Quý Nữ Khó Cầu
Chương 114: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
Trong ngày hôm đó chuyện Phó Vân Tịch chiến thắng trở về trở đã truyền khắp cả Kinh Thành, mọi người đều bàn tán say sưa, còn có chuyện Hàn Nhạn bị từ hôn. Lời đồn luôn truyền đặc biệt nhanh, hơn nữa càng truyền càng quá đáng, cái gì nói Phó Vân Tịch mê luyến sắc đẹp của công chúa Tây Nhung, rồi cảm thấy chướng mắt tài mạo nữ nhi nhà quan không bằng công chúa Tây Nhung.
Trước đó lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh vương phi, đã từng dẫn tới rất nhiều sự ghen ghét của các nữ tử ái mộ Huyền Thanh vương. Các nàng không chỉ tức giận thân phận của Hàn Nhạn trèo cao không xứng với Phó Vân Tịch, cảm thấy không công bằng tý nào. Còn điều quan trọng hơn là Hàn Nhạn còn buộc Phó Vân Tịch lập lời thề khiếp này không cưới tiểu tiếp không được thông phòng, cái này chả khác nào tương đương với chuyện tuyên bố cho họ biết họ hoàn toàn không có hy vọng nào. Hôm nay Hàn Nhạn có kết quả như thế này, trong lòng các nàng chẳng những xả được cơn giận, mà đồng thời không nhịn được mà động lòng. Nếu Huyền Thanh vương không cần lấy Hàn Nhạn, vậy thì các này sẽ có cơ hội rồi. Dù sao thì công chúa Tây Nhung, không thể hầu hạ Vương Gia ở bất cứ nơi nào cho nên chắc chắn sẽ cần người giúp đỡ.
Cấp Lam đi ra ngoài một chuyến, suýt thì bị lời đồn đãi bên ngoài làm cho tức chết, chịu hết nổi muốn cùng những nói lý luận vài câu, nhưng mà lại sợ mang đến cho rắc rối Hàn Nhạn, cho nên chỉ có thể nhịn. Nàng nghẹn một bụng tức giận trở lại vương phủ, lại còn bị hạ nhân trong Vương phủ châm biếm chế nhạo. Những hạ nhân trong vương phủ này, lúc trước từng hầu hạ qua Hàn Nhạn một chút, trong lòng cũng thật long thích chủ tử này, cũng thành tâm thành ý nhìn nàng làm vương phi tương lai. Nhưng hôm nay nửa đường lại nhảy ra một công chúa Tây Nhung, những này hạ nhân đều vì Hàn Nhạn mà cảm thấy bất bình, trong lời nói còn hiện lên sự ân cần khó tả. Nhưng mà cũng có hạ nhân gió chiều nào thì ngã theo chiều đó, nhìn thấy Vương phủ đổi chủ, thấy Hàn Nhạn từ trước tới nay luôn Vương Gia sủng ái sắp bị từ hôn, còn Y Lâm Na sẽ trở thành Huyền Thanh vương phi, thì lại lặp tức chạy đi gặp Y Lâm Na, còn cố ý chèn ép chủ tớ Hàn Nhạn. Có một nha hoàn tới nói chuyện với Cấp Lam, nói cái gì: Đã bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn phải cố gắng nương nhờ trong phủ người khác, không biết rốt cuộc là có ý gì. Cấp Lam suýt chút nữa thì đã đánh nhau với ả, nếu không phải Thu Hồng lôi nàng đi, thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhạn thấy Cấp Lam trở về với khuôn mặt không vui, trước giờ nàng cũng không phải là người dễ dàng che giấu tâm sự của mình, Hàn Nhạn thấy vậy liền cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cấp Lam không nói gì, tuy nhiên trong lại cực kỳ tức giận, nhưng mà những lời khó nghe kia, nàng không muốn cho Hàn Nhạn biết rồi nàng lại buồn. Nhưng mà nàng không biết là lời đồn đãi đến cuối cùng cũng là lời đồn đãi, cho dù ở đâu cũng sẽ nghe được, tuy là Cấp Lam và Thu Hồng chưa bao giờ ở trước mặt Hàn Nhạn đề cập qua những lời này, nhưng Hàn Nhạn cũng khôn phải là người điếc, những lời khó nghe kia, nàng đã sớm lĩnh giáo qua rồi.
"Là những lời khó nghe của mấy nha hoàn kia à?" Hàn Nhạn cười nói.
Cấp Lam Nhất sững sờ, đầu tiên là nàng không rõ tại sao Hàn Nhạn lại biết, nhưng mà nghĩ lại tiểu thư nhà mình thông minh tài trí như vậy, cho dù không nghĩ cũng biết. Cho nên nàng mới có chút tức giận nói: "Tiểu thư, muội thật không hiểu, lúc trước họ đối xử với tiểu thư vô cùng tốt mà, vậy mà hôm nay chỉ vì một công chúa Tây Nhung, thì liền lặp tức trở mặt với người, thật sự là quá vong ân phụ nghĩa rồi."
Đúng là từ nhỏ Hàn Nhạn ở Trang phủ không có địa vị gì, bị khi dễ cũng đã quen rồi, nhưng trên người lại không có sự yếu ớt tầm thường của một tiểu thư Quan Gia, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng rộng lượng, tất cả mọi người rất yêu mến nàng. Cho dù ở mặt tình cảm thến nào đi nữa thì cũng không nên vì công chú Tây Nhung kia mà đối phó Hàn Nhạn.
"Cấp Lam, trên đời này, không phải chỉ cần muội đối xử tốt với người khác thì họ sẽ đối xử tốt với muội." Hàn Nhạn thở dài một tiếng: "Lựa chọn thế nào là chuyện của người khác, không thể bởi vì ta từng có ân với họ thì họ nhất định phải báo đáp ta. Có ân tất báo, vốn chính chuyện vô cùng thường tình." Ánh mắt của nàng có chút buồn, ở kiếp trước nàng thật lòng đối xử với mẫu tữ Chu thị, nhưng mà cho dù nàng trả giá bằng thanh danh của mình, bỏ ra hạnh phúc của mình, thì hai mẫu tử của họ chẳng hề báo đáp lại, chứ đừng nói chi đến những hạ nhân này.
"Tiểu thư. . ." Cấp Lam còn muốn nói điều gì nữa thì Hàn Nhạn khoát tay: "Đừng nói cái này, chúng ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Đi ra ngoài?" Thu Hồng hỏi: "Đi đâu?"
"Võ quán Thuận Xương." Hàn Nhạn nhíu mày nói.
Việc Phó Vân Tịch lần này trở về, thật sự là làm cho người khác nghi ngờ, thế nhưng trong Huyền Thanh vương phủ e là sẽ không có ai nói cho nàng biết rõ nguyên nhân là gì. Mà Hàn Nhạn biết rõ chuyện tình của triều đình, đối với nàng lại không có địch ý gì, nhưng người có thể nói rõ rang mọi chuyện cho nàng thì chỉ có chủ nhân của võ quán Thuận Xương, người đã từng là Võ Trạng Nguyên - Dương Kỳ. Tuy bây giờ Dương Kỳ đã không còn làm quan, nhưng mà cả đời ông đã ở trên chiến ngựa, mặc dù xuất thân ở nông thôn, nhưng cũng sẽ chú ý động tĩnh trên chiến trường. Nói không chừng đối với chuyện lần này, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó. Hàn Nhạn đã không còn cách nào khác, có lẽ biện pháp duy nhất là phải ra ngoài hỏi, mới biết rõ chân tướng bên trong.
"Thu Hồng, chúng ta tốt nhất là nên đi trong im lặng, em đi tìm hai bộ quần áo đi." Nàng nói. Đúng là bây giờ nếu dung danh nghĩa "Trang Hàn Nhạn" đi ra ngoài, sợ là sẽ bị người bắt gặp, còn chưa đi tới võ quán Thuận Xương thì sẽ bị lộ ra hết. Việc này không thể phơi bày ra cho nên phải vô cùng phải cẩn thận.
Trong tích tắc đi ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, Hàn Nhạn có cảm giác dường như đã qua cả một thế hệ, trước đó nàng đi vào cánh cửa này là vì Phó Vân Tịch phải bảo vệ nàng, hôm nay đi ra khỏi cánh cửa này là vì không bao lâu sau Phó Vân Tịch sẽ trục xuất nàng. Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi, vào lúc nàng đấm chìm thì ai ngờ lại phát sinh ra chuyện này?
Thu Hồng và Cấp Lam cẩn thận chú ý đến động tĩnh xung quanh, các nàng đều che mặt lại, như vậy thì sẽ không có ai nhìn ra dung mạo của các nàng, Thu Hồng thuê một chiếc xe ngựa, sau đó thì xe ngựa chở ba người chạy thẳng về phía võ quán Thuận Xương.
Kể từ sau khi võ quán Thuận Xương mở ra việc dạy vở cho nữ tử, thì thường xuyên có nữ tử tới bái kiến để được học võ. Vì vậy mà cho dù ba người Hàn Nhạn mặc quần áo của nữ tử thì cũng không làm người khác chú ý, với lại các nàng đều mang khăn che mặt, cho nên ai cũng cho rằng nhà các nàng gia quy rất nghiêm, làm việc gì cũng khá cẩn thận, còn những thứ khác thì lại rất ổn.
Đối với lời nói của Hàn Nhạn lúc đầu Dương Kỳ tiếp nhận đề nghị của nàng, thành lập nơi dạy võ cho nữ trong võ quán, cho nên cũng kềm chế được Trần Thị Lang, vì vậy những ngày sau này của Trần quý phi cũng bị thay đổi không ít. Hàn Nhạn vô cùng cảm kích ông, nhưng mà đứng ở góc độ khác mà nghĩ, Dương Kỳ từ cuộc giao dịch đã thu lại không ít lợi cho bản than ông, cho nên vị trí của hai người, thật ra là nên ngang hang nhau. Nhưng mà Dương Kỳ lại là sư phụ của Trang Hàn Minh, cho nên ông cũng là trưởng bối, vì vậy nàng cũng nên đối sử lễ độ với ông hơn một chút.
Lúc tới võ quán Thuận Xương, Tiểu Lý Tử thấ ba cô gái xa lạ, nên có chút nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Thỉnh cầu tiểu sư phụ nói cho Dương lão tiền bối một tiếng, Trang Hàn Nhạn cầu kiến."
Tiểu Lý Tử biết rõ người này Hàn Nhạn, trong lúc nhất thời có chút có chút kinh ngạc, phải biết rằng tinh tức Huyền Thanh vương phi tin tức bị bỏ đã đã truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, nhưng nữ tử này lại còn dám rời khỏi Vương phủ, đi tới võ quán Thuận Xương, chẳng lẻ nàng không sợ những ánh mắt bàn tán bên ngoài sao? Chẳng những vậy, vì sao ánh mắt của nàng lại còn vô cùng bình tĩnh tới như vậy, thậm chí ngay cả một tia bi thương cũng không có. Dương Kỳ thường xuyên tán dương Trang Hàn Nhạn, nói nàng không giống với các tiểu thư khuê các khác. Tiểu Lý Tử chẳng qua là cảm thấy người thiếu nữ kia cười rộ lên rất ôn hòa, nhưng mà có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn bình tĩnh được thì Tiểu Lý Tử đúng là có chút bội phục nàng rồi.
"Tiểu thư xin mời đi theo ta." Hắn thu hồi tâm trạng của mình, cung kính thi lễ với Hàn Nhạn, rồi mới bắt đầu dẫn đường.
Lúc nhìn thấy Dương Kỳ thì ông đang ngồi ở trong phòng chơi cờ một mình, ông là một võ tướng nên cũng không am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng mà kỳ nghệ thì lại rất khá, đơn giản là vì chiến tranh và đánh cờ có đạo lý giống như nhau, đánh cờ không những bồi dưỡng lòng được trấn định yên tĩnh, mà cũng có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng trên chiến trường.
Nhìn thấy Hàn Nhạ đi tới, Dương Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: "Nha đầu, tình hình trước mắt như vậy mà ngươi còn có tâm trạng đi tìm lão phu sao?" Tuy là lời nói của ông phân nửa là vui đùa, nhưng mà nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ánh mắt ông nhìn Hàn Nhạn, mang theo một chút ân cần và lo lắng. Trong lòng Hàn Nhạn không khỏi cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: "Không tìm tiền bối thì chuyễn cũng sẽ như nhau, nghĩ chút ít biện pháp khác, có lẽ còn sẽ có đường ra, có phải không?"
Nàng cũng không trả lời thẳng vấn đề của Dương Kỳ, thế nhưng trong lời nói, lại có một loại bằng phẳng kiên cường dẻo dai. Lúc này, nàng không muốn trốn ở trong phòng để tránh những lời bàn tán, mà nàng muốn tìm biện pháp khác để giải quyết. Cả đời Dương Kỳ chinh chiến, đối với loại người có thể nhìn thẳng khó khăn thì lại vô cùng tán thưởng. Lời nói không khỏi chậm lại vài phần: "Nha đầu, hôm nay ngươi đến tìm lão phu, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Sau vài lần gặp mặt Hàn Nhạn, Dương Kỳ cũng biết, thiếu nữ trước mặt này, nhìn như ôn hòa dễ gần nhưng lại kì thực khôn khéo, hôm nay nàng mặc kệ tất cả những lời đồn đãi mạo hiểm tới đây tìm ông. Thì đương nhiên ông cũng biết nhất định mình sẽ có gì đó giúp được cho nàng, nhưng mà, rốt cuộc thì ông có thể giúp được gì cho nàng?
Hàn Nhạn mỉm cười nói: "Chiến tranh lần này giữ Đại Tông và Tây Nhung, mọi người đều nói Đại Tông toàn thắng nhưng trong lòng Hàn Nhạn không cho là vậy, nhưng mà chắc hẳn là tiền bối chắc cũng biết rõ tình hình trên chiến trường. Hôm nay, Hàn Nhạn tới là muốn nhờ tiền bối giải thích cho Hàn Nhạn một vấn đề mà tiểu nữ cảm thấy nghi ngờ."
Dương Kỳ sững sốt: "Ngươi nghe được gì từ chiến trường?" Sắc mặt của ông biến đổi: "Chuyện này, thứ cho lão phu không thể làm gì được."
Ý tứ của Hàn Nhạn đã rất rõ ràng, nàng không chỉ biết rõ hết mọi chuyện trên chiến trường mà còn muốn Dương Kỳ vì nàng phân tích cụ thể, nói rõ những điều đáng ngờ ở trên chiến trường. Nhưng mà Hàn Nhạn chỉ là nữ nhi làm sao lại có thể tùy tiện bàn luận chuyện quốc gia đại sự được.
Đây là chuyện vô cùng bất kính. Ông có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhạn, ông muốn biết Hàn Nhạn hỏi thăm chuyện trên chiến trường là để làm gì.
Hàn Nhạn nhìn ông: "Tiền bối biết rõ hôm nay Hàn Nhạn đã trở thành một người bị bỏ rồi, công chúa Tây Nhung dung thân phận của mình để ép bức, thật sự Hàn Nhạn không còn cách nào mới tìm đến tiền bối nhờ hỗ trợ." Nhìn thấy ánh mắt của Dương Kỳ có chút nghi ngờ, Hàn Nhạn tiếp tục nói: "Thật ra Hàn Nhạn muốn hỏi chuyện trên chiến trường cũng là vì có nguyên nhân của mình. Hàn Nhạn cho rằng, sở dĩ Vương Gia làm như vậy, chắc hẳng là có lien quan tới trận chiến lần này, hoặc là nói, trận chiến tranh này rất kỳ lạ, có thể người Tây Nhung có âm mưu gì đó."
Trước đó lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh vương phi, đã từng dẫn tới rất nhiều sự ghen ghét của các nữ tử ái mộ Huyền Thanh vương. Các nàng không chỉ tức giận thân phận của Hàn Nhạn trèo cao không xứng với Phó Vân Tịch, cảm thấy không công bằng tý nào. Còn điều quan trọng hơn là Hàn Nhạn còn buộc Phó Vân Tịch lập lời thề khiếp này không cưới tiểu tiếp không được thông phòng, cái này chả khác nào tương đương với chuyện tuyên bố cho họ biết họ hoàn toàn không có hy vọng nào. Hôm nay Hàn Nhạn có kết quả như thế này, trong lòng các nàng chẳng những xả được cơn giận, mà đồng thời không nhịn được mà động lòng. Nếu Huyền Thanh vương không cần lấy Hàn Nhạn, vậy thì các này sẽ có cơ hội rồi. Dù sao thì công chúa Tây Nhung, không thể hầu hạ Vương Gia ở bất cứ nơi nào cho nên chắc chắn sẽ cần người giúp đỡ.
Cấp Lam đi ra ngoài một chuyến, suýt thì bị lời đồn đãi bên ngoài làm cho tức chết, chịu hết nổi muốn cùng những nói lý luận vài câu, nhưng mà lại sợ mang đến cho rắc rối Hàn Nhạn, cho nên chỉ có thể nhịn. Nàng nghẹn một bụng tức giận trở lại vương phủ, lại còn bị hạ nhân trong Vương phủ châm biếm chế nhạo. Những hạ nhân trong vương phủ này, lúc trước từng hầu hạ qua Hàn Nhạn một chút, trong lòng cũng thật long thích chủ tử này, cũng thành tâm thành ý nhìn nàng làm vương phi tương lai. Nhưng hôm nay nửa đường lại nhảy ra một công chúa Tây Nhung, những này hạ nhân đều vì Hàn Nhạn mà cảm thấy bất bình, trong lời nói còn hiện lên sự ân cần khó tả. Nhưng mà cũng có hạ nhân gió chiều nào thì ngã theo chiều đó, nhìn thấy Vương phủ đổi chủ, thấy Hàn Nhạn từ trước tới nay luôn Vương Gia sủng ái sắp bị từ hôn, còn Y Lâm Na sẽ trở thành Huyền Thanh vương phi, thì lại lặp tức chạy đi gặp Y Lâm Na, còn cố ý chèn ép chủ tớ Hàn Nhạn. Có một nha hoàn tới nói chuyện với Cấp Lam, nói cái gì: Đã bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn phải cố gắng nương nhờ trong phủ người khác, không biết rốt cuộc là có ý gì. Cấp Lam suýt chút nữa thì đã đánh nhau với ả, nếu không phải Thu Hồng lôi nàng đi, thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhạn thấy Cấp Lam trở về với khuôn mặt không vui, trước giờ nàng cũng không phải là người dễ dàng che giấu tâm sự của mình, Hàn Nhạn thấy vậy liền cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cấp Lam không nói gì, tuy nhiên trong lại cực kỳ tức giận, nhưng mà những lời khó nghe kia, nàng không muốn cho Hàn Nhạn biết rồi nàng lại buồn. Nhưng mà nàng không biết là lời đồn đãi đến cuối cùng cũng là lời đồn đãi, cho dù ở đâu cũng sẽ nghe được, tuy là Cấp Lam và Thu Hồng chưa bao giờ ở trước mặt Hàn Nhạn đề cập qua những lời này, nhưng Hàn Nhạn cũng khôn phải là người điếc, những lời khó nghe kia, nàng đã sớm lĩnh giáo qua rồi.
"Là những lời khó nghe của mấy nha hoàn kia à?" Hàn Nhạn cười nói.
Cấp Lam Nhất sững sờ, đầu tiên là nàng không rõ tại sao Hàn Nhạn lại biết, nhưng mà nghĩ lại tiểu thư nhà mình thông minh tài trí như vậy, cho dù không nghĩ cũng biết. Cho nên nàng mới có chút tức giận nói: "Tiểu thư, muội thật không hiểu, lúc trước họ đối xử với tiểu thư vô cùng tốt mà, vậy mà hôm nay chỉ vì một công chúa Tây Nhung, thì liền lặp tức trở mặt với người, thật sự là quá vong ân phụ nghĩa rồi."
Đúng là từ nhỏ Hàn Nhạn ở Trang phủ không có địa vị gì, bị khi dễ cũng đã quen rồi, nhưng trên người lại không có sự yếu ớt tầm thường của một tiểu thư Quan Gia, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng rộng lượng, tất cả mọi người rất yêu mến nàng. Cho dù ở mặt tình cảm thến nào đi nữa thì cũng không nên vì công chú Tây Nhung kia mà đối phó Hàn Nhạn.
"Cấp Lam, trên đời này, không phải chỉ cần muội đối xử tốt với người khác thì họ sẽ đối xử tốt với muội." Hàn Nhạn thở dài một tiếng: "Lựa chọn thế nào là chuyện của người khác, không thể bởi vì ta từng có ân với họ thì họ nhất định phải báo đáp ta. Có ân tất báo, vốn chính chuyện vô cùng thường tình." Ánh mắt của nàng có chút buồn, ở kiếp trước nàng thật lòng đối xử với mẫu tữ Chu thị, nhưng mà cho dù nàng trả giá bằng thanh danh của mình, bỏ ra hạnh phúc của mình, thì hai mẫu tử của họ chẳng hề báo đáp lại, chứ đừng nói chi đến những hạ nhân này.
"Tiểu thư. . ." Cấp Lam còn muốn nói điều gì nữa thì Hàn Nhạn khoát tay: "Đừng nói cái này, chúng ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Đi ra ngoài?" Thu Hồng hỏi: "Đi đâu?"
"Võ quán Thuận Xương." Hàn Nhạn nhíu mày nói.
Việc Phó Vân Tịch lần này trở về, thật sự là làm cho người khác nghi ngờ, thế nhưng trong Huyền Thanh vương phủ e là sẽ không có ai nói cho nàng biết rõ nguyên nhân là gì. Mà Hàn Nhạn biết rõ chuyện tình của triều đình, đối với nàng lại không có địch ý gì, nhưng người có thể nói rõ rang mọi chuyện cho nàng thì chỉ có chủ nhân của võ quán Thuận Xương, người đã từng là Võ Trạng Nguyên - Dương Kỳ. Tuy bây giờ Dương Kỳ đã không còn làm quan, nhưng mà cả đời ông đã ở trên chiến ngựa, mặc dù xuất thân ở nông thôn, nhưng cũng sẽ chú ý động tĩnh trên chiến trường. Nói không chừng đối với chuyện lần này, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó. Hàn Nhạn đã không còn cách nào khác, có lẽ biện pháp duy nhất là phải ra ngoài hỏi, mới biết rõ chân tướng bên trong.
"Thu Hồng, chúng ta tốt nhất là nên đi trong im lặng, em đi tìm hai bộ quần áo đi." Nàng nói. Đúng là bây giờ nếu dung danh nghĩa "Trang Hàn Nhạn" đi ra ngoài, sợ là sẽ bị người bắt gặp, còn chưa đi tới võ quán Thuận Xương thì sẽ bị lộ ra hết. Việc này không thể phơi bày ra cho nên phải vô cùng phải cẩn thận.
Trong tích tắc đi ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, Hàn Nhạn có cảm giác dường như đã qua cả một thế hệ, trước đó nàng đi vào cánh cửa này là vì Phó Vân Tịch phải bảo vệ nàng, hôm nay đi ra khỏi cánh cửa này là vì không bao lâu sau Phó Vân Tịch sẽ trục xuất nàng. Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi, vào lúc nàng đấm chìm thì ai ngờ lại phát sinh ra chuyện này?
Thu Hồng và Cấp Lam cẩn thận chú ý đến động tĩnh xung quanh, các nàng đều che mặt lại, như vậy thì sẽ không có ai nhìn ra dung mạo của các nàng, Thu Hồng thuê một chiếc xe ngựa, sau đó thì xe ngựa chở ba người chạy thẳng về phía võ quán Thuận Xương.
Kể từ sau khi võ quán Thuận Xương mở ra việc dạy vở cho nữ tử, thì thường xuyên có nữ tử tới bái kiến để được học võ. Vì vậy mà cho dù ba người Hàn Nhạn mặc quần áo của nữ tử thì cũng không làm người khác chú ý, với lại các nàng đều mang khăn che mặt, cho nên ai cũng cho rằng nhà các nàng gia quy rất nghiêm, làm việc gì cũng khá cẩn thận, còn những thứ khác thì lại rất ổn.
Đối với lời nói của Hàn Nhạn lúc đầu Dương Kỳ tiếp nhận đề nghị của nàng, thành lập nơi dạy võ cho nữ trong võ quán, cho nên cũng kềm chế được Trần Thị Lang, vì vậy những ngày sau này của Trần quý phi cũng bị thay đổi không ít. Hàn Nhạn vô cùng cảm kích ông, nhưng mà đứng ở góc độ khác mà nghĩ, Dương Kỳ từ cuộc giao dịch đã thu lại không ít lợi cho bản than ông, cho nên vị trí của hai người, thật ra là nên ngang hang nhau. Nhưng mà Dương Kỳ lại là sư phụ của Trang Hàn Minh, cho nên ông cũng là trưởng bối, vì vậy nàng cũng nên đối sử lễ độ với ông hơn một chút.
Lúc tới võ quán Thuận Xương, Tiểu Lý Tử thấ ba cô gái xa lạ, nên có chút nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Thỉnh cầu tiểu sư phụ nói cho Dương lão tiền bối một tiếng, Trang Hàn Nhạn cầu kiến."
Tiểu Lý Tử biết rõ người này Hàn Nhạn, trong lúc nhất thời có chút có chút kinh ngạc, phải biết rằng tinh tức Huyền Thanh vương phi tin tức bị bỏ đã đã truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, nhưng nữ tử này lại còn dám rời khỏi Vương phủ, đi tới võ quán Thuận Xương, chẳng lẻ nàng không sợ những ánh mắt bàn tán bên ngoài sao? Chẳng những vậy, vì sao ánh mắt của nàng lại còn vô cùng bình tĩnh tới như vậy, thậm chí ngay cả một tia bi thương cũng không có. Dương Kỳ thường xuyên tán dương Trang Hàn Nhạn, nói nàng không giống với các tiểu thư khuê các khác. Tiểu Lý Tử chẳng qua là cảm thấy người thiếu nữ kia cười rộ lên rất ôn hòa, nhưng mà có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn bình tĩnh được thì Tiểu Lý Tử đúng là có chút bội phục nàng rồi.
"Tiểu thư xin mời đi theo ta." Hắn thu hồi tâm trạng của mình, cung kính thi lễ với Hàn Nhạn, rồi mới bắt đầu dẫn đường.
Lúc nhìn thấy Dương Kỳ thì ông đang ngồi ở trong phòng chơi cờ một mình, ông là một võ tướng nên cũng không am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng mà kỳ nghệ thì lại rất khá, đơn giản là vì chiến tranh và đánh cờ có đạo lý giống như nhau, đánh cờ không những bồi dưỡng lòng được trấn định yên tĩnh, mà cũng có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng trên chiến trường.
Nhìn thấy Hàn Nhạ đi tới, Dương Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: "Nha đầu, tình hình trước mắt như vậy mà ngươi còn có tâm trạng đi tìm lão phu sao?" Tuy là lời nói của ông phân nửa là vui đùa, nhưng mà nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ánh mắt ông nhìn Hàn Nhạn, mang theo một chút ân cần và lo lắng. Trong lòng Hàn Nhạn không khỏi cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: "Không tìm tiền bối thì chuyễn cũng sẽ như nhau, nghĩ chút ít biện pháp khác, có lẽ còn sẽ có đường ra, có phải không?"
Nàng cũng không trả lời thẳng vấn đề của Dương Kỳ, thế nhưng trong lời nói, lại có một loại bằng phẳng kiên cường dẻo dai. Lúc này, nàng không muốn trốn ở trong phòng để tránh những lời bàn tán, mà nàng muốn tìm biện pháp khác để giải quyết. Cả đời Dương Kỳ chinh chiến, đối với loại người có thể nhìn thẳng khó khăn thì lại vô cùng tán thưởng. Lời nói không khỏi chậm lại vài phần: "Nha đầu, hôm nay ngươi đến tìm lão phu, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Sau vài lần gặp mặt Hàn Nhạn, Dương Kỳ cũng biết, thiếu nữ trước mặt này, nhìn như ôn hòa dễ gần nhưng lại kì thực khôn khéo, hôm nay nàng mặc kệ tất cả những lời đồn đãi mạo hiểm tới đây tìm ông. Thì đương nhiên ông cũng biết nhất định mình sẽ có gì đó giúp được cho nàng, nhưng mà, rốt cuộc thì ông có thể giúp được gì cho nàng?
Hàn Nhạn mỉm cười nói: "Chiến tranh lần này giữ Đại Tông và Tây Nhung, mọi người đều nói Đại Tông toàn thắng nhưng trong lòng Hàn Nhạn không cho là vậy, nhưng mà chắc hẳn là tiền bối chắc cũng biết rõ tình hình trên chiến trường. Hôm nay, Hàn Nhạn tới là muốn nhờ tiền bối giải thích cho Hàn Nhạn một vấn đề mà tiểu nữ cảm thấy nghi ngờ."
Dương Kỳ sững sốt: "Ngươi nghe được gì từ chiến trường?" Sắc mặt của ông biến đổi: "Chuyện này, thứ cho lão phu không thể làm gì được."
Ý tứ của Hàn Nhạn đã rất rõ ràng, nàng không chỉ biết rõ hết mọi chuyện trên chiến trường mà còn muốn Dương Kỳ vì nàng phân tích cụ thể, nói rõ những điều đáng ngờ ở trên chiến trường. Nhưng mà Hàn Nhạn chỉ là nữ nhi làm sao lại có thể tùy tiện bàn luận chuyện quốc gia đại sự được.
Đây là chuyện vô cùng bất kính. Ông có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhạn, ông muốn biết Hàn Nhạn hỏi thăm chuyện trên chiến trường là để làm gì.
Hàn Nhạn nhìn ông: "Tiền bối biết rõ hôm nay Hàn Nhạn đã trở thành một người bị bỏ rồi, công chúa Tây Nhung dung thân phận của mình để ép bức, thật sự Hàn Nhạn không còn cách nào mới tìm đến tiền bối nhờ hỗ trợ." Nhìn thấy ánh mắt của Dương Kỳ có chút nghi ngờ, Hàn Nhạn tiếp tục nói: "Thật ra Hàn Nhạn muốn hỏi chuyện trên chiến trường cũng là vì có nguyên nhân của mình. Hàn Nhạn cho rằng, sở dĩ Vương Gia làm như vậy, chắc hẳng là có lien quan tới trận chiến lần này, hoặc là nói, trận chiến tranh này rất kỳ lạ, có thể người Tây Nhung có âm mưu gì đó."
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách