Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới
Chương 36: Cứu vớt
Giọng nói của Vương Ngụy Thần vừa cất lên, từ trong rừng rậm lập tức có thêm hai thân ảnh khác phóng ra, một người có tốc độ nhanh hơn chỉ nhoáng lên mấy cái liền vượt qua trước người Vương Ngụy Thần, thanh quỷ kiếm thon dài không hoa mỹ không cầu kỳ trực tiếp lướt qua đầu từng thây ma, đem sinh mạng của chúng lấy đi.
Một kiếm một mạng, không sai không lệch, mãi cho tới khi hơn mười đầu nằm xuống thì Hà Nhuận Đông mới chạy tới nơi, trong lòng âm thầm hâm mộ tốc độ biến thái của Trầm Tuyết Ngưng.
Không dám chậm trễ thêm nữa, kéo thanh đao to bảng của mình ra xông vào thi đàn, triển khai một hồi giết chóc không thương tiếc.
Nhìn thế cục đã định, Vương Ngụy Thần xoay người đi về phía đám Tôn Du đang há hốc mồm vì chấn kinh.
Lâm Phong không để ý tới họ chân trước chân sau vội vàng đi tới nghênh đón.
- Thần ca, những người sống sót đều đầy đủ, không ai chết cả.
- Ừ
Vương Ngụy Thần lạnh nhạt gật đầu đi lướt qua người hắn, đến trước mặt bọn Tôn Du thì ngừng lại.
Nhìn nam nhân cường đại một chiêu giết chết thây ma biến dị đứng trước mặt, mấy người Tôn Du không nhịn được lùi về sau một bước, từ sâu trong linh hồn dâng lên một cỗ sợ hãi không tên, linh tính mách bảo cho họ người đàn ông này rất nguy hiểm, cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, bị hắn nhìn chằm chằm không khác gì đang đối diện với tử vong cả, giống như thể trước mặt họ là cánh cổng địa ngục, chỉ cần bước tới một bước là linh hồn sẽ bị bắt đi, vĩnh viễn không quay về được nữa.
"Mạnh... mạnh quá..." Tôn Du mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng âm thầm khủng hoảng, nàng là một Hành Giả đạt tiêu chuẩn sau khi trải qua lần khảo nghiệm cửa ải lúc sáng, kinh nghiệm vừa vặn đạt cấp độ 4. Thân là người biết tới sự tồn tại của hệ thống hỗ trợ nên Tôn Du cũng biết cách kiểm tra thông tin của người khác, ở Lâm Phong nàng kiểm tra được hắn mạnh hơn nàng rất nhiều, cao hơn nàng những bốn cấp, đây là điều đầu tiên khiến nàng khiếp sợ, Tôn Du không nghĩ tới thế giới vừa biến đổi được một tuần lại có người phát triển kinh khủng như vậy, trước tận thế nàng tốt xấu gì cũng là một kiếm thuật gia hàng đầu, có mở lớp dạy kèm để kiếm thêm thu nhập, tận thế bắt đầu nàng liền không có bao nhiêu sợ hãi, sử dụng kiếm thuật của mình giết chết không biết bao nhiêu thây ma, bởi vậy nàng mới nghĩ rằng mình đã là người có thực lực cường đại nằm trong top, dù có người mạnh hơn thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Cho tới hiện tại, gặp được Lâm Phong đã làm thay đổi suy nghĩ của nàng, có lẽ đây mới chân chính là cường giả trong tận thế, bất quá đả kích bấy nhiêu hình như chưa đủ, ông trời lại để nàng chạm trán với tồn tại còn kinh khủng hơn Lâm Phong gấp vô số lần. Đứng trước mặt nam nhân này Tôn Du không kiểm tra được gì từ hắn cả, toàn bộ thông tin đều là dấu "?" to tướng, thứ nàng cảm nhận được duy nhất là áp lực nặng nề phát ra từ người hắn, ép đến nàng không thở nổi, cả người như bị hãm sâu vào hầm băng, lùi một bước lúc đầu đã là cực hạn nàng có thể làm được... Tôn Du là người có kinh nghiệm dù là trước hay sau tận thế nên cảm giác càng thêm rõ ràng.
"Tôi chẳng qua chỉ là chân sai vặt..." Trước khi nam nhân này đến nàng đã không tin, hiện tại thì tin rồi... Nếu để nàng làm sai vặt cho hắn nàng thậm chí còn có chút tự nguyện nữa là đằng khác, đây không phải là vấn đề tôn nghiêm, mà là sự tôn sùng cường giả xuất phát từ nội tâm.
Đúng lúc này Vương Ngụy Thần chợt quay qua nhìn nàng, giọng nói hời hợt không lạnh không nhạt.
- Hành Giả cấp 4? Khá đấy, cô muốn gia nhập đội tinh nhuệ của tôi chứ?
Tôn Du thoáng sững sờ, sau đó quay đầu nhìn những người được bảo vệ ở phía sau, nhìn nét hoang mang lo lắng trên gương mặt họ, đặc biệt là vẻ ngây thơ của hai đứa trẻ, do dự trong lòng chớp mắt bị quét sạch.
Tuy nhiên, không đợi nàng mở miệng thì Vương Ngụy Thần đã lên tiếng trước.
- Không cần bận tâm nhiều như vậy, những người ở đây sau này sẽ sống dưới sự bảo hộ của tôi.
- Thật ạ?...
Tôn Du mở to mắt, có chút không dám tin hỏi lại, đám Quy Nham cũng kinh hỷ không thôi, nếu thật như lời Vương Ngụy Thần nói thì từ đây về sau người nhà của họ sẽ không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa.
Vương Ngụy Thần lạnh nhạt nhìn Tôn Du một lúc rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh, không hề có ý tứ định trả lời câu hỏi của nàng.
Bất quá, Lâm Phong đứng bên cạnh hắn lại có một bộ đại vương chưa vội, thái giám đã gấp, hắn nhe răng trợn mắt hung ác nhìn trừng trừng Tôn Du quát.
- Cô dám nghi ngờ lời Thần ca nói, ai cho cô lá gan đó??
Mọi người bị bộ dạng của hắn dọa sợ, mồ hôi lạnh chảy ra như vừa tắm xong.
Tôn Du biết mình lỡ lời nên vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Anh... tôi xin lỗi,... vừa rồi tôi vì quá bất ngờ nên mới...
Vương Ngụy Thần phất tay chặn lời nàng rồi hướng Lâm Phong ra lệnh.
- Nơi này rất tốt, cậu và hai người Hạ Linh, Tạ Minh đi kiểm tra xung quanh một lượt, sau đó lên tầng trên dọn dẹp quái vật... Chúng ta sẽ lấy nơi này làm đại bản doanh tạm thời.
- Vâng, Thần ca!
Chờ khi Lâm Phong đã rời đi, Vương Ngụy Thần giống như làm phép, trên tay đột nhiên hiện ra một cái balo to đùng, hắn ném tới trước mặt Tôn Du nói.
- Bên trong là đồ ăn ba bữa cho hai mươi người, đem phân phát đi, bảo bọn họ ăn uống tiết kiệm một chút, vật tư của chúng ta còn dư không nhiều.
Nghe thấy đồ ăn, mắt người nào người nấy sáng bừng lên, Quy Nham dẫn đầu mọi người rối rít hướng Vương Ngụy Thần nói lời cảm tạ chân thành.
Nhìn mọi người cuống quít phân phát đồ ăn giống như trại tị nạn, hốc mắt Tôn Du có hơi phím hồng, nàng cúi đầu thật sâu trước Vương Ngụy Thần, nam nhân này không những cứu vớt sinh mạng của họ mà còn cho bọn họ cơ hội sống tiếp, có trời mới biết mấy ngày qua mọi người đã đói đến tình trạng nào, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào mấy chai nước khoáng để giữ vững tinh thần.
Trong tận thế, gặp được một người có thể vô tư giúp đỡ như vậy khó biết bao nhiêu, cho dù hắn có tâm tư riêng nàng cũng không oán trách nửa điểm.
- Tôi có thể biết tên anh không?
Vương Ngụy Thần cụp mắt nhìn thân hình mỏng manh của nàng, chậm rãi phun ra ba chữ.
- Vương Ngụy Thần.
- Vậy... vậy tôi có thể gọi anh là Thần ca giống như họ không?
- Tùy cô.
Cuộc đối thoại dừng lại ở đây, một bên không có hứng nói chuyện, một bên thì không biết nói gì, một lúc sau hai người Trầm Tuyết Ngưng, Hà Nhuận Đông đã giải quyết xong bầy thây ma, ba người Lâm Phong đi thám thính cũng quay trở lại.
- Thần ca, ánh mắt của anh tốt thật, nơi này vừa kín đáo bên ngoài lại được một đại thụ che chắn, vị trí đắc địa càng khỏi phải bàn, rất thích hợp để xây dựng căn cứ.
Một kiếm một mạng, không sai không lệch, mãi cho tới khi hơn mười đầu nằm xuống thì Hà Nhuận Đông mới chạy tới nơi, trong lòng âm thầm hâm mộ tốc độ biến thái của Trầm Tuyết Ngưng.
Không dám chậm trễ thêm nữa, kéo thanh đao to bảng của mình ra xông vào thi đàn, triển khai một hồi giết chóc không thương tiếc.
Nhìn thế cục đã định, Vương Ngụy Thần xoay người đi về phía đám Tôn Du đang há hốc mồm vì chấn kinh.
Lâm Phong không để ý tới họ chân trước chân sau vội vàng đi tới nghênh đón.
- Thần ca, những người sống sót đều đầy đủ, không ai chết cả.
- Ừ
Vương Ngụy Thần lạnh nhạt gật đầu đi lướt qua người hắn, đến trước mặt bọn Tôn Du thì ngừng lại.
Nhìn nam nhân cường đại một chiêu giết chết thây ma biến dị đứng trước mặt, mấy người Tôn Du không nhịn được lùi về sau một bước, từ sâu trong linh hồn dâng lên một cỗ sợ hãi không tên, linh tính mách bảo cho họ người đàn ông này rất nguy hiểm, cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, bị hắn nhìn chằm chằm không khác gì đang đối diện với tử vong cả, giống như thể trước mặt họ là cánh cổng địa ngục, chỉ cần bước tới một bước là linh hồn sẽ bị bắt đi, vĩnh viễn không quay về được nữa.
"Mạnh... mạnh quá..." Tôn Du mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng âm thầm khủng hoảng, nàng là một Hành Giả đạt tiêu chuẩn sau khi trải qua lần khảo nghiệm cửa ải lúc sáng, kinh nghiệm vừa vặn đạt cấp độ 4. Thân là người biết tới sự tồn tại của hệ thống hỗ trợ nên Tôn Du cũng biết cách kiểm tra thông tin của người khác, ở Lâm Phong nàng kiểm tra được hắn mạnh hơn nàng rất nhiều, cao hơn nàng những bốn cấp, đây là điều đầu tiên khiến nàng khiếp sợ, Tôn Du không nghĩ tới thế giới vừa biến đổi được một tuần lại có người phát triển kinh khủng như vậy, trước tận thế nàng tốt xấu gì cũng là một kiếm thuật gia hàng đầu, có mở lớp dạy kèm để kiếm thêm thu nhập, tận thế bắt đầu nàng liền không có bao nhiêu sợ hãi, sử dụng kiếm thuật của mình giết chết không biết bao nhiêu thây ma, bởi vậy nàng mới nghĩ rằng mình đã là người có thực lực cường đại nằm trong top, dù có người mạnh hơn thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Cho tới hiện tại, gặp được Lâm Phong đã làm thay đổi suy nghĩ của nàng, có lẽ đây mới chân chính là cường giả trong tận thế, bất quá đả kích bấy nhiêu hình như chưa đủ, ông trời lại để nàng chạm trán với tồn tại còn kinh khủng hơn Lâm Phong gấp vô số lần. Đứng trước mặt nam nhân này Tôn Du không kiểm tra được gì từ hắn cả, toàn bộ thông tin đều là dấu "?" to tướng, thứ nàng cảm nhận được duy nhất là áp lực nặng nề phát ra từ người hắn, ép đến nàng không thở nổi, cả người như bị hãm sâu vào hầm băng, lùi một bước lúc đầu đã là cực hạn nàng có thể làm được... Tôn Du là người có kinh nghiệm dù là trước hay sau tận thế nên cảm giác càng thêm rõ ràng.
"Tôi chẳng qua chỉ là chân sai vặt..." Trước khi nam nhân này đến nàng đã không tin, hiện tại thì tin rồi... Nếu để nàng làm sai vặt cho hắn nàng thậm chí còn có chút tự nguyện nữa là đằng khác, đây không phải là vấn đề tôn nghiêm, mà là sự tôn sùng cường giả xuất phát từ nội tâm.
Đúng lúc này Vương Ngụy Thần chợt quay qua nhìn nàng, giọng nói hời hợt không lạnh không nhạt.
- Hành Giả cấp 4? Khá đấy, cô muốn gia nhập đội tinh nhuệ của tôi chứ?
Tôn Du thoáng sững sờ, sau đó quay đầu nhìn những người được bảo vệ ở phía sau, nhìn nét hoang mang lo lắng trên gương mặt họ, đặc biệt là vẻ ngây thơ của hai đứa trẻ, do dự trong lòng chớp mắt bị quét sạch.
Tuy nhiên, không đợi nàng mở miệng thì Vương Ngụy Thần đã lên tiếng trước.
- Không cần bận tâm nhiều như vậy, những người ở đây sau này sẽ sống dưới sự bảo hộ của tôi.
- Thật ạ?...
Tôn Du mở to mắt, có chút không dám tin hỏi lại, đám Quy Nham cũng kinh hỷ không thôi, nếu thật như lời Vương Ngụy Thần nói thì từ đây về sau người nhà của họ sẽ không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa.
Vương Ngụy Thần lạnh nhạt nhìn Tôn Du một lúc rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh, không hề có ý tứ định trả lời câu hỏi của nàng.
Bất quá, Lâm Phong đứng bên cạnh hắn lại có một bộ đại vương chưa vội, thái giám đã gấp, hắn nhe răng trợn mắt hung ác nhìn trừng trừng Tôn Du quát.
- Cô dám nghi ngờ lời Thần ca nói, ai cho cô lá gan đó??
Mọi người bị bộ dạng của hắn dọa sợ, mồ hôi lạnh chảy ra như vừa tắm xong.
Tôn Du biết mình lỡ lời nên vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Anh... tôi xin lỗi,... vừa rồi tôi vì quá bất ngờ nên mới...
Vương Ngụy Thần phất tay chặn lời nàng rồi hướng Lâm Phong ra lệnh.
- Nơi này rất tốt, cậu và hai người Hạ Linh, Tạ Minh đi kiểm tra xung quanh một lượt, sau đó lên tầng trên dọn dẹp quái vật... Chúng ta sẽ lấy nơi này làm đại bản doanh tạm thời.
- Vâng, Thần ca!
Chờ khi Lâm Phong đã rời đi, Vương Ngụy Thần giống như làm phép, trên tay đột nhiên hiện ra một cái balo to đùng, hắn ném tới trước mặt Tôn Du nói.
- Bên trong là đồ ăn ba bữa cho hai mươi người, đem phân phát đi, bảo bọn họ ăn uống tiết kiệm một chút, vật tư của chúng ta còn dư không nhiều.
Nghe thấy đồ ăn, mắt người nào người nấy sáng bừng lên, Quy Nham dẫn đầu mọi người rối rít hướng Vương Ngụy Thần nói lời cảm tạ chân thành.
Nhìn mọi người cuống quít phân phát đồ ăn giống như trại tị nạn, hốc mắt Tôn Du có hơi phím hồng, nàng cúi đầu thật sâu trước Vương Ngụy Thần, nam nhân này không những cứu vớt sinh mạng của họ mà còn cho bọn họ cơ hội sống tiếp, có trời mới biết mấy ngày qua mọi người đã đói đến tình trạng nào, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào mấy chai nước khoáng để giữ vững tinh thần.
Trong tận thế, gặp được một người có thể vô tư giúp đỡ như vậy khó biết bao nhiêu, cho dù hắn có tâm tư riêng nàng cũng không oán trách nửa điểm.
- Tôi có thể biết tên anh không?
Vương Ngụy Thần cụp mắt nhìn thân hình mỏng manh của nàng, chậm rãi phun ra ba chữ.
- Vương Ngụy Thần.
- Vậy... vậy tôi có thể gọi anh là Thần ca giống như họ không?
- Tùy cô.
Cuộc đối thoại dừng lại ở đây, một bên không có hứng nói chuyện, một bên thì không biết nói gì, một lúc sau hai người Trầm Tuyết Ngưng, Hà Nhuận Đông đã giải quyết xong bầy thây ma, ba người Lâm Phong đi thám thính cũng quay trở lại.
- Thần ca, ánh mắt của anh tốt thật, nơi này vừa kín đáo bên ngoài lại được một đại thụ che chắn, vị trí đắc địa càng khỏi phải bàn, rất thích hợp để xây dựng căn cứ.
Tác giả :
Nhẹ Thôi