím dài, tay cầm tiêu thổi một khúc phượng cầu hoàng, nhất thời khiến mọi người cảm thấy cả người thoải mái hưng phấn, áo váy quận chúa Tê Nghi tung bay, giống như tiên tử trong màn đêm.
Ba nữ nhân này đều là tuyệt sắc nhân gian, một mềm mại đáng yêu khiến người ta yêu thích, một quyến rũ khiến người ta muốn chinh phục, một người như tiên nữ khiến người ta muốn tới gần.
Xem ra tam đại gia tộc tốn không ít tâm tư.
Có điều không biết ba nữ nhân này sẽ làm mưa làm gió như thế nào ở Đại Tuyên, Vân Nhiễm cười cười quan sát tất cả, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Thái hậu nương nương nhắc nhở hoàng thượng, thời gian đã không còn sớm nên trở về điện của hoàng hậu. Hôm nay là ngày vui của hoàng thượng, không thể để hoàng hậu chờ lâu.
Thái Hậu nhắc tới, hoàng thượng hoàn hồn. Tuy rằng hắn đa tình nhưng không si tình, ba nữ nhân này thật khiến người ta yêu thích, nhưng nữ nhân chỉ có thể sủng, không thể yêu.
Hoàng đế đứng dậy, nói một tiếng với sứ thần tam quốc rồi dẫn theo thái giám rời đi. Vắng mặt hoàng thượng, vũ hội càng thêm nóng bỏng, nhất là có sự xuất hiện của quận chúa Lan Lăng cùng quận chúa Tê Nghi, quận chúa Vũ Dương, ở đây có rất nhiều người đều biết ba nữ tử này muốn tiến cung làm phi. Nên phải thân cận nịt nọt một chút, nhất thời có rất nhiều nữ nhân đều đi qua kính rượu ba người này.
Vân Nhiễm vẫn đang ngồi nhàn nhã xem náo nhiệt.
Ngồi cách nàng không xa là Yến quận vương. Dù trước mắt có tuyệt sắc nhân gian nhưng cũng không lu mờ được thần thái của nam nhân này, hắn nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng lại kính rượu các vị đại thần trong triều, không thì cùng uống với sứ thần tam quốc, từ đầu đến cuối cử chỉ đều rất tự nhiên.
Vân Nhiễm nhìn hắn, bĩu môi, không ngờ một lúc sau nàng cảm nhận được ánh mắt của Yến Kỳ dừng trên người mình, hắn cầm chén rượu lắc lắc về phía nàng, “Quận chúa Trường Bình, bản quận vương kính ngươi một ly."
Vân Nhiễm lạnh lùng liếc hắn, lắc đầu: “Không uống."
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười hờ hững vẻ mặ ôn hòa nói: “Hình như quận chúa Trường Bình không có chuyện không vui, có thể nói ra bản vương sẽ giải quyết hộ ngươi."
Hắn nói xong đặt chén rượu xuống, bày ra dáng vẻ sẵn sàng giúp Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm trợn mắt, không thèm để ý tới người bên cạnh, cũng may mọi ngươi đang bận rộn ứng phó, nên không có ai chú ý tới chỗ nàng.
Yến Kỳ cũng không để ý đến vẻ mặt hờn giận của Vân Nhiễm, ôn hòa lên tiếng: “Chẳng lẽ vì quận chúa Lan Lắng, Tê Nghi, còn có quận chúa Vũ Dương xinh đẹp, cho nên tâm trạng quận chúa không vui."
Vân Nhiễm mở to mắt nhìn Yến Kỳ, không thể tin: “Ngươi cho rằng ta giống người thích ghen tị sao?"
Yến Kỳ híp mắt đánh giá Vân Nhiễm, sau đó cười như nắng nói: “Không giống, có điều vì nguyên nhân gì tâm trạng lại không thoải mái?"
Vân Nhiễm nâng mày khẽ cười rạng rỡ nhìn Yến Kỳ, thần thái linh động như tiểu hồ ly, trong lòng Yến Kỳ mềm như nước, ánh mắt không tự chủ được nồng như rượu nhìn Vân Nhiễm. Ngọn đèn chiếu rọi quanh thân nữ tử tỏa ra hào quang, không kiêu ngạo, không phô trương, như liễu trước gió, hoa dưới trăng, thật sự rất đẹp. Nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui, nàng không chỉ có dung mạo đẹp, xuất thân tốt, còn có tài năng phi phàm, nếu không có nàng ra tay cứu giúp sao có Yến Kỳ ngày hôm nay. Cho nên hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm bẩn nàng, thương tổn nàng.
Trong đầu Yến Kỳ suy nghĩ vòng vo, Vân Nhiễm lại lên tiếng giương nanh múa vuốt với hắn: “Ta nhìn thấy ngươi liền không thoải mái, nhìn thấy ngươi lại đau đầu, đau tim"
Vân Nhiễm khoa trương chế nhạo Yến Kỳ, ngược lại hắn bật cười, trong mắt hắn Vân Nhiễm giống như tiểu cô nương đang hờn dỗi, không có gì nghiêm trọng.
“Không ngờ bản quận vương có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quận chúa, thân là người chịu ơn, sao có thể để cho ân nhân không thoải mái, cho nên bản quận vương quyết định về sau nhất định phải thay đổi hình tượng, để quận chúa có cái nhìn khác về bản quận vương."
Vân Nhiễm vừa nghe đã thấy kinh khủng, hắn không định về sau hễ rảnh rỗi là lắc lư trước mặt nàng chứ, việc này khiến người ta rất đau khổ có biết không, Vân Nhiễm nhanh chóng cảnh cáo: “Về sau nếu không có việc gì, đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta hạ độc chết ngươi."
Nơi này hai người trò chuyện ồn ào, cách đó không xa có người nhìn muốn tóe lửa, người này không phải ai khác chính là Phượng Quân Dao, còn có ánh mắt sâu xa của Cơ Kình Thiên của Tiêu Bắc Dã, sắc mặt hai người cũng không dễ nhìn.
Tiêu Bắc Dã giơ chén rượu nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, bản thế tử kính ngươi một ly, thời gian chúng ta ở Đại Tuyên, Yến quận vương đã tận lực, bản thế tử nhất định sẽ còn trở lại."
Tiêu Bắc Dã cười u ám, Yến Kỳ cầm ly lên cùng hắn cạn chén.
Yến hội chậm rãi kết thúc, thái hậu có chút mệt mỏi, đứng dậy chào sứ thần tam quốc rồi dẫn Y Y rời đi. Y Y giãy dụa muốn ở lại với Vân Nhiễm nhưng thái hậu giữ chặt khiến nàng không thoát ra được, cuối cùng nàng đành nháy mắt với Vân Nhiễm ý nói, Trường Bình rảnh rỗi ta sẽ tìm người đi chơi,
Vân Nhiễm cười rộ lên, nha đầu kia. Có điều nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã mất mạng, Vân Nhiễm toát mồ hôi lạnh.
Yến hôi tan, sứ thần tam quốc bắt đầu đứng dậy. Yến Kỳ cùng Sở Văn Hạo đi trước, chuẩn bị tiễn sứ thần xuất cung.
Vân Tử Khiếu phụ trách đám người tam đại gia tộc.
Mọi người lục tục đi ra ngoài, còn chưa đến cửa đã nghe thấy trong màn đêm vang lên tiếng kêu sắc bén: “Không xog rồi, có người ám sát hoàng thượng."
“Hộ giá, mau hộ giá."
Âm thanh đột ngột phá ta màn đêm yên tĩnh. Sở Văn Hạo cùng Yến Kỳ nhất thời ngẩn người, cùng lúc chạy về phía tẩm cung của đế hậu, phía sau sứ thần tam quốc cũng không rời đi, có chuyện vui để xem sao có thể bỏ lỡ, các đại thần trong triều cũng chạy theo, các vị phu nhân cùng gia quyến cũng đi về phía cung điện của đế hậu.
Tuy rằng rất nhiều người cùng chạy tới cung Trường Xuân, nhưng cũng chưa có ai dám tiến vào, Vân Nhiễm định không đi theo, nàng không thích xem loại chuyện này.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh cũng không tới cung Trường Xuân, vài người nói chuyện với nhau: “Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám ám sát hoàng thượng nhỉ?"
“Không biết hoàng thượng có bị thương không, đêm nay là ngày vui của hoàng hậu cùng hoàng hậu, xảy ra chuyện như vậy, có khi nào hoàng thượng trút giận lên người không hoàng hậu không, nói hoàng hậu là điềm xấu."
Hạ Tuyết Dĩnh lo lắng, Vân Nhiễm nhăn mày, thật sự có khả năng này, người cổ đại cực kỳ mê tín, có chuyện gì cũng đổ tại điềm xấu, giống như nàng sinh vào ngày thanh mình, cũng bị người ta nói là điềm xấu.
Nhị tiểu thư Đường gia đúng thật không may, trong ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy, còn có không biết thích khách đêm nay là do ai phái tới.
