Quy Về Điền Viên
Quyển 1 - Chương 57: Xuất giá (hạ)
Hạ Chiêu Quan đành nhận lấy lễ vật áp rương của Tử Tang, đây là món đồ rất quý giá, mặc dù trong mắt Tử Tang cái đó chẳng đáng gì.
Bên ngoài phòng càng ngày càng náo nhiệt, tất nhiên trong phòng cũng không vắng vẻ. Thỉnh thoảng có mấy cô gái và bà lão tiến vào, quan hệ thân thiết thì đưa quà áp rương, cũng có người đưa hồng bao. Trong đó có mấy bà lão là trưởng bối nhà họ Hạ, còn có một người là mụ mụ đưa gả, tỉ mỉ nói với Hạ Chiêu Quan trình tự thủ tục khi làm lễ.
Đương nhiên đối tượng thứ hai bọn họ chú ý tới là Tử Tang ngồi ở bên cạnh, bình thường rất ít gặp hoặc chưa hề nhìn thấy nên họ rất tò mò về nàng. Nhưng tất nhiên không ai dám tiến lên bắt chuyện, vì vẻ mặt nàng đã phát ra tín hiệu chớ lại gần.
Rất nhanh tiệc rượu bắt đầu, Hạ Thư tiến vào mời mấy bà lão và mụ mụ đưa gả thượng tịch dùng cơm, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn. Sau đó không lâu, Hạ Mộc cũng bê vài món vào trong cho Tử Tang, Hạ Chiêu Quan, Khúc thị, Thạch Đầu và Song Hỉ ăn.
Hắn lần lượt đặt đồ ăn lên bàn, còn nói với nàng: “Tiểu… Tử Tang, đây là cá hấp, thịt bò xào đỗ, bí đỏ, măng, mấy thứ này đều là món em thích ăn, ăn nhiều một chút." Bên ngoài còn có món nữa nhưng tiểu thư rất ít ăn, không cần kể đến.
“Chị bảo này chú em Hạ Mộc, chú bất công quá đấy, chú toàn lấy món vợ chú thích ăn thế bọn chị ăn cái gì." Khúc thị cười nói.
Mặt Hạ Mộc đỏ lên, nói: “Chị dâu, em chọn mấy món này đều là món mọi người thích ăn mà."
Hắn làm người thành thật, tuy rằng luôn suy nghĩ cho tiểu thư, nhưng tuyệt đối không bỏ rơi người khác, nên chọn các món tương đối hợp khẩu vị của mọi người.
“Chị dâu Lê à, anh Ba em da mặt mỏng, chị đừng trêu anh ấy." Hạ Chiêu Quan rõ ràng bênh anh, đồng thời cũng trêu Hạ Mộc.
Hạ Mộc đành phải cười ngây ngô vài tiếng, nói mọi người dùng bữa đi rồi vội vàng ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, hắn chăm chú nhìn tiểu thư, người mà trước sau vẫn có vẻ mặt lạnh lùng đó. Tuy dáng vẻ này giống hệt thường ngày nhưng không hiểu vì sao, Hạ Mộc đột nhiên có cảm giác hơi đau lòng và mất mát.
Sau khi Hạ Mộc rời khỏi đây, Khúc thị vô tình cười nói: “Em dâu à, em xem, chú Hạ Mộc đúng là rất thương em."
Tuy nét mặt Tử Tang không hề biến hoá, nhưng trong đôi mắt lại xuất hiện một chút mờ mịt, có đôi khi chính nàng cũng thấy mê hoặc. Vì sao Hạ Mộc đối xử tốt với mình như thế? Đến cùng cái gì khiến hắn làm đến mức này? Nàng đã sớm quên việc cứu hắn, chẳng nhẽ việc đó có tác dụng lớn vậy sao? Nhưng giờ nàng không còn lòng dạ nào nghĩ nhiều nữa, vẫn nên ăn no bụng tốt hơn.
Khúc thị không hề chú ý đến, thấy hai đứa bé ăn uống tay chân vụng về không gắp được thì vội chiếu cố hai đứa, còn Hạ Chiêu Quan chỉ ăn một ít. Khúc thị còn dặn nàng không nên ăn mấy món nhiều nước, nếu không một lúc nữa muốn đi cũng phiền toái.
Mọi người ăn uống xong. Sau khi dọn bàn, đội ngũ đón dâu đến. Từ xa nghe được tiếng pháo nổ, Hạ Chiêu Quan bắt đầu thấy khẩn trương, bàn tay cầm tay Khúc thị run nhẹ. Tuy nàng từng gặp qua Trương Nhị Bảo vài lần, nhưng đâu quen lắm! Nghĩ đến viễn cảnh sau này sẽ đến sống ở một địa phương hoàn toàn xa lạ thì nàng lại không hề thấy có cảm giác an toàn.
Khúc thị nhận ra Hạ Chiêu Quan khẩn trương, vỗ vỗ nhẹ tay nàng an ủi.
Lúc này, Hạ Thư và Hạ Mộc cũng bước vào, hỏi đã chuẩn bị tốt chưa.
“Anh Ba, Anh Tư, em căng thẳng quá, lại rất sợ hãi, có thể không gả được không?" Hạ Chiêu Quan vừa thấy hai anh, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội hỏi, rất kinh hoảng, ngay cả lời không gả cũng đã nói ra, biểu cảm sắp khóc đến nơi.
“Con bé ngốc này nói gì thế, hôm nay là ngày đại hỉ của em." Hạ Mộc cười nói, đương nhiên hắn không tin lời Hạ Chiêu Quan nói là thật.
“Tân lang đến rồi, ai cho em đổi ý nữa." Hạ Thư trêu ghẹo nói.
Nước mắt Hạ Chiêu Quan rơi xuống, “Ô ô… Em không nỡ xa các anh…"
“Đừng khóc, sắp phải lập gia đình rồi, sao còn thích mít ướt thế, mau lau nước mắt đi, nếu không sẽ nhoè hết lớp trang điểm thì không đẹp." Hạ Mộc vội nói.
“Ở quê chúng ta không có phong tục khi gả càng khóc càng vui, em đừng khóc mà. Cười lên, vui vẻ bước ra, vui vẻ vào cửa, sau đó vui vẻ về lại mặt, đây mới là tập tục của thôn mình. Hơn nữa nhà em rể gần như vậy, sau này thường xuyên về là được." Hạ Thư cũng an ủi nói.
“Anh Ba, anh Tư…" Hạ Chiêu Quan không yên lòng gọi.
“Tin tưởng vào người chồng tương lai của em, em sẽ không lo lắng sợ hãi nữa." Hạ Mộc cười nói.
Nghĩ đến người tên Trương Nhị Bảo thật thà kia có một đôi mắt rất chân thành, gương mặt Hạ Chiêu Quan ngượng ngùng gật gật đầu.
Lúc này vợ chồng Hạ Đại Hầu cùng với mụ mụ đưa gả bước vào. Hà thị nhìn con gái mặc giá y đỏ thẫm, đột nhiên có chút cảm thán. Tuy con gái không nghe lời nhưng vẫn là con gái bà, giờ phải gả đi, về sau muốn gặp cũng khó. Nghĩ thế, bà có chút đau lòng, tiến lên nắm tay Hạ Chiêu Quan, nói những lời mà một người mẹ tân nương nên nói: “Con gái à, hôm nay con phải xuất giá rồi. Con hãy nhớ kỹ ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, con phải nhớ kỹ, hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, chăm sóc con nhỏ, hiểu chưa?"
“Mẹ, con biết rồi." Hạ Chiêu Quan ngoan ngoãn đáp lời, thấy mẹ lên tiếng, dù nàng bất mãn đến đâu cũng nên tạm thời gác lại.
Tiếp theo mọi người nói một đống lời dặn dò Hạ Chiêu Quan, bên ngoài vang lên tiếng tân lang đến cửa phòng, rất náo nhiệt.
Tân lang không được vào phòng, phải đứng ở cửa đón tân nương.
“Phủ khăn voan lên, phải ra cửa rồi." Mụ mụ đưa gả nói.
Hạ Chiêu Quan lập tức hoảng hốt, ngẩn ra, còn Hà thị nhanh chóng phủ khăn voan lên đầu nàng, che đi khuôn mặt nàng.
Tân nương không được tự đi ra cửa, phải do em trai chưa thành thân hoặc anh trai cõng trên lưng ra ngoài, đương nhiên nếu không có ai thì bỏ qua nghi thức này. Hạ Mộc cõng Hạ Chiêu Quan ra ngoài đứng trước mặt chú rể, nói: “Anh giao em gái cho em, sau này không được bắt nạt nó, nếu không người nhà mẹ đẻ chúng ta không tha cho em đâu."
Đây là những lời theo phong tục mỗi tân nương xuất giá, người nhà mẹ đẻ đều phải nói với tân lang, điều này chứng tỏ tân nương có nhà mẹ đẻ để dựa vào.
“Xin anh Tư yên tâm, em sẽ chăm sóc, che chở cho cô ấy." Trương Nhị Bảo thành khẩn cam đoan, còn thiếu nước phát thệ.
Có Trương Nhị Bảo cam đoan trước mặt mọi người, Hạ Mộc mới đi về phía kiệu hoa.
Đợi đội ngũ đón dâu đi rồi, Hà thị bê một chậu nước hắt ra bên ngoài, cũng là tượng trưng cho con gái gả đi như nước đã hắt ra ngoài.
Lễ bên nhà gái coi như kết thúc, rất nhiều bạn bè thân thích đứng dậy chào rồi rời đi. Sân nhà họ Hạ trở nên yên tĩnh, chỉ để lại một mảnh hỗn độn. Hà thị sai nàng dâu cả, nàng dâu thứ hai thu dọn. Còn Hạ Lê Hoa đang nhàn rỗi, ánh mắt lơ đãng dừng ở vòng tay trên cổ tay Tử Tang, lập tức bị thu hút, sán lại gần nói: “Em dâu, chiếc vòng trên tay em thật đẹp, có thể cho chị mượn xem thử không?"
Hạ Lê Hoa nhìn vòng tay của Tử Tang, trong mắt không che giấu được sự tham lam.
Trên người Tử Tang ngoại trừ chiếc vòng tay có không gian kia thì không có đồ trang sức khác, thứ mà Hạ Lê Hoa nhìn trúng tất nhiên là cái đó.
Tử Tang không thèm để ý đến, trên mặt Hạ Lê Hoa lộ ra vẻ tức giận. Nhưng nghĩ đến lần trước cô ta quá mạnh mẽ hung hãn, nàng ta không dám tuỳ tiện phát hỏa, huống hồ mẫu thân cũng nói, đừng để quan hệ hai bên rơi vào bế tắc, có một số người chỉ ăn mềm không ăn cứng .
“Em dâu, cái vòng của em chắc làm bằng ngọc nhỉ, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt. Chị Cả còn chưa nhìn thấy ngọc tốt bao giờ, em cho chị cầm xem đi, coi như biết thêm kiến thức." Hạ Lê Hoa lập tức cười nói.
Tử Tang vẫn như cũ không quan tâm đến nàng, khuôn mặt tươi cười của Hạ Lê Hoa dần trở nên cứng đờ.
Hà thị nghe thấy lời Hạ Lê Hoa nói, liền đem ánh mắt dừng trên cổ tay Tử Tang. Vòng tay kia là bạch ngọc, nhưng chất ngọc tốt hơn không biết bao nhiều lần những đồ ngọc bà ta từng nhìn thấy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tham lam, vì thế nói: “Cô con dâu thứ ba à, chị Cả của cô muốn nhìn, cô cứ đưa cho nó xem là được, không cần nhỏ mọn thế đâu."
Hạ Mộc rất ít khi thấy tiểu thư nhà hắn đeo trang sức, nhưng cái vòng tay này lại chưa bao giờ rời khỏi người nên được tầm quan trọng của nó. Hắn lại nhìn dáng vẻ của chị Cả và mẹ mình. Trở về mấy ngày nay, những thay đổi của hai người hắn đều nhìn thấy, tất nhiên biết lòng dạ của họ, nói: “Mẹ, chị Cả, chiếc vòng này rất quan trọng với Tử Tang, không thể rời khỏi người. Hai người nhìn thế này cũng thấy rõ mà, có gì hay mà xem."
“Thằng Ba, mày nói gì thế, mẹ và chị Cả mày hỏi vợ mày, chứ không hỏi mày." Hạ Đại Hầu cũng nhìn ra cái mà con gái cả và vợ mình chú ý, nếu có thể lấy được cái vòng tay này thì quá tốt, vì thế cũng lên tiếng nói giúp.
“Chị thích thật mà, em dâu, nó bán ở đâu, em nói cho chị biết, chị cũng muốn mua một cái." Hạ Lê Hoa nói như vậy là hi vọng Tử Tang thức thời một tí, chủ động tháo vòng đưa cho nàng ta.
Tử Tang chẳng thèm nói với những người này, xoay người rời khỏi nhà họ Hạ.
Hạ Lê Hoa nhìn thấy, không chịu buông tha, nói với Hà thị: “Mẹ, mẹ xem thái độ của cô ta kìa."
Thấy Tử Tang không thèm nể mặt, Hà thị tức giận quát: “Vợ thằng Ba, cô đứng lại đó cho tôi."
“Mẹ, đủ rồi. Hai người đừng nghĩ đến chuyện lấy được cái vòng kia nữa, con và Tử Tang về trước." Hạ Mộc trầm mặt nói, đuổi theo Tử Tang .
“Mẹ, chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ đi, cho rằng đi rồi là xong chắc, xem bọn chúng có thể trốn đi đâu." Hạ Lê Hoa giận dữ nói.
“Đủ rồi." Hạ Thư đứng bên cạnh rống lên, trầm mặt nói: “Cả hai người, đừng ai đi tìm anh Ba chị Ba."
Hắn cảnh cáo xong rồi trở về phòng, không thể chịu nổi nữa.
Hạ Mộc đuổi theo Tử Tang, nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi tiểu thư, người nhà tôi bọn họ…"
Hắn ngậm miệng, ngoại trừ xin lỗi, hắn không biết nên nói người nhà mình thế nào nữa. Chính bản thân hắn càng ngày càng khó chấp nhận có người nhà như vậy, huống chi là tiểu thư.
Tử Tang căn bản không đem mấy người nhà họ Hạ để vào mắt, tất nhiên sẽ không tức giận vì mấy người đó, rất mất phong độ. Nhưng nhìn Hạ Mộc nói xin lỗi với nàng, nàng lại hơi giận. Nàng không hiểu, rõ ràng không phải lỗi của hắn, hắn nói xin lỗi làm gì.
Nàng trừng mắt nhìn Hạ Mộc một cái, không để ý đến hắn, còn Hạ Mộc im lặng đi theo sau.
Bên ngoài phòng càng ngày càng náo nhiệt, tất nhiên trong phòng cũng không vắng vẻ. Thỉnh thoảng có mấy cô gái và bà lão tiến vào, quan hệ thân thiết thì đưa quà áp rương, cũng có người đưa hồng bao. Trong đó có mấy bà lão là trưởng bối nhà họ Hạ, còn có một người là mụ mụ đưa gả, tỉ mỉ nói với Hạ Chiêu Quan trình tự thủ tục khi làm lễ.
Đương nhiên đối tượng thứ hai bọn họ chú ý tới là Tử Tang ngồi ở bên cạnh, bình thường rất ít gặp hoặc chưa hề nhìn thấy nên họ rất tò mò về nàng. Nhưng tất nhiên không ai dám tiến lên bắt chuyện, vì vẻ mặt nàng đã phát ra tín hiệu chớ lại gần.
Rất nhanh tiệc rượu bắt đầu, Hạ Thư tiến vào mời mấy bà lão và mụ mụ đưa gả thượng tịch dùng cơm, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn. Sau đó không lâu, Hạ Mộc cũng bê vài món vào trong cho Tử Tang, Hạ Chiêu Quan, Khúc thị, Thạch Đầu và Song Hỉ ăn.
Hắn lần lượt đặt đồ ăn lên bàn, còn nói với nàng: “Tiểu… Tử Tang, đây là cá hấp, thịt bò xào đỗ, bí đỏ, măng, mấy thứ này đều là món em thích ăn, ăn nhiều một chút." Bên ngoài còn có món nữa nhưng tiểu thư rất ít ăn, không cần kể đến.
“Chị bảo này chú em Hạ Mộc, chú bất công quá đấy, chú toàn lấy món vợ chú thích ăn thế bọn chị ăn cái gì." Khúc thị cười nói.
Mặt Hạ Mộc đỏ lên, nói: “Chị dâu, em chọn mấy món này đều là món mọi người thích ăn mà."
Hắn làm người thành thật, tuy rằng luôn suy nghĩ cho tiểu thư, nhưng tuyệt đối không bỏ rơi người khác, nên chọn các món tương đối hợp khẩu vị của mọi người.
“Chị dâu Lê à, anh Ba em da mặt mỏng, chị đừng trêu anh ấy." Hạ Chiêu Quan rõ ràng bênh anh, đồng thời cũng trêu Hạ Mộc.
Hạ Mộc đành phải cười ngây ngô vài tiếng, nói mọi người dùng bữa đi rồi vội vàng ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, hắn chăm chú nhìn tiểu thư, người mà trước sau vẫn có vẻ mặt lạnh lùng đó. Tuy dáng vẻ này giống hệt thường ngày nhưng không hiểu vì sao, Hạ Mộc đột nhiên có cảm giác hơi đau lòng và mất mát.
Sau khi Hạ Mộc rời khỏi đây, Khúc thị vô tình cười nói: “Em dâu à, em xem, chú Hạ Mộc đúng là rất thương em."
Tuy nét mặt Tử Tang không hề biến hoá, nhưng trong đôi mắt lại xuất hiện một chút mờ mịt, có đôi khi chính nàng cũng thấy mê hoặc. Vì sao Hạ Mộc đối xử tốt với mình như thế? Đến cùng cái gì khiến hắn làm đến mức này? Nàng đã sớm quên việc cứu hắn, chẳng nhẽ việc đó có tác dụng lớn vậy sao? Nhưng giờ nàng không còn lòng dạ nào nghĩ nhiều nữa, vẫn nên ăn no bụng tốt hơn.
Khúc thị không hề chú ý đến, thấy hai đứa bé ăn uống tay chân vụng về không gắp được thì vội chiếu cố hai đứa, còn Hạ Chiêu Quan chỉ ăn một ít. Khúc thị còn dặn nàng không nên ăn mấy món nhiều nước, nếu không một lúc nữa muốn đi cũng phiền toái.
Mọi người ăn uống xong. Sau khi dọn bàn, đội ngũ đón dâu đến. Từ xa nghe được tiếng pháo nổ, Hạ Chiêu Quan bắt đầu thấy khẩn trương, bàn tay cầm tay Khúc thị run nhẹ. Tuy nàng từng gặp qua Trương Nhị Bảo vài lần, nhưng đâu quen lắm! Nghĩ đến viễn cảnh sau này sẽ đến sống ở một địa phương hoàn toàn xa lạ thì nàng lại không hề thấy có cảm giác an toàn.
Khúc thị nhận ra Hạ Chiêu Quan khẩn trương, vỗ vỗ nhẹ tay nàng an ủi.
Lúc này, Hạ Thư và Hạ Mộc cũng bước vào, hỏi đã chuẩn bị tốt chưa.
“Anh Ba, Anh Tư, em căng thẳng quá, lại rất sợ hãi, có thể không gả được không?" Hạ Chiêu Quan vừa thấy hai anh, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội hỏi, rất kinh hoảng, ngay cả lời không gả cũng đã nói ra, biểu cảm sắp khóc đến nơi.
“Con bé ngốc này nói gì thế, hôm nay là ngày đại hỉ của em." Hạ Mộc cười nói, đương nhiên hắn không tin lời Hạ Chiêu Quan nói là thật.
“Tân lang đến rồi, ai cho em đổi ý nữa." Hạ Thư trêu ghẹo nói.
Nước mắt Hạ Chiêu Quan rơi xuống, “Ô ô… Em không nỡ xa các anh…"
“Đừng khóc, sắp phải lập gia đình rồi, sao còn thích mít ướt thế, mau lau nước mắt đi, nếu không sẽ nhoè hết lớp trang điểm thì không đẹp." Hạ Mộc vội nói.
“Ở quê chúng ta không có phong tục khi gả càng khóc càng vui, em đừng khóc mà. Cười lên, vui vẻ bước ra, vui vẻ vào cửa, sau đó vui vẻ về lại mặt, đây mới là tập tục của thôn mình. Hơn nữa nhà em rể gần như vậy, sau này thường xuyên về là được." Hạ Thư cũng an ủi nói.
“Anh Ba, anh Tư…" Hạ Chiêu Quan không yên lòng gọi.
“Tin tưởng vào người chồng tương lai của em, em sẽ không lo lắng sợ hãi nữa." Hạ Mộc cười nói.
Nghĩ đến người tên Trương Nhị Bảo thật thà kia có một đôi mắt rất chân thành, gương mặt Hạ Chiêu Quan ngượng ngùng gật gật đầu.
Lúc này vợ chồng Hạ Đại Hầu cùng với mụ mụ đưa gả bước vào. Hà thị nhìn con gái mặc giá y đỏ thẫm, đột nhiên có chút cảm thán. Tuy con gái không nghe lời nhưng vẫn là con gái bà, giờ phải gả đi, về sau muốn gặp cũng khó. Nghĩ thế, bà có chút đau lòng, tiến lên nắm tay Hạ Chiêu Quan, nói những lời mà một người mẹ tân nương nên nói: “Con gái à, hôm nay con phải xuất giá rồi. Con hãy nhớ kỹ ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, con phải nhớ kỹ, hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, chăm sóc con nhỏ, hiểu chưa?"
“Mẹ, con biết rồi." Hạ Chiêu Quan ngoan ngoãn đáp lời, thấy mẹ lên tiếng, dù nàng bất mãn đến đâu cũng nên tạm thời gác lại.
Tiếp theo mọi người nói một đống lời dặn dò Hạ Chiêu Quan, bên ngoài vang lên tiếng tân lang đến cửa phòng, rất náo nhiệt.
Tân lang không được vào phòng, phải đứng ở cửa đón tân nương.
“Phủ khăn voan lên, phải ra cửa rồi." Mụ mụ đưa gả nói.
Hạ Chiêu Quan lập tức hoảng hốt, ngẩn ra, còn Hà thị nhanh chóng phủ khăn voan lên đầu nàng, che đi khuôn mặt nàng.
Tân nương không được tự đi ra cửa, phải do em trai chưa thành thân hoặc anh trai cõng trên lưng ra ngoài, đương nhiên nếu không có ai thì bỏ qua nghi thức này. Hạ Mộc cõng Hạ Chiêu Quan ra ngoài đứng trước mặt chú rể, nói: “Anh giao em gái cho em, sau này không được bắt nạt nó, nếu không người nhà mẹ đẻ chúng ta không tha cho em đâu."
Đây là những lời theo phong tục mỗi tân nương xuất giá, người nhà mẹ đẻ đều phải nói với tân lang, điều này chứng tỏ tân nương có nhà mẹ đẻ để dựa vào.
“Xin anh Tư yên tâm, em sẽ chăm sóc, che chở cho cô ấy." Trương Nhị Bảo thành khẩn cam đoan, còn thiếu nước phát thệ.
Có Trương Nhị Bảo cam đoan trước mặt mọi người, Hạ Mộc mới đi về phía kiệu hoa.
Đợi đội ngũ đón dâu đi rồi, Hà thị bê một chậu nước hắt ra bên ngoài, cũng là tượng trưng cho con gái gả đi như nước đã hắt ra ngoài.
Lễ bên nhà gái coi như kết thúc, rất nhiều bạn bè thân thích đứng dậy chào rồi rời đi. Sân nhà họ Hạ trở nên yên tĩnh, chỉ để lại một mảnh hỗn độn. Hà thị sai nàng dâu cả, nàng dâu thứ hai thu dọn. Còn Hạ Lê Hoa đang nhàn rỗi, ánh mắt lơ đãng dừng ở vòng tay trên cổ tay Tử Tang, lập tức bị thu hút, sán lại gần nói: “Em dâu, chiếc vòng trên tay em thật đẹp, có thể cho chị mượn xem thử không?"
Hạ Lê Hoa nhìn vòng tay của Tử Tang, trong mắt không che giấu được sự tham lam.
Trên người Tử Tang ngoại trừ chiếc vòng tay có không gian kia thì không có đồ trang sức khác, thứ mà Hạ Lê Hoa nhìn trúng tất nhiên là cái đó.
Tử Tang không thèm để ý đến, trên mặt Hạ Lê Hoa lộ ra vẻ tức giận. Nhưng nghĩ đến lần trước cô ta quá mạnh mẽ hung hãn, nàng ta không dám tuỳ tiện phát hỏa, huống hồ mẫu thân cũng nói, đừng để quan hệ hai bên rơi vào bế tắc, có một số người chỉ ăn mềm không ăn cứng .
“Em dâu, cái vòng của em chắc làm bằng ngọc nhỉ, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt. Chị Cả còn chưa nhìn thấy ngọc tốt bao giờ, em cho chị cầm xem đi, coi như biết thêm kiến thức." Hạ Lê Hoa lập tức cười nói.
Tử Tang vẫn như cũ không quan tâm đến nàng, khuôn mặt tươi cười của Hạ Lê Hoa dần trở nên cứng đờ.
Hà thị nghe thấy lời Hạ Lê Hoa nói, liền đem ánh mắt dừng trên cổ tay Tử Tang. Vòng tay kia là bạch ngọc, nhưng chất ngọc tốt hơn không biết bao nhiều lần những đồ ngọc bà ta từng nhìn thấy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tham lam, vì thế nói: “Cô con dâu thứ ba à, chị Cả của cô muốn nhìn, cô cứ đưa cho nó xem là được, không cần nhỏ mọn thế đâu."
Hạ Mộc rất ít khi thấy tiểu thư nhà hắn đeo trang sức, nhưng cái vòng tay này lại chưa bao giờ rời khỏi người nên được tầm quan trọng của nó. Hắn lại nhìn dáng vẻ của chị Cả và mẹ mình. Trở về mấy ngày nay, những thay đổi của hai người hắn đều nhìn thấy, tất nhiên biết lòng dạ của họ, nói: “Mẹ, chị Cả, chiếc vòng này rất quan trọng với Tử Tang, không thể rời khỏi người. Hai người nhìn thế này cũng thấy rõ mà, có gì hay mà xem."
“Thằng Ba, mày nói gì thế, mẹ và chị Cả mày hỏi vợ mày, chứ không hỏi mày." Hạ Đại Hầu cũng nhìn ra cái mà con gái cả và vợ mình chú ý, nếu có thể lấy được cái vòng tay này thì quá tốt, vì thế cũng lên tiếng nói giúp.
“Chị thích thật mà, em dâu, nó bán ở đâu, em nói cho chị biết, chị cũng muốn mua một cái." Hạ Lê Hoa nói như vậy là hi vọng Tử Tang thức thời một tí, chủ động tháo vòng đưa cho nàng ta.
Tử Tang chẳng thèm nói với những người này, xoay người rời khỏi nhà họ Hạ.
Hạ Lê Hoa nhìn thấy, không chịu buông tha, nói với Hà thị: “Mẹ, mẹ xem thái độ của cô ta kìa."
Thấy Tử Tang không thèm nể mặt, Hà thị tức giận quát: “Vợ thằng Ba, cô đứng lại đó cho tôi."
“Mẹ, đủ rồi. Hai người đừng nghĩ đến chuyện lấy được cái vòng kia nữa, con và Tử Tang về trước." Hạ Mộc trầm mặt nói, đuổi theo Tử Tang .
“Mẹ, chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ đi, cho rằng đi rồi là xong chắc, xem bọn chúng có thể trốn đi đâu." Hạ Lê Hoa giận dữ nói.
“Đủ rồi." Hạ Thư đứng bên cạnh rống lên, trầm mặt nói: “Cả hai người, đừng ai đi tìm anh Ba chị Ba."
Hắn cảnh cáo xong rồi trở về phòng, không thể chịu nổi nữa.
Hạ Mộc đuổi theo Tử Tang, nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi tiểu thư, người nhà tôi bọn họ…"
Hắn ngậm miệng, ngoại trừ xin lỗi, hắn không biết nên nói người nhà mình thế nào nữa. Chính bản thân hắn càng ngày càng khó chấp nhận có người nhà như vậy, huống chi là tiểu thư.
Tử Tang căn bản không đem mấy người nhà họ Hạ để vào mắt, tất nhiên sẽ không tức giận vì mấy người đó, rất mất phong độ. Nhưng nhìn Hạ Mộc nói xin lỗi với nàng, nàng lại hơi giận. Nàng không hiểu, rõ ràng không phải lỗi của hắn, hắn nói xin lỗi làm gì.
Nàng trừng mắt nhìn Hạ Mộc một cái, không để ý đến hắn, còn Hạ Mộc im lặng đi theo sau.
Tác giả :
Xa Lê Nhi