Quy Về Điền Viên
Quyển 1 - Chương 64: Giết
Hạ Phú Quý dường như mê muội, cầm đao lên, oán hận nhìn về phía Tử Tang, đều do cô ta làm hại, nếu không có cô ta thì mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Nghĩ thế, hắn giơ đao không lưu tình chút nào lao về phía Tử Tang, hắn muốn giết ả ác độc này.
Hạ Mộc không ra tay ngăn cản, những người khác nhà họ Hạ không phải phụ nữ thì là trung niên tuổi cao như Hạ Đại Hầu, tất nhiên không có năng lực tiến lên ngăn cản hai gã đàn ông đang phẫn nộ, đến lúc đó không cẩn thận dây vào bị đánh trúng thì không chịu nổi. Còn lại là người ngoài tự nhiên sẽ không ra tay ngăn cản, còn hận không có náo nhiệt hơn để xem kìa.
Dưới tình huống không có người ngăn cản, Hạ Phú Quý và Hạ Đa Quý tự đánh mệt mỏi, mỗi người nằm một bên thở hổn hển, không còn sức lực để đánh nhau, nhưng vẫn còn tinh lực trừng mắt nhìn đối phương.
Hạ Đại Hầu tiến lên hung hăng đá cho mỗi người một cước, giận dữ gào: “Sao không đánh? Đánh chết đi cho tao được thanh tĩnh."
“Vị đại thúc này, tôi cũng không muốn quản việc nhà các người, bác là cha Hạ Phú Quý, nếu vậy hãy cho tôi một câu trả lời, khi nào thì đưa tôi bạc, tôi còn bề bộn nhiều việc, nếu làm chậm việc của tôi thì phải bồi thường đấy." Lưu đại gia nói với Hạ Đại Hầu.
“Tiền không phải tôi mượn, anh hỏi tôi làm gì." Hạ Đại Hầu không kiên nhẫn nói.
Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống, nói: “Mấy người đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhanh trả tiền, bằng không tôi sẽ chặt tay Hạ Phú Quý ngay lập tức."
“Chặt thì chặt đi! Đỡ cho nó sau này đi đánh bạc." Hạ Đại Hầu nói lẫy.
Vừa dứt lời, Hạ Phú Quý và Thang thị đều hoảng sợ.
“Cha, đừng mà! Cha cứu cứu con đi, con là con cả của cha mà!" Hạ Phú Quý đứng lên cầu xin tha thứ.
“Cha, cha giúp giúp bọn con, nếu Phú Quý không có tay, sống sao nổi!" Thang thị cũng cầu xin.
“Cha bọn nhỏ à, tay của Phú Quý không thể chặt được!" Hà thị cũng sốt ruột nói.
Lúc này Hạ Đại Hầu mới bình tĩnh một chút, chắp tay vái Lưu đại gia, nói: “Vị đại ca này. Một trăm lượng không phải là tiền trinh, ngài cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi sẽ trả tiền cho ngài."
Lưu đại gia hừ lạnh một tiếng, “Mượn tiền người ta không muốn trả cũng không chỉ chặt tay đơn giản như vậy thôi đâu, đến lúc đó tôi sẽ khiến cả nhà các người không có ngày nào sống yên, các người đừng chọc giận chúng tôi."
“Vâng. Vâng." Hạ Đại Hầu vội đáp, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, lại đưa ra yêu cầu bảo hắn đưa tiền lần nữa, “Thằng Ba, mày cũng thấy đấy, số tiền này cũng chỉ có mày có khả năng trả, mày cứ đưa tiền trả trước đi. Sau này chắc chắn đại ca mày sẽ trả lại."
“Cha, con không có bạc." Hạ Mộc nói, dù muốn mạng của hắn, hắn cũng không lấy ra nổi số tiền này.
“Lúc mua vùng Tượng pha này cần hơn hai trăm lượng, mày bán nó đi." Hạ Đại Hầu nói đúng lý hợp tình, giống như thể không có chuyện gì to tát. Một trăm lượng, bán đi vùng Tượng pha chỉ là việc nhỏ.
Ánh mắt Hạ Mộc từ từ chăm chú nhìn Hạ Đại Hầu, người cũng là cha con, sao cha có thể bất công như thế, đưa ra điều kiện vô lý nhưng lại tỏ vẻ đúng lý hợp tình, nói: “Đất này không phải của con, dù là của con, tai sao con phải bán đất trả nợ cho đại ca."
“Nó là anh ruột mày." Hạ Đại Hầu nói.
“Thì sao, không phải còn có cha và anh Hai sao?" Hạ Mộc nhàn nhạt nói. Sau đó nhìn lướt qua người nhà họ Hạ: “Mấy người cũng muốn chiếm đất của tôi, đất này không phải của tôi, là của vợ tôi, vợ tôi không có nghĩa vụ giúp các người trả nợ."
Dù rằng tiểu thư nhà hắn có bạc, một trăm lượng trả nợ, hắn cũng không có mặt mũi vay tiểu thư.
“Dù đất này của vợ mày, nhưng Phú Quý là anh trai ruột của mày, là bác cả của nó. Chúng mày muốn thấy chết không cứu à?" Hạ Đại Hầu cả giận nói.
“Cha, con đã nói bao nhiêu lần, cha hãy quản chặt đại ca, không cho anh ấy tiếp tục đi đánh bac, nhưng cha đã quản bao giờ chưa?" Hạ Mộc chỉ trích, nếu cha nghe lời khuyên của hắn, sao có chuyện hôm nay. Hắn trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra hôm nay đều là đại ca gieo gió gặt bão, lần này phế tay anh ấy, sau này sẽ không đánh bạc được, cũng tránh cho về sau rước phải tai hoạ lớn hơn nữa, tương lai còn có thể cứu anh ấy một mạng."
Không thực sự chịu trách nhiệm với lỗi lầm của bản thân, vậy sẽ không biết hối cải, chuyện lần này hắn sẽ không giúp đại ca.
“Mày nói cái gì thế, hiện tại chặt tay không phải là mày, tất nhiên mày sẽ nói như vậy." Hạ Đại Hầu trừng mắt nhìn Hạ Mộc, “Tiền phải trả, tay đại ca mày không thể phế đi, người cả nhà đại ca mày còn phải dựa vào nó đấy."
“Một khi đã vậy, hãy bán hết đồ đạc đáng giá gì đó của cha mẹ, đại ca, anh Hai đi, có lẽ sẽ trả được một ít, đương nhiên, mọi người có bao nhiêu bạc, con sẽ đưa ra bằng đó." Hạ Mộc nhàn nhạt đề nghị.
“Đại ca nợ tiền dựa vào cái gì muốn tao bán này nọ, biến thành táng gia bại sản giống như hắn sao?" Hạ Đa Quý vừa nghe thấy lập tức lên tiếng, hung hăng trừng Hạ Mộc, rõ ràng có ý Hạ Mộc nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn.
“Cha, anh Hai cũng nói thế, giống ý con, đại ca trả nợ dựa vào cái gì bắt con trả. Vì vậy, các người đi cả đi, số bạc này con không có khả năng lấy ra." Hạ Mộc nói.
Hạ Đại Hầu hung hăng liếc mắt nhìn Hạ Đa Quý, nói với Hạ Mộc: “Tao là cha mày, hôm nay mày phải nghe tao, mày đi lấy khế đất cho tao, đất này mày không bán cũng phải bán."
“Cha, đất này không phải của con, khế đất con cũng không có, nếu cha muốn như thế, vậy mang cái mạng của con đi!" Giọng điệu Hạ Mộc bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc.
“Mày…" Hạ Đại Hầu trợn mắt với Hạ Mộc, sau đó quay đầu nhìn về phía Tử Tang, nói: “Vợ thằng Ba, tôi biết, khế đất này viết tên cô, cô mau nói đi, số bạc này cô giúp hay không?"
“Chuyện của các người liên quan gì đến tôi?." Tử Tang mắt lạnh nhìn lại, có thể nói hết cả câu, đã nói lên tâm tình nàng không tệ.
“Tức Mặc thị, con đàn bà độc ác này, đây chính là đại ca ruột của chồng cô, cô lại nói không quan hệ." Hạ Đại Hầu giận dữ nói, đồng thời người nhà họ Hạ cũng oán hận nhìn Tử Tang.
“Cha, việc này không liên quan đến vợ con, cha không thể gây phiền toái cho cô ấy." Hạ Mộc vội nói.
“Cô ta đã là vợ chú, tất nhiên có liên quan." Lúc này Thang thị lên tiếng.
“Vậy sao chị dâu không về nhà mẹ đẻ van cầu đi, đại ca của tôi cũng là chồng chị, là con rể của cha mẹ chị." Hạ Mộc trầm giọng nói.
“Chú…" Thang thị trợn mắt nhìn Hạ Mộc, nói không nên lời.
“Lưu đại gia, tôi không có tiền, Hạ Mộc là em tôi, ngài muốn đòi thì đòi nó, hoặc là ngài chặt tay nó đi cũng được." Hạ Phú Quý nhìn về phía Lưu đại gia bắt đầu giở trò vô lại, lời nói mười phần vô sỉ phát ra trong miệng hắn lại có vẻ đương nhiên như vậy.
Hạ Mộc liếc Hạ Phú Quý, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, nhưng trên người hắn lại tản mát ra hơi thở cô đơn.
Thang thị cũng liên tục gật đầu, “Đúng, đúng."
Lưu đại gia cả giận nói: “Mang dao ra."
Theo lời hắn nói, một người đằng sau hắn lấy một đồ vật được vải bố bao lấy từ trên lưng xuống đưa cho Lưu đại gia, Lưu đại gia mở tấm vải, lộ ra một cây đại đao, sáng chói, mang theo hàn quang khiến cho người ta kinh hãi giật mình, người nhà họ Hạ nhìn thấy, sắc mặt đều trắng, đặc biệt là Hạ Phú Quý.
“Hạ Phú Quý, em trai mày là người luyện công phu, tao không làm gì được nó. Bạc là mày mượn, đã không trả được, vậy trước hết chém tay mày đi rồi nói tiếp." Lưu đại gia âm ngoan nói.
“Đừng…" Sắc mặt Hạ Phú Quý như tro tàn, hắn biết rất rõ sự tàn nhẫn của đối phương, vội quỳ xuống, cầu xin: “Lưu đại gia, van cầu ngài , ngài chặt tay tôi, ngài cũng không thu hồi được bạc. Cái tay tiện của tôi với ngài mà nói cũng không đáng một đồng. Ngài cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ trả đủ bạc cho ngài."
Nói xong, cũng bất chấp mặt mũi, quỳ trước mặt Hạ Mộc, cầu xin, “Em Ba, đại ca xin chú, chú giúp anh một lần đi! Chú không thể trơ mắt nhìn tay anh chú bị chặt đứt chứ!"
Hạ Mộc thờ ơ quay đầu.
Hạ Phú Quý đi đến trước mặt Tử Tang, vừa cầu lại là cam đoan: “Em dâu, em giúp giúp anh, em giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này trước, sau này anh nhất định sẽ trả lại bạc."
Tử Tang đến cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hạ Phú Quý một cái.
Hạ Mộc đi đến bên cạnh Tử Tang nói với Hạ Phú Quý: “Đại ca, anh đi đi, chúng tôi không thể giúp anh, có thời gian đi xin chúng tôi, còn không bằng cố gắng nghĩ cách kiếm tiền trả đi!"
Hạ Phú Quý lại cầu xin một hồi nhưng Hạ Mộc và Tử Tang vẫn thờ ơ như cũ, mười phần nhẫn tâm, hắn rõ ràng bọn họ sẽ không giúp mình trả tiền. Đây là muốn mạng của hắn! Hung hăng nói: “Tốt! Hai vợ chồng chúng mày muốn ép chết tao."
Hắn nhìn Hạ Mộc và Tử Tang, trong mắt oán hận giống như có thù không đội trời chung, làm cho người ta nhìn đến kinh hãi, thật lâu sau, hắn nhìn về phía Lưu đại gia, van cầu: “Lưu đại gia, ngài lại cho tôi chút thời gian, hai ngày, không, mười ngày, không, một tháng, một tháng được không, tôi nhất định sẽ trả tiền."
Lưu đại gia cười lạnh, đại đao trong tay quăng trước mặt Hạ Phú Quý, lạnh lùng nói: “Hạ Phú Quý, số bạc này hôm nay bất luận bằng cách nào mày cũng phải trả cho tao, bằng không bả đao này phải thấy máu."
Hạ Phú Quý hoảng sợ nhìn cây đại đao kia, trong lòng hoảng sợ hỗn loạn. Làm sao bây giờ, hắn đã xin thật lâu mà Hạ Mộc vẫn thờ ơ, oán hận trừng mắt với Tử Tang, nếu không có cô ta ở đây, Hạ Mộc sẽ không ở rể, tất cả mọi thứ đều là của Hạ Mộc nó nhất định sẽ giúp mình trả tiền. Nếu không có tiền, hắn cũng không sống được.
Nhìn đại đao nằm trên mặt đất, nếu không có cô ta ở đây, Hạ Mộc sẽ không còn điều cố kỵ , như vậy có thể giúp hắn trả tiền.
Hạ Phú Quý dường như mê muội, cầm đao lên, oán hận nhìn về phía Tử Tang, đều do cô ta làm hại, nếu không có cô ta thì mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Nghĩ thế, hắn giơ đao không lưu tình chút nào lao về phía Tử Tang, hắn muốn giết ả ác độc này.
Tử Tang mắt lạnh xem cây đao đang lao về phía mình, con ngươi tràn ngập khinh thường.
Hạ Mộc kinh ngạc, thân thể theo bản năng chắn trước mặt Tử Tang, hắn không kịp lấy tay đỡ đao lao về phía mình, đao đã đâm vào cơ thể.
Máu phun ra, khiến cả khuôn mặt Hạ Phú Quý đều là máu, hắn hoàn hồn lại, mới phát giác bản thân đã làm gì, kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, trên mặt chỉ còn sự hoảng sợ.
Tử Tang đỡ lấy cơ thể Hạ Mộc muốn ngã xuống, chân nàng không chút do dự đá Hạ Phú Quý. Hắn bay ra ngoài mấy trượng, ói ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Tinh thần lực nhanh chóng bao phủ các mạch máu của Hạ Mộc. Đôi mắt nàng nhìn Hạ Mộc không có cảm kích, chỉ có phẫn nộ và ý lạnh. Ai khiến hắn ra chắn đao, đối với đao Hạ Phú Quý đâm tới nàng không hề có một chút sợ hãi, lúc nào cũng đỡ được nhưng hắn lại lấy thân mình chắn đao cho nàng.
Bởi vì lúc đó khoảng cách và thời gian quá ngắn, Tử Tang thấy Hạ Mộc chắn phía trước đã biết ý đồ của hắn, nhưng đồng thời đao cũng đâm vào thân thể hắn, tốc độ của nàng dù nhanh nhưng cũng không cứu được hắn.
Nghĩ thế, hắn giơ đao không lưu tình chút nào lao về phía Tử Tang, hắn muốn giết ả ác độc này.
Hạ Mộc không ra tay ngăn cản, những người khác nhà họ Hạ không phải phụ nữ thì là trung niên tuổi cao như Hạ Đại Hầu, tất nhiên không có năng lực tiến lên ngăn cản hai gã đàn ông đang phẫn nộ, đến lúc đó không cẩn thận dây vào bị đánh trúng thì không chịu nổi. Còn lại là người ngoài tự nhiên sẽ không ra tay ngăn cản, còn hận không có náo nhiệt hơn để xem kìa.
Dưới tình huống không có người ngăn cản, Hạ Phú Quý và Hạ Đa Quý tự đánh mệt mỏi, mỗi người nằm một bên thở hổn hển, không còn sức lực để đánh nhau, nhưng vẫn còn tinh lực trừng mắt nhìn đối phương.
Hạ Đại Hầu tiến lên hung hăng đá cho mỗi người một cước, giận dữ gào: “Sao không đánh? Đánh chết đi cho tao được thanh tĩnh."
“Vị đại thúc này, tôi cũng không muốn quản việc nhà các người, bác là cha Hạ Phú Quý, nếu vậy hãy cho tôi một câu trả lời, khi nào thì đưa tôi bạc, tôi còn bề bộn nhiều việc, nếu làm chậm việc của tôi thì phải bồi thường đấy." Lưu đại gia nói với Hạ Đại Hầu.
“Tiền không phải tôi mượn, anh hỏi tôi làm gì." Hạ Đại Hầu không kiên nhẫn nói.
Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống, nói: “Mấy người đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhanh trả tiền, bằng không tôi sẽ chặt tay Hạ Phú Quý ngay lập tức."
“Chặt thì chặt đi! Đỡ cho nó sau này đi đánh bạc." Hạ Đại Hầu nói lẫy.
Vừa dứt lời, Hạ Phú Quý và Thang thị đều hoảng sợ.
“Cha, đừng mà! Cha cứu cứu con đi, con là con cả của cha mà!" Hạ Phú Quý đứng lên cầu xin tha thứ.
“Cha, cha giúp giúp bọn con, nếu Phú Quý không có tay, sống sao nổi!" Thang thị cũng cầu xin.
“Cha bọn nhỏ à, tay của Phú Quý không thể chặt được!" Hà thị cũng sốt ruột nói.
Lúc này Hạ Đại Hầu mới bình tĩnh một chút, chắp tay vái Lưu đại gia, nói: “Vị đại ca này. Một trăm lượng không phải là tiền trinh, ngài cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi sẽ trả tiền cho ngài."
Lưu đại gia hừ lạnh một tiếng, “Mượn tiền người ta không muốn trả cũng không chỉ chặt tay đơn giản như vậy thôi đâu, đến lúc đó tôi sẽ khiến cả nhà các người không có ngày nào sống yên, các người đừng chọc giận chúng tôi."
“Vâng. Vâng." Hạ Đại Hầu vội đáp, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, lại đưa ra yêu cầu bảo hắn đưa tiền lần nữa, “Thằng Ba, mày cũng thấy đấy, số tiền này cũng chỉ có mày có khả năng trả, mày cứ đưa tiền trả trước đi. Sau này chắc chắn đại ca mày sẽ trả lại."
“Cha, con không có bạc." Hạ Mộc nói, dù muốn mạng của hắn, hắn cũng không lấy ra nổi số tiền này.
“Lúc mua vùng Tượng pha này cần hơn hai trăm lượng, mày bán nó đi." Hạ Đại Hầu nói đúng lý hợp tình, giống như thể không có chuyện gì to tát. Một trăm lượng, bán đi vùng Tượng pha chỉ là việc nhỏ.
Ánh mắt Hạ Mộc từ từ chăm chú nhìn Hạ Đại Hầu, người cũng là cha con, sao cha có thể bất công như thế, đưa ra điều kiện vô lý nhưng lại tỏ vẻ đúng lý hợp tình, nói: “Đất này không phải của con, dù là của con, tai sao con phải bán đất trả nợ cho đại ca."
“Nó là anh ruột mày." Hạ Đại Hầu nói.
“Thì sao, không phải còn có cha và anh Hai sao?" Hạ Mộc nhàn nhạt nói. Sau đó nhìn lướt qua người nhà họ Hạ: “Mấy người cũng muốn chiếm đất của tôi, đất này không phải của tôi, là của vợ tôi, vợ tôi không có nghĩa vụ giúp các người trả nợ."
Dù rằng tiểu thư nhà hắn có bạc, một trăm lượng trả nợ, hắn cũng không có mặt mũi vay tiểu thư.
“Dù đất này của vợ mày, nhưng Phú Quý là anh trai ruột của mày, là bác cả của nó. Chúng mày muốn thấy chết không cứu à?" Hạ Đại Hầu cả giận nói.
“Cha, con đã nói bao nhiêu lần, cha hãy quản chặt đại ca, không cho anh ấy tiếp tục đi đánh bac, nhưng cha đã quản bao giờ chưa?" Hạ Mộc chỉ trích, nếu cha nghe lời khuyên của hắn, sao có chuyện hôm nay. Hắn trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra hôm nay đều là đại ca gieo gió gặt bão, lần này phế tay anh ấy, sau này sẽ không đánh bạc được, cũng tránh cho về sau rước phải tai hoạ lớn hơn nữa, tương lai còn có thể cứu anh ấy một mạng."
Không thực sự chịu trách nhiệm với lỗi lầm của bản thân, vậy sẽ không biết hối cải, chuyện lần này hắn sẽ không giúp đại ca.
“Mày nói cái gì thế, hiện tại chặt tay không phải là mày, tất nhiên mày sẽ nói như vậy." Hạ Đại Hầu trừng mắt nhìn Hạ Mộc, “Tiền phải trả, tay đại ca mày không thể phế đi, người cả nhà đại ca mày còn phải dựa vào nó đấy."
“Một khi đã vậy, hãy bán hết đồ đạc đáng giá gì đó của cha mẹ, đại ca, anh Hai đi, có lẽ sẽ trả được một ít, đương nhiên, mọi người có bao nhiêu bạc, con sẽ đưa ra bằng đó." Hạ Mộc nhàn nhạt đề nghị.
“Đại ca nợ tiền dựa vào cái gì muốn tao bán này nọ, biến thành táng gia bại sản giống như hắn sao?" Hạ Đa Quý vừa nghe thấy lập tức lên tiếng, hung hăng trừng Hạ Mộc, rõ ràng có ý Hạ Mộc nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn.
“Cha, anh Hai cũng nói thế, giống ý con, đại ca trả nợ dựa vào cái gì bắt con trả. Vì vậy, các người đi cả đi, số bạc này con không có khả năng lấy ra." Hạ Mộc nói.
Hạ Đại Hầu hung hăng liếc mắt nhìn Hạ Đa Quý, nói với Hạ Mộc: “Tao là cha mày, hôm nay mày phải nghe tao, mày đi lấy khế đất cho tao, đất này mày không bán cũng phải bán."
“Cha, đất này không phải của con, khế đất con cũng không có, nếu cha muốn như thế, vậy mang cái mạng của con đi!" Giọng điệu Hạ Mộc bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc.
“Mày…" Hạ Đại Hầu trợn mắt với Hạ Mộc, sau đó quay đầu nhìn về phía Tử Tang, nói: “Vợ thằng Ba, tôi biết, khế đất này viết tên cô, cô mau nói đi, số bạc này cô giúp hay không?"
“Chuyện của các người liên quan gì đến tôi?." Tử Tang mắt lạnh nhìn lại, có thể nói hết cả câu, đã nói lên tâm tình nàng không tệ.
“Tức Mặc thị, con đàn bà độc ác này, đây chính là đại ca ruột của chồng cô, cô lại nói không quan hệ." Hạ Đại Hầu giận dữ nói, đồng thời người nhà họ Hạ cũng oán hận nhìn Tử Tang.
“Cha, việc này không liên quan đến vợ con, cha không thể gây phiền toái cho cô ấy." Hạ Mộc vội nói.
“Cô ta đã là vợ chú, tất nhiên có liên quan." Lúc này Thang thị lên tiếng.
“Vậy sao chị dâu không về nhà mẹ đẻ van cầu đi, đại ca của tôi cũng là chồng chị, là con rể của cha mẹ chị." Hạ Mộc trầm giọng nói.
“Chú…" Thang thị trợn mắt nhìn Hạ Mộc, nói không nên lời.
“Lưu đại gia, tôi không có tiền, Hạ Mộc là em tôi, ngài muốn đòi thì đòi nó, hoặc là ngài chặt tay nó đi cũng được." Hạ Phú Quý nhìn về phía Lưu đại gia bắt đầu giở trò vô lại, lời nói mười phần vô sỉ phát ra trong miệng hắn lại có vẻ đương nhiên như vậy.
Hạ Mộc liếc Hạ Phú Quý, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, nhưng trên người hắn lại tản mát ra hơi thở cô đơn.
Thang thị cũng liên tục gật đầu, “Đúng, đúng."
Lưu đại gia cả giận nói: “Mang dao ra."
Theo lời hắn nói, một người đằng sau hắn lấy một đồ vật được vải bố bao lấy từ trên lưng xuống đưa cho Lưu đại gia, Lưu đại gia mở tấm vải, lộ ra một cây đại đao, sáng chói, mang theo hàn quang khiến cho người ta kinh hãi giật mình, người nhà họ Hạ nhìn thấy, sắc mặt đều trắng, đặc biệt là Hạ Phú Quý.
“Hạ Phú Quý, em trai mày là người luyện công phu, tao không làm gì được nó. Bạc là mày mượn, đã không trả được, vậy trước hết chém tay mày đi rồi nói tiếp." Lưu đại gia âm ngoan nói.
“Đừng…" Sắc mặt Hạ Phú Quý như tro tàn, hắn biết rất rõ sự tàn nhẫn của đối phương, vội quỳ xuống, cầu xin: “Lưu đại gia, van cầu ngài , ngài chặt tay tôi, ngài cũng không thu hồi được bạc. Cái tay tiện của tôi với ngài mà nói cũng không đáng một đồng. Ngài cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ trả đủ bạc cho ngài."
Nói xong, cũng bất chấp mặt mũi, quỳ trước mặt Hạ Mộc, cầu xin, “Em Ba, đại ca xin chú, chú giúp anh một lần đi! Chú không thể trơ mắt nhìn tay anh chú bị chặt đứt chứ!"
Hạ Mộc thờ ơ quay đầu.
Hạ Phú Quý đi đến trước mặt Tử Tang, vừa cầu lại là cam đoan: “Em dâu, em giúp giúp anh, em giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này trước, sau này anh nhất định sẽ trả lại bạc."
Tử Tang đến cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hạ Phú Quý một cái.
Hạ Mộc đi đến bên cạnh Tử Tang nói với Hạ Phú Quý: “Đại ca, anh đi đi, chúng tôi không thể giúp anh, có thời gian đi xin chúng tôi, còn không bằng cố gắng nghĩ cách kiếm tiền trả đi!"
Hạ Phú Quý lại cầu xin một hồi nhưng Hạ Mộc và Tử Tang vẫn thờ ơ như cũ, mười phần nhẫn tâm, hắn rõ ràng bọn họ sẽ không giúp mình trả tiền. Đây là muốn mạng của hắn! Hung hăng nói: “Tốt! Hai vợ chồng chúng mày muốn ép chết tao."
Hắn nhìn Hạ Mộc và Tử Tang, trong mắt oán hận giống như có thù không đội trời chung, làm cho người ta nhìn đến kinh hãi, thật lâu sau, hắn nhìn về phía Lưu đại gia, van cầu: “Lưu đại gia, ngài lại cho tôi chút thời gian, hai ngày, không, mười ngày, không, một tháng, một tháng được không, tôi nhất định sẽ trả tiền."
Lưu đại gia cười lạnh, đại đao trong tay quăng trước mặt Hạ Phú Quý, lạnh lùng nói: “Hạ Phú Quý, số bạc này hôm nay bất luận bằng cách nào mày cũng phải trả cho tao, bằng không bả đao này phải thấy máu."
Hạ Phú Quý hoảng sợ nhìn cây đại đao kia, trong lòng hoảng sợ hỗn loạn. Làm sao bây giờ, hắn đã xin thật lâu mà Hạ Mộc vẫn thờ ơ, oán hận trừng mắt với Tử Tang, nếu không có cô ta ở đây, Hạ Mộc sẽ không ở rể, tất cả mọi thứ đều là của Hạ Mộc nó nhất định sẽ giúp mình trả tiền. Nếu không có tiền, hắn cũng không sống được.
Nhìn đại đao nằm trên mặt đất, nếu không có cô ta ở đây, Hạ Mộc sẽ không còn điều cố kỵ , như vậy có thể giúp hắn trả tiền.
Hạ Phú Quý dường như mê muội, cầm đao lên, oán hận nhìn về phía Tử Tang, đều do cô ta làm hại, nếu không có cô ta thì mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Nghĩ thế, hắn giơ đao không lưu tình chút nào lao về phía Tử Tang, hắn muốn giết ả ác độc này.
Tử Tang mắt lạnh xem cây đao đang lao về phía mình, con ngươi tràn ngập khinh thường.
Hạ Mộc kinh ngạc, thân thể theo bản năng chắn trước mặt Tử Tang, hắn không kịp lấy tay đỡ đao lao về phía mình, đao đã đâm vào cơ thể.
Máu phun ra, khiến cả khuôn mặt Hạ Phú Quý đều là máu, hắn hoàn hồn lại, mới phát giác bản thân đã làm gì, kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, trên mặt chỉ còn sự hoảng sợ.
Tử Tang đỡ lấy cơ thể Hạ Mộc muốn ngã xuống, chân nàng không chút do dự đá Hạ Phú Quý. Hắn bay ra ngoài mấy trượng, ói ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Tinh thần lực nhanh chóng bao phủ các mạch máu của Hạ Mộc. Đôi mắt nàng nhìn Hạ Mộc không có cảm kích, chỉ có phẫn nộ và ý lạnh. Ai khiến hắn ra chắn đao, đối với đao Hạ Phú Quý đâm tới nàng không hề có một chút sợ hãi, lúc nào cũng đỡ được nhưng hắn lại lấy thân mình chắn đao cho nàng.
Bởi vì lúc đó khoảng cách và thời gian quá ngắn, Tử Tang thấy Hạ Mộc chắn phía trước đã biết ý đồ của hắn, nhưng đồng thời đao cũng đâm vào thân thể hắn, tốc độ của nàng dù nhanh nhưng cũng không cứu được hắn.
Tác giả :
Xa Lê Nhi