Quỷ Linh Tinh Quái Chi Đào Linh
Chương 1-1: Tiết tử
Cửu Tiên Sơn, hai vị tiên nhân, một bàn cờ.
“Đạo Hoa lão bạn, đã qua ba canh giờ, ngươi nếu không quyết định được nước cờ tiếp theo, vậy có thể tính là ta thắng rồi." huyền y lão nhân ngồi bên trái khẽ cười nói, nhẹ nhàng cầm lấy chén tiên trà nhấp một ngụm, hiển nhiên đang rất thoải mái.
“Không thể – " Lão nhân ngồi bên phải, tên gọi Đạo Hoa đạo sĩ, giờ phút này một thân tiên phong đạo cốt đâu không thấy, đầu đầy mồ hôi, thực sự có chút mất tư cách tiên nhân.
“Cẩn thận một chút cẩn thận một chút, làm loạn ván cờ cũng tính là ta thắng nha" Huyền y lão nhân cười xấu xa.
“Vì cái gì ván cờ laonj cũng coi như ngươi thắng? Toàn Phong lão đạo, ta cho ngươi hay, luận về đạo hạnh, Đạo hoa ta không sợ ngươi!" Đạo Ha đập bàn đứng dậy, quả thực rõ là người tính tình nóng nảy.
“Đạo Hoa lão hữu đừng kích động, chính là ván cờ này đã đánh tới ba ngày, mà ngươi ba canh giờ một nước cũng không đi, có chơi tiếp cũng vô ích a. Đào tiên vạn năm tập trung thiên địa linh khí, chỉ trong đêm trăng tròn linh khí mới đạt đến tối thịnh, tối nay mà bỏ lỡ, sẽ phải chờ tới mười lăm tháng sau, Toàn Phong ta là sốt ruột a."
“Hừ! Ta xem ngươi là muốn nhanh nhanh chóng chóng tăng tu vi! Tây Vương Mẫu đã nói, đào tiên vạn năm này là ban cho Tứ Phương Tuần Tra Sứ ta, nếu không phải muốn cho người xem, ta thế nào lại đáp ứng dùng đào tiên đặt cược với vạn niên hàn băng tửu của ngươi? Hàn băn tửu của ngươi tuy tốt, nhưng so với đào tiên của ta vẫn kém một bậc!"
Đạo Hoa càng nghĩ càng giận, giơ quả đào đặt trên bàn lên, “Ván cờ này còn chưa có xong, thắng bại chưa định, hiện tại ra liền ăn đào tiên, coi ngươi có hạ cờ hay không!" Nói nói, đúng là muốn bội ước mà.
“Đạo Hoa lão hữu đừng bội. Vạn niên hàn băng tửu của ta tuy không bằng đào tiên, nhưng cũng là kỳ trân khó có. Ván cờ này còn chưa xong, Đạo Hoa lão hữu cũng có khả năng chuyển bại thành thắng, hà tất hiện tại… nóng lòng nhất thời?
“An tâm ngồi xuống, cái gì tới sẽ tới mà, Toàn Phong ta nhìn giống kẻ giỏi tâm kế sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử xem được tụng xưng là kỳ trân vạn niên hàn băng tửu là cái gì tư vị? Đánh cờ xong, ta liền mở rượu, đôi ta nâng cốc nói chuyện chẳng phải thật tốt hay sao?"
Nghe Toàn Phong nói xong, Đạo Hoa sắc mặt hơi hoãn, cánh tay giơ lên cũng bất giác hạ xuống.
“Như thế…"
“- Toàn Phong cảm ơn lão hữu!"
Toàn Phong hét lớn một tiếng, thừa dịp Đọa Hoa lơi lỏng phòng bị, một phen đoạt lấy đào tiên. Đạo Hoa theo phản xạ thu tay về, chính là một trảo này của Toàn Phong thế tới hung hãn như sấm chớp, thẳng hứng đoạt đào tiên trong tay Đạo Hoa. Đạo Hoa cũng không phản ứng chậm, cổ tay ghìm xuống phía dưới, muốn tránh một trảo của Toàn Phong…
Chỉ thấy một cái tiến thẳng, một cái ghìm xuống, góc độ liên tục thay đổi, tay Toàn Phong thẳng hướng đào tiên, nhưng cũng không thể lấy được, liền thẳng tắp đánh qua.
Vì thế, vạn niên bàn đào linh khí sung mãn vô thanh vô tức rơi xuống, nháy mắt cả bóng dáng cũng không thấy.
Hai kẻ đang tranh đoạt vẫn giữ nguyên tư thế hồi lâu, quay đầu nhìn nhau, mới giật mình…
“Đạo Hoa lão bạn, đã qua ba canh giờ, ngươi nếu không quyết định được nước cờ tiếp theo, vậy có thể tính là ta thắng rồi." huyền y lão nhân ngồi bên trái khẽ cười nói, nhẹ nhàng cầm lấy chén tiên trà nhấp một ngụm, hiển nhiên đang rất thoải mái.
“Không thể – " Lão nhân ngồi bên phải, tên gọi Đạo Hoa đạo sĩ, giờ phút này một thân tiên phong đạo cốt đâu không thấy, đầu đầy mồ hôi, thực sự có chút mất tư cách tiên nhân.
“Cẩn thận một chút cẩn thận một chút, làm loạn ván cờ cũng tính là ta thắng nha" Huyền y lão nhân cười xấu xa.
“Vì cái gì ván cờ laonj cũng coi như ngươi thắng? Toàn Phong lão đạo, ta cho ngươi hay, luận về đạo hạnh, Đạo hoa ta không sợ ngươi!" Đạo Ha đập bàn đứng dậy, quả thực rõ là người tính tình nóng nảy.
“Đạo Hoa lão hữu đừng kích động, chính là ván cờ này đã đánh tới ba ngày, mà ngươi ba canh giờ một nước cũng không đi, có chơi tiếp cũng vô ích a. Đào tiên vạn năm tập trung thiên địa linh khí, chỉ trong đêm trăng tròn linh khí mới đạt đến tối thịnh, tối nay mà bỏ lỡ, sẽ phải chờ tới mười lăm tháng sau, Toàn Phong ta là sốt ruột a."
“Hừ! Ta xem ngươi là muốn nhanh nhanh chóng chóng tăng tu vi! Tây Vương Mẫu đã nói, đào tiên vạn năm này là ban cho Tứ Phương Tuần Tra Sứ ta, nếu không phải muốn cho người xem, ta thế nào lại đáp ứng dùng đào tiên đặt cược với vạn niên hàn băng tửu của ngươi? Hàn băn tửu của ngươi tuy tốt, nhưng so với đào tiên của ta vẫn kém một bậc!"
Đạo Hoa càng nghĩ càng giận, giơ quả đào đặt trên bàn lên, “Ván cờ này còn chưa có xong, thắng bại chưa định, hiện tại ra liền ăn đào tiên, coi ngươi có hạ cờ hay không!" Nói nói, đúng là muốn bội ước mà.
“Đạo Hoa lão hữu đừng bội. Vạn niên hàn băng tửu của ta tuy không bằng đào tiên, nhưng cũng là kỳ trân khó có. Ván cờ này còn chưa xong, Đạo Hoa lão hữu cũng có khả năng chuyển bại thành thắng, hà tất hiện tại… nóng lòng nhất thời?
“An tâm ngồi xuống, cái gì tới sẽ tới mà, Toàn Phong ta nhìn giống kẻ giỏi tâm kế sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử xem được tụng xưng là kỳ trân vạn niên hàn băng tửu là cái gì tư vị? Đánh cờ xong, ta liền mở rượu, đôi ta nâng cốc nói chuyện chẳng phải thật tốt hay sao?"
Nghe Toàn Phong nói xong, Đạo Hoa sắc mặt hơi hoãn, cánh tay giơ lên cũng bất giác hạ xuống.
“Như thế…"
“- Toàn Phong cảm ơn lão hữu!"
Toàn Phong hét lớn một tiếng, thừa dịp Đọa Hoa lơi lỏng phòng bị, một phen đoạt lấy đào tiên. Đạo Hoa theo phản xạ thu tay về, chính là một trảo này của Toàn Phong thế tới hung hãn như sấm chớp, thẳng hứng đoạt đào tiên trong tay Đạo Hoa. Đạo Hoa cũng không phản ứng chậm, cổ tay ghìm xuống phía dưới, muốn tránh một trảo của Toàn Phong…
Chỉ thấy một cái tiến thẳng, một cái ghìm xuống, góc độ liên tục thay đổi, tay Toàn Phong thẳng hướng đào tiên, nhưng cũng không thể lấy được, liền thẳng tắp đánh qua.
Vì thế, vạn niên bàn đào linh khí sung mãn vô thanh vô tức rơi xuống, nháy mắt cả bóng dáng cũng không thấy.
Hai kẻ đang tranh đoạt vẫn giữ nguyên tư thế hồi lâu, quay đầu nhìn nhau, mới giật mình…
Tác giả :
Phong Tự Nguyệt