Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 99: Tranh giành ngôi vị thái tử

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 99: Tranh giành ngôi vị thái tử

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!" lời nói của Hoàn Nhan Hồng đã thực sự kích thích Hoàn Nhan Liệt, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ thái tử của mình sẽ nói ra những lời như vậy.

“Phụ hoàng, chẳng lẽ lời nhi thần nói chưa đủ rõ ràng sao? Nhi thần cho dù loạn luân, cũng là di truyền từ phụ hoàng ngài a ——"

“Ba ——"

Hoàn Nhan Hồng chưa nói xong, Hoàn Nhan Liệt đã giơ tay, hung hăng tát hắn một cái, cảm nhận được mùi vị máu tanh trong miệng, Hoàn Nhan Hồng cười “Ha hả" một tiếng, chà chà vết máu ở khóe miệng, rồi ánh mắt hắn nhìn Hoàn Nhan Liệt càng thêm khiêu khích.

“Nhi thần nói không đúng sao? Là ai cầm cái yếm của Hoàng cô* rồi làm những trò dơ bẩn? Là ai giấu nhiều nữ nhân có dung mạo giống với Hoàng cô ở Trường Thu Cung? Là ai đã lên kế hoạch cho sự tình ở Nhạn Đãng Sơn. . . . . . Những việc này, không cần nhi thần phải nói, trong lòng người hẳn là hiểu rõ nhất rồi chứ!"

“Khốn kiếp!"

Hoàn Nhan Liệt giận dữ, không nghĩ rằng sau khi nghe xong 2 chữ “khốn khiếp", Hoàn Nhan Hồng lại càng cười vui vẻ hơn, “Phụ hoàng, coi như người nói đúng! Một nam nhân đối với muội muội mình thèm thuồng như vậy, đúng thực là một kẻ khốn khiếp!"

Lời nói của Hoàn Nhan Hồng, khiến cho Kính Đức đứng ở bên cạnh không khỏi toát mồ hôi thay hắn. Tâm tư của hoàng thượng đối với Minh Nguyệt công chúa, vẫn luôn là chuyện ngài kiêng kỵ nhất. Đúng lúc này lại bị thái tử trực tiếp nói thẳng ra, đây chẳng phải là giáng thẳng một đòn vào mặt Hoàn Nhan Liệt hay sao!

Khắp thiên hạ này, cái mà nam nhân coi trọng nhất chính là thể diện, chưa kể đây còn là vua của một nước!

Minh Nguyệt công chúa là gì đây? Nói theo kiểu văn chương thì chính là nốt chu sa trên ngực của hoàng thượng (thực ra là nốt ruồi nhưng tác giả đang nói theo kiểu văn chương…^^…cho nên cứ gọi là nốt chu sa cho nó sang) Nếu mà ngài biết được chuyện này, thì ngài tốt nhất là nên bảo vệ bí mật ấy, cắn chặt răng lại cái gì cũng không nói, cố gắng làm cho thật tốt cương vị thái tử của mình, đó mới là cách thông minh nhất. Giờ đây, tất cả đều bị ngài nói toạc ra, đây rõ ràng là kích thích hoàng thượng mà!

Sau khi nghe lời Hoàn Nhan Hồng nói, vẻ mặt hoàng thượng do tức giận mà dần dần trở nên nguội lạnh, cuối cùng trở nên lạnh lẽo.

“Kính Đức, tuyên chỉ, thái tử vô đức, ngang bướng vô cùng, đã phụ kỳ vọng của trẫm, trẫm nhiều lần châm chước, nhưng nay quyết định phế truất thái tử, phong Bắc Tĩnh Vương, giam cầm Nam uyển, suốt đời không được đi ra ngoài. . . . . ."

Kính Đức dù sao cũng chỉ là nô tài, mặc dù trong lòng hắn thấy hình phạt này có hơi nghiêm khắc, nhưng hắn biết tính hoàng thượng. Đừng nói là hành vi cử chỉ của thái tử có chút không tốt, cho dù Hoàn Nhan Hồng được lòng dân chúng, có uy danh, nhưng hắn lại đem tình cảm của Hoàn Nhan Liệt đối với Hoàn Nhan Minh Nguyệt nói ra như vậy, quả thực là tự tìm đường chết.

Bị phế truất, điều này Hoàn Nhan Hồng đã lường trước được, nhưng khi nghe tới câu cuối “cầm tù suốt đời ở Nam Uyển", Hoàn Nhan Hồng cười lên ha hả. Giam cầm suốt đời? Hạn chế tự do của hắn? Vậy không bằng giết luôn hắn cho rồi!

“Phụ hoàng, nửa đêm tỉnh mộng, trong lòng của người có thấy thẹn không? Nhạn Đãng sơn, Bắc Chu quốc hai mươi vạn binh sĩ, chỉ bởi vì dục vọng cá nhân của người, mà toàn bộ bị chôn vùi tánh mạng, hai mươi vạn gia đình cửa nát nhà tan, hai mươi vạn cô hồn dã quỷ, phụ hoàng, trong lòng của người có thấy cắn rứt không, có sợ bọn họ đến lấy mạng người hay không? Đây chính là vị quân vương mà bọn họ 1 lòng trung thành, chính là hoàng thượng của bọn họ đó!"

“Điện hạ ——" thấy Hoàn Nhan hồng rõ ràng là muốn chết, Kính Đức không nhịn được đã mở miệng, lại bị Hoàn Nhan Liệt ngăn lại, “Để cho hắn nói, trẫm trái lại lại muốn nghe cho rõ ràng, để xem rốt cuộc hắn muốn nói cái gì!"

“Ha ha ha!" Thấy hoàn nhan liệt vẫn ra vẻ đứng đắn trước mặt mình, Hoàn Nhan hồng lần nữa cười to, bật cười chảy nước mắt.

“Phụ hoàng, ngài sủng ái huynh muội Phượng gia như vậy, nếu như bọn họ biết được người là hung thủ sát hại cha mẹ họ, người nói xem, đao trong tay Phượng Thương có thể nào vì được người sủng ái bao năm qua, mà đối với người hạ thủ lưu tình? Còn có Phượng Thất Thất, nàng cùng Hoàng cô lớn lên giống nhau như vậy, có thật là người một chút ý nghĩ cũng không có?"

“Trẫm không có cái ý nghĩ xấu xa như ngươi." Hoàn Nhan Liệt chưa từng nghĩ chuyển tình cảm đó sang Mộ Dung Thất Thất. Người trong lòng hắn là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cho dù nội tâm của hắn méo mó như thế nào chăng nữa, vẫn có thể phân biệt rõ ràng muội muội cùng nữ nhi của muội muội (1) là khác nhau.

“Nhi thần có ý nghĩ xấu xa ư?"

Hoàn Nhan hồng ngưng cười to, khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, “Quả thực là nhi thần rất xấu xa. Nhưng nhi thần cũng là do người sinh, nhi thần còn không phải là được di truyền một nửa từ người sao—"

“Đủ rồi!"

Hoàn Nhan Liệt híp mắt, vẻ mặt thâm trầm trước nay chưa từng có, “Trẫm thừa nhận, trẫm thích hoàng muội của mình, cũng vì vậy đã làm rất nhiều chuyện sai. Nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận qua! Hơn nữa, lỗi của trẫm không phải là để ngươi sống buông thả rồi lấy đó làm cớ cho sai lầm của mình! Hồng nhi, ngươi khiến trẫm quá thất vọng ——"

Lưu lại những lời này, Hoàn Nhan Liệt cùng Kính Đức rời khỏi, nhìn cánh cửa nặng nề bị đóng lại, Hoàn Nhan hồng cười, chỉ là cười nhếch một bên mép, một bên khóe mắt đã rơi lệ.

Phụ hoàng, người biết không! Nhi thần đã từng sùng bái người biết bao nhiêu! Bắc Chu quốc ở trong tay người mà trở nên cường đại, người giống như một anh hùng, là thần tượng của nhi thần. Nhi thần đã hi vọng biết bao nhiêu mình có thể giống như người, đem cờ của Bắc Chu quốc, cắm trên khắp đại lục, để cho đại lục trở thành thiên hạ của Hoàn Nhan gia . . . . .

Cho đến khi, nhi thần nghe lén lời nói của người…, biết được bí mật nội tâm của người, hình tượng cao lớn của người trong lòng nhi thần tức khắc sụp đổ.

Phụ hoàng, nhi thần không phải là không muốn làm một thái tử tốt, nhi thần chẳng qua là không có cách nào, không cách nào tiếp nhận một phụ thân như người. . . . . .

Hoàn Nhan Liệt, hiển nhiên không hiểu ý nghĩ Hoàn Nhan Hồng. Điều mà bây giờ hắn đang nghĩ chính là tìm ra cách để đem chuyện này giải quyết một cánh nhanh gọn và sạch sẽ nhất.

Phượng thương cùng Mộ Dung Thất Thất không có ở kinh thành, đây là chuyện tốt. Hắn không muốn có bất cứ tin đồn gì truyền tới tai hai người họ. Khi ở trước mặt bọn họ, ít nhất là trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hắn muốn sắm vai một nhân vật tốt. Mắc nợ Minh Nguyệt, hắn muốn bù đắp lại cho nữ nhi của nàng.

“Hoàng thượng, hai nữ nhân kia phải làm sao bây giờ?" Kính Đức đi theo sau Hoàn Nhan Liệt, nhờ hắn nhắc nhở mà Hoàn Nhan Liệt mới nhớ tới là còn có hai nữ nhân kia.

“Điều tra rõ thân phận chưa?"

Hoàn Nhan Liệt hỏi, Kính Đức biết hắn hỏi thân phận thật của Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên, lập tức đem kết quả tra xét được một cách đầy đủ và chính xác nói cho hoàng thượng biết.

“Nữ nhi của Mộ Dung gia?"

Nghe được hai chữ “Mộ Dung" này, trong mắt Hoàn Nhan Liệt như nổi lên hai ngọn lửa. Nếu không phải lần này âm mưu của Lý Thu Thủy bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, hắn có thể vĩnh viễn cũng không biết nữ nhi Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống ở trên đời, cũng sẽ không khiến Mộ Dung Thất Thất ở Mộ Dung phủ chịu nhiều ủy khuất như vậy!

Hận ý của Hoàn Nhan Liệt đối với Lý Thu Thủy, đã trực tiếp lan sang Mộ Dung phủ.

Ngay từ lúc Mộ Dung Thất Thất tới đây hòa thân, hắn đã được nghe hết thảy về mộ dung gia. Tam tiểu thư không được thương yêu, thường bị người khác khi dễ. Lúc ấy Hoàn Nhan Liệt cũng không biết thân phận Mộ Dung Thất Thất, hôm nay, xác định Tam tiểu thư này là nữ nhi của Minh Nguyệt , hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc nữ nhi của nàng bị người khác khi dễ như vậy!

“Dịch dung thành Bảo Châu người là người nào?"

“Là Mộ Dung Tâm Liên, nàng là nhị nữ nhi."

“Rút đầu lưỡi của nàng, chém tay chân của nàng, đem nàng ném đi làm quân kỹ! Mỗi ngày không tiếp đủ một trăm người, không để cho nàng ăn cơm!"

Lời nói của Hoàn Nhan Liệt…, khiến cho Kính Đức rùng mình một cái. Nàng kia hắn đã gặp qua, dù gì cũng là một mỹ nhân nhu nhược . Một cô gái xinh đẹp, mà bị chặt đi tứ chi, biến thành câm, mà được giữ lại khuôn mặt xinh đẹp, vứt xuống quân đội đi đối mặt với những thứ như lang như hổ kia, những nam nhân khát khao lâu ngày, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ đây! Một ngày một trăm người? Có thể sống quá mười ngày cũng là hay rồi!

“Về phần người còn lại, trẫm nhớ được hình như nàng được gọi là cái gì mà thiên tài thiếu nữ thì phải. Nếu đã là thiên tài, liền đánh gãy kinh mạch của nàng, làm cho nàng cả đời cũng không thể tập võ. Còn nữa, sai người mỗi ngày dùng da trâu thấm nước muối quất nàng một trăm roi. Liên tục đánh tới chết mới thôi!"

Kính Đức biết, Hoàn Nhan Liệt đã đem những mối thù khi xưa của Mộ Dung Thất Thất ghi hết lên trên người của hai người này rồi. Xem ra, ở trong lòng hoàng thượng, Minh Nguyệt công chúa vẫn là quan trọng nhất!

“Hoàng thượng, vậy Bảo Châu công chúa làm sao bây giờ?" “Bảo Châu. . . . . ." Hoàn Nhan Liệt trầm mặc một lúc lâu, dựa theo tình huống bây giờ, Hoàn Nhan Bảo Châu khẳng định đã sớm chết rồi, nếu không Mộ Dung Tâm Liên cũng sẽ không chỉ dùng một mặt nạ da người mà có thể lừa gạt được mọi người.

Hơn nữa, chuyện này Hoàn Nhan Hồng chắc chắn biết! Rõ ràng là biết muội muội mình đã chết, cũng không báo thù, vẫn cùng hung thủ giết muội muội thông đồng, Hoàn Nhan Liệt hiện tại rất là hoài nghi, Hoàn Nhan Bảo Châu chết đi là cùng Hoàn Nhan hồng có liên quan?

“Công bố chân tướng, Bảo Châu công chúa là bị Mộ Dung Tâm Liên sát hại đi!"

Chỉ một câu nói là đã có thể kết thúc mối quan hệ cha con một cách thật đơn giản. Nhìn bóng lưng vàng tịch liêu kia, Kính Đức lắc đầu. Vô tình nhất là gia đình đế vương, trong lòng vị đế vương này, chỉ có cái hắn để ý mới là quý giá nhất, những cái khác chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi!

Hoàng hậu Lý Băng ở trong cung khi nghe nói nhi tử bị phế truất, còn bị nhốt suốt đời, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Đám cung nữ Cảnh Đức Cung vội vàng tiến lên ấn vào huyệt nhân trung (huyệt vị giữa mũi và miệng) của nàng, qua một lúc lâu, Lý Băng mới dằng dặc tỉnh lại.

“Hoàng thượng, Bổn cung muốn gặp hoàng thượng!" Lý Băng vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Xuân Đào đỡ, “Nương nương, Kính Đức công công vừa rồi đến tuyên chỉ, nói rằng hoàng thượng thượng cảm thấy thân thể của người không tốt, cần phải tĩnh dưỡng, đặc chuẩn ngài ở Cảnh đức Cung nghỉ ngơi, nếu không được hoàng thượng tuyên triệu , ngài không thể đi ra ngoài!"

“Cái gì? Hoàng thượng đây là muốn giam cầm Bổn cung sao? Giam cầm thái tử, hiện tại lại muốn giam luôn Bổn cung, Bổn cung không phục! Thái tử rốt cuộc phạm phải sai lầm gì! Bổn cung rốt cuộc phạm phải sai lầm gì!"

Lý Băng dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ rằng Hoàn Nhan Liệt lại có thể đối xử với mình như vậy, bọn họ là phu thê kết tóc (2), có câu là Một ngày chồng vợ ân nghĩa trăm năm(3), khi Hoàn Nhan Liệt còn chưa làm hoàng thượng, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hai người đã cung nhau trải biết bao mưa gió như vậy, thật vất vả mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Mặc dù hậu cung nữ nhân đông đảo, bất luận là ai được sủng ái, cũng không có ảnh hưởng đến địa vị của nàng. Vậy mà giờ đây, Hoàn Nhan Liệt giam giữ nàng, hơn nữa lại dễ dàng phế truất ngôi vị thái tử của Hoàn Nhan hồng như vậy, chẳng lẽ, một khắc sau hắn chính là muốn phế hậu?

Lý Băng không hiểu, nàng không biết mình làm sai chỗ nào nữa, cũng không biết Hoàn Nhan Hồng đã làm sai cái gì. Không phải là chuyện Dư Thi Thi chết, Hoàn Nhan Hồng qua lại với mấy người phụ nữ chứ! Ngoài kia đều loan truyền rằng Hoàn Nhan Hồng ngủ với Hoàn Nhan Bảo Châu, chuyện này Lý Băng tuyệt đối không tin.

Nhi tử là nàng sinh, nàng tất nhiên hiểu rõ. Hoàn Nhan Hồng có làm càn như thế nào đi nữa, cũng không thể cùng Hoàng muội mình loạn luân(4) được, hắn vẫn còn biết cách phân biệt phải trái mà.

“Xuân Đào, ngươi đi Cẩm Huyền Cung cầu xin Thái hậu! Xin lão nhân gia người đại phát từ bi! Lời nói của thái hậu…, hoàng thượng sẽ không thể không không nghe!"

Đến lúc này rồi mà hoàng hậu vẫn còn như vậy, Xuân Đào thở dài, “Nương nương, hoàng thượng hạ chỉ, không cho bất cứ kẻ nào của Cảnh đức Cung, lấy bất kỳ lý do gì để đi ra ngoài, nếu không sẽ dùng trượng đánh chết tại chỗ ."

“Cái gì!" Lý Băng ngây ngốc hiểu ra, “Hắn là muốn tuyệt đường sống của bổn cung mà!"

Lý Băng gặp nạn, người vui sướng nhất chính là Đức Phi Lâm Khả Tâm. “Bổn cung đang thắc mắc không biết vì sao mà buổi sáng lại nghe thấy Hỉ Thước ở đầu cành hót! Quả nhiên là Hỉ Thước báo tin mừng!"

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!" Dư ma ma chúc mừng Lâm Khả Tâm, “Thái tử đã bị lật đổ, ngôi vị hoàng đế này chắc chắn thuộc về Nhị điện hạ !"

“Ma ma, đừng có nói mau như vậy, để cho người ta nghe thấy thì không tốt! Hoàng thượng a, chỉ là phế truất thái tử, vẫn chưa có lập Tân thái tử đâu!"

Lâm Khả Tâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cười nở hoa. Dư ma ma còn không tõ nội tâm Đức Phi hay sao, cho nên liền ở bên cạnh không e dè mà thổi phồng Hoàn Nhan Nghị lên, đem vị Nhị hoàng tử này thổi phồng lên thành người trên trời hiếm có dưới đất hiếm gặp, chọc cho Lâm Khả Tâm “Khanh khách" cười ra tiếng.

Trừ Nghị nhi của nàng ra, không ai có tư cách ngồi vào vị trí kia, thiên hạ này sớm muộn gì củng là của Hoàn Nhan Nghị! Bất luận là kẻ nào, nếu cản trở con đường làm hoàng đế của nhi tử nàng, nàng nhất định sẽ thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!

Trong lúc này, trong đầu Lâm Khả Tâm đột nhiên hiện lên thân ảnh Hoàn Nhan Khang cùng Mộ Dung Thất Thất. Nghĩ đến thái độ đối xử của Mộ Dung Thất Thất đối với Hoàn Nhan Khang ở trong cung ngày đó, Lâm Khả Tâm nhíu mi.

Nếu Mộ Dung Thất Thất có thể gả cho Hoàn Nhan Nghị, thì Hoàn Nhan Nghị có thể an ổn mà ngồi yên trên ngôi vị thái tử rồi, mà cho dù hoàng thượng không sắc phong hắn làm thái tử, ngôi vị hoàng đế kia cũng sớm muộn gì cũng là của hắn. Mặc dù Hoàn Nhan Nghị lúc trước từng hoài nghi quan hệ của Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng thương, nhưng bọn họ là huynh muội ruột thịt, có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện loạn luân như vậy để tự hủy danh dự của mình.

Cái mà Lâm Khả Tâm lo lắng nhất chính là Hoàn Nhan Khang cứ như là mìn nổ chậm vậy. Ngày đó nàng muốn vì Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Nghị xe chỉ luồn kim (kết duyên), không ngờ Mộ Dung Thất Thất như là “nhìn trúng" Hoàn Nhan Khang hơn! Hoàn Nhan Khang thường ngày cẩu thả, tuỳ tiện, vậy mà nhìn không ra tâm tư của hắn thâm sâu. ——

Bây giờ, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất không có ở kinh thành, cho dù nàng có muốn tác cho hợp Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Nghị, thì chuyện này cũng chẳng dễ dàng. Nên làm như thế nào cho tốt đây! Đây là vấn đề khiến cho Lâm Khả Tâm phải đau đầu.

Thái tử bị phế, cũng là chuyện nằm trong dự đoán của rất nhiều người bên ngoài, nghĩ lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý. Tiếng tăm của Hoàn Nhan Hồng bình thường đã không tốt, cho nên việc hắn bị phế truất, cũng không có ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của mọi người. Cái mà mọi người chú ý nhất vào lúc này, chính là người nào sẽ trở thành Tân thái tử đây.

Cuối cùng người có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, rốt cuộc là người có danh hiền đức Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị, hay là được người được hoàng thượng coi trọng Nam Lân Vương Phượng Thương đây? Sự lựa chọn này đã dẫn đến nhiều tranh chấp, bàn cãi. Có người tận dụng cơ hội này ở sòng bạc đánh cuộc, kết quả là số người đánh cuộc đã chia làm hai nửa để đặt cược.

Một nửa người ủng hộ Nam Lân vương Phượng thương, bọn họ cảm thấy, Phượng thương từ nhỏ đã được sủng ái, đây là điều mà tất cả mọi người đều rõ, hơn nữa Hoàn Nhan Liệt trước đây mấy lần đều có ý nghĩ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Phượng Thương, bây giờ, Phượng thương lại nắm giữ quân quyền của Bắc Chu quốc, nếu Hoàn Nhan Nghị thật sự làm hoàng thượng, cũng phải xem vị trí này hắn có thể ngồi vững vàng hay không.

Người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị thì lại cho rằng Hoàng thượng sẽ truyền vị lại cho nhi tử, đây là chuyện thường tình ở đời. Dù có thích đứa cháu này như thế nào, thì đó cũng không phải là huyết mạch của mình, thế nào cũng có sự ngăn cách. Hơn nữa trong số các hoàng tử của Hoàn Nhan Liệt, thì Hoàn Nhan Nghị có biểu hiện tốt nhất, chắc chắn sau này hắn sẽ là một vị vua tốt.

Về phần quân quyền, nếu Hoàn Nhan Nghị thật làm hoàng thượng, giữa hắn và Phượng Thương nhất định sẽ có một tràng ác chiến. Phượng thương hoặc là trả lại quân quyền, hoặc là đoạt vị. Trừ phi, tại thời điểm Hoàn Nhan Liệt tại vị (đang làm vua) có thể giải quyết tốt vấn đề lúc này.

Người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị, còn có một cách nghĩ khác, chính là Phượng thương đến nay vẫn chưa có con nối dòng, với bản lĩnh khắc vợ của hắn, đời này chắc không lấy được vợ, sợ rằng con nối dòng là một vấn đề lớn, sau này ngôi vị hoàng đế sẽ truyền thừa như thế nào? Chỉ với điểm nhỏ này thôi thì Hoàn Nhan Nghị đã hơn hẳn rồi, với việc kéo dài các thế hệ vương triều mà nói, cũng làm cho rất nhiều người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị.

Trong trấn nhỏ, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, vẫn trải qua cuộc sống ngăn cách với bên ngoài, chỉ là mỗi ngày đều có bồ câu Phật sinh môn cùng Ma Vực đưa tin từ kinh thành tới đây, mặc dù hai người này không ở Hoàng Thành, nhưng Yên kinh trong thành xảy ra chuyện gì bọn họ cũng đều biết nhất thanh nhị sở.

“Rốt cuộc là tên khốn nào đem ngươi ra cá cược ? Đúng là vô lại mà!"

Lúc biết sòng bạc lấy Phượng Thương ra đánh cuộc, Mộ Dung Thất Thất đã phát cáu lên. Chuyện này rõ ràng là có người thao túng mà, bọn họ vội vã như vậy đẩy Phượng Thương vào thế đối lập với Hoàn Nhan Nghị, chẳng lẽ muốn khiến cho hắn trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích sao? Phượng thương đối với ngôi vị hoàng đế vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩ gì, nếu như hắn muốn, ngôi vị hoàng đế kia đã sớm bị hắn đoạt rồi!

“Khanh Khanh, đừng vì những kẻ nhàm chán mà lãng phí tâm tình." Phượng thương đối với chuyện này phản ứng không kịch liệt như Mộ Dung Thất Thất, hắn cũng rất thoả mãn với cuộc sống bây giờ, mỗi ngày cùng Mộ Dung Thất Thất bên nhau, không có chuyện gì khác quấy rầy, thật thanh tĩnh thong dong.

Khoảng thời gian hưởng tuần trăng mật này, khiến cho Phượng Thương suy tư rất nhiều chuyện, thay vì ở trong triều tranh đấu, lục đục với nhau, không bằng cùng Mộ Dung Thất Thất thoả lòng du ngoạn giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ. “Ta sao có thể không lo lắng! Chúng ta muốn được yên ổn, người khác không nên kéo chúng ta vào trong thị phi, thái tử đã rơi đài, thì đánh cuộc liền xảy ra, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là có người đang ở phía sau châm dầu vào lửa mà!"

Thấy Mộ Dung Thất Thất giận tới đỏ mặt, Phượng thương cười khẽ, nâng cằm của nàng lên, miệng nhẹ nhàng bật ra hai tiếng “chậc", “Khanh Khanh tức giận mà cũng đẹp như vậy!"

“Thương, ta đang nói chuyện đứng đắn với chàng!" Mộ Dung Thất Thất tựa vào ngực Phượng Phương, tay nhỏ bé đùa nghịch tóc hắn, “Nói về sòng bạc kia cũng có vố liếng của ta trong đó, hay là chúng ta cùng ra tay, chàng thấy thế nào?"

“Làm như thế nào?"

“Dĩ nhiên là nâng Nhị hoàng tử lên rồi! Nếu như ta đoán không sai, người bày ra trò đánh cuộc này, chính là Hoàn Nhan Nghị. Hắn chắc là khẩn cấp muốn cùng chàng đấu lắm rồi, nếu đã như vậy, thì cứ theo như tâm nguyện của hắn, để cho mộng làm hoàng đế của hắn ngày càng lớn, chàng thấy có tốt không?"

“Tiểu tinh quái!" ý của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương lập tức hiểu ngay. Nâng Hoàn Nhan Nghị lên, để hắn cho là lòng dân hướng tới Nhị hoàng tử hắn, khi mà dục vọng trong lòng hắn kịch liệt bành trướng, không chừng sẽ làm ra cái chuyện “Kinh thế hãi tục" gì đây.

Xem ra, Tấn Mặc nói không sai, nữ nhân này, nếu đặt ở triều đình, nhất định có thể hô mưa gọi gió rồi.

Quả nhiên, không quá hai ngày, vốn là Phượng thương cùng Hoàn Nhan Nghị đang ở thế cân bằng, lập tức biến thành Phượng thương rơi lại ở phía sau, Người ủng hộ Hoàn Nhan Nghị tăng thêm. Người trong kinh thành ủng hộ Hoàn Nhan Nghị cũng càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều nói huyết thống hoàng thất không thể lẫn lộn, ngôi vị hoàng đế nhất định là của Nhị hoàng tử.

Hoàn Nhan Nghị biết tin tức này, mỗi ngày đầu rất mừng rỡ. Xem ra, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, mọi người đều biết Phượng thương chỉ là Vương gia khác họ, nếu hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế, thì đó là danh bất chính, ngôn bất thuận.

Theo danh tiếng ngày càng cao của mình, Hoàn Nhan Nghị càng ngày càng lâng lâng, có cảm giác như mình đã hoàn toàn chiếm được ngôi vị hoàng rồi, bình thường nói chuyện hay làm việc, cũng dần thể hiện như thể là bề trên, hắn muốn huấn luyện bản thân trước, sao cho có tư thái của một thái tử.

