Quỷ Kế
Chương 15
" Ngươi ở trong này để làm gì?"
Tiếng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, Phương Di Sinh chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tức giận của Lôi Chấn Tân đối diện với hắn phun khí.
" Ta lạc đường ……"
" Ngu ngốc a! Ngươi đi ngược hướng chỗ rẽ xuống lầu chính là ra hậu viện biệt thự, ngươi muốn ta tìm không thấy ngươi phải không?"
Nam nhân lòng nóng như lửa đốt không ngừng phun đạn oanh tạc, làm màng tai Phương Di Sinh ông ông hết lên. Mím môi, không dám nói thêm cái gì.
Kỳ thật, nói lạc đường chỉ là lý do, hắn tạm thời không muốn nhìn thấy Lôi Chấn Tân, sợ chính mình ở trước mặt y sẽ nhịn không được hỏi — đùa giỡn hắn đã đủ chưa?
Có thể cứ như vậy mà buông tha hắn không?
Còn tìm hắn làm cái gì?
Là muốn dẫn hắn về nhà giặt quần áo, lau nhà, lau cửa sổ…… cũng không sao; hắn cam tâm tình nguyện làm nô tài cho y, chỉ cần không phải làm vật thay thế cho người khác là tốt rồi.
Ánh mắt cầu xin thương xót phản xạ ra gương mặt lãnh khốc của nam nhân lần lượt thay đổi thần sắc lo lắng, không cần đối hắn lộ ra loại vẻ mặt này, hắn sẽ cho là thật mất.
Hắn sẽ nghĩ là y có để ý chính mình; trong lòng có một cỗ xúc động muốn nói với nam nhân trước mắt – cầu ngươi đừng đùa bỡn với ta!
Miệng hé mở lại phát không ra tiếng, không có dũng khí lớn tiếng nói lên vọng tưởng của chính mình. Phương Di Sinh xả ra một nụ cười so với khóc còn dễ nhìn hơn–
A, hắn quả thật là ngu ngốc, chánh chủ nhân đang ở trong phòng chờ Lôi Chấn Tân, hắn đang tính cái gì vậy chứ?
" Ta cuối cùng là không rõ lắm tình huống……" Phương Di Sinh tự giễu cợt chính mình, mũi đau xót, nước mắt rất không chịu thua kém ngưng tụ ở hốc mắt, khịt mũi, đem nước mắt sắp rớt bức trở về, là do hắn ngốc, trách không được người khác đùa bỡn hắn.
Biết ngay là người đần này tám phần sẽ lạc đường. Y đã lập tức quay lại tìm người, chịu không nổi bên cạnh thiếu hắn tồn tại, bất luận Phương Di Sinh chọc y tức giận đến sắp hộc máu như thế nào, y đều nhận hết.
Y vừa rồi nói không lựa lời, giận quá nên nói hơi quá đáng, nhìn mắt Phương Di Sinh đều hồng, y luyến tiếc, ảo não, hối hận…… trong lòng ngũ vị tạp trần, cắn răng đem người ôm vào trong ngực, đem khuôn mặt thanh tú của Phương Di Sinh áp vào nơi trái tim, làm cho hắn nghe một chút tiếng trái tim đang đập dồn dập……
Cằm Lôi Chấn Tân gác lên đầu Phương Di Sinh, hơi thở phát ra từ mũi làm cho Phương Di Sinh hơi nhột nhạt, " Ta thật sự điên rồi mới có thể đối với ngươi như vậy, thật xin lỗi, ta khống chế không được chính mình, ta không nên bắt buộc người không thương ta theo ta cùng một chỗ……"
Phương Di Sinh cả người cứng đờ, lời vừa mới nghe được có phải là Lôi Chấn Tân muốn đuổi hắn đi hay không?
Đợi cho giờ khắc này đến, hắn lại không muốn đối mặt sự thật, không muốn người ta một cước đá văng ra, hai tay nắm chặt áo vest thẳng thớm của Lôi Chấn Tân, không muốn buông tay……
Y sẽ giải thích, chỉ cần Phương Di Sinh đừng khóc cho y xem là tốt rồi, y sẽ mất đi lý tính.
Vừa rồi y đi ra bên ngoài hít thở không khí, đã nghĩ thông suốt một số chuyện; Phương Di Sinh hiện tại không thương y cũng không sao, không chịu thói quen y ôm cũng không gọi là gì hết. Y không nên nóng vội, không nên bạo phát tính tình…… cá tính bảo thủ, độc đoán y nguyện ý ở trước mặt Phương Di Sinh cúi đầu, chỉ cầu hắn: " Tha thứ ta……" sau đó yêu ta…… trong lòng luôn có một câu như vậy lại nói không nên lời.
Phương Di Sinh nhẹ nhàng đẩy ra vòm ngực ấm áp của Lôi Chấn Tân, hắn muốn không phải là bị người từng lợi dụng và bắt buộc qua hắn đến giải thích…… hắn không mở miệng được để đáp ứng Lôi Chấn Tân việc gì.
Ôm ấp này không phải thuộc về hắn, hắn nên nhận rõ sự thật. Ngẩng mặt đối y nói: " Ngươi nhất định không biết Lôi Chấn Ngạn ở trong phòng chờ ngươi."
" Ngươi gặp qua em họ ta?"
Phương Di Sinh nhìn kỹ khi hắn nhắc tới Lôi Chấn Ngạn, thần sắc Lôi Chấn Tân chuyển từ kinh ngạc đến sự vui sướng không sao che giấu được." Ta nghĩ Chấn Ngạn sẽ không kịp tham gia hôn lễ của Chấn Hạo, không nghĩ tới hắn vẫn lên phi cơ gấp trở về."
Muốn chứng thực một việc, muốn từ trong miệng Lôi Chấn Tân chứng minh lời Lôi Chấn Ngạn nói với hắn không phải là giả." Ngươi cùng hắn tình cảm có phải tốt lắm hay không?"
" Đành phải vậy mà thôi, Chấn Ngạn tựa như trợ thủ đắc lực của ta, ta rất coi trọng hắn."
Lôi Chấn Tân hào phóng thừa nhận hết thảy như vậy, mặt Phương Di Sinh cứ như đống tro tàn. Lôi Chấn Tân thì cho rằng hắn bởi vì chuyện lúc nãy mà tạo thành sắc mặt tái nhợt." Theo giúp ta đi nói với Chấn Ngạn mấy câu, ta lập tức liền mang ngươi về nhà được không?"
Có thể nói không sao?
Phương Di Sinh thuỳ hạ mắt, nhẹ giọng đáp:" Ân."
Bất đắc dĩ, Phương Di Sinh đành phải im lặng đứng ở cạnh cửa làm người ẩn hình.
Lôi Chấn Ngạn nằm phịch xuống giường, " Chấn Tân, giường này cho ta ngủ, ta chưa quen với múi giờ mới, lúc nãy lại bị mời vài chén rượu, hiện tại đầu choáng váng muốn chết!"
Phương Di Sinh chú ý xem Lôi Chấn Tân sẽ trả lời như thế nào?
" Ngươi về nước trong khoảng thời gian này trước ngủ ở nơi này của ta, biệt thự có người hầu hạ, sẽ không uỷ khuất ngươi."
Phương Di Sinh nghe thấy tiếng chính mình liên tục hút không khí, chạy nhanh che lấy miệng, cường định tinh thần để đối mặt với sự thật tàn khốc —
" Đương nhiên a, ta không ngủ nơi này của ngươi thì phải ngủ ở đâu a. Ngươi nói có phải hay không, thư ký Phương?"
" Vâng." Không cần ám chỉ hắn, hắn hiểu được ý của Lôi Chấn Ngạn.
Lôi Chấn Ngạn ở trong lòng Lôi Chấn Tân là bảo vật, cần người ta hầu hạ. Dáng vẻ không giống như hắn — là cỏ cây hoang dại, chỉ thích hợp sinh tồn ở ven đường, không nên tồn tại trong nhà cao cửa rộng.
Lôi Chấn Ngạn nằm ở trên giường nhẹ nhàng cỡi áo khoác, tư thái có vẻ mị hoặc, nheo nheo mị nhãn, đôi môi hơi chu ra dẫn dụ người khác mơ màng, nói:
" Chấn Tân, ta hy sinh cho ngươi nhiều như vậy, mấy ngày nay ngươi cần phải hảo hảo bồi thường ta."
" Tốt, cứ đến nhà của ta, ta mời ngươi ăn cơm." Lôi Chấn Tân ánh mắt bỡn cợt chờ xem biểu tình của Lôi Chấn Ngạn khi đến nhà y ăn cơm.
" Hiện tại ta phải dẫn Di Sinh về nhà, hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Lôi Chấn Tân nhìn như tâm tình thật vui vẻ đi đến bên cạnh, vươn tay định chạm vào hắn, Phương Di Sinh lập tức vì y mở cửa, không nói gì cự tuyệt y đụng chạm. Ngay khi Lôi Chấn Tân ngây ra một lúc, hắn mở miệng dời đi lực chú ý của Lôi Chấn Tân." Ta nghĩ trước khi về nhà cần đi nhà sách một chút, ngươi chở ta đi được không?"
Y hiểu ý Phương Di Sinh." Ngươi đúng là nước tới trôn mới nhảy, kịp hay không đây?" Lôi Chấn Tân giễu cợt hắn. Phương Di Sinh làm đồ ăn thật đúng là không phải dành cho người.
“……" Hắn không muốn mất mặt, trù nghệ của hắn thật đúng là tệ hại.
Phương Di Sinh làm ra một quyết định, trước khi chính mình rời đi nhà y, phải nấu được món gì đó ra hồn một chút.
Ít nhất, người ta ăn cũng nuốt trôi được.
Tiếng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, Phương Di Sinh chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tức giận của Lôi Chấn Tân đối diện với hắn phun khí.
" Ta lạc đường ……"
" Ngu ngốc a! Ngươi đi ngược hướng chỗ rẽ xuống lầu chính là ra hậu viện biệt thự, ngươi muốn ta tìm không thấy ngươi phải không?"
Nam nhân lòng nóng như lửa đốt không ngừng phun đạn oanh tạc, làm màng tai Phương Di Sinh ông ông hết lên. Mím môi, không dám nói thêm cái gì.
Kỳ thật, nói lạc đường chỉ là lý do, hắn tạm thời không muốn nhìn thấy Lôi Chấn Tân, sợ chính mình ở trước mặt y sẽ nhịn không được hỏi — đùa giỡn hắn đã đủ chưa?
Có thể cứ như vậy mà buông tha hắn không?
Còn tìm hắn làm cái gì?
Là muốn dẫn hắn về nhà giặt quần áo, lau nhà, lau cửa sổ…… cũng không sao; hắn cam tâm tình nguyện làm nô tài cho y, chỉ cần không phải làm vật thay thế cho người khác là tốt rồi.
Ánh mắt cầu xin thương xót phản xạ ra gương mặt lãnh khốc của nam nhân lần lượt thay đổi thần sắc lo lắng, không cần đối hắn lộ ra loại vẻ mặt này, hắn sẽ cho là thật mất.
Hắn sẽ nghĩ là y có để ý chính mình; trong lòng có một cỗ xúc động muốn nói với nam nhân trước mắt – cầu ngươi đừng đùa bỡn với ta!
Miệng hé mở lại phát không ra tiếng, không có dũng khí lớn tiếng nói lên vọng tưởng của chính mình. Phương Di Sinh xả ra một nụ cười so với khóc còn dễ nhìn hơn–
A, hắn quả thật là ngu ngốc, chánh chủ nhân đang ở trong phòng chờ Lôi Chấn Tân, hắn đang tính cái gì vậy chứ?
" Ta cuối cùng là không rõ lắm tình huống……" Phương Di Sinh tự giễu cợt chính mình, mũi đau xót, nước mắt rất không chịu thua kém ngưng tụ ở hốc mắt, khịt mũi, đem nước mắt sắp rớt bức trở về, là do hắn ngốc, trách không được người khác đùa bỡn hắn.
Biết ngay là người đần này tám phần sẽ lạc đường. Y đã lập tức quay lại tìm người, chịu không nổi bên cạnh thiếu hắn tồn tại, bất luận Phương Di Sinh chọc y tức giận đến sắp hộc máu như thế nào, y đều nhận hết.
Y vừa rồi nói không lựa lời, giận quá nên nói hơi quá đáng, nhìn mắt Phương Di Sinh đều hồng, y luyến tiếc, ảo não, hối hận…… trong lòng ngũ vị tạp trần, cắn răng đem người ôm vào trong ngực, đem khuôn mặt thanh tú của Phương Di Sinh áp vào nơi trái tim, làm cho hắn nghe một chút tiếng trái tim đang đập dồn dập……
Cằm Lôi Chấn Tân gác lên đầu Phương Di Sinh, hơi thở phát ra từ mũi làm cho Phương Di Sinh hơi nhột nhạt, " Ta thật sự điên rồi mới có thể đối với ngươi như vậy, thật xin lỗi, ta khống chế không được chính mình, ta không nên bắt buộc người không thương ta theo ta cùng một chỗ……"
Phương Di Sinh cả người cứng đờ, lời vừa mới nghe được có phải là Lôi Chấn Tân muốn đuổi hắn đi hay không?
Đợi cho giờ khắc này đến, hắn lại không muốn đối mặt sự thật, không muốn người ta một cước đá văng ra, hai tay nắm chặt áo vest thẳng thớm của Lôi Chấn Tân, không muốn buông tay……
Y sẽ giải thích, chỉ cần Phương Di Sinh đừng khóc cho y xem là tốt rồi, y sẽ mất đi lý tính.
Vừa rồi y đi ra bên ngoài hít thở không khí, đã nghĩ thông suốt một số chuyện; Phương Di Sinh hiện tại không thương y cũng không sao, không chịu thói quen y ôm cũng không gọi là gì hết. Y không nên nóng vội, không nên bạo phát tính tình…… cá tính bảo thủ, độc đoán y nguyện ý ở trước mặt Phương Di Sinh cúi đầu, chỉ cầu hắn: " Tha thứ ta……" sau đó yêu ta…… trong lòng luôn có một câu như vậy lại nói không nên lời.
Phương Di Sinh nhẹ nhàng đẩy ra vòm ngực ấm áp của Lôi Chấn Tân, hắn muốn không phải là bị người từng lợi dụng và bắt buộc qua hắn đến giải thích…… hắn không mở miệng được để đáp ứng Lôi Chấn Tân việc gì.
Ôm ấp này không phải thuộc về hắn, hắn nên nhận rõ sự thật. Ngẩng mặt đối y nói: " Ngươi nhất định không biết Lôi Chấn Ngạn ở trong phòng chờ ngươi."
" Ngươi gặp qua em họ ta?"
Phương Di Sinh nhìn kỹ khi hắn nhắc tới Lôi Chấn Ngạn, thần sắc Lôi Chấn Tân chuyển từ kinh ngạc đến sự vui sướng không sao che giấu được." Ta nghĩ Chấn Ngạn sẽ không kịp tham gia hôn lễ của Chấn Hạo, không nghĩ tới hắn vẫn lên phi cơ gấp trở về."
Muốn chứng thực một việc, muốn từ trong miệng Lôi Chấn Tân chứng minh lời Lôi Chấn Ngạn nói với hắn không phải là giả." Ngươi cùng hắn tình cảm có phải tốt lắm hay không?"
" Đành phải vậy mà thôi, Chấn Ngạn tựa như trợ thủ đắc lực của ta, ta rất coi trọng hắn."
Lôi Chấn Tân hào phóng thừa nhận hết thảy như vậy, mặt Phương Di Sinh cứ như đống tro tàn. Lôi Chấn Tân thì cho rằng hắn bởi vì chuyện lúc nãy mà tạo thành sắc mặt tái nhợt." Theo giúp ta đi nói với Chấn Ngạn mấy câu, ta lập tức liền mang ngươi về nhà được không?"
Có thể nói không sao?
Phương Di Sinh thuỳ hạ mắt, nhẹ giọng đáp:" Ân."
Bất đắc dĩ, Phương Di Sinh đành phải im lặng đứng ở cạnh cửa làm người ẩn hình.
Lôi Chấn Ngạn nằm phịch xuống giường, " Chấn Tân, giường này cho ta ngủ, ta chưa quen với múi giờ mới, lúc nãy lại bị mời vài chén rượu, hiện tại đầu choáng váng muốn chết!"
Phương Di Sinh chú ý xem Lôi Chấn Tân sẽ trả lời như thế nào?
" Ngươi về nước trong khoảng thời gian này trước ngủ ở nơi này của ta, biệt thự có người hầu hạ, sẽ không uỷ khuất ngươi."
Phương Di Sinh nghe thấy tiếng chính mình liên tục hút không khí, chạy nhanh che lấy miệng, cường định tinh thần để đối mặt với sự thật tàn khốc —
" Đương nhiên a, ta không ngủ nơi này của ngươi thì phải ngủ ở đâu a. Ngươi nói có phải hay không, thư ký Phương?"
" Vâng." Không cần ám chỉ hắn, hắn hiểu được ý của Lôi Chấn Ngạn.
Lôi Chấn Ngạn ở trong lòng Lôi Chấn Tân là bảo vật, cần người ta hầu hạ. Dáng vẻ không giống như hắn — là cỏ cây hoang dại, chỉ thích hợp sinh tồn ở ven đường, không nên tồn tại trong nhà cao cửa rộng.
Lôi Chấn Ngạn nằm ở trên giường nhẹ nhàng cỡi áo khoác, tư thái có vẻ mị hoặc, nheo nheo mị nhãn, đôi môi hơi chu ra dẫn dụ người khác mơ màng, nói:
" Chấn Tân, ta hy sinh cho ngươi nhiều như vậy, mấy ngày nay ngươi cần phải hảo hảo bồi thường ta."
" Tốt, cứ đến nhà của ta, ta mời ngươi ăn cơm." Lôi Chấn Tân ánh mắt bỡn cợt chờ xem biểu tình của Lôi Chấn Ngạn khi đến nhà y ăn cơm.
" Hiện tại ta phải dẫn Di Sinh về nhà, hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Lôi Chấn Tân nhìn như tâm tình thật vui vẻ đi đến bên cạnh, vươn tay định chạm vào hắn, Phương Di Sinh lập tức vì y mở cửa, không nói gì cự tuyệt y đụng chạm. Ngay khi Lôi Chấn Tân ngây ra một lúc, hắn mở miệng dời đi lực chú ý của Lôi Chấn Tân." Ta nghĩ trước khi về nhà cần đi nhà sách một chút, ngươi chở ta đi được không?"
Y hiểu ý Phương Di Sinh." Ngươi đúng là nước tới trôn mới nhảy, kịp hay không đây?" Lôi Chấn Tân giễu cợt hắn. Phương Di Sinh làm đồ ăn thật đúng là không phải dành cho người.
“……" Hắn không muốn mất mặt, trù nghệ của hắn thật đúng là tệ hại.
Phương Di Sinh làm ra một quyết định, trước khi chính mình rời đi nhà y, phải nấu được món gì đó ra hồn một chút.
Ít nhất, người ta ăn cũng nuốt trôi được.
Tác giả :
Thiên Sứ J