Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên
Chương 25 Tướng ăn
Ánh mắt Tư Đồ Kiệt yên lặng nhìn Nam Cung Ly, con ngươi lam thâm thúy giống như hai miệng lốc xoáy, hơi không chú ý sẽ có thể bị hấp dẫn đi vào.
Nam Cung Ly nhìn thẳng thiếu niên, không tức cũng không giận, người nam nhân này, là cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn mới có thể như vậy đi.
“Được!" Tư Đồ Kiệt dứt lời, không khí chung quanh tức khắc hòa hoãn không ít, Nam Cung Ly cũng rõ ràng cảm giác được hàn ý quanh thân hắn tan đi, bĩu môi, người này, thật đúng là lạnh đến cực điểm.
“Về sau cuộc sống hàng ngày của bổn vương đều giao hết cho ngươi xử lý!" Tư Đồ Kiệt đột nhiên lại nói ra một câu.
Dưới chân Nam Cung Ly lảo đảo một cái, thiếu chút té ngã, quái dị nhìn tiểu vương gia này.
“Bổn tiểu thư cũng không phải là tỳ nữ của ngươi, ta chỉ phụ trách điều dưỡng thân thể ngươi, việc khác ta mặc kệ."
Nam Cung Ly bỏ xuống một câu, cũng mặc kệ người này còn ngốc ở trong viện hay không, trực tiếp vào phòng, đóng cửa, lắc mình tiến vào trong Thông Thiên Tháp.
Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn, khóe môi nhẹ nhấp, mắt lạnh sắc bén chưa ánh sáng giống như liệp báo, nhìn chằm chằm phương hướng nữ nhân biến mất.
Nam Cung Ly tiến vào Thông Thiên Tháp, cũng không có lập tức luyện chế Khu Sẹo cao, mà là kiên nhẫn lật xem《 Đan Độc Điển 》trong đầu.
Quyển 《 Đan Độc Điển 》 này gồm kiến thức rất nhiều phương diện, mặc kệ là đan dược, độc dược hay là trị bệnh cứu người, đều có ghi lại, thậm chí ghi lại rất nhiều ca bệnh hiếm thấy, có thể nói một quyển bách khoa toàn thư cực có giá trị.
“Xem ra chỉ có mở ra tầng thứ hai Thông Thiên Tháp mới có thể học tập hỏa cứu thuật (dùng lửa cứu người)."
Nam Cung Ly lẩm bẩm, bởi vì trước mắt mới mở ra tầng một Thông Thiên Tháp, tương ứng, tri thức giới thiệu trong《 Đan Độc Điển 》cũng đều ở mức bao quát, cũng không chuyên sâu.
Nếu nói tầng thứ nhất chỉ là làm nàng tiếp xúc sơ qua với đan dược, độc dược, như vậy tầng thứ hai lại là hệ thống học tập trung y, đặc biệt là phương diện châm cứu, trước mắt nàng nắm giữ chỉ là học tập thuật châm cứu cơ bản nhất từ hiện đại, mà hỏa cứu thuật trong《 Đan Độc Điển 》giới thiệu mới là của quý chân chính.
Nam Cung Ly ngây người ở trong tháp không đến một canh giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một nữ tì quy quy củ củ mà đứng ở bên ngoài.
“Nhị tiểu thư, gia chủ ở chính sảnh mở tiệc chiêu đãi tiểu vương gia, mời ngài đi trước." Nữ tì cúi người, hành lễ với nàng, rất là cung kính nói.
Nam Cung Ly gật đầu, mở cửa, ra sân, lập tức đi tới chính sảnh.
Người còn chưa tới đã nghe được bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng, đúng là Nam Cung Liệt không thể nghi ngờ, Nam Cung Ly không nhịn được tò mò, rõ ràng lúc trước còn bị chuyện Nam Cung Ngạo Tuyết làm tức giận đến không được, hiện tại thế nhưng thoải mái cười to.
Chờ đến khi nàng tiến vào, lại thấy trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, Nam Cung Liệt ngồi trên chủ vị, hai bên sườn ngồi Tư Đồ Kiệt, Nam Cung Hạo và Nam Cung Huyền Ngọc.
Thấy nàng tiến vào, ánh mắt mọi người tập thể nhìn lại đây.
“Ha ha, Ly Nhi mau tới, chỉ chờ con!" Nam Cung Liệt vẫy tay, vẻ mặt hiền từ.
Nam Cung Ly ngồi xuống ở bên cạnh Tư Đồ Kiệt, ngồi đối diện Nam Cung Hạo. Vừa tiến đến, trong mắt tiểu tử kia đã tràn ngập ác ý, ánh mắt nhìn về phía mình ẩn nhẫn tức giận.
Nam Cung Ly nhún nhún vai, chỉ làm như không thấy, dùng bữa.
Tư Đồ Kiệt bên cạnh dư quang như có như không đánh giá nữ nhân bên cạnh, tướng ăn này, quả thực……
Trên chủ vị ánh mắt Nam Cung Liệt đảo qua ở trên người Tư Đồ Kiệt và Nam Cung Ly, càng thêm vừa lòng, trước kia chỉ nghe nói tiểu vương gia hai chân tàn tật, tính tình đại biến, sau khi tiếp xúc, mới biết được lời đồn đều không thể tin. Ít nhất ở trong mắt ông, Tư Đồ Kiệt chỉ có hơn chứ không kém Thái Tử, trừ bỏ đôi chân tàn tật này, quả thực có thể nói trong lòng ông hắn là tôn nữ tế (cháu rể) hoàn mỹ.
Người nam nhân này, không thể khinh thường!
“Lại không ai đoạt với ngươi, tướng ăn khó coi chết đi được!" Vẻ mặt Tiểu Huyền Ngọc đối diện ghét bỏ nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, trong lòng còn ghi hận chuyện lần trước nàng không bồi mình chơi.
“Ngươi gọi ta là gì?" Nam Cung Ly ngẩng đầu, híp mắt nhìn tiểu thí hài.
“Thối…… Nhị, nhị tỷ!" Nam Cung Huyền Ngọc gọi đến không cam lòng, nếu không phải có gia gia ở đây, hắn mới sẽ không kêu nàng là tỷ.
“Lần sau lại không lớn không nhỏ, cẩm thận ta nhéo lỗ tai ngươi." Nam Cung Ly uy hiếp một câu, lại tiếp tục chuyên tâm dùng bữa.
“Nghe tiểu vương gia nói, Ly Nhi biết y thuật?" Vẻ mặt Nam Cung Liệt hồ nghi. Lần này xuất quan, nha đầu này thật ra cho ông không ít kinh hỉ (ngạc nhiên, vui mừng).
Trong tiềm thức, ông cảm thấy nha đầu biết y thuật rất có khả năng là di truyền từ phụ thân. Rốt cuộc, hài tử từ một chỗ như vậy ra, lại như thế nào bình phàm, giống như nàng đột nhiên thức tỉnh linh lực này, im lặng thì thôi, lên tiếng thì kinh người.
“Lúc Ly Nhi nhàm chán sẽ lật xem y thư, dần dà, cũng biết một chút." Nam Cung Ly cười mỉm, nói dối.
Tư Đồ Kiệt bên cạnh nhướng mày, con ngươi băng lam hiện lên một chút tìm tòi nghiên cứu, tùy tiện lật xem y thư sẽ biết thuật châm cứu?
Giống như ngay cả Thái y trong cung đều không có bản lĩnh như nàng.
“Ha ha, Ly Nhi của chúng ta thật là thông minh, phần thiên phú này, chỉ sợ toàn bộ đại lục lại khó tìm ra người thứ hai, tốt, tốt!" Nam Cung Liệt cười to, vẻ mặt vui mừng.
Nam Cung Ly há hốc mồm, sơ hở rõ ràng như vậy, Nam Cung Liệt thân là người đương gia Nam Cung phủ, thế nhưng một chút đều không nghi ngờ.Sự tín nhiệm của ông đối với thân thể này, rốt cuộc tới loại trình độ đáng sợ nào rồi?
Nhìn vui mừng sung sướng Nam Cung Liệt phát ra từ nội tâm, trong lòng nàng không khỏi dâng lên từng dòng nước ấm. Có một người gia gia quan tâm săn sóc nàng như vậy, làm nàng hưởng thụ thân tình nồng đậm, là đủ rồi.
Về sau, nàng sẽ thay Nam Cung Ly trước kia, hiếu thuận với ông.
“Ly Nhi nào có tốt như gia gia nói." Nam Cung Ly nhịn không được trả lời, thật sự là bị Tư Đồ Kiệt bên cạnh và Nam Cung Huyền Ngọc, Nam Cung Hạo đối diện nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.
“Tôn nữ của Nam Cung Liệt ta tự nhiên là tốt nhất ! Lần này học viện Đông Khải chiêu sinh, gia gia đã báo danh cho con và Hạo Nhi. Trước kia không thức tỉnh linh lực thì thôi, lúc này đây, gia gia có tin tưởng đối với con." Vốn dĩ Nam Cung Ngạo Tuyết cũng có thể tham gia, cố tình nha đầu kia tâm cơ quá nặng, có lẽ chỉ có đuổi ra khỏi Nam Cung phủ, mới có thể bảo vệ Ly Nhi càng tốt.
Ông không bao giờ để Ly Nhi lâm vào bên trong nguy hiểm, nếu không cho dù là hủy diệt toàn bộ Nam Cung phủ, cũng không đủ để loại bỏ áy náy trong lòng ông.
“Học viện Đông Khải?" Nam Cung Ly cả kinh, theo bản năng mà hô nhỏ ra tiếng.
Học viện Đông Khải, là học viện siêu cấp ở phía đông đại lục Thiên Nguyên, địa vị ngang bằng với học viện Tây Minh ở phía tây đại lục, thực lực hai đại học viện tương đương, là nơi tất cả học sinh của toàn bộ đại lục Thiên Nguyên tha thiết ước mơ.
Có thể tiến vào hai đại học viện này đều là thiên tài trong thiên tài, tinh anh trong tinh anh.
“Tháng sau học viện Đông Khải chiêu sinh, đến lúc đó, con và Hạo Nhi chỉ cần đúng hạn báo danh, dựa theo yêu cầu tiến hành thí nghiệm là được. Chỉ là cứ như vậy, hôn sự của con và tiểu vương gia thế nào?" Nam Cung Liệt nhíu mày, ở trong mắt ông, tiểu vương gia là một nam nhân không tồi.
Hơn nữa chuyện ông trục xuất Nam Cung Ngạo Tuyết ra khỏi Nam Cung phủ, chỉ sợ Tư Đồ Lãnh sẽ đổi ý, một lần nữa nhắc lại chuyện Ly Nhi và Tư Đồ Khiếu, cùng với một lần nữa bị Tư Đồ Lãnh nhớ thương, còn không bằng sớm gả Ly Nhi cho tiểu vương gia.
Không hiểu sao, ông tin tưởng tiểu vương gia mới là người tốt nhất cho Ly Nhi.
Phụt……
Canh Nam Cung Ly ngậm ở trong miệng tức khắc phun ra, tất cả đều phun ở trên mặt và trên người Nam Cung Hạo đối diện.
Nam Cung Hạo đối diện thân thể cứng đờ, cả người hỗn độn,căng chặt, đôi con ngươi bùng nổ lửa giận mãnh liệt, ánh mắt thực giống như muốn ăn thịt người.
“A, xin lỗi xin lỗi, ta giúp ngươi lau." Nam Cung Ly xấu hổ đứng dậy, tùy tay nhặt lên một cái khăn trải bàn trên bàn, lung tung lau thân thể rồi lau tới trên mặt Nam Cung Hạo.
“Nam Cung Ly!" Nam Cung Hạo rít gào, một tay kéo xuống miếng vải kia, mấy lần muốn phát điên, nữ nhân này, đáng giận, quả thực quá đáng giận!
“Được rồi, Hạo Nhi đi xuống đổi bộ xiêm y đi." Nam Cung Liệt mở miệng, Nam Cung Hạo không thể không cưỡng chế tức giận ở đáy lòng, trước khi rời đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Ly một cái.
“Tiểu thư Ly Nhi giống như thực không tình nguyện gả cho bổn vương?" Tư Đồ Kiệt híp mắt, mắt băng lam sâu kín nhìn Nam Cung Ly vừa mới bị dọa đến thất thố.
Nam Cung Ly trừng hắn một cái, này không phải vô nghĩa sao, nàng mới bao lớn, mười ba tuổi, ở hiện đại vẫn còn là đứa nhỏ đấy, nàng mới không cần gả cho người nam nhân này sớm như vậy.
“Khi nào bổn tiểu thư chữa khỏi chân của ngươi, khi đó sẽ gả cho ngươi." Nam Cung Ly đứng ở bên cạnh người Tư Đồ Kiệt, từ trên cao nhìn xuống nói.
“À, nói như vậy Ly Nhi đây là đang cầu hôn bổn vương?" Tư Đồ Kiệt nhướng mày, tiếng nói từ tính không chút cảm xúc vang lên.
Cả người Nam Cung Ly cứng đờ, còn có người tự luyến hơn hắn sao?
“Ha hả, không phải oan gia không gặp nhau, ta thấy Ly Nhi cũng đừng chọn, mùng tám tháng sau, gia gia tổ chức yến tiệc thành hôn cho các con." Nam Cung Liệt giải quyết dứt khoát, ném xuống một câu, lập tức nắm Tiểu Huyền Ngọc ra đại sảnh, để lại toàn bộ không gian cho hai người.
“Gia gia nói, như thế nào ngươi không phản đối?" Nam Cung Ly trừng mắt nhìn nam nhân, chẳng lẽ hắn thật sự muốn tháng sau sẽ cưới nàng?
“Vì sao phải phản đối, dù sao sớm muộn gì ngươi đều là người của bổn vương, còn không bằng theo tâm nguyện của lão nhân gia." Tư Đồ Kiệt nhàn nhạt mà nói, đáy mắt chợt lóe tia sáng, nhanh đến làm người không thể bắt giữ.
Là như thế này sao?
Nam Cung Ly hồ nghi nhìn nam nhân trước mắt, chiếu theo ý tứ hắn cũng không sai, dù sao sớm muộn gì đều sẽ gả cho hắn, lại nói với đôi chân tàn tật này của hắn, tin tưởng làm không được chuyện xấu gì đối với mình.
“Bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, nếu ta thật sự gả qua, không được động tay động chân với ta." Nam Cung Ly bỗng nhiên cúi người, tiến đến trước mặt Tư Đồ Kiệt, nghiêm túc mà cảnh cáo nói.
Hai mắt rực rỡ lung linh, trong sạch tỏa sáng, ánh mắt quật cường, cả người vô cùng tươi sống, dường như một đóa hoa hồng nở rộ, diễm lệ, bắt mắt, thu hút ánh nhìn.
Khuôn mặt tuyệt sắc, trong non nớt lộ ra ý vị khác, toàn thân cũng tràn ngập bí ẩn, làm người nhịn không được muốn tới gần, nhìn trộm bí mật sau lưng nàng.
“À, như thế nào mới tính là động tay động chân?" Bàn tay to, khớp xương rõ ràng của Tư Đồ Kiệt bỗng nhiên vươn ra, nhẹ nhéo cằm của tiểu nữ nhân, da thịt bóng loáng tinh tế làm hắn nhịn không được nhẹ nhàng cọ xát. Lòng bàn tay hoạt động, mang đến sự rùng mình, mắt băng lam tức khắc u ám một phần, con ngươi thâm thúy đến giống như sao trời đêm hè, hận không thể cuốn người vào.
Thân thể Nam Cung Ly run lên, bị hắn nhẹ nhàng vỗ, tức khắc trong lòng dựng đứng lông tóc. Tuy rằng kiếp trước 24 tuổi, nhưng trên thực tế lịch sử tình trường của nàng trống rỗng, chưa từng yêu đương một lần nào, bởi vì nàng yêu y thuật tha thiết, gần như tất cả thời gian đều tiêu hao ở việc hái thuốc, phân biệt dược liệu và học tập các loại y thuật.
Cho nên nói, kỳ thật nàng là người không biết yêu đương, bị người nam nhân này tán tỉnh như thế, cả người tức khắc cứng ở tại chỗ, trong mắt dâng lên lửa giận.
“Dáng vẻ Ly Nhi đỏ mặt, thật đẹp." Tay Tư Đồ Kiệt niết ở cằm nàng rồi xuống tới cổ nàng, câu lấy cổ nàng, làm khoảng cách hai người càng gần, môi mỏng hơi nhếch, trầm giọng nói.
Tất cả hơi thở nóng rực tỏa ở trên mặt Nam Cung Ly, mang đến hương thơm thanh lãnh.
Nam Cung Ly bỗng nhiên cả kinh, một tay đẩy nam nhân trước mắt ra, Tư Đồ Kiệt vốn là ngồi ở trên xe lăn, bị nàng đẩy, xe lăn tức khắc trượt về phía sau mấy mét, kéo giãn khoảng cách hai người.
Lại thấy Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn cười đến nghiền ngẫm tà tứ, cả người yêu nghiệt khuynh thành, tràn đầy mị hoặc, đôi mắt lam lộng lẫy loá mắt, chớp động ánh sáng không biết tên, chính xác là một tai họa.
Nam Cung Ly nhìn thẳng thiếu niên, không tức cũng không giận, người nam nhân này, là cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn mới có thể như vậy đi.
“Được!" Tư Đồ Kiệt dứt lời, không khí chung quanh tức khắc hòa hoãn không ít, Nam Cung Ly cũng rõ ràng cảm giác được hàn ý quanh thân hắn tan đi, bĩu môi, người này, thật đúng là lạnh đến cực điểm.
“Về sau cuộc sống hàng ngày của bổn vương đều giao hết cho ngươi xử lý!" Tư Đồ Kiệt đột nhiên lại nói ra một câu.
Dưới chân Nam Cung Ly lảo đảo một cái, thiếu chút té ngã, quái dị nhìn tiểu vương gia này.
“Bổn tiểu thư cũng không phải là tỳ nữ của ngươi, ta chỉ phụ trách điều dưỡng thân thể ngươi, việc khác ta mặc kệ."
Nam Cung Ly bỏ xuống một câu, cũng mặc kệ người này còn ngốc ở trong viện hay không, trực tiếp vào phòng, đóng cửa, lắc mình tiến vào trong Thông Thiên Tháp.
Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn, khóe môi nhẹ nhấp, mắt lạnh sắc bén chưa ánh sáng giống như liệp báo, nhìn chằm chằm phương hướng nữ nhân biến mất.
Nam Cung Ly tiến vào Thông Thiên Tháp, cũng không có lập tức luyện chế Khu Sẹo cao, mà là kiên nhẫn lật xem《 Đan Độc Điển 》trong đầu.
Quyển 《 Đan Độc Điển 》 này gồm kiến thức rất nhiều phương diện, mặc kệ là đan dược, độc dược hay là trị bệnh cứu người, đều có ghi lại, thậm chí ghi lại rất nhiều ca bệnh hiếm thấy, có thể nói một quyển bách khoa toàn thư cực có giá trị.
“Xem ra chỉ có mở ra tầng thứ hai Thông Thiên Tháp mới có thể học tập hỏa cứu thuật (dùng lửa cứu người)."
Nam Cung Ly lẩm bẩm, bởi vì trước mắt mới mở ra tầng một Thông Thiên Tháp, tương ứng, tri thức giới thiệu trong《 Đan Độc Điển 》cũng đều ở mức bao quát, cũng không chuyên sâu.
Nếu nói tầng thứ nhất chỉ là làm nàng tiếp xúc sơ qua với đan dược, độc dược, như vậy tầng thứ hai lại là hệ thống học tập trung y, đặc biệt là phương diện châm cứu, trước mắt nàng nắm giữ chỉ là học tập thuật châm cứu cơ bản nhất từ hiện đại, mà hỏa cứu thuật trong《 Đan Độc Điển 》giới thiệu mới là của quý chân chính.
Nam Cung Ly ngây người ở trong tháp không đến một canh giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một nữ tì quy quy củ củ mà đứng ở bên ngoài.
“Nhị tiểu thư, gia chủ ở chính sảnh mở tiệc chiêu đãi tiểu vương gia, mời ngài đi trước." Nữ tì cúi người, hành lễ với nàng, rất là cung kính nói.
Nam Cung Ly gật đầu, mở cửa, ra sân, lập tức đi tới chính sảnh.
Người còn chưa tới đã nghe được bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng, đúng là Nam Cung Liệt không thể nghi ngờ, Nam Cung Ly không nhịn được tò mò, rõ ràng lúc trước còn bị chuyện Nam Cung Ngạo Tuyết làm tức giận đến không được, hiện tại thế nhưng thoải mái cười to.
Chờ đến khi nàng tiến vào, lại thấy trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, Nam Cung Liệt ngồi trên chủ vị, hai bên sườn ngồi Tư Đồ Kiệt, Nam Cung Hạo và Nam Cung Huyền Ngọc.
Thấy nàng tiến vào, ánh mắt mọi người tập thể nhìn lại đây.
“Ha ha, Ly Nhi mau tới, chỉ chờ con!" Nam Cung Liệt vẫy tay, vẻ mặt hiền từ.
Nam Cung Ly ngồi xuống ở bên cạnh Tư Đồ Kiệt, ngồi đối diện Nam Cung Hạo. Vừa tiến đến, trong mắt tiểu tử kia đã tràn ngập ác ý, ánh mắt nhìn về phía mình ẩn nhẫn tức giận.
Nam Cung Ly nhún nhún vai, chỉ làm như không thấy, dùng bữa.
Tư Đồ Kiệt bên cạnh dư quang như có như không đánh giá nữ nhân bên cạnh, tướng ăn này, quả thực……
Trên chủ vị ánh mắt Nam Cung Liệt đảo qua ở trên người Tư Đồ Kiệt và Nam Cung Ly, càng thêm vừa lòng, trước kia chỉ nghe nói tiểu vương gia hai chân tàn tật, tính tình đại biến, sau khi tiếp xúc, mới biết được lời đồn đều không thể tin. Ít nhất ở trong mắt ông, Tư Đồ Kiệt chỉ có hơn chứ không kém Thái Tử, trừ bỏ đôi chân tàn tật này, quả thực có thể nói trong lòng ông hắn là tôn nữ tế (cháu rể) hoàn mỹ.
Người nam nhân này, không thể khinh thường!
“Lại không ai đoạt với ngươi, tướng ăn khó coi chết đi được!" Vẻ mặt Tiểu Huyền Ngọc đối diện ghét bỏ nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, trong lòng còn ghi hận chuyện lần trước nàng không bồi mình chơi.
“Ngươi gọi ta là gì?" Nam Cung Ly ngẩng đầu, híp mắt nhìn tiểu thí hài.
“Thối…… Nhị, nhị tỷ!" Nam Cung Huyền Ngọc gọi đến không cam lòng, nếu không phải có gia gia ở đây, hắn mới sẽ không kêu nàng là tỷ.
“Lần sau lại không lớn không nhỏ, cẩm thận ta nhéo lỗ tai ngươi." Nam Cung Ly uy hiếp một câu, lại tiếp tục chuyên tâm dùng bữa.
“Nghe tiểu vương gia nói, Ly Nhi biết y thuật?" Vẻ mặt Nam Cung Liệt hồ nghi. Lần này xuất quan, nha đầu này thật ra cho ông không ít kinh hỉ (ngạc nhiên, vui mừng).
Trong tiềm thức, ông cảm thấy nha đầu biết y thuật rất có khả năng là di truyền từ phụ thân. Rốt cuộc, hài tử từ một chỗ như vậy ra, lại như thế nào bình phàm, giống như nàng đột nhiên thức tỉnh linh lực này, im lặng thì thôi, lên tiếng thì kinh người.
“Lúc Ly Nhi nhàm chán sẽ lật xem y thư, dần dà, cũng biết một chút." Nam Cung Ly cười mỉm, nói dối.
Tư Đồ Kiệt bên cạnh nhướng mày, con ngươi băng lam hiện lên một chút tìm tòi nghiên cứu, tùy tiện lật xem y thư sẽ biết thuật châm cứu?
Giống như ngay cả Thái y trong cung đều không có bản lĩnh như nàng.
“Ha ha, Ly Nhi của chúng ta thật là thông minh, phần thiên phú này, chỉ sợ toàn bộ đại lục lại khó tìm ra người thứ hai, tốt, tốt!" Nam Cung Liệt cười to, vẻ mặt vui mừng.
Nam Cung Ly há hốc mồm, sơ hở rõ ràng như vậy, Nam Cung Liệt thân là người đương gia Nam Cung phủ, thế nhưng một chút đều không nghi ngờ.Sự tín nhiệm của ông đối với thân thể này, rốt cuộc tới loại trình độ đáng sợ nào rồi?
Nhìn vui mừng sung sướng Nam Cung Liệt phát ra từ nội tâm, trong lòng nàng không khỏi dâng lên từng dòng nước ấm. Có một người gia gia quan tâm săn sóc nàng như vậy, làm nàng hưởng thụ thân tình nồng đậm, là đủ rồi.
Về sau, nàng sẽ thay Nam Cung Ly trước kia, hiếu thuận với ông.
“Ly Nhi nào có tốt như gia gia nói." Nam Cung Ly nhịn không được trả lời, thật sự là bị Tư Đồ Kiệt bên cạnh và Nam Cung Huyền Ngọc, Nam Cung Hạo đối diện nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.
“Tôn nữ của Nam Cung Liệt ta tự nhiên là tốt nhất ! Lần này học viện Đông Khải chiêu sinh, gia gia đã báo danh cho con và Hạo Nhi. Trước kia không thức tỉnh linh lực thì thôi, lúc này đây, gia gia có tin tưởng đối với con." Vốn dĩ Nam Cung Ngạo Tuyết cũng có thể tham gia, cố tình nha đầu kia tâm cơ quá nặng, có lẽ chỉ có đuổi ra khỏi Nam Cung phủ, mới có thể bảo vệ Ly Nhi càng tốt.
Ông không bao giờ để Ly Nhi lâm vào bên trong nguy hiểm, nếu không cho dù là hủy diệt toàn bộ Nam Cung phủ, cũng không đủ để loại bỏ áy náy trong lòng ông.
“Học viện Đông Khải?" Nam Cung Ly cả kinh, theo bản năng mà hô nhỏ ra tiếng.
Học viện Đông Khải, là học viện siêu cấp ở phía đông đại lục Thiên Nguyên, địa vị ngang bằng với học viện Tây Minh ở phía tây đại lục, thực lực hai đại học viện tương đương, là nơi tất cả học sinh của toàn bộ đại lục Thiên Nguyên tha thiết ước mơ.
Có thể tiến vào hai đại học viện này đều là thiên tài trong thiên tài, tinh anh trong tinh anh.
“Tháng sau học viện Đông Khải chiêu sinh, đến lúc đó, con và Hạo Nhi chỉ cần đúng hạn báo danh, dựa theo yêu cầu tiến hành thí nghiệm là được. Chỉ là cứ như vậy, hôn sự của con và tiểu vương gia thế nào?" Nam Cung Liệt nhíu mày, ở trong mắt ông, tiểu vương gia là một nam nhân không tồi.
Hơn nữa chuyện ông trục xuất Nam Cung Ngạo Tuyết ra khỏi Nam Cung phủ, chỉ sợ Tư Đồ Lãnh sẽ đổi ý, một lần nữa nhắc lại chuyện Ly Nhi và Tư Đồ Khiếu, cùng với một lần nữa bị Tư Đồ Lãnh nhớ thương, còn không bằng sớm gả Ly Nhi cho tiểu vương gia.
Không hiểu sao, ông tin tưởng tiểu vương gia mới là người tốt nhất cho Ly Nhi.
Phụt……
Canh Nam Cung Ly ngậm ở trong miệng tức khắc phun ra, tất cả đều phun ở trên mặt và trên người Nam Cung Hạo đối diện.
Nam Cung Hạo đối diện thân thể cứng đờ, cả người hỗn độn,căng chặt, đôi con ngươi bùng nổ lửa giận mãnh liệt, ánh mắt thực giống như muốn ăn thịt người.
“A, xin lỗi xin lỗi, ta giúp ngươi lau." Nam Cung Ly xấu hổ đứng dậy, tùy tay nhặt lên một cái khăn trải bàn trên bàn, lung tung lau thân thể rồi lau tới trên mặt Nam Cung Hạo.
“Nam Cung Ly!" Nam Cung Hạo rít gào, một tay kéo xuống miếng vải kia, mấy lần muốn phát điên, nữ nhân này, đáng giận, quả thực quá đáng giận!
“Được rồi, Hạo Nhi đi xuống đổi bộ xiêm y đi." Nam Cung Liệt mở miệng, Nam Cung Hạo không thể không cưỡng chế tức giận ở đáy lòng, trước khi rời đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Ly một cái.
“Tiểu thư Ly Nhi giống như thực không tình nguyện gả cho bổn vương?" Tư Đồ Kiệt híp mắt, mắt băng lam sâu kín nhìn Nam Cung Ly vừa mới bị dọa đến thất thố.
Nam Cung Ly trừng hắn một cái, này không phải vô nghĩa sao, nàng mới bao lớn, mười ba tuổi, ở hiện đại vẫn còn là đứa nhỏ đấy, nàng mới không cần gả cho người nam nhân này sớm như vậy.
“Khi nào bổn tiểu thư chữa khỏi chân của ngươi, khi đó sẽ gả cho ngươi." Nam Cung Ly đứng ở bên cạnh người Tư Đồ Kiệt, từ trên cao nhìn xuống nói.
“À, nói như vậy Ly Nhi đây là đang cầu hôn bổn vương?" Tư Đồ Kiệt nhướng mày, tiếng nói từ tính không chút cảm xúc vang lên.
Cả người Nam Cung Ly cứng đờ, còn có người tự luyến hơn hắn sao?
“Ha hả, không phải oan gia không gặp nhau, ta thấy Ly Nhi cũng đừng chọn, mùng tám tháng sau, gia gia tổ chức yến tiệc thành hôn cho các con." Nam Cung Liệt giải quyết dứt khoát, ném xuống một câu, lập tức nắm Tiểu Huyền Ngọc ra đại sảnh, để lại toàn bộ không gian cho hai người.
“Gia gia nói, như thế nào ngươi không phản đối?" Nam Cung Ly trừng mắt nhìn nam nhân, chẳng lẽ hắn thật sự muốn tháng sau sẽ cưới nàng?
“Vì sao phải phản đối, dù sao sớm muộn gì ngươi đều là người của bổn vương, còn không bằng theo tâm nguyện của lão nhân gia." Tư Đồ Kiệt nhàn nhạt mà nói, đáy mắt chợt lóe tia sáng, nhanh đến làm người không thể bắt giữ.
Là như thế này sao?
Nam Cung Ly hồ nghi nhìn nam nhân trước mắt, chiếu theo ý tứ hắn cũng không sai, dù sao sớm muộn gì đều sẽ gả cho hắn, lại nói với đôi chân tàn tật này của hắn, tin tưởng làm không được chuyện xấu gì đối với mình.
“Bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, nếu ta thật sự gả qua, không được động tay động chân với ta." Nam Cung Ly bỗng nhiên cúi người, tiến đến trước mặt Tư Đồ Kiệt, nghiêm túc mà cảnh cáo nói.
Hai mắt rực rỡ lung linh, trong sạch tỏa sáng, ánh mắt quật cường, cả người vô cùng tươi sống, dường như một đóa hoa hồng nở rộ, diễm lệ, bắt mắt, thu hút ánh nhìn.
Khuôn mặt tuyệt sắc, trong non nớt lộ ra ý vị khác, toàn thân cũng tràn ngập bí ẩn, làm người nhịn không được muốn tới gần, nhìn trộm bí mật sau lưng nàng.
“À, như thế nào mới tính là động tay động chân?" Bàn tay to, khớp xương rõ ràng của Tư Đồ Kiệt bỗng nhiên vươn ra, nhẹ nhéo cằm của tiểu nữ nhân, da thịt bóng loáng tinh tế làm hắn nhịn không được nhẹ nhàng cọ xát. Lòng bàn tay hoạt động, mang đến sự rùng mình, mắt băng lam tức khắc u ám một phần, con ngươi thâm thúy đến giống như sao trời đêm hè, hận không thể cuốn người vào.
Thân thể Nam Cung Ly run lên, bị hắn nhẹ nhàng vỗ, tức khắc trong lòng dựng đứng lông tóc. Tuy rằng kiếp trước 24 tuổi, nhưng trên thực tế lịch sử tình trường của nàng trống rỗng, chưa từng yêu đương một lần nào, bởi vì nàng yêu y thuật tha thiết, gần như tất cả thời gian đều tiêu hao ở việc hái thuốc, phân biệt dược liệu và học tập các loại y thuật.
Cho nên nói, kỳ thật nàng là người không biết yêu đương, bị người nam nhân này tán tỉnh như thế, cả người tức khắc cứng ở tại chỗ, trong mắt dâng lên lửa giận.
“Dáng vẻ Ly Nhi đỏ mặt, thật đẹp." Tay Tư Đồ Kiệt niết ở cằm nàng rồi xuống tới cổ nàng, câu lấy cổ nàng, làm khoảng cách hai người càng gần, môi mỏng hơi nhếch, trầm giọng nói.
Tất cả hơi thở nóng rực tỏa ở trên mặt Nam Cung Ly, mang đến hương thơm thanh lãnh.
Nam Cung Ly bỗng nhiên cả kinh, một tay đẩy nam nhân trước mắt ra, Tư Đồ Kiệt vốn là ngồi ở trên xe lăn, bị nàng đẩy, xe lăn tức khắc trượt về phía sau mấy mét, kéo giãn khoảng cách hai người.
Lại thấy Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn cười đến nghiền ngẫm tà tứ, cả người yêu nghiệt khuynh thành, tràn đầy mị hoặc, đôi mắt lam lộng lẫy loá mắt, chớp động ánh sáng không biết tên, chính xác là một tai họa.
Tác giả :
Cửu Quân