Quy Tắc Nữ Quan
Chương 25: Đảo điên
Ánh mắt kia nặng nề một mảnh, nhìn không ra tâm tình.
“Xử tội chết." Khương Nhiêu bình tĩnh trả lời, thái độ như vậy hiển nhiên chọc giận Hoàng thượng.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Vệ Cẩn hung hăng nắm lấy cằm nàng, dùng sức hất qua một bên, “Lúc trước trẫm không nên giữ ngươi lại."
Khương Nhiêu che mặt, gằn từng tiếng, “Nô tì không có thai, là thái y chẩn đoán sai."
Vệ Cẩn lại khinh thường giật giật khóe môi, “Ngươi thật đúng là tính xấu không đổi, mạnh miệng thật."
Bên trong yên tĩnh trở lại, lúc Vệ Cẩn quay đầu lại, chỉ thấy Khương Nhiêu đã lặng lẽ cởi bỏ ngoại sam.
Hắn giận dữ mà cười, “Lại muốn giở trò cũ sao?"
Khương Nhiêu cắn môi không đáp, nhanh chóng lộ ra một cánh tay.
Cánh tay trơn bóng như ngọc chậm rãi đưa ra trước mắt Vệ Cẩn, cái loại mùi thơm tự nhiên của cơ thể mơ hồ phảng phất, ánh mắt dời đi, Vệ Cẩn dần dần nhìn chăm chú.
Hắn nâng tay, đè lên nốt ruồi son đỏ sẫm kia, lại nhìn về phía Khương Nhiêu.
“Mặc dù bệ hạ chưa hề gặp qua, nhưng cũng có thể nghe thấy, bí thuật cung đình Đại Yến có thể nghiệm trinh tiết nữ tử tên là thủ cung sa."
Vệ Cẩn quả thật có nghe qua thủ cung sa, nhưng bí thuật này đã thất truyền rất lâu, hắn bán tín bán nghi đè lại điểm đỏ kia, vuốt ve xác minh qua lại.
“Nếu bệ hạ không tin, có thể mời thái y đến nghiệm chứng." Khương Nhiêu lúc này đã không còn nghĩ nhiều, nếu bỗng dưng gánh chịu tội danh này, chỉ có một đường chết.
Vệ Cẩn tạm dừng một lát, ánh mắt dọc theo bờ vai trần của nàng, bỗng nhiên người tiến lại gần, sắc mặt tàn nhẫn lạnh lùng, hắn tháo đai lưng Khương Nhiêu ra.
Khương Nhiêu nghẹn họng một chút, khôi phục lại nụ cười quyến rũ động lòng người.
Tay Vệ Cẩn đã dò tìm trong váy, mặc dù chỉ là đụng vào, cũng đủ để khiến nàng khó có thể chịu được.
Sắc mặt Vệ Cẩn theo động tác mà chuyển đổi trong nháy mắt, tầng mây đen kia dần dần tản ra.
Khương Nhiêu lùi thân lại, chỉ thấy trên đầu ngón tay của hắn rõ ràng lại có vết máu nhàn nhạt.
Thần kinh nàng vốn căng thẳng chợt buông lỏng, sau đó nàng tiến gần lại, Vệ Cẩn cầm lấy chiếc khăn, như là muốn lau tay.
Khương Nhiêu tưởng là mình hoa mắt nhìn lầm, ý cười trên khóe môi bên mặt Vệ Cẩn thoáng chốc biến mất.
Mới vừa rồi, ngón tay rõ ràng còn cảm thấy kia một tầng ngăn cách mềm mại kia.
Nàng thế nhưng vẫn là tấm thân xử nữ.
“Nếu bệ hạ còn chưa tin, như vậy hãy để y bà lại đây nghiệm thân nô tì." Khương Nhiêu khoác áo lên, cuộn mình lại, bởi vì đau đớn mà vẫn còn run rẩy.
“Không cần… Phương Hoa Các của nàng đã được thu dọn ổn thoả, chờ xử lý xong việc này, trẫm sẽ truyền thái y tới cho nàng điều dưỡng thân mình." Tuy rằng Vệ Cẩn khống chế cực tốt, nhưng Khương Nhiêu vẫn bén nhạy nhận ra sự biến hóa của hắn.
Mà thật rõ ràng, một nước cờ này, chính mình thắng trước một nước.
Nàng vẫn giữ tư thái điềm đạm đáng thương, không nói được một lời, cực kỳ giống bộ dáng bị oan ức.
Vệ Cẩn chưa bao giờ quẫn bách như thế, nay lại nhìn gương mặt yêu mị của nàng, tựa như cũng xen mấy phần thanh khiết.
Tóm lại, kết quả này đủ để đảo điên nhận thức của hắn. Đồng thời cũng đủ để thay đổi tâm ý của hắn.
“Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ, trả cho nàng một cái công đạo." Hắn tiến lại gần, thay Khương Nhiêu khép áo lại, ngữ khí thản nhiên, “Còn có, trẫm thu lại lời nói vừa rồi."
Khương Nhiêu mới đầu còn ngang bướng một chút, nhưng cứ ỡm ờ, mặc cho hắn làm gì thì làm, trong đầu cũng thở dài một cái.
Lại nhìn dáng vẻ hiếm khi chuyên chú nghiêm túc của hắn, lại khiến nàng mềm nhũn ra.
Tựa như vừa rồi khi hắn đùng đùng nổi giận tiến vào, giống như người bị oan ức mới chính là hắn, lại ngẩng đầu liếc mắt một cái, Khương Nhiêu đột nhiên cảm thấy, Vệ Cẩn này vẫn là có vài chỗ đáng yêu.
Giữa lúc lặng lẽ nhìn nhau, Vệ Cẩn đúng là khác hẳn ngày xưa, không hề khiêu khích trêu đùa, chẳng qua là khoác y phục lên rất nề nếp.
Một người cao cao tại thượng, tự phụ như hắn…
Khương Nhiêu cảm thấy lần oan ức này không hề uổng công, hoàn cảnh hiện giờ, so với lúc mới đến thì tốt hơn rất nhiều.
Nếu có cung nhân ở bên, nhìn thấy cảnh tượng Hoàng thượng “hầu hạ" nữ quan mặc quần áo, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng Vệ Cẩn vẫn cứ làm rất tự nhiên, giống như chuyện đương nhiên khi hắn để cho người khác hầu hạ. Khương Nhiêu ngẩn ngơ một lát, Hoàng thượng hầu hạ người khác, vẫn là rất có phong cách.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, Khương Nhiêu liền cảm thấy mình quả nhiên bị điên rồi, lại tin lão hổ là mèo con.
Tay Vệ Cẩn đã rời khỏi thân thể của nàng, tất cả cảm xúc đều biến mất trong nháy mắt, hắn hướng ra ngoài điện nói, “Mời Hoàng hậu, thái y lại đây."
Lại bắt mạch một lần, tất cả thái y trong Thái y viện đều chẩn ra hỉ mạch, Vệ Cẩn lạnh mặt không nói lời nào, thật lâu sau, một thái y trẻ tuổi chậm rãi ngẩng đầu lên, “Bẩm bệ hạ, vi thần từng nghe nói, có một loại kỳ dược tên là hoàng minh tử, nếu ăn vào mấy ngày thì có thể nhiễu loạn mạch tượng, dấu hiệu thai giả hiện ra."
Hoàng hậu đang ngồi khẽ động, Vệ Cẩn có chút đăm chiêu, “Trương Tuấn, ngươi cứ nói tiếp."
Khương Nhiêu lúc này đã vén một góc rèm sa, chỉ là cảm thấy giọng nói của vị thái y kia vô cùng quen thuộc, pha lẫn tiếng Hoàng hậu thỉnh thoảng vang lên.
Chốc lát, sự tình đại khái đã rõ ràng, một câu “Tra rõ ngự dược phòng và thượng thực cục" của Vệ Cẩn đã tuyên bố chấm dứt.
“Bệ hạ, nô tì có một chuyện muốn bẩm báo." Giọng nói mềm mại trong rèm sa truyền đến, Vệ Cẩn bước tới, mà trong điện, giữa đám thái y lần lượt lui ra, Trương Tuấn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía trên giường.
Rèm sa được vén lên, dáng người thướt tha của cô gái từ từ hiện ra, gương mặt như trăng sáng, sóng mắt giống như nước mùa thu lưu chuyển.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tuấn và Khương Nhiêu đều lập tức sững sờ.
Bởi vì thái y Trương Tuấn trước mắt, rõ ràng chính là Thượng thư công tử Trương Tuấn Chi.
Khương Nhiêu vội vàng dời ánh mắt, bởi vì Vệ Cẩn đã phát hiện ra có sự bất thường, may mắn thay, trước cửa điện trống không, Trương Tuấn kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
“Nếu đây là hiểu lầm, như vậy thần thiếp chắc chắn sẽ tra xét nghiêm ngặt." Hoàng hậu làm như mệt mỏi, Khương Nhiêu lại chuyển tầm mắt, cầm ống tay áo Vệ Cẩn, “Bẩm bệ hạ, nô tì đột nhiên nghĩ tới, triệu chứng thai giả này đúng là phát hiện trước đại điển."
Vệ Cẩn ra hiệu cho nàng nói tiếp, Khương Nhiêu liền nói liên tục, âm thanh mềm mại, tựa như dẫn theo ý tứ mê hoặc, vừa nói vừa hồi tưởng, “Ngay tại đêm trước, nô tì cùng Diêu chưởng bảo của ti bảo đang dùng cơm, đúng là Hoàng hậu nương nương thưởng canh, hương vị vô cùng tốt, nhưng chưa kịp ăn xong đã phun hết ra…"
Nhân chứng, vật chứng đều ở đây, không thể nghi ngờ hai chữ Hoàng hậu này chính là chỗ mấu chốt.
Khương Nhiêu có thể kết luận trong lòng, chuyện này căn bản chính là Hoàng hậu mượn cớ để trừ khử mình, chỉ là nàng ta quên một bước, rất tin lời đồn đãi, sẽ không ngờ rằng thân thể mình vẫn còn trong sạch.
Kỳ thật, ngay cả chính Khương Nhiêu cũng không dám xác định mình còn trong sạch, nhưng thủ cung sa này là bằng chứng.
Hơn nữa, Hoàng hậu hẳn là không dự đoán được, Phùng Uyên dám làm trái ý nàng ta, không có động thủ.
Nhưng nàng cũng biết, Hoàng thượng tuyệt đối không gây khó dễ cho Hoàng hậu, cuối cùng cũng sẽ tìm người chịu tội thay thôi.
Sắc mặt Hoàng hậu nhàn nhạt cứng lại, nhưng rất nhanh đã ra vẻ nghiêm túc nhíu mày, “Có lẽ thuốc này có người mưu tính trước đã lâu, Lục thượng lần này nên kiểm tra một phen."
Vệ Cẩn gật gật đầu, “Trẫm còn có một chuyện muốn nói cho Hoàng hậu."
“Thần thiếp xin nghe."
“Tấn Khương thượng nghi làm ngự thị, ban thưởng Phương Hoa Các bên Hàm Nguyên Điện, cùng Toàn Cơ chia nhau xử lý công việc hàng ngày." Vệ Cẩn đã đứng lên, hình như là thông báo, cũng không tính nghe ý kiến Hoàng hậu.
Ngự thị đường đường là quan nhị phẩm, người hưởng thụ chức quan ngự thị có cung xá của riêng mình, thuộc hạ phân công bốn thị nữ hầu hạ, có dụ lệnh có thể ra vào các cung, đãi ngộ này so với tiểu chủ bình thường còn cao hơn rất nhiều.
Ý nghĩa của việc này, nay trong hậu cung, ngoại trừ Dung Chân cô cô bên người Tịnh Thái hậu, trong nữ quan, Khương Nhiêu chính là nhân tài kiệt xuất!
Một câu nói này, ngay cả Khương Nhiêu xưa nay bình tĩnh cũng không khỏi sửng sốt một chút, cái chuyện cá chép vượt long môn này… hơi quá nhanh thì phải?
Vệ Cẩn giữ vai nàng, Khương Nhiêu tất nhiên là theo sát, kiều mỵ cẩn thận, tư thái kia thật giống như mèo con dính người.
Trong mắt người khác, đây quả nhiên là hồng nhan mê hoặc chủ, nhưng Hoàng thượng quả thật rất hưởng thụ, đây là điều vĩnh viễn khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân.
“Thần thiếp tuân chỉ, sáng mai sẽ đưa sổ tay quan ấn đến Hàm Nguyên Điện."
Hoàng hậu khom người hành lễ, nhìn theo hai người rời đi.
Lưu Ly lại đỡ nàng dậy, nàng cũng là lộ ý cười châm chọc, “Đã an bài thoả đáng chưa?"
Lưu Ly cười gật đầu, “Các mẩu vụn của hoàng minh tử được đặt ở thượng thực cục và nhà bếp sau Linh Tê Cung, còn lại, cứ xem các nàng định tội thế nào."
“Ngươi làm tốt lắm, bãi giá hồi cung thôi." Dưới vẻ đẹp mỹ lệ, Hoàng hậu hoa y mặt ngọc sáng rọi khiếp người, bước lên phượng liễn uyển chuyển mà đi.
—
Không ngoài dự đoán, lúc Khương Nhiêu đang ở thư phòng Hàm Nguyên Điện sao chép văn thư thì nhận được tin tức, Toàn Cơ lại đây thở dài, nói là nữ quan hãm hại nàng đã nhận tội, bã thuốc cũng tìm được, vụ án này rất nhanh sẽ được giải quyết.
Nữ quan nhận tội thay, Khương Nhiêu quả thật có quen, đúng là Mẫn Nhi của ti thiện thượng thực cục, chính vì vậy, nàng càng thêm đề phòng Hoàng hậu.
Mẫn Nhi nhiều ngày trước từng có xung đột với Khương Nhiêu, mà thái độ của Mẫn Nhi không tốt, tính tình đanh đá, tội danh này ném lên trên đầu nàng ta, thật là tâm phục khẩu phục, không có ai hoài nghi cái đích mà mọi người cùng hướng tới.
Nhưng Khương Nhiêu thật không ngờ, Linh Tê Cung cũng chịu liên lụy, nhưng Hoàng thượng cũng không biểu hiện quá nhiều, Liễu Tần đã đuổi thị nữ lấy nhầm thuốc đi rồi, trừng phạt nhỏ để cảnh cáo lớn.
Ngay cả sinh hoạt hàng ngày của mình Hoàng hậu đều có thể biết tường tận, có thể thấy được cơ sở ngầm trong cung quả thật rất rộng.
Dừng bút một chút, trên mặt Khương Nhiêu lộ ra vẻ vui mừng, “Đa tạ cô cô đã báo cho biết, ta đã cởi được oan khuất."
Toàn Cơ lại cười nhạt chối từ, “Đều là ý của Hoàng thượng, nay chúng ta cùng phụng dưỡng ngự tiền, chức vị giống nhau, gọi thẳng tục danh là được rồi."
“Xử tội chết." Khương Nhiêu bình tĩnh trả lời, thái độ như vậy hiển nhiên chọc giận Hoàng thượng.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Vệ Cẩn hung hăng nắm lấy cằm nàng, dùng sức hất qua một bên, “Lúc trước trẫm không nên giữ ngươi lại."
Khương Nhiêu che mặt, gằn từng tiếng, “Nô tì không có thai, là thái y chẩn đoán sai."
Vệ Cẩn lại khinh thường giật giật khóe môi, “Ngươi thật đúng là tính xấu không đổi, mạnh miệng thật."
Bên trong yên tĩnh trở lại, lúc Vệ Cẩn quay đầu lại, chỉ thấy Khương Nhiêu đã lặng lẽ cởi bỏ ngoại sam.
Hắn giận dữ mà cười, “Lại muốn giở trò cũ sao?"
Khương Nhiêu cắn môi không đáp, nhanh chóng lộ ra một cánh tay.
Cánh tay trơn bóng như ngọc chậm rãi đưa ra trước mắt Vệ Cẩn, cái loại mùi thơm tự nhiên của cơ thể mơ hồ phảng phất, ánh mắt dời đi, Vệ Cẩn dần dần nhìn chăm chú.
Hắn nâng tay, đè lên nốt ruồi son đỏ sẫm kia, lại nhìn về phía Khương Nhiêu.
“Mặc dù bệ hạ chưa hề gặp qua, nhưng cũng có thể nghe thấy, bí thuật cung đình Đại Yến có thể nghiệm trinh tiết nữ tử tên là thủ cung sa."
Vệ Cẩn quả thật có nghe qua thủ cung sa, nhưng bí thuật này đã thất truyền rất lâu, hắn bán tín bán nghi đè lại điểm đỏ kia, vuốt ve xác minh qua lại.
“Nếu bệ hạ không tin, có thể mời thái y đến nghiệm chứng." Khương Nhiêu lúc này đã không còn nghĩ nhiều, nếu bỗng dưng gánh chịu tội danh này, chỉ có một đường chết.
Vệ Cẩn tạm dừng một lát, ánh mắt dọc theo bờ vai trần của nàng, bỗng nhiên người tiến lại gần, sắc mặt tàn nhẫn lạnh lùng, hắn tháo đai lưng Khương Nhiêu ra.
Khương Nhiêu nghẹn họng một chút, khôi phục lại nụ cười quyến rũ động lòng người.
Tay Vệ Cẩn đã dò tìm trong váy, mặc dù chỉ là đụng vào, cũng đủ để khiến nàng khó có thể chịu được.
Sắc mặt Vệ Cẩn theo động tác mà chuyển đổi trong nháy mắt, tầng mây đen kia dần dần tản ra.
Khương Nhiêu lùi thân lại, chỉ thấy trên đầu ngón tay của hắn rõ ràng lại có vết máu nhàn nhạt.
Thần kinh nàng vốn căng thẳng chợt buông lỏng, sau đó nàng tiến gần lại, Vệ Cẩn cầm lấy chiếc khăn, như là muốn lau tay.
Khương Nhiêu tưởng là mình hoa mắt nhìn lầm, ý cười trên khóe môi bên mặt Vệ Cẩn thoáng chốc biến mất.
Mới vừa rồi, ngón tay rõ ràng còn cảm thấy kia một tầng ngăn cách mềm mại kia.
Nàng thế nhưng vẫn là tấm thân xử nữ.
“Nếu bệ hạ còn chưa tin, như vậy hãy để y bà lại đây nghiệm thân nô tì." Khương Nhiêu khoác áo lên, cuộn mình lại, bởi vì đau đớn mà vẫn còn run rẩy.
“Không cần… Phương Hoa Các của nàng đã được thu dọn ổn thoả, chờ xử lý xong việc này, trẫm sẽ truyền thái y tới cho nàng điều dưỡng thân mình." Tuy rằng Vệ Cẩn khống chế cực tốt, nhưng Khương Nhiêu vẫn bén nhạy nhận ra sự biến hóa của hắn.
Mà thật rõ ràng, một nước cờ này, chính mình thắng trước một nước.
Nàng vẫn giữ tư thái điềm đạm đáng thương, không nói được một lời, cực kỳ giống bộ dáng bị oan ức.
Vệ Cẩn chưa bao giờ quẫn bách như thế, nay lại nhìn gương mặt yêu mị của nàng, tựa như cũng xen mấy phần thanh khiết.
Tóm lại, kết quả này đủ để đảo điên nhận thức của hắn. Đồng thời cũng đủ để thay đổi tâm ý của hắn.
“Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ, trả cho nàng một cái công đạo." Hắn tiến lại gần, thay Khương Nhiêu khép áo lại, ngữ khí thản nhiên, “Còn có, trẫm thu lại lời nói vừa rồi."
Khương Nhiêu mới đầu còn ngang bướng một chút, nhưng cứ ỡm ờ, mặc cho hắn làm gì thì làm, trong đầu cũng thở dài một cái.
Lại nhìn dáng vẻ hiếm khi chuyên chú nghiêm túc của hắn, lại khiến nàng mềm nhũn ra.
Tựa như vừa rồi khi hắn đùng đùng nổi giận tiến vào, giống như người bị oan ức mới chính là hắn, lại ngẩng đầu liếc mắt một cái, Khương Nhiêu đột nhiên cảm thấy, Vệ Cẩn này vẫn là có vài chỗ đáng yêu.
Giữa lúc lặng lẽ nhìn nhau, Vệ Cẩn đúng là khác hẳn ngày xưa, không hề khiêu khích trêu đùa, chẳng qua là khoác y phục lên rất nề nếp.
Một người cao cao tại thượng, tự phụ như hắn…
Khương Nhiêu cảm thấy lần oan ức này không hề uổng công, hoàn cảnh hiện giờ, so với lúc mới đến thì tốt hơn rất nhiều.
Nếu có cung nhân ở bên, nhìn thấy cảnh tượng Hoàng thượng “hầu hạ" nữ quan mặc quần áo, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng Vệ Cẩn vẫn cứ làm rất tự nhiên, giống như chuyện đương nhiên khi hắn để cho người khác hầu hạ. Khương Nhiêu ngẩn ngơ một lát, Hoàng thượng hầu hạ người khác, vẫn là rất có phong cách.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, Khương Nhiêu liền cảm thấy mình quả nhiên bị điên rồi, lại tin lão hổ là mèo con.
Tay Vệ Cẩn đã rời khỏi thân thể của nàng, tất cả cảm xúc đều biến mất trong nháy mắt, hắn hướng ra ngoài điện nói, “Mời Hoàng hậu, thái y lại đây."
Lại bắt mạch một lần, tất cả thái y trong Thái y viện đều chẩn ra hỉ mạch, Vệ Cẩn lạnh mặt không nói lời nào, thật lâu sau, một thái y trẻ tuổi chậm rãi ngẩng đầu lên, “Bẩm bệ hạ, vi thần từng nghe nói, có một loại kỳ dược tên là hoàng minh tử, nếu ăn vào mấy ngày thì có thể nhiễu loạn mạch tượng, dấu hiệu thai giả hiện ra."
Hoàng hậu đang ngồi khẽ động, Vệ Cẩn có chút đăm chiêu, “Trương Tuấn, ngươi cứ nói tiếp."
Khương Nhiêu lúc này đã vén một góc rèm sa, chỉ là cảm thấy giọng nói của vị thái y kia vô cùng quen thuộc, pha lẫn tiếng Hoàng hậu thỉnh thoảng vang lên.
Chốc lát, sự tình đại khái đã rõ ràng, một câu “Tra rõ ngự dược phòng và thượng thực cục" của Vệ Cẩn đã tuyên bố chấm dứt.
“Bệ hạ, nô tì có một chuyện muốn bẩm báo." Giọng nói mềm mại trong rèm sa truyền đến, Vệ Cẩn bước tới, mà trong điện, giữa đám thái y lần lượt lui ra, Trương Tuấn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía trên giường.
Rèm sa được vén lên, dáng người thướt tha của cô gái từ từ hiện ra, gương mặt như trăng sáng, sóng mắt giống như nước mùa thu lưu chuyển.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tuấn và Khương Nhiêu đều lập tức sững sờ.
Bởi vì thái y Trương Tuấn trước mắt, rõ ràng chính là Thượng thư công tử Trương Tuấn Chi.
Khương Nhiêu vội vàng dời ánh mắt, bởi vì Vệ Cẩn đã phát hiện ra có sự bất thường, may mắn thay, trước cửa điện trống không, Trương Tuấn kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
“Nếu đây là hiểu lầm, như vậy thần thiếp chắc chắn sẽ tra xét nghiêm ngặt." Hoàng hậu làm như mệt mỏi, Khương Nhiêu lại chuyển tầm mắt, cầm ống tay áo Vệ Cẩn, “Bẩm bệ hạ, nô tì đột nhiên nghĩ tới, triệu chứng thai giả này đúng là phát hiện trước đại điển."
Vệ Cẩn ra hiệu cho nàng nói tiếp, Khương Nhiêu liền nói liên tục, âm thanh mềm mại, tựa như dẫn theo ý tứ mê hoặc, vừa nói vừa hồi tưởng, “Ngay tại đêm trước, nô tì cùng Diêu chưởng bảo của ti bảo đang dùng cơm, đúng là Hoàng hậu nương nương thưởng canh, hương vị vô cùng tốt, nhưng chưa kịp ăn xong đã phun hết ra…"
Nhân chứng, vật chứng đều ở đây, không thể nghi ngờ hai chữ Hoàng hậu này chính là chỗ mấu chốt.
Khương Nhiêu có thể kết luận trong lòng, chuyện này căn bản chính là Hoàng hậu mượn cớ để trừ khử mình, chỉ là nàng ta quên một bước, rất tin lời đồn đãi, sẽ không ngờ rằng thân thể mình vẫn còn trong sạch.
Kỳ thật, ngay cả chính Khương Nhiêu cũng không dám xác định mình còn trong sạch, nhưng thủ cung sa này là bằng chứng.
Hơn nữa, Hoàng hậu hẳn là không dự đoán được, Phùng Uyên dám làm trái ý nàng ta, không có động thủ.
Nhưng nàng cũng biết, Hoàng thượng tuyệt đối không gây khó dễ cho Hoàng hậu, cuối cùng cũng sẽ tìm người chịu tội thay thôi.
Sắc mặt Hoàng hậu nhàn nhạt cứng lại, nhưng rất nhanh đã ra vẻ nghiêm túc nhíu mày, “Có lẽ thuốc này có người mưu tính trước đã lâu, Lục thượng lần này nên kiểm tra một phen."
Vệ Cẩn gật gật đầu, “Trẫm còn có một chuyện muốn nói cho Hoàng hậu."
“Thần thiếp xin nghe."
“Tấn Khương thượng nghi làm ngự thị, ban thưởng Phương Hoa Các bên Hàm Nguyên Điện, cùng Toàn Cơ chia nhau xử lý công việc hàng ngày." Vệ Cẩn đã đứng lên, hình như là thông báo, cũng không tính nghe ý kiến Hoàng hậu.
Ngự thị đường đường là quan nhị phẩm, người hưởng thụ chức quan ngự thị có cung xá của riêng mình, thuộc hạ phân công bốn thị nữ hầu hạ, có dụ lệnh có thể ra vào các cung, đãi ngộ này so với tiểu chủ bình thường còn cao hơn rất nhiều.
Ý nghĩa của việc này, nay trong hậu cung, ngoại trừ Dung Chân cô cô bên người Tịnh Thái hậu, trong nữ quan, Khương Nhiêu chính là nhân tài kiệt xuất!
Một câu nói này, ngay cả Khương Nhiêu xưa nay bình tĩnh cũng không khỏi sửng sốt một chút, cái chuyện cá chép vượt long môn này… hơi quá nhanh thì phải?
Vệ Cẩn giữ vai nàng, Khương Nhiêu tất nhiên là theo sát, kiều mỵ cẩn thận, tư thái kia thật giống như mèo con dính người.
Trong mắt người khác, đây quả nhiên là hồng nhan mê hoặc chủ, nhưng Hoàng thượng quả thật rất hưởng thụ, đây là điều vĩnh viễn khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân.
“Thần thiếp tuân chỉ, sáng mai sẽ đưa sổ tay quan ấn đến Hàm Nguyên Điện."
Hoàng hậu khom người hành lễ, nhìn theo hai người rời đi.
Lưu Ly lại đỡ nàng dậy, nàng cũng là lộ ý cười châm chọc, “Đã an bài thoả đáng chưa?"
Lưu Ly cười gật đầu, “Các mẩu vụn của hoàng minh tử được đặt ở thượng thực cục và nhà bếp sau Linh Tê Cung, còn lại, cứ xem các nàng định tội thế nào."
“Ngươi làm tốt lắm, bãi giá hồi cung thôi." Dưới vẻ đẹp mỹ lệ, Hoàng hậu hoa y mặt ngọc sáng rọi khiếp người, bước lên phượng liễn uyển chuyển mà đi.
—
Không ngoài dự đoán, lúc Khương Nhiêu đang ở thư phòng Hàm Nguyên Điện sao chép văn thư thì nhận được tin tức, Toàn Cơ lại đây thở dài, nói là nữ quan hãm hại nàng đã nhận tội, bã thuốc cũng tìm được, vụ án này rất nhanh sẽ được giải quyết.
Nữ quan nhận tội thay, Khương Nhiêu quả thật có quen, đúng là Mẫn Nhi của ti thiện thượng thực cục, chính vì vậy, nàng càng thêm đề phòng Hoàng hậu.
Mẫn Nhi nhiều ngày trước từng có xung đột với Khương Nhiêu, mà thái độ của Mẫn Nhi không tốt, tính tình đanh đá, tội danh này ném lên trên đầu nàng ta, thật là tâm phục khẩu phục, không có ai hoài nghi cái đích mà mọi người cùng hướng tới.
Nhưng Khương Nhiêu thật không ngờ, Linh Tê Cung cũng chịu liên lụy, nhưng Hoàng thượng cũng không biểu hiện quá nhiều, Liễu Tần đã đuổi thị nữ lấy nhầm thuốc đi rồi, trừng phạt nhỏ để cảnh cáo lớn.
Ngay cả sinh hoạt hàng ngày của mình Hoàng hậu đều có thể biết tường tận, có thể thấy được cơ sở ngầm trong cung quả thật rất rộng.
Dừng bút một chút, trên mặt Khương Nhiêu lộ ra vẻ vui mừng, “Đa tạ cô cô đã báo cho biết, ta đã cởi được oan khuất."
Toàn Cơ lại cười nhạt chối từ, “Đều là ý của Hoàng thượng, nay chúng ta cùng phụng dưỡng ngự tiền, chức vị giống nhau, gọi thẳng tục danh là được rồi."
Tác giả :
Phồn Hoa Ca Tẫn