Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
Chương 67: Dã quái là mục tiêu nhiệm vụ
Ngày hôm sau khi Hoắc Cải dùng xong bữa sáng, nhảy lên xe ngựa không đến 5 phút, tên tiểu tử này liền tức giận triệt để.
“Đại ca, sao huynh cũng lên xe ngựa?" Hoắc Cải cố gắng để vẻ mặt của mình nhìn không quá sát khí đằng đằng.
“Vừa khéo ta cũng phải đi Khôn thành một thời gian, hai chúng ta vẫn ở cùng nhau, có vui không, Tiểu Luân?" Vạn Tư Tề nhìn người nào đó lông đuôi xù lên, khẽ nhếch khóe miệng.
“Vui." Hoắc Cải miễn cưỡng rít qua kẽ răng một chữ, nhìn chằm chằm vào cổ Vạn Tư Tề, chỉ muốn cắn một cái lên đó. Vạn Tư Tề tên này quảng cáo chèn lung tung không nói, lúc này còn âm mưu chuyển toàn bộ phim giờ vàng của gia thành thời gian quảng cáo, cho dù ngươi là nhà tài trợ duy nhất của gia cũng không đến nỗi lưu manh vậy chứ!
“Tiểu Luân, đệ đi Khôn thành làm gì vậy?" Vạn Tư Tề thản nhiên hỏi.
Hoắc Cải đang định lấy lý do chuẩn bị thi Hương lấp liếm cho qua, nhưng khoảnh khắc định cất tiếng, lập tức ngậm miệng lại. Hoắc Cải qua khóe mắt liếc thấy ngón trỏ đang nhè nhẹ gõ lên mặt bàn của Vạn Tư Tề, tinh thần cảnh giác lập tức nâng cao, Vạn Tư Tề tên này không phải lại định đào hố đợi gia tự động nhảy vào đấy chứ?
Lần trước khi bản thân trả lời mục đích tiếp cận Trần Bách Chu, lấp liếm bằng một câu chỉ là vì giúp đỡ, kết quả bị tên hỗn đản Vạn Tư Tề không chút nhân quyền bắt cóc mang về.
Trần Bách Chu chuyện đó chính là vết xe đổ đầy máu và nước mắt – ngươi có quyền lấp liếm, nhưng mỗi một câu của ngươi đều có khả năng trở thành ván cầu nhảy hố.
Lúc này còn dám lấp liếm, nói không chừng Vạn Tư Tề có thể phái người giám sát mình đi học tan học, ngoại trừ việc học, chuyện gì cũng không được làm.
“Đại ca, huynh hỏi điều này làm gì?" Hoắc Cải như thể phòng bị, đánh giá Vạn Tư Tề.
“Huynh quan tâm đệ không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Thế nào, không thể nói sao?" Vạn Tư Tề nhướn mày, từ trên nhìn xuống cái đầu nhỏ nhắn của Hoắc Cải.
“Đệ có lý do không thể không đi, nhưng không có lý do không thể không nói với huynh, đại ca." Hoắc Cải ngồi thẳng người, liếc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không ai sánh bằng của Vạn Tư Tề, nét cười khiêu khích.
Lén theo dõi lần với Đông Phương Vị Minh, cưỡng chế bắt về lần cùng Trần Bách Chu, Vạn Tư Tề từng bước từng bước không phải ép bản thân chủ động nói thật sao, gia không chiều ý ngươi đó thì làm sao?
Vạn Tư Tề sắc mặt thản nhiên: “Ta chẳng qua là muốn nắm bắt một chút, để tránh bản thân không cẩn thân làm hỏng kế hoạch của đệ."
Quả nhiên, lời thoại ngầm của tên này chính là “không nói, liền gây khó dễ nha~", uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn! Bức cung, bức cung một cách rõ ràng!
Hoắc Cải quay đầu giả câm.
“Tiểu Luân?" Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải không nói năng gì, lại hỏi: “Đệ nói với ta, ta cũng tiện giúp đỡ đệ hơn không phải sao?"
Biết mà, uy hiếp bức cung xong chuyển sang dụ dỗ. Hoắc Cải bày ra vẻ mặt hiếu kỳ, phun ra một câu sắc bén: “Đại ca, có phải huynh không khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay liền cảm thấy không an tâm không?"
Đối diện với cục diện “thời khắc quan trọng nhất định quảng cáo", Hoắc Cải cuối cùng vẫn không nhịn được nhem lửa. Vạn Tư Tề tên này mỗi lần đều bày ra dáng vẻ phóng khoáng đệ muốn làm gì ta đều tuyệt đối không ngăn cản, kết quả sau đó liền thăm dò tất cả mọi hành động của mình, còn chọn đúng thời khắc quan trọng mà chiếu chèn, mình chỉ cần phản ứng chậm nửa nhịp thì mọi việc đã bị tên hỗn đản này phá tan tành rồi.
Vạn Tư Tề hạ thấp mi, cười khổ: “Ta không cầu nắm bắt tất cả mọi thứ, ta chỉ cầu đệ đừng cái gì cũng không nói với ta, ta không muốn đợi đến lúc đệ xảy ra chuyện rồi, vẫn chưa biết rõ đầu đuôi, không biết bắt đầu giúp từ đâu."
“Được, đệ nói cho huynh biết. Nhưng huynh phải hứa chuyện này huynh không được nhúng tay vào cũng không được hỏi thêm." Hoắc Cải biết rõ, nếu như bản thân không hé lộ một chút, Vạn Tư Tề tên này tuyệt đối sẽ giở trò bạo lực chiếu chèn, để trả giá cho việc mình giấu giếm.
Vạn Tư Tề nhìn chăm chú vào hai mắt Hoắc Cải: “Nếu như đệ có thể hứa sẽ không mạo hiểm, ta có thể suy xét việc đồng ý."
Hoắc Cải lấy từ trong ngực ra một bức họa, vừa trải ra vừa đè thấp giọng nói: “Đệ đi Khôn thành là để tìm người trong bức tranh này."
Thiếu niên trong tranh nhàn nhã đánh đàn, khuôn mặt giống Hoắc Cải đến tám phần quyến rũ động lòng người – Thường Cốc Phong, đây chính là mục tiêu giai đoạn này của Hoắc Cải.
Trong tình hình tội phạm cưỡng X siêng năng cần mẫn quấy rối, Hoắc Cải đã am hiểu cục thế chuyển đổi cục diện, thề biến cưỡng X thành cùng X. Bí quyết thắng lợi của vấn đề hai tiểu thụ tranh giành một công không ngoại trừ hai điểm – quyến rũ tiểu công, dìm chết tiểu thụ. Thân tại Khôn thành, chiến trường chính trong tương lai, hiện tại dụ dỗ Trần Bách Chu không được, lại không thể động tay động chân với Thường Cốc Phong sao?
Vạn Tư Tề liếc qua bức tranh một chút, hai mày khẽ cau lại: “Đệ tìm hắn làm gì, biết hắn đang ở đâu?"
“Không phải đệ muốn tìm, là Trần Bách Chu muốn tìm. Chỉ cần đệ có thể tìm ra người này, Trần Bách Chu nhất định sẽ nợ đệ một món nợ nhân tình rất lớn. Mà người này cụ thể ở đâu, đệ lại không rõ, nhưng chắc hẳn ở gần Khôn thành." Ngón tay Hoắc Cải thỉnh thoảng chọt vào mặt của người trong tranh, tràn đầy phong phạm của dân buôn người.
Vạn Tư Tề gật gật đầu, tán thành lời lừa gạt của Hoắc Cải: “Chẳng trách trên đường trở về đệ một mực cầm bản đồ so sánh, thì ra là vì chuyện này. Có cần ta tìm giúp không?"
Hoắc Cải nhanh chóng thu tranh lại, nhét vào trong ngực: “Không được hỏi thêm, không nhúng tay vào, đừng quên huynh đã hứa với đệ điều gì. Huynh nếu thực sự muốn tốt cho đệ thì đừng tiết lộ điều gì ra ngoài."
Y tìm Thường Cốc Phong là để trước khi phán định, cho đối phương một gậy trước, để đạt được mục tiêu vô sỉ là cạnh tranh không công bằng. Nào dám gióng trống mở cờ tìm người, phơi bày tâm tư Tư Mã Chiêu của bản thân cho mọi người cùng biết. (Tâm tư Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri – thành ngữ, ý chỉ dã tâm rõ ràng, tất cả mọi người đều biết. Tư Mã Chiêu là Ngụy thần thời Tam quốc, quyền khuynh triều dã)
Vạn Tư Tề thấy thái độ Hoắc Cải kiên quyết, đành nín nhịn ngồi một bên, trầm mặc đối mặt. Dạo gần đây, muốn làm lao động công ích cũng không dễ dàng gì!
Hoắc Cải tìm một góc xe mềm mại cuộn tròn lại, móc bản đồ ra, lai bắt đầu nghiên cứu.
Lúc đầu Thường Cốc Phong xuất hiện hoàn toàn là sản phẩm do bản thân trong lúc tức giận tạo ra, vốn Vạn Nhận Luân thế thân một người đã chết, nhưng bản thân lần đó bị tên súc sinh giám đốc Vạn chọc giận, cần gấp một nhân vật tâm địa độc ác đến thay trời hành đạo, dù sao lúc trước cũng không viết rõ về Thường Cốc Phong, thế là múa bàn phím một cái, Thường Cốc Phong vương giả trở về, bắt gặp thắng cảnh gian – phu – d*m –phụ, tiếp tục nối lại tình xưa, ức hiếp tiểu quỷ Vạn Nhận Luân đến mức khóc cha gọi mẹ, khiến lòng gia sung sướng.
Thế nhưng cái giá phải trả là, mặt phụ về Thường Cốc Phong viết không ít, lý lịch lại hết sức nghèo nàn, tư liệu quá khứ hoàn toàn không có, tư liệu tương lai phiến diện, hoàn toàn là một dã quái điểm xuất hiện không cố định, danh sách kỹ năng không chi tiết, không có giới thiệu bối cảnh. Muốn tìm đánh hắn, vẫn phải tìm ra điểm xuất hiện rồi hãy bàn.
Thời gian chuyến hành trình lần này của Hoắc Cải căn bản đều dùng vào việc tính toán điều kiện xuất hiện của dã quái Thường Cốc Phong, cầm một chút tư liệu ít ỏi đến đáng thương, đoán bối cảnh, đoán nguyên nhân, đoán động cơ, đoán thời gian, đoán cự ly… đủ thứ khổ cực không nói nên lời.
Hoắc Cải ngồi tại đó, tuy nói mặt không biểu cảm, nhưng tâm trạng u uất đó vẫn cứ lặng lẽ phát tán ra, giống như một cây nấm nhỏ xám xịt.
“Tiểu Luân, ta có thể giúp đệ mà." Vạn Tư Tề cuối cùng vẫn là không nhịn được, mở miệng.
Hoắc Cải nhe hàm răng trắng muốt, chau mũi ra vẻ đùa giỡn thấp giọng gầm một tiếng “Ngao u"!
Thế là Vạn Tư Tề đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Hoắc Cải có thể pha trò, nũng nịu với Vạn Tư Tề, nhưng y từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến việc mời Vạn Tư Tề đi phó bản đánh boss cùng mình. Chuyện này có liên quan mật thiết tới đại nghiệp trở về của mình, Hoắc Cải thà đánh khó khăn một chút cũng không muốn có thêm một đồng đội biết rõ điểm yếu của mình.
Điều thứ tư trong nguyên tắc sinh tồn trong thế giới quỷ súc: Vĩnh viễn không khảo nghiệm cái gọi là trung thành, luôn có lợi ích đủ béo bở để đổi lấy sự phản bội khắc cốt.
Hoắc Cải vừa không muốn bị Vạn Tư Tề phản bội, vừa không muốn phản bội Vạn Tư Tề, cho nên y chỉ có thể lựa chọn không nói ra chuyện trọng đại có liên hệ rất lớn là đánh boss này với hắn. Chỉ cần không có khảo nghiệm, người trung thành vĩnh viễn trung thành, ai cũng đều vui vẻ không phải sao?
Hoắc Cải vừa đến trạch tử tại Khôn thành liền nhận được ba bức thư của Vạn gia gửi đến dồn lại tại đây, tư tưởng trung tâm chỉ có một – Tiểu tam ngươi nhanh trở về, trở về muộn ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu~
Hoắc Cải bên này đang bận làm suy yếu quân địch trước khi Trần Bách Chu đến, thời gian gấp rút, nào có thời gian rảnh để ý đến diễn viên quần chúng. Thế là qua quýt một câu “Chuẩn bị khoa cử, trước thi Hương sẽ không trở về", liền gác chuyện này sang một bên.
Boss dễ tìm nhưng khó chém, dã quái dễ chém nhưng không dễ tìm, Hoắc Cải đáng thương ngày ngày từ lúc trời chưa sáng đã ra ngoài tìm người, đầu đội nắng hè chang chang chạy khắp nơi, trăng lên từ phía đông mới trở về Vạn trạch, chẳng sờ được tới nửa cọng lông của Thường Cốc Phong, mà mệt tới mức cả người sắp từ mảnh khảnh nhược thụ trở thành dẻo dai cường thụ rồi.
Đám thịt thừa mềm nhũn nhanh chóng phát triển theo hướng cơ bắp rắn chắc, cũng may thụ tính của tấm thân thể Vạn Nhận Luân này cực mạnh, giày vò thế nào cũng vẫn dáng người mảnh dẻ, da thịt mềm mại, nếu không Hoắc Cải trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỉ còn nước treo sợi mỳ tự tử.
Mắt thấy đội người đi trước của Trần Bách Chu đã đến, không quá mười ngày sau nhân vật chính nhất định sẽ giáng lâm, Hoắc tiểu cẩu gấp đến mức chỉ biết chạy vòng vòng cắn đuôi.
“Tiểu Luân, Trần đại nhân tìm người đó biết bao nhiêu năm như vậy mà không tìm ra, đệ đơn thương độc mã không kiếm được gì cũng là chuyện bình thường thôi, hà tất lo lắng như vậy." Vạn Tư Tề thấy thời gian Hoắc Cải về nhà càng ngày càng muộn, cuối cùng nhịn không được lúc Hoắc Cải ăn tối giữ người lại an ủi một phen.
Hoắc Cải niệm tình Vạn Tư Tề thời gian này rất hợp tác, cảm giác đối kháng cũng ít đi nhiều, kéo tay áo của Vạn Tư Tề vẻ mặt rầu rĩ: “Huynh nói rất đúng, đệ chỉ là có chút không cam tâm. Mũi ngửi thấy mùi thịt, lại sống chết không tìm ra được miếng thịt béo bở đó, không phải là rất bực bội sao?"
Vạn Tư Tề phì cười trước so sánh của Hoắc Cải, xoa xoa đầu Hoắc tiểu cẩu nói: “Nhưng mà đó lại là miếng thịt viên, có thể tự mình lăn đi, đệ gấp gáp cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, rồi lại đi tìm tiếp."
Vạn Tư Tề không nhắc tới còn ổn, vừa nhắc đến Hoắc Cải liền rõ ràng cảm thấy từng chút từng chút mệt mỏi đè nén trong xương máu mình, giống như từng sợi cước trong suốt mà dẻo dai, quấn quanh thân thể, ghìm lấy da thịt, khiến cả thân thể cứng ngắc trong sự trói buộc, sụp đổ trong sự rã rời.
“Sao vậy?" Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải cả người trong chốc lát liền sụp xuống, có chút kinh ngạc.
“Không sao." Hoắc Cải như thể chưa tỉnh ngủ lắc lắc đầu, y biết rõ bản thân gần đây có chút ma chướng, xác nhận có lợi ích liền xông pha về phía trước, kết quả càng không đạt được càng tốn sức lực, càng tốn sức lực càng không cam tâm. Đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính, nếu như không phải Vạn Tư Tề nhắc nhở, y có thể lao băng băng đến chết.
“Ca, nói với Đinh Bằng một tiếng, ngày mai đệ không ra ngoài." Hoắc Cải chống khuỷu tay dựa vào trên bàn như bị đánh vào xương cốt. Y cần một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái của bản thân, y có thể không đạt được chút gì, nhưng y nhất định phải thong dong bình thản.
Đàn ông chân chính có thể thua mệnh, nhưng nhất định không thua người!
“Được, đệ tối nay nghỉ ngơi sớm chút." Vạn Tư Tề thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Hoắc Cải, khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ra ngoài.
“Tối nay bảo bọn họ cách xa phòng đệ một chút, đệ muốn phát tiết phẫn nộ!" Hoắc Cải huơ huơ nắm đấm, ép ra chút tinh thần cuối cùng, hóa bi phẫn thành động lực.
Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải lại miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, trong lòng khẽ yên tâm, gật đầu đồng ý.
Phương thức phát tiết phẫn nộ của Hoắc Cải mọi người đều biết, đó chính là viết cao H văn. Có điều đại khái bị Thường Cốc Phong khiến cho tức giận đến nổ đầu, Hoắc Cải lần này không chấm nước viết lên bàn nữa, trực tiếp dùng giấy mực.
Ngược trên giấy trắng mực đen, rủa trong từng chữ từng câu, nhục từ từng nét từng chấm…
Người a, thú a, xúc tu a, đều là công quân;
Kim a, gậy a, roi a, đều là đạo cụ;
Miệng a, huyệt a, mã nhãn a, đều nhét chật ních;
Trước a, sau a, giáp công a, đều là máu tanh.
Đợi đến khi Hoắc Cải phát tiết thống khoái rồi, đã là nửa đêm thâm canh. Hoắc Cải mặc thêm áo bào trắng, mang theo bản thảo, vác chậu than trèo lên sân phơi nhỏ trên mái nhà, chuẩn bị hủy thi diệt tích.
Than lửa nhem lên, Hoắc Cải dưới ánh lửa bập bùng, đọc một trang đốt một trang, không giống với lúc viết, đọc văn tự có thể có càng nhiều thời gian và không gian để tưởng tượng thêm, để đủ loại hình ảnh trong đầu óc tỉ mỉ chân thực đến mức khiến người ta giận sôi người. Trong lúc đó Hoắc Cải vặn vẹo cười gằn, tà ác cười d*m, vô sỉ cười gian, ngạo mạn cười tà.
Ngón tay kẹp trang giấy mỏng manh phía trên chậu than, lỏng tay, trang giấy đong đưa rơi xuống, bắt lửa, ngọn lửa bùng lên trong chốc lát, đôi mày giãn ra của Hoắc Cải được ánh lửa đột ngột bùng lên ánh lên giống như một con yêu nghiệt tùy tiện, diễm lệ vô song.
“Kẻ thù nào của ngươi chết thế, đốt tiền vàng vui vẻ đến vậy. Không đúng, đây là bản thảo mà?" Giọng nói nồng đậm đầy từ tính mang theo ý cười bất ngờ vang lên.
Hoắc Cải đột ngột quay đầu, chỉ thấy đám bản thảo còn lại đã nằm trong tay hắn, ý cười kiêu ngạo lập tức hóa đá, sau đó theo gió đêm tan rã thành bụi…
Ai có thể nói cho ta biết, đại hiệp che mặt này từ đâu chui ra vậy? Phép gia đang chơi là nguyền rủa chứ không phải triệu hồi nha oa oa oa!
“Đại ca, sao huynh cũng lên xe ngựa?" Hoắc Cải cố gắng để vẻ mặt của mình nhìn không quá sát khí đằng đằng.
“Vừa khéo ta cũng phải đi Khôn thành một thời gian, hai chúng ta vẫn ở cùng nhau, có vui không, Tiểu Luân?" Vạn Tư Tề nhìn người nào đó lông đuôi xù lên, khẽ nhếch khóe miệng.
“Vui." Hoắc Cải miễn cưỡng rít qua kẽ răng một chữ, nhìn chằm chằm vào cổ Vạn Tư Tề, chỉ muốn cắn một cái lên đó. Vạn Tư Tề tên này quảng cáo chèn lung tung không nói, lúc này còn âm mưu chuyển toàn bộ phim giờ vàng của gia thành thời gian quảng cáo, cho dù ngươi là nhà tài trợ duy nhất của gia cũng không đến nỗi lưu manh vậy chứ!
“Tiểu Luân, đệ đi Khôn thành làm gì vậy?" Vạn Tư Tề thản nhiên hỏi.
Hoắc Cải đang định lấy lý do chuẩn bị thi Hương lấp liếm cho qua, nhưng khoảnh khắc định cất tiếng, lập tức ngậm miệng lại. Hoắc Cải qua khóe mắt liếc thấy ngón trỏ đang nhè nhẹ gõ lên mặt bàn của Vạn Tư Tề, tinh thần cảnh giác lập tức nâng cao, Vạn Tư Tề tên này không phải lại định đào hố đợi gia tự động nhảy vào đấy chứ?
Lần trước khi bản thân trả lời mục đích tiếp cận Trần Bách Chu, lấp liếm bằng một câu chỉ là vì giúp đỡ, kết quả bị tên hỗn đản Vạn Tư Tề không chút nhân quyền bắt cóc mang về.
Trần Bách Chu chuyện đó chính là vết xe đổ đầy máu và nước mắt – ngươi có quyền lấp liếm, nhưng mỗi một câu của ngươi đều có khả năng trở thành ván cầu nhảy hố.
Lúc này còn dám lấp liếm, nói không chừng Vạn Tư Tề có thể phái người giám sát mình đi học tan học, ngoại trừ việc học, chuyện gì cũng không được làm.
“Đại ca, huynh hỏi điều này làm gì?" Hoắc Cải như thể phòng bị, đánh giá Vạn Tư Tề.
“Huynh quan tâm đệ không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Thế nào, không thể nói sao?" Vạn Tư Tề nhướn mày, từ trên nhìn xuống cái đầu nhỏ nhắn của Hoắc Cải.
“Đệ có lý do không thể không đi, nhưng không có lý do không thể không nói với huynh, đại ca." Hoắc Cải ngồi thẳng người, liếc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không ai sánh bằng của Vạn Tư Tề, nét cười khiêu khích.
Lén theo dõi lần với Đông Phương Vị Minh, cưỡng chế bắt về lần cùng Trần Bách Chu, Vạn Tư Tề từng bước từng bước không phải ép bản thân chủ động nói thật sao, gia không chiều ý ngươi đó thì làm sao?
Vạn Tư Tề sắc mặt thản nhiên: “Ta chẳng qua là muốn nắm bắt một chút, để tránh bản thân không cẩn thân làm hỏng kế hoạch của đệ."
Quả nhiên, lời thoại ngầm của tên này chính là “không nói, liền gây khó dễ nha~", uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn! Bức cung, bức cung một cách rõ ràng!
Hoắc Cải quay đầu giả câm.
“Tiểu Luân?" Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải không nói năng gì, lại hỏi: “Đệ nói với ta, ta cũng tiện giúp đỡ đệ hơn không phải sao?"
Biết mà, uy hiếp bức cung xong chuyển sang dụ dỗ. Hoắc Cải bày ra vẻ mặt hiếu kỳ, phun ra một câu sắc bén: “Đại ca, có phải huynh không khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay liền cảm thấy không an tâm không?"
Đối diện với cục diện “thời khắc quan trọng nhất định quảng cáo", Hoắc Cải cuối cùng vẫn không nhịn được nhem lửa. Vạn Tư Tề tên này mỗi lần đều bày ra dáng vẻ phóng khoáng đệ muốn làm gì ta đều tuyệt đối không ngăn cản, kết quả sau đó liền thăm dò tất cả mọi hành động của mình, còn chọn đúng thời khắc quan trọng mà chiếu chèn, mình chỉ cần phản ứng chậm nửa nhịp thì mọi việc đã bị tên hỗn đản này phá tan tành rồi.
Vạn Tư Tề hạ thấp mi, cười khổ: “Ta không cầu nắm bắt tất cả mọi thứ, ta chỉ cầu đệ đừng cái gì cũng không nói với ta, ta không muốn đợi đến lúc đệ xảy ra chuyện rồi, vẫn chưa biết rõ đầu đuôi, không biết bắt đầu giúp từ đâu."
“Được, đệ nói cho huynh biết. Nhưng huynh phải hứa chuyện này huynh không được nhúng tay vào cũng không được hỏi thêm." Hoắc Cải biết rõ, nếu như bản thân không hé lộ một chút, Vạn Tư Tề tên này tuyệt đối sẽ giở trò bạo lực chiếu chèn, để trả giá cho việc mình giấu giếm.
Vạn Tư Tề nhìn chăm chú vào hai mắt Hoắc Cải: “Nếu như đệ có thể hứa sẽ không mạo hiểm, ta có thể suy xét việc đồng ý."
Hoắc Cải lấy từ trong ngực ra một bức họa, vừa trải ra vừa đè thấp giọng nói: “Đệ đi Khôn thành là để tìm người trong bức tranh này."
Thiếu niên trong tranh nhàn nhã đánh đàn, khuôn mặt giống Hoắc Cải đến tám phần quyến rũ động lòng người – Thường Cốc Phong, đây chính là mục tiêu giai đoạn này của Hoắc Cải.
Trong tình hình tội phạm cưỡng X siêng năng cần mẫn quấy rối, Hoắc Cải đã am hiểu cục thế chuyển đổi cục diện, thề biến cưỡng X thành cùng X. Bí quyết thắng lợi của vấn đề hai tiểu thụ tranh giành một công không ngoại trừ hai điểm – quyến rũ tiểu công, dìm chết tiểu thụ. Thân tại Khôn thành, chiến trường chính trong tương lai, hiện tại dụ dỗ Trần Bách Chu không được, lại không thể động tay động chân với Thường Cốc Phong sao?
Vạn Tư Tề liếc qua bức tranh một chút, hai mày khẽ cau lại: “Đệ tìm hắn làm gì, biết hắn đang ở đâu?"
“Không phải đệ muốn tìm, là Trần Bách Chu muốn tìm. Chỉ cần đệ có thể tìm ra người này, Trần Bách Chu nhất định sẽ nợ đệ một món nợ nhân tình rất lớn. Mà người này cụ thể ở đâu, đệ lại không rõ, nhưng chắc hẳn ở gần Khôn thành." Ngón tay Hoắc Cải thỉnh thoảng chọt vào mặt của người trong tranh, tràn đầy phong phạm của dân buôn người.
Vạn Tư Tề gật gật đầu, tán thành lời lừa gạt của Hoắc Cải: “Chẳng trách trên đường trở về đệ một mực cầm bản đồ so sánh, thì ra là vì chuyện này. Có cần ta tìm giúp không?"
Hoắc Cải nhanh chóng thu tranh lại, nhét vào trong ngực: “Không được hỏi thêm, không nhúng tay vào, đừng quên huynh đã hứa với đệ điều gì. Huynh nếu thực sự muốn tốt cho đệ thì đừng tiết lộ điều gì ra ngoài."
Y tìm Thường Cốc Phong là để trước khi phán định, cho đối phương một gậy trước, để đạt được mục tiêu vô sỉ là cạnh tranh không công bằng. Nào dám gióng trống mở cờ tìm người, phơi bày tâm tư Tư Mã Chiêu của bản thân cho mọi người cùng biết. (Tâm tư Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri – thành ngữ, ý chỉ dã tâm rõ ràng, tất cả mọi người đều biết. Tư Mã Chiêu là Ngụy thần thời Tam quốc, quyền khuynh triều dã)
Vạn Tư Tề thấy thái độ Hoắc Cải kiên quyết, đành nín nhịn ngồi một bên, trầm mặc đối mặt. Dạo gần đây, muốn làm lao động công ích cũng không dễ dàng gì!
Hoắc Cải tìm một góc xe mềm mại cuộn tròn lại, móc bản đồ ra, lai bắt đầu nghiên cứu.
Lúc đầu Thường Cốc Phong xuất hiện hoàn toàn là sản phẩm do bản thân trong lúc tức giận tạo ra, vốn Vạn Nhận Luân thế thân một người đã chết, nhưng bản thân lần đó bị tên súc sinh giám đốc Vạn chọc giận, cần gấp một nhân vật tâm địa độc ác đến thay trời hành đạo, dù sao lúc trước cũng không viết rõ về Thường Cốc Phong, thế là múa bàn phím một cái, Thường Cốc Phong vương giả trở về, bắt gặp thắng cảnh gian – phu – d*m –phụ, tiếp tục nối lại tình xưa, ức hiếp tiểu quỷ Vạn Nhận Luân đến mức khóc cha gọi mẹ, khiến lòng gia sung sướng.
Thế nhưng cái giá phải trả là, mặt phụ về Thường Cốc Phong viết không ít, lý lịch lại hết sức nghèo nàn, tư liệu quá khứ hoàn toàn không có, tư liệu tương lai phiến diện, hoàn toàn là một dã quái điểm xuất hiện không cố định, danh sách kỹ năng không chi tiết, không có giới thiệu bối cảnh. Muốn tìm đánh hắn, vẫn phải tìm ra điểm xuất hiện rồi hãy bàn.
Thời gian chuyến hành trình lần này của Hoắc Cải căn bản đều dùng vào việc tính toán điều kiện xuất hiện của dã quái Thường Cốc Phong, cầm một chút tư liệu ít ỏi đến đáng thương, đoán bối cảnh, đoán nguyên nhân, đoán động cơ, đoán thời gian, đoán cự ly… đủ thứ khổ cực không nói nên lời.
Hoắc Cải ngồi tại đó, tuy nói mặt không biểu cảm, nhưng tâm trạng u uất đó vẫn cứ lặng lẽ phát tán ra, giống như một cây nấm nhỏ xám xịt.
“Tiểu Luân, ta có thể giúp đệ mà." Vạn Tư Tề cuối cùng vẫn là không nhịn được, mở miệng.
Hoắc Cải nhe hàm răng trắng muốt, chau mũi ra vẻ đùa giỡn thấp giọng gầm một tiếng “Ngao u"!
Thế là Vạn Tư Tề đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Hoắc Cải có thể pha trò, nũng nịu với Vạn Tư Tề, nhưng y từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến việc mời Vạn Tư Tề đi phó bản đánh boss cùng mình. Chuyện này có liên quan mật thiết tới đại nghiệp trở về của mình, Hoắc Cải thà đánh khó khăn một chút cũng không muốn có thêm một đồng đội biết rõ điểm yếu của mình.
Điều thứ tư trong nguyên tắc sinh tồn trong thế giới quỷ súc: Vĩnh viễn không khảo nghiệm cái gọi là trung thành, luôn có lợi ích đủ béo bở để đổi lấy sự phản bội khắc cốt.
Hoắc Cải vừa không muốn bị Vạn Tư Tề phản bội, vừa không muốn phản bội Vạn Tư Tề, cho nên y chỉ có thể lựa chọn không nói ra chuyện trọng đại có liên hệ rất lớn là đánh boss này với hắn. Chỉ cần không có khảo nghiệm, người trung thành vĩnh viễn trung thành, ai cũng đều vui vẻ không phải sao?
Hoắc Cải vừa đến trạch tử tại Khôn thành liền nhận được ba bức thư của Vạn gia gửi đến dồn lại tại đây, tư tưởng trung tâm chỉ có một – Tiểu tam ngươi nhanh trở về, trở về muộn ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu~
Hoắc Cải bên này đang bận làm suy yếu quân địch trước khi Trần Bách Chu đến, thời gian gấp rút, nào có thời gian rảnh để ý đến diễn viên quần chúng. Thế là qua quýt một câu “Chuẩn bị khoa cử, trước thi Hương sẽ không trở về", liền gác chuyện này sang một bên.
Boss dễ tìm nhưng khó chém, dã quái dễ chém nhưng không dễ tìm, Hoắc Cải đáng thương ngày ngày từ lúc trời chưa sáng đã ra ngoài tìm người, đầu đội nắng hè chang chang chạy khắp nơi, trăng lên từ phía đông mới trở về Vạn trạch, chẳng sờ được tới nửa cọng lông của Thường Cốc Phong, mà mệt tới mức cả người sắp từ mảnh khảnh nhược thụ trở thành dẻo dai cường thụ rồi.
Đám thịt thừa mềm nhũn nhanh chóng phát triển theo hướng cơ bắp rắn chắc, cũng may thụ tính của tấm thân thể Vạn Nhận Luân này cực mạnh, giày vò thế nào cũng vẫn dáng người mảnh dẻ, da thịt mềm mại, nếu không Hoắc Cải trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỉ còn nước treo sợi mỳ tự tử.
Mắt thấy đội người đi trước của Trần Bách Chu đã đến, không quá mười ngày sau nhân vật chính nhất định sẽ giáng lâm, Hoắc tiểu cẩu gấp đến mức chỉ biết chạy vòng vòng cắn đuôi.
“Tiểu Luân, Trần đại nhân tìm người đó biết bao nhiêu năm như vậy mà không tìm ra, đệ đơn thương độc mã không kiếm được gì cũng là chuyện bình thường thôi, hà tất lo lắng như vậy." Vạn Tư Tề thấy thời gian Hoắc Cải về nhà càng ngày càng muộn, cuối cùng nhịn không được lúc Hoắc Cải ăn tối giữ người lại an ủi một phen.
Hoắc Cải niệm tình Vạn Tư Tề thời gian này rất hợp tác, cảm giác đối kháng cũng ít đi nhiều, kéo tay áo của Vạn Tư Tề vẻ mặt rầu rĩ: “Huynh nói rất đúng, đệ chỉ là có chút không cam tâm. Mũi ngửi thấy mùi thịt, lại sống chết không tìm ra được miếng thịt béo bở đó, không phải là rất bực bội sao?"
Vạn Tư Tề phì cười trước so sánh của Hoắc Cải, xoa xoa đầu Hoắc tiểu cẩu nói: “Nhưng mà đó lại là miếng thịt viên, có thể tự mình lăn đi, đệ gấp gáp cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, rồi lại đi tìm tiếp."
Vạn Tư Tề không nhắc tới còn ổn, vừa nhắc đến Hoắc Cải liền rõ ràng cảm thấy từng chút từng chút mệt mỏi đè nén trong xương máu mình, giống như từng sợi cước trong suốt mà dẻo dai, quấn quanh thân thể, ghìm lấy da thịt, khiến cả thân thể cứng ngắc trong sự trói buộc, sụp đổ trong sự rã rời.
“Sao vậy?" Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải cả người trong chốc lát liền sụp xuống, có chút kinh ngạc.
“Không sao." Hoắc Cải như thể chưa tỉnh ngủ lắc lắc đầu, y biết rõ bản thân gần đây có chút ma chướng, xác nhận có lợi ích liền xông pha về phía trước, kết quả càng không đạt được càng tốn sức lực, càng tốn sức lực càng không cam tâm. Đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính, nếu như không phải Vạn Tư Tề nhắc nhở, y có thể lao băng băng đến chết.
“Ca, nói với Đinh Bằng một tiếng, ngày mai đệ không ra ngoài." Hoắc Cải chống khuỷu tay dựa vào trên bàn như bị đánh vào xương cốt. Y cần một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái của bản thân, y có thể không đạt được chút gì, nhưng y nhất định phải thong dong bình thản.
Đàn ông chân chính có thể thua mệnh, nhưng nhất định không thua người!
“Được, đệ tối nay nghỉ ngơi sớm chút." Vạn Tư Tề thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Hoắc Cải, khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ra ngoài.
“Tối nay bảo bọn họ cách xa phòng đệ một chút, đệ muốn phát tiết phẫn nộ!" Hoắc Cải huơ huơ nắm đấm, ép ra chút tinh thần cuối cùng, hóa bi phẫn thành động lực.
Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải lại miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, trong lòng khẽ yên tâm, gật đầu đồng ý.
Phương thức phát tiết phẫn nộ của Hoắc Cải mọi người đều biết, đó chính là viết cao H văn. Có điều đại khái bị Thường Cốc Phong khiến cho tức giận đến nổ đầu, Hoắc Cải lần này không chấm nước viết lên bàn nữa, trực tiếp dùng giấy mực.
Ngược trên giấy trắng mực đen, rủa trong từng chữ từng câu, nhục từ từng nét từng chấm…
Người a, thú a, xúc tu a, đều là công quân;
Kim a, gậy a, roi a, đều là đạo cụ;
Miệng a, huyệt a, mã nhãn a, đều nhét chật ních;
Trước a, sau a, giáp công a, đều là máu tanh.
Đợi đến khi Hoắc Cải phát tiết thống khoái rồi, đã là nửa đêm thâm canh. Hoắc Cải mặc thêm áo bào trắng, mang theo bản thảo, vác chậu than trèo lên sân phơi nhỏ trên mái nhà, chuẩn bị hủy thi diệt tích.
Than lửa nhem lên, Hoắc Cải dưới ánh lửa bập bùng, đọc một trang đốt một trang, không giống với lúc viết, đọc văn tự có thể có càng nhiều thời gian và không gian để tưởng tượng thêm, để đủ loại hình ảnh trong đầu óc tỉ mỉ chân thực đến mức khiến người ta giận sôi người. Trong lúc đó Hoắc Cải vặn vẹo cười gằn, tà ác cười d*m, vô sỉ cười gian, ngạo mạn cười tà.
Ngón tay kẹp trang giấy mỏng manh phía trên chậu than, lỏng tay, trang giấy đong đưa rơi xuống, bắt lửa, ngọn lửa bùng lên trong chốc lát, đôi mày giãn ra của Hoắc Cải được ánh lửa đột ngột bùng lên ánh lên giống như một con yêu nghiệt tùy tiện, diễm lệ vô song.
“Kẻ thù nào của ngươi chết thế, đốt tiền vàng vui vẻ đến vậy. Không đúng, đây là bản thảo mà?" Giọng nói nồng đậm đầy từ tính mang theo ý cười bất ngờ vang lên.
Hoắc Cải đột ngột quay đầu, chỉ thấy đám bản thảo còn lại đã nằm trong tay hắn, ý cười kiêu ngạo lập tức hóa đá, sau đó theo gió đêm tan rã thành bụi…
Ai có thể nói cho ta biết, đại hiệp che mặt này từ đâu chui ra vậy? Phép gia đang chơi là nguyền rủa chứ không phải triệu hồi nha oa oa oa!
Tác giả :
Nê Đản Hoàng