Quy Về Điền Viên
Quyển 2 - Chương 9: Cùng phòng (thượng)
Hạ Mộc thấy Tử Tang đứng ở cửa ngốc ngốc cười với nàng, tiếp tục bận việc, Tử Tang thu hồi tầm mắt, đi đến hậu viện ngồi dưới bóng cây. Tiểu Bạch ở phía sau viện nhàm chán đi tới đi lui nhìn thấy chủ nhân vội vàng đi lên, ngồi xổm dưới chân Tử Tang, cọ vào chân nàng làm nũng, cầu âu yếm.
Tử Tang xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nhàn nhạt nói: “Tiểu Bạch, nếu mày muốn, lúc nào cũng có thể về núi rừng."
Bị nhốt bên trong cái sân nho nhỏ, chẳng phải bản tính của lão hổ.
Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được ý Tử Tang, cọ cọ chân nàng, sau đó đáng thương hề hề xem nàng.
Tử Tang mỉm cười, “Không đồng ý thì thôi, về sau tao không đề cập tới là được."
Kỳ thực có đôi khi ngẫm lại, nói muốn ngao du thiên hạ, tự do tự tại chạy nhảy nhưng lúc được thỏa mãn lại trở nên nhàm chán. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, ở địa phương nhỏ này tìm người bạn im lặng sống hết quãng đời còn lại cũng tốt, có lẽ về sau có bạn cùng đi du ngoạn mới vui vẻ đi! Mà Hạ Mộc chắc sẽ là người đó!
Nghĩ thế, sắc mặt Tử Tang càng lúc càng rạng rỡ…
Hạ Mộc ra ngoài liền thấy đến một màn như vậy, ngây ngốc nhìn Tử Tang tươi cười. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy Tử Tang cười thực sự, phảng phất như ở giữa mùa xuân, đóa hoa xinh đẹp nở rộ, mê người làm cho người ta đui mù.
Tử Tang quay đầu chống lại tầm mắt Hạ Mộc si ngốc ngắm mình, nàng sửng sốt. Ánh mắt chuyên chú và nóng rực kia khiến gương mặt nàng nóng lên, nhưng nàng là Tử Tang, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhiệt độ rất nhanh hạ xuống, hỏi: “Có thể ăn chưa?"
Hạ Mộc hoàn hồn. Ý thức được bản thân xuất thần ngắm tiểu thư, mặt hắn đỏ lên, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Một nam tử xuất thần ngắm một nữ tử là không tốt, huống hồ là chủ tử nhà mình, nghĩ vậy, hắn lập tức chạy về phòng bếp, lưu lại một câu: “Có thể, tiểu thư ngồi đi, tôi bê đồ lên."
Tử Tang không nghe lời hắn, cùng nhau vào phòng bếp. Gặp Tử Tang tiến vào, tay chân Hạ Mộc có chút lóng ngóng, “Tiểu thư…"
“Ừ." Tử Tang liếc nhìn hắn, nàng chỉ cầm cái bát nhỏ, hắn có cần sợ thành vậy không!
“Tiểu thư, ngài ngồi đi! Để tôi." Hạ Mộc vội bảo.
“Chỉ là bát cháo. Hai món ăn, ăn ngay trong bếp đi!" Tử Tang nói.
Phòng bếp xây tương đối rộng cũng có bàn, không cần ăn ở phòng ăn, huống hồ cơm trưa không cần chú ý quá như vậy.
Hạ Mộc mang đồ lên, lẳng lặng ăn cùng Tử Tang.
Sau khi ăn trưa, Hạ Mộc sửa sang lại chuồng gia cầm và vườn rau phía sau trong viện. Lợn nè, gà vịt đều nuôi rất khá. Từng luống rau xanh mượt, rất khả quan, đây là do một mình Hạ Mộc chịu khó chăm sóc, có đôi khi không thể không nói, Hạ Mộc có một đôi tay khéo, người lại chăm chỉ.
Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc bận rộn trồng rau, cũng tiến lên, hỗ trợ làm cỏ. Nàng còn học cách phân biệt loại nào ăn được, đây là học vấn bất kì nông phụ nào đều biết.
