Quỷ Tình Trái
Chương 8
Lục Vĩnh Hạo bị nắm chặt của quý, bèn vội vàng tỏ ra đau khổ: “Lý ca, chúng ta chơi trò khác được không, hay là để em giúp anh xoa bóp, chăm sóc trym cho anh một hồi? Em… em hiện tại đang trong tình trạng đặc biệt, không được đâu!"
Lý Hải Vương bóp cằm Lục Vĩnh Hạo lắc lắc, ngoéo khóe miệng một cái, cười nói: “Những lời này của ngươi lừa gạt Nhị ca ta thì còn được, làm sao mà sinh không ra chứ? Ngoan, để bản vương dùng cây gậy phía dưới chữa trị cho ngươi."
Nói xong hắn đứng thẳng dậy, cái thứ nằm giữa đám lông trắng giữa hai chân cứ vậy ngang nhiên lộ ra.
Lục Vĩnh Hạo đã sợ tới mức đần cả mặt… Không phải chứ, nhà bọn hắn di truyền kiểu gì vậy? Sao mà “thằng nhỏ" của người nào cũng mọc đầy gai thịt thế?
Tam vương tử dường như phát hiện ra gã hoảng sợ, cười nói: “Thế nào? Cái này của ta không giống với của đàn ông ở thế giới ngươi sao?"
Lục Vĩnh Hạo sợ đến mức nhảy tót một phát lên bờ hồ, thật thà đong đưa “của quý" của mình: “Nhìn thấy không? Của tao đây mới là tiêu chuẩn đấy, mày không phải… không phải là hoàng tộc sao? Mắc bệnh lậu thì lo mà chữa đi, chứ không ba cái mụn thịt này sẽ lan ra toàn thân, coi chừng tới lúc cái nhan sắc bế nguyệt tu hoa của mày cũng xong đời."
Tam Vương Tử quả nhiên là tốt tính hơn Nhị ca của hắn, bị Lục Vĩnh Hạo móc mỉa cũng chỉ mỉm cười: “Đây không phải là mụn thịt, mà là thai châu có thể khiến ngươi sinh em bé. Ở thế giới này của chúng ta, chỉ có đàn ông giống đực thật sự mới có đặc điểm này. Mà bộ phận sinh dục trơn bóng lại nhỏ xíu như của ngươi, chỉ có thể trở thành cơ thể mẹ tiếp nhận thai châu, sau đó sinh ra một bé trai khỏe mạnh. Chẳng qua… Bởi vì gien hoàng tộc quá mức cường đại, tẫn thú bình thường cho dù có mang thai đi nữa thì cuối cùng vẫn không thể sống nổi để sinh ra em bé khỏe mạnh được.
Cho nên huyết thống của hoàng thất từ xưa đến nay khó mà truyền thừa. Năm xưa phụ hoàng của ta có hậu cung ba nghìn người, lại chỉ có ba người con trai. Mà Nhị ca của ta, đã khiến gần hai mươi tẫn thú mang thai, nhưng không có một người sinh được, cho nên hắn mới thần hồn nát thần tính, lo sợ hão huyền, chứ không thì còn lâu mới bị mấy lời bịa đặt của ngươi lừa gạt mà không chút nghi ngờ."
Lục Vĩnh Hạo xem như đã hiểu rõ, thì ra là gã đàn ông nào sinh con cho hoàng tộc bọn hắn, hẳn là đều có một trái tim anh hùng liệt sĩ xem cái chết nhẹ như không. Như vậy gã lại càng không chịu thỏa hiệp.
Tam Vương Tử đang nói đột nhiên giơ tay, một sợi tơ vô hình quấn lấy cánh tay Lục Vĩnh Hạo, hắn kéo nhẹ một cái, Lục ca “ôi chao" một tiếng liền ngã vào trong hồ, lăn ba vòng, liền lăn tới trong lòng Lý Hải vương.
“Bảo bối, mặt ngươi trắng bệch rồi kìa, có phải là sợ lắm không? Yên tâm, ta sẽ không giống như ba ông chồng lỗ mãng kia của em, ta đã sớm tìm được một loại hoa cỏ kỳ dị, một nghìn năm nở hoa một lần. Hai tháng nữa là đến kỳ hoa nở của nó, sẽ giúp em bình an sinh con cho ta. Chẳng qua… trước đó ta phải nghiêm túc mà dạy dỗ em một lần…"
Lục Vĩnh Hạo vốn thích công phu mồm miệng. Tìm một cô em biết tình biết thú, ôm về đè một trận, tiết kiệm đầu óc sức lực mà lại rất “phê"! Thế nhưng gã không ngờ rằng, có ngày mình lại phải “đốt xì gà" cho người khác.
Cái thằng tam tôn tử Lý Hải Vương này thoải mái dựa vào trên giường nệm cạnh hồ, đem gã lúc này đã bị định thân không thể động đậy gì được bày thành một tư thế thả lỏng. Một bàn tay đè chặt đầu của gã, nhét thứ đồ vật đáng sợ kia vào cái miệng đồng dạng bị điểm huyệt, thỏa mãn mà ngoáy vòng tròn sâu trong vòm họng gã.
Lục Vĩnh Hạo chỉ có thể từ cuống họng ú ớ đôi ba âm, nước bọt dọc theo thứ gớm ghiếc kia chảy xuống.
Lý Hải Vương nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lục Vĩnh Hạo, mỉm cười lại đè đầu gã xuống mấy phân: “Đầu lưỡi liếm vòng quanh cho ta, từ trên xuống dưới, nhẹ thôi…"
Cái loại cảm giác hổ lạc xuống đồng bằng bị chó cắn này, đã rất lâu rồi Lục ca chưa trải qua. Hồi còn thiếu niên, vóc dáng gã nhỏ bé xinh xắn, mắt sáng mày thon khá là hấp dẫn, lăn lộn giang hồ cũng gặp phải mấy thằng biến thái muốn bắt gã thổi kèn, bán mông vân vân.
Gặp một thằng xử một thằng, tất cả đều bị gã lừa vào ngõ hẻm, dùng dao găm cắm vào hậu môn chúng khoét ra. Dám đụng tới Lục gia thì phải có gan chịu rò hậu môn đi!
Nhưng mà hiện tại, gã rõ ràng là không cùng đẳng cấp với mấy tên không phải người này. Mắt thấy “của quý" của tên Tam lưu manh đang nằm trong miệng gã phút chốc lại phình ra gấp đôi, gã không kịp nhả ra, bị tên chết tiện đó phun “trà sữa trân châu" đầy một miệng.
Lục ca là loại người ngày ba bữa không bỏ bữa nào, thế nhưng nguyên một ngày hôm đó gã buồn nôn tới nỗi nuốt không trôi bất cứ thứ gì.
Vốn lãnh địa của tên tam vương tử này ở phía tây vực Đà Long, nhưng hắn hoàn toàn không vội quay về lãnh địa mà đi đường vòng du sơn ngoạn thủy, âm thầm phái ra một đám đông mật thám trinh sát tình hình vực Ác Hổ.
Có điều mật thám trở về đều bẩm báo quân đội của đại vương tử Tuấn Hải vương dừng ở biên cảnh vực Ác Hổ, liền cắm quân đóng bãi không tiến lên một bước.
Lý Hải vương nghe tin này, nụ cười trên mặt kém sắc vài phần. Đại vương tử tính toán chuyện gì trong bụng, thật khiến người ta đoán không ra.
Mẫu thân của Tuấn Hải vương vốn chẳng phải là tẫn thú mà năm xưa mất bao công sức sục sạo khắp bốn phương đại lục mới tìm ra trình lên cho Đế Tư Thánh hoàng, mà là đầy tớ làm tạp dịch trong cung đình, lưng gù lọm khọm, mặt mũi xấu xí vô cùng. Năm đó Thánh hoàng xuất tuần, ở phía tây vực Cuồng Xà bị một con dâm xà hiếm thấy cắn vào chân. Vừa lúc tên xấu xí kia ở bụi cây gần đó hái quả mọng cho bữa tối, bị Thánh hoàng, lúc này đang đỏ cả mắt vì trúng nọc rắn, bắt lấy “giải quyết" một hồi.
Sau khi nọc rắn giải bớt rồi, Thánh hoàng nhìn thấy mình lại từ thân thể của một kẻ xấu xí thấp hèn như vậy khoái hoạt, tức giận đến nỗi lập tức ra lệnh cho người kéo tên kia vào rừng giết chết.
Nhưng mà khi tên xấu xí kia bị ném vào rừng, chuyện không thể tin được đã xảy ra, đàn rắn trong rừng không ngờ lại quấn quýt quanh thân gã, khiến thị vệ không thể đến gần.
Pháp sư đi theo liền biết tên xấu xí này đã mang thai con của Thánh hoàng, bởi vì lúc hai người hành hoan trong người có độc dâm xà, nên vương tử này nếu có thể thuận lợi sinh ra, nhất định sẽ có dị năng thiên phú thao túng loài rắn.
Chính vì điều này mà kẻ xấu xí mới có thể tiếp tục sống tạm, thuận lợi sinh ra đứa con trai đầu tiên của Thánh hoàng, chẳng qua đứa con này rất xấu, vừa ra đời toàn thân đều là vảy rắn, suýt chút nữa bị Thánh hoàng buộc đá ném vào trong hồ cho chết đuối. Sau lại, càng ngày càng lớn, vảy rắn mới dần dần rụng đi.
Sau này tẫn thú mà phụ hoàng sủng ái nhất, cũng là mẫu thân của Lý Hải Vương và Thác Hải vương, vốn xuất thân từ thế gia hầu tước, Liên phu nhân liên tục sinh hai vị vương tử, khiến phụ hoàng càng không có thời gian chú ý đến đứa con trên danh nghĩa kia. Hắn tuy mang danh vương tử, nhưng thực ra cũng giống như gã mẫu thân tạp dịch của mình, sống cuộc sống của tôi tớ.
Nhưng mà tên nghiệt chủng hắn, quả thật giống như một con rắn độc, ẩn nấp trong góc tối âm thầm đợi thời cơ. Năm mười hai tuổi, không ngờ hắn dám trốn khỏi cung đình, lẫn vào trong đại quân đi chinh phạt Man tộc Triết quốc, liên tiếp lập được nhiều kỳ công. Trong một trận đánh ác liệt nhất, khi quân đội Đế Tư quốc rơi vào vòng vây, bị vây khốn trong một sơn cốc, toàn quân sắp bị diệt thì một mình hắn điều khiển trăm con rắn lớn tiêu diệt hơn vạn quân chủ lực của Triết quốc.
Nghe những người may mắn sống sót sau trận chiến đó kể lại, đứa trẻ nọ ngồi trên mình một con rắn khổng lồ, ánh mắt đỏ rực như ác ma, lãnh tĩnh chỉ huy đàn rắn mà hắn gọi về, trước tiên xông vào giữa bầy ong lớn của Triết quốc, sau đó chia cắt cả quân đội bao vây thành từng tốp nhỏ, lần lượt đập tan. Một đứa trẻ mười hai tuổi, lại có thể giữa một vùng mưa máu gió tanh phô bày phong thái vương giả.
Từ khi đó, đứa trẻ bị coi là nghiệt chủng ti tiện, từ lúc ra đời thậm chí không được đặt tên, đã được phong là Chiến Thần, còn được Thánh hoàng thưởng lãnh địa, phong là vương của vực Cuồng Xà phương tây. Hắn cứ như vậy im hơi lặng tiếng từng bước từng bước leo lên cao, đợi Lý Hải vương và Nhị ca hắn giật mình cảnh giác thì thực lực của Tuấn Hải vương đã lớn mạnh đến mức không ai có thể dao động.
Hiện tại con rắn độc đó đã xuất binh, lại trấn thủ biên giới không chịu tiến sâu vào rốt cuộc là vì lí do gì?
Ngay cả quỷ kế đa đoan như Lý Hải vương cũng nhìn không thấu vị đại ca vẫn hay làm ra những việc bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người này.
Lúc này Lục Vĩnh Hạo đang nằm bên trong một lều bạt lộng lẫy, trong lòng vui mừng không sao kể xiết.
Bởi vì ngày hôm qua, thị vệ của Lý Hải vương vừa trình lên cho Lý Hải vương một thứ, một khẩu súng lục M1911 của Mỹ.
Khẩu súng này Lục Vĩnh Hạo rất yêu quý, nó là kỷ vật thân ái mà năm xưa trùm xã hội đen Vân ca cho gã lúc thu nhận gã.
Lúc bị bồn cầu hút đến cái nơi quỷ quái này, súng với quần của gã mất tiêu đâu không biết, không ngờ bây giờ lại đột nhiên gặp lại.
Lục Vĩnh Hạo suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nhất định là Tam vương tử kia tính toán tìm kiếm lối vào dị giới, cho người lục soát đáy hồ, nên mới tìm được khẩu súng lục, chẳng qua súng này rơi xuống nước, không biết có còn sử dụng được không?
Lý Hải Vương bóp cằm Lục Vĩnh Hạo lắc lắc, ngoéo khóe miệng một cái, cười nói: “Những lời này của ngươi lừa gạt Nhị ca ta thì còn được, làm sao mà sinh không ra chứ? Ngoan, để bản vương dùng cây gậy phía dưới chữa trị cho ngươi."
Nói xong hắn đứng thẳng dậy, cái thứ nằm giữa đám lông trắng giữa hai chân cứ vậy ngang nhiên lộ ra.
Lục Vĩnh Hạo đã sợ tới mức đần cả mặt… Không phải chứ, nhà bọn hắn di truyền kiểu gì vậy? Sao mà “thằng nhỏ" của người nào cũng mọc đầy gai thịt thế?
Tam vương tử dường như phát hiện ra gã hoảng sợ, cười nói: “Thế nào? Cái này của ta không giống với của đàn ông ở thế giới ngươi sao?"
Lục Vĩnh Hạo sợ đến mức nhảy tót một phát lên bờ hồ, thật thà đong đưa “của quý" của mình: “Nhìn thấy không? Của tao đây mới là tiêu chuẩn đấy, mày không phải… không phải là hoàng tộc sao? Mắc bệnh lậu thì lo mà chữa đi, chứ không ba cái mụn thịt này sẽ lan ra toàn thân, coi chừng tới lúc cái nhan sắc bế nguyệt tu hoa của mày cũng xong đời."
Tam Vương Tử quả nhiên là tốt tính hơn Nhị ca của hắn, bị Lục Vĩnh Hạo móc mỉa cũng chỉ mỉm cười: “Đây không phải là mụn thịt, mà là thai châu có thể khiến ngươi sinh em bé. Ở thế giới này của chúng ta, chỉ có đàn ông giống đực thật sự mới có đặc điểm này. Mà bộ phận sinh dục trơn bóng lại nhỏ xíu như của ngươi, chỉ có thể trở thành cơ thể mẹ tiếp nhận thai châu, sau đó sinh ra một bé trai khỏe mạnh. Chẳng qua… Bởi vì gien hoàng tộc quá mức cường đại, tẫn thú bình thường cho dù có mang thai đi nữa thì cuối cùng vẫn không thể sống nổi để sinh ra em bé khỏe mạnh được.
Cho nên huyết thống của hoàng thất từ xưa đến nay khó mà truyền thừa. Năm xưa phụ hoàng của ta có hậu cung ba nghìn người, lại chỉ có ba người con trai. Mà Nhị ca của ta, đã khiến gần hai mươi tẫn thú mang thai, nhưng không có một người sinh được, cho nên hắn mới thần hồn nát thần tính, lo sợ hão huyền, chứ không thì còn lâu mới bị mấy lời bịa đặt của ngươi lừa gạt mà không chút nghi ngờ."
Lục Vĩnh Hạo xem như đã hiểu rõ, thì ra là gã đàn ông nào sinh con cho hoàng tộc bọn hắn, hẳn là đều có một trái tim anh hùng liệt sĩ xem cái chết nhẹ như không. Như vậy gã lại càng không chịu thỏa hiệp.
Tam Vương Tử đang nói đột nhiên giơ tay, một sợi tơ vô hình quấn lấy cánh tay Lục Vĩnh Hạo, hắn kéo nhẹ một cái, Lục ca “ôi chao" một tiếng liền ngã vào trong hồ, lăn ba vòng, liền lăn tới trong lòng Lý Hải vương.
“Bảo bối, mặt ngươi trắng bệch rồi kìa, có phải là sợ lắm không? Yên tâm, ta sẽ không giống như ba ông chồng lỗ mãng kia của em, ta đã sớm tìm được một loại hoa cỏ kỳ dị, một nghìn năm nở hoa một lần. Hai tháng nữa là đến kỳ hoa nở của nó, sẽ giúp em bình an sinh con cho ta. Chẳng qua… trước đó ta phải nghiêm túc mà dạy dỗ em một lần…"
Lục Vĩnh Hạo vốn thích công phu mồm miệng. Tìm một cô em biết tình biết thú, ôm về đè một trận, tiết kiệm đầu óc sức lực mà lại rất “phê"! Thế nhưng gã không ngờ rằng, có ngày mình lại phải “đốt xì gà" cho người khác.
Cái thằng tam tôn tử Lý Hải Vương này thoải mái dựa vào trên giường nệm cạnh hồ, đem gã lúc này đã bị định thân không thể động đậy gì được bày thành một tư thế thả lỏng. Một bàn tay đè chặt đầu của gã, nhét thứ đồ vật đáng sợ kia vào cái miệng đồng dạng bị điểm huyệt, thỏa mãn mà ngoáy vòng tròn sâu trong vòm họng gã.
Lục Vĩnh Hạo chỉ có thể từ cuống họng ú ớ đôi ba âm, nước bọt dọc theo thứ gớm ghiếc kia chảy xuống.
Lý Hải Vương nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lục Vĩnh Hạo, mỉm cười lại đè đầu gã xuống mấy phân: “Đầu lưỡi liếm vòng quanh cho ta, từ trên xuống dưới, nhẹ thôi…"
Cái loại cảm giác hổ lạc xuống đồng bằng bị chó cắn này, đã rất lâu rồi Lục ca chưa trải qua. Hồi còn thiếu niên, vóc dáng gã nhỏ bé xinh xắn, mắt sáng mày thon khá là hấp dẫn, lăn lộn giang hồ cũng gặp phải mấy thằng biến thái muốn bắt gã thổi kèn, bán mông vân vân.
Gặp một thằng xử một thằng, tất cả đều bị gã lừa vào ngõ hẻm, dùng dao găm cắm vào hậu môn chúng khoét ra. Dám đụng tới Lục gia thì phải có gan chịu rò hậu môn đi!
Nhưng mà hiện tại, gã rõ ràng là không cùng đẳng cấp với mấy tên không phải người này. Mắt thấy “của quý" của tên Tam lưu manh đang nằm trong miệng gã phút chốc lại phình ra gấp đôi, gã không kịp nhả ra, bị tên chết tiện đó phun “trà sữa trân châu" đầy một miệng.
Lục ca là loại người ngày ba bữa không bỏ bữa nào, thế nhưng nguyên một ngày hôm đó gã buồn nôn tới nỗi nuốt không trôi bất cứ thứ gì.
Vốn lãnh địa của tên tam vương tử này ở phía tây vực Đà Long, nhưng hắn hoàn toàn không vội quay về lãnh địa mà đi đường vòng du sơn ngoạn thủy, âm thầm phái ra một đám đông mật thám trinh sát tình hình vực Ác Hổ.
Có điều mật thám trở về đều bẩm báo quân đội của đại vương tử Tuấn Hải vương dừng ở biên cảnh vực Ác Hổ, liền cắm quân đóng bãi không tiến lên một bước.
Lý Hải vương nghe tin này, nụ cười trên mặt kém sắc vài phần. Đại vương tử tính toán chuyện gì trong bụng, thật khiến người ta đoán không ra.
Mẫu thân của Tuấn Hải vương vốn chẳng phải là tẫn thú mà năm xưa mất bao công sức sục sạo khắp bốn phương đại lục mới tìm ra trình lên cho Đế Tư Thánh hoàng, mà là đầy tớ làm tạp dịch trong cung đình, lưng gù lọm khọm, mặt mũi xấu xí vô cùng. Năm đó Thánh hoàng xuất tuần, ở phía tây vực Cuồng Xà bị một con dâm xà hiếm thấy cắn vào chân. Vừa lúc tên xấu xí kia ở bụi cây gần đó hái quả mọng cho bữa tối, bị Thánh hoàng, lúc này đang đỏ cả mắt vì trúng nọc rắn, bắt lấy “giải quyết" một hồi.
Sau khi nọc rắn giải bớt rồi, Thánh hoàng nhìn thấy mình lại từ thân thể của một kẻ xấu xí thấp hèn như vậy khoái hoạt, tức giận đến nỗi lập tức ra lệnh cho người kéo tên kia vào rừng giết chết.
Nhưng mà khi tên xấu xí kia bị ném vào rừng, chuyện không thể tin được đã xảy ra, đàn rắn trong rừng không ngờ lại quấn quýt quanh thân gã, khiến thị vệ không thể đến gần.
Pháp sư đi theo liền biết tên xấu xí này đã mang thai con của Thánh hoàng, bởi vì lúc hai người hành hoan trong người có độc dâm xà, nên vương tử này nếu có thể thuận lợi sinh ra, nhất định sẽ có dị năng thiên phú thao túng loài rắn.
Chính vì điều này mà kẻ xấu xí mới có thể tiếp tục sống tạm, thuận lợi sinh ra đứa con trai đầu tiên của Thánh hoàng, chẳng qua đứa con này rất xấu, vừa ra đời toàn thân đều là vảy rắn, suýt chút nữa bị Thánh hoàng buộc đá ném vào trong hồ cho chết đuối. Sau lại, càng ngày càng lớn, vảy rắn mới dần dần rụng đi.
Sau này tẫn thú mà phụ hoàng sủng ái nhất, cũng là mẫu thân của Lý Hải Vương và Thác Hải vương, vốn xuất thân từ thế gia hầu tước, Liên phu nhân liên tục sinh hai vị vương tử, khiến phụ hoàng càng không có thời gian chú ý đến đứa con trên danh nghĩa kia. Hắn tuy mang danh vương tử, nhưng thực ra cũng giống như gã mẫu thân tạp dịch của mình, sống cuộc sống của tôi tớ.
Nhưng mà tên nghiệt chủng hắn, quả thật giống như một con rắn độc, ẩn nấp trong góc tối âm thầm đợi thời cơ. Năm mười hai tuổi, không ngờ hắn dám trốn khỏi cung đình, lẫn vào trong đại quân đi chinh phạt Man tộc Triết quốc, liên tiếp lập được nhiều kỳ công. Trong một trận đánh ác liệt nhất, khi quân đội Đế Tư quốc rơi vào vòng vây, bị vây khốn trong một sơn cốc, toàn quân sắp bị diệt thì một mình hắn điều khiển trăm con rắn lớn tiêu diệt hơn vạn quân chủ lực của Triết quốc.
Nghe những người may mắn sống sót sau trận chiến đó kể lại, đứa trẻ nọ ngồi trên mình một con rắn khổng lồ, ánh mắt đỏ rực như ác ma, lãnh tĩnh chỉ huy đàn rắn mà hắn gọi về, trước tiên xông vào giữa bầy ong lớn của Triết quốc, sau đó chia cắt cả quân đội bao vây thành từng tốp nhỏ, lần lượt đập tan. Một đứa trẻ mười hai tuổi, lại có thể giữa một vùng mưa máu gió tanh phô bày phong thái vương giả.
Từ khi đó, đứa trẻ bị coi là nghiệt chủng ti tiện, từ lúc ra đời thậm chí không được đặt tên, đã được phong là Chiến Thần, còn được Thánh hoàng thưởng lãnh địa, phong là vương của vực Cuồng Xà phương tây. Hắn cứ như vậy im hơi lặng tiếng từng bước từng bước leo lên cao, đợi Lý Hải vương và Nhị ca hắn giật mình cảnh giác thì thực lực của Tuấn Hải vương đã lớn mạnh đến mức không ai có thể dao động.
Hiện tại con rắn độc đó đã xuất binh, lại trấn thủ biên giới không chịu tiến sâu vào rốt cuộc là vì lí do gì?
Ngay cả quỷ kế đa đoan như Lý Hải vương cũng nhìn không thấu vị đại ca vẫn hay làm ra những việc bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người này.
Lúc này Lục Vĩnh Hạo đang nằm bên trong một lều bạt lộng lẫy, trong lòng vui mừng không sao kể xiết.
Bởi vì ngày hôm qua, thị vệ của Lý Hải vương vừa trình lên cho Lý Hải vương một thứ, một khẩu súng lục M1911 của Mỹ.
Khẩu súng này Lục Vĩnh Hạo rất yêu quý, nó là kỷ vật thân ái mà năm xưa trùm xã hội đen Vân ca cho gã lúc thu nhận gã.
Lúc bị bồn cầu hút đến cái nơi quỷ quái này, súng với quần của gã mất tiêu đâu không biết, không ngờ bây giờ lại đột nhiên gặp lại.
Lục Vĩnh Hạo suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nhất định là Tam vương tử kia tính toán tìm kiếm lối vào dị giới, cho người lục soát đáy hồ, nên mới tìm được khẩu súng lục, chẳng qua súng này rơi xuống nước, không biết có còn sử dụng được không?
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng