Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 429: Người sỉ nhục nàng, chết!
Editor: QR2 – diendanlequydon
“Vân Tiêu."
Vân Lạc Phong quay đầu, đưa lưng về phía Tiêu Thần, đôi mắt đen nhánh giống như ánh sao giữa bầu trời đêm, lộ ra sự thâm trầm.
“Ta mệt mỏi."
Ý nói, nàng hy vọng Vân Tiêu nhanh chóng giải quyết những người trước mắt này để nàng có thể trở về nghỉ ngơi.
“Được."
Vân Tiêu hơi gật đầu: “Chờ ta một phút."
Sau khi giọng nói lãnh khốc của nam nhân vang lên, trong mắt phụ tử Tiêu gia toát ra sự hoảng sợ, rồi sau đó hai luồng ánh sáng thoáng qua, cắt ngang yết hầu của bọn họ.
Đoán chừng Tiêu Thần cũng sẽ không nghĩ đến, Vân Tiêu thật sự sẽ động thủ với chính phụ thân của mình.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không sợ bị trời phạt?
Đến tận khi nhắm mắt, trong đầu Tiêu Thần còn đang suy nghĩ vấn đề này…
Từ khi Vân Tiêu nói câu kia xong đến lúc phụ tử Tiêu gia ngã xuống, tổng cộng cũng chỉ mất hai mươi giây, khoảng cách đến một phút còn rất xa!
Sau khi giải quyết xong hai người Tiêu gia, ánh mắt lãnh khốc của nam nhân lại nhìn về phía những người Lăng gia…
Lăng Phong vốn định thừa dịp mọi người không chú ý lén lút rời đi, ai ngờ hắn mới đi không được bao xa đã tiếp xúc với ánh mắt lãnh khốc của nam nhân, lưng đột nhiên cứng đờ, mồ hôi chảy ra mãnh liệt.
“Tiêu công tử." Lăng Phong cười khan: “Trước đây ngươi và Lăng Dao cũng coi như có hôn ước, hơn nữa Lăng gia chúng ta chưa từng thương tổn ngươi, ngươi có thể thả ta đi hay không? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể để Dao Nhi làm thiếp của ngươi."
Thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, nghe gia gia của mình nói những lời này, trên mặt hiện ra sự phẫn nộ.
Nàng vốn là vị hôn thê của Vân Tiêu, bây giờ lại chỉ có thể trở thành thiếp thị? Nói ra chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.
Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ rằng, thân phận của Vân Lạc Phong có thể so được với mình!
“Tiêu ca ca." Lăng Dao nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chú Vân Tiêu: “Muội biết sai rồi, nếu huynh đồng ý cho muội một cơ hội, muội nguyện ý thực hiện hôn ước, gả cho huynh làm thê."
Giờ phút này, mỗi lần Lăng Dao nói một chữ, thân thể đều sẽ truyền đến cơn đau thấu tim, có thể thấy được nàng bị thương không nhẹ.
Vì Vân Tiêu, nàng cố gắng nhịn xuống đau đớn, nói ra những lời này.
Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất, vừa rồi Vân Tiêu không chút nương tay phế nàng đi, làm sao lại có một chút thương tiếc đối với nàng?
“Dao Nhi!" Sắc mặt Lăng Phong thay đổi.
Phải biết rằng, hiện tại Lăng Dao đã là phế vật, Vân Tiêu có thể tạm tha đã phải thắp nhang cảm tạ rồi, nếu không phải lúc trước hai người có hôn ước, hắn cũng sẽ không tính toán dùng Lăng Dao đổi an bình cho Lăng gia.
Nhưng hôm nay xem ra, đứa cháu gái Lăng Dao này trừ bỏ lúc trước thiên phú không tồi, các phương diện khác hoàn toàn tồi tệ, càng là người không có một chút đầu óc nào.
“Vân Tiêu công tử, nếu ngươi không thích Lăng Dao, Lăng gia chúng ta còn có các nữ tử khác, ta có thể tặng toàn bộ cho ngươi làm thiếp." Lăng Phong nịnh nọt nhìn Vân Tiêu: “Chỉ xin ngươi buông tha cho Lăng gia chúng ta."
Bởi vì Lâm Kinh Phong tới tương đối trễ, không biết lúc trước đã phát sinh chuyện gì, tất nhiên cũng không biết Vân Tiêu không chút nương tình phế đi Lăng Dao.
Cho nên, hiện giờ nghe thấy lời Lăng Phong nói, trong mắt mắt hiện ra sự tức giận, càng nhiều hơn chính là lo lắng.
Trên thế gian này, ít có nam tử có thể ngăn cản được sự dụ hoặc của sắc đẹp, nếu nam nhân này chống đỡ không được điều kiện của Lăng Phong, vậy sư phụ của Tiểu Bạch nên làm như thế nào?
Trong lúc Lâm Kinh Phong vô cùng lo lắng, giọng nói lãnh khốc của nam nhân chậm rãi vang lên phía sau.
“Lăng gia… Sỉ nhục nàng."
“Cái gì?" Lăng Phong hơi sửng sốt, không rõ lời nam nhân này nói có ý tứ gì.
Nam nhân dừng một chút, tiếp tục nói: “Người sỉ nhục nàng, chết!"
“Vân Tiêu."
Vân Lạc Phong quay đầu, đưa lưng về phía Tiêu Thần, đôi mắt đen nhánh giống như ánh sao giữa bầu trời đêm, lộ ra sự thâm trầm.
“Ta mệt mỏi."
Ý nói, nàng hy vọng Vân Tiêu nhanh chóng giải quyết những người trước mắt này để nàng có thể trở về nghỉ ngơi.
“Được."
Vân Tiêu hơi gật đầu: “Chờ ta một phút."
Sau khi giọng nói lãnh khốc của nam nhân vang lên, trong mắt phụ tử Tiêu gia toát ra sự hoảng sợ, rồi sau đó hai luồng ánh sáng thoáng qua, cắt ngang yết hầu của bọn họ.
Đoán chừng Tiêu Thần cũng sẽ không nghĩ đến, Vân Tiêu thật sự sẽ động thủ với chính phụ thân của mình.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không sợ bị trời phạt?
Đến tận khi nhắm mắt, trong đầu Tiêu Thần còn đang suy nghĩ vấn đề này…
Từ khi Vân Tiêu nói câu kia xong đến lúc phụ tử Tiêu gia ngã xuống, tổng cộng cũng chỉ mất hai mươi giây, khoảng cách đến một phút còn rất xa!
Sau khi giải quyết xong hai người Tiêu gia, ánh mắt lãnh khốc của nam nhân lại nhìn về phía những người Lăng gia…
Lăng Phong vốn định thừa dịp mọi người không chú ý lén lút rời đi, ai ngờ hắn mới đi không được bao xa đã tiếp xúc với ánh mắt lãnh khốc của nam nhân, lưng đột nhiên cứng đờ, mồ hôi chảy ra mãnh liệt.
“Tiêu công tử." Lăng Phong cười khan: “Trước đây ngươi và Lăng Dao cũng coi như có hôn ước, hơn nữa Lăng gia chúng ta chưa từng thương tổn ngươi, ngươi có thể thả ta đi hay không? Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể để Dao Nhi làm thiếp của ngươi."
Thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, nghe gia gia của mình nói những lời này, trên mặt hiện ra sự phẫn nộ.
Nàng vốn là vị hôn thê của Vân Tiêu, bây giờ lại chỉ có thể trở thành thiếp thị? Nói ra chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.
Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ rằng, thân phận của Vân Lạc Phong có thể so được với mình!
“Tiêu ca ca." Lăng Dao nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chú Vân Tiêu: