Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 31 Đem hoàng thượng đuổi.
"Quý phi có muốn uống thử một ngụm không?" Cao Tấn nói.
Tạ Khuynh ngẩn người, lập tức kịp phản ứng:
[ quên. ]
[ cẩu hoàng đế đa nghi ]
[ muốn thử độc đây mà. ]
Tạ Khuynh bưng bát canh hạt sen lên, nhau chóng xoay người sang chỗ khác, hung bạo đào một thìa đầy tràn cho vào miệng, hạt sen mùi thơm ngát, nước canh đậm đặc, đậu phộng và hạt vừng nát cho vào miệng xốp. . . Từng chút từng chút phối hợp với nhau đều vừa vặn!
Thời điểm còn muốn ăn vụng thêm một ngụm, Cao Tấn giống như phát hiện ra tâm tư của nàng, vỗ vỗ cái mông nàng:
"Nếm xong chưa?"
Tạ Khuynh nuốt xuống ngụm canh trong miệng, khôi phục nhã nhặn, đem chén canh buông xuống, ưu nhã rút ra khăn lau lau khóe miệng, Cao Tấn bưng lên bát canh hạt sen thiếu đi non nửa, từ đáy chén múc một viên hạt sen tròn vo đưa vào trong miệng, gật đầu:
"Ừm, không sai, hạt sen mềm mại, rất thơm."
Tạ Khuynh nhìn trừng trừng, trong miệng phân biệt rõ mùi vị:
[ vừa nãy ăn gấp quá, cũng chưa thưởng thức được mùi vị hạt sen đã nuốt xuống rồi. ]
(Đoạn này giống Trư Bát Giới ăn nhân sâm :v )
[ thật sự rất mềm, rất thơm hả? ]
"Càng ăn càng thơm." Cao Tấn cố ý nói: "Ngự thiện phòng tay nghề nâng cao, không tệ."
[ ngày mai cùng Khương ma ma thương lượng một chút, đem cháo buổi tối đổi thành canh hạt sen. ]
[ nhưng mà canh hạt sen dễ béo, ma ma sẽ không chịu a. ]
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh đứng ở một bên nhàm chán chơi đùa khăn tay, chợt mở miệng:
"Quý phi muốn ăn không?"
Tạ Khuynh quay đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, không biết cẩu hoàng đế có chủ ý gì, dứt khoát lắc đầu:
"Thần thiếp đã dùng qua bữa tối, không, không ăn."
"Thật không ăn?" Cao Tấn múc lên ba viên hạt sen triệu hoán Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng không thể chống cự được dụ hoặc của thức ăn ngon, thật đúng là chậm rãi khom lưng đi tới, ai biết vừa mới há miệng, mắt thấy là sắp ăn được rồi, Cao Tấn lại chuyển cổ tay một cái, đem thìa đưa vào trong miệng mình, để Tạ Khuynh ăn tịch mịch.
[ người này cố ý đùa nghịch ta! ]
[ ta cũng là phạm tiện, làm sao lại tin hắn! ]
Tạ Khuynh hai tay giao nhau, tự nhéo lẫn nhau, mặt ngoài cố giữ vẻ mỉm cười che giấu xúc động muốn đánh bể đầu Cao Tấn.
Cao Tấn tựa hồ chơi nghiện, lại múc một muỗng đưa đến trước mặt Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh trong lòng liền ha ha.
[ lão tử thèm, nhưng lão tử không ngốc có được hay không? ]
[ cùng một cái hố, ta sẽ rơi xuống hai lần? ]
"Thật sự cho ngươi ăn." Cao Tấn thành ý tràn đầy nói.
Tạ Khuynh bỗng nhiên lại cảm thấy cẩu hoàng đế tốt xấu cũng là cái Hoàng đế, không đến mức dùng cùng một loại phương pháp liên tiếp đùa nghịch nàng hai lần đi.
Thế là, nàng lần nữa ngây thơ để Cao Tấn vũ nhục trí thông minh của bản thân.
Cao Tấn không chỉ đùa nghịch Tạ Khuynh, còn đem số canh hạt sen còn lại toàn bộ ăn vào bụng, lưu lại một cái cái chén không cùng Tạ Khuynh trong ngoài đối lập.
[ cẩu hoàng đế táng tận thiên lương! ]
[ Tạ Viễn Thần, ta muốn gϊếŧ vua! ]
[ a a a —— ]
"Trí nhớ Quý phi không tốt lắm, hôm qua ngươi mới cùng trẫm cãi lộn, trẫm cùng Quý phi còn chưa có hòa hảo đi." Cao Tấn tìm một cái lý do đường hoàng - mà chính bản thân hắn còn không thấy thuyết phục - để biện minh cho việc mình đùa nghịch người ta.
Tạ Khuynh sau khi nghe được ký do này một Phật thăng thiên hai Phật xuất thế.
[ không hòa hảo? ]
[ êy đại ca, hai ta lúc ban ngày vừa ngủ qua a! ]
[ ngươi kéo quần lên liền không nhận người sao? ]
[ cầm thú! ]
Tính khí của Tạ Khuynh cũng bị ép sôi lên:
"Vậy Bệ hạ đi nơi khác là được, đến cung của thần thiếp làm cái gì?"
[ mau mau cút! ]
[ có bao xa lăn bấy nhiêu xa! ]
[ ta còn đỡ phải hầu hạ! ]
Càng nghĩ càng giận, Tạ Khuynh chợt đem giấy Cao Tấn vừa trải tốt kéo tới vò thành một nhúm, ném lên trên bàn, nhân lúc Cao Tấn chưa kịp phản ứng nắm chặt tay hắn, đem cả người hắn từ trên ghế kéo lên rồi đẩy người ra hướng tẩm điện.
"Mở cửa!"
Thời điểm tới gần cửa, Tạ Khuynh hô lên.
Trong tẩm điện đèn đuốc chưa tắt, Khương ma ma đều ở ngoài cửa chờ nghe phân phó, nghe được thấy thanh âm của Tạ Khuynh, Khương ma ma lập tức lệnh hai cung tỳ đẩy cửa tẩm điện ra, nghĩ là Tạ Khuynh có dặn dò gì, có ai ngờ Tạ Khuynh muốn các nàng mở cửa để nàng ấy đem Hoàng đế đuổi ra.
Cung nhân bọn họ nhao nhao nghi hoặc, Quý phi nương nương đây là hát cái tuồng gì a!
Dân gian có đàn bà đanh đá đuổi trượng phu ra khỏi cửa phòng, lại không nghe nói qua cái phi tử nào dám đem Hoàng đế đuổi, đây thật là thiên hạ kỳ văn.
Cả Khương ma ma một vị lão giang hồ cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Mà ngay tại lúc Khương ma ma còn đang sửng sốt, Tạ Khuynh đã thành công đẩy Cao Tấn ra ngoài.
Còn Cao Tấn thậm chí cây bút trong tay cũng chưa kịp buông xuống.
"Ôi chao, nương nương đây là làm cái gì nha!" Khương ma ma gấp đến độ không được.
Tạ Khuynh không ăn được canh, lại bị cẩu hoàng đế đùa nghịch, nghĩ thầm dù sao cũng rất lâu rồi không có đường đường chính chính phát cáu, không bằng hôm nay đem số định mức phát cáu hoàn thành, vừa muốn mở miệng, liền nghe Cao Tấn nói:
"Quý phi muốn ăn canh hạt sen của trẫm, trẫm không nhường, nàng liền như vậy. Quả thực không thể nói lý."
Tạ Khuynh oán giận:
[ đây là chuyện của một bát canh hạt sen? ]
[ cẩu hoàng đế đổi trắng thay đen rất giỏi a! ]
[ là nhìn ra Khương ma ma trông coi ăn uống của ta mới cố ý nói như vậy sao? ]
[ âm hiểm xảo trá! ]
Bị hắn ác nhân cáo trạng trước như thế, Tạ Khuynh ngược lại giống như là không để ý tới, việc đã đến nước này, nàng cũng không có ý định chịu thua, dứt khoát cấp tốc hồi tẩm điện, 'Phanh' một cái đóng lại cửa điện.
Nhìn cửa điện đóng chặt, Khương ma ma cùng một đám cung tỳ bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng, cơ hồ cũng không dám ngó xem sắc mặt Cao Tấn.
Cao Tấn đem bút đưa tới trước mặt Khương ma ma, Khương ma ma trong lòng run sợ nhận lấy, đánh bạo nói ra:
"Nương nương tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin Bệ hạ đừng chấp nhặt với nàng."
Cao Tấn hừ lạnh, nàng mà nhỏ? Nàng còn lớn hơn ta một tuổi!
"Đem tẩm điện sát vách Quý phi thu thập một chút, đêm nay trẫm ngủ nơi đó." Cao Tấn đối Khương ma ma vẫy vẫy tay, để nàng đưa lỗ tai tới nhỏ giọng dặn dò.
Khương ma ma sau khi nghe xong hơi sững sờ, cũng không nghĩ tới Hoàng đế bị nương nương đuổi ra khỏi tẩm điện, thế mà còn nguyện ý ngủ lại tại Ngưng Huy cung.
Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
Bằng không ngày mai toàn bộ hoàng cung đều lan truyền chuyện nương nương đem Hoàng thượng đuổi ra cửa phòng, Ngưng Huy cung của các nàng không biết lại muốn đánh bao nhiêu cuộc chiến bằng nước bọt.
Không dám lười biếng một chút, Khương ma ma tự mình mang người đi thu thập tẩm điện sát vách, Cao Tấn cũng không nóng nảy, còn có chút hăng hái tự mình chạy tới sát vách giám sát.
Sau khi nhìn một vòng tẩm điện sát vách, sai người đem giường chiếu chuyển tới chỗ hắn chỉ định, giày vò một phen mới ngủ lại.
Tạ Khuynh sau khi đóng cửa ngay trước mặt cẩu hoàng đế, kỳ thật cũng không có đi vào phòng nghỉ, nàng dán lỗ tai lên khung cửa sổ, muốn nghe xem cẩu hoàng đế còn muốn cáo trạng thêm cái gì nữa.
Ai biết không nghe thấy cẩu hoàng đế cáo trạng cái gì, ngược lại nghe thấy bên ngoài người đến người đi một mảnh ồn ào, còn có chút thanh âm dọn đồ đạc.
Nàng muốn đi xem một chút chuyện gì xảy ra, hoặc là gọi hai cái cung tỳ vào hỏi, thế nhưng nàng vừa mới phát giận nha!
Vừa phát cáu xong liền ra ngoài gọi người không phải liền đổ bể?
Thế là nàng nhẫn rồi lại nhẫn, rốt cục nhẫn đến khi bốn phía an tĩnh lại, nghe tiếng bước chân cùng tiếng người, trong viện hẳn là không người nào, Tạ Khuynh lúc này mới buồn bực trở lại phòng trong, cởi giày lên giường.
Thoải mái dễ chịu nằm trên gối đầu, Tạ Khuynh vẫn nhịn không được suy nghĩ:
[ bên ngoài làm cái gì? ]
[ có lẽ cẩu hoàng đế đi rồi đi. ]
[ bị người ta nhăn mặt đuổi đi như thế còn không đi thì ta bội phục hắn.]
[ ngay trước mặt hoàng đế đóng sập cửa, ta quá soái rồi! ]
[ hé hé, trước khi lão Tạ trở về, đều không cần nhìn khuôn mặt mẹ kế kia của cẩu hoàng đế nữa. ]
[ thoải mái! ]
Tẩm điện sát vách, Cao Tấn cũng đang nằm trên giường, hắn kêu người dời chỗ đặt giường chỉ cách giường Tạ Khuynh một nức tường.
Nếu là trời tối người yên, nói không chừng Tạ Khuynh xoay người, Cao Tấn chỗ này đều có thể nghe thấy, chớ nói chi là những tiếng nói thầm trong nội tâm nàng.
Cao Tấn hai tay ôm ngực, hướng vách tường nhìn một chút, tưởng tượng dáng vẻ nàng lúc mắng chửi người, thiếp đi trong tiếng lải nhải của nàng.
Một đêm này ngủ được tương đối bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Khuynh rời giường, Phúc Như Đông Hải bưng chậu nước tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt, Tạ Khuynh ngồi trước bàn trang điểm chờ chải đầu, một bên thưởng thức trâm phượng một bên thuận miệng hỏi:
"Bệ hạ tối hôm qua khi nào rời đi?"
Phúc Như đang giúp Tạ Khuynh chải đầu, nghe vậy trả lời:
"Bệ hạ tối hôm qua không có rời đi a."
Trâm vàng trong tay Tạ Khuynh rơi trên bàn trang điểm, thanh âm đề cao mấy độ:
"Không có rời đi?"
Đông Hải đang vẽ mi cho Tạ Khuynh, bị nàng khẽ động, lông mày đều vẽ lệch, nói:
"Nương nương đừng nhúc nhích. Bệ hạ tối hôm qua ngủ ở tẩm điện sát vách."
Tạ Khuynh nhìn khuôn mặt tràn đầy chấn kinh của mình trong gương, cẩu hoàng đế thế mà không có trở về?
"Bệ hạ đối với nương nương quả nhiên khác biệt, nếu là phi tử khác dám làm mình làm mẩy như vậy với Bệ hạ, ngài ấy đã sớm trách tội, có thể bao dung nương nương như vậy, thật tốt!" Phúc Như cười nói.
"Đúng đấy, tối hôm qua ta còn nghĩ là Bệ hạ khẳng định phải tức giận." Đông Hải phụ họa.
Tạ Khuynh càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cẩu hoàng đế đổi tính?
Thời khắc nàng đang buồn bực, Khương ma ma từ bên ngoài vội vã đi vào, Tạ Khuynh thấy mặt nàng mang lo lắng, cho là nàng sắp bắt đầu thuyết giáo, tranh thủ thời gian đánh đòn phủ đầu nói:
"Ma ma sớm a. Ngài dạy ta lạt mềm buộc chặt chi pháp quả nhiên dùng tốt! Tối hôm qua ta chỉ hơi thi triển. . ."
Khương ma ma đánh gãy Tạ Khuynh lời nói:
"Nương nương, ngài cũng đừng nói tối hôm qua. Ngài nhìn xem cái này. . ."
Nói xong, Khương ma ma đem một phong sổ con màu vàng sáng đưa cho Tạ Khuynh, Tạ Khuynh kinh ngạc:
"Tấu chương? Ngài lấy từ đâu ra?"
Khương ma ma nói: "Tẩm điện sát vách trông thấy, Bệ hạ lưu lại."
Tạ Khuynh nói: "Vậy mau tìm người đưa qua cho hắn, đưa cho ta làm cái gì? Ta nói trước, ta sẽ không đưa đâu."
Tạ Khuynh nghĩ là Khương ma ma muốn để nàng mượn cớ đưa sổ con để nhận lỗi với Cao Tấn, không đợi Khương ma ma mở miệng nàng liền cự tuyệt trước.
Vừa cãi nhau, còn không có thanh tịnh được hai ngày, nàng cũng không nguyện ý đi xin lỗi, muốn đi cũng phải chờ biết được lão Tạ lúc nào trở về mới đi.
"Không có giao ngài đưa đi. Ngài lật ra nhìn xem trong sổ con viết cái gì." Khương ma ma nói, sợ Tạ Khuynh lại giày vò khốn khổ, nàng lại nói thêm một câu:
"Là sổ con của tướng quân."
Của lão Tạ? Cái này thì Tạ Khuynh không nhịn được, lật ra nhìn.
So sánh với mấy cái sổ con Nát cổ văn của cái gì Công bộ, Hộ bộ đại nhân viết, lão Tạ viết sổ con liền thông tục dễ hiểu hơn nhiều.
Bên trong sổ con, là lão Tạ hướng Cao Tấn hồi bẩm ngày hắn về —— ngày mười bảy tháng sau.
"Quá tốt rồi, lão Tạ mười bảy của tháng sau liền trở lại!"
Tạ Khuynh xem hết sổ con cao hứng nói.
Nguyên bản còn phải đợi Khương ma ma thu được tin tức ngoài cung, hiện tại không cần chờ, trực tiếp biết thời gian xác thực.
Khương ma ma thấy Tạ Khuynh còn chưa có nghĩ ra chỗ mấu chốt, nói:
"Nương nương hiện tại còn chưa nguyện ý đem sổ con qua cho Bệ hạ sao?"
Tạ Khuynh nghe xong, lập tức khép lại sổ con, đem nhét về tay Khương ma ma, nói:
"Không đi."
Lão Tạ mười bảy tháng sau mới trở về đó, hiện tại đi lấy lòng nịnh bợ thì quá sớm.
Lại nói, nào có người hôm qua vừa cãi nhau, hôm nay liền vội vàng mặt nóng dán mông lạnh? Ta không cần mặt mũi à?
Khương ma ma biết rõ tử huyệt của Tạ Khuynh ở đâu:
"Nương nương có nghĩ tới, Bệ hạ tối hôm qua hẳn là đến đưa phong tấu chương này cho ngài, ngài lại không biết lòng tốt của người ta, chỉ vì một chút chuyện nhỏ liền cùng Bệ hạ làm mình làm mẩy, Bệ hạ hẳn là thương tâm a?"
Tạ Khuynh nghe đến đó, thể hồ quán đỉnh.
Cẩu hoàng đế chắc là cố ý đem tấu chương lưu lại, muốn nàng chủ động tới cửa xin lỗi đi?