Có rất nhiều người muốn hoàng thượng chết, ví như sứ thần tam quốc, đám người tam đại gia tộc, Định vương, nhiều người như vậy ai mới là kẻ phái thích khách tới hành thích.
Vài người vừa đi vừa nói chuyện, vì có thích khách tất cả các con đường xuất cung đều bị phong tỏa, căn bản mọi người không thể xuất cung. Vân Nhiễm cùng đám người Lam Tiểu Lăng đi dạo trong cung, trên đường gặp được vài vị tiểu thư kéo bọn họ đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Vân Nhiễm. Nàng cũng khong hoảng sợ, nơi nàng đang đứng là ngự hoa viên, thích khách sẽ không tới.
Phía sau Vân Nhiễm, Sơn Trà cùng Dữu Tử không quan tâm đến chuyện thích khách, các nàng chỉ quan tâm ai hãm hại quận chúa.
“Quận chúa, người nói xem là kẻ nào dám vu oan cho người."
Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Không có gì ngoài ý muốn thì chính là quận chúa Minh Tuệ, các ngươi đã quên lúc trước nàng tới vương phủ cảnh cáo ta bị la sai Long Nhất ném ra ngoài, nữ nhân này tự nhiên sẽ muốn báo thù."
“Nhung nàng ta có phải quá độc ác rồi không, công chúa Chiêu Dương mới chỉ bẩy tuổi, nàng ta vẫn có thể nhẫn tâm hạ thủ."
“Cho nên ta sẽ không bỏ qua cho nàng."
Vân Nhiễm lạnh lùng nói, đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo của Long Nhất: “Quận chúa, có người tới đây."
“Ai?"
Vân Nhiễm hỏi, Long Nhất nhanh chóng trả lời: “Quận chúa là Định vương, hình như hắn ta nhìn thấy người nên mới đi tới."
Vân Nhiễm nghe thấy người tới là Định vương ánh mắt tối lại một chút. Lúc này Định vương không tới cung Trường Xuân, đến ngự hoa viên làm gì, có điều nàng không muồn nhìn thấy hắn, vừa nhìn đã thấy không thích, Vân Nhiễm cất bước rời đi, Định vương đã nhìn thấy nàng, cũng bám theo.
Vân Nhiễm đi nhanh hơn, phía sau Định vương cũng tăng tốc, có điều hoa viên rộng, đường đi phức tạp, Vân Nhiễm rẽ loạn một lúc đã cắt đuôi Đinh vương, chủ tớ ba người thở dài nhẹ nhõm. Sơn Trà lên tiếng: “Quận chúa, Định vương đuổi theo người làm gì?"
“Ai biết tên âm hiểm đó muốn làm gì? Hôm nay trong cung rất đông người, khẳng định hắn có dụng tâm khác, cho nên chúng ta vẫn nên cách xa hắn một chút."
Vân Nhiễm nói xong, thanh âm của Long Nhất lại vang lên: “Quận chúa, trong đình bát bảo phía trước có người."
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại thấy cách đó không xa có một tòa đình nhỏ, trong đình lụa mỏng tung bay có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người. Vân Nhiễm đang định rời đi lại nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Yến Kỳ vì sao lại đối xử với ta như vậy?"
Người này nghiễm nhiên lại là quận chúa Minh Tuệ, người còn lại là Yến Kỳ, vừa nghe tới đây, Vân Nhiễm không đi nữa xoay người, dẫn hai nha hoàn tìm chỗ trốn xem nào nhiệt. Có điều nàng cũng không dám tới quá gần, võ công của Yến Kỳ rất lợi hại, gần quá hắn sẽ phát hiện.
Vân Nhiễm trốn cẩn thận, vểnh tai lên nghe lén, vì cách khá xa nếu không chú ý sẽ không nghe rõ.
Chỉ nghe thấy tiếng quận chúa Minh tuệ kích động: “Yến Kỳ, ba năm nay ta vẫn theo đuổi ngươi, ta không tin ngươi ngươi không có cảm giác."
Tiếng Yến Kỳ như châu như ngọc: “Quận chúa Minh Tuệ, bản quận vương nói một lần cuối cùng, ta vô cảm với ngươi, quận chúa vẫn nên thu hồi phần tâm ý thích đi ngươi làm vậy chỉ khiến bản quận vương sợ hãi."
Vân Nhiễm nấp trong tối nghe lén, bĩu môi, Yến Kỳ cũng thật tàn nhẫn.
Yến Kỳ vừa nói xong quận chúa Minh Tuệ lại kích động,sắc bén hét lên: “Yến Kỳ, ta không cam lòng, vì sao lại đối xử với ta như vậy, hôm nay ta muốn hiến thân cho ngươi."
Quận chúa Minh Tuệ dứt lời, liền nhanh chóng cởi quần áo, vừa cởi vừa nói: “Ta không kém so với người khác, dáng ngươi tốt lắm. Ta là quận chúa phủ trưởng công chúa, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi mất mặt."
Nàng ta đã cởi xong áo khoác ngoài, bắt đầu cởi đến áo trong.
Vân Nhiễm đứng ngoài đình trợn mắt, tiện nhân này điên rồi, dám cởi quần áo dụ dỗ na nhân, bạch liên hoa rất tàn nhẫn, cho dù nàng ta có cởi hắn cũng không động lòng, lại càng không muốn cưới nàng ta.
Nhưng nàng có thể giúp nàng ta, mắt Vân Nhiễm sáng rực, phân phó Dữu Tử cùng Sơn Trà.
“Thế này nhé, chờ quận chúa Minh Tuệ cởi hết quần áo, các ngươi liền kêu lên biết chưa?"
Sơn Trà cùng Dữu Tử ngây người, không cần đi, khiến nữ nhân này gả cho Yến quận vương, các nàng không thích, tiện nhân này hại quận chúa, sao có thể gả cho Yến quận vương.
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn các nàng, hừ lạnh: “Các ngươi không thấy bạch liên hoa âm hiểm rất xứng đôi với tiện nữ này sao? Hai người thành một đôi nhất định mỗi ngày sẽ gà bay chó sủa."
Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Vân Nhiễm liền nở nụ cười ngẩng đầu nhìn chằm chằm đình bát bản, quận chúa đã cởi gần hết, mà sắc mặt Yến Kỳ lạnh như băng, ánh mắt bao phủ lạnh lẽo, không thèm liếc nhìn quận chúa một cái, lạnh lùng ném ra một câu: “Vô sỉ không biết xấu hổ."
Hắn nói xong lắc mình bước đi, quận chúa Minh Tuệ chạy nhanh muốn kéo tay hắn, đáng tiếc không kéo được, mảnh áo quần cuối cùng rơi xuống, thân hình lõa thể đứng trong đình bát bảo khóc thất thanh.
Vân Nhiễm nhìn nữ nhân trong đình, không có nửa điểm đồng tình, dám can đảm hại Sở Y Y, vu oan giá họa cho nàng. Nàng không đau lòng, còn cực kỳ chán ghét, đột nhiên nàng nghĩ tới một người, nhanh chóng quay đầu mơ hồ có thể nhìn thấy Định vương.
Nếu để Sở Dật Lâm cùng quận chúa Minh Tuệ thành một đôi, mới thật sự là một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu, gà bay chó sủa.
Vân Nhiễm nhanh chóng đừng dậy, chạy đến một góc ngự hoa viên, dặn Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Ta dẫn nam nhân kia tới đây, các ngươi liền chạy ra ngoài kêu to."
Mặc kệ bọn có xảy ra chuyện gì không, hai người đã nhìn thấy nhau lõa thể, chỉ có thể ở chung một chỗ.
“Dạ."
Sơn Trà cùng Dữu Tử lên tiếng trả lời, Vân Nhiễm vội chạy ra ngoài, Định vương nhìn thấy bóng nàng, liền đuổi theo, Vân Nhiễm rẽ trái, quọe phải dẫn hắn tới đình bát bảo, sau đó nhanh chóng nấp vào một chỗ. Trong đình quận chúa Minh Tuệ đang đau lòng khóc lóc, căn bản không để ý có người tới, nha hoàn cùng ám vệ cũng bị đuổi đi rất xa. Nàng làm vậy là muốn câu dẫn Yến Kỳ, không ngờ dù nàng có cởi sạch, Yến Kỳ cũng không thèm liếc nàng, đây thật sự là đả kích lòng tin của nàng.
Quận chúa Minh Tuệ đang đau lòng rơi lệ, bên ngoài đình vang lên tiếng bước chân, quận chúa tưởng là Yến Kỳ quay lại, trên mặt lộ ra ý cười nhìn về phía người tới. Thế nhưng người tới không phải Yến Kỳ mà là Định vương, quận chúa Minh Tuệ lập tức phản ứng nhặt quần áo lên, hét lớn: “Sao ngươi lại vào được."
Đúng lúc này, bên ngoài đình vang lên tiếng thét choi tai: “Người đâu, có thích khách."
Xung quanh ngự hoa viên đều có thị vệ đang truy lùng thích khách, lúc này nghe thấy có người kêu, vài đạo thân ảnh từ bốn phương tám hương xông tới bao vây đình bát bảo.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu