Quy Túc
Chương 20
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Giản Ninh là bị cái ấm lô toả nhiệt phía sau làm cho tỉnh, Mục Ngạn cả người đều dán chặt ôm lấy cậu, trên người hai người còn có một cái chăn. Cậu muốn động một chút, lại phát hiện người phía sau đã tỉnh, còn chôn ở cổ cậu nhẹ nhàng liếm láp.
Giản Ninh bị liếm trong lòng đều ngứa ngáy, tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng giữa hai mông lại bị một vật cứng lại càng thêm nóng cọ nhẹ, thậm chí cao thấp ma xát đứng lên, cậu không thể không vươn tay ra phía sau chọt chọt: “… Mấy giờ?"
“Ân? Sắp chín giờ…" Mục Ngạn hàm hồ trả lời, môi như trước dán trên cần cổ của Giản Ninh khẽ hôn.
Giản Ninh có chút bất đắc dĩ cậu vốn muốn dậy sớm trở về nhà, kết quả vẫn là ngủ muộn, cậu thật sự đã xem nhẹ tinh lực của Mục Ngạn, ngày hôm qua nháo tới hơn nửa đêm y mới mới bằng lòng để cho cậu ngủ.
“Thân thể có khoẻ không?"
“Anh… Ân… Đừng lộn xộn, là tốt rồi…" Giản Ninh hô hấp dần dần biến trầm, đột nhiên run lên một chút, cúi đầu kêu ra tiếng, “Đừng động… Phía trước…"
“Còn khó chịu?" Thấy Giản Ninh gật đầu, Mục Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút hồng, ngày hôm qua làm quá mức kích thích, y không chút do dự tiến và trong chăn dò xét, há mồm ngậm lấy dương vật bán cương của Giản Ninh ôn nhu làm liếm mút.
“A ——" Giản Ninh không đoán trước được y sẽ làm như vậy, mạnh mẽ cong người, run rẩy đẩy đầu của y ra, “Ân… Đừng, bắn không ra…"
Mục Ngạn cố trụ lại hông cậu, miễn cho răng nanh của chính mình làm bị thương đến cậu, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi đem tất cả của Giản Ninh toàn bộ tiến vào trong miệng, co rút yết hầu để làm sâu cổ họng hơn. Đỉnh đầu truyền tới một chút âm thanh, dần dần biến từ nhỏ vụn đến rên rỉ, đại khái là vì quá thoải mái, còn mang theo cả tiếng khóc.
Mục Ngạn nghe thấy khố hạ càng trướng đau, nhưng miệng vẫn rất ôn nhu cẩn thận, đợi cho Giản Ninh căng thẳng dần dần trầm tĩnh lại, mới phun ra vật cương cứng run rẩy kia, vươn người dậy tới tủ đầu giường lấy một ly nước súc miệng.
“Thoải mái không?"
Giản Ninh khoé mắt đỏ bừng mà liếc y một cái, giống như mèo con cuộn tròn trong lồng ngực y, ngẩng đầu lên liếm hầu kết cùng cằm của Mục Ngạn: “Muốn làm… Liền làm."
Mục Ngạn phát ra một tiếng hô hấp dồn dập, cúi đầu hung hăng hôn cậu, hạ thân đang gắng gượng ở bắp đùi của cậu giật lên, đâm đâm chọt chọt, không quá vài cái đã đem huyệt khẩu khai phá ra một cái miệng nhỏ, qua lại sáp vào. Mặt sau của Giản Ninh tối hôm qua bị thao đến ngoan độc, lúc này còn thật ướt át mềm mại, như là một vũng nước ấm bao vây lấy Mục Ngạn, thoải mái đến cực điểm.
“Ninh Ninh…"
“Ngô… Ân…" Mục Ngạn chịu không nổi, nhưng mỗi lần cắm vào đều dùng tốt lực đạo, tựa như tràn đây nhu tình của y, triềm miên mà lại lưu luyến, Giản Ninh bị y đỉnh đỉnh đến hướng lên trên từng chút từng chút một, hai đùi gắt gao trụ lấy thắt lưng y không muốn cho y rời xa, “Mục Ngạn…"
Mục Ngạn bị cậu gọi cho đáy lòng một mảng mềm mại, hơi hơi động thân một chút, hạ thân xoắn lại bên trong thịt động trái phải càn quấy, thỉnh thoảng lại hơi rút ra một chút, qua lại cọ sát một chỗ thịt mềm, đem Giản Ninh mỗi cái biểu tình mỗi một trạng thái say mê đều ghi nhớ trong mắt.
