Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 58: Tin dữ nối tiếp tin dữ
Mộ Dung Tuyết Liên luôn mồm hô báo thù, ánh mắt lại hung tợn nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tình. Vì sao? Vì sao người gặp chuyện không may lại là nàng? Vì sao nàng ngậm đắng nuốt cay giữ gìn đứa nhỏ suốt 6 tháng nay lại không còn, mà Đoan Mộc Tình lại bình yên vô sự?!
“Được! Ái phi yên tâm, trẫm nhất định vì mẹ con hai người làm chủ!" Long Trạch Vũ rối loạn, chuyện xấu chồng chất mà đến, bên này còn chưa trấn an Mộ Dung Tuyết Liên tốt, bên kia Đoan Mộc Tình đã khóc lớn lên.
“Vũ nhi, Vũ nhi của ta, con tỉnh, tỉnh a! Con mau tỉnh lại a!" Đoan Mộc Tình ôm thi thể Long Trạch Vũ Nhi gào khóc: “Vũ nhi, Vũ nhi…."
Chỉ ngắn ngủn một khắc* đồng hồ, mất đi hai đứa con yêu quý, Long Trạch Vũ không nhịn được trợn mắt nhìn về phía Mộ Dung Tâm Liên, đều do nàng! Nếu không vì nàng, Long Trạch Vũ Nhi sẽ không chết, Mộ Dung Tuyết Liên cũng không sanh non! (*1 khắc=15p)
Cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Long Trạch Vũ, Mộ Dung Tâm Liên đi đến trước mặt Long Trạch Vũ, nặng nề dập đầu: “Hoành thượng, ta vô tội! Ta cũng mất đi con nhỏ, đó là tôn tử đầu tiên của ngài a!"
Lời của Mộ Dung Tâm Liên khiến Long Trạch Vũ đưa mắt nhìn về vệt máu thật dài phía sau nàng. Vệt máu kia không giống với vệt máu đỏ tươi của Mộ Dung Tuyết Liên, nó là một mảnh máu đen hồng. Xem ra trong đó có trá!
Long Trạch Vũ không tin lời nói của Mộ Dung Tâm Liên, trước kia không nghe tin về hoàng tôn của mình, lúc này ở đâu lại chui ra một hoàng tôn cơ chứ? Lập tức, Long Trạch Vũ triệu một thái y thâm niên đến kiểm tra thân thể cho Mộ Dung Tâm Liên, hắn phải biết chân tướng sự thật!
Thái y vuốt chòn râu, bắt mạnh cho Mộ Dung Tâm Liên, qua một hồi lâu, lại đổi sang tay phải, lại qua một hồi lâu, thái y đi đến trước mặt Long Trạch Vũ quỳ xuống.
“Hoàng thượng, Trắc phi Tĩnh vương ăn phải dược vật hoạt thai, cho nên đẻ non, hơn nữa dược vật này có tính rất ác liệt, thân mình Trắc phi bị thương, sợ là về sau không thể sinh được nữa—-"
“Dược vật hoạt thai?" Không chỉ Long Trạch Vũ, Mộ Dung Tâm Liên cũng ngây dại.
Nàng ăn cái gì? Vì sao lại như vậy? Mộ Dung Tâm Liên quên đi nỗi đau trên thân thể, cố gắng hồi tưởng lại từ lúc đi vào hoàng cung mình đã ăn gì, cuối cùng lại nghĩ tới điểm tâm cùng rượu ngon mà hoàng hậu đã ban cho mình!
“Chính ngươi! Là ngươi đúng không?!" Mộ Dung Tâm Liên cố gắng nâng thân mình đứng lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía Đoan Mộc Tình: “Ta chỉ ăn điểm tâm cùng uống rượu do ngươi ban, nhất định là ngươi! Đúng chứ?! Vì sao ngươi độc ác như vậy? Vì sao?"
Lời nói của Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Tình, nàng đứng dậy tát một cái lên mặt Mộ Dung Tâm Liên: “Ngươi là ai mà dám nói như vậy với bổn cung! Bổn cung còn chưa truy cứu tội danh giết hại công chúa của ngươi, ngươi lại vu oan bổn cung? Người đâu, còn không mau bắt tiện nhân này cho bổn cung!"
“Thái hậu giá lâm—-" Đúng lúc này, một đám người vây quanh một lão phụ nhân tóc hoa râm đang lại đây.
“Mẫu hậu, người sao lại đến đây?" Nhìn thấy Thượng Quan Phi Yến, Long Trạch Vũ vội vàng nghênh tiếp.
“Ai gia nghe nói có xảy ra chút chuyện nên đến xem." Nhìn thấy vệt máu trên mặt đất, Thượng Quan Phi Yến nhướng mày: “Sao lại thế này?"
“Mẫu hậu, người hãy thay nô tỳ làm chủ!" Đoan Mộc Tình quỳ gối trước mặt Thượng Quan Phi Yến, cuồng loạn khóc: “Vũ nhi chết rồi, mẫu hậu!"
“Cái gì?!" Nghe nói vậy, Thượng Quan Phi Yến mới nhìn đến Long Trạch Vũ Nhi đang nằm im trên đất, sắc mặt lập tức đại biến: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai ác độc, giết chết Vũ nhi của ai gia?"
“Hoàng tổ mẫu, thỉnh ngài thay cháu dâu làm chủ! Thỉnh ngài thay chắt trai của người làm chủ!" Thấy Đoan Mộc Tình hung hăng cáo trạng trước, Mộ Dung Tâm Liên quỳ gối trước mặt Thượng Quan Phi Yến. Trên người nàng toàn là vết máu, sắc mặt cũng vì đẻ non mà trở nên trắng bệch, nhìn qua thật đáng thương.
Chờ Thượng Quan Phi Yến biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, quải trượng trong tay nặng nề đập trên mặt đất: “Ta! Mau điều tra thật kỹ cho ai gia! Vô Kỵ, ngươi tới!"
Hoàng thái hậu tự mình điều Thượng Quan Vô Kỵ đi điều tra rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, Đoan Mộc Tình không có mở miệng. Tứ đại thế gia, mình đến từ Đoan Mộc gia, Mộ Dung Tuyết Liên liên quan đến Mộ Dung gia. Về phần Bạch gia, cho tới bây giờ chỉ giỏi kinh thương, Thượng Quan Vô Kỵ thế nhưng chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Chỉ một lát sau, Thượng Quan Vô Kỵ liền tìm được cung nữ đưa điểm tâm cùng rượu cho Mộ Dung Tâm Liên, bất quá cung nữ này đã bị người diệt khẩu. Bầu không khí, bởi vì cái chết của một tiểu cung nữ mà đông thành một mảnh.
Đoan Mộc Tình phái người đưa điểm tâm cùng rượu ngon khiến cho Mộ Dung Tâm Liên đẻ non, hiện tại người này đã chết, khiến mọi người không thể không hoài nghi Đoan Mộc Tình: “Hoàng hậu, đây là chuyện gì?" Thượng Quan Phi Yến tuy rằng tuổi đã qua năm mươi, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó.
“Mẫu hậu, nô tỳ không biết, nhất định là có người hãm hại nô tỳ." Đoan Mộc Tình cũng không nghĩ đến kết quả lại như thế này, chính là cái gì nàng cũng chưa làm!
“Nhất định là ngươi!" Mộ Dung Tâm Liên kêu lên.
Vừa nghĩ tại Đoan Mộc Tình, chính mình cũng không thể mang thai, Mộ Dung Tâm Liên liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không thể sinh con, cho dù Long Trạch Cảnh Thiên về sau có sủng ái nàng đến cỡ nào, nàng cũng không có chỗ dựa. Huống chi Long Trạch Cảnh Thiên chán ghét nàng rõ ràng đến vậy, sau này nàng đừng hy vọng cuộc sống ở Tĩnh vương phủ có thể an lành trôi qua.
“Chính ngươi không có đứa nhỏ, cho nên ghen tị ta có đứa nhỏ, cho nên mới hại hắn!"
Mộ Dung Tâm Liên run rẩy, cảm xúc dị thường kích động: “Vừa rồi tôi tận mắt thấy công chúa làm thương hoàng quý phi nương nương, hại nàng sanh non, hiện tại ngươi lại hại ta không có con được. Nhất định là các ngươi không chịu nổi cảnh Mộ Dung gia ta phú quý, cho nên mới hạ độc thủ! Nhất định là như vậy!"
Không để người khác hiểu rõ mọi chuyện, Mộ Dung Tâm Liên liền vọt đến trước mặt Đoan Mộc Tình, ôm lấy Đoan Mộc Tình, cùng nàng ta lăn lộn đấu đá trên mặt đất, loạn thành một đoàn.
“Ngươi làm càn! Rõ ràng là ngươi giết Vũ nhi! Ngươi quả thực quá độc ác!" Đoan Mộc Tình cũng không chịu yếu thế, kéo lấy tóc Mộ Dung Tâm Liên.
“Quả thực không ra thể thống gì! Còn thể thống gì nữa chứ!" Một vị hoàng hậu, một vị trắc phi, hiện tại lại như hai người đàn bà chanh chua chửi nhau, thật sự quá mức mất thể diện! Mặt Long Trạch Vũ đỏ lên, tức giận đến không thở được: “Tách các nàng ra cho trẫm! Tách ra!"
Cũng không biết có phải do Đoan Mộc Tình xui xẻo hay là sao, khi tách hai người ra, Đoan Mộc Tình đạp phải làn váy của Mộ Dung Tâm Liên, tính luôn hai cung nữ đang kéo họ, tổng cộng bốn người ngã xuống, Đoan Mộc Tình xúi quẩy nhất, bị đặt dưới thân ba người kia.
“Ai nha—" Đầu gối Mộ Dung Tâm Liên vừa lúc động phải bụng Đoan Mộc Tình, ngay sau đó, Đoan Mộc Tình liền cảm thấy bụng đau nức, lập tức lấy hai tay ôm bụng, không nghĩ đến đã muộn, một cỗ chất lỏng nóng hầm hập theo đùi chảy ra.
“Hài tử của ta, hài tử của ta!" Nhìn thấy tình huống như vậy, Đoan Mộc Tình ngây người: “Thái y, thái y, mau tới, cứu, cứu hài tử của ta!"
Đoan Mộc Tình mang thai, là chuyện khiến mọi người phi thường kinh ngạc. Nguyên bản nàng dự định đợi đến khi thai nhi ổn định mới đem tin này nói cho Long Trạch Vũ, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Nương nương nén bi thương…" Thái y bắt mạch cho Đoan Mộc Tình, sau đó, lắc lắc đầu. Chỉ một câu, đã khiến hi vọng cuối cùng của Đoan Mộc Tình bay đi mất.
“Không! Con ta a—-" Đã trông ngóng đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, thế nhưng thoáng chốc nó đã tan biến, Đoan Mộc Tình không thể nào chấp nhận được chuyên này, lắc đầu thét chói tai: “Không—–"
“Được! Ái phi yên tâm, trẫm nhất định vì mẹ con hai người làm chủ!" Long Trạch Vũ rối loạn, chuyện xấu chồng chất mà đến, bên này còn chưa trấn an Mộ Dung Tuyết Liên tốt, bên kia Đoan Mộc Tình đã khóc lớn lên.
“Vũ nhi, Vũ nhi của ta, con tỉnh, tỉnh a! Con mau tỉnh lại a!" Đoan Mộc Tình ôm thi thể Long Trạch Vũ Nhi gào khóc: “Vũ nhi, Vũ nhi…."
Chỉ ngắn ngủn một khắc* đồng hồ, mất đi hai đứa con yêu quý, Long Trạch Vũ không nhịn được trợn mắt nhìn về phía Mộ Dung Tâm Liên, đều do nàng! Nếu không vì nàng, Long Trạch Vũ Nhi sẽ không chết, Mộ Dung Tuyết Liên cũng không sanh non! (*1 khắc=15p)
Cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Long Trạch Vũ, Mộ Dung Tâm Liên đi đến trước mặt Long Trạch Vũ, nặng nề dập đầu: “Hoành thượng, ta vô tội! Ta cũng mất đi con nhỏ, đó là tôn tử đầu tiên của ngài a!"
Lời của Mộ Dung Tâm Liên khiến Long Trạch Vũ đưa mắt nhìn về vệt máu thật dài phía sau nàng. Vệt máu kia không giống với vệt máu đỏ tươi của Mộ Dung Tuyết Liên, nó là một mảnh máu đen hồng. Xem ra trong đó có trá!
Long Trạch Vũ không tin lời nói của Mộ Dung Tâm Liên, trước kia không nghe tin về hoàng tôn của mình, lúc này ở đâu lại chui ra một hoàng tôn cơ chứ? Lập tức, Long Trạch Vũ triệu một thái y thâm niên đến kiểm tra thân thể cho Mộ Dung Tâm Liên, hắn phải biết chân tướng sự thật!
Thái y vuốt chòn râu, bắt mạnh cho Mộ Dung Tâm Liên, qua một hồi lâu, lại đổi sang tay phải, lại qua một hồi lâu, thái y đi đến trước mặt Long Trạch Vũ quỳ xuống.
“Hoàng thượng, Trắc phi Tĩnh vương ăn phải dược vật hoạt thai, cho nên đẻ non, hơn nữa dược vật này có tính rất ác liệt, thân mình Trắc phi bị thương, sợ là về sau không thể sinh được nữa—-"
“Dược vật hoạt thai?" Không chỉ Long Trạch Vũ, Mộ Dung Tâm Liên cũng ngây dại.
Nàng ăn cái gì? Vì sao lại như vậy? Mộ Dung Tâm Liên quên đi nỗi đau trên thân thể, cố gắng hồi tưởng lại từ lúc đi vào hoàng cung mình đã ăn gì, cuối cùng lại nghĩ tới điểm tâm cùng rượu ngon mà hoàng hậu đã ban cho mình!
“Chính ngươi! Là ngươi đúng không?!" Mộ Dung Tâm Liên cố gắng nâng thân mình đứng lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía Đoan Mộc Tình: “Ta chỉ ăn điểm tâm cùng uống rượu do ngươi ban, nhất định là ngươi! Đúng chứ?! Vì sao ngươi độc ác như vậy? Vì sao?"
Lời nói của Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Tình, nàng đứng dậy tát một cái lên mặt Mộ Dung Tâm Liên: “Ngươi là ai mà dám nói như vậy với bổn cung! Bổn cung còn chưa truy cứu tội danh giết hại công chúa của ngươi, ngươi lại vu oan bổn cung? Người đâu, còn không mau bắt tiện nhân này cho bổn cung!"
“Thái hậu giá lâm—-" Đúng lúc này, một đám người vây quanh một lão phụ nhân tóc hoa râm đang lại đây.
“Mẫu hậu, người sao lại đến đây?" Nhìn thấy Thượng Quan Phi Yến, Long Trạch Vũ vội vàng nghênh tiếp.
“Ai gia nghe nói có xảy ra chút chuyện nên đến xem." Nhìn thấy vệt máu trên mặt đất, Thượng Quan Phi Yến nhướng mày: “Sao lại thế này?"
“Mẫu hậu, người hãy thay nô tỳ làm chủ!" Đoan Mộc Tình quỳ gối trước mặt Thượng Quan Phi Yến, cuồng loạn khóc: “Vũ nhi chết rồi, mẫu hậu!"
“Cái gì?!" Nghe nói vậy, Thượng Quan Phi Yến mới nhìn đến Long Trạch Vũ Nhi đang nằm im trên đất, sắc mặt lập tức đại biến: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai ác độc, giết chết Vũ nhi của ai gia?"
“Hoàng tổ mẫu, thỉnh ngài thay cháu dâu làm chủ! Thỉnh ngài thay chắt trai của người làm chủ!" Thấy Đoan Mộc Tình hung hăng cáo trạng trước, Mộ Dung Tâm Liên quỳ gối trước mặt Thượng Quan Phi Yến. Trên người nàng toàn là vết máu, sắc mặt cũng vì đẻ non mà trở nên trắng bệch, nhìn qua thật đáng thương.
Chờ Thượng Quan Phi Yến biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, quải trượng trong tay nặng nề đập trên mặt đất: “Ta! Mau điều tra thật kỹ cho ai gia! Vô Kỵ, ngươi tới!"
Hoàng thái hậu tự mình điều Thượng Quan Vô Kỵ đi điều tra rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, Đoan Mộc Tình không có mở miệng. Tứ đại thế gia, mình đến từ Đoan Mộc gia, Mộ Dung Tuyết Liên liên quan đến Mộ Dung gia. Về phần Bạch gia, cho tới bây giờ chỉ giỏi kinh thương, Thượng Quan Vô Kỵ thế nhưng chính là lựa chọn thích hợp nhất.
Chỉ một lát sau, Thượng Quan Vô Kỵ liền tìm được cung nữ đưa điểm tâm cùng rượu cho Mộ Dung Tâm Liên, bất quá cung nữ này đã bị người diệt khẩu. Bầu không khí, bởi vì cái chết của một tiểu cung nữ mà đông thành một mảnh.
Đoan Mộc Tình phái người đưa điểm tâm cùng rượu ngon khiến cho Mộ Dung Tâm Liên đẻ non, hiện tại người này đã chết, khiến mọi người không thể không hoài nghi Đoan Mộc Tình: “Hoàng hậu, đây là chuyện gì?" Thượng Quan Phi Yến tuy rằng tuổi đã qua năm mươi, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó.
“Mẫu hậu, nô tỳ không biết, nhất định là có người hãm hại nô tỳ." Đoan Mộc Tình cũng không nghĩ đến kết quả lại như thế này, chính là cái gì nàng cũng chưa làm!
“Nhất định là ngươi!" Mộ Dung Tâm Liên kêu lên.
Vừa nghĩ tại Đoan Mộc Tình, chính mình cũng không thể mang thai, Mộ Dung Tâm Liên liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không thể sinh con, cho dù Long Trạch Cảnh Thiên về sau có sủng ái nàng đến cỡ nào, nàng cũng không có chỗ dựa. Huống chi Long Trạch Cảnh Thiên chán ghét nàng rõ ràng đến vậy, sau này nàng đừng hy vọng cuộc sống ở Tĩnh vương phủ có thể an lành trôi qua.
“Chính ngươi không có đứa nhỏ, cho nên ghen tị ta có đứa nhỏ, cho nên mới hại hắn!"
Mộ Dung Tâm Liên run rẩy, cảm xúc dị thường kích động: “Vừa rồi tôi tận mắt thấy công chúa làm thương hoàng quý phi nương nương, hại nàng sanh non, hiện tại ngươi lại hại ta không có con được. Nhất định là các ngươi không chịu nổi cảnh Mộ Dung gia ta phú quý, cho nên mới hạ độc thủ! Nhất định là như vậy!"
Không để người khác hiểu rõ mọi chuyện, Mộ Dung Tâm Liên liền vọt đến trước mặt Đoan Mộc Tình, ôm lấy Đoan Mộc Tình, cùng nàng ta lăn lộn đấu đá trên mặt đất, loạn thành một đoàn.
“Ngươi làm càn! Rõ ràng là ngươi giết Vũ nhi! Ngươi quả thực quá độc ác!" Đoan Mộc Tình cũng không chịu yếu thế, kéo lấy tóc Mộ Dung Tâm Liên.
“Quả thực không ra thể thống gì! Còn thể thống gì nữa chứ!" Một vị hoàng hậu, một vị trắc phi, hiện tại lại như hai người đàn bà chanh chua chửi nhau, thật sự quá mức mất thể diện! Mặt Long Trạch Vũ đỏ lên, tức giận đến không thở được: “Tách các nàng ra cho trẫm! Tách ra!"
Cũng không biết có phải do Đoan Mộc Tình xui xẻo hay là sao, khi tách hai người ra, Đoan Mộc Tình đạp phải làn váy của Mộ Dung Tâm Liên, tính luôn hai cung nữ đang kéo họ, tổng cộng bốn người ngã xuống, Đoan Mộc Tình xúi quẩy nhất, bị đặt dưới thân ba người kia.
“Ai nha—" Đầu gối Mộ Dung Tâm Liên vừa lúc động phải bụng Đoan Mộc Tình, ngay sau đó, Đoan Mộc Tình liền cảm thấy bụng đau nức, lập tức lấy hai tay ôm bụng, không nghĩ đến đã muộn, một cỗ chất lỏng nóng hầm hập theo đùi chảy ra.
“Hài tử của ta, hài tử của ta!" Nhìn thấy tình huống như vậy, Đoan Mộc Tình ngây người: “Thái y, thái y, mau tới, cứu, cứu hài tử của ta!"
Đoan Mộc Tình mang thai, là chuyện khiến mọi người phi thường kinh ngạc. Nguyên bản nàng dự định đợi đến khi thai nhi ổn định mới đem tin này nói cho Long Trạch Vũ, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Nương nương nén bi thương…" Thái y bắt mạch cho Đoan Mộc Tình, sau đó, lắc lắc đầu. Chỉ một câu, đã khiến hi vọng cuối cùng của Đoan Mộc Tình bay đi mất.
“Không! Con ta a—-" Đã trông ngóng đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, thế nhưng thoáng chốc nó đã tan biến, Đoan Mộc Tình không thể nào chấp nhận được chuyên này, lắc đầu thét chói tai: “Không—–"
Tác giả :
Chá Mễ Thố