Quỷ Hoàng Phi
Chương 85: Gặp nhau không quen biết
Sắc mặt nam tử hắc y chán chường mang theo vẻ tái nhợt của người bệnh lâu ngày, trên cằm mơ hồ lúng phúng vài sợi râu , mấy ngày không gặp, hắn giống như già thêm mười tuổi !
Hắn đi tới trước đại môn Vân Đình quán, một đôi con ngươi đen tuyền như có như không nhìn Lâm Lang một cái, sau đó, quả quyết dời đi, cùng với nàng gặp nhau thoáng qua !
Chỉ là trong phút chốc đó, Lâm Lang trừng lớn con ngươi, thời điểm gặp mặt thoáng qua nàng đột nhiên quay đầu lại, thẳng tắp truy tìm bóng dáng của người nọ, thần sắc hờ hững của người nọ giống như không chút nào lưu luyến sải bước đi vào Vân Đình quán !
Khi Lâm Lang quay đầu lại , tàn ảnh mờ ảo loang lỗ kéo dài trên nến tuyết trắng xóa, mái tóc đen bay cao dưới ánh mặt trời, chiếu ra khung cảnh ảm đạm thất sắc , trong mắt chỉ còn dư lại bóng lưng hắc y vĩ ngạn trước mắt ——
Nàng theo bản năng đuổi theo hai bước, sau lưng lại truyền đến âm thanh lạnh nhạt của U Minh : "Hắn bây giờ đã mất đi tất cả pháp lực, cho nên không có khả năng nhìn thấy ngươi !"
Lâm Lang sững sờ, đành dừng bước ở trước cửa. Nàng cũng không quay đầu lại, nghe bên trong dần dần truyền đến giọng nói ân cần lấy lòng của Diệp Cẩn Huyên cùng âm thanh trầm thấp hữu lực của Quân Thương hòa vào nhau, trong đầu giống như bị tia chớp đánh trúng , ầm một cái, trái tim bỗng nhiên nhói đau, cổ họng trào lên một trận mùi tanh ngòn ngọt, cảm giác lồng ngực khí huyết cuồn cuộn , thân thể không chịu nổi run rẩy hai cái đỡ khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững !
Nàng ngây người hồi lâu, bình ổn lại khí huyết sôi trào trong ngực , cuối cùng, chỉ thở dài một tiếng, thật sâu nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, trong mắt vẫn như cũ sáng tỏ vô cùng, nàng hướng U Minh cất giọng lạnh nhạt nói: "Nên nhìn đều nhìn cả rồi, không nên nhìn cũng đã gặp, đi thôi !"
Nghe bên trong Quân Thương nhàn nhạt ứng tiếng, mặc dù không giống vẻ chân thật thường ngày khi ở cùng với nàng, nhưng cũng. . . . . . . . . . . . . . . trái tim từng trận đau đớn đánh tới đồng thời cũng dâng lên một cỗ khủng hoảng lo lắng nồng đậm !
Chẳng lẽ Quân Thương đã tự phế tu vi ? Nàng vẫn cho rằng Quân Thương chỉ đang gạt U Minh, nhưng chiếu theo tính tình Quân Thương thường ngày , nếu như biết Diệp Cẩn Huyên không phải nàng, làm sao sẽ lá mặt lá trái [ 1 ] ? Thậm chí , có thể nào cùng với nàng đối diện nhau. . . . . . . . . . . . . . . . làm như không quen biết ? Mặc cho nàng rơi vào trong tay U Minh ?
[ 1 ] Kẻ lật lọng, không giữ lời; lúc thế này, lúc thế khác.
Tâm ý Quân thương đối với nàng thế nào, nàng rất rõ ràng ! Ngày đó trong tình cảnh nguy cấp, đều nói quan tâm quá tất loạn, Quân Thương lo lắng nàng gặp chuyện mới đưa ra quyết định phế bỏ tu vi ?
Không, không thể nào !
Nàng kiên định tự nói với bản thân, dù không còn tu vi, nhưng Quân Thương sao lại không phân biệt Diệp Cẩn Huyên và nàng khác nhau ? Nàng ta vì Tô phu nhân khiến Lăng phu nhân đau lòng, thậm chí bỏ mặc Lăng phu nhân chịu uất ức ? Chỉ một hành động đối xử Tô phu nhân trong chuyện này hai người tuyệt đối không cùng lập trường !
Quân Thương không phải người chỉ nhìn bề ngoài gương mặt giống nhau liền nhận định là người đó ! Nếu hắn chỉ yêu thích dung nhan của mình, vậy dung nhan nàng đã trải qua trăm ngàn năm biến đổi không dưới bảy tám lần, hắn làm sao mỗi lần đều tìm được nàng ? Một lòng một dạ yêu nàng như vậy ?
Trong lòng Lâm Lang truyền tới đau nhức suy nghĩ rơi vào hỗn loạn, trong đầu giống như có hai nhân cách tranh đấu, một âm thanh nói cho nàng biết Quân Thương không phải là phân biệt không ra nàng và Diệp Cẩn Huyên khác nhau, hành động hắn nhất định là có mục đích khác, nàng chỉ cần an tâm chờ đợi, không lấy động chế vạn động là được! Mà giọng nói khác đổi thành cười nhạo sự ngu ngốc của nàng, Quân Thương đã mất hết pháp lực, bị Diệp Cẩn Huyên che mắt, sẽ không bao giờ đi tìm nàng, càng sẽ không tới cứu nàng .
Trong nhất thời, Lâm Lang chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong dòng nước lạnh , trái tim tràn ngập thê lương xót xa, trong mắt nàng ẩn ẩn nước mắt, cố gắng thế nào cũng không thể kéo lại thần trí , trong đầu hết lần này đến lần khác thoáng hiện hai nhân cách giằng co kịch liệt, nàng đứng ở chính giữa, không biết theo ai!
"Thế nào? Đau lòng rồi sao ?" U Minh chẳng biết lúc nào đã tới trước mặt nàng, nắm cằm của nàng khiến cho nàng ngẩng đầu, trong mắt lóe tia hứng thú dạt dào!
Nàng bỗng nhiên phản ứng kịp, một tay hất bàn tay hắn ra, tròng mắt xoay chuyển, kiệt lực áp chế ý nghĩ rối loạn trong nội tâm, bởi vì nàng biết không thể biểu hiện rõ thương tâm, mục đích U Minh mang mình tới Ngọc Lâm uyển sẽ dễ dàng đạt thành , lúc này mình càng khổ sở, U Minh sẽ càng vui vẻ.
Lâm Lang lập tức chỉnh đốn lại tâm tình, lần nữa xoay người trên mặt đã bình ổn đạm mạc như thường ngày, đáy mắt trong suốt phản chiếu bóng dáng màu trắng của U Minh cùng khóe mắt hưng phấn còn lộ ra một tia cổ quái—— dáng vẻ hắn thật buồn cười cực điểm !
U Minh không nghĩ tới Lâm Lang nhanh như vậy đã điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này, nhìn nàng trừ sắc mặt hơi tái nhợt, còn lại là vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt sáng trong suốt, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ thất bại, chứng kiến bóng dáng nhỏ bé của mình trong đôi mắt nàng, tâm sinh ra một cỗ tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người sải bước rời đi !
Ở trong mắt Lâm Lang tỉnh táo thấu triệt , hắn đột nhiên cảm thấy mình như tên hề nhảy nhót, phí sức muốn làm nàng thống khổ , đối với Quân Thương sinh lòng thất vọng, thậm chí. . . . . . . . . . . . . . Lại chẳng có tác dụng. . . . . . . . . ..
Trong lòng U Minh đắng chát , không nhịn được " ha ha" cười nhạo mình hai tiếng, sau đó cũng không quản thân thể Lâm Lang có thể chịu đựng được không, một tay vác nàng lên đầu vai, lắc mình biến mất !
Vân Đình quán ——
Quân Thương ngồi ở trong sảnh, cả người bao phủ một tầng khí lạnh, chau mày, đôi mắt chán chường không gợn sóng, tựa như màn đêm mùa đông tối tăm , lại giống như hàn đàm sâu thẳm, vừa liếc nhìn làm lòng người không nhịn được phát run.
Diệp Cẩn Huyên đem nước trà bưng lên, cười duyên ở một bên ngồi xuống, lấy lòng nâng tách trà, nhưng cũng không dám nhìn vào đôi mắt quá mức thâm thúy của hắn, cúi đầu nói: "Thành chủ, uống trà đi !" Hai ngày nay, tính khí Quân Thương có chút âm tình bất định, nàng cũng không dám làm chuyện sơ suất !
Nàng bĩu môi, còn tưởng rằng Diệp Lâm Lang được sủng ái vô cùng . Chẳng qua chỉ được như thế, nhìn xem cả ngày nhân gia ngài chút sắc mặt vui vẻ cũng không thèm cho!
Nàng vốn cho là chỉ cần mình cùng Diệp Lâm Lang thay đổi thân phận, có được gương mặt Diệp Lâm Lang đã có thể trở thành phu nhân Vãng Sinh Thành chủ, một buổi sáng lật người, nhưng không nghĩ Vãng Sinh Thành chủ quả nhiên như bên ngoài đồn đãi tính cách lạnh lùng thất thường, hơn nữa còn đối với nữ sắc căn bản không có chút hứng thú, mấy ngày qua, còn chưa một lần ngủ lại ở Vân Đình quán, mà bên cạnh hắn cũng chẳng tìm được nữ nhân hữu dụng! Không đúng. . . . . . . . . . . . . . .Chẳng lẽ là A Tử !
Nàng nghĩ đến đây, trong mắt lóe ra tia sáng, nhưng lại âm thầm lắc đầu, A Tử thời gian này đều lo dưỡng thương, đứng lên cũng khó khăn, sao có thể hầu hạ được ? Nàng không khỏi giương mắt quan sát Quân Thương, chẳng lẽ là bản thân hắn có vấn đề ? Nhưng cũng không giống. . . . . . . . . . . .
Trong lòng Diệp Cẩn Huyên nhất thời do dự không ngừng , mặc kệ như thế nào, muốn phỏng theo bộ dáng như vậy , xem ra Quân Thương xác thực không phải là người thích hợp . . . . . . . . . . . . . . . . . . quả nhiên mẫu thân nói đúng, bỏ công sức thu nhiều vàng bạc là thực tế nhất, có bạc, sau này mình muốn hạng nam nhân nào mà chẳng được ?
Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Cẩn Huyên lại không khỏi cảm thấy mất mát, theo lời Tô phu nhân nói, Diệp Cẩn Huyên về sau còn có cơ hội tái giá, nhưng không người nào có thể hơn địa vị quyền thế của hoàng thượng cùng Vãng Sinh Thành chủ ?
Lúc này, Diệp Cẩn Huyên đã quên mất đoạn thời gian trước bị Triệu Tễ chơi đùa chết đi sống lại. Cho nên nói, Diệp Cẩn Huyên chính là kiểu điển hình vết thương lành đã quên đau.
Diệp Cẩn Huyên hầu hạ cẩn thận, vừa hướng Thiển Vân đứng một bên nháy mắt, Thiển Vân vội lui xuống đi thu dọn các phục sức trân quý !
Vừa nãy không biết nơi nào bay đến một trận gió, bên trong phòng vang lên âm thanh ‘’ binh bang ‘’, rớt bể rất nhiều bảo bối quý giá của nàng. Nếu là trước kia nàng tất nhiên không quan tâm những đồ này, nhưng nàng cũng coi như đã trải qua cuộc sống cay đắng, còn nữa Tô phu nhân nói cũng có đạo lý, mặc kệ là bạc vẫn là vàng bạc châu báu nên đặt trước mắt nhìn mới yên tâm, cho nên nàng nghe theo ý kiến Tô phu nhân đem khố phòng của Diệp Lâm Lang có món nào tốt đều đưa đến viện nàng .
Quân Thương túy ý trả lời một câu, quan sát chung quanh hỗn độn rải đầy vàng bạc châu báu cùng những mảnh vụn trên đất, trong mắt dâng lên tia âm lãnh , lạnh lùng hỏi "Đây là chuyện gì ?" Những đồ này mặc dù không đáng tiền, nhưng cũng không nên lãng phí như thế !
"Chuyện này. . . . . . . . . . Chuyện này. . . . . . . . . . " Diệp Cẩn Huyên mắt xoay chuyển thật nhanh, ấp úng lại không tìm được lời giải thích thỏa đáng !
Đang lúc này, bỗng nhiên , một đạo ánh sáng màu xanh xẹt qua , tinh quang trong mắt Quân Thương chợt lóe lên, xoay người làm bộ như không có chuyện gì nhìn Diệp Cẩn Huyên lạnh lùng nói: "Nội viện mặc dù giao cho ngươi quản lý , nhưng ngươi cũng phải xem mình có bao nhiêu cân lượng! Tô phu nhân lúc nào thì thành mẹ cả ngươi rồi hả ? Tộc phổ Diệp gia ngươi có tên của ngươi sao? Muốn bà ta trở thành mẹ cả ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn bức chết thân mẫu sao ?"
Ánh mắt Quân thương rét lạnh bức người , cả người bao phủ một tầng hàn khí, lời nói ra khỏi miệng mặc dù bình thản như đang tự thuật một sự thật, lại làm cho cả người Diệp Cẩn Huyên run lẩy bẩy !
"Thành chủ. . . . . . . . . . . " Diệp Cẩn Huyên cảm giác hàm răng của mình cơ hồ va vào nhau, lại cố nhẫn nhịn sợ hãi giải thích, "Nói sao ta chung quy cũng là nữ nhi Diệp gia, Diệp thượng thư là phụ thân ta, ngày đó ta nhất thời hồ đồ mới. . . . . . Mới cự tuyệt vào tộc phổ Diệp gia, hiện tại ta đã thông suốt cùng Diệp thượng thư bàn bạc. . . . . . . . . Tin tưởng ít ngày nữa. . . . . . . . . Tên của ta có thể ghi vào tộc phổ !"
Quân Thương đứng dậy, tròng mắt đen nguy hiểm lạnh lùng nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Chuyện khác mặc cho ngươi tự tung tự tác, bản tôn lười phải trông nom, nhưng Lăng phu nhân bên kia chi tiêu ăn mặc nếu thiếu một phân, đến lúc đó ngươi đừng trách ta !"
Quân thương liếc mắt nhìn trong phòng bừa bãi ngổn ngang, trong mắt thoáng qua hàn quang lẫm liệt, xoay người đi ra ngoài ——
Diệp Cẩn Huyên nhìn bóng lưng hắn biến mất ở trong sân, hung hăng cắn răng, cầm ly trà trên bàn ném ra ngoài, ly trà đụng vào trên tường, leng keng một tiếng lại rơi xuống đất, âm thanh mảnh sứ vỡ vụn để cho lòng nàng dâng lên tia bực dọc !
Mấy ngày nay chỉ cần gặp Quân Thương nàng luôn cư xử nhỏ nhẹ cẩn thận, ra sức lấy lòng, nhưng Quân Thương một chút sắc mặt tốt cũng không cho nàng ? Nàng nghe nói , Lâm Lang xưng hô Quân Thương đều gọi thẳng tên, tại sao đến phiên nàng thì không dám đây? Hơn nữa Quân Thương ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không muốn ?
Chẳng lẽ Quân Thương. . . . . . . . . . . . phát hiện mình là kẻ giả mạo ? Hay phải nói đây chính là hình thức hắn cùng người điên kia chung sống ? Trước mặt của mọi người bày ra bộ dáng ân ân ái ái, đằng sau là bộ mặt lãnh khốc vô tình ?
Diệp Cẩn Huyên nghĩ tới đây, xoay người muốn vào trong phòng , không ngờ dưới chân đạp lên mảnh vụn, tiếp sau truyền ra âm thanh kêu rên như giết heo : "A………….Ai ui…………."
Thiển Vân nghe được tiếng la vội vàng chạy đến đỡ nàng, lại bị nàng quát mắng: "Chết tiệt, chạy đi chết chỗ nào rồi hả ? Tất cả chết hết rồi sao? Tìm vài người tới đây , nhanh lên dọn dẹp hết cho ta . . . . . . . . . .. . . ."
Diệp Cẩn Huyên bên này mắng nhiếc, bên ngoài một bóng dáng phụ nhân trang phục màu đỏ đeo khăn che mặt được hạ nhân đỡ đi vào, vừa liếc nhìn một cái đã thấy trên đất đầy mảnh vụn, vội che ngực kêu rên: "Chuyện gì đây hả ? Đạy đều là những vật phẩm quý giá ! Ngươi đúng là phá gia chi tử. . . . . . . . . . . "
Lúc này Diệp Cẩn Huyên đã được Thiển Vân đỡ ngồi xuống ghế, nàng nhìn thấy phụ nhân đi vào, phất tay để người làm lui ra, không nhịn được nói: " Mẫu thân, nữ nhi đau muốn chết, người còn tâm tư đau lòng những thứ đó. . . . . . . . . . . . . ."
Hắn đi tới trước đại môn Vân Đình quán, một đôi con ngươi đen tuyền như có như không nhìn Lâm Lang một cái, sau đó, quả quyết dời đi, cùng với nàng gặp nhau thoáng qua !
Chỉ là trong phút chốc đó, Lâm Lang trừng lớn con ngươi, thời điểm gặp mặt thoáng qua nàng đột nhiên quay đầu lại, thẳng tắp truy tìm bóng dáng của người nọ, thần sắc hờ hững của người nọ giống như không chút nào lưu luyến sải bước đi vào Vân Đình quán !
Khi Lâm Lang quay đầu lại , tàn ảnh mờ ảo loang lỗ kéo dài trên nến tuyết trắng xóa, mái tóc đen bay cao dưới ánh mặt trời, chiếu ra khung cảnh ảm đạm thất sắc , trong mắt chỉ còn dư lại bóng lưng hắc y vĩ ngạn trước mắt ——
Nàng theo bản năng đuổi theo hai bước, sau lưng lại truyền đến âm thanh lạnh nhạt của U Minh : "Hắn bây giờ đã mất đi tất cả pháp lực, cho nên không có khả năng nhìn thấy ngươi !"
Lâm Lang sững sờ, đành dừng bước ở trước cửa. Nàng cũng không quay đầu lại, nghe bên trong dần dần truyền đến giọng nói ân cần lấy lòng của Diệp Cẩn Huyên cùng âm thanh trầm thấp hữu lực của Quân Thương hòa vào nhau, trong đầu giống như bị tia chớp đánh trúng , ầm một cái, trái tim bỗng nhiên nhói đau, cổ họng trào lên một trận mùi tanh ngòn ngọt, cảm giác lồng ngực khí huyết cuồn cuộn , thân thể không chịu nổi run rẩy hai cái đỡ khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững !
Nàng ngây người hồi lâu, bình ổn lại khí huyết sôi trào trong ngực , cuối cùng, chỉ thở dài một tiếng, thật sâu nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, trong mắt vẫn như cũ sáng tỏ vô cùng, nàng hướng U Minh cất giọng lạnh nhạt nói: "Nên nhìn đều nhìn cả rồi, không nên nhìn cũng đã gặp, đi thôi !"
Nghe bên trong Quân Thương nhàn nhạt ứng tiếng, mặc dù không giống vẻ chân thật thường ngày khi ở cùng với nàng, nhưng cũng. . . . . . . . . . . . . . . trái tim từng trận đau đớn đánh tới đồng thời cũng dâng lên một cỗ khủng hoảng lo lắng nồng đậm !
Chẳng lẽ Quân Thương đã tự phế tu vi ? Nàng vẫn cho rằng Quân Thương chỉ đang gạt U Minh, nhưng chiếu theo tính tình Quân Thương thường ngày , nếu như biết Diệp Cẩn Huyên không phải nàng, làm sao sẽ lá mặt lá trái [ 1 ] ? Thậm chí , có thể nào cùng với nàng đối diện nhau. . . . . . . . . . . . . . . . làm như không quen biết ? Mặc cho nàng rơi vào trong tay U Minh ?
[ 1 ] Kẻ lật lọng, không giữ lời; lúc thế này, lúc thế khác.
Tâm ý Quân thương đối với nàng thế nào, nàng rất rõ ràng ! Ngày đó trong tình cảnh nguy cấp, đều nói quan tâm quá tất loạn, Quân Thương lo lắng nàng gặp chuyện mới đưa ra quyết định phế bỏ tu vi ?
Không, không thể nào !
Nàng kiên định tự nói với bản thân, dù không còn tu vi, nhưng Quân Thương sao lại không phân biệt Diệp Cẩn Huyên và nàng khác nhau ? Nàng ta vì Tô phu nhân khiến Lăng phu nhân đau lòng, thậm chí bỏ mặc Lăng phu nhân chịu uất ức ? Chỉ một hành động đối xử Tô phu nhân trong chuyện này hai người tuyệt đối không cùng lập trường !
Quân Thương không phải người chỉ nhìn bề ngoài gương mặt giống nhau liền nhận định là người đó ! Nếu hắn chỉ yêu thích dung nhan của mình, vậy dung nhan nàng đã trải qua trăm ngàn năm biến đổi không dưới bảy tám lần, hắn làm sao mỗi lần đều tìm được nàng ? Một lòng một dạ yêu nàng như vậy ?
Trong lòng Lâm Lang truyền tới đau nhức suy nghĩ rơi vào hỗn loạn, trong đầu giống như có hai nhân cách tranh đấu, một âm thanh nói cho nàng biết Quân Thương không phải là phân biệt không ra nàng và Diệp Cẩn Huyên khác nhau, hành động hắn nhất định là có mục đích khác, nàng chỉ cần an tâm chờ đợi, không lấy động chế vạn động là được! Mà giọng nói khác đổi thành cười nhạo sự ngu ngốc của nàng, Quân Thương đã mất hết pháp lực, bị Diệp Cẩn Huyên che mắt, sẽ không bao giờ đi tìm nàng, càng sẽ không tới cứu nàng .
Trong nhất thời, Lâm Lang chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong dòng nước lạnh , trái tim tràn ngập thê lương xót xa, trong mắt nàng ẩn ẩn nước mắt, cố gắng thế nào cũng không thể kéo lại thần trí , trong đầu hết lần này đến lần khác thoáng hiện hai nhân cách giằng co kịch liệt, nàng đứng ở chính giữa, không biết theo ai!
"Thế nào? Đau lòng rồi sao ?" U Minh chẳng biết lúc nào đã tới trước mặt nàng, nắm cằm của nàng khiến cho nàng ngẩng đầu, trong mắt lóe tia hứng thú dạt dào!
Nàng bỗng nhiên phản ứng kịp, một tay hất bàn tay hắn ra, tròng mắt xoay chuyển, kiệt lực áp chế ý nghĩ rối loạn trong nội tâm, bởi vì nàng biết không thể biểu hiện rõ thương tâm, mục đích U Minh mang mình tới Ngọc Lâm uyển sẽ dễ dàng đạt thành , lúc này mình càng khổ sở, U Minh sẽ càng vui vẻ.
Lâm Lang lập tức chỉnh đốn lại tâm tình, lần nữa xoay người trên mặt đã bình ổn đạm mạc như thường ngày, đáy mắt trong suốt phản chiếu bóng dáng màu trắng của U Minh cùng khóe mắt hưng phấn còn lộ ra một tia cổ quái—— dáng vẻ hắn thật buồn cười cực điểm !
U Minh không nghĩ tới Lâm Lang nhanh như vậy đã điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này, nhìn nàng trừ sắc mặt hơi tái nhợt, còn lại là vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt sáng trong suốt, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ thất bại, chứng kiến bóng dáng nhỏ bé của mình trong đôi mắt nàng, tâm sinh ra một cỗ tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người sải bước rời đi !
Ở trong mắt Lâm Lang tỉnh táo thấu triệt , hắn đột nhiên cảm thấy mình như tên hề nhảy nhót, phí sức muốn làm nàng thống khổ , đối với Quân Thương sinh lòng thất vọng, thậm chí. . . . . . . . . . . . . . Lại chẳng có tác dụng. . . . . . . . . ..
Trong lòng U Minh đắng chát , không nhịn được " ha ha" cười nhạo mình hai tiếng, sau đó cũng không quản thân thể Lâm Lang có thể chịu đựng được không, một tay vác nàng lên đầu vai, lắc mình biến mất !
Vân Đình quán ——
Quân Thương ngồi ở trong sảnh, cả người bao phủ một tầng khí lạnh, chau mày, đôi mắt chán chường không gợn sóng, tựa như màn đêm mùa đông tối tăm , lại giống như hàn đàm sâu thẳm, vừa liếc nhìn làm lòng người không nhịn được phát run.
Diệp Cẩn Huyên đem nước trà bưng lên, cười duyên ở một bên ngồi xuống, lấy lòng nâng tách trà, nhưng cũng không dám nhìn vào đôi mắt quá mức thâm thúy của hắn, cúi đầu nói: "Thành chủ, uống trà đi !" Hai ngày nay, tính khí Quân Thương có chút âm tình bất định, nàng cũng không dám làm chuyện sơ suất !
Nàng bĩu môi, còn tưởng rằng Diệp Lâm Lang được sủng ái vô cùng . Chẳng qua chỉ được như thế, nhìn xem cả ngày nhân gia ngài chút sắc mặt vui vẻ cũng không thèm cho!
Nàng vốn cho là chỉ cần mình cùng Diệp Lâm Lang thay đổi thân phận, có được gương mặt Diệp Lâm Lang đã có thể trở thành phu nhân Vãng Sinh Thành chủ, một buổi sáng lật người, nhưng không nghĩ Vãng Sinh Thành chủ quả nhiên như bên ngoài đồn đãi tính cách lạnh lùng thất thường, hơn nữa còn đối với nữ sắc căn bản không có chút hứng thú, mấy ngày qua, còn chưa một lần ngủ lại ở Vân Đình quán, mà bên cạnh hắn cũng chẳng tìm được nữ nhân hữu dụng! Không đúng. . . . . . . . . . . . . . .Chẳng lẽ là A Tử !
Nàng nghĩ đến đây, trong mắt lóe ra tia sáng, nhưng lại âm thầm lắc đầu, A Tử thời gian này đều lo dưỡng thương, đứng lên cũng khó khăn, sao có thể hầu hạ được ? Nàng không khỏi giương mắt quan sát Quân Thương, chẳng lẽ là bản thân hắn có vấn đề ? Nhưng cũng không giống. . . . . . . . . . . .
Trong lòng Diệp Cẩn Huyên nhất thời do dự không ngừng , mặc kệ như thế nào, muốn phỏng theo bộ dáng như vậy , xem ra Quân Thương xác thực không phải là người thích hợp . . . . . . . . . . . . . . . . . . quả nhiên mẫu thân nói đúng, bỏ công sức thu nhiều vàng bạc là thực tế nhất, có bạc, sau này mình muốn hạng nam nhân nào mà chẳng được ?
Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Cẩn Huyên lại không khỏi cảm thấy mất mát, theo lời Tô phu nhân nói, Diệp Cẩn Huyên về sau còn có cơ hội tái giá, nhưng không người nào có thể hơn địa vị quyền thế của hoàng thượng cùng Vãng Sinh Thành chủ ?
Lúc này, Diệp Cẩn Huyên đã quên mất đoạn thời gian trước bị Triệu Tễ chơi đùa chết đi sống lại. Cho nên nói, Diệp Cẩn Huyên chính là kiểu điển hình vết thương lành đã quên đau.
Diệp Cẩn Huyên hầu hạ cẩn thận, vừa hướng Thiển Vân đứng một bên nháy mắt, Thiển Vân vội lui xuống đi thu dọn các phục sức trân quý !
Vừa nãy không biết nơi nào bay đến một trận gió, bên trong phòng vang lên âm thanh ‘’ binh bang ‘’, rớt bể rất nhiều bảo bối quý giá của nàng. Nếu là trước kia nàng tất nhiên không quan tâm những đồ này, nhưng nàng cũng coi như đã trải qua cuộc sống cay đắng, còn nữa Tô phu nhân nói cũng có đạo lý, mặc kệ là bạc vẫn là vàng bạc châu báu nên đặt trước mắt nhìn mới yên tâm, cho nên nàng nghe theo ý kiến Tô phu nhân đem khố phòng của Diệp Lâm Lang có món nào tốt đều đưa đến viện nàng .
Quân Thương túy ý trả lời một câu, quan sát chung quanh hỗn độn rải đầy vàng bạc châu báu cùng những mảnh vụn trên đất, trong mắt dâng lên tia âm lãnh , lạnh lùng hỏi "Đây là chuyện gì ?" Những đồ này mặc dù không đáng tiền, nhưng cũng không nên lãng phí như thế !
"Chuyện này. . . . . . . . . . Chuyện này. . . . . . . . . . " Diệp Cẩn Huyên mắt xoay chuyển thật nhanh, ấp úng lại không tìm được lời giải thích thỏa đáng !
Đang lúc này, bỗng nhiên , một đạo ánh sáng màu xanh xẹt qua , tinh quang trong mắt Quân Thương chợt lóe lên, xoay người làm bộ như không có chuyện gì nhìn Diệp Cẩn Huyên lạnh lùng nói: "Nội viện mặc dù giao cho ngươi quản lý , nhưng ngươi cũng phải xem mình có bao nhiêu cân lượng! Tô phu nhân lúc nào thì thành mẹ cả ngươi rồi hả ? Tộc phổ Diệp gia ngươi có tên của ngươi sao? Muốn bà ta trở thành mẹ cả ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn bức chết thân mẫu sao ?"
Ánh mắt Quân thương rét lạnh bức người , cả người bao phủ một tầng hàn khí, lời nói ra khỏi miệng mặc dù bình thản như đang tự thuật một sự thật, lại làm cho cả người Diệp Cẩn Huyên run lẩy bẩy !
"Thành chủ. . . . . . . . . . . " Diệp Cẩn Huyên cảm giác hàm răng của mình cơ hồ va vào nhau, lại cố nhẫn nhịn sợ hãi giải thích, "Nói sao ta chung quy cũng là nữ nhi Diệp gia, Diệp thượng thư là phụ thân ta, ngày đó ta nhất thời hồ đồ mới. . . . . . Mới cự tuyệt vào tộc phổ Diệp gia, hiện tại ta đã thông suốt cùng Diệp thượng thư bàn bạc. . . . . . . . . Tin tưởng ít ngày nữa. . . . . . . . . Tên của ta có thể ghi vào tộc phổ !"
Quân Thương đứng dậy, tròng mắt đen nguy hiểm lạnh lùng nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Chuyện khác mặc cho ngươi tự tung tự tác, bản tôn lười phải trông nom, nhưng Lăng phu nhân bên kia chi tiêu ăn mặc nếu thiếu một phân, đến lúc đó ngươi đừng trách ta !"
Quân thương liếc mắt nhìn trong phòng bừa bãi ngổn ngang, trong mắt thoáng qua hàn quang lẫm liệt, xoay người đi ra ngoài ——
Diệp Cẩn Huyên nhìn bóng lưng hắn biến mất ở trong sân, hung hăng cắn răng, cầm ly trà trên bàn ném ra ngoài, ly trà đụng vào trên tường, leng keng một tiếng lại rơi xuống đất, âm thanh mảnh sứ vỡ vụn để cho lòng nàng dâng lên tia bực dọc !
Mấy ngày nay chỉ cần gặp Quân Thương nàng luôn cư xử nhỏ nhẹ cẩn thận, ra sức lấy lòng, nhưng Quân Thương một chút sắc mặt tốt cũng không cho nàng ? Nàng nghe nói , Lâm Lang xưng hô Quân Thương đều gọi thẳng tên, tại sao đến phiên nàng thì không dám đây? Hơn nữa Quân Thương ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không muốn ?
Chẳng lẽ Quân Thương. . . . . . . . . . . . phát hiện mình là kẻ giả mạo ? Hay phải nói đây chính là hình thức hắn cùng người điên kia chung sống ? Trước mặt của mọi người bày ra bộ dáng ân ân ái ái, đằng sau là bộ mặt lãnh khốc vô tình ?
Diệp Cẩn Huyên nghĩ tới đây, xoay người muốn vào trong phòng , không ngờ dưới chân đạp lên mảnh vụn, tiếp sau truyền ra âm thanh kêu rên như giết heo : "A………….Ai ui…………."
Thiển Vân nghe được tiếng la vội vàng chạy đến đỡ nàng, lại bị nàng quát mắng: "Chết tiệt, chạy đi chết chỗ nào rồi hả ? Tất cả chết hết rồi sao? Tìm vài người tới đây , nhanh lên dọn dẹp hết cho ta . . . . . . . . . .. . . ."
Diệp Cẩn Huyên bên này mắng nhiếc, bên ngoài một bóng dáng phụ nhân trang phục màu đỏ đeo khăn che mặt được hạ nhân đỡ đi vào, vừa liếc nhìn một cái đã thấy trên đất đầy mảnh vụn, vội che ngực kêu rên: "Chuyện gì đây hả ? Đạy đều là những vật phẩm quý giá ! Ngươi đúng là phá gia chi tử. . . . . . . . . . . "
Lúc này Diệp Cẩn Huyên đã được Thiển Vân đỡ ngồi xuống ghế, nàng nhìn thấy phụ nhân đi vào, phất tay để người làm lui ra, không nhịn được nói: " Mẫu thân, nữ nhi đau muốn chết, người còn tâm tư đau lòng những thứ đó. . . . . . . . . . . . . ."
Tác giả :
Sương Hoa