Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 77: Bàng quan là có ẩn tình
o@o Vạn Tư Tề liếc nhìn khuôn mặt sợ đến trắng bệch của Hoắc Cải, tà ác nhếch khóe môi, chủy thủ dựa vào dây quần của Hoắc Cải, gảy nhẹ, dây quần lập tức đứt.o@o
Nội dung thảo luận của hai tên học trò càng lúc càng quá đáng, từ “Bạn học Vạn phẩm hạnh không đoan chính, câu dẫn hai bên" tiến hóa thành “Bạn học Vạn kỹ thuật tài ba, song long nhập động."
Hoắc Cải là đại biểu của d*m dân một thời đại, đầu óc toàn YY, đương nhiên không coi mấy lời của hai tên thư sinh này ra gì. Trong đầu lóe lên suy nghĩ, tên tai họa này liền không đau không ngứa mà lật người, nằm ngửa bày ra bộ mặt mị hoặc thế nhân.
Nho sam nhạt màu hơi rộng, tán loạn dưới thảm, ống tay áo rộng thuận theo khuỷu trượt thẳng đến bắp tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng bóc, đặt ngang ngực, áo xanh làm nền như thế tuyết đầu mùa trên mái hiên. Đầu ngón tay hồng phấn lấp ló ở vạt áo, gảy ra một khe hở ám muội, dụ hoặc đến mức khiến người ta hận không thể giúp y vén vạt áo cản trở đó ra, lộ ra làn da trơn nhẵn như ngọc dưới lớp lụa mỏng.
Môi hồng yêu diễm khẽ hé mở, túy mỹ nhân nỉ non quyến rũ: “Bách Chu… nóng…"
Hô hấp của hai vị quần chúng vốn đã nặng nề đột nhiên như bị người ta chặt đứt, im bặt. sau đó chuyển thành tiếng kinh hô cẩn trọng.
“Ưm…" Mũi Hoắc Cải phát ra một tiếng thở dốc, mặt nhiễm sắc xuân, như đang say mộng đẹp.
Tiếng nuốt nước bọt lọt vào tai, sau đó hai người thảo luận càng quá quắt, chỉ là thấp giọng đi nhiều.
Hoắc Cải tiểu nhân thầm cười thối nát: Nếu đã muốn bát quái vậy thì gia liền cung cấp tài liệu miễn phí cho bọn ngươi, nhất định đừng cô phụ tấm lòng của gia, trước khi Thường Cốc Phong ra sân khấu, nhất định phải khiêng gia ngồi lên bảo tọa người tình thị phi của Trần thích sử mới được.
Cuối cùng cũng đến nhà Vạn gia, Vạn Tư Tề nhận được thông báo, vẻ mặt lạnh lùng đi ra đón tiểu đệ nhà mình, sau đó, khi biết được người nào đó đã say đến bất tỉnh nhân sự thì triệt để hóa thân thành Hắc diện thần, dọa cho hai bát quái nam kia không dám thở mạnh, vội vàng mời hắn lên xe, giao con cừu Hoắc Cải ra, mặc đại thần chém giết.
Vạn Tư Tề khí thế hùng dũng đi vào trong xe, hung dữ trừng mắt nhìn Hoắc Cải, sau đó dùng biểu cảm nghiêm khắc không hợp với động tác nhẹ nhàng, bế con mèo say về phòng.
Hai bát quái nam bày tỏ: Đại ca Vạn gia, huynh đừng trưng cái mặt Diêm vương mà làm hành động của Bồ tát được hay không? Lừa dối tình cảm của quần chúng quá đi!
Vừa vào phòng, Vạn Tư Tề liền cảm thấy người trong lòng giãy giụa một chút, cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy đôi mặt mơ màng của Hoắc Cải, mang một lớp sương mù, cực kỳ dụ hoặc.
“Có thể bỏ đệ xuống rồi."
Nhưng giọng nói truyền vào tai lại không hề có ý say, thản nhiên không có bất cứ cảm xúc nào. Vạn Tư Tề khẽ ngạc nhiên, nhưng chưa buông tay, mà càng ôm chặt người trong lòng hơn, đi về phía giường.
Hoắc Cải cũng không quá cố chấp với việc quay trở lại mặt đất, có người bế đi tất nhiên càng tốt.
Nhìn thấy Vạn Tư Tề rõ ràng đã đổi y phục khác, Hoắc Cải mở miệng bỡn cợt: “Đệ còn tưởng huynh dắt mỹ nhân đi sớm như vậy là để chuẩn bị làm một chập chứ, không ngờ huynh lại về sớm như vậy."
Lông mày Vạn Tư Tề khẽ nhăn lại, ngữ khí càng lạnh lùng đáng sợ hơn: “Không phải như đệ nghĩ, ta vốn chỉ là đi ăn…"
Hoắc Cải không để tâm, ngắt lời: “Bàn chuyện làm ăn ấy mà, trước đến nay đều là có rượu ngon, có mỹ nữ, mới có thể thương lượng. Đệ hiểu, đệ hiểu. Vụ làm ăn này hẳn đã thành rồi?"
“Ta từ chối rồi." Giọng nói của Vạn Tư Tề lạnh lẽo.
Hoắc Cải nhướn mày, với tác phong của Đông Phương Vị Minh, để tạo nên hình tượng “trèo tường" của Vạn Tư Tề, miếng mồi bỏ ra nhất định sẽ không keo kiệt. Tại sao Vạn Tư Tề lấy mỹ nhân rồi lại không cần tiền tài? Có điều, như vậy cũng tốt, nói không chừng Đông Phương Vị Minh lại thuận tay hãm hại Vạn Tư Tề trong vụ làm ăn này cũng nên.
Vạn Tư Tề nhẹ nhàng đặt Hoắc Cải xuống giường, chăm chú nhìn vào mắt Hoắc Cải: “Đệ không có gì muốn hỏi ta sao?"
Giọng nói của Vạn Tư Tề vẫn bình thản như mọi khi nhưng đôi mắt âm trầm lại thể hiện lòng hắn hiện giờ không bình thản chút nào.
Lòng Hoắc Cải trùng xuống, lúc trước thực ra không nên chủ động hỏi đến chuyện làm ăn của Vạn Tư Tề, trên đầu mình vẫn còn gắn tấm biển gián điệp của Vạn gia mà, đúng là say hồ đồ rồi.
Hoắc Cải vội vàng bày tỏ lòng trung: “Huynh biết đấy, đệ trước nay vẫn luôn rất thức thời, chuyện không liên quan đến đệ đệ từ trước đến nay không liếc, không hỏi."
“Không liên quan đến đệ?" Giọng âm trầm, Vạn Tư Tề dần nắm chặt tay, khớp tay dần trở nên trắng bệch, lưng bàn tay vốn bằng phẳng thoáng hiện lên gân xanh.
Vẫn còn ngấm rượu, Hoắc Cải chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng, không có lòng dạ nào ứng phó với Vạn Tư Tề, Hoắc Cải đá giày ra, cuộn chân lại, lẩm bẩm: “Đệ biết trong chuyện này có bàn tay Đông Phương Vị Minh sắp đặt, không ngờ lại liên lụy đến huynh, đệ rất xin lỗi."
Hoắc Cải trở tay hất, nửa tấm rèm liền rủ xuống, cách biệt Vạn Tư Tề.
Người nào đó sau khi nhem lửa giận trong lòng Vạn Tư Tề lại đường hoàng ấn nút tạm dừng, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành. Bảo sao hắn có thể nhịn được nữa.
Vạn Tư Tề vén rèm lên, nửa quỳ bên mép giường, hung hăng trừng mắt nhìn cái tên hỗn đản không tim không phổi kia.
“Ca, ngươi làm gì thế?" Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề trèo lên giường, tràn đầy nghi hoặc.
Vạn Tư Tề đột nhiên không cử động, cũng không nói gì. Hắn vốn định giải thích tại sao lúc ở tửu lâu Khôn thành bản thân lại không thể đứng ra bảo vệ. Hắn không ngờ rằng, Hoắc Cải căn bản không thèm hỏi. Hiện giờ cho dù hắn mở miệng, cũng không có ý nghĩa gì.
Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải chăm chăm, cảm thấy lòng lạnh lẽo, hàn độc thấu vào xương, khiến bản thân run rẩy.
Tại sao phải xin lỗi, tại sao phải nói là liên lụy, tại sao không hỏi? Rốt cuộc đệ vẫn… không tin ta.
Đệ căn bản không hy vọng ta ra tay giúp đệ, cho nên đệ không hỏi!
Đệ từ trước đến giờ không coi hai chúng ta là một, cho nên đệ nói liên lụy!
Đệ nhận định rằng ta chi muốn đệ mang lại lợi ích cho ta, nên đệ xin lỗi!
Cho nên cho dù ta nói gì làm gì, đều không liên quan đến đệ, phải không?
“Ca?" Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề ngồi ngây ra bên giường, không những sắc mặt khó coi mà còn toát ra oán niệm đậm đặc, khiến y sợ đến tỉnh rượu một nửa.
Cái đầu mềm mại ghé đến gần Vạn Tư Tề, ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh chớp chớp. Bàn tay khẽ cuộn lại, thò ra một ngón, thận trọng chọc chọc vai Vạn Tư Tề: “Xảy ra chuyện gì thế?"
Nỗi tức giận sôi trào trong lòng lập tức bình lặng trở lại, Vạn Tư Tề có chút bi phẫn, hỷ nộ đều bị người này nắm trong lòng bàn tay rồi, còn mang theo cái biển không thể tín nhiệm, hắn thực sự có chút oan uổng.
Thế là Vạn Tư Tề hóa bi phẫn thành hành động, đưa tay ấn Hoắc Cải xuống giường, bàn tay kia kéo dây lưng ra, vén vạt áo dưới của Hoắc Cải lên, thò tay vào.
Hoắc Cải lập tức sững người… đại ca, ống tay áo (tụ) của ngươi cuối cùng cũng bị ta YY đến đoạn rồi sao? Nhưng cho dù ngươi đoạn tụ rồi cũng không có nghĩa là ngươi có thể đè gia xuống giường, xé tay áo với ngươi nha!
Bàn tay lành lạnh trượt đến bên cạnh đùi Hoắc Cải, “xoẹt" một tiếng, Vạn Tư Tề rút ra chủy thủ mà Hoắc Cải buộc bên đùi.
Hoắc Cải hít một hơi lạnh… đại ca, chúng ta chơi xé tay áo đi! Chơi chủy thủ quá nặng đô rồi đó.
Vạn Tư Tề liếc nhìn khuôn mặt sợ đến trắng bệch của Hoắc Cải, tà ác nhếch khóe môi, chủy thủ dựa vào dây quần của Hoắc Cải, gảy nhẹ, dây quần lập tức đứt.
Đồng tử Hoắc Cải co rút… Không phải đại ca ngươi định chơi thật đấy chứ?
Hoắc Cải không ngây ra nữa, lật tay sờ kho vũ khí nhà mình: khe giường, hai ngón tay kẹp lấy ống thuốc nhỏ, lẳng lặng giấu vào trong lòng bàn tay.
Vạn Tư Tề giơ tay, lại trả chủy thủ trở về bên đùi Hoắc Cải, cả người đè lên thân thể nhỏ bé của Hoắc Cải, cần cổ giao nhau, hơi thở nóng ẩm tràn vào lỗ tai Hoắc Cải: “Nữ nhân đó ngón tay giấu mảnh dao, đó là nguyên nhân tại sao ta nhìn thấy đệ bị tên hỗn đản đó ức hiếp mà cứ đứng nguyên tại chỗ không nhích nửa bước."
Hoắc Cải chớp chớp mắt, ý của Vạn Tư Tề là… hắn bị nữ nhân đó cắt mất dây quần ở tửu lâu Khôn thành?
Hoắc Cải tưởng tượng ra cảnh nếu như Vạn Tư Tề nhảy ra anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó “soạt" một cái quần rơi xuống, lộ ra hai cẳng chân trần trụi…
“Phụt! Chẳng trách sớm như vậy đã tan tiệc rồi… Ahaha, buồn cười chết mất." Hoắc Cải cười đến toàn thân run rẩy, cực kỳ vui vẻ. Tiểu Minh, chiêu này của ngươi… vô sỉ đến cực điểm rồi!
“Đệ đang cười trên nỗi khổ của người khác đấy." Vạn Tư Tề túm lấy đầu Hoắc Cải vò vò, đáy mắt lại mang theo vài ý cười nhu hòa, bất kể đệ để ý hay không, những chuyện này dù có khó mở miệng đến thế nào cũng không thể không nói, nhất định không thể để đệ càng khó tín nhiệm ta hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi, liên lụy huynh rồi." Hoắc Cải cũng ý thức được bản thân như vậy đúng là không tốt, định bày ra khuôn mặt nghiêm túc, để bày tỏ thành ý.
Ngón tay thon dài túm lấy tiết khố của Hoắc Cải, dây quần đã mất đi khả năng trói buộc, vừa kéo xuống, liền lộ ra một nửa cảnh xuân, đầu ngón tay ác ý vẽ vòng tròn trên cái mông tròn trịa của người nào đó, Vạn Tư Tề cười thản nhiên: “Không sao, chúng ta có nạn cùng chịu."
Hoắc Cải khóc không ra nước mắt: Một người bị cắt dây quần như ta sao có thể chê cười một người bị cắt dây quần như ngươi.
“Đại ca, kéo nữa sẽ lộ mông ra mất oa oa oa!" Hoắc Cải ấn lại bàn tay có ý đồ không đứng đắn của Vạn Tư Tề, đáng thương xin tha.
“Không phải đã mệt rồi sao, ngủ đi." Vạn Tư Tề đại phát từ bi, thả Hoắc Cải ra, xuống giường.
“Đại ca đi thong thả." Hoắc Cải nịnh nọt, vui vẻ tiễn.
Vạn Tư Tề quay đầu lại, cười mà như không liếc y, con mèo say lập tức chui vào chăn, giả bộ trốn tránh hiện thực.
Vạn Tư Tề lắc lắc đầu, đi ra phòng ngủ của Hoắc Cải. Đầu ngón tay xoa vào nhau một chút, tiếng lẩm bẩm rất khẽ tiêu tán trong gió: “Mềm mềm, đầy đặn, trơn nhẵn…"
Nội dung thảo luận của hai tên học trò càng lúc càng quá đáng, từ “Bạn học Vạn phẩm hạnh không đoan chính, câu dẫn hai bên" tiến hóa thành “Bạn học Vạn kỹ thuật tài ba, song long nhập động."
Hoắc Cải là đại biểu của d*m dân một thời đại, đầu óc toàn YY, đương nhiên không coi mấy lời của hai tên thư sinh này ra gì. Trong đầu lóe lên suy nghĩ, tên tai họa này liền không đau không ngứa mà lật người, nằm ngửa bày ra bộ mặt mị hoặc thế nhân.
Nho sam nhạt màu hơi rộng, tán loạn dưới thảm, ống tay áo rộng thuận theo khuỷu trượt thẳng đến bắp tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng bóc, đặt ngang ngực, áo xanh làm nền như thế tuyết đầu mùa trên mái hiên. Đầu ngón tay hồng phấn lấp ló ở vạt áo, gảy ra một khe hở ám muội, dụ hoặc đến mức khiến người ta hận không thể giúp y vén vạt áo cản trở đó ra, lộ ra làn da trơn nhẵn như ngọc dưới lớp lụa mỏng.
Môi hồng yêu diễm khẽ hé mở, túy mỹ nhân nỉ non quyến rũ: “Bách Chu… nóng…"
Hô hấp của hai vị quần chúng vốn đã nặng nề đột nhiên như bị người ta chặt đứt, im bặt. sau đó chuyển thành tiếng kinh hô cẩn trọng.
“Ưm…" Mũi Hoắc Cải phát ra một tiếng thở dốc, mặt nhiễm sắc xuân, như đang say mộng đẹp.
Tiếng nuốt nước bọt lọt vào tai, sau đó hai người thảo luận càng quá quắt, chỉ là thấp giọng đi nhiều.
Hoắc Cải tiểu nhân thầm cười thối nát: Nếu đã muốn bát quái vậy thì gia liền cung cấp tài liệu miễn phí cho bọn ngươi, nhất định đừng cô phụ tấm lòng của gia, trước khi Thường Cốc Phong ra sân khấu, nhất định phải khiêng gia ngồi lên bảo tọa người tình thị phi của Trần thích sử mới được.
Cuối cùng cũng đến nhà Vạn gia, Vạn Tư Tề nhận được thông báo, vẻ mặt lạnh lùng đi ra đón tiểu đệ nhà mình, sau đó, khi biết được người nào đó đã say đến bất tỉnh nhân sự thì triệt để hóa thân thành Hắc diện thần, dọa cho hai bát quái nam kia không dám thở mạnh, vội vàng mời hắn lên xe, giao con cừu Hoắc Cải ra, mặc đại thần chém giết.
Vạn Tư Tề khí thế hùng dũng đi vào trong xe, hung dữ trừng mắt nhìn Hoắc Cải, sau đó dùng biểu cảm nghiêm khắc không hợp với động tác nhẹ nhàng, bế con mèo say về phòng.
Hai bát quái nam bày tỏ: Đại ca Vạn gia, huynh đừng trưng cái mặt Diêm vương mà làm hành động của Bồ tát được hay không? Lừa dối tình cảm của quần chúng quá đi!
Vừa vào phòng, Vạn Tư Tề liền cảm thấy người trong lòng giãy giụa một chút, cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy đôi mặt mơ màng của Hoắc Cải, mang một lớp sương mù, cực kỳ dụ hoặc.
“Có thể bỏ đệ xuống rồi."
Nhưng giọng nói truyền vào tai lại không hề có ý say, thản nhiên không có bất cứ cảm xúc nào. Vạn Tư Tề khẽ ngạc nhiên, nhưng chưa buông tay, mà càng ôm chặt người trong lòng hơn, đi về phía giường.
Hoắc Cải cũng không quá cố chấp với việc quay trở lại mặt đất, có người bế đi tất nhiên càng tốt.
Nhìn thấy Vạn Tư Tề rõ ràng đã đổi y phục khác, Hoắc Cải mở miệng bỡn cợt: “Đệ còn tưởng huynh dắt mỹ nhân đi sớm như vậy là để chuẩn bị làm một chập chứ, không ngờ huynh lại về sớm như vậy."
Lông mày Vạn Tư Tề khẽ nhăn lại, ngữ khí càng lạnh lùng đáng sợ hơn: “Không phải như đệ nghĩ, ta vốn chỉ là đi ăn…"
Hoắc Cải không để tâm, ngắt lời: “Bàn chuyện làm ăn ấy mà, trước đến nay đều là có rượu ngon, có mỹ nữ, mới có thể thương lượng. Đệ hiểu, đệ hiểu. Vụ làm ăn này hẳn đã thành rồi?"
“Ta từ chối rồi." Giọng nói của Vạn Tư Tề lạnh lẽo.
Hoắc Cải nhướn mày, với tác phong của Đông Phương Vị Minh, để tạo nên hình tượng “trèo tường" của Vạn Tư Tề, miếng mồi bỏ ra nhất định sẽ không keo kiệt. Tại sao Vạn Tư Tề lấy mỹ nhân rồi lại không cần tiền tài? Có điều, như vậy cũng tốt, nói không chừng Đông Phương Vị Minh lại thuận tay hãm hại Vạn Tư Tề trong vụ làm ăn này cũng nên.
Vạn Tư Tề nhẹ nhàng đặt Hoắc Cải xuống giường, chăm chú nhìn vào mắt Hoắc Cải: “Đệ không có gì muốn hỏi ta sao?"
Giọng nói của Vạn Tư Tề vẫn bình thản như mọi khi nhưng đôi mắt âm trầm lại thể hiện lòng hắn hiện giờ không bình thản chút nào.
Lòng Hoắc Cải trùng xuống, lúc trước thực ra không nên chủ động hỏi đến chuyện làm ăn của Vạn Tư Tề, trên đầu mình vẫn còn gắn tấm biển gián điệp của Vạn gia mà, đúng là say hồ đồ rồi.
Hoắc Cải vội vàng bày tỏ lòng trung: “Huynh biết đấy, đệ trước nay vẫn luôn rất thức thời, chuyện không liên quan đến đệ đệ từ trước đến nay không liếc, không hỏi."
“Không liên quan đến đệ?" Giọng âm trầm, Vạn Tư Tề dần nắm chặt tay, khớp tay dần trở nên trắng bệch, lưng bàn tay vốn bằng phẳng thoáng hiện lên gân xanh.
Vẫn còn ngấm rượu, Hoắc Cải chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng, không có lòng dạ nào ứng phó với Vạn Tư Tề, Hoắc Cải đá giày ra, cuộn chân lại, lẩm bẩm: “Đệ biết trong chuyện này có bàn tay Đông Phương Vị Minh sắp đặt, không ngờ lại liên lụy đến huynh, đệ rất xin lỗi."
Hoắc Cải trở tay hất, nửa tấm rèm liền rủ xuống, cách biệt Vạn Tư Tề.
Người nào đó sau khi nhem lửa giận trong lòng Vạn Tư Tề lại đường hoàng ấn nút tạm dừng, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành. Bảo sao hắn có thể nhịn được nữa.
Vạn Tư Tề vén rèm lên, nửa quỳ bên mép giường, hung hăng trừng mắt nhìn cái tên hỗn đản không tim không phổi kia.
“Ca, ngươi làm gì thế?" Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề trèo lên giường, tràn đầy nghi hoặc.
Vạn Tư Tề đột nhiên không cử động, cũng không nói gì. Hắn vốn định giải thích tại sao lúc ở tửu lâu Khôn thành bản thân lại không thể đứng ra bảo vệ. Hắn không ngờ rằng, Hoắc Cải căn bản không thèm hỏi. Hiện giờ cho dù hắn mở miệng, cũng không có ý nghĩa gì.
Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải chăm chăm, cảm thấy lòng lạnh lẽo, hàn độc thấu vào xương, khiến bản thân run rẩy.
Tại sao phải xin lỗi, tại sao phải nói là liên lụy, tại sao không hỏi? Rốt cuộc đệ vẫn… không tin ta.
Đệ căn bản không hy vọng ta ra tay giúp đệ, cho nên đệ không hỏi!
Đệ từ trước đến giờ không coi hai chúng ta là một, cho nên đệ nói liên lụy!
Đệ nhận định rằng ta chi muốn đệ mang lại lợi ích cho ta, nên đệ xin lỗi!
Cho nên cho dù ta nói gì làm gì, đều không liên quan đến đệ, phải không?
“Ca?" Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề ngồi ngây ra bên giường, không những sắc mặt khó coi mà còn toát ra oán niệm đậm đặc, khiến y sợ đến tỉnh rượu một nửa.
Cái đầu mềm mại ghé đến gần Vạn Tư Tề, ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh chớp chớp. Bàn tay khẽ cuộn lại, thò ra một ngón, thận trọng chọc chọc vai Vạn Tư Tề: “Xảy ra chuyện gì thế?"
Nỗi tức giận sôi trào trong lòng lập tức bình lặng trở lại, Vạn Tư Tề có chút bi phẫn, hỷ nộ đều bị người này nắm trong lòng bàn tay rồi, còn mang theo cái biển không thể tín nhiệm, hắn thực sự có chút oan uổng.
Thế là Vạn Tư Tề hóa bi phẫn thành hành động, đưa tay ấn Hoắc Cải xuống giường, bàn tay kia kéo dây lưng ra, vén vạt áo dưới của Hoắc Cải lên, thò tay vào.
Hoắc Cải lập tức sững người… đại ca, ống tay áo (tụ) của ngươi cuối cùng cũng bị ta YY đến đoạn rồi sao? Nhưng cho dù ngươi đoạn tụ rồi cũng không có nghĩa là ngươi có thể đè gia xuống giường, xé tay áo với ngươi nha!
Bàn tay lành lạnh trượt đến bên cạnh đùi Hoắc Cải, “xoẹt" một tiếng, Vạn Tư Tề rút ra chủy thủ mà Hoắc Cải buộc bên đùi.
Hoắc Cải hít một hơi lạnh… đại ca, chúng ta chơi xé tay áo đi! Chơi chủy thủ quá nặng đô rồi đó.
Vạn Tư Tề liếc nhìn khuôn mặt sợ đến trắng bệch của Hoắc Cải, tà ác nhếch khóe môi, chủy thủ dựa vào dây quần của Hoắc Cải, gảy nhẹ, dây quần lập tức đứt.
Đồng tử Hoắc Cải co rút… Không phải đại ca ngươi định chơi thật đấy chứ?
Hoắc Cải không ngây ra nữa, lật tay sờ kho vũ khí nhà mình: khe giường, hai ngón tay kẹp lấy ống thuốc nhỏ, lẳng lặng giấu vào trong lòng bàn tay.
Vạn Tư Tề giơ tay, lại trả chủy thủ trở về bên đùi Hoắc Cải, cả người đè lên thân thể nhỏ bé của Hoắc Cải, cần cổ giao nhau, hơi thở nóng ẩm tràn vào lỗ tai Hoắc Cải: “Nữ nhân đó ngón tay giấu mảnh dao, đó là nguyên nhân tại sao ta nhìn thấy đệ bị tên hỗn đản đó ức hiếp mà cứ đứng nguyên tại chỗ không nhích nửa bước."
Hoắc Cải chớp chớp mắt, ý của Vạn Tư Tề là… hắn bị nữ nhân đó cắt mất dây quần ở tửu lâu Khôn thành?
Hoắc Cải tưởng tượng ra cảnh nếu như Vạn Tư Tề nhảy ra anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó “soạt" một cái quần rơi xuống, lộ ra hai cẳng chân trần trụi…
“Phụt! Chẳng trách sớm như vậy đã tan tiệc rồi… Ahaha, buồn cười chết mất." Hoắc Cải cười đến toàn thân run rẩy, cực kỳ vui vẻ. Tiểu Minh, chiêu này của ngươi… vô sỉ đến cực điểm rồi!
“Đệ đang cười trên nỗi khổ của người khác đấy." Vạn Tư Tề túm lấy đầu Hoắc Cải vò vò, đáy mắt lại mang theo vài ý cười nhu hòa, bất kể đệ để ý hay không, những chuyện này dù có khó mở miệng đến thế nào cũng không thể không nói, nhất định không thể để đệ càng khó tín nhiệm ta hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi, liên lụy huynh rồi." Hoắc Cải cũng ý thức được bản thân như vậy đúng là không tốt, định bày ra khuôn mặt nghiêm túc, để bày tỏ thành ý.
Ngón tay thon dài túm lấy tiết khố của Hoắc Cải, dây quần đã mất đi khả năng trói buộc, vừa kéo xuống, liền lộ ra một nửa cảnh xuân, đầu ngón tay ác ý vẽ vòng tròn trên cái mông tròn trịa của người nào đó, Vạn Tư Tề cười thản nhiên: “Không sao, chúng ta có nạn cùng chịu."
Hoắc Cải khóc không ra nước mắt: Một người bị cắt dây quần như ta sao có thể chê cười một người bị cắt dây quần như ngươi.
“Đại ca, kéo nữa sẽ lộ mông ra mất oa oa oa!" Hoắc Cải ấn lại bàn tay có ý đồ không đứng đắn của Vạn Tư Tề, đáng thương xin tha.
“Không phải đã mệt rồi sao, ngủ đi." Vạn Tư Tề đại phát từ bi, thả Hoắc Cải ra, xuống giường.
“Đại ca đi thong thả." Hoắc Cải nịnh nọt, vui vẻ tiễn.
Vạn Tư Tề quay đầu lại, cười mà như không liếc y, con mèo say lập tức chui vào chăn, giả bộ trốn tránh hiện thực.
Vạn Tư Tề lắc lắc đầu, đi ra phòng ngủ của Hoắc Cải. Đầu ngón tay xoa vào nhau một chút, tiếng lẩm bẩm rất khẽ tiêu tán trong gió: “Mềm mềm, đầy đặn, trơn nhẵn…"
Tác giả :
Nê Đản Hoàng