Quỷ Hạng
Chương 5: Lần thứ ba gặp nhau
Suốt cả ngày, trong lòng tôi như mắc phải một mớ tóc, bồn chồn lo lắng không thể diễn tả, nuốt không được, nhả không ra. Cho đến khi ăn tối xong, tôi thật sự chịu không nổi, rốt cục kiên trì gõ cửa nhà Tiểu Cao đến cùng.
“Ai đấy? Tiểu Triệu?"
Điều khiến tôi bình tĩnh một chút chính là nét mặt Cao Học Huy vẫn như ngày thường.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Cao rót cho tôi chén nước. Tôi xoay xoay cái chén, do dự không biết nên mở đầu thế nào.
“Chuyện kia... Từng nghe rồi chứ?"
Cậu ta lặng đi một chút, lập tức phản ứng: “À, cậu không sao chứ?"
“Tôi vẫn ổn... Nhưng tôi muốn hỏi một chút, mùng năm âm có ý nghĩa đặc biệt gì với mọi người vậy?"
Cao Học Huy ngẩn người, nhưng rất nhanh lại cười, bảo: “Có phải bà cụ Trì lại nói gì với cậu không? Cậu đừng để ý bà ấy, một người mê tín thôi"
“Nhưng mà..." Tôi lắc đầu, mang chuyện xảy ra từ hôm qua đến hôm nay kể lại cho cậu ta nghe từ đầu tới cuối.
Sau khi nghe xong, cậu ta há hốc miệng, “A" nửa ngày, song chẳng nói gì hết. Một lát sau, mới miễn cưỡng cười nói: “Rất quỷ dị, như nghe chuyện ma ngày xưa! So với chuyện mấy bà hay tán dóc còn khó hiểu hơn! Có điều nhìn cậu, tôi nghĩ nằm mơ thôi."
“Nhưng chân rất đau." Tôi thở dài.
“Này... Chẳng phải có người từng bảo, thỉnh thoảng giấc mơ chân thực đến mức cảm giác sẽ sót lại khi tỉnh dậy sao, do dây thần kinh mà. Hơn nữa không có dấu vết gì? Nếu bị người ta túm chặt như thế nhất định sẽ bị thâm đen đó."
Tôi chẳng hỏi nữa, trò chuyện này nọ với Cao Học Huy, từ chuyện thi nghiên cứu sinh, cho tới phụ nữ, cho đến gã gia sư dạy kèm khiến tôi bối rối nọ.
Trần Kỳ, lần đầu tiên tôi biết tên hắn.
Đêm hôm đó chẳng có gì khác lạ, mấy đêm sau cũng không thấy.
“Mùng năm âm lịch hàng năm, nếu ban đêm không có ánh trăng..."
Tôi không khỏi nhớ lại lời bà cụ Trì, thật sự liên quan đến mùng năm sao? Có thể ngày đó trăng sáng rõ. Rốt cuộc ở cái tứ hợp viện bình thường này từng xảy ra chuyện gì, lòng hiếu kỳ của tôi dần dần chiến thắng cảm giác sợ hãi. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu lúc ấy có thể lôi được chủ nhân cánh tay đó ra khỏi gầm giường, thực sự cũng muốn xem thử coi cơ thể như nào mới hợp với cánh tay trắng nõn thế kia?
Có chút thay đổi trong một tháng này, chính là cặp song sinh nhà ông bà Mâu, An Kỳ và An Na đột nhiên thân thiết với tôi, quấn quít không rời. Lần nào cũng phải nhờ đến bà Mâu đi tìm mới chịu về.
“Cũng lạ thật, hai đứa nhỏ này chẳng bao giờ gần ai, sao lại thích Tiểu Triệu nhỉ? Lại gây cho cậu không ít phiền phức rồi, cậu xem, thật sự là..." Bà Mâu vẻ mặt áy náy cười cười. Tôi cũng khách sáo đáp: “Bà Mâu, đừng nói như vậy, An Kỳ và An Na đều ngoan ngoãn, nào đến mức phiền phức."
“A, ha ha, ừ, phải.." Bà Mâu gượng cười, khiến tôi cảm thấy nụ cười đó mang vẻ kì quặc không thể miêu tả.
Quan hệ với Tiểu Cao vẫn là tốt nhất, xưng hô của cậu ta với tôi từ “Tiểu Triệu" đã đổi thành “Tiểu Mạt". Tôi cũng gọi một tiếng “Anh Học Huy “, kỳ thật nếu so về tuổi, cậu ấy chỉ hơn tôi nửa năm. Tôi tốt nghiệp đại học, lại mất một năm thi nghiên cứu sinh, hiện tại vẫn chưa ra ngoài xã hội, nhưng cậu ấy tốt nghiệp trung cấp rồi đi làm, tính đến giờ đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, nhiều việc dày dạn kinh nghiệm hơn so với tôi.
Buổi tối bạn gái Tiểu Cao, Tưởng Minh Vi lại đến nữa, còn mang cả thịt làm nhân bánh và cải thìa, gọi tôi và Tiểu Cao làm sủi cảo. Tôi trêu ghẹo hỏi hai người khi nào thì kết hôn, Tưởng Minh Vi liếc nhìn Cao Học Huy một cái, sẵng giọng: “Chờ này kẻ không tiền đồ này ra khỏi ổ cún rồi nói sau!"
Đang vừa nói vừa cười, bỗng nhiên tôi có cảm giác rất kì quái, muốn ra sân nhìn thử, như thể bị ai đó gọi giật giọng, ném vỏ sủi cảo xuống rồi chạy ra ngoài.
Bên cạnh bức tường được xây làm phù điêu kia, tôi lại bắt gặp bóng dáng cao lớn đẹp đẽ đó, hắn chẳng trông thấy tôi, vẫn đang bước ra ngoài.
Khi hắn biến mất sau bức tường phù điêu, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi buột miệng gọi tên hắn.
“Thầy Trần!"
Hắn quay đầu lại, có chút bất ngờ, có phần khó hiểu.
Lúc này tôi mới phát hiện hành động của mình ngu xuẩn thế nào. Ngang hông vẫn quấn tạp dề màu lam, tay áo cuộn tới khuỷu, một đôi tay dính đầy bột mì không biết nên để ra sao, cũng chẳng biết nên nói gì tiếp theo.
Hắn nhíu nhíu đôi lông mày dài mảnh, phá tan im lặng. Hắn hỏi, Triệu Tiểu Mạt ư?
Vì lẽ gì hắn biết tên tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
Khóe miệng của hắn thoáng nhếch lên, nói, xin chào.
Tôi muốn mở miệng đáp lại hắn, nhưng chẳng thế phát ra âm thanh. Gương mặt hắn trong tầm mắt tôi trở nên mơ hồ, thân thể hắn tan biến, kể cả mọi vật xung quanh, tất cả mau chóng tản ra.
Giác quan từ từ mất đi tác dụng, cho đến khi chỉ còn một màn trắng xóa.
“Ai đấy? Tiểu Triệu?"
Điều khiến tôi bình tĩnh một chút chính là nét mặt Cao Học Huy vẫn như ngày thường.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Cao rót cho tôi chén nước. Tôi xoay xoay cái chén, do dự không biết nên mở đầu thế nào.
“Chuyện kia... Từng nghe rồi chứ?"
Cậu ta lặng đi một chút, lập tức phản ứng: “À, cậu không sao chứ?"
“Tôi vẫn ổn... Nhưng tôi muốn hỏi một chút, mùng năm âm có ý nghĩa đặc biệt gì với mọi người vậy?"
Cao Học Huy ngẩn người, nhưng rất nhanh lại cười, bảo: “Có phải bà cụ Trì lại nói gì với cậu không? Cậu đừng để ý bà ấy, một người mê tín thôi"
“Nhưng mà..." Tôi lắc đầu, mang chuyện xảy ra từ hôm qua đến hôm nay kể lại cho cậu ta nghe từ đầu tới cuối.
Sau khi nghe xong, cậu ta há hốc miệng, “A" nửa ngày, song chẳng nói gì hết. Một lát sau, mới miễn cưỡng cười nói: “Rất quỷ dị, như nghe chuyện ma ngày xưa! So với chuyện mấy bà hay tán dóc còn khó hiểu hơn! Có điều nhìn cậu, tôi nghĩ nằm mơ thôi."
“Nhưng chân rất đau." Tôi thở dài.
“Này... Chẳng phải có người từng bảo, thỉnh thoảng giấc mơ chân thực đến mức cảm giác sẽ sót lại khi tỉnh dậy sao, do dây thần kinh mà. Hơn nữa không có dấu vết gì? Nếu bị người ta túm chặt như thế nhất định sẽ bị thâm đen đó."
Tôi chẳng hỏi nữa, trò chuyện này nọ với Cao Học Huy, từ chuyện thi nghiên cứu sinh, cho tới phụ nữ, cho đến gã gia sư dạy kèm khiến tôi bối rối nọ.
Trần Kỳ, lần đầu tiên tôi biết tên hắn.
Đêm hôm đó chẳng có gì khác lạ, mấy đêm sau cũng không thấy.
“Mùng năm âm lịch hàng năm, nếu ban đêm không có ánh trăng..."
Tôi không khỏi nhớ lại lời bà cụ Trì, thật sự liên quan đến mùng năm sao? Có thể ngày đó trăng sáng rõ. Rốt cuộc ở cái tứ hợp viện bình thường này từng xảy ra chuyện gì, lòng hiếu kỳ của tôi dần dần chiến thắng cảm giác sợ hãi. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu lúc ấy có thể lôi được chủ nhân cánh tay đó ra khỏi gầm giường, thực sự cũng muốn xem thử coi cơ thể như nào mới hợp với cánh tay trắng nõn thế kia?
Có chút thay đổi trong một tháng này, chính là cặp song sinh nhà ông bà Mâu, An Kỳ và An Na đột nhiên thân thiết với tôi, quấn quít không rời. Lần nào cũng phải nhờ đến bà Mâu đi tìm mới chịu về.
“Cũng lạ thật, hai đứa nhỏ này chẳng bao giờ gần ai, sao lại thích Tiểu Triệu nhỉ? Lại gây cho cậu không ít phiền phức rồi, cậu xem, thật sự là..." Bà Mâu vẻ mặt áy náy cười cười. Tôi cũng khách sáo đáp: “Bà Mâu, đừng nói như vậy, An Kỳ và An Na đều ngoan ngoãn, nào đến mức phiền phức."
“A, ha ha, ừ, phải.." Bà Mâu gượng cười, khiến tôi cảm thấy nụ cười đó mang vẻ kì quặc không thể miêu tả.
Quan hệ với Tiểu Cao vẫn là tốt nhất, xưng hô của cậu ta với tôi từ “Tiểu Triệu" đã đổi thành “Tiểu Mạt". Tôi cũng gọi một tiếng “Anh Học Huy “, kỳ thật nếu so về tuổi, cậu ấy chỉ hơn tôi nửa năm. Tôi tốt nghiệp đại học, lại mất một năm thi nghiên cứu sinh, hiện tại vẫn chưa ra ngoài xã hội, nhưng cậu ấy tốt nghiệp trung cấp rồi đi làm, tính đến giờ đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, nhiều việc dày dạn kinh nghiệm hơn so với tôi.
Buổi tối bạn gái Tiểu Cao, Tưởng Minh Vi lại đến nữa, còn mang cả thịt làm nhân bánh và cải thìa, gọi tôi và Tiểu Cao làm sủi cảo. Tôi trêu ghẹo hỏi hai người khi nào thì kết hôn, Tưởng Minh Vi liếc nhìn Cao Học Huy một cái, sẵng giọng: “Chờ này kẻ không tiền đồ này ra khỏi ổ cún rồi nói sau!"
Đang vừa nói vừa cười, bỗng nhiên tôi có cảm giác rất kì quái, muốn ra sân nhìn thử, như thể bị ai đó gọi giật giọng, ném vỏ sủi cảo xuống rồi chạy ra ngoài.
Bên cạnh bức tường được xây làm phù điêu kia, tôi lại bắt gặp bóng dáng cao lớn đẹp đẽ đó, hắn chẳng trông thấy tôi, vẫn đang bước ra ngoài.
Khi hắn biến mất sau bức tường phù điêu, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi buột miệng gọi tên hắn.
“Thầy Trần!"
Hắn quay đầu lại, có chút bất ngờ, có phần khó hiểu.
Lúc này tôi mới phát hiện hành động của mình ngu xuẩn thế nào. Ngang hông vẫn quấn tạp dề màu lam, tay áo cuộn tới khuỷu, một đôi tay dính đầy bột mì không biết nên để ra sao, cũng chẳng biết nên nói gì tiếp theo.
Hắn nhíu nhíu đôi lông mày dài mảnh, phá tan im lặng. Hắn hỏi, Triệu Tiểu Mạt ư?
Vì lẽ gì hắn biết tên tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
Khóe miệng của hắn thoáng nhếch lên, nói, xin chào.
Tôi muốn mở miệng đáp lại hắn, nhưng chẳng thế phát ra âm thanh. Gương mặt hắn trong tầm mắt tôi trở nên mơ hồ, thân thể hắn tan biến, kể cả mọi vật xung quanh, tất cả mau chóng tản ra.
Giác quan từ từ mất đi tác dụng, cho đến khi chỉ còn một màn trắng xóa.
Tác giả :
Cảnh Hoặc