Hạ Mộc tự biết không thể phản đối chuyện Tử Tang muốn làm, xem không phải chuyện gì lớn, lần này hắn thông minh không nói nhiều, vội vàng đưa mũ cho Tử Tang, tránh cho nàng bị phơi nắng.
Tử Tang nghiêm cẩn học việc nhà nông, tốc độ làm việc của Hạ Mộc nhanh hơn rất nhiều, thường thường nhìn về phía Tử Tang. Tuy tiểu thư nhà hắn muốn dung nhập vào cái nhà này làm hắn rất vui mừng, nhưng đồng thời hắn thấy thật khó hiểu, hắn không hiểu tiểu thư muốn làm cái gì? Chỉ có yên lặng xem tiếp.
Hôm sau bắt đầu đào hầm, thời gian hơi gấp, vì thế Hạ Mộc và Lê Tường quyết định, hai nhà đào chung một cái, dù sao không thường xuyên dùng. Tử Tang tự nhiên cũng giúp đỡ, nàng và Khúc thị giống nhau đều không cần làm việc nặng, đưa này nọ, chuyển đất thôi.
Khi hầm sắp hoàn thành, cũng đến ngày Hạ Hồi Sinh thành thân, Hạ Mộc thân thiết với Hạ Hồi Sinh, thành thân là chuyện quan trọng, tự nhiên qua trước một ngày. Cả nhà Lê Tường cũng thế, mọi người đi cùng có bạn.
Tử Tang để Tiểu Bạch vào núi mấy ngày, không tiện mang nó đi, chuyện trong nhà Hạ Mộc cũng tìm nhân trong thôn hỗ trợ quản lý một chút, liền xuất phát.
Thôn Hạ Hà không nằm trong huyện Thanh Sơn, cũng may ở phụ cận, đường không xa. Hai nhà đánh xe ngựa, không nhanh không chậm đi tới, không sai biệt lắm hai canh giờ đã đến huyện Thanh Sơn, lúc này mặt trời đã gần xuống núi.
Đây là lần đầu tiên Tử Tang đến nhà Hạ Hồi Sinh cũng chính là tiêu cục của nhà Hạ Hồi Sinh —— Bình An tiêu cục.
Bình An tiêu cục ở vị trí không đẹp, nhưng cũng không xấu, bên ngoài người đến người đi.
Thủ vệ vừa thấy Hạ Mộc đến, lập tức đi lên, “Hạ gia, ngài đến, mời vào trong, vừa rồi lão gia cùng thiếu gia còn nói đến ngài."
Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc, hắn cũng bị người ta gọi là “Gia".
Hạ Mộc không chú ý tới ánh mắt Tử Tang, giới thiệu cho thủ vệ thân phận mọi người. Sau khi thủ vệ hành lễ, đoàn người tiếp tục đi vào bên trong, sớm có người cơ trí đi báo, cho nên vừa đến tiền viện, Hạ Hồi Sinh và một đôi nam nữ trung niên đứng đón.
“Đồ nhi gặp qua sư phụ cùng sư mẫu." Hạ Mộc hành lễ với đôi nam nữ trung niên kia. Xem ra đây là phụ thân Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh, vừa thấy diện mạo hắn, là biết Hạ Hồi Sinh di truyền dung mạo của cha. Hạ Minh Thanh hơn vài phần chính khí và dương cương, còn Hạ Hồi Sinh có vẻ tương đối tuấn tú.
Mà kế mẫu Hạ Hồi Sinh Tần thị có chút đặc biệt, dáng người cao gầy, ngũ quan lập thể như đao khắc, một thân anh khí, vừa thấy Tử Tang biết người nọ cũng có võ công.
“Không cần đa lễ." Hạ Minh Thanh nói xong, tầm mắt giống thê tử nhà mình sớm dừng trên người Tử Tang. Bọn họ đã biết Hạ Mộc sẽ dẫn Tử Tang, chắc là vị này!
Hạ Mộc cũng chú ý tới tầm mắt bọn họ, vội giới thiệu: “Sư phụ, sư mẫu, đây là thê tử của con, Tức Mặc thị Tử Tang."
Tử Tang cúi đầu, thi lễ với hai người, “Tức Mặc thị gặp qua… Sư phụ, sư mẫu." Do dự một lúc, Tử Tang vẫn nói, Hạ Mộc chắc chắn để ý các trưởng bối, muốn đôi bên ở chung hòa hợp. Nàng cũng không muốn hai bên có ấn tượng không tốt, nhưng nàng là người lãnh tình. Ở chung với Hạ Mộc ở chung lâu như vậy, cũng lạnh nhạt, huống hồ là hai người xa lạ, hiện tại được như thế đã khó gặp.
Hạ Hồi Sinh có chút bất ngờ.
“Không cần đa lễ, luôn muốn tìm một cơ hội gặp mặt, hôm nay có thể tới tham gia hôn lễ của Hồi Sinh, mọi người có thể gặp nhau, càng mừng vui gấp bội." Tần thị cười nói, sau đó nhìn thoáng qua một nha đầu bên cạnh, nha đầu kia lập tức tiến lên, đưa cho Tần thị một cái hộp nhỏ.
“Nghe nói lần này con tới, ta và sư phụ con sớm chuẩn bị lễ gặp mặt, ngóng trông con tới, một chút này nọ đừng ghét bỏ nga." Tần thị cười nói.
Tử Tang tiếp nhận cái hộp nhỏ, lại lần nữa phúc phúc thân mình, “Cám ơn sư phụ, sư mẫu." Không nói nhiều.
Hạ Minh Thanh và Tần thị liếc nhau. Với tính cách lãnh đạm của Tử Tang họ không tỏ vẻ gì. Tính tình mỗi người khác biệt, dù Tử Tang ít nói, nhưng lễ tiết đã làm đủ, không có chỗ thất lễ.
Nhìn tình cảnh này, Lê Tường cũng dẫn cả nhà tiến lên hành lễ, Thạch Đầu và Song Hỉ vui vẻ kêu lên: “Hạ a công, hạ bà."
Dáng vẻ không hề xa lạ, hiển nhiên hai đứa thường xuyên gặp Hạ Minh Thanh cùng Tần thị.
Xem hai hài tử, vẻ mặt Hạ Minh Thanh và Tần thị cũng tươi cười, dỗ vài câu, cũng cho lễ, sau đó kêu Hạ Hồi Sinh dẫn đi khách phòng, trước rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một chút, sau đó lại cùng nhau dùng bữa tối.
Bình An tiêu cục rất lớn, phía trước là nơi tiếp khách, gian thứ hai là nơi tiêu cục sinh hoạt chung, đến gian thứ ba, cũng chính là nơi khách nhân trụ. Đi trên hành lang sương phòng, Hạ Hồi Sinh đẩy một cánh cửa, hỏi Lê Tường: “Lê đại ca, anh và chị dâu muốn để hai đứa nhỏ ngủ riêng không?"
“Không cần, đến chỗ lạ, hai đứa bé hơi sợ, ngủ cùng anh chị." Lê Tường nói.
“Tốt lắm, đây là gian phòng của cả nhà, giường rất lớn, ngủ chung được." Hạ Hồi Sinh cười nói.
Tiếp đó Hạ Hồi Sinh dẫn Hạ Mộc và Tử Tang đi xuống, lại đẩy một cửa ra, “Đây là phòng của hai người."
Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Hồi Sinh, bước vào. Còn Hạ Mộc kéo Hạ Hồi Sinh qua một bên, “Hồi Sinh, cậu biết quan hệ của tớ và tiểu thư mà, mau an bài thêm phòng cho tớ."
“Nhiều khách, phòng không đủ, dù sao các cậu là vợ chồng, thông cảm một chút đi!" Hạ Hồi Sinh cười nói.
“Cậu nghĩ tớ ngốc chắc!" Hạ Mộc hiển nhiên không tin.
Cậu rất ngốc, nên mới hữu danh vô thực với thê tử của chính mình, Hạ Hồi Sinh ở trong lòng nói thầm, cười nói: “Thật sự, huống hồ cậu nghĩ xem! Trong nhà tớ đông người, vợ chồng các cậu nếu phân phòng ngủ, bên ngoài không biết đồn thế nào nữa? Cha mẹ tớ khẳng định cũng biết, đến lúc đó cậu gặp phiền toái. Được rồi, tớ còn bận việc. Là ngày vui mừng của tớ, cậu không thể nháo, nếu không tớ không nhìn mặt cậu, lát nữa sẽ có người đưa nước rửa mặt chải đầu đến, tối nay tớ lại tới tìm cậu."
Hắn không đợi Hạ Mộc trả lời, tiêu sái chạy lấy người, tuyệt không đồng tình với Hạ Mộc đằng sau rối rắm.
Hạ Mộc sững sờ nhìn Hạ Hồi Sinh rời đi, bắt đầu buồn phiền. Hồi Sinh nói không sai, vợ chồng phân phòng ngủ rất kỳ quái, nếu sư phụ biết, hắn khó giải thích. Vấn đề là hắn và tiểu thư đâu phải vợ chồng a! Phải làm sao bây giờ, Hồi Sinh xú tiểu tử kia đoán được đang ngày đại hỉ hắn sẽ không giận cậu ta, nên cứng rắn tự quyết.
Tử Tang xem Hạ Mộc ở bên ngoài rối rắm, rất hư không quan tâm hắn. Nàng muốn xem hắn định xử lý như thế nào. Nếu hắn không thể nghĩ ra biện pháp, khẳng định sẽ như lần trước vừa đến thôn Hạ Hà ở nhà họ Hạ một đêm đó.
Nàng rót chén trà, xem Hạ Mộc chậm rì rì uống.
Hạ Mộc vừa quay đầu đối diện với ánh mắt Tử Tang, có chút xấu hổ kêu một tiếng, “Tiểu thư…"
“Hả…" Tử Tang nhíu mày xem Hạ Mộc, trong đầu nghĩ, nàng nên cảm ơn Hạ Hồi Sinh hỗ trợ ư? Bằng không hiện tại nàng sẽ nhàm chán, đôi lúc trêu Hạ Mộc chất phác cũng rất vui.
Ừm, Hạ Mộc đáng thương, nếu hắn biết ý tưởng của tiểu thư nhà hắn, không biết sẽ nghĩ như thế nào…
Tử Tang xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nhàn nhạt nói: “Tiểu Bạch, nếu mày muốn, lúc nào cũng có thể về núi rừng."
Bị nhốt bên trong cái sân nho nhỏ, chẳng phải bản tính của lão hổ.
Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được ý Tử Tang, cọ cọ chân nàng, sau đó đáng thương hề hề xem nàng.
Tử Tang mỉm cười, “Không đồng ý thì thôi, về sau tao không đề cập tới là được."
Kỳ thực có đôi khi ngẫm lại, nói muốn ngao du thiên hạ, tự do tự tại chạy nhảy nhưng lúc được thỏa mãn lại trở nên nhàm chán. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, ở địa phương nhỏ này tìm người bạn im lặng sống hết quãng đời còn lại cũng tốt, có lẽ về sau có bạn cùng đi du ngoạn mới vui vẻ đi! Mà Hạ Mộc chắc sẽ là người đó!
Nghĩ thế, sắc mặt Tử Tang càng lúc càng rạng rỡ…
Hạ Mộc ra ngoài liền thấy đến một màn như vậy, ngây ngốc nhìn Tử Tang tươi cười. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy Tử Tang cười thực sự, phảng phất như ở giữa mùa xuân, đóa hoa xinh đẹp nở rộ, mê người làm cho người ta đui mù.
Tử Tang quay đầu chống lại tầm mắt Hạ Mộc si ngốc ngắm mình, nàng sửng sốt. Ánh mắt chuyên chú và nóng rực kia khiến gương mặt nàng nóng lên, nhưng nàng là Tử Tang, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhiệt độ rất nhanh hạ xuống, hỏi: “Có thể ăn chưa?"
Hạ Mộc hoàn hồn. Ý thức được bản thân xuất thần ngắm tiểu thư, mặt hắn đỏ lên, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Một nam tử xuất thần ngắm một nữ tử là không tốt, huống hồ là chủ tử nhà mình, nghĩ vậy, hắn lập tức chạy về phòng bếp, lưu lại một câu: “Có thể, tiểu thư ngồi đi, tôi bê đồ lên."
Tử Tang không nghe lời hắn, cùng nhau vào phòng bếp. Gặp Tử Tang tiến vào, tay chân Hạ Mộc có chút lóng ngóng, “Tiểu thư…"
“Ừ." Tử Tang liếc nhìn hắn, nàng chỉ cầm cái bát nhỏ, hắn có cần sợ thành vậy không!
“Tiểu thư, ngài ngồi đi! Để tôi." Hạ Mộc vội bảo.
“Chỉ là bát cháo. Hai món ăn, ăn ngay trong bếp đi!" Tử Tang nói.
Phòng bếp xây tương đối rộng cũng có bàn, không cần ăn ở phòng ăn, huống hồ cơm trưa không cần chú ý quá như vậy.
Hạ Mộc mang đồ lên, lẳng lặng ăn cùng Tử Tang.
Sau khi ăn trưa, Hạ Mộc sửa sang lại chuồng gia cầm và vườn rau phía sau trong viện. Lợn nè, gà vịt đều nuôi rất khá. Từng luống rau xanh mượt, rất khả quan, đây là do một mình Hạ Mộc chịu khó chăm sóc, có đôi khi không thể không nói, Hạ Mộc có một đôi tay khéo, người lại chăm chỉ.
Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc bận rộn trồng rau, cũng tiến lên, hỗ trợ làm cỏ. Nàng còn học cách phân biệt loại nào ăn được, đây là học vấn bất kì nông phụ nào đều biết.
Hạ Mộc tự biết không thể phản đối chuyện Tử Tang muốn làm, xem không phải chuyện gì lớn, lần này hắn thông minh không nói nhiều, vội vàng đưa mũ cho Tử Tang, tránh cho nàng bị phơi nắng.
Tử Tang nghiêm cẩn học việc nhà nông, tốc độ làm việc của Hạ Mộc nhanh hơn rất nhiều, thường thường nhìn về phía Tử Tang. Tuy tiểu thư nhà hắn muốn dung nhập vào cái nhà này làm hắn rất vui mừng, nhưng đồng thời hắn thấy thật khó hiểu, hắn không hiểu tiểu thư muốn làm cái gì? Chỉ có yên lặng xem tiếp.
Hôm sau bắt đầu đào hầm, thời gian hơi gấp, vì thế Hạ Mộc và Lê Tường quyết định, hai nhà đào chung một cái, dù sao không thường xuyên dùng. Tử Tang tự nhiên cũng giúp đỡ, nàng và Khúc thị giống nhau đều không cần làm việc nặng, đưa này nọ, chuyển đất thôi.
Khi hầm sắp hoàn thành, cũng đến ngày Hạ Hồi Sinh thành thân, Hạ Mộc thân thiết với Hạ Hồi Sinh, thành thân là chuyện quan trọng, tự nhiên qua trước một ngày. Cả nhà Lê Tường cũng thế, mọi người đi cùng có bạn.
Tử Tang để Tiểu Bạch vào núi mấy ngày, không tiện mang nó đi, chuyện trong nhà Hạ Mộc cũng tìm nhân trong thôn hỗ trợ quản lý một chút, liền xuất phát.
Thôn Hạ Hà không nằm trong huyện Thanh Sơn, cũng may ở phụ cận, đường không xa. Hai nhà đánh xe ngựa, không nhanh không chậm đi tới, không sai biệt lắm hai canh giờ đã đến huyện Thanh Sơn, lúc này mặt trời đã gần xuống núi.
Đây là lần đầu tiên Tử Tang đến nhà Hạ Hồi Sinh cũng chính là tiêu cục của nhà Hạ Hồi Sinh —— Bình An tiêu cục.
Bình An tiêu cục ở vị trí không đẹp, nhưng cũng không xấu, bên ngoài người đến người đi.
Thủ vệ vừa thấy Hạ Mộc đến, lập tức đi lên, “Hạ gia, ngài đến, mời vào trong, vừa rồi lão gia cùng thiếu gia còn nói đến ngài."
Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc, hắn cũng bị người ta gọi là “Gia".
Hạ Mộc không chú ý tới ánh mắt Tử Tang, giới thiệu cho thủ vệ thân phận mọi người. Sau khi thủ vệ hành lễ, đoàn người tiếp tục đi vào bên trong, sớm có người cơ trí đi báo, cho nên vừa đến tiền viện, Hạ Hồi Sinh và một đôi nam nữ trung niên đứng đón.
“Đồ nhi gặp qua sư phụ cùng sư mẫu." Hạ Mộc hành lễ với đôi nam nữ trung niên kia. Xem ra đây là phụ thân Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh, vừa thấy diện mạo hắn, là biết Hạ Hồi Sinh di truyền dung mạo của cha. Hạ Minh Thanh hơn vài phần chính khí và dương cương, còn Hạ Hồi Sinh có vẻ tương đối tuấn tú.
Mà kế mẫu Hạ Hồi Sinh Tần thị có chút đặc biệt, dáng người cao gầy, ngũ quan lập thể như đao khắc, một thân anh khí, vừa thấy Tử Tang biết người nọ cũng có võ công.
“Không cần đa lễ." Hạ Minh Thanh nói xong, tầm mắt giống thê tử nhà mình sớm dừng trên người Tử Tang. Bọn họ đã biết Hạ Mộc sẽ dẫn Tử Tang, chắc là vị này!
Hạ Mộc cũng chú ý tới tầm mắt bọn họ, vội giới thiệu: “Sư phụ, sư mẫu, đây là thê tử của con, Tức Mặc thị Tử Tang."
Tử Tang cúi đầu, thi lễ với hai người, “Tức Mặc thị gặp qua… Sư phụ, sư mẫu." Do dự một lúc, Tử Tang vẫn nói, Hạ Mộc chắc chắn để ý các trưởng bối, muốn đôi bên ở chung hòa hợp. Nàng cũng không muốn hai bên có ấn tượng không tốt, nhưng nàng là người lãnh tình. Ở chung với Hạ Mộc ở chung lâu như vậy, cũng lạnh nhạt, huống hồ là hai người xa lạ, hiện tại được như thế đã khó gặp.
Hạ Hồi Sinh có chút bất ngờ.
“Không cần đa lễ, luôn muốn tìm một cơ hội gặp mặt, hôm nay có thể tới tham gia hôn lễ của Hồi Sinh, mọi người có thể gặp nhau, càng mừng vui gấp bội." Tần thị cười nói, sau đó nhìn thoáng qua một nha đầu bên cạnh, nha đầu kia lập tức tiến lên, đưa cho Tần thị một cái hộp nhỏ.
“Nghe nói lần này con tới, ta và sư phụ con sớm chuẩn bị lễ gặp mặt, ngóng trông con tới, một chút này nọ đừng ghét bỏ nga." Tần thị cười nói.
Tử Tang tiếp nhận cái hộp nhỏ, lại lần nữa phúc phúc thân mình, “Cám ơn sư phụ, sư mẫu." Không nói nhiều.
Hạ Minh Thanh và Tần thị liếc nhau. Với tính cách lãnh đạm của Tử Tang họ không tỏ vẻ gì. Tính tình mỗi người khác biệt, dù Tử Tang ít nói, nhưng lễ tiết đã làm đủ, không có chỗ thất lễ.
Nhìn tình cảnh này, Lê Tường cũng dẫn cả nhà tiến lên hành lễ, Thạch Đầu và Song Hỉ vui vẻ kêu lên: “Hạ a công, hạ bà."
Dáng vẻ không hề xa lạ, hiển nhiên hai đứa thường xuyên gặp Hạ Minh Thanh cùng Tần thị.
Xem hai hài tử, vẻ mặt Hạ Minh Thanh và Tần thị cũng tươi cười, dỗ vài câu, cũng cho lễ, sau đó kêu Hạ Hồi Sinh dẫn đi khách phòng, trước rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một chút, sau đó lại cùng nhau dùng bữa tối.
Bình An tiêu cục rất lớn, phía trước là nơi tiếp khách, gian thứ hai là nơi tiêu cục sinh hoạt chung, đến gian thứ ba, cũng chính là nơi khách nhân trụ. Đi trên hành lang sương phòng, Hạ Hồi Sinh đẩy một cánh cửa, hỏi Lê Tường: “Lê đại ca, anh và chị dâu muốn để hai đứa nhỏ ngủ riêng không?"
“Không cần, đến chỗ lạ, hai đứa bé hơi sợ, ngủ cùng anh chị." Lê Tường nói.
“Tốt lắm, đây là gian phòng của cả nhà, giường rất lớn, ngủ chung được." Hạ Hồi Sinh cười nói.
Tiếp đó Hạ Hồi Sinh dẫn Hạ Mộc và Tử Tang đi xuống, lại đẩy một cửa ra, “Đây là phòng của hai người."
Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Hồi Sinh, bước vào. Còn Hạ Mộc kéo Hạ Hồi Sinh qua một bên, “Hồi Sinh, cậu biết quan hệ của tớ và tiểu thư mà, mau an bài thêm phòng cho tớ."
“Nhiều khách, phòng không đủ, dù sao các cậu là vợ chồng, thông cảm một chút đi!" Hạ Hồi Sinh cười nói.
“Cậu nghĩ tớ ngốc chắc!" Hạ Mộc hiển nhiên không tin.
Cậu rất ngốc, nên mới hữu danh vô thực với thê tử của chính mình, Hạ Hồi Sinh ở trong lòng nói thầm, cười nói: “Thật sự, huống hồ cậu nghĩ xem! Trong nhà tớ đông người, vợ chồng các cậu nếu phân phòng ngủ, bên ngoài không biết đồn thế nào nữa? Cha mẹ tớ khẳng định cũng biết, đến lúc đó cậu gặp phiền toái. Được rồi, tớ còn bận việc. Là ngày vui mừng của tớ, cậu không thể nháo, nếu không tớ không nhìn mặt cậu, lát nữa sẽ có người đưa nước rửa mặt chải đầu đến, tối nay tớ lại tới tìm cậu."
Hắn không đợi Hạ Mộc trả lời, tiêu sái chạy lấy người, tuyệt không đồng tình với Hạ Mộc đằng sau rối rắm.
Hạ Mộc sững sờ nhìn Hạ Hồi Sinh rời đi, bắt đầu buồn phiền. Hồi Sinh nói không sai, vợ chồng phân phòng ngủ rất kỳ quái, nếu sư phụ biết, hắn khó giải thích. Vấn đề là hắn và tiểu thư đâu phải vợ chồng a! Phải làm sao bây giờ, Hồi Sinh xú tiểu tử kia đoán được đang ngày đại hỉ hắn sẽ không giận cậu ta, nên cứng rắn tự quyết.
Tử Tang xem Hạ Mộc ở bên ngoài rối rắm, rất hư không quan tâm hắn. Nàng muốn xem hắn định xử lý như thế nào. Nếu hắn không thể nghĩ ra biện pháp, khẳng định sẽ như lần trước vừa đến thôn Hạ Hà ở nhà họ Hạ một đêm đó.
Nàng rót chén trà, xem Hạ Mộc chậm rì rì uống.
Hạ Mộc vừa quay đầu đối diện với ánh mắt Tử Tang, có chút xấu hổ kêu một tiếng, “Tiểu thư…"
“Hả…" Tử Tang nhíu mày xem Hạ Mộc, trong đầu nghĩ, nàng nên cảm ơn Hạ Hồi Sinh hỗ trợ ư? Bằng không hiện tại nàng sẽ nhàm chán, đôi lúc trêu Hạ Mộc chất phác cũng rất vui.
Ừm, Hạ Mộc đáng thương, nếu hắn biết ý tưởng của tiểu thư nhà hắn, không biết sẽ nghĩ như thế nào…
Tác giả :
Xa Lê Nhi