Quý Ngọc

Chương 1

Thật mơ hồ, nửa mơ nửa tỉnh.

“Đáng thương, mới mười bốn tuổi đầu."

“Ai nói không phải đâu? Cũng không phải là cái loại hồ mị trong Câu Lan viện. Nguyên lai cũng là con của bình dân dân chúng như chúng ta, nếu không phải quá khó khăn cũng sẽ không bị bán vào phủ."

“Nghe nói hắn còn ca ca cùng tỷ tỷ?"

“Đúng vậy, cha mẹ hắn nguyên bản tính bán tỷ tỷ hắn vào làm nha đầu, dù sao nhi tử tự nhiên là lưu lại để nối dõi tông đường. Ai biết gia chúng ta thế nhưng coi trọng hắn."

“Chỉ sợ cha mẹ hắn cũng không biết hắn bị bán vào đây làm cái gì. Nếu biết là làm thỏ gia tử chỉ sợ dù có chết cũng sẽ không bán vào đây. Bọn họ nguyên bản không muốn bán tử khế, nghĩ tương lai còn đem con mình về đi?"

“Đúng vậy, bán vào giống chúng ta làm hạ nhân, tốt xấu còn có điểm hi vọng. Chủ tử tốt có thể thêm chút tiền, thú được tức phụ a. Hắn bộ dạng quá hảo, đáng tiếc a."

“Đúng vậy, tính tình cũng thành thật, không thể so với mấy hồ mị tử kia. Tiểu hài tử đáng thương, nghe nói khóc một đem, ngày hôm sau liền ngã bệnh."

“Ta nghe người ta nói, vì hắn lớn lên giống vị Cố công tử kia, gia chúng ta mới coi trọng hắn, có phải thật hay không?"

“Nào có cái gì Cố công tử, bất quá chỉ là con của phạm quan, thân phận quan nô mà thôi. Hiện tại thân phận còn không bắng chúng ta. Cùng gia chúng ta trước đây có vài phần tình nghĩa, gia mới đem hắn lưu lại trong phủ để chiếu cố. Hắn là người đọc sách, đối người vẫn thản nhiên, gia mới cho năm cái hồ mị tử tiến vào. Bất qua gia lại mua hài tử này về, có thể thấy được trong lòng gia vẫn chỉ có người kia."

“Ai, tốt xấu gì gia cũng lấy thiếu nãi nãi còn có mấy thiếp thất, lại có hai tiểu thiếu gia cho nên lão gia cũng không quản hắn tư sủng. Lúc trước huyên náo tới lợi hại, gia vì vị Cố công tử kia không chịu cưới vợ nạp thiếp, sau lại không thể không khuất phục. Ngay cả luyến đồng cũng một tả một hữu tiến vào phủ."

“Ai nói không phải đâu? Gia dù có lợi hại cũng không lay chuyển được lão gia. Lúc trước lão gia đem vị Cố công tử kia đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, gia có thể làm thế nào?"

“Ngươi nói cưới vợ nạp thiếp cũng liền thôi, như thế nào còn lộng nhiều nam sủng như vậy? Hơn nửa vài người kia từ Câu Lan viện mua vào, nhìn liền cảm thấy không vừa mắt."

“Đó là gia cố ý chọc giận vị kia. Từ sau khi gia cưới vợ nạp thiếp, vị kia liền đối với gia lạnh lùng, xa cách. Dù đem mấy cái hồ mị tử tiến vào cũng không làm hắn đổi sắc mặt. Thì tính sao, sự tình chủ tử nào đến phiên chúng ta nói."

“Đúng vậy."

“Niệm Thiều còn chưa tỉnh sao?"

“Niệm Thiều?"

“Thiếu gia cấp đứa nhỏ này sửa tên, vị kia tên có chữ thiều."

“Gia chúng ta thật là cuồng dại a."

“Cuồng dại?Ngươi nói hồ đồ cái gì, nam nhân cùng nam nhân nào có cái gì cuồng dại? Đi xem dược ngao xong chưa, nơi này ta giúp ngươi xem trong chốc lát."

“Đã biết, Lý thúc", thanh âm trẻ tuổi cười hì hì đi.

Một lát sau, miệng ta bị đổ thuốc vào, ta còn không mở được mắt.

Đây là có chuyện gì?

Ta như thế nào không nhớ gì cả?

Ta là ai?

Ta nhớ rõ địa phương ta sinh hoạt có nhà cao tầng cùng ô tô, nhưng ta không nhớ được chính mình là ai, tên là gì?

Ta nhớ rõ nơi đó không có lão gia cùng nô tài nhưng lại không thể nhớ nổi nơi đó là nơi nào.

Ta biết phụ mẫu ta không có khả năng đem bán ta bởi buôn bán con người là phạm pháp. Nhưng ta không nhớ nổi cha mẹ ta là ai.

Ta còn nhớ rõ nơi đó không có người nói khẩu âm giống như hai người kia.

Ta nhớ chính mình là nam nhân, nhớ mình không thông minh cũng không nhát gan, yếu đuối, nhớ rõ khẩu âm của mình là “tiếng phổ thông", nhớ rõ chữ viết của mình là “chữ giản tự". Ngoài ra không nhớ nổi cái gì khác.

Ta không phải “Niệm Thiều", không phải bán mình làm nam sủng.

Nhưng ta hiện tại là hắn. Là ta vừa rồi nghe hai người kia nói chuyện, là ta uống dược chua xót, là ta toàn thân như nhũn ra, không mở mắt ra được, là ta….cái địa phương bí ẩn kia ẩn ẩn đau.

Này thuyết minh, ta là Niệm Thiều.

Ta cảm thấy thấp thỏm lo âu, một người ta cũng không biết, không biết nói ngôn ngữ của họ, thân phận lại là…nam sủng. Ta cảm thấy một ngày cũng không sống nổi. Về sau sẽ thế nào? Bị đánh chết? Già đi bị đuổi ra ngoài làm khât cái? Hay là bị phát hiện ta không phải Niệm Thiều, bị coi như yêu nghiệt thiêu cháy?

Mơ mơ màng màng nghe hai người kia nói chuyện hai ngày liền, biết người trẻ tuổi kia gọi là A Bình, chuyên môn chiếu cố ta. Người lớn tuổi gọi là Lý thúc, vì ta bị bệnh nên bị phái tới hỗ trợ.

Trên người dần dần có khí lực, ta cũng mở mắt. Giường gỗ, gia cụ bằng gỗ, rèm che bằng tơ, phòng vô cùng đơn giản, bài trí cũng đơn giản không kém.

“Niệm Thiều công tử, ngươi tỉnh?", A Bình vừa mừng vừa sợ nói.

Ta gật đầu, mặc hắn đem ta nâng dậy, uy ta uống chén cháo hoa, một bên nghe hắn khuyên, “Niệm Thiều công tử, ngươi nghĩ thông một chút, nhẫn nại mấy ngày dành được chút tiền, qua vài năm sẽ được thả ra, liền đổi địa phương sống, còn có thể cưới tức phụ, nối dõi tông đường."

Ta chưa nói cái gì, trước khi học được khẩu âm của bọn hắn, ta không dám mở miệng. Chỉ thùy hạ mi mắt, gật gật đầu.

Hắn thấy ta đáp ứng, lại nói: “Đây la mệnh a, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường bán mình vào phủ, hết thảy cũng không do mình làm chủ, đành phải nhẫn nại sống, chết tốt không bằng sống nhục. Ngươi cũng không cần sợ hãi, gia trừ bỏ có thiếu nãi nãi còn vài cái tiểu thiếp, trong viên này còn sáu người cùng ngươi giống nhau. Một tháng cũng không tới phiên ngươi quá nhiều lần đâu."

Ta cúi đầu thùy hạ ánh mắt.

“Thiếu nãi nãi bên kia, dù sao nam nữ khác nhau, các nàng sẽ không lại đây, xưa nay mặc kệ chuyện bên này. Ngươi phải coi chừng lão gia, nếu bên này xảy ra chuyện gì hoặc là gia tại đây rơi vào mĩ sắc, lão gia sẽ phạt. Ngài phải nhớ, trăm ngàn lần không cần ra khỏi viện, nếu chạm vào vị chủ tử nào, ngài sống không nổi đâu.", hắn tiếp tục nhắc nhở ta.

Ta gật đầu đáp ứng.

“Tại trong viện này, không thể đắc tội Cố công tử. Hắn nguyên bản là công tử thế gia cùng chúng ta bất đồng. Đắc tội ai cũng tuyệt không thể đắc tội hắn. Bất quá hắn mỗi ngày chỉ đọc sách, vẽ tranh, đối với người đều thản nhiên cũng không phải người hay quản việc, cho nên chỉ cần không nháo đến trước mặt hắn cũng sẽ không dễ đắc tội hắn. Vài người khác hoặc là gia từ tiểu quan quán mua về hoặc là con hát, không cần để ý đến họ."

Ta tiếp tục gật đầu.

“Dựa theo trình tự vào cửa, trừ Cố công tử, ấn theo trình tự kêu nhị công tử, tam công tử….đến lượt ngươi kêu Thất công tử. Biết điều đó để dễ dàng thôi, ngươi mệt mỏi rồi, nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Ta gật đầu, để hắn giúp đỡ ta nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Ta phải làm sao đây? Trốn đi? Ra sân còn sân, ta trốn đi đâu? Trốn được ra làm cái gì? Làm khất cái? Trốn bị truy đuổi, bị bắt lại rồi đánh chết sao?

Nghỉ ngơi vài ngày, thân thể dần dần tốt lên. Có lẽ hiếu kỳ, trừ bỏ vị Cố công tử kia, vài nam sủng đều đến xem qua ta. Bộ dáng bọn họ đều là loại nam thân nữ tướng, một bộ môi hồng răng trắng, thiên kiều bá mị. Nhưng lại trang điểm, màu sắc y phục cũng sặc sỡ.

Ta nhìn qua gương, bộ dáng cũng được nhưng không giống bọn họ nữ khí.

Có lẽ ta luôn thùy hạ mi mắt cúi đầu không mở miệng nói chuyện, bọn họ không đến nữa. A Bình sau lưng luôn gọi họ là hồ mị tử, không phải không có nguyên nhân, xác thực họ cũng không giống nam nhân.

Ta thân thể tốt lên, cả ngày không có việc gì làm, cũng không dám đi ra viện, đụng phải ai ta cũng không biết chào hỏi như thế nào, lại càng không dám mở miệng nói chuyện.

A Bình nhìn ta thở dài, “Bọn họ tốt xấu còn có thể viết chữ đọc sách hoặc đánh đàn, xướng khúc không giống dân thường như chúng ta không biết chữ, không biết xướng khúc, ta bình thường còn có việc làm, ngươi lại không có gì? Nếu không ta dạy cho ngươi quy củ đi, tương lai vạn nhất đụng phải lão gia hoặc thiếu nãi nãi ngươi cũng biết hành lễ làm sao."

Đúng là hợp ý ta, ta gật đầu.

Bất quá cũng chỉ nửa ngày là học xong.

Sau A Bình lại cho ta mấy bồn hoa nhượng ta chăm sóc, “Ta nhờ Lý thúc làm ra, trong phủ hắn quản hoa viên, nhiều mấy bồn thiếu mấy bồn cũng không sao. Ngươi bình thường chăm sóc chúng cũng có thể qua ngày."

Ta gật đầu, “Cám ơn ngươi, cũng cảm ơn Lý thúc", ta dần học được một ít khẩu âm của họ nhưng nói nhiều vẫn không được.

A Bình nở nụ cười, “Lý thúc nói khi nào hắn rảnh có thể đến chỉ ngươi dưỡng hoa. Nếu tương lai nguoi có thể dưỡng ra hoa quý cũng coi như có bản sự, tương lai có thể dựa vào mà kiếm sống. Lúc trước khi ngươi bị bán vào phủ, cha mẹ ngươi cũng cho Lý thúc chút ít cầu hắn bình thường quan tâm ngươi. Lý thúc cũng nói ngươi là ngươi thành thật nếu không hắn cũng lười quản việc này a."

Nguyên lai là vậy.

Cơm chiều chỉ có một chén cháo hoa cùng mấy khối điểm tâm, ta có chút nghi hoặc nhìn A Bình. Tuy rằng trong này ở như giam cầm nhưng bình thường thức ăn tốt lắm, cái gì cũng không thiếu.

A Bình nhìn ta thở dài, “Gia hỏi thăm biết thân thể ngươi dưỡng tốt lắm, đêm nay sẽ lại đây…."

Cơ thể của ta lập tức cứng ngắc, nhất thời khẩu vị gì cũng không còn.

“Ăn đi, nếu cái gì cũng không ăn, dược cũng không ngừng a…."

Ta ăn cơm mà không còn khẩu vị gì, A Bình lại mang mấy đại dũng thủy hầu hạ ta tắm rửa sau đó nhượng ta ở trong phòng chờ.

Thời điểm hắn lui ra ngoài, ta nhịn không được bắt cánh tay hắn, ta thật sự sợ hãi, sợ hãi đồi diện với cái cục diện kia.

A Bình đẩy tay ta ra, thở dài “Nhẫn đi, nhẫn liền qua, đây là số mệnh a", sau đó đi ra ngoài đóng cửa.

Ta không biết mình ngồi trong bao lâu, thiếu gia kia tới rồi, bên ngoài gian phòng đang cho người hầu hạ hắn tắm rửa, sau cho người lui xuống mới tiến vào phòng.

Đi đến ngồi bên ta, đem ta ôm lên đùi, chưa nói cái gì liền hôn miệng ta mang theo môt cỗ mùi rượu.

Thân thủ đi đến vạt áo ta, tại trước ngực ta nhu niết, ta cả người run lên, hắn liền nở nụ cười, càng nhu niết lợi hại hơn, tay kia lại lần mò tới thân dưới ta.

Ta toàn thân bắt đầu nóng lên, vội vàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi, không nghĩ phát ra một âm thanh nào. Nguyên bản tôn nghiêm đã không còn, thân phận của ta không giống A Bình có thể dùng hai tay nuôi sống bản thân mình, thậm chí không có khả năng thẳng lưng mà sống. Ta chỉ có thể bảo vệ tốt tình mạng mình, chỉ có thể nghĩ biện pháp sống sót.

Ta rất nhanh tại trong tay hắn bắn ra, sau đó bị hắn đặt trên giường, hắn một bên cắn ta, một bên thâm nhập nơi chưa ai nhìn kia, không biết còn đổ cái gì. Lộng trong chốc lát, liền đỉnh tiến vào.

Ta kêu ra tiếng, đau quá.

Hắn trấn an ta một lát, hạ thân tiếp tục từ từ tiến vào, mở miệng trêu đùa, “Đừng cắn môi, ta muốn nghe tiếng kêu của ngươi."

Sau đó cả một đêm, từ trên giường xuống dưới giường, từ trên giường đến trên bàn, hắn nhượng ta bày ra đủ loại tư thế khuất nhục, nhượng ra kêu ra tiếng thậm chí nhượng ta khóc….mới thõa mãn dục vọng.

Cũng không như ta tưởng tượng xuất huyết nhiều, cũng không phải không thoải mái nhưng vẫn đau.

Cái này giống như khổ hình nhắm vào tôn nghiêm.

Sau đó khi trời mờ sáng, hắn ôm ta vào trong lòng vừa ôm lại thân, sau đó ôm ta ngủ.

Sau, ta nằm trên giường hai ngày thân thể mời dần khỏe lại.
Tác giả : A Đậu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại