Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư
Chương 13: Ngốc vương chạy tới sân
Loại này người thành thật là sẽ bị thiệt.
"Nguyệt Nhi." Liễu Tường Phong quay đầu, gọi nàng một tiếng.
Liễu Hồ Nguyệt lập tức phục hồi lại tinh thần, lộ ra ngây ngốc cười: “Phụ thân, đi chơi, không cần ở nơi này được không?"
"Được." Liễu Tường Phong gật đầu đáp ứng nàng, sau đó lại hỏi: “Nguyệt Nhi muốn chơi cái gì?"
"Diều, diều, phụ thân cho ta diều a." Liễu Hồ Nguyệt ôm cánh tay Liễu Tường Phong quơ quơ, có chỗ dựa vững chắc như lão cha thật tốt.
"Hảo, phụ thân làm diều cho ngươi." Liễu Tường Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn đến nữ nhi có thể vui vẻ ở trước mặt hắn, hắn cảm thấy điều đó so với cái gì cũng tốt hơn.
Ngoài phòng khách Liễu phủ.
Phòng khách to như vậy, trên ghế ngồi vài người, lại chỉ có hai người nha hoàn qua lại hầu hạ.
Liễu lão phu nhân cầm quải trượng ngồi ở vị trí chánh chủ thính tử (phòng khách).
Mà ở bên trái, có hai nam nhân xinh đẹp như tiên ngồi uống trà.
Ngồi phía trước là nam tử mặc một thân y phục màu tím, ngũ quan thập phần tinh xảo, nhưng là gương mặt hắn lại tản ra một chút lành lạnh.
Hắn là người thừa kế hoàng thất tương lai, Thái tử Phượng Dật Thần.
Mà ngồi bên phải hắn là một nam tử ngũ quan tràn ngập yêu khí xinh đẹp, tiếc là bị người ta xưng là “Ngốc tử" Phượng vương, tên là Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên hai tay đặt ở tay vịn trên ghế ngồi bản thân sở ngồi, lưng thẳng tắp. Người khác rõ ràng cảm giác được hắn không được tự nhiên, nhưng lại liều mình bảo trì loại tư thế này.
Hắn phải ngoan ngoãn, an phận chờ nàng dâu nhỏ của hắn đi ra, Phượng Dật Thần dọa của hắn, nếu là hắn chạy loạn, hắn liền không cưới được nàng dâu nhỏ hắn thích.
Chính vì thế, Phượng Dật Hiên mới ngây ngốc vẫn duy trì động tác bất động cứng ngắc hiện tại.
Nhưng đợi thật lâu, Liễu lão phu nhân tựa hồ có ý tứ kêu Liễu Hồ Nguyệt lên, mà Phượng Dật Thần cũng ngồi một hồi lâu, nhưng là một câu nào nói cũng chưa nói.
Song phương liền cứ thế trầm mặc
Lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng cười vui thanh thúy dễ nghe của nữ tử: “Chạy mau, chạy mau, bay lên đi, nha, bay lên, bay lên, phụ thân, nhanh chút cho ta..."
Phượng Dật Hiên nghe thấy tiếng cười vui vẻ, hai mắt đột nhiên sáng ngời. Phượng mâu xinh đẹp nổi lên vẻ trẻ thơ hồn nhiên.
Cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn nhảy dựng lên, bước nhanh chạy ra ngoài phòng khách, hắn theo câu chuyện kia mà nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, một cái diều bươm bướm rất dễ nhìn thấy chậm rãi bay lên, nó vững vàng tung bay ở không trung, mà hắn đứng đúng vị trí có thể nhìn đến cách đó không xa là một cái hồ nhân tạo không lớn không nhỏ ở bờ bên kia. Nơi đó đang có một đám người.
Một đám mặc nha hoàn, tỳ nữ vây quanh một nam tử trung niên cùng một nữ tử tuổi trẻ hoan hô liên tục.
"Cửu tiểu thư thật là lợi hại."
"Diều càng bay càng cao."
...
Không khí sôi động bên kia làm Phượng Dật Hiên không chịu nổi bên này cảm giác buồn chán bên này, hướng bên kia phóng nhanh, miệng hô: “Ta cũng muốn diều, ta cũng muốn diều..."
Liễu lão phu nhân cùng Phượng Dật Thần phút chốc đứng dậy. Phượng Dật Hiên nếu xảy ra sơ xuất gì, Liễu gia bọn họ cũng không đảm đương nổi.
Liễu lão phu nhân chỉ vào hướng Phượng Dật Hiên rời khỏi, nói: “Mau đi xem một chút sao lại thế này?"
Phượng Dật Thần đã bước nhanh ra đại sảnh, chính là không có theo sau, tựa hồ là cố ý để Phượng Dật Hiên tự vui chơi.
Liễu lão phu nhân nhân mới vừa đi ra đại sảnh, Phượng Dật Thần liền nâng tay lên, ngăn cản: “Lão phu nhân không cần lo lắng, có lẽ Phượng vương chính là đi qua chỗ Cửu tiểu thư cùng bồi dưỡng tình cảm. Một khi đã như vậy, chúng ta cần gì phải đã quấy rầy bọn họ hai người? Không bằng, chúng ta hai nhà trước nói chuyện hôn sự của Cửu tiểu thư cùng Phượng vương đi."
--- ------ ------ ----
Đêm nay khó ngủ, thức khuya làm thêm vài chương, thấy ta ngoan không nà?
"Nguyệt Nhi." Liễu Tường Phong quay đầu, gọi nàng một tiếng.
Liễu Hồ Nguyệt lập tức phục hồi lại tinh thần, lộ ra ngây ngốc cười: “Phụ thân, đi chơi, không cần ở nơi này được không?"
"Được." Liễu Tường Phong gật đầu đáp ứng nàng, sau đó lại hỏi: “Nguyệt Nhi muốn chơi cái gì?"
"Diều, diều, phụ thân cho ta diều a." Liễu Hồ Nguyệt ôm cánh tay Liễu Tường Phong quơ quơ, có chỗ dựa vững chắc như lão cha thật tốt.
"Hảo, phụ thân làm diều cho ngươi." Liễu Tường Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn đến nữ nhi có thể vui vẻ ở trước mặt hắn, hắn cảm thấy điều đó so với cái gì cũng tốt hơn.
Ngoài phòng khách Liễu phủ.
Phòng khách to như vậy, trên ghế ngồi vài người, lại chỉ có hai người nha hoàn qua lại hầu hạ.
Liễu lão phu nhân cầm quải trượng ngồi ở vị trí chánh chủ thính tử (phòng khách).
Mà ở bên trái, có hai nam nhân xinh đẹp như tiên ngồi uống trà.
Ngồi phía trước là nam tử mặc một thân y phục màu tím, ngũ quan thập phần tinh xảo, nhưng là gương mặt hắn lại tản ra một chút lành lạnh.
Hắn là người thừa kế hoàng thất tương lai, Thái tử Phượng Dật Thần.
Mà ngồi bên phải hắn là một nam tử ngũ quan tràn ngập yêu khí xinh đẹp, tiếc là bị người ta xưng là “Ngốc tử" Phượng vương, tên là Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên hai tay đặt ở tay vịn trên ghế ngồi bản thân sở ngồi, lưng thẳng tắp. Người khác rõ ràng cảm giác được hắn không được tự nhiên, nhưng lại liều mình bảo trì loại tư thế này.
Hắn phải ngoan ngoãn, an phận chờ nàng dâu nhỏ của hắn đi ra, Phượng Dật Thần dọa của hắn, nếu là hắn chạy loạn, hắn liền không cưới được nàng dâu nhỏ hắn thích.
Chính vì thế, Phượng Dật Hiên mới ngây ngốc vẫn duy trì động tác bất động cứng ngắc hiện tại.
Nhưng đợi thật lâu, Liễu lão phu nhân tựa hồ có ý tứ kêu Liễu Hồ Nguyệt lên, mà Phượng Dật Thần cũng ngồi một hồi lâu, nhưng là một câu nào nói cũng chưa nói.
Song phương liền cứ thế trầm mặc
Lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng cười vui thanh thúy dễ nghe của nữ tử: “Chạy mau, chạy mau, bay lên đi, nha, bay lên, bay lên, phụ thân, nhanh chút cho ta..."
Phượng Dật Hiên nghe thấy tiếng cười vui vẻ, hai mắt đột nhiên sáng ngời. Phượng mâu xinh đẹp nổi lên vẻ trẻ thơ hồn nhiên.
Cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn nhảy dựng lên, bước nhanh chạy ra ngoài phòng khách, hắn theo câu chuyện kia mà nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, một cái diều bươm bướm rất dễ nhìn thấy chậm rãi bay lên, nó vững vàng tung bay ở không trung, mà hắn đứng đúng vị trí có thể nhìn đến cách đó không xa là một cái hồ nhân tạo không lớn không nhỏ ở bờ bên kia. Nơi đó đang có một đám người.
Một đám mặc nha hoàn, tỳ nữ vây quanh một nam tử trung niên cùng một nữ tử tuổi trẻ hoan hô liên tục.
"Cửu tiểu thư thật là lợi hại."
"Diều càng bay càng cao."
...
Không khí sôi động bên kia làm Phượng Dật Hiên không chịu nổi bên này cảm giác buồn chán bên này, hướng bên kia phóng nhanh, miệng hô: “Ta cũng muốn diều, ta cũng muốn diều..."
Liễu lão phu nhân cùng Phượng Dật Thần phút chốc đứng dậy. Phượng Dật Hiên nếu xảy ra sơ xuất gì, Liễu gia bọn họ cũng không đảm đương nổi.
Liễu lão phu nhân chỉ vào hướng Phượng Dật Hiên rời khỏi, nói: “Mau đi xem một chút sao lại thế này?"
Phượng Dật Thần đã bước nhanh ra đại sảnh, chính là không có theo sau, tựa hồ là cố ý để Phượng Dật Hiên tự vui chơi.
Liễu lão phu nhân nhân mới vừa đi ra đại sảnh, Phượng Dật Thần liền nâng tay lên, ngăn cản: “Lão phu nhân không cần lo lắng, có lẽ Phượng vương chính là đi qua chỗ Cửu tiểu thư cùng bồi dưỡng tình cảm. Một khi đã như vậy, chúng ta cần gì phải đã quấy rầy bọn họ hai người? Không bằng, chúng ta hai nhà trước nói chuyện hôn sự của Cửu tiểu thư cùng Phượng vương đi."
--- ------ ------ ----
Đêm nay khó ngủ, thức khuya làm thêm vài chương, thấy ta ngoan không nà?
Tác giả :
Túy Khuynh Cuồng