Giản Ninh thoải mái mà khẽ phát ra tiếng khóc, hậu huyệt phía sau co rút lại càng lúc càng lợi hại, bám víu lấy cánh tay Mục Ngạn, nhỏ giọng kêu lên, “Muốn bắn."
Vì thế Mục Ngạn không hề khắc chế, một lần nữa ôm chặt lấy cậu rút ra cắm vào, cuối cùng tại lúc Giản Ninh kêu lên một tiếng rên thật dài hai người cùng nhau bắn ra.
“Ninh Ninh, thật thoải mái… Còn muốn…" Mục Ngạn gắt gao ôm lấy Giản Ninh, hận không thể đem cậu dung nhập vào thân thể của chính mình.
Giản Ninh còn đang nhỏ giọng thở, nghe vậy một chưởng đánh lên tay y, phát ra một tiếng vang thanh thuý: “Không muốn. Nhanh tắm rửa, em còn muốn trở về nhà."
Mục Ngạn chưa từ bỏ ý định muốn tác loạn của mình, lại bị Giản Ninh liếc một cái, thành thật bật người dậy, rút gốc rễ con cháu nhà mình ra đem Giản Ninh ôm vào nhà vệ sinh.
“Ninh Ninh, dì sẽ không chửi chứ?" Mục Ngạn đưa Giản Ninh trở về nhà thì trời cũng đã giữa trưa, để Giản Ninh một mình trở về đối mặt, y có chút lo lắng.
“Sẽ không, em sẽ cùng bà ấy hảo hảo nói chuyện."
“Vậy em về nhà nhớ gởi tin nhắn cho tôi."
“Đã biết đã biết." Giản Ninh cười mắng y là ông cụ, còn muốn nói thêm một chút đột nhiên biến sắc, mở cửa xe chạy ra ngoài.
“Ninh Ninh?!" Mục Ngạn vội vàng xuống xe đuổi theo phía sau, liền nhìn thấy Giản Ninh đang chạy đến trước một đôi nam nữ, hung hăng đẩy người đàn ông kia một phen.
“Ông muốn làm gì mẹ tôi!" Giản Ninh bảo bộ trước mặt Ninh Tiệp, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, “Mẹ, mẹ không sao chứ?"
“Ninh Ninh, con, con như thế nào lại… Ài lão Đường, đây là con tôi, tôi… " Ninh Tiệp nhìn Giản Ninh, lại nhìn lão Đường, rất khó xử.
“Úc úc, không có việc gì, hiểu lầm hiểu lầm!" Lão Đường cũng là người tình nguyện của xã khu, mặc một thân áo hưu nhàn, cười đến vui vẻ hớn hở, quay đầu đối với Giản Ninh giải thích, “Chú thấy mẹ của cháu một người mang theo nhiều đồ ăn như vậy, liền muốn giúp bà ấy, mẹ của cháu chính là rất khách hí, không muốn phiền toái cho người khác."
“…Thật ngại quá, là do cháu sốt ruột, còn tưởng…" Giản Ninh mặt có chút đỏ, nhất là nhìn tới vẻ mặt bỡn cợt của Mục Ngạn đối với cậu.
Lão Đường khoát tay, nhìn thấy Mục Ngạn đứng một bên, nhịn không được hỏi: “Tiểu Ninh, đây cũng là con của bà à?"
Không đợi cho hai mẹ con mở miệng, Mục Ngạn đã xung phong nhận việc cùng lão Đường bắt tay với nhau: “Con nuôi con nuôi, về sau mẹ nuôi của cháu phiền toái ngài chiếu cố nhiều!"
“…" Giản Ninh ở phía sau dùng sức đá y một cước.
Lão Đường đi rồi, Mục Ngạn cũng không phải không biết xấu hổ nán ở lại, đang muốn ly khai, chợt nghe thấy Ninh Tiệp thản nhiên hỏi: “Cơm trưa đã ăn chưa?"
Mục Ngạn nhìn Giản Ninh, lại nhìn Ninh Tiệp, có chút đoán không ra, đây là hỏi ai?
“Còn chưa có ăn… " Giản Ninh trả lời.
“Kia lên ăn đi."
Mục Ngạn đầu óc đầy dấu chấm hỏi, bị Giản Ninh kéo qua một phen: “Ngốc hay giả ngốc vậy, kêu anh lên lầu ăn đó!"
Mục Ngạn sửng sốt, lập tức cười đến cong cả mắt, đi theo Giản Ninh đoạt lấy đồ ăn xách đi, nhanh chóng đi lên.
“Anh mới nói cái quan hệ vớ vẩn gì với mẹ em vậy! Lão Đường kia còn chưa rõ là người như thế nào…" Thừa dịp Ninh Tiệp ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Giản Ninh nhỏ giọng mắng Mục Ngạn.
“Tôi thấy lão Đường hình như đối với dì rất để bụng —— ôi chao, được được được, yên tâm, có tôi là con nuôi, ông ta dám khi dễ dì thử xem!" Mục Ngạn nhu thuận mà ngồi ăn cơm trước bàn ăn, ánh mắt phát sáng nhìn Giản Ninh, “Ninh Ninh, em mặc tạp dề thật đẹp, về sau mặc nấu cơm tối cho tôi nhìn có được không?"
Giản Ninh cười lấy tay lau đi nước canh còn vươn trên miệng y: “Nhìn biểu hiện của anh đã."
Thời điểm ăn cơm rốt cuộc vẫn là có chút xấu hổ, Mục Ngạn không biết tính tình của Ninh Tiệp, sợ nói nhiều phạm sai lầm, khiến Giản Ninh gia tăng thêm gánh nặng, dứt khoát vùi đầu ăn cơm.
Ninh Tiệp cầm lấy đũa, lại nhẹ nhàng buông xuống, hỏi: “Ninh Ninh, ngày hôm qua đi chỗ nào chơi?"
Giản Ninh dừng lại một chút, không nói gì, cậu không nghĩ lừa Ninh Tiệp, chỉ có lấy trầm mặc thay câu trả lời.
Ninh Tiệp thở dài một hơi, quay đầ nhìn về phía Mục Ngạn cũng đang đồng dạng sửng sốt: “Mục Ngạn phải không? Về sau không cần tặng hoa nữa, rất tiêu pha, Ninh Ninh… Không trả nổi."
“Mẹ!" Giản Ninh nóng nảy, lại bị Mục Ngạn lặng lẽ nắm tay ở dưới bàn.
“Cháu không cần Ninh Ninh phải trả, chỉ cần cậu ấy muốn gì, cháu đều có thể nguyện ý cho cậu ấy." Mục Ngạn nhìn thẳng Ninh Tiệp, lúc này y không cười, biểu tình thật nghiêm túc, “Dì à, thời trung học cháu đã thích Ninh Ninh, chúng cháu xa nhau bảy năm, bảy năm này cháu một chút đều không thể quên được cậu ấy, cháu chỉ biết cuộc đời này chỉ có thể là cậu ấy, dì có thể cho cháu một cơ hội không?"
Ninh Tiệp có điểm khiếp sợ, lại có điểm mê man, bà không thể tưởng tượng ra được giữa hai người đàn ông với nhau thì có thể có cảm tình gì, ngay cả cảm tình giữa nam và nữ cũng chưa chắc được lâu dài, huống chi là hai nam? Bà lắc đầu, như là muốn nói cho Mục Ngạn nghe, hoặc là tự lẩm bẩm cho chính mình: “Các con đều là những đứa nhỏ, căn bản không hiểu về sau sẽ va chạm tới những chuyện gì… Cháu không thể cho con cô cả đời, cô cũng không muốn làm cho Ninh Ninh của cô bị tổn thương…"
“Phải, cháu không thể cam đoan về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng cháu có thể cam đoan với lời nói của chính mình ——"
“Cháu làm sao có thể cam đoan! Cháu ngay cả người nhà của chính mình đều không quản sao!" Ninh Tiệp mạnh mẽ đề cao thanh âm, bà vốn còn đang muốn ngăn cản Mục Ngạn, lại không nghĩ rằng Mục Ngạn nghe xong liền cười.
“Cháu không có cách nào làm cho mọi người tán thành chúng cháu, nhưng ít ra, cả Mục gia đều là hậu thuẫn của Ninh Ninh, Ninh Ninh ở Mục gia sẽ không chịu uỷ khuất." Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Giản Ninh, Mục Ngạn vươn tay xoa đầu cậu, “Nếu không thể mang Ninh Ninh về nhà, mẹ cháu nhất định đánh chết cháu."
Ninh Tiệp không thể tin mà trừng lớn mắt, bà thật không ngờ, Mục Ngạn thế nhưng so với bà còn nghĩ nhiều hơn. Bà do dự, bà không muốn dùng danh nghĩa bề trên để ra lệnh cho bọn họ, chia rẽ bọn họ, bà biết chỉ cần mình giả vờ ngây dại, chết không đồng ý, Giản Ninh cũng sẽ không dám làm tới cùng, chính là, chính là Ninh Ninh của bà đã trải qua quá nhiều đau khổ, bà không thể nào nhẫn tâm…Bà sợ nhiều lắm, nhưng nhỡ đâu Giản Ninh thật sự hạnh phúc… Bà nghĩ đến Giản Ninh ở cùng Mục Ngạn luôn luôn tươi cười, thoải mái, đó không phải là hi vọng của đứa con bà sao…
Bà ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang dùng cặp mặt khẩn trương nhìn về phía mình, trong lòng vừa chua xót, vừa đau khổ, lại có có một chút thản nhiên, nước mắt của bà rất nhanh đã biến mất dưới viền mắt, gắp một cái chân gà hướng đến bát của Giản Ninh, do dự hai giây lại hướng tới bát của Mục Ngạn bỏ vào một cái, run giọng nói: “Ăn cơm đi, ăn cơm trước, ăn nhiều một chút…"
..o0o..
Giản Ninh là bị cái ấm lô toả nhiệt phía sau làm cho tỉnh, Mục Ngạn cả người đều dán chặt ôm lấy cậu, trên người hai người còn có một cái chăn. Cậu muốn động một chút, lại phát hiện người phía sau đã tỉnh, còn chôn ở cổ cậu nhẹ nhàng liếm láp.
Giản Ninh bị liếm trong lòng đều ngứa ngáy, tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng giữa hai mông lại bị một vật cứng lại càng thêm nóng cọ nhẹ, thậm chí cao thấp ma xát đứng lên, cậu không thể không vươn tay ra phía sau chọt chọt: “… Mấy giờ?"
“Ân? Sắp chín giờ…" Mục Ngạn hàm hồ trả lời, môi như trước dán trên cần cổ của Giản Ninh khẽ hôn.
Giản Ninh có chút bất đắc dĩ cậu vốn muốn dậy sớm trở về nhà, kết quả vẫn là ngủ muộn, cậu thật sự đã xem nhẹ tinh lực của Mục Ngạn, ngày hôm qua nháo tới hơn nửa đêm y mới mới bằng lòng để cho cậu ngủ.
“Thân thể có khoẻ không?"
“Anh… Ân… Đừng lộn xộn, là tốt rồi…" Giản Ninh hô hấp dần dần biến trầm, đột nhiên run lên một chút, cúi đầu kêu ra tiếng, “Đừng động… Phía trước…"
“Còn khó chịu?" Thấy Giản Ninh gật đầu, Mục Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút hồng, ngày hôm qua làm quá mức kích thích, y không chút do dự tiến và trong chăn dò xét, há mồm ngậm lấy dương vật bán cương của Giản Ninh ôn nhu làm liếm mút.
“A ——" Giản Ninh không đoán trước được y sẽ làm như vậy, mạnh mẽ cong người, run rẩy đẩy đầu của y ra, “Ân… Đừng, bắn không ra…"
Mục Ngạn cố trụ lại hông cậu, miễn cho răng nanh của chính mình làm bị thương đến cậu, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi đem tất cả của Giản Ninh toàn bộ tiến vào trong miệng, co rút yết hầu để làm sâu cổ họng hơn. Đỉnh đầu truyền tới một chút âm thanh, dần dần biến từ nhỏ vụn đến rên rỉ, đại khái là vì quá thoải mái, còn mang theo cả tiếng khóc.
Mục Ngạn nghe thấy khố hạ càng trướng đau, nhưng miệng vẫn rất ôn nhu cẩn thận, đợi cho Giản Ninh căng thẳng dần dần trầm tĩnh lại, mới phun ra vật cương cứng run rẩy kia, vươn người dậy tới tủ đầu giường lấy một ly nước súc miệng.
“Thoải mái không?"
Giản Ninh khoé mắt đỏ bừng mà liếc y một cái, giống như mèo con cuộn tròn trong lồng ngực y, ngẩng đầu lên liếm hầu kết cùng cằm của Mục Ngạn: “Muốn làm… Liền làm."
Mục Ngạn phát ra một tiếng hô hấp dồn dập, cúi đầu hung hăng hôn cậu, hạ thân đang gắng gượng ở bắp đùi của cậu giật lên, đâm đâm chọt chọt, không quá vài cái đã đem huyệt khẩu khai phá ra một cái miệng nhỏ, qua lại sáp vào. Mặt sau của Giản Ninh tối hôm qua bị thao đến ngoan độc, lúc này còn thật ướt át mềm mại, như là một vũng nước ấm bao vây lấy Mục Ngạn, thoải mái đến cực điểm.
“Ninh Ninh…"
“Ngô… Ân…" Mục Ngạn chịu không nổi, nhưng mỗi lần cắm vào đều dùng tốt lực đạo, tựa như tràn đây nhu tình của y, triềm miên mà lại lưu luyến, Giản Ninh bị y đỉnh đỉnh đến hướng lên trên từng chút từng chút một, hai đùi gắt gao trụ lấy thắt lưng y không muốn cho y rời xa, “Mục Ngạn…"
Mục Ngạn bị cậu gọi cho đáy lòng một mảng mềm mại, hơi hơi động thân một chút, hạ thân xoắn lại bên trong thịt động trái phải càn quấy, thỉnh thoảng lại hơi rút ra một chút, qua lại cọ sát một chỗ thịt mềm, đem Giản Ninh mỗi cái biểu tình mỗi một trạng thái say mê đều ghi nhớ trong mắt.
Giản Ninh thoải mái mà khẽ phát ra tiếng khóc, hậu huyệt phía sau co rút lại càng lúc càng lợi hại, bám víu lấy cánh tay Mục Ngạn, nhỏ giọng kêu lên, “Muốn bắn."
Vì thế Mục Ngạn không hề khắc chế, một lần nữa ôm chặt lấy cậu rút ra cắm vào, cuối cùng tại lúc Giản Ninh kêu lên một tiếng rên thật dài hai người cùng nhau bắn ra.
“Ninh Ninh, thật thoải mái… Còn muốn…" Mục Ngạn gắt gao ôm lấy Giản Ninh, hận không thể đem cậu dung nhập vào thân thể của chính mình.
Giản Ninh còn đang nhỏ giọng thở, nghe vậy một chưởng đánh lên tay y, phát ra một tiếng vang thanh thuý: “Không muốn. Nhanh tắm rửa, em còn muốn trở về nhà."
Mục Ngạn chưa từ bỏ ý định muốn tác loạn của mình, lại bị Giản Ninh liếc một cái, thành thật bật người dậy, rút gốc rễ con cháu nhà mình ra đem Giản Ninh ôm vào nhà vệ sinh.
“Ninh Ninh, dì sẽ không chửi chứ?" Mục Ngạn đưa Giản Ninh trở về nhà thì trời cũng đã giữa trưa, để Giản Ninh một mình trở về đối mặt, y có chút lo lắng.
“Sẽ không, em sẽ cùng bà ấy hảo hảo nói chuyện."
“Vậy em về nhà nhớ gởi tin nhắn cho tôi."
“Đã biết đã biết." Giản Ninh cười mắng y là ông cụ, còn muốn nói thêm một chút đột nhiên biến sắc, mở cửa xe chạy ra ngoài.
“Ninh Ninh?!" Mục Ngạn vội vàng xuống xe đuổi theo phía sau, liền nhìn thấy Giản Ninh đang chạy đến trước một đôi nam nữ, hung hăng đẩy người đàn ông kia một phen.
“Ông muốn làm gì mẹ tôi!" Giản Ninh bảo bộ trước mặt Ninh Tiệp, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, “Mẹ, mẹ không sao chứ?"
“Ninh Ninh, con, con như thế nào lại… Ài lão Đường, đây là con tôi, tôi… " Ninh Tiệp nhìn Giản Ninh, lại nhìn lão Đường, rất khó xử.
“Úc úc, không có việc gì, hiểu lầm hiểu lầm!" Lão Đường cũng là người tình nguyện của xã khu, mặc một thân áo hưu nhàn, cười đến vui vẻ hớn hở, quay đầu đối với Giản Ninh giải thích, “Chú thấy mẹ của cháu một người mang theo nhiều đồ ăn như vậy, liền muốn giúp bà ấy, mẹ của cháu chính là rất khách hí, không muốn phiền toái cho người khác."
“…Thật ngại quá, là do cháu sốt ruột, còn tưởng…" Giản Ninh mặt có chút đỏ, nhất là nhìn tới vẻ mặt bỡn cợt của Mục Ngạn đối với cậu.
Lão Đường khoát tay, nhìn thấy Mục Ngạn đứng một bên, nhịn không được hỏi: “Tiểu Ninh, đây cũng là con của bà à?"
Không đợi cho hai mẹ con mở miệng, Mục Ngạn đã xung phong nhận việc cùng lão Đường bắt tay với nhau: “Con nuôi con nuôi, về sau mẹ nuôi của cháu phiền toái ngài chiếu cố nhiều!"
“…" Giản Ninh ở phía sau dùng sức đá y một cước.
Lão Đường đi rồi, Mục Ngạn cũng không phải không biết xấu hổ nán ở lại, đang muốn ly khai, chợt nghe thấy Ninh Tiệp thản nhiên hỏi: “Cơm trưa đã ăn chưa?"
Mục Ngạn nhìn Giản Ninh, lại nhìn Ninh Tiệp, có chút đoán không ra, đây là hỏi ai?
“Còn chưa có ăn… " Giản Ninh trả lời.
“Kia lên ăn đi."
Mục Ngạn đầu óc đầy dấu chấm hỏi, bị Giản Ninh kéo qua một phen: “Ngốc hay giả ngốc vậy, kêu anh lên lầu ăn đó!"
Mục Ngạn sửng sốt, lập tức cười đến cong cả mắt, đi theo Giản Ninh đoạt lấy đồ ăn xách đi, nhanh chóng đi lên.
“Anh mới nói cái quan hệ vớ vẩn gì với mẹ em vậy! Lão Đường kia còn chưa rõ là người như thế nào…" Thừa dịp Ninh Tiệp ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Giản Ninh nhỏ giọng mắng Mục Ngạn.
“Tôi thấy lão Đường hình như đối với dì rất để bụng —— ôi chao, được được được, yên tâm, có tôi là con nuôi, ông ta dám khi dễ dì thử xem!" Mục Ngạn nhu thuận mà ngồi ăn cơm trước bàn ăn, ánh mắt phát sáng nhìn Giản Ninh, “Ninh Ninh, em mặc tạp dề thật đẹp, về sau mặc nấu cơm tối cho tôi nhìn có được không?"
Giản Ninh cười lấy tay lau đi nước canh còn vươn trên miệng y: “Nhìn biểu hiện của anh đã."
Thời điểm ăn cơm rốt cuộc vẫn là có chút xấu hổ, Mục Ngạn không biết tính tình của Ninh Tiệp, sợ nói nhiều phạm sai lầm, khiến Giản Ninh gia tăng thêm gánh nặng, dứt khoát vùi đầu ăn cơm.
Ninh Tiệp cầm lấy đũa, lại nhẹ nhàng buông xuống, hỏi: “Ninh Ninh, ngày hôm qua đi chỗ nào chơi?"
Giản Ninh dừng lại một chút, không nói gì, cậu không nghĩ lừa Ninh Tiệp, chỉ có lấy trầm mặc thay câu trả lời.
Ninh Tiệp thở dài một hơi, quay đầ nhìn về phía Mục Ngạn cũng đang đồng dạng sửng sốt: “Mục Ngạn phải không? Về sau không cần tặng hoa nữa, rất tiêu pha, Ninh Ninh… Không trả nổi."
“Mẹ!" Giản Ninh nóng nảy, lại bị Mục Ngạn lặng lẽ nắm tay ở dưới bàn.
“Cháu không cần Ninh Ninh phải trả, chỉ cần cậu ấy muốn gì, cháu đều có thể nguyện ý cho cậu ấy." Mục Ngạn nhìn thẳng Ninh Tiệp, lúc này y không cười, biểu tình thật nghiêm túc, “Dì à, thời trung học cháu đã thích Ninh Ninh, chúng cháu xa nhau bảy năm, bảy năm này cháu một chút đều không thể quên được cậu ấy, cháu chỉ biết cuộc đời này chỉ có thể là cậu ấy, dì có thể cho cháu một cơ hội không?"
Ninh Tiệp có điểm khiếp sợ, lại có điểm mê man, bà không thể tưởng tượng ra được giữa hai người đàn ông với nhau thì có thể có cảm tình gì, ngay cả cảm tình giữa nam và nữ cũng chưa chắc được lâu dài, huống chi là hai nam? Bà lắc đầu, như là muốn nói cho Mục Ngạn nghe, hoặc là tự lẩm bẩm cho chính mình: “Các con đều là những đứa nhỏ, căn bản không hiểu về sau sẽ va chạm tới những chuyện gì… Cháu không thể cho con cô cả đời, cô cũng không muốn làm cho Ninh Ninh của cô bị tổn thương…"
“Phải, cháu không thể cam đoan về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng cháu có thể cam đoan với lời nói của chính mình ——"
“Cháu làm sao có thể cam đoan! Cháu ngay cả người nhà của chính mình đều không quản sao!" Ninh Tiệp mạnh mẽ đề cao thanh âm, bà vốn còn đang muốn ngăn cản Mục Ngạn, lại không nghĩ rằng Mục Ngạn nghe xong liền cười.
“Cháu không có cách nào làm cho mọi người tán thành chúng cháu, nhưng ít ra, cả Mục gia đều là hậu thuẫn của Ninh Ninh, Ninh Ninh ở Mục gia sẽ không chịu uỷ khuất." Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Giản Ninh, Mục Ngạn vươn tay xoa đầu cậu, “Nếu không thể mang Ninh Ninh về nhà, mẹ cháu nhất định đánh chết cháu."
Ninh Tiệp không thể tin mà trừng lớn mắt, bà thật không ngờ, Mục Ngạn thế nhưng so với bà còn nghĩ nhiều hơn. Bà do dự, bà không muốn dùng danh nghĩa bề trên để ra lệnh cho bọn họ, chia rẽ bọn họ, bà biết chỉ cần mình giả vờ ngây dại, chết không đồng ý, Giản Ninh cũng sẽ không dám làm tới cùng, chính là, chính là Ninh Ninh của bà đã trải qua quá nhiều đau khổ, bà không thể nào nhẫn tâm…Bà sợ nhiều lắm, nhưng nhỡ đâu Giản Ninh thật sự hạnh phúc… Bà nghĩ đến Giản Ninh ở cùng Mục Ngạn luôn luôn tươi cười, thoải mái, đó không phải là hi vọng của đứa con bà sao…
Bà ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang dùng cặp mặt khẩn trương nhìn về phía mình, trong lòng vừa chua xót, vừa đau khổ, lại có có một chút thản nhiên, nước mắt của bà rất nhanh đã biến mất dưới viền mắt, gắp một cái chân gà hướng đến bát của Giản Ninh, do dự hai giây lại hướng tới bát của Mục Ngạn bỏ vào một cái, run giọng nói: “Ăn cơm đi, ăn cơm trước, ăn nhiều một chút…"
Tác giả :
Nhất Chích Tây Qua Đại Hựu Viên