Cuộc chiến gianh ngôi thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Nghị hai nhân vật nổi tiếng này lại có biểu hiện hoàn toàn khác nhau.

Một người thì trực tiếp đưa một phong thư báo bệnh cho Hoàn Nhan Liệt, nói là thân thể khó chịu, cần tu dưỡng, rồi mang theo Trấn quốc công chúa rời kinh thành gần một tháng nay, giống như hết thảy mọi việc ở kinh thành đều không liên quan đến mình. Còn người kia, thì không ngừng mà giao du, đi lại với các bá quan văn võ trong triều, tích cực tranh thủ cơ hội.

Trước sau hai người khác biệt vừa xem liền hiểu ngay, có người nói Phượng Thương nếu không trở lại thì ngôi vị hoàng đế sẽ bị đoạt đi, còn có người nói Phượng Thương vốn là muốn tranh giành nhưng lại e ngại, vì dù sao Hoàn Nhan Nghị cũng là huyết thống chân chính của hoàng thất , tóm lại, dư luận trực tiếp nghiêng về phía Hoàn Nhan Nghị, như thể là ngày mai hắn sẽ trở thành Vua của Bắc Chu quốc vậy.

Hoàng thái hậu Đông Phương Lam ở Cẩm Huyền Cung , sau khi biết tình hình ở ngoài cung, đối với hành động rời xa kinh thành của Phượng thương khen không dứt miệng, Bậy giờ chính là thời điểm mọi sóng gió đều lên đến đỉnh điểm, nếu đứng ở đầu nguồn mọi sóng gió, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt.

Mặc dù Đông Phương Lam rất muốn gọi Phượng Thương trở về, để cùng ngoại tôn thương lượng một chút về chuyện của Phượng Tà, nhưng lúc này ánh mắt mọi người trong kinh thành đang ngó chừng ngôi vị thái tử, cho dù Phượng Phương không có tâm tư này, ba người thành hổ, cũng sẽ khiến hắn rơi vào trung tâm vòng xoáy. Hắn và Mộ Dung Thất Thất rời xa chốn thị phi này chính là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng qua là, Phượng thương không trở lại, Phượng Tà cũng không lộ diện, Những nghi ngờ trong lòng Đông Phương Lam chung quy vẫn chưa được tìm ra lời giải đáp, luôn có một vướng mắc ở trong lòng, khiến cho cuộc sống hàng ngày của bà đều rất bất an. Nếu lời Phượng Tà nói là thật thì thù của nữ nhi, bà không thể không báo!

“Tiểu thư, đã mang người đến rồi!" trong Phật đường, thanh cô đem Xuân hạnh mang tới đây. Chăm sóc hơn một tháng, Xuân hạnh rốt cục đã có thể xuống giường bước đi, mặc dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần thì rất tốt.

“Xin cảm tạ ơn cứu mạng của Thái hậu nương nương!" Xuân hạnh quỳ gối trước mặt Đông Phương Lam trực tiếp dập đầu. Nàng biết mệnh mình là do Thái hậu cứu, nếu không có Đông Phương Lam, nàng bây giờ có lẽ đã sớm thành cô hồn dã quỷ.

Thấy bộ dáng Xuân hạnh, Đông Phương Lam hơi gật đầu, mặc dù vẻ tức giận của bà vẫn như cũ, nhưng người còn sống thi so với cái gì cũng tốt hơn.

“Nha đầu, đứng lên đi! Miễn quỳ, cơ thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục!"

Đông Phương Lam mặt mũi hiền lành, thanh âm từ ái, khiến cho Xuân Hạnh vốn dĩ có chút khẩn trương, thì tâm tình cũng dần dần bình thường lại, hành lễ với Đông Phương Lam lần nữa rồi mới đứng lên.

“Nha đầu, lúc trước ngươi nói, Nguyệt quý phi bị oan uổng, vậy ngươi đem chuyện đã xảy ra ở Trường Thu Cung cụ thể ngọn ngành nói cho ai gia, nếu như nàng ta thật sự bị hàm oan, ai gia nhất định giúp nàng ta rửa sạch oan khuất."

Lời hứa của hoàng thái hậu khiến cho Xuân hạnh yên tâm, lúc đang chuẩn bị nói, Xuân hạnh thấy trên tường có treo một bức họa. Khi nhìn rõ dung mạo của người trong bức tranh, Xuân hạnh không nhịn được kêu ra tiếng.

“Sao vậy?" Thanh cô không nhịn được nhìn về phía Xuân hạnh, chỉ thấy Xuân Hạnh giương cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt như rất bất ngờ khi nhìn bức họa mỹ nhân, trong miệng hỏi Thanh cô, “Cô cô, người trong tranh này là ai?"

“Là nữ nhi của ai gia, Bắc Chu quốc Minh Nguyệt công chúa!"

Lời giải thích của Đông Phương Lam, khiến cho Xuân hạnh ngây ngốc cả người, “Nhưng, nhưng công chúa và Nguyệt quý phi lớn lên thật giống nhau, giống tới bảy, tám phần!"

“A? Thật vậy sao?" Đông Phương Lam không nghĩ tới cõi đời này lại có người lớn lên có gương mặt tương tự như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Thanh cô vừa nghe, cũng phát hiện vấn đề này.

“Tiểu thư, người còn nhớ rõ không, vào đêm Nguyệt quý phi ám sát hoàng thượng, có nô tỳ của Trường Thu Cung nhìn thấy một nữ nhân trông khá giống công chúa, vừa định hỏi lai lịch của nàng, đã bị Kính Đức công công giết đi. Nô tỳ nhớ được, lúc ấy vị cô nương kia nói, là có người tìm để đến đảm đương vị trí của Hoàng quý phi!"

“Người kia đúng là Nguyệt quý phi?" Đông Phương Lam nhìn về phía Xuân hạnh.

“Không phải! Lúc sau, khi ta nhìn thi thể người kia, mặc dù khá giống với quý phi nương nương, nhưng nàng cũng không phải là Hoàng quý phi. Nô tỳ cũng không biết tại sao nàng lại xuất hiện ở Trường Thu Cung! Nô tỳ cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua người này!"

Hết bí mật này tới bí mật khác lần lượt quấy nhiễu đầu óc Đông Phương Lam, nếu như nói Nguyệt Lan chi lớn lên giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt, thì thiếu nữ sau cùng tiến cung cũng có nét giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt và nàng tiến cung là để làm Hoàng quý phi, chẳng lẽ cô gái tới sau kia là để thay thế bổ sung? Nguyệt Lan chi thật đã sớm chết?

Chẳng qua là, hoàng thượng tại sao muốn tìm nữ nhân có dung mạo tương tự Hoàn Nhan Minh Nguyệt để đảm đương cho vị trí Hoàng quý phi đây? Chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ như vậy, Đông Phương Lam sắc mặt đại biến. Lại nghĩ tới trong kinh thành đang lưu truyền nhau, thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng công chúa Hoàn Nhan Bảo Châu loạn luân, Đông Phương Lam đầu óc đột nhiên vỡ lẽ, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

“Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?"

Thanh cô thấy Đông Phương Lam sắc mặt không tốt, vội vàng tiến lên vỗ lưng nàng, qua một lúc lâu mới ổn định lại. Đông Phương Lam cũng không phải là nữ nhân tầm thường, cho dù khiếp sợ ý nghĩ của mình, nhưng nếu như không có chứng cớ xác thật, bà sẽ không vội đưa ra kết luận.

“Nha đầu, kể cho ai gia nghe chuyện của Trường Thu Cung một chút đi!"

Đề tài của Đông Phương Lam tiếp tục trở lại trên người Xuân hạnh, Xuân hạnh gật đầu, đem những chuyện mà nàng biết trong Trường Thu cung nói ra, kể hết đầu đuôi cho Đông Phương Lam nghe.

“Trước sau đổi chín vị Hoàng quý phi? Ai gia nhớ được, Thương Nhi cũng là thành hôn chín lần. . . . . . Ngươi nói, thời gian mỗi lần hoàng thượng cưng chiều Nguyệt quý phi rất dài, hơn nữa mỗi lần đều cho Kính Đức canh giữ ở ngoài cửa, không để cho ai đi vào?"

“Đúng vậy, Thái hậu nương nương! Nhưng mà, hôm xảy ra chuyện, Kính Đức công công không có đứng canh cửa, mà sau đó hắn lại đột nhiên bối rối đi ra ngoài, kêu hai người đi vào, tiếp theo đó là tin tức hoàng thượng bị tập kích truyền ra."

“Nhưng đêm hôm đó nô tỳ thấy vô cùng rõ ràng, quý phi nương nương căn bản là không có rời đi, suốt cả đêm đó, nô tỳ canh giữ ở ngoài điện không xa, không có bất kỳ người nào từ bên trong đi ra ngoài. Hơn nữa, hai người mà Kính Đức công công gọi đi vào cuối cùng cũng bị giết, bọn họ khẳng định nhìn thấy cái gì không nên nhìn, cho nên mới bị người ta diệt khẩu! Tất cả người ở trường Thu Cung, sau khi hoàng thượng tỉnh lại đều bị xử tử, trừ nô tỳ!" Xuân hạnh khóc lóc kể lể, khiến cho suy nghĩ của Đông Phương Lam càng ngày càng hỗn loạn, bên trong Trường Thu Cung rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Hoàn Nhan Liệt rốt cuộc làm cái chuyện gì mà không thể để người khác biết? Chẳng lẽ hắn thật sự có ham mê không bình thường? Nếu những gì Phượng Tà cùng Xuân hạnh nói đều là thật, thì sự tình ở Nhạn Đãng sơn cũng không khó lý giải rồi, nhất định là Hoàn Nhan Liệt ở sau lưng giở trò quỷ!

“Xuân hạnh, đầu ai gia có chút đau, ngươi lui xuống đi! Chuyện này, ai gia nhất định sẽ tra ra manh mối, cho Nguyệt quý phi một cái công đạo!"

Xuân hạnh sau khi đi, Thanh cô đi tới bên cạnh Đông Phương Lam, xoa bóp huyệt Thái Dương cho bà, “Tiểu thư, nếu quả thật là hoàng thượng. . . . . . Người tính làm sao bây giờ?"

“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền!"

Khi nói mười chữ này, ánh mắt Đông Phương lam mang hận ý lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Nhiều năm như vậy, bà lại không biết mình đang đối mặt với kẻ thù giết nữ nhi!

Mười sáu năm! Biết bao nhiêu ngày đêm, bà vì cái chết của Hoàn Nhan Minh Nguyệt mà chảy khô hết nước mắt, thật không nghĩ đến bà đau khổ tìm kiếm kẻ thù giết nữ nhi mà hắn lại đang ở ngay trước mắt! Nếu chuyện này thật sự là Hoàn Nhan Liệt làm, bà nhất định phải báo thù cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt!

“Minh Nguyệt, Nương thật xin lỗi ngươi! Nương ngươi đã già, ánh mắt cũng mù, ai là sói, ai là người, Nương phân không rõ. Nhưng mà ngươi yên tâm, lòng ta chưa có hồ đồ, chờ xác định chân tướng sự tình, Nương nhất định báo thù cho ngươi!"

Đông Phương Lam ở trước bức họa Hoàn Nhan Minh Nguyệt nói rất nhiều, qua thật lâu, Đông Phương Lam tâm tình bi thương mới dần dần khôi phục. Ổn định lại tâm tình, bà từ một từ mẫu luôn thương nhớ con, liền biến thành một Hoàng thái hậu uy nghi . Hôm nay Đông Phương Lam muốn, chính là bất động thần sắc, điều tra rõ chân tướng.

Chờ sau khi Đông Phương Lam cùng Thanh cô đi khỏi, một thân ảnh màu đen từ trên xà nhà nhảy xuống. Nếu Đông Phương Lam quay trở lại nhìn thấy người này nhất định sẽ giật mình, hắn chính là người mà tất cả mọi người cho là đã tự sát hi sinh cho tổ quốc, Phượng Tà.

Những lời mới vừa rồi mà Xuân hạnh nói ra, Phượng Tà đã nghe rõ ràng, thì ra là Trường Thu Cung còn có nhiều chuyện xấu xa như vậy!

Hiện tại Phượng Tà càng khẳng định, lần trước khi hắn đi vào cái gian phòng dưới đất kia, nhất định có nơi tương tự như địa cung (lăng mộ, cung điện dưới long đất). Có lẽ, có lẽ ở dưới đất có cái gì bí mật. Không được, hắn nhất định phải tìm cơ hội đi vào đó!

Nghĩ như vậy, Phượng Tà lập tức làm ngay.

Buổi tối hôm đó, thừa dịp bóng đêm, Phượng Tà lần nữa đi vào Trường Thu Cung, lần nữa trở lại gian phòng kia. Mặc dù đây là lần thứ hai, nhưng bởi vì trong này bài biện giống y như khuê phòng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cho nên Phượng Tà đối với chỗ kia vô cùng quen thuộc, không đốt đèn, trực tiếp dựa vào ánh trăng, Phượng Tà bắt đầu ở trong phòng lục lọi.

Nếu quả thật có địa cung, như vậy nhất định sẽ có một cái chốt để mở cơ quan ở trong này. Phượng Tà cẩn thận lục lọi tìm kiếm, thì hắn lần mò được một vật thể giống như hắn đã nghĩ, khi hắn xoay nó thì, dưới đất đột nhiên sụp đổ, một lối đi xuất hiện ở trước mặt Phượng Tà.

“Quả nhiên có địa cung!" Phượng Tà vẻ mặt vui mừng, giẫm bậc thang đi xuống.

Con đường này rất dài, Phượng Tà đi rất cẩn thận. Đã trải qua quá nhiều biến cố, làm cho hắn phải cẩn thận đối với bất cứ chuyện gì, đi thẳng đến cuối đường, Phượng Tà rốt cục nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt!"

Lập tức, Phượng Tà đã lên tiếng , hắn lập tức xông qua, đi tới bên giường ngọc ấm, đôi môi cùng tay cũng bắt đầu run rẩy. Điều nay thật khó tưởng tượng nổi! Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống! Người mà hắn ngày đêm mong nhớ, thê tử của hắn lại còn sống! Đối với Phượng Tà mà nói, điều này thật sự là quá mức kinh hãi!

“Minh Nguyệt, ta là Phượng Tà a! Minh Nguyệt, nàng mở mắt nhìn ta một chút đi! Minh Nguyệt, nàng tỉnh lại đi! Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?"

Được một lát, Phượng Tà liền phát hiện ra vấn đề. Mặc dù Hoàn Nhan Minh Nguyệt thân thể ấm áp, nhưng là nàng tựa như hoạt tử nhân hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải bởi vì kêu nàng lâu như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không có tỉnh lại, hắn còn tưởng rằng nàng chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.

Phượng Tà nắm tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt bắt mạch cho nàng, mới phát hiện mạch đập của nàng rất chậm, gần như phát hiện không ra. Nhìn lại thì thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ngủ trên chiếc giường Noãn ngọc (giường ấm, nóng), Phượng Tà rốt cục cũng hiểu vấn đề.

Thiết nghĩ, nếu không có giường Noãn Ngọc này che chở, Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã sớm chết. Đây cũng là lý do mà bộ dáng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt vẫn như mười năm trước, không một chút già yếu.

“Minh Nguyệt, ta là Phượng Tà!" Phượng Tà nắm Hoàn Nhan Minh Nguyệt tay, rơi xuống từ khuôn mặt già nua. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình còn có thể lần nữa được nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Mặc dù Phượng Tà ở trong lòng luôn khấn cầu trời xanh đem Hoàn Nhan Minh Nguyệt trả lại cho hắn, nhưng hắn biết đây là chỉ hy vọng xa vời.

Hiện tại, hy vọng xa vời mặc dù biến thành thực tế, nhưng Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhưng vẫn ngủ như vậy, khiến cho lòng Phượng Tà vốn dĩ đã lo lắng giờ thì lại càng trầm trọng thêm.

“Tất cả đều là do Hoàn Nhan Liệt làm, có đúng hay không? Minh Nguyệt, là ta không tốt, là ta đã quá lơ là! Nàng từng nhắc nhở ta gần vua như gần cọp, nhưng mà ta không tin, không nghĩ tới sự sơ suất của ta cuối cùng lại hại nàng, còn hại cả nữ nhi của chúng ta!"

“Hôm nay, Thất Thất đã tìm trở về đây rồi, hiện tại ta cũng đã tìm được nàng, nàng nói đi, đây là không phải là trời xanh ban ơn cho chúng ta hay sao, có nghĩa là một nhà chúng ta sắp được đoàn viên rồi phải không?"

Vui sướng cùng bi thương đồng thời quanh quẩn ở trong lòng Phượng Tà, có thể lần nữa nhìn thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn quả thực là vui mừng đến sắp điên rồi. Sau niềm vui gặp mặt, Phượng Tà lại càng muốn tìm cách để mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt ra ngoài.

Vừa rồi, hắn kiểm tra chiếc giường Noãn Ngọc này, phát hiện Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể sống được như vậy, đều là nhờ công hiệu của giường Noãn Ngọc. Nếu cứ cố mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, không có giường Noãn Ngọc “che chở", Hoàn Nhan Minh Nguyệt nói không chừng sẽ chết.

Phượng Tà dù sao cũng không phải là đại phu, không cách nào kiểm tra ra Hoàn Nhan Minh Nguyệt rốt cuộc là bệnh gì, lại càng không dám cố gắng mang nàng rời đi. Đã mất đi quá nhiều rồi nhiều, hiện tại Phượng Tà đánh cuộc không nổi, lại không dám lấy tánh mạng của Hoàn Nhan Minh Nguyệt đem đi đánh cuộc.

Lần nữa hôn lên trán Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Phượng Tà lưu luyến không muốn rời địa cung. Hắn đã không còn là thiếu niên hai mươi tuổi đầu rồi, những năm này, hắn đã phải tự rèn luyện bản thân rất nhiều, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.

Điều Phượng Tà muốn đầu tiên, chính là đi tìm tấn Mặc.

Tấn Mặc có danh xưng Tà y, y thuật đích thị là cao minh. Nếu Tấn Mặc không trị hết bệnh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn phải đi tìm Quái Y Liên công tử. Vô luận như thế nào, hắn cũng muốn trị lành cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt! Hắn không thể, cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho bản thân nếu cứ để cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt ở dưới địa cung Trường Thu Cung đợi, chuyện này phải làm càng sớm làm càng tốt!

Trong thànhYên kinh , bởi vì thái tử bị phế, vấn đề chọn Tân thái tử thì đang sôi sục, mà lúc này, sứ đoàn của Nam Phượng quốc , Minh Nguyệt Thịnh đã trở thành Nam Phượng quốc tân hoàng đế dưới sự giúp đỡ của sứ đoàn tiến vào kinh thành.

Minh Nguyệt Thịnh tự mình tới đây để trình Quốc thư hữu hảo, bách tính vốn đang chú ý đến việc chọn thái tử liền dời lực chú ý tới trên người vị tân hoàng đế Nam Phượng quốc này.

Nghe nói, vị tân hoàng này từng làm con tin tại Tây kỳ quốc mười năm, nghe nói vị mẫu hậu tân hoàng này bởi vì chán ghét Thắng thuật mà bị xử tử, mà hắn sau khi lên ngôi chuyện đầu tiên hắn làm chính là điều tra rõ sự thực năm đó, trả lại cho mẫu hậu mình cùng cả gia tộc sự trong sạch, còn nghe nói, vị tân hoàng này lên ngôi, có người không phục, hắn máu nhuộm kinh thành, lợi dụng thủ đoạn sắt máu, khiến những ai không phục hắn này phải thuần phục.

Tóm lại, Nam Phượng quốc tân hoàng Minh Nguyệt Thịnh ở trong lòng bách tính Bắc Chu quốc, chính là một nhân vật truyền kỳ. Chí ít, thanh niên tài tuấn như vậy, hơn nữa thủ đoạn mạnh mẽ như thế, lại cứng rắn, tìm khắp trên đại lục, cũng không còn được mấy người.

Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Liệt không nhịn được than thở trong lòng, nếu như có thể sinh được một đứa con như Minh Nguyệt Thịnh này khí vũ phi phàm, cho dù hắn có phải lập tức nhắm mắt thì hắn cũng yên tâm.

Nam Phượng tân hoàng tự mình đến Bắc Chu, nguyện cùng Bắc Chu quốc ký kết hữu hảo hiệp nghị, sự việc này đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói, là hai tay hoan nghênh.

Thủ đoạn của vị tân hoàng này, Hoàn Nhan Liệt cũng biết một chút, khi được nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Liệt trong lòng có thưởng thức, cũng có cảm khái cùng áp lực.

Nam nhân này, không phải vật trong ao. Nam Phượng quốc khi hắn thống trị , nhất định sẽ phồn vinh thịnh vượng , nam nhân này, đích thị là đối thủ mạnh mẻ của Bắc Chu quốc, những đứa con kia của mình có đứa nào có thể sao sánh được với Minh Nguyệt Thịnh đây. Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên có một loại cảm giác bi thương.

Nếu hắn có thể trẻ lại một nửa tuổi đời, thì chắc chắc có thể cùng Minh Nguyệt Thịnh phân cao thấp. Chẳng qua là bây giờ hắn già rồi, giang sơn ngày càng có nhiều người tài, thế giới này sau này là thiên hạ của những người trẻ tuổi rồi! Nam Phượng quốc có hoàng đế như vậy, các hoàng tử của hắn, nhưng mỗi người trong chúng có ai có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề này hay không đây!

Nam Phượng tân hoàng tới thành Yên kinh, hoàng tử Bắc Chu quốc dĩ nhiên là phải tiếp đón, hơn nữa tuổi bọn họ cũng tương đồng, nên nói chuyện phiếm với nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều, mà Minh Nguyệt Thịnh mở miệng ra, là đã hỏi tới Mộ Dung Thất Thất.

“Hôm nay làm sao không thấy Nam Lân vương? Có phải là sau tân hôn yến, Phượng Thương có giai nhân bên cạnh , thì không muốn làm việc rồi?"

Lời của Minh Nguyệt Thịnh rõ ràng nói đùa, nghe lời của hắn, Hoàn Nhan Nghị nở nụ cười, “Bệ hạ có lẽ chưa biết, Hòa thân Chiêu Dương công chúa thật ra là muội muội ruột thịt của Nam Lân vương. Trong khoảng thời gian này, Phượng thương bệnh cũ tái phát, Trấn quốc công chúa đã đi theo hắn du ngoạn cho khuây khoả rồi!"

Vốn là chuyện đơn giản, từ trong miệng Hoàn Nhan Nghị nói ra, liền trở thành chuyện kỳ cục, phối hợp thêm vẻ mặt quái dị của hắn, những người đón tiếp sứ thần khác nghe xong cũng lộ ra nụ cười mập mờ, trừ Hoàn Nhan Khang.

Hoàn Nhan Khang biết nhị ca mình đối với ngôi vị hoàng đế thèm thuồng đã lâu, nhưng đó là chuyện của chính hắn, vì sao cái gì cũng kéo biểu ca vào? Hắn cũng là rất ủng hộ biểu ca cùng biểu tẩu, mặc dù biết rõ cùng Phượng Thương qua lại, sẽ khiến cho Hoàn Nhan Nghị cùng mẫu phi tức giận, nhưng Hoàn Nhan Khang chính là không thích thủ đoạn đùa bỡn người khác của bọn họ.

“Biểu ca ta thân thể vẫn không tốt lắm, lúc trước đi một chuyến Tây kỳ, sau khi về nước chưa được hai ngày, lại phải chạy tới Ung châu chủ trì cuộc thi tranh bá của tứ quốc. Vừa mới trở về, liền bận rộn lo việc đám cưới, căn bản cũng không có nghỉ ngơi tới, cho nên người bị bệnh, xin phụ hoàng cho nghỉ và đi ra ngoài dưỡng bệnh rồi."

Hoàn Nhan Khang giúp Phượng thương nói chuyện, khiến cho Hoàn Nhan Nghị không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái. Có đôi khi Hoàn Nhan Nghị có chút hoài nghi, đệ đệ này có phải do mẫu phi sinh hay không nữa, tại sao mỗi lần đều “lấy tay bắt cá" a! Giống như Phượng thương mới là thân huynh đệ của hắn không bằng!

“Ta thì lại thấy, là bởi vì thân phận của Trấn quốc công chúa được công bố, từ đôi tình nhân biến thành huynh muội, hắn chịu không được nên mới bị bệnh. Lúc này nói là dưỡng bệnh, nhưng lại mang theo Phượng Thất Thất, ai mà biết được bọn họ đang làm cái gì đây!"

“Hoàng huynh, làm sao ngươi có thể nói như vậy chứ!" Thấy Hoàn Nhan Nghị nói như vậy, Hoàn Nhan Khang lập nổi giận.

Người khác không biết chuyện, nhưng hắn đã sớm từ chổ của Tô Mi lấy được tin tức nội bộ, biểu ca và biểu tẩu lần này là đi tuần trăng mật. Bọn họ rốt cuộc cũng có thể xông phá trở ngại để ở chung một chỗ với nhau, đây là một việc khiến cho người ta cao hứng. Vốn là chuyện tốt đẹp, mà bị Hoàn Nhan Nghị dùng ngữ điệu hèn mọn mà nói vào nói ra, làm sao mà nghe cho được!

“Hoàn Nhan Khang, ngươi rốt cuộc là đệ đệ của ta, hay là đệ đệ của Phượng thương đây?"

Làm trò trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Khang không cho mình mặt mũi như vậy, khiến cho Hoàn Nhan Nghị rất căm tức. Nếu không phải là có Minh Nguyệt Thịnh ở đây, Hoàn Nhan Nghị muốn có được sự chú ý của hắn, muốn nhận được sự ủng hộ của Minh Nguyệt Thịnh, và hắn cần phải giữ vững hình tượng của mình, thì Hoàn Nhan Nghị đã sớm đi tới đánh Hoàn Nhan Khang rồi.

Nhìn 2 huynh đệ này đấu đá nhau, Minh Nguyệt Thịnh ngã miệng uống rượu, Nhìn ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén của Hoàn Nhan Nghị

(1) trong văn gốc là: 外甥女 – ngoại sinh nữ (con của em gái)…từ này dịch ra từ thuần việt thì nghe câu văn không trôi nên sử dụng tạm câu có nghĩa tương đồng vậy…^^!

(2) ýnói là vợ chồng chính thức…người chồng lấy vợ lần đầu thì người vợ đó là chính thất là người vợ có cưới hỏi, có sính lễ, có bái đường, còn mấy người vợ sau chỉ gọi là thiếp, không có bái đường hoặc có cũng không bằng vợ cả, không có sính lễ…đây là hiểu theo ý của bản thân nha…nếu có sai sót..xin mọi người góp ý thêm..^^.

(3) chỗ này có nghĩa là một ngày là vợ chồng thì bằng trăm ngày ân nghĩa….để trăm năm là để nhấn mạnh hơn cái ân nghĩa vợ chồng thôi.

(4) 有染 - từ này dịch ra là ngoại tình, thông dâm, nhưng ở đây là đang nói về hai anh em ruột chứ khôn phải là hai người khác họ cho nên ta xài từ “loạn luân" cho nhẹ nhàng và hợp lý hoá một chút, nói chung ai đọc vô cũng hiểu mà ha..^^
Tác giả : Chá Mễ Thố
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại