Quỷ Dị Hồ Sơ
Chương 6: Hồ sơ số 6: Bất đồng thời gian

Quỷ Dị Hồ Sơ

Chương 6: Hồ sơ số 6: Bất đồng thời gian

Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai.

Thế giới nơi chúng ta ở là duy nhất sao? Không phải, tuyệt đối không phải. Trong vũ trụ mênh mông, địa cầu giống như hạt cát nhỏ trong sa mạc. Căn cứ vào điều này mà nói, nơi chúng ta đang ở trong vũ trụ, cũng chỉ là một trong vô số thế giới mà thôi.

Có một thiếu nữ họ Tống đi khắp nơi nói với người ta là, năm 2012 là tận thế, để tránh gây nhiễu loạn dân chúng, cô ta được “thỉnh" đến đây nói chuyện. Mà người gặm khúc xương cứng này đương nhiên là tôi rồi.

“ Tống tiểu thư, cô đi đồn đãi thất thiệt khắp bốn phương, thật là làm khó chúng tôi đấy." Tôi nói.

“ Tôi không có nói dối, những lời tôi nói đều là sự thật." Tống tiểu thư lúc nói chuyện có chút kích động.

“ Có phải cô xem mấy lời tiên đoán trên mấy tạp chí..." Lời của tôi còn chưa có nói hết, đã bị Tống tiểu thư cắt ngang, cô ấy nói:" Không phải là lời tiên đoán, là tôi tận mắt chứng kiến đó."

“ Tống tiểu thư, tôi nghĩ tôi nên hỏi vài vấn đề trước đã..." Tuy Tống tiểu thư không thự sự nguyện ý, nhưng cô ấy vẫn trả lời mấy vấn đề của tôi, đương nhiên mấy vấn đề này chủ yếu là để kiểm chứng trạng thái tinh thần của cô ta. Những câu trả lời của cô rất bình thường, nói cách khác cô ấy không có bệnh tâm thần.

“ Tống tiểu thư, cô nói tận mắt chứng kiến tận thế vào năm 2012, nhưng hiện tại chỉ mới năm 2007 mà thôi, cô làm sao có thể chứng kiến sự tình 5 năm sau được đây?" tôi nói.

Tống tiểu thư trầm mặc một chút, sau đó rất nghiêm túc nhìn tôi, như là hạ một quyết tâm rất lớn mới mở miệng nói:" Chuyện này có lẽ thực sự không thể tin nổi, nhưng tôi có thể thề, tất cả lời tôi nói đều là sự thật."

“ Ngày lễ 1-5, tôi cùng với các bạn đồng học đi khu giải trí chơi, kỳ thật chúng tôi chủ ý là đi nhà kính, nhe nói nhà kính này rất lớn, đi vào rất dễ bị lạc đường, nghe nói còn có người tiến vào rồi lại ra không được. Thế nhưng mà, hôm đó nhà kính lại không mở cửa, thực là cực kỳ mất hứng.

“ Chúng tôi ở khu giải trí vòng vo vài vòng, chơi một ít các trò chơi tự động khác, cuối cùng lại đi đến trước cửa nhà kính. Lối vào nhà kính không có nhân viên công tác trông coi, chỉ treo một tấm bảng tạm ngừng hoạt động, tôi suy nghĩ một lát, liền đề nghị lén chạy vào trong chơi. Đi cùng tôi đều là mấy nữ sinh có phần nhút nhát và sợ phiền phức, các cô ấy sợ làm như vậy sẽ làm cho phụ huynh gặp phiền toái, đều không nguyện ý đi. Các cô ấy không đi, thì tôi một mình đi, như vậy ngược lại làm cho tôi cảm thấy rất tốt, càng thêm kích thích."

“ Tôi hẹn với mấy cô ấy sau một lúc nữa thì tới chỗ này tìm tôi, sau đó liền một mình tiến vào nhà kính. Bởi vì nhà kính không có hoạt động, nên trong này cũng không có mở đèn, một mảnh đen kịt, tôi cầm điện thoại dùng như đèn pin, miễn cưỡng có thể không đụng vào mấy tấm kính. Lúc đó tôi không cảm thấy sợ hãi, hoặc phải nói là chỉ sợ một chút thôi, cái loại cảm giác này cũng giống như đi vào trò chơi ngôi nhà ma vậy...Không, không phải giống như, mà nó càng kích thích hơn, tôi nghĩ chỉ có tự trải nghiệm thì mới cảm nhận được loại kích thích này. Trong phòng kính đen kịt, tuy không có thứ đồ gì dọa người, nhưng dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, mấy tấm kính chung qunh đều phản chiếu ra những bóng dáng mông lung, giống như bị vô số u linh bao vây vậy, hơn nữa lúc đó tôi chỉ có một mình, bốn phía yên tĩnh đến nỗi tôi chỉ có thể nghe được nhịp tim đậm của mình."

“ Tôi có chút hưởng thụ loại khẩn trương này, cảm giác sợ hãi thậm chí có điểm bị đè nén, trong nội tâm không ngừng tưởng tượng mấy cái bóng kia từ trong kính bước ra, hoặc là đột nhiên mở miệng nói nói chuyện. Tôi nghĩ, thời điểm lúc này nếu có một con chuột chạy ngang, hoặc là có một nhân viên khu giải trí xuất hiện, nhất định sẽ làm tôi sợ đến chết ngất."

“ Nhưng mà, hết thảy sự tình trong tưởng tượng đều không có phát sinh, nhà kính tựa hồ không lớn như tôi tưởng tượng, tôi chỉ mất nửa giờ thì tìm được lối ra rồi. Thế nhưng mà, ngay thời điểm tôi bước ra khỏi nhà kính, tôi đã cảm thấy có điểm gì là lạ. Vừa rồi rõ ràng là ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, nhưng chỉ mới qua nửa giờ lại trở thành mây đen dày đặc, gió lớn thổi mạnh.

“ Tôi nghĩ thời tiết xấu như vậy thì còn chơi cái gì nữa a! Liền muốn gọi điện thoại cho đồng học, đi về sớm một chút. Thế nhưng, điện thoại di động của tôi vậy mà không có tín hiệu, vừa rồi rõ ràng là đầy vạch sóng mà, tôi khởi động lại máy lần nữa nhưng cũng vô dụng. Tôi nghĩ có lẽ là điện thoại bị hư rồi, mặc dù có điểm mất hứng, nhưng cũng không quá để ý. Tôi đứng chờ ở cửa vào nhà kính, chờ bạn đồng học đến tìm mình, thế nhưng mà đợi thật lâu cũng không gặp các cô ấy, thậm chí không gặp bất cứ người nào.

“ Vừa rồi bởi vì điện thoại bị hư, tâm tình không tốt lắm, cho nên không có lưu ý sự vật xung quanh. Hiện tại chăm chú quan sát, phát hiện vốn là một khu giải trí người ngợm đông đúc, bây giờ lại chỉ còn có mình tôi. Tôi kinh hoảng chạy loạn, muốn tìm bạn học của mình, nhưng lại tìm không thấy. Chẳng những không tìm thấy bạn đồng học, thậm chí một bóng người cũng không phát hiện."

“ Tôi rất sợ, rất muốn về nhà, rất muốn về nhà lao vào lòng của mẹ khóc lớn một trận. Tôi dốc sức liều mạng hướng phía cổng ra vào khu giải trí mà chạy, tuy mới lầu đầu tiên đến đây, nhưng tôi vẫn nhớ được cổng ra vào là ở mặt phía nam, thế nhưng mà mặt phía nam cuối cùng chỉ là một bức tường, cũng không có cổng ra vào gì cả, đến một cái cửa nhỏ cũng không có."

Tôi giống như nổi điên chạy loạn trong khu giải trí, những bức họa hoạt hình vui nhộn, mấy thùng rác hình động vật đáng yêu, còn có mấy trò chơi bằng điện đã ngừng hoạt động, thậm chí từng ngọn cây cọng cỏ, giờ phút này trong mắt tôi đều là ma quỷ đang giương nanh múa vuốt. Tôi không biết mình chạy bao lâu, chỉ biết mình chạy trốn rất mệt, toàn thân đều là mồ hôi, tôi cũng không biết là vì chạy trốn mà đổ mồ hôi, hay là vì sợ hãi mà đổ mồ hôi nữa.

“ Ngay lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, tôi lại phát hiện lối ra rồi, ngay tại mặt phía bắc của khu giải trí. Tôi không quan tâm vì sao cổng ra vào vốn phải ở mặt phía nam bây giờ lại thành ra ở mặt phía bắc, trong nội tâm tôi chỉ muốn thoát khỏi địa phương đáng sợ này mà thôi. Thế nhưng mà, thời điểm khi tôi chạy ra khỏi khu giải trí, lại phát hiện bên ngoài cũng đồng dạng, không có một bóng người. Vốn trên đường xe cộ như nước chảy, thì bây giờ một chiếc xe cũng không có, đến bãi đậu xe vốn phải đậu chật ních ô tô thì bây giờ cũng không có chiếc nào. Toàn bộ thế giới, phảng phất cũng chỉ có một mình tôi tồn tại.

“ Tôi cảm thấy mình sắp điên mất rồi, chỉ muốn lập tức trở về nhà, đã không có xe buýt, thì tôi sẽ chạy về nhà. Tôi nghĩ, chỉ cần về đến nhà, là có thể nhìn thấy ba mẹ của mình, tôi cần nhìn thấy những người khác, tôi không muốn toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình tôi."

“ Tôi không ngừng chạy, tuy rất mệt, nhưng tôi không dám dừng lại, bởi vì tôi sợ. Thế nhưng mà tôi chạy hồi lâu, lại phát hiện mình lạc đường. Tuy lần đầu tiên tôi đến khu giải trí này chơi, nhưng là tôi lớn lên ở thành phố này, sinh sống ở chỗ này hơn mười năm, chẳng lẽ đường về nhà cũng tìm không được sao?

“ Tôi rất sợ hãi, rất hoang mang. Tôi đã không còn sức lực để chạy nữa rồi, hoặc phải nói là không còn can đảm để chạy nữa. Bất lực ngồi trên mặt đất, ngồi xuống con đường lớn không một bóng người. Lúc này, tôi mới chú ý tất cả cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, trên mặt đất tràn ngập rác rưỡi lộn xộn. Gió càng lúc càng lớn, tia chớp xé toang bầu trời, nhưng trời không có mưa. Đột nhiên một trận gió mạnh làm một tờ báo bị thổi tới trên người tôi, tôi giống như nổi điên đem tờ báo xé nát. Ngay thời điểm tôi muốn ném đống giấy lộn đó đi, lại vô ý thức liếc nhìn qua. Cái nhìn này lại làm cho tôi ngây ngẩn cả người, tôi nhìn thấy ngày tháng trên tờ báo chính là ngày 4 tháng 5 năm 2012."

“ Tôi muốn ghép lại tờ báo, nhưng gió lại rất lớn, chẳng những không có ghép được, ngược lại còn bị thổi mất vài mảnh. Đã không ghép lại được thì thôi, tôi liền dứt khoát xem từng mảnh một, một mảnh rồi lại một mảnh mà xem. Nội dung trên tờ báo này, cơ hồ đều là viết về cùng một sự kiện, chính là có một khối thiên thạch khổng lồ vào khoảng 22h đêm nay sẽ đâm trúng địa cầu, nơi va chạm dự đoán là phía nam Trung Quốc, lực va chạm sẽ ảnh hưởng đến toàn cầu. Khiến cho đại kiếp nạn làm loài khủng long tuyệt chủng sẽ lần nữa tái diễn..."

“ Sau khi xem hết nội dung tờ báo, tôi ngây người thật lâu, cho đến khi tôi nhìn thấy phương xa xuất hiện liên tiếp mấy cột vòi rồng đang hướng đến bên này cuốn tới thì tôi mới giật mình muốn chạy trốn. Thế nhưng mà, tôi nên trốn vào chỗ nào đây?

“ Lúc ấy trong lòng tôi rất hoảng loạn, không biết bây giờ nên làm cái gì. Đột nhiên tôi nhớ tới nhà kính, mọi thứ chính là bắt đầu khi tôi tiến vào nhà kính, hoặc phải nói là từ khi tôi đi ra khỏi nhà kính mới bắt đầu. Tuy tôi đã rất mệt, nhưng tôi vẫn đứng lên chạy trở về. Tôi chạy rất nhanh, cho tới bây giờ cũng chưa từng thử chạy nhanh như vậy. Tôi chạy về khu giải trí, chạy đến nhà kính, từ lối ra của nhà kính mà chạy vào. Tôi ở trong phòng kín đen kịt mà chạy loạn xông loạn, không biết đụng vào kính bao nhiêu lần, té ngã bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy, chạy cho đến cửa vào.

“ Ngay lúc tôi chạy thoát ra từ cửa vào, điện thoại đột nhiên vang lên, cái điện thoại vừa rồi còn một mực không có tín hiệu bây giờ lại đột nhiên vang lên. Một khắc này, tôi vừa mừng vừa sợ, đang lúc tôi muốn nghe máy, lại nghe có tiếng người kêu mình. Bạn học của tôi chính là đang đứng bên ngoài nhà kính, tôi khóc to xông tới, đem mấy cô ấy mà ôm thật chặt, sợ các cô ấy lại đột nhiên biến mất. Bầu trời như trước trong vắt không mây, những cái vòi rồng, tia chớp kia một chút bóng dáng cũng không có.

“ Đồng học nói, tôi đi vào nhà kính đã hơn một giờ rồi, gọi điện thoại thì lại báo là ngoài vùng phủ sóng. Các cô ấy gấp muốn chết, muốn vào nhà kính tìm tôi, nhưng bên trong tối đen, các cô ấy lại không dám đi vào, chính là đang thương lượng có nên đi cầu cứu hay không. Tôi đem chuyện đã trải qua kể cho các cô ấy biết, các bạn ấy lúc đầu cũng không tin, nhưng chúng tôi đều là hảo tỷ muội đã lâu, các cô ấy biết rõ tôi không phải người nói dối lung tung, liền cho rằng tôi đã vượt qua thời không, đã đến tương lai..."

Tống tiểu thư lần nữa nhấn mạnh những lời của mình đều là nói thật, nói 5 năm sau sẽ tận thế. Tôi nói cô ấy bình tĩnh một chút, cũng tỏ vẻ tôi tin tưởng cô ấy, ai mà biết vậy mà cô ấy lại kích động, cầm chặt tay của tôi nói:" Ngài tin tưởng tôi thì đem chuyện này báo cáo lên trung ương đi, để chính phủ sớm chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ có thể tránh được hạo kiếp lần này."

Tôi nói Tống tiểu thư trước tiên đừng kích động như vậy, sau đó giải thích với cô ấy:" Trời đất bốn phương tức là “Vũ", từ quá khứ đến hiện tại tức là “Trụ". Vũ trụ, không gian, thời gian. Mọi người thường nói vũ trụ, chính là tập hợp của không gian cùng thời gian vậy. Cùng một thời gian nhưng bất đồng không gian, khái niệm này rất dễ dàng lý giải, chính là ở cùng một thời gian lại không ở cùng một địa phương, ví dụ như Quảng Châu và Thượng Hải lúc 12h trưa. Nhưng cùng một không gian, nhưng bất đồng thời gian thì lại không đơn giản như vậy, như Quảng Châu 5 năm trước, Quảng Châu bây giờ, và Quảng Châu 5 năm sau."

Tôi vẽ lên một tờ giấy trắng một đường thẳng có 3 điểm, tiếp tục giải thích:" Người bình thường đều cho rằng thời gian chỉ có một, đồng thời luôn tiến về phía trước. Nhưng nếu như nói bất đồng thời gian là có tồn tại? Tựa như ba điểm trên đường thẳng này, chúng đại biểu cho quá khứ, hiện tại, tương lai, chúng độc lập cân bằng với nhau, không chồng lấn lên nhau, nhưng nếu xảy ra tình huống đặc biệt, ba điểm chập vào cùng một chỗ..."Tôi đem tời giấy trắng gấp lại, đem ba điểm trên đường thẳng chập vào nhau, “Lúc này sẽ xuất hiện cái gọi là xuyên qua thời không rồi."

Tống tiểu thư nghe xong không ngừng gật đầu tán thành, tôi còn nói:" cùng một thời gian nhưng ở những không gian khác nhau như Quảng Châu và Thượng Hải, mặc dù có rất nhiều thứ giống nhau, nhưng những thứ hoàn toàn khác nhau thì càng nhiều hơn. Như vậy, nếu là cùng một không gian, Quảng Châu ở mỗi thời điểm khác nhau có thể hoàn toàn giống nhau được không đây? Đáp án tất nhiên là không. Giống như cô đã nhìn thấy, khu giải trí năm 2012 so với năm 2007 có giống nhau sao?"

Tống tiểu thư trầm tư gật đầu, tôi lại nói:" Nhưng trong thời gian khác đó, cô lại không tìm được đường về nhà. Tuy hiện tại tốc độ phát triển đô thị là cực nhanh, nhưng mà một người từ nhỏ lớn lên ở thành phố này như cô, cô có cho rằng sau khi rời khỏi thành phố này 5 năm, chính mình lại tìm không được nhà mình ở chỗ nào không?"

Tống tiểu thư cúi đầu không nói, tôi cười nói:" Về nhà nghỉ ngơi cho tốt một chút, cứ coi như là vừa xong một chuyến đi xa! Gặp phải tận thế hạo kiếp chính là một thế giới khác, không có quan hệ với thế giới của chúng ta, chúng ta không xen vào, cũng không có năng lực xen vào."

Sau khi tiễn Tống tiểu thư ra về, Thiên Thư hỏi tôi sự tình ở thế giới trong tương lai thật sự cùng thế giới hiện tại không có quan hệ gì sao? Tôi cười nói không biết, nhưng 5 năm sau chắc chắn không có tận thế. Thiên Thư hỏi tôi vì sao khẳng định như thế, tôi lấy từ một chỗ sâu trong ngăn kéo ra một cuốn sách cũ đưa cho cô ấy xem.

“ Thôi Bối Đồ? Không thể trách vì sao anh lại khẳng định như vậy, căn cứ lời tiên tri trong đây, vận mệnh của đất nước chúng ta còn rất dài đây này! Đừng nói 5 năm sau, 500 năm sau nữa cũng sẽ không có tận thế hạo kiếp gì cả." Thiên Thư giả bộ hưng phấn nói xong, liền len lén lấy trộm bản “sách lậu" 《 Thôi Bối Đồ 》 ít nhất trên 50 năm tuổi này nhét vào trong túi xách sau lưng mình. ( 《 Thôi Bối Đồ 》 là một cuốn sách được biên soạn thời nhà Đường vẽ các hình ảnh và các câu sấm tiên tri về xã hội Trung Quốc, sau khi đối chiếu các sự kiện được dự đoán trong cuốn sách này người ta thấy nó chính xác đến một cách kỳ lạ, chính bởi vì chính xác như vậy mà nó trở thành “sách cấm" – [lý do cấm => Google], do đó Thiên Cơ mới nói bản sách mà Thiên Thư lấy trộm của mình là bản “sách lậu" vậy. )

Sau khi điều tra, ở căn nhà kính mà Tống tiểu thư đã nói, trước khi cô ấy lẻn vào đó ba ngày, trước sau có năm người bị mất tích khi đi vào. Tôi đem tư liệu thu thập được giao lên trên, chỉ trong vài ngày khu giải trí kia đã đóng cửa, tuyên bố với bên ngoài là vì mấy năm gần đây khách đến chơi giảm sút, thua lỗ nghiêm trọng, bị buộc phá sản. Thế nhưng mà, thời gian trước đó không lâu, chỗ đó vẫn tấp nập khách du lịch đấy.

Tên của khu giải trí đó sao, tôi dĩ nhiên là không tiện nói ra rồi. Bất quá, những người bạn miền nam khi gặp tôi, hoặc nhiều hoặc ít cũng có nghe nói qua, có một công ty kinh doanh mấy chục năm, không phải nói quá chứ mỗi thành phố đều có mở một khu giải trí, trong lúc đó vậy mà lại bất ngờ tuyên bố với bên ngoài là bởi vì thua lỗ nghiêm trọng mà phá sản.

Nguyên nhân bên trong, không cần nói các bạn cũng biết rồi đấy.
Tác giả : Cầu Vô Dục
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại