Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư
Chương 190: Cười ngươi, đa sầu đa cảm
Giao cho nhị trưởng lão là có chút coi trọng lão, mấy ngày nay ở chung, nàng cũng phát hiện đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng không có lạnh nhạt như trong tưởng tượng, nhưng tam trưởng lão đại khái quá mức khinh người, có vẻ không quá ổn trọng.
Đối với đại trưởng lão và nhị trưởng lão, nàng càng ngày càng coi trọng, mọi việc đều lo lắng cho Liễu gia trước hết.
Nàng làm đương gia chủ nhiều ngày, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đều tận tâm tận lực trợ giúp nàng.
Giữ tay nhị trưởng lão, nàng đặt lệnh bài gia chủ vào: “Yên tâm, chúng ta sẽ quay lại rất nhanh, về việc ta rời khỏi Liễu gia, ngươi có thể tạm thời không truyền ra ngoài."
Tâm tình của nhị trưởng lão có vẻ thập phần trầm trọng, vốn định khuyên nàng thêm, nhìn nhìn ánh mắt kiến quyết của Liễu Hồ Nguyệt khiến hắn thu ý tưởng lại trong lòng, gật đầu…
Việc rời khỏi Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt cũng có nói với Liễu lão phu nhân.
Đi lần này, không biết sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng Liễu Hồ Nguyệt tin tưởng chỉ cần thành tâm thành ý, nàng vẫn có thể xông ra khỏi nơi đó.
Nói chung, con người gặp chuyện khó khăn thì mới có thể trưởng thành, nàng tiến vào cấm địa Liễu gia, trở thành người đầu tiên lịch lãm.
Ban đêm, nàng tới phòng Liễu lão phu nhân, chính là nhìn xuyên qua khe cửa thấy Liễu lão phu nhân đã đi ngủ, liếc mắt một cái, sau đó đi qua cửa phòng.
Một thân áo lam nam tử nhảy từ mái nhà xuống, hắn vẫn như trước, ôm ấp cây cầm màu đỏ.
Thoạt nhìn rất xinh đẹp!
Nàng quay người, chỉ thấy hắn đứng sau lưng cười với nàng, khi nhìn nàng hắn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người như thế.
“Cười cái gì?" Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nàng thừa nhận hắn thật cảnh đẹp ý vui, đứng im không động cũng mê người.
Phượng Dật Hiên đi lên, ôm lấy thắt lưng nàng, nói: “Cười nàng, đa sầu đa cảm."
“Ta khinh, còn lâu mới đa sầu đa cảm." Liễu Hồ Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời nói: “Chỉ là có điểm kích động, không biết sẽ gặp cái gì bên trong cấm địa Liễu gia."
“Đi chẳng phải sẽ biết sao?" Cánh tay bên hông căng ra, nàng đã bị Phượng Dật Hiên mang bay về phía bầu trời, tốc độ đã siêu việt hơn tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn, căn bản nhìn không tới cảnh sắc phía dưới, chỉ nghe được bên tai truyền đến thanh âm “vèo"
Nhục cầu chạy tới phía sau cổ nàng, đầu tiên nó cúi đầu cẩn trọng dè dặt nhìn lại, sau đó ngẩng đầu, mặt hưng phấn cọ mặt Liễu Hồ Nguyệt."
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu cười với nhục cầu: “Thoạt nhìn người rất vui vẻ." “Ngao ngao --" Nhục cầu kêu một tiếng, biểu đạt bản thân đang rất hứng phấn, hai cái móng vuốt ở trên cổ Liễu Hồ Nguyệt gãi gãi, nâm tử bên cạnh nhìn phía sau, ánh mắt thốt nhiên lạnh lùng, thật không vui khi con vật nhỏ này cứ bám chặt trên người nàng dâu của hắn.
Hắng nhanh mắt lẹ tay, nâng tay nắm chặt thân mình nhục cầu, mà nhục cầu này tựa giống như cá trạch, hắn vừa nắm chặt nó, nó liền lập tức chạy trốn.
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn:
“Ngươi làm gì?"
“Không có gì?" Nam nhân yên lặng nhìn trời, nhưng tay lại đưa vào trong túi áo mình sờ soạng, bởi vì nhục cầu kia chính là chui vào trong đúng quần áo hắn, hiện giừo đang ở trong quần áo hắn lăn qua lăn lại.
Nam nhân dùng cách gì cũng không bắt được nó, ngược lại còn bị nhục cầu hung hăng cắn một ngụm.
Hắn hút một ngụm khí lạnh, vật nhỏ kia lại rất kinh hoạt, đến cùng lúc trước là vận may gì, mà lại kiếm được đưa con quỷ này cho nàng dâu.
Hắn giận dữ, dùng sức phủi tay, nhục cầu mới theo quần áo hắn bay ra ngoài.
Ngay sau đó, nhục cầu liền lao về trong lòng Liễu Hồ Nguyệt, hai móng vuốt gắt gao bám chặt vạt áo Liễu Hồ Nguyệt…
Đối với đại trưởng lão và nhị trưởng lão, nàng càng ngày càng coi trọng, mọi việc đều lo lắng cho Liễu gia trước hết.
Nàng làm đương gia chủ nhiều ngày, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đều tận tâm tận lực trợ giúp nàng.
Giữ tay nhị trưởng lão, nàng đặt lệnh bài gia chủ vào: “Yên tâm, chúng ta sẽ quay lại rất nhanh, về việc ta rời khỏi Liễu gia, ngươi có thể tạm thời không truyền ra ngoài."
Tâm tình của nhị trưởng lão có vẻ thập phần trầm trọng, vốn định khuyên nàng thêm, nhìn nhìn ánh mắt kiến quyết của Liễu Hồ Nguyệt khiến hắn thu ý tưởng lại trong lòng, gật đầu…
Việc rời khỏi Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt cũng có nói với Liễu lão phu nhân.
Đi lần này, không biết sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng Liễu Hồ Nguyệt tin tưởng chỉ cần thành tâm thành ý, nàng vẫn có thể xông ra khỏi nơi đó.
Nói chung, con người gặp chuyện khó khăn thì mới có thể trưởng thành, nàng tiến vào cấm địa Liễu gia, trở thành người đầu tiên lịch lãm.
Ban đêm, nàng tới phòng Liễu lão phu nhân, chính là nhìn xuyên qua khe cửa thấy Liễu lão phu nhân đã đi ngủ, liếc mắt một cái, sau đó đi qua cửa phòng.
Một thân áo lam nam tử nhảy từ mái nhà xuống, hắn vẫn như trước, ôm ấp cây cầm màu đỏ.
Thoạt nhìn rất xinh đẹp!
Nàng quay người, chỉ thấy hắn đứng sau lưng cười với nàng, khi nhìn nàng hắn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người như thế.
“Cười cái gì?" Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nàng thừa nhận hắn thật cảnh đẹp ý vui, đứng im không động cũng mê người.
Phượng Dật Hiên đi lên, ôm lấy thắt lưng nàng, nói: “Cười nàng, đa sầu đa cảm."
“Ta khinh, còn lâu mới đa sầu đa cảm." Liễu Hồ Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời nói: “Chỉ là có điểm kích động, không biết sẽ gặp cái gì bên trong cấm địa Liễu gia."
“Đi chẳng phải sẽ biết sao?" Cánh tay bên hông căng ra, nàng đã bị Phượng Dật Hiên mang bay về phía bầu trời, tốc độ đã siêu việt hơn tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt, Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn, căn bản nhìn không tới cảnh sắc phía dưới, chỉ nghe được bên tai truyền đến thanh âm “vèo"
Nhục cầu chạy tới phía sau cổ nàng, đầu tiên nó cúi đầu cẩn trọng dè dặt nhìn lại, sau đó ngẩng đầu, mặt hưng phấn cọ mặt Liễu Hồ Nguyệt."
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu cười với nhục cầu: “Thoạt nhìn người rất vui vẻ." “Ngao ngao --" Nhục cầu kêu một tiếng, biểu đạt bản thân đang rất hứng phấn, hai cái móng vuốt ở trên cổ Liễu Hồ Nguyệt gãi gãi, nâm tử bên cạnh nhìn phía sau, ánh mắt thốt nhiên lạnh lùng, thật không vui khi con vật nhỏ này cứ bám chặt trên người nàng dâu của hắn.
Hắng nhanh mắt lẹ tay, nâng tay nắm chặt thân mình nhục cầu, mà nhục cầu này tựa giống như cá trạch, hắn vừa nắm chặt nó, nó liền lập tức chạy trốn.
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn:
“Ngươi làm gì?"
“Không có gì?" Nam nhân yên lặng nhìn trời, nhưng tay lại đưa vào trong túi áo mình sờ soạng, bởi vì nhục cầu kia chính là chui vào trong đúng quần áo hắn, hiện giừo đang ở trong quần áo hắn lăn qua lăn lại.
Nam nhân dùng cách gì cũng không bắt được nó, ngược lại còn bị nhục cầu hung hăng cắn một ngụm.
Hắn hút một ngụm khí lạnh, vật nhỏ kia lại rất kinh hoạt, đến cùng lúc trước là vận may gì, mà lại kiếm được đưa con quỷ này cho nàng dâu.
Hắn giận dữ, dùng sức phủi tay, nhục cầu mới theo quần áo hắn bay ra ngoài.
Ngay sau đó, nhục cầu liền lao về trong lòng Liễu Hồ Nguyệt, hai móng vuốt gắt gao bám chặt vạt áo Liễu Hồ Nguyệt…
Tác giả :
Túy Khuynh Cuồng