Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 48: Giường là có thể lên như vậy
Biến thái chính là khi cô đơn đến cực điểm , sau đó trong lòng bắt đầu vặn vẹo, diễn biến của giai đoạn ban đầu chính là thói quen của người nào đó khác với đại bộ phận mọi người , diễn biến của giai đoạn giữa thì phải gọi là cầm thú !
An công tử có gương mặt hồ ly tinh , nhìn kiểu gì thì đều là đang trong giai đoạn giữa , đây rõ ràng chính là cầm thú , chỉ tiếc lúc ấy ta một chút cũng chưa nhìn ra được là anh ấy có bản chất cầm thú như vậy .
Tiệc rượu đã sớm xong, tòa khách sạn to như vậy trở lên im ắng hơn , có chút tịch liêu. Ta cảm giác được từng cơn say, cũng may An Tùy Dụ ở bên cạnh , ta có thể đem mình vắt lên người anh ấy , bằng không khẳng định là nửa bước khó đi.
Nếu Bối Quả Quả mà thấy khẳng định là muốn khen ngợi ta , ta đã có thể dùng thành ngữ trôi chảy.
Ngay tại thời điểm ta bởi vì điều này mà có chút đắc chí , ta cảm thấy mí mắt bắt đầu nặng trịch , ta kéo áo An công tử hỏi: “Em đây là làm sao vậy?"
Anh ấy nửa ôm nửa kéo ta, “Em uống nhiều , lần sau không cho em uống nhiều rượu như vậy nữa ."
Ta cảm giác được mình liên tiếp bị trượt, vài lần đều sắp ngồi xuống đất , ta chu miệng lên, “Anh thật vô dụng! Đều không ôm được em , anh xem em bị rơi rồi đây nè ."
An công tử ngồi xổm xuống, làm bộ sẽ đem ta ôm lấy.
Ta lại bắt đầu nổi điên, dính trên mặt đất không chịu đứng lên, vung cánh tay không cho anh ấy tới gần.
“Đừng náo loạn, nghe lời , chúng ta về nhà thôi ." Anh ấy dịu dàng dỗ ta.
Ta cười lạnh vài tiếng, “Đừng cho là em không biết anh muốn làm gì , em sẽ không trở về với anh , động cơ của anh không thuần khiết ! An công tử , trong óc anh vốn không có một chút tư tưởng tốt , anh rất đáng giận , anh đem em quá chén , anh cố ý ! Em không đi , sẽ không đi đâu !"
Khuôn mặt của An Tùy Dụ đột nhiên lập tức phóng đại ở trước mắt ta , anh ấy đè lại bả vai của ta , “Em có đứng dậy hay không ?"
“Bà đây không đứng dậy đấy ! Tôi xem anh có thể làm gì tôi nào!" Ta há miệng cười ngây ngô , căn bản là không phát hiện những người đang dừng bước trên con đường lớn này vì chúng ta .
Bọn họ đều đang khe khẽ nói nhỏ, dù sao ở nơi xa hoa như vậy , người mặc lễ phục có giá trị xa xỉ tranh cãi ầm ĩ tự nhiên sẽ làm cho người ta xúm lại xem náo nhiệt .
Nhưng là khi đó ta liền giống như Hỉ Nhi , căn bản không biết cái gì gọi là Bạch Mao Nữ , cứ liên tiếp làm ầm ĩ, tác dụng của cồn làm cho ta hưng phấn như gà chọi vậy . Thế cho nên về sau ta đều hoài nghi , An công tử cho ta uống không phải là rượu mà là thuốc kích thích a!
“Tô Nhuận! Em mau đứng lên cho anh !" An công tử gầm nhẹ, cởi áo khoác ra vây quanh chân của ta , đồng thời anh ấy còn nói bằng giọng điệu khó chịu với những người đang lén lút lấy máy chụp ảnh xung quanh , “Tôi vốn tưởng rằng phóng viên là bạn bè , nguyên lai thật đúng là cẩu tử (paparazi) . Nếu để cho tôi phát hiện vị hôn thê của tôi có bất kỳ ảnh chụp không hay nào xuất hiện trên các mặt báo hoặc các loại truyền thông , thì tập đoàn An thị chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!"
Bên tai ta cứ ong ong hết cả lên , cảm giác được số người vây xem đã ít đi . Nhịn không được bĩu môi, “Anh chỉ thích ỷ thế ăn hiếp người , An công tử anh thực không phải thứ hay ho!"
“Được rồi được rồi , anh không phải thứ hay ho , theo anh về nhà được không?" Anh đây lại đây dỗ dành ta, lần này càng thêm dịu dàng.
Chỉ tiếc, cạm bẫy dịu dàng ở trước tường đồng vách sắt như ta đây là không có tác dụng !
“Không đi, tôi không đi đấy ! Đi theo anh sẽ không có chuyện tốt!" Ta tiếp tục khóc lóc om sòm trên mặt đất , chỉ còn kém mỗi lăn lộn .
Đồng chí Kỷ Hoài nói, là phụ nữ thì thỉnh thoảng cũng nên làm nũng , đàn ông sẽ càng ngày càng thương càng yêu chiều , mình nói cái gì đều phải nghe theo . Cho nên, ta liền nương hơi rượu làm nũng với An công tử , hoàn toàn là vì ta nghĩ đến chuyện ở tiệc rượu anh ấy nói rằng chúng ta đính hôn .
Làm một thanh niên sinh trưởng dưới lá cờ đỏ , ta nhất định phải thề sống chết bảo vệ quyền lợi của mình , không thể để anh ấy nói cái gì liền là cái đó được. Nhưng là vì anh ấy là thủ trưởng của ta , vì tiền thưởng , ta vẫn phải chú ý phương pháp.
Nhưng là lúc ấy đầu lưỡi ta đều thắt lại , thì đầu lại làm sao có thể không thắt cơ chứ ? Nghĩ và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau !
An công tử nhìn ta gây nháo rối tinh rối mù , bỗng nhiên đứng sang một bên trông như đang xem diễn , ta tự mình náo loạn một lát cảm thấy không có ý nghĩa , liền ngẩng đầu lên nhìn anh ấy , kỳ quái là ta phát giác trước mắt lại có hai anh ấy.
“Nháo đủ chưa ? Nháo đủ về thì về nhà thôi. Không phải là em không dám theo anh trở về đấy chứ ? Tô Nhuận em đừng tự mình làm cao , căn bản là anh chả muốn làm thế nào , nếu em không đứng dậy thì tự mình ngồi đần ở đó đi. Anh đi trước." An công tử nói xong thế nhưng xoay người muốn đi luôn .
Ta nóng nảy kích động , lập tức nhảy dựng lên, loạng choạng đi đến trước mặt anh ấy , dùng đôi tay ôm lấy mặt anh ấy , trong lúc vì tìm được khuôn mặt đó ta còn mất rất nhiều sức lực , ta lắc lắc đầu, cố gắng muốn cho mình thấy rõ ràng một chút.
“Anh đừng có xem thường bà đây!" Ta thực khẳng định.
“Em muốn làm gì? Buông tay." Hình như là anh ấy hoảng sợ?
Ta cười hắc hắc, “Nếu em không buông thì anh có thể làm gì em nào?"
“Anh kêu người a! Em là đồ nữ lưu manh!" Anh ấy như vậy là tiếp tục hoảng sợ sao ?
Ta bị hoa mắt nên đã không thấy rõ lắm những điều này , ta cười càng thêm làm càn, dám nói ta lưu manh, ta làm người thuần khiết như vậy , lại còn dám nói ta lưu manh sao ? Lòng sinh ta giận dữ , lớn gan lớn mật , “Thế thì em sẽ lưu manh cho anh xem!"
Ta kiễng mũi chân, định hôn lên môi anh ấy , chỉ tiếc rằng ta đã xem nhẹ vấn đề chiều cao của bản thân mình , môi của ta đánh vào trên cằm anh ấy , từng đợt đau đớn lan tràn . Ta hung tợn trừng anh ấy , sau đó ôm lấy cổ anh ấy , bắt buộc anh ấy cúi người , thế mới đủ đến bờ môi của anh ấy.
Ta không chút khách khí , cắn loạn lên bờ môi của anh ấy một chút, gắn bó xen kẽ , phát ra tiếng vang chậc chậc . Ta cười điên cuồng ở trong lòng , An công tử anh cũng có ngày hôm nay à , bà đây không phát uy thì anh vĩnh viễn đều đối đãi với tôi như con mèo bệnh .
Bỗng nhiên lúc ấy ta cảm giác được trên lưng mình có hai cánh tay, hai cái cánh tay này đang dùng sức gắt gao ôm lấy ta , môi của ta có chút đau, tựa hồ bị va phải nhưng điểm chết người là trong miệng ta lại nhiều hơn một cái đầu lưỡi?
Ta đần độn còn không hiểu được đây là cái tình huống gì , An công tử đã ôm ta ngã xuống chiếc giường lớn của khách sạn , chiếc giường này mềm mại đến cực điểm, thời điểm hai người chúng ta ngã xuống , toàn thân đều lún ở bên trong, anh ấy nhắm mắt lại, hôn lấy đôi môi của ta, từng đợt tê dại nảy lên .
Hơi thở ấm áp của anh ấy chạy ở trên mặt của ta , tay anh ấy tựa hồ không biết đang đùa nghịch gì ở chiếc váy của ta, anh ấy cắn môi ta , tia đau đớn này làm cho ta lập tức tỉnh táo lại , cơn say rượu nhất thời tiêu tán.
Ta hoảng sợ vạn phần trừng mắt nhìn anh ấy , hai tay mạnh mẽ đẩy anh ấy , miệng phát ra tiếng ô ô kháng nghị.
An công tử đặt ở trên người ta , cái thân thể nhỏ bé của anh ấy thế mà ta cũng chả đẩy ra nổi , anh ấy thật giống như một con bạch tuộc bám chặt lấy ta , làm cho ta không thể động đậy. Anh ấy buông môi, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước dừng ở trên mặt ta , thanh âm mị hoặc giống như đã dùng phần mềm xử lý qua, “Làm sao vậy?"
Chiếc áo sơmi của anh ấy được mở ra, cặp xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, ta nhịn không được nuốt nước miếng một cái , cặp xương này thật đẹp hơn xương vịt.
Những ngón tay của An công tử luồn vào trong mái tóc của ta , mềm nhẹ vuốt ve .
Toàn thân ta đều không được tự nhiên, hơn nữa tư thế này làm cho ta cảm thấy không quá bình thường, trong lòng ta nghĩ , ta tuyệt đối không thể biểu hiện ra bộ dáng bỡ ngỡ quê mùa được , ta phải bình tĩnh, ta phải có khí thế, ta phải thật mạnh mẽ hung hãn , vì thế ta nói, “Sao lại thế này, sao anh lại ở trên em ?"
An công tử xì một tiếng nở nụ cười, “Em muốn ở mặt trên sao ?"
Trong nháy mắt mặt của ta còn hồng hơn cả Quan công , ta cảm giác mình đã hồng đến tận cổ chân , thằng nhãi này còn cười quyến rũ như vậy , còn cười mê người như vậy . Cái dạng này của anh ấy rõ rành rành là hình tượng tiểu thụ trong đam mỹ a! Ta mà là đàn ông , ta tuyệt đối sẽ XXOO anh ấy a!
Tay của ta không cẩn thận đụng đến ngực anh ấy , nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm ta lập tức rụt tay lại , cười khan vài tiếng, “Anh phát sốt , bị bệnh a, mau đi nghỉ ngơi đi ."
“Ừm, cần vận động một chút cho đổ mồ hôi." Anh ấy nói mà mặt không đổi sắc .
Mà ta quả thực xấu hổ vô cùng, ta là người hoàn toàn không có kinh nghiệm ở trong tình huống không đươc chuẩn bị tốt này , trước kia chừng mực lớn nhất giữa ta và Đường Duy Cầm cũng chỉ là ta nắm tay cậu ấy , mà từ khi ở bên An công tử đã lặp đi lặp lại nhiều lần đột phá chừng mực của chính mình . Điểm chết người là ta thế nhưng lại còn hưng phấn, hôm nay thật sự không nên uống rượu a!
“Vốn cũng không có việc gì , ai cho em ở trước công chúng hôn anh , ai cho em mặc váy lại còn muốn khóc lóc om sòm trên mặt đất , ai cho em …trắng như vậy cớ chứ."
Anh ấy nhẹ giọng nói xong, ta đần người ra , trắng ? Anh ấy nói trắng nào ? Thật lâu sau, ta mới biết được, anh ấy không phải khen làn da ta trắng mà là nói ta không có chỉ số thông minh, nói ta là Tiểu Bạch, nha nha phỉ nhổ vào ! Chỉ số thông minh của bà đây có thể so sánh với cả Hỉ Dương Dương (một nhân vật hoạt hình)!
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em , đừng sợ, hãy tin anh."
Có quỷ! Ta ở trong lòng nói tiếp một câu, tin tưởng An công tử còn không bằng từ bắt đầu hôm nay trở đi thờ phụng Hắc Bạch vô thường!
Nhưng là thực đáng tiếc, khi ta nhìn thấy lồng ngực khỏe khoắn cùng với sáu khối cơ bụng của anh ấy , ta liền hoa lệ mà văng máu mũi lên . Thằng nhãi này hoàn toàn không có nhân tính, để mặc ta chảy máu mũi , mà anh ấy hôn sạch toàn thân của ta , cuối cùng chúng ta biến hóa thành Adam và Eva .
Kết quả là …, sau đó … , cuối cùng là … ( mọi người biết mà ), tóm lại An công tử nói đó là thiên lôi câu địa hỏa, ta thì nói đây là hành động lừa bán cô gáivị thành niên , vô sỉ a!
Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác được trên người có cánh tay đè nặng qua , ngay sau đó cảm giác được này cái chăn thực trơn , cuối cùng ta quay đầu lại thấy bộ mặt vô cùng thê thảm mặt kia của An công tử , nhất thời không nhịn xuống được mà kêu lên the thé . Vì sao nói là vô cùng thê thảm ? Là vì trên mặt anh ấy có rất nhiều dấu vết màu đỏ, hình như là vết cào.
“Lưu manh a! Đồ lưu manh, cầm thú a!" Ta từ trong lòng anh ấy trốn ra , ôm chăn ngồi ở đầu giường bên kia, ngày hôm qua thế nhưng không phải nằm mơ, thằng nhãi này quá độc ác, dám thật sự xuống tay!
An công tử cũng chưa mở thèm mở mắt ra , duỗi tay ra thế nhưng chuẩn xác tìm được rồi cổ tay của ta , sau đó dùng sức kéo, đem ta một lần nữa kéo vào trong lòng anh ấy .
“An Tùy Dụ anh anh anh…" Ta nghĩ nửa ngày không biết nên chỉ trích anh ấy như thế nào , cuối cùng là đần độn nói ra một câu, “Anh không thể nhẹ chút sao !"
An công tử thế mới chậm rãi mở to mắt, hôn một cái ở trên môi của ta , lại một lần nữa đưa tới tiếng thét chói tai của ta , “Phi lễ a! Em là người thuần khiết như vậy mà anh cũng xuống tay được!"
Ta dùng gối đầu đập anh ấy , anh ấy cũng không né tránh, để mặc ta, một lúc sau anh ấy mới nói, “Ngày hôm qua là em áp đảo anh ."
Động tác của ta lập tức cứng ngắc lại, “Anh nói cái gì? Em áp đảo anh ư? Rõ ràng là anh!"
An công tử thở dài, nói có chút u oán , “Em quên ư , ngày hôm qua em chất vấn anh vì sao là anh ở mặt trên, sau đó không phải đổi thành em đè anh sao?"
“Hả?" Ta run rẩy một trận, thằng nhãi này, thằng nhãi này, anh ấy thế nhưng …! Phỉ nhổ vào! Ngôn ngữ của ta thế nhưng cũng có lúc vấp váp , anh ấy thật là đồ xảo quyệt !
“Tô Nhuận, em phải chịu trách nhiệm , em xem trên mặt anh đây ."
Ta liếc trên những dấu ấn màu hồng trên mặt anh ấy , sau đó nói, “Anh COSPLAY người nhện à? Rất thời trang a, mua mũ trùm đầu ở đâu vậy ? Bao nhiêu tiền a?"
“Mũ trùm đầu? Em đã bao giờ thấy qua người nào hóa trang như vậy chưa hả ? Đây là kiệt tác của em đó ! Chẳng lẽ em đều quên sao? Tô Nhuận em điên rồi , cào trên lưng còn chưa đủ, em lại còn cào lên mặt anh , em để cho anh đi ra ngoài gặp người thế nào đây , em để cho anh đi làm thế nào đây? Em…"
“Em không có tiền!"
Ta nhanh chóng cướp lời, ta đều đã biết các chiêu số của thằng nhãi này , động một tí là mượn lý do anh ấy không đi làm được , bởi vậy mà công ty bị hao tổn để uy hiếp ta, tính gộp lại thì đều là đòi bồi thường tiền.
“Anh biết em không có tiền, em còn nợ anh hai vạn chín ngàn bát đồng , đến bây giờ còn chưa trả đâu . Như vậy đi, em tính toán xem tiền lương trong mấy ngày tĩnh dưỡng , còn có tiền thuốc men gì đó , Tô Nhuận chúng ta lập tiếp cái giấy nợ trừ dần từ tiền lương của em đi . Em thấy thế nào?" Khi anh ấy nói những lời này thế nhưng mặt không đỏ tim không gia tốc, dáng vẻ đứng đắn như thế lại nói ra những lời không biết xấu hổ như thế .
Tiền lương một ngày của anh ấy là bao nhiêu ? Tiền thuốc men lại là bao nhiêu ? Đối với kẻ học toán không tốt như ta mà nói thì đây quả thực là vấn đề khó nhằn hơn cả tận thế 2012.
An công tử nhìn ta vò đầu bứt tai lại nói nhanh , “Anh sẽ chiết khấu bớt cho em, coi như em nợ một vạn vậy ."
Ta tiếp tục vò đầu bứt tai, rốt cuộc là bao nhiêu tiền a ? Thật là một vạn sao , anh ấy không lừa ta đấy chứ ?
“Em không thích anh chiết khấu cho em sao ? Vậy thì quên đi, không giảm nữa . Tiền lương của anh là sáu vạn đồng , vết thương trên mặt đây anh cảm thấy không nửa tháng là sẽ không khỏi hẳn , Tô Nhuận, bây giờ em tính thế nào?"
“Giấy đâu? Giấy đâu? Em muốn ký tên a , ai nói không ký a, An công tử anh xem anh này, thực quá khách khí!" Ta cười đấm anh ấy một cái , ta thực hối hận, vì sao không học một chút võ công linh tinh như hóa cốt miên chưởng gì đó , để cho ta hóa cốt thằng nhãi này, cho anh ấy hết mỗi ngày đuổi theo ta đòi tiền!
Viết xong giấy nợ , An công tử cất kỹ rồi cười tủm tỉm nhìn ta.
Cái dạng này của chúng ta làm cho ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng là ta bị thiệt , sao vẫn còn phải cho anh ấy tiền? Rốt cuộc nghề nghiệp của anh ấy là cái gì , sao thủ đoạn moi tiền lại thuần thục như thế ?
“Hiện tại nói chuyện tương lai đi." Anh ấy nói.
Ta cắn chăn, u oán nói: “Còn có vấn đề gì nữa ?"
“Anh là người có tư tưởng rất bảo thủ , không biết em có phải cũng là người bảo thủ hay không ."
“Đương nhiên là!" Mấy ngày trước bà đây vẫn còn là xử nữ cơ đấy !
Anh ấy nhíu mày, “Một khi đã như vậy, anh cho rằng chuyện này nếu đã xảy ra, nhất định cần phải có cách giải quyết triệt để ."
“Anh yên tâm đi, ra khỏi cánh cửa này chúng ta liền làm bộ như không quen biết, coi như chưa có gì phát sinh cả."
“Có mang theo chứng minh thư không ?"
Ta lắc đầu.
Anh ấy tiếp tục nhíu mày, “Vậy thì hôm nay không thể đi lĩnh giấy chứng nhận rồi , đáng tiếc thật , anh đều đã chuẩn bị tốt chín đồng tiền rồi ."
“Mố (tiếng Hàn)?" Ta trợn mắt há miệng, suýt nữa liền thì rơi mất con ngươi ra ngoài , anh ấy bị trúng tà à?
“Cảm giác có tiền nhưng lại không có nơi để tiêu thực khó chịu , nếu không, em về nhà lấy, anh chờ em nhé?" Anh ấy tiến thêm một bước bức bách.
Ta nhanh chóng lắc đầu, “An công tử , chúng ta có phải là quá nhanh hay không ?"
“Nhanh ư ?" Anh ấy có chút kích động, “Thế này mà còn nhanh? Tô Nhuận vậy em tính để cho anh chờ tới khi nào? Bắt đầu từ lần đầu tiên ăn bánh đậu xanh nhà em , ước chừng đã một năm rồi , em còn muốn anh chờ tới khi nào hả ?"
Ta bắt đầu hắc tuyến, “Anh đòi bám dính lấy em đấy à ?"
“Anh cảm thấy việc cấp bách bây giờ là mua vé bổ sung trước để ngồi thuyền hợp pháp , em cảm thấy thế nào hả?" Anh ấy hỏi ta, nhưng là ánh mắt kia tuyệt đối không giống như là đang trưng cầu ý kiến của ta .
Ta lui về phía sau, lui về phía sau, lại lui về phía sau tiếp , cơ hồ sẽ rớt xuống giường luôn , lần này An công tử hoàn toàn làm ta mơ hồ , đây là chuyện gì vậy , hết thảy mọi chuyện phát sinh quá mức đột suất , ta đều không kịp phán đoán tính chân thật . Anh ấy đây là muốn kết hôn với ta sao ? Đường Duy Cầm là thanh mai trúc mã của ta mà cũng không lấy ta , dựa vào cái gì mà anh ấy lấy ta? Đường Duy Cầm nói nếu phải ở bên ta cả đời thì toàn thế giới đều là một màu đen tối , vậy vì sao An công tử lại muốn lấy ta, anh ấy không sợ đen tối sao?
Anh ấy thấy ta lờ đờ , nửa ngày cũng không nói được gì, anh ấy vỗ vỗ bả vai của ta , “Để anh đi nói chuyện với cha mẹ em."
“Không được !" Ta vội vàng kéo anh ấy , vạn nhất để cho những người bảo thủ như ba mẹ ta biết, con gái của bọn họ trong lúc hồ đồ đẫ lên giường cùng người ta , vẫn là không hợp pháp , không có vé tàu , vậy thì còn không lột da ta chắc ?
“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?"
“Em… Em…" Bà đây mà biết thì đã chẳng phải ngồi đây mà nghe nhà anh kêu đến hét đi ! Làm sao bây giờ? Bước về phía trước là chết , bước về phía sau là nửa chết nửa sống, An công tử là quyết tâm muốn chỉnh ta , làm sao ta có thể ngồi chờ chết được ? Vì giải quyết vấn đề trước mắt đành phải tung đòn sát thủ , đây là điều mà đồng chí Kỷ Hoài đã dạy ta từ nhỏ , nước mắt là vũ khí có tác dụng nhất , bởi vì trước kia Đường Duy Cầm rất nhu nhược, ta không có biện pháp giả vờ nhu nhược trước mặt cậu ấy , cho nên vẫn chưa bao giờ thử nghiệm qua .
Ta liếc mắt nhìn thân thể An công tử một cái , có vẻ cường tráng hơn Đường Duy Cầm một ít, như vậy hẳn là không thành vấn đề . Hít sâu một hơi , véo đùi một cái , một giây sau liền hai mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng anh ấy , khóc hô: “Anh nghĩ rằng em muốn như vậy sao? Đã xảy ra chuyện như vậy anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em cũng rất khổ sở , lòng em đau quá, em biết không thể để như vậy được , nhưng là chuyện đã xảy ra, anh bảo em phải làm sao bây giờ a? Em vốn nghĩ, giả ngu cho qua thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết , sẽ không mang đến bất cứ điều phức tạp gì cho anh , nhưng là… Em đau quá, đau quá a! Xuất thân như em căn bản không xứng với người có thân phận như anh , chúng ta là người trong hai thế giới khác nhau , em thật sự rất khổ sở , anh hãy quên em đi, em không muốn anh thấy em khổ sở, bi thương hãy để em lưu lại cho chính mình, còn tình cảm xin anh hãy mang đi, từ nay về sau không còn gì nữa…"
Nói thật, ngay cả chính bản thân ta đều muốn ói ra, nhưng là giương mắt nhìn An công tử, anh ấy thế nhưng còn rất hưởng thụ , dùng một đôi tay tội ác vuốt ve tấm lưng của ta , anh ấy nói, “Em đừng khổ sở, cũng đừng bi thương, anh không phải người không chịu trách nhiệm như vậy , chúng ta đi lĩnh giấychứng nhận thôi! Em nợ anh nhiều tiền như vậy , không có khả năng hoàn trả thì phải làm sao bây giờ? Anh cần phải có cái bảo đảm a! Ba mẹ em đã sớm đồng ý cho chúng ta ở bên nhau , ba mẹ anh cũng sẽ không phản đối, quyết định như vậy đi , mặc quần áo rồi về nhà ăn cơm."
Anh ấy nói xong, buông ra kẻ đang khiếp sợ kinh ngạc đến mức ngu si như ta, cứ như vậy mà công khai rời đi trước mặt ta, bước vào phòng tắm, ta nhìn dáng người hoàn mỹ của anh ấy lại một lần nữa văng máu mũi lên .
Giấy tiếp theo , ánh mắt ta quét một vòng, cái phòng tắm kia hóa ra là thủy tinh . Cái hình dáng mông lung mờ mờ ảo ảo trong kia , ôi trời ơi , ta rong huyết mất !
An công tử có gương mặt hồ ly tinh , nhìn kiểu gì thì đều là đang trong giai đoạn giữa , đây rõ ràng chính là cầm thú , chỉ tiếc lúc ấy ta một chút cũng chưa nhìn ra được là anh ấy có bản chất cầm thú như vậy .
Tiệc rượu đã sớm xong, tòa khách sạn to như vậy trở lên im ắng hơn , có chút tịch liêu. Ta cảm giác được từng cơn say, cũng may An Tùy Dụ ở bên cạnh , ta có thể đem mình vắt lên người anh ấy , bằng không khẳng định là nửa bước khó đi.
Nếu Bối Quả Quả mà thấy khẳng định là muốn khen ngợi ta , ta đã có thể dùng thành ngữ trôi chảy.
Ngay tại thời điểm ta bởi vì điều này mà có chút đắc chí , ta cảm thấy mí mắt bắt đầu nặng trịch , ta kéo áo An công tử hỏi: “Em đây là làm sao vậy?"
Anh ấy nửa ôm nửa kéo ta, “Em uống nhiều , lần sau không cho em uống nhiều rượu như vậy nữa ."
Ta cảm giác được mình liên tiếp bị trượt, vài lần đều sắp ngồi xuống đất , ta chu miệng lên, “Anh thật vô dụng! Đều không ôm được em , anh xem em bị rơi rồi đây nè ."
An công tử ngồi xổm xuống, làm bộ sẽ đem ta ôm lấy.
Ta lại bắt đầu nổi điên, dính trên mặt đất không chịu đứng lên, vung cánh tay không cho anh ấy tới gần.
“Đừng náo loạn, nghe lời , chúng ta về nhà thôi ." Anh ấy dịu dàng dỗ ta.
Ta cười lạnh vài tiếng, “Đừng cho là em không biết anh muốn làm gì , em sẽ không trở về với anh , động cơ của anh không thuần khiết ! An công tử , trong óc anh vốn không có một chút tư tưởng tốt , anh rất đáng giận , anh đem em quá chén , anh cố ý ! Em không đi , sẽ không đi đâu !"
Khuôn mặt của An Tùy Dụ đột nhiên lập tức phóng đại ở trước mắt ta , anh ấy đè lại bả vai của ta , “Em có đứng dậy hay không ?"
“Bà đây không đứng dậy đấy ! Tôi xem anh có thể làm gì tôi nào!" Ta há miệng cười ngây ngô , căn bản là không phát hiện những người đang dừng bước trên con đường lớn này vì chúng ta .
Bọn họ đều đang khe khẽ nói nhỏ, dù sao ở nơi xa hoa như vậy , người mặc lễ phục có giá trị xa xỉ tranh cãi ầm ĩ tự nhiên sẽ làm cho người ta xúm lại xem náo nhiệt .
Nhưng là khi đó ta liền giống như Hỉ Nhi , căn bản không biết cái gì gọi là Bạch Mao Nữ , cứ liên tiếp làm ầm ĩ, tác dụng của cồn làm cho ta hưng phấn như gà chọi vậy . Thế cho nên về sau ta đều hoài nghi , An công tử cho ta uống không phải là rượu mà là thuốc kích thích a!
“Tô Nhuận! Em mau đứng lên cho anh !" An công tử gầm nhẹ, cởi áo khoác ra vây quanh chân của ta , đồng thời anh ấy còn nói bằng giọng điệu khó chịu với những người đang lén lút lấy máy chụp ảnh xung quanh , “Tôi vốn tưởng rằng phóng viên là bạn bè , nguyên lai thật đúng là cẩu tử (paparazi) . Nếu để cho tôi phát hiện vị hôn thê của tôi có bất kỳ ảnh chụp không hay nào xuất hiện trên các mặt báo hoặc các loại truyền thông , thì tập đoàn An thị chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!"
Bên tai ta cứ ong ong hết cả lên , cảm giác được số người vây xem đã ít đi . Nhịn không được bĩu môi, “Anh chỉ thích ỷ thế ăn hiếp người , An công tử anh thực không phải thứ hay ho!"
“Được rồi được rồi , anh không phải thứ hay ho , theo anh về nhà được không?" Anh đây lại đây dỗ dành ta, lần này càng thêm dịu dàng.
Chỉ tiếc, cạm bẫy dịu dàng ở trước tường đồng vách sắt như ta đây là không có tác dụng !
“Không đi, tôi không đi đấy ! Đi theo anh sẽ không có chuyện tốt!" Ta tiếp tục khóc lóc om sòm trên mặt đất , chỉ còn kém mỗi lăn lộn .
Đồng chí Kỷ Hoài nói, là phụ nữ thì thỉnh thoảng cũng nên làm nũng , đàn ông sẽ càng ngày càng thương càng yêu chiều , mình nói cái gì đều phải nghe theo . Cho nên, ta liền nương hơi rượu làm nũng với An công tử , hoàn toàn là vì ta nghĩ đến chuyện ở tiệc rượu anh ấy nói rằng chúng ta đính hôn .
Làm một thanh niên sinh trưởng dưới lá cờ đỏ , ta nhất định phải thề sống chết bảo vệ quyền lợi của mình , không thể để anh ấy nói cái gì liền là cái đó được. Nhưng là vì anh ấy là thủ trưởng của ta , vì tiền thưởng , ta vẫn phải chú ý phương pháp.
Nhưng là lúc ấy đầu lưỡi ta đều thắt lại , thì đầu lại làm sao có thể không thắt cơ chứ ? Nghĩ và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau !
An công tử nhìn ta gây nháo rối tinh rối mù , bỗng nhiên đứng sang một bên trông như đang xem diễn , ta tự mình náo loạn một lát cảm thấy không có ý nghĩa , liền ngẩng đầu lên nhìn anh ấy , kỳ quái là ta phát giác trước mắt lại có hai anh ấy.
“Nháo đủ chưa ? Nháo đủ về thì về nhà thôi. Không phải là em không dám theo anh trở về đấy chứ ? Tô Nhuận em đừng tự mình làm cao , căn bản là anh chả muốn làm thế nào , nếu em không đứng dậy thì tự mình ngồi đần ở đó đi. Anh đi trước." An công tử nói xong thế nhưng xoay người muốn đi luôn .
Ta nóng nảy kích động , lập tức nhảy dựng lên, loạng choạng đi đến trước mặt anh ấy , dùng đôi tay ôm lấy mặt anh ấy , trong lúc vì tìm được khuôn mặt đó ta còn mất rất nhiều sức lực , ta lắc lắc đầu, cố gắng muốn cho mình thấy rõ ràng một chút.
“Anh đừng có xem thường bà đây!" Ta thực khẳng định.
“Em muốn làm gì? Buông tay." Hình như là anh ấy hoảng sợ?
Ta cười hắc hắc, “Nếu em không buông thì anh có thể làm gì em nào?"
“Anh kêu người a! Em là đồ nữ lưu manh!" Anh ấy như vậy là tiếp tục hoảng sợ sao ?
Ta bị hoa mắt nên đã không thấy rõ lắm những điều này , ta cười càng thêm làm càn, dám nói ta lưu manh, ta làm người thuần khiết như vậy , lại còn dám nói ta lưu manh sao ? Lòng sinh ta giận dữ , lớn gan lớn mật , “Thế thì em sẽ lưu manh cho anh xem!"
Ta kiễng mũi chân, định hôn lên môi anh ấy , chỉ tiếc rằng ta đã xem nhẹ vấn đề chiều cao của bản thân mình , môi của ta đánh vào trên cằm anh ấy , từng đợt đau đớn lan tràn . Ta hung tợn trừng anh ấy , sau đó ôm lấy cổ anh ấy , bắt buộc anh ấy cúi người , thế mới đủ đến bờ môi của anh ấy.
Ta không chút khách khí , cắn loạn lên bờ môi của anh ấy một chút, gắn bó xen kẽ , phát ra tiếng vang chậc chậc . Ta cười điên cuồng ở trong lòng , An công tử anh cũng có ngày hôm nay à , bà đây không phát uy thì anh vĩnh viễn đều đối đãi với tôi như con mèo bệnh .
Bỗng nhiên lúc ấy ta cảm giác được trên lưng mình có hai cánh tay, hai cái cánh tay này đang dùng sức gắt gao ôm lấy ta , môi của ta có chút đau, tựa hồ bị va phải nhưng điểm chết người là trong miệng ta lại nhiều hơn một cái đầu lưỡi?
Ta đần độn còn không hiểu được đây là cái tình huống gì , An công tử đã ôm ta ngã xuống chiếc giường lớn của khách sạn , chiếc giường này mềm mại đến cực điểm, thời điểm hai người chúng ta ngã xuống , toàn thân đều lún ở bên trong, anh ấy nhắm mắt lại, hôn lấy đôi môi của ta, từng đợt tê dại nảy lên .
Hơi thở ấm áp của anh ấy chạy ở trên mặt của ta , tay anh ấy tựa hồ không biết đang đùa nghịch gì ở chiếc váy của ta, anh ấy cắn môi ta , tia đau đớn này làm cho ta lập tức tỉnh táo lại , cơn say rượu nhất thời tiêu tán.
Ta hoảng sợ vạn phần trừng mắt nhìn anh ấy , hai tay mạnh mẽ đẩy anh ấy , miệng phát ra tiếng ô ô kháng nghị.
An công tử đặt ở trên người ta , cái thân thể nhỏ bé của anh ấy thế mà ta cũng chả đẩy ra nổi , anh ấy thật giống như một con bạch tuộc bám chặt lấy ta , làm cho ta không thể động đậy. Anh ấy buông môi, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước dừng ở trên mặt ta , thanh âm mị hoặc giống như đã dùng phần mềm xử lý qua, “Làm sao vậy?"
Chiếc áo sơmi của anh ấy được mở ra, cặp xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, ta nhịn không được nuốt nước miếng một cái , cặp xương này thật đẹp hơn xương vịt.
Những ngón tay của An công tử luồn vào trong mái tóc của ta , mềm nhẹ vuốt ve .
Toàn thân ta đều không được tự nhiên, hơn nữa tư thế này làm cho ta cảm thấy không quá bình thường, trong lòng ta nghĩ , ta tuyệt đối không thể biểu hiện ra bộ dáng bỡ ngỡ quê mùa được , ta phải bình tĩnh, ta phải có khí thế, ta phải thật mạnh mẽ hung hãn , vì thế ta nói, “Sao lại thế này, sao anh lại ở trên em ?"
An công tử xì một tiếng nở nụ cười, “Em muốn ở mặt trên sao ?"
Trong nháy mắt mặt của ta còn hồng hơn cả Quan công , ta cảm giác mình đã hồng đến tận cổ chân , thằng nhãi này còn cười quyến rũ như vậy , còn cười mê người như vậy . Cái dạng này của anh ấy rõ rành rành là hình tượng tiểu thụ trong đam mỹ a! Ta mà là đàn ông , ta tuyệt đối sẽ XXOO anh ấy a!
Tay của ta không cẩn thận đụng đến ngực anh ấy , nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm ta lập tức rụt tay lại , cười khan vài tiếng, “Anh phát sốt , bị bệnh a, mau đi nghỉ ngơi đi ."
“Ừm, cần vận động một chút cho đổ mồ hôi." Anh ấy nói mà mặt không đổi sắc .
Mà ta quả thực xấu hổ vô cùng, ta là người hoàn toàn không có kinh nghiệm ở trong tình huống không đươc chuẩn bị tốt này , trước kia chừng mực lớn nhất giữa ta và Đường Duy Cầm cũng chỉ là ta nắm tay cậu ấy , mà từ khi ở bên An công tử đã lặp đi lặp lại nhiều lần đột phá chừng mực của chính mình . Điểm chết người là ta thế nhưng lại còn hưng phấn, hôm nay thật sự không nên uống rượu a!
“Vốn cũng không có việc gì , ai cho em ở trước công chúng hôn anh , ai cho em mặc váy lại còn muốn khóc lóc om sòm trên mặt đất , ai cho em …trắng như vậy cớ chứ."
Anh ấy nhẹ giọng nói xong, ta đần người ra , trắng ? Anh ấy nói trắng nào ? Thật lâu sau, ta mới biết được, anh ấy không phải khen làn da ta trắng mà là nói ta không có chỉ số thông minh, nói ta là Tiểu Bạch, nha nha phỉ nhổ vào ! Chỉ số thông minh của bà đây có thể so sánh với cả Hỉ Dương Dương (một nhân vật hoạt hình)!
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em , đừng sợ, hãy tin anh."
Có quỷ! Ta ở trong lòng nói tiếp một câu, tin tưởng An công tử còn không bằng từ bắt đầu hôm nay trở đi thờ phụng Hắc Bạch vô thường!
Nhưng là thực đáng tiếc, khi ta nhìn thấy lồng ngực khỏe khoắn cùng với sáu khối cơ bụng của anh ấy , ta liền hoa lệ mà văng máu mũi lên . Thằng nhãi này hoàn toàn không có nhân tính, để mặc ta chảy máu mũi , mà anh ấy hôn sạch toàn thân của ta , cuối cùng chúng ta biến hóa thành Adam và Eva .
Kết quả là …, sau đó … , cuối cùng là … ( mọi người biết mà ), tóm lại An công tử nói đó là thiên lôi câu địa hỏa, ta thì nói đây là hành động lừa bán cô gáivị thành niên , vô sỉ a!
Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác được trên người có cánh tay đè nặng qua , ngay sau đó cảm giác được này cái chăn thực trơn , cuối cùng ta quay đầu lại thấy bộ mặt vô cùng thê thảm mặt kia của An công tử , nhất thời không nhịn xuống được mà kêu lên the thé . Vì sao nói là vô cùng thê thảm ? Là vì trên mặt anh ấy có rất nhiều dấu vết màu đỏ, hình như là vết cào.
“Lưu manh a! Đồ lưu manh, cầm thú a!" Ta từ trong lòng anh ấy trốn ra , ôm chăn ngồi ở đầu giường bên kia, ngày hôm qua thế nhưng không phải nằm mơ, thằng nhãi này quá độc ác, dám thật sự xuống tay!
An công tử cũng chưa mở thèm mở mắt ra , duỗi tay ra thế nhưng chuẩn xác tìm được rồi cổ tay của ta , sau đó dùng sức kéo, đem ta một lần nữa kéo vào trong lòng anh ấy .
“An Tùy Dụ anh anh anh…" Ta nghĩ nửa ngày không biết nên chỉ trích anh ấy như thế nào , cuối cùng là đần độn nói ra một câu, “Anh không thể nhẹ chút sao !"
An công tử thế mới chậm rãi mở to mắt, hôn một cái ở trên môi của ta , lại một lần nữa đưa tới tiếng thét chói tai của ta , “Phi lễ a! Em là người thuần khiết như vậy mà anh cũng xuống tay được!"
Ta dùng gối đầu đập anh ấy , anh ấy cũng không né tránh, để mặc ta, một lúc sau anh ấy mới nói, “Ngày hôm qua là em áp đảo anh ."
Động tác của ta lập tức cứng ngắc lại, “Anh nói cái gì? Em áp đảo anh ư? Rõ ràng là anh!"
An công tử thở dài, nói có chút u oán , “Em quên ư , ngày hôm qua em chất vấn anh vì sao là anh ở mặt trên, sau đó không phải đổi thành em đè anh sao?"
“Hả?" Ta run rẩy một trận, thằng nhãi này, thằng nhãi này, anh ấy thế nhưng …! Phỉ nhổ vào! Ngôn ngữ của ta thế nhưng cũng có lúc vấp váp , anh ấy thật là đồ xảo quyệt !
“Tô Nhuận, em phải chịu trách nhiệm , em xem trên mặt anh đây ."
Ta liếc trên những dấu ấn màu hồng trên mặt anh ấy , sau đó nói, “Anh COSPLAY người nhện à? Rất thời trang a, mua mũ trùm đầu ở đâu vậy ? Bao nhiêu tiền a?"
“Mũ trùm đầu? Em đã bao giờ thấy qua người nào hóa trang như vậy chưa hả ? Đây là kiệt tác của em đó ! Chẳng lẽ em đều quên sao? Tô Nhuận em điên rồi , cào trên lưng còn chưa đủ, em lại còn cào lên mặt anh , em để cho anh đi ra ngoài gặp người thế nào đây , em để cho anh đi làm thế nào đây? Em…"
“Em không có tiền!"
Ta nhanh chóng cướp lời, ta đều đã biết các chiêu số của thằng nhãi này , động một tí là mượn lý do anh ấy không đi làm được , bởi vậy mà công ty bị hao tổn để uy hiếp ta, tính gộp lại thì đều là đòi bồi thường tiền.
“Anh biết em không có tiền, em còn nợ anh hai vạn chín ngàn bát đồng , đến bây giờ còn chưa trả đâu . Như vậy đi, em tính toán xem tiền lương trong mấy ngày tĩnh dưỡng , còn có tiền thuốc men gì đó , Tô Nhuận chúng ta lập tiếp cái giấy nợ trừ dần từ tiền lương của em đi . Em thấy thế nào?" Khi anh ấy nói những lời này thế nhưng mặt không đỏ tim không gia tốc, dáng vẻ đứng đắn như thế lại nói ra những lời không biết xấu hổ như thế .
Tiền lương một ngày của anh ấy là bao nhiêu ? Tiền thuốc men lại là bao nhiêu ? Đối với kẻ học toán không tốt như ta mà nói thì đây quả thực là vấn đề khó nhằn hơn cả tận thế 2012.
An công tử nhìn ta vò đầu bứt tai lại nói nhanh , “Anh sẽ chiết khấu bớt cho em, coi như em nợ một vạn vậy ."
Ta tiếp tục vò đầu bứt tai, rốt cuộc là bao nhiêu tiền a ? Thật là một vạn sao , anh ấy không lừa ta đấy chứ ?
“Em không thích anh chiết khấu cho em sao ? Vậy thì quên đi, không giảm nữa . Tiền lương của anh là sáu vạn đồng , vết thương trên mặt đây anh cảm thấy không nửa tháng là sẽ không khỏi hẳn , Tô Nhuận, bây giờ em tính thế nào?"
“Giấy đâu? Giấy đâu? Em muốn ký tên a , ai nói không ký a, An công tử anh xem anh này, thực quá khách khí!" Ta cười đấm anh ấy một cái , ta thực hối hận, vì sao không học một chút võ công linh tinh như hóa cốt miên chưởng gì đó , để cho ta hóa cốt thằng nhãi này, cho anh ấy hết mỗi ngày đuổi theo ta đòi tiền!
Viết xong giấy nợ , An công tử cất kỹ rồi cười tủm tỉm nhìn ta.
Cái dạng này của chúng ta làm cho ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng là ta bị thiệt , sao vẫn còn phải cho anh ấy tiền? Rốt cuộc nghề nghiệp của anh ấy là cái gì , sao thủ đoạn moi tiền lại thuần thục như thế ?
“Hiện tại nói chuyện tương lai đi." Anh ấy nói.
Ta cắn chăn, u oán nói: “Còn có vấn đề gì nữa ?"
“Anh là người có tư tưởng rất bảo thủ , không biết em có phải cũng là người bảo thủ hay không ."
“Đương nhiên là!" Mấy ngày trước bà đây vẫn còn là xử nữ cơ đấy !
Anh ấy nhíu mày, “Một khi đã như vậy, anh cho rằng chuyện này nếu đã xảy ra, nhất định cần phải có cách giải quyết triệt để ."
“Anh yên tâm đi, ra khỏi cánh cửa này chúng ta liền làm bộ như không quen biết, coi như chưa có gì phát sinh cả."
“Có mang theo chứng minh thư không ?"
Ta lắc đầu.
Anh ấy tiếp tục nhíu mày, “Vậy thì hôm nay không thể đi lĩnh giấy chứng nhận rồi , đáng tiếc thật , anh đều đã chuẩn bị tốt chín đồng tiền rồi ."
“Mố (tiếng Hàn)?" Ta trợn mắt há miệng, suýt nữa liền thì rơi mất con ngươi ra ngoài , anh ấy bị trúng tà à?
“Cảm giác có tiền nhưng lại không có nơi để tiêu thực khó chịu , nếu không, em về nhà lấy, anh chờ em nhé?" Anh ấy tiến thêm một bước bức bách.
Ta nhanh chóng lắc đầu, “An công tử , chúng ta có phải là quá nhanh hay không ?"
“Nhanh ư ?" Anh ấy có chút kích động, “Thế này mà còn nhanh? Tô Nhuận vậy em tính để cho anh chờ tới khi nào? Bắt đầu từ lần đầu tiên ăn bánh đậu xanh nhà em , ước chừng đã một năm rồi , em còn muốn anh chờ tới khi nào hả ?"
Ta bắt đầu hắc tuyến, “Anh đòi bám dính lấy em đấy à ?"
“Anh cảm thấy việc cấp bách bây giờ là mua vé bổ sung trước để ngồi thuyền hợp pháp , em cảm thấy thế nào hả?" Anh ấy hỏi ta, nhưng là ánh mắt kia tuyệt đối không giống như là đang trưng cầu ý kiến của ta .
Ta lui về phía sau, lui về phía sau, lại lui về phía sau tiếp , cơ hồ sẽ rớt xuống giường luôn , lần này An công tử hoàn toàn làm ta mơ hồ , đây là chuyện gì vậy , hết thảy mọi chuyện phát sinh quá mức đột suất , ta đều không kịp phán đoán tính chân thật . Anh ấy đây là muốn kết hôn với ta sao ? Đường Duy Cầm là thanh mai trúc mã của ta mà cũng không lấy ta , dựa vào cái gì mà anh ấy lấy ta? Đường Duy Cầm nói nếu phải ở bên ta cả đời thì toàn thế giới đều là một màu đen tối , vậy vì sao An công tử lại muốn lấy ta, anh ấy không sợ đen tối sao?
Anh ấy thấy ta lờ đờ , nửa ngày cũng không nói được gì, anh ấy vỗ vỗ bả vai của ta , “Để anh đi nói chuyện với cha mẹ em."
“Không được !" Ta vội vàng kéo anh ấy , vạn nhất để cho những người bảo thủ như ba mẹ ta biết, con gái của bọn họ trong lúc hồ đồ đẫ lên giường cùng người ta , vẫn là không hợp pháp , không có vé tàu , vậy thì còn không lột da ta chắc ?
“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?"
“Em… Em…" Bà đây mà biết thì đã chẳng phải ngồi đây mà nghe nhà anh kêu đến hét đi ! Làm sao bây giờ? Bước về phía trước là chết , bước về phía sau là nửa chết nửa sống, An công tử là quyết tâm muốn chỉnh ta , làm sao ta có thể ngồi chờ chết được ? Vì giải quyết vấn đề trước mắt đành phải tung đòn sát thủ , đây là điều mà đồng chí Kỷ Hoài đã dạy ta từ nhỏ , nước mắt là vũ khí có tác dụng nhất , bởi vì trước kia Đường Duy Cầm rất nhu nhược, ta không có biện pháp giả vờ nhu nhược trước mặt cậu ấy , cho nên vẫn chưa bao giờ thử nghiệm qua .
Ta liếc mắt nhìn thân thể An công tử một cái , có vẻ cường tráng hơn Đường Duy Cầm một ít, như vậy hẳn là không thành vấn đề . Hít sâu một hơi , véo đùi một cái , một giây sau liền hai mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng anh ấy , khóc hô: “Anh nghĩ rằng em muốn như vậy sao? Đã xảy ra chuyện như vậy anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em cũng rất khổ sở , lòng em đau quá, em biết không thể để như vậy được , nhưng là chuyện đã xảy ra, anh bảo em phải làm sao bây giờ a? Em vốn nghĩ, giả ngu cho qua thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết , sẽ không mang đến bất cứ điều phức tạp gì cho anh , nhưng là… Em đau quá, đau quá a! Xuất thân như em căn bản không xứng với người có thân phận như anh , chúng ta là người trong hai thế giới khác nhau , em thật sự rất khổ sở , anh hãy quên em đi, em không muốn anh thấy em khổ sở, bi thương hãy để em lưu lại cho chính mình, còn tình cảm xin anh hãy mang đi, từ nay về sau không còn gì nữa…"
Nói thật, ngay cả chính bản thân ta đều muốn ói ra, nhưng là giương mắt nhìn An công tử, anh ấy thế nhưng còn rất hưởng thụ , dùng một đôi tay tội ác vuốt ve tấm lưng của ta , anh ấy nói, “Em đừng khổ sở, cũng đừng bi thương, anh không phải người không chịu trách nhiệm như vậy , chúng ta đi lĩnh giấychứng nhận thôi! Em nợ anh nhiều tiền như vậy , không có khả năng hoàn trả thì phải làm sao bây giờ? Anh cần phải có cái bảo đảm a! Ba mẹ em đã sớm đồng ý cho chúng ta ở bên nhau , ba mẹ anh cũng sẽ không phản đối, quyết định như vậy đi , mặc quần áo rồi về nhà ăn cơm."
Anh ấy nói xong, buông ra kẻ đang khiếp sợ kinh ngạc đến mức ngu si như ta, cứ như vậy mà công khai rời đi trước mặt ta, bước vào phòng tắm, ta nhìn dáng người hoàn mỹ của anh ấy lại một lần nữa văng máu mũi lên .
Giấy tiếp theo , ánh mắt ta quét một vòng, cái phòng tắm kia hóa ra là thủy tinh . Cái hình dáng mông lung mờ mờ ảo ảo trong kia , ôi trời ơi , ta rong huyết mất !
Tác giả :
Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