Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Chương 24: Luyện thành chuyện xấu là như thế này . .

Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 24: Luyện thành chuyện xấu là như thế này . .

Đường Duy Cầm tuyệt đối là một bé trai dịu dàng , cái loại dịu dàng này của cậu ấy thường làm cho ta nghĩ tới tầng bọt trắng mặt trên của Cappuccino.

Đường Duy Cầm là một người chỉ có thể để cho ta bắt nạt , từ nhỏ đến lớn đều là như thế, nếu người khác dám bắt nạt cậu ấy, ta đây nhất định sẽ không tha thứ .

Ta cảm thấy, khẳng định là một đoạn thời gian này bị An công tử áp bách nhiều lắm , cho nên ta bắt đầu động một cái là lại mềm lòng, cũng không có việc gì lại hay hối hận, thời điểm ăn no rửng mỡ còn cảm khái nhân sinh một chút .

Lúc này đây, ta thân làm bạn gái chính quy , không thể đứng ở bên cạnh Đường Duy Cầm , cổ vũ cho cậu ấy cố gắng , ta cảm thấy là một cái tội danh không nhỏ .

Đêm hôm nay, ta đi đến cửa sổ nhà cậu ấy , vừa vặn Đường Duy Cầm đang muốn cởi quần áo ngủ, trong giây lát ta gọi một tiếng: “Duy Cầm!"

Cánh tay trắng nõn gầy yếu kia của cậu ấy ngay lập tức ôm lấy bộ ngực của mình, hoảng sợ vạn phần nhìn về phía ta , đợi cậu ấy thấy rõ ràng là ta , thần sắc chẳng những không có dịu đi, ngược lại càng thêm sợ hãi .

“Tô… Tô Nhuận, hơn nửa đêm rồi , có việc gì sao?"

Ta nhăn nhó đứng ở trước mặt cậu ấy , cúi đầu, bắt chước Lâm muội muội, ngón tay xoắn lấy lọn tóc, vì tư thế này ta còn cố ý tết cái bím tóc.

“Xảy ra chuyện gì thế ?"

“À ừm, Duy Cầm, ngày mai cậu đi thi, tôi không thể ở bên cạnh cậu, nguyên bản tôi là tính cùng cậu bước vào trường thi , nhưng là…"

“Cậu trăm ngàn đừng đi!"

Câu nói của ta bị ngắt lời , ta đang muốn tìm từ ngữ tốt đẹp , thiết kế hiệu ứng làm nũng, giống như vậy nước chảy về biển Đông , thế mà… , ta ngẩng đầu, hai tay chống ở thắt lưng, hung tợn nhìn cậu ta, “Cậu có ý gì? !"

Đường Duy Cầm đỏ mặt , “Tôi… Cậu đi tôi khẩn trương. Nếu cậu có việc thì cứ đi làm việc đi!"

“Vậy cậu cố lên a! Lúc thi trăm ngàn đừng nhớ thương tôi quá , chuyên tâm đọc đề đấy nhá !"

“Cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhớ thương cậu!"

Ta ngơ ngác nhìn Đường Duy Cầm trong chốc lát, cùng lúc đó ta cảm thấy người bạn trai nhỏ bé này của ta thực am hiểu lòng người , cùng lúc lại cảm thấy cái câu ‘tôi tuyệt đối sẽ không nhớ thương cậu’ kia, làm cho trong lòng ta thực không thoải mái.

Là công ty đầu rồng của thành phố, đại hội hàng năm của công ty chúng ta được tổ chức ở một khách sạn cấp năm sao , nghe nói là bao toàn bộ khán phòng , còn có một số ngôi sao đến diễn xuất, có thể nói là náo nhiệt phi phàm .

Mà từ sau khi ta đến đây , trái tim kia lại bắt đầu không yên , đầu óc chia thành hai nửa không đồng đều, một bên nghĩ đến cuộc thi của Đường Duy Cầm , một bên nghĩ đến giải thưởng lớn lát nữa .

Ta đi một đôi giày cao gót 8 phân , cảm nhận sâu sắc được người tàn tật là khó khăn vất vả cỡ nào .

Là An Tùy Dụ bức bách ta phải đi giày cao gót , trừ bỏ ngày hội đón người mới của trường học thì ta cũng chưa từng tham gia vào hoạt động nào lớn như vậy , cho nên tự nhiên không biết nên mặc cái gì mới thích hợp , An công tử nói cho ta biết như thế thì ta cũng liền làm theo, nhưng là đi không được vài bước, ta liền cảm giác được rằng , An công tử đây là đang chơi đểu a!

Đầu buổi tiệc là các cán bộ cấp cao họp , bắt đầu từ chủ tịch , một tầng lại một tầng quản lí, mỗi người đều thao thao bất tuyệt, ta cũng cũng chỉ có im lìm run rẩy.

Có vài lần , ta suýt nữa thì ngã sấp xuống, nhưng là do ý thức muốn sống của ta quá mạnh mẽ, thời điểm sắp ngã sấp xuống , ta đều đã tóm lấy quần áo của An công tử , giữ cho mình cân bằng.

Bộ tây trang xa hoa kia của An công tử đã bị ta cấu véo ra nhiều nếp nhăn , anh ta nhíu nhíu đầu mày , “Nếu không thì cô cởi giầy ra đi?"

Mắt ta sáng lên, nhưng là cố ý che dấu đi , nhăn nhó nói: “Không tốt lắm đâu, đang họp cơ mà , nếu không để tôi đổi sang đôi dép lê?"

An công tử không nói lời nào, chính là ánh mắt sáng quắc nhìn ta , giống như muốn thiêu đốt luôn ta vậy . Ta cười khan vài tiếng, gãi gãi đầu, “Kỳ thật đi như vậy cũng được a ."

“Vẫn là đổi đi, quả thật là làm khó cô." An công tử thở dài, còn nói năng có chút nhẹ nhàng.

Ta há miệng thở dốc, rất có xu thế muốn trợn mắt há hốc mồm , theo trực giác , An công tử đây là đang khảo nghiệm ta, cho nên ta dùng sức lắc đầu, “Không cần!"

“Thật sự không cần ư , tôi sợ cô chống đỡ không nổi a!"

Ta lén lút nhấc chân, làm cho cái bánh xe của mình được nghỉ ngơi, một bên lại oán niệm nói: “Ngài vẫn là nghĩ biện pháp làm cho cấp trên nhanh nhanh một chút đi, tuy rằng là họp hằng năm, nhưng thời gian cũng không cần phải dựa theo cả một năm a, định làm mệt chết mọi người a! Nhìn cái lão già đầu tiên kia kìa , nói cả một đống lớn, tất cả đều là trường hợp gì đó , chẳng có tí thực chất nào cả , giống như đang đọc bài giảng vậy , há mồm ra là giảng ."

“Tô Nhuận, đừng nói nữa , đoạn thời gian này cô tới công ty , thật là học được không ít thứ . Lão già mà cô vừa nói kia, là chủ tịch!"

Hả ? Ta thấy biểu tình có chút thật sự kia của An công tử , lại một lần nữa muốn run rẩy đến chết . Anh ta thế này còn không phải là chơi đểu sao ! Nói bậy Chủ tịch ta cũng đã nói một lần a! Khó trách nhìn có chút quen mắt , nguyên lai là ông chú lần trước gặp trong thang máy , khó trách a! Ánh mắt này của ta , lỗ tai này của ta là để làm gì vậy , sao lại không chú ý cơ chứ ? !

“Lát nữa mà lên tôi sẽ tận lực ngắn gọn ."

“Anh đi làm gì a, đó là tầng lớp cao cấp cơ mà!"

Những lời này của ta còn chưa có nói xong , chợt nghe được vị MC trên đài nói: “Tiếp theo tôi thay mặt cho ban giám đốc, tuyên bố với mọi người , quản lí của bộ phận đề án , anh An Tùy Dụ , đã được ban giám đốc nhất trí tán thành , từ hôm nay trở đi, đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc ! Xin mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!"

Ta còn không kịp phục hồi tinh thần , An công tử đã lại cho ta một quả bom, ta nhe răng nhếch miệng nhìn về phía anh ta , anh ta thản nhiên mỉm cười, chậm rãi đi lên đài , trông đặc giống một con sói giảo hoạt được ngụy trang hoàn mỹ !

Tổng, tổng giám đốc ư ? Ta không có nghe sai chứ ?

Tiếng nói mang theo âm hưởng trầm thấp hoa lệ của An công tử truyền đến, có chứa một cỗ lực lượng xuyên thấu , đâm thẳng vào màng tai ta , “Cảm tạ ban giám đốc đã tán thành, hôm nay là buổi họp hằng năm, mọi người hãy ăn uống vui vẻ ! Chuyện công việc về sau bàn lại!"

Sau đó, trước một đống cái mồm đang há hốc chờ mong của mọi người , anh ta chậm rãi đi xuống đài , mà ta cũng là một trong số mấy cái mồm đang há hốc ra kia .

Công cuộc phát biểu của lãnh đạo chính thức chấm dứt, tiệc rượu bắt đầu, An công tử cũng không thể từ trên đài đi trở về chỗ , anh ta trực tiếp bị mọi người ngăn lại, đang phải chuyện trò vui vẻ .

Ta nhất thời không biết làm sao, đột nhiên có người chụp vào bả vai của ta , là anh chàng Cao Hướng của bộ phận hành chính , chữ ‘hướng’ này phát âm là hướng trong ánh sáng mặt trời , mà ta vẫn đọc thành Cương.

Mỗi khi ta gọi Cao Cương , cậu ta đều phiên cặp mắt Tiểu Bạch mất hồn , ta sẽ cảm giác được văn hóa Trung Quốc vô cùng bác đại tinh thâm, chữ đa âm là cỡ nào đáng sợ a!

“Cô bị bỏ rơi à?"

Lời dạo đầu của cậu ta làm cho ta có cảm giác bị bắn tỉa .

Cậu ta ra vẻ thần bí cười cười, “Đừng nản chí, cô còn trẻ mà."

“Anh có ý tứ gì?"

“Tổng giám đốc có an bài gì cho cô không ?"

“Cao Cương cậu nói như vậy là làm sao ?"

“Tôi gọi là Cao Hướng ! Cô cũng đừng gạt tôi , tôi đã sớm biết, ngày đó cuộc đối thoại giữa cô và quản lí , tôi đều nghe được. Tô Nhuận tôi thật không nghĩ tới , cô vẫn là có chút tài năng !" Cậu ta hắc hắc cười, khuôn mặt trắng nõn tươi cười thấy thế nào thì cũng đều đáng khinh vô cùng .

Người này chính là kẻ đứng ở cửa văn phòng của An công tử ngày đó , ta còn dọa cho phải cậu ta nhảy dựng. Ta tựa hồ hiểu được , vì sao mấy ngày nay hay có người khe khẽ nói nhỏ ở sau lưng ta , hóa ra toàn là thằng nhãi này bịa đặt . Cậu ta là một kẻ làm hành chính , còn trông cậy vào cậu ta giữ bí mật được sao ? Ta là phải cám ơn cả nhà cậu ta ý chứ!

“Tô Nhuận! Cô lại đây!" An công tử gân cổ kêu ta.

Ta mượn cơ hội rời khỏi bên cạnh Cao Hướng tâm tình bắt đầu phức tạp . Lời nói của cậu ta vẫn là khiến cho ta phải suy nghĩ , An công tử thăng chức , như vậy ta là trợ lý duy nhất , có phải cũng sẽ thăng chức theo hay không ?

“Quản lí có việc sao?"

“Không có."

Vậy anh gọi tôi làm cái gì? Những lời này là ta hò hét ở trong lòng .

“Cô cứ ăn chơi thoải mái đi."

Anh ta xoay người muốn đi, ta không biết phải làm sao nên gọi lại : “Quản lí giải thưởng lớn mà anh đáp ứng tôi đâu? Anh không thể không nói một tiếng mà thăng chức , sau đó liền bỏ rơi người trợ lý làm trâu làm ngựa như tôi đây . À, tôi hiểu rồi , anh là biết chính mình sẽ thăng chức, cho nên tính cho tôi cái phần thưởng để an ủi tôi phải không , sớm nói luôn, làm gì phải tỏ vẻ thần bí như vậy, nhanh nhanh lấy ra đây đi!"

An công tử quay đầu lại nhìn nhìn ta, cũng không có nói gì , tay anh ta cắm ở trong túi quần, không biết muốn làm cái gì nữa .

Ta lại không chú ý tới điểm này, trong lòng phiếm chua, “Đây là cái biểu tình gì a, tổng giám đốc, ngài nhưng lại là tổng giám đốc a! Không thể lại nói không giữ lời như vậy , phần thưởng của tôi đâu? Không có ư ? Biết ngay là anh gạt tôi mà , anh ấy à, không bao giờ nói được một câu nói thật! “

An công tử rút tay ra khỏi túi quần, nắm trong tay tờ giấy ghi nợ, là con số hai vạn chín ngàn tám mà ta phi thường quen thuộc .

“Năm nay hội nghị không có giải thưởng lớn gì , công ty quyết định cấp cho mọi người một chút quà nhỏ , cho nên không có lớn như trong tưởng tượng của cô . Bất quá, tôi là tính cho cô một phần lễ vật , chính là, hiện tại tôi thay đổi chủ ý . Tô Nhuận, cô đừng quên trả tiền! Hai vạn chín ngàn tám !"

Anh ta nói xong liền bước đi, ánh mắt của ta sáng từ bừng lên, biến thành u ám, trong óc chỉ có mấy chữ , tiền của bà đây !

Đang ở thời điểm ta muốn đuổi theo , An công tử lại quay đầu, nhỏ giọng nói với ta : “Rốt cục thoát ly thủ trưởng ác ma như tôi , cô rất vui vẻ có phải hay không? Bình thường có phải không có việc gì cô hay mắng tôi sau lưng hay không ?"

Ta có chút chột dạ , cúi đầu không dám nhìn anh ta , “Anh biết là được rồi , nói ra làm gì, thật ngượng ngùng a ."

“Tô Nhuận, sẽ có quản lí mới đến , cô đừng mơ mơ màng màng nữa , kỳ thật thanh âm mắng chửi người của cô đặc biệt lớn , cô vẽ tôi thành cái đầu heo vào sổ chưa bao giờ biết hủy thi diệt tích, đối đãi với quản lí mới cũng không thể như vậy được ."

Thời điểm anh ta nói những lời này , còn ra vẻ có chút thấm thía, trong óc ta xoay chuyển với tốc độ đuổi kịp một vạn con ruồi đang bay , sao anh ta cái gì cũng biết vậy ? Mà lời này là có ý gì , anh ta thăng , cũng không tính mang theo ta sao ? Qua sông đoạn cầu sao ?

Bởi vì không còn hứng thú , nên ta thay đổi quần áo về nhà trước thời gian .

Chỗ ở của chúng ta là khu dân cư cũ kỹ có lịch sử hai mươi mấy năm , trên cơ bản vừa ra khỏi cửa, gặp gỡ đều là người quen, cứ việc phòng ốc cũ , mặt đường đầy ổ trâu ổ bò , nhưng cũng khiến cho người ta lưu luyến.

Ngẫu nhiên sẽ có hộ chuyển đi , đại đa số là phát tài , nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng sẽ thường xuyên quay lại thăm hỏi , cùng nói chuyện phiếm với hàng xóm cũ .

Ví dụ như nói đến bà Vương hàng xóm nhà ta , “Tô Nhuận a! Đã về rồi à , nghe nói xà phòng nhà cháu bán ném chết người!"

Ta cười cười với bà Vương , bà lão này vẫn rất thú vị , nghễnh ngãng là nét đặc sắc lớn nhất của bà ấy , ta phóng đại thanh âm nói: “Bà Vương a, nhà chúng cháu bán là điểm tâm, có thể ăn được a!"

Bà Vương nghiêng tai lại đây, “Cái gì? Là ăn chết a! Ai ô ô, lại có một người ăn chết . Lần trước cái thằng bé ăn bị chết kia , thật sự là đáng tiếc , bộ dạng còn khá đẹp mặt cơ đấy, thế mà ăn phải đã chết."

“Người nào a? Bà Vương bà đừng nói lung tung a!"

“Thì thời điểm ba mẹ cháu đi Lệ Giang đấy , cũng là do cháu đầu độc đó a! Đứa nhỏ kia khả thật không dễ dàng a, ta tận mắt thấy, tại đây đi tới đi lui , nhìn giống như đạo sĩ, còn cái giấy vẽ bùa kia kìa!"

Bà Vương vừa nói như vậy , ta liền nghĩ tới An công tử . Ta không tin anh ta chạy tới đây bắt yêu , thân mình anh ta đã chính là con yêu tinh còn gì, như vậy anh ta tới đây làm gì vậy?

Trong lịch sử thì kẻ chạy nhanh nhất chính là Tào Tháo, bên này ta vừa mới nhắc đến An công tử, thì anh ta không biết từ cái khe đá nào nhảy xổ ra , “Tô Nhuận, áo khoác của cô để quên ở chỗ tôi ."

Bà Vương vừa nghe, nhất thời mở to hai mắt nhìn, “Tiểu Nhuận a! Sao cháu lại đem đứa nhỏ để ở chỗ người ta a, cháu cũng thật là sơ ý , đứa nhỏ sao có thể bỏ quên ở nhà người khác cơ chứ , trẻ con là dính mẹ nhất . Đứa nhỏ mấy tuổi rồi a?"

Ta thiếu chút nữa thì tắt thở , An công tử mang trong tay hai cái gói to, cũng có chút choáng váng, dừng lại bước chân , nâng cũng không phải, thả cũng không xong.

“Bà Vương ! Cái gì mà đứa nhỏ a ! Là quần áo, quần áo a!"

“Cái gì? Một tháng ? Còn bé như vậy a! Tiểu Nhuận a, chừng nào thì cháu có đứa nhỏ , sao bà cũng không biết a?"

Quả nhiên là người đã điếc lại còn hay ngắt lời , ta chạy nhanh tiến đến bên tai bà ấy nói, “Cháu cháu cháu a… Cháu còn là cây non! Là cô nương hoa cúc !"

" Tháng trước ư ? Thật biết giữ bí mật , đợi lát nữa bà cho cháu hồng bao!"

“Bà Vương ! Không có… Không phải… cháu…" Ngũ quan của ta tuyệt đối vặn vẹo đến cùng , không có gì kích thích hơn so với cái này , bà Vương quả nhiên không phải người bình thường, lại nhìn An công tử, hai vai anh ta run run, nhấp nhổm liên hồi giống như đang phát tác bệnh động kinh .

“Đứa nhỏ là này là của tiểu tử kia phải không ?" Bà Vương chỉ tay một cái vào An công tử đang đứng ở phía đối diện .

Ta ngây ngẩn cả người, An công tử ‘xì’ một tiếng bật cười, ta thật không biết vì sao anh ta còn có thể cười vui vẻ đến như thế . Nhưng là sau khi bà Vương nhìn đến An công tử nở nụ cười , thì bà cười không nổi , thì thào tự nói, “Sống lại ư ? Không phải ăn xong rồi chết sao?"

Bà Vương lúc lắc tiêu sái mà đi , ta quay đầu nhìn An công tử một cái, anh ta hướng ta đi tới, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười, cùng lúc trước ở khách sạn phán thành hai người, ta thật sự bắt đầu hoài nghi , rốt cuộc người nào là anh ta , là mặt than đâu, vẫn là bán mặt than đây?

“Anh làm sao?"

“Chúng ta không thể nói về vấn đề đứa nhỏ sao?"

Thời điểm An công tử đi đến trước mặt ta , phía sau anh ta xuất hiện hai người khác , là hai người đàn ông trẻ tuổi , dáng người cao gầy, bộ mặt thanh tú, trong đó một người là bạn trai của ta , Đường Duy Cầm.

Ta lập tức mặt than, An công tử theo ánh mắt của ta nhìn qua , sau khi nhìn đến Đường Duy Cầm cùng nam nhân xa lạ kia , mặt than thế nhưng lại có chuyển biến tốt , còn Đường Duy Cầm coi như là nhìn đến “Gian tình" của ta cùng An công tử , lại không chút nào có dấu hiệu mặt than.

Ngộ tăng huyết áp mất ! Thế giới này quá là khùng cuồng rồi ! Mặt than đều lưu hành bất bình thường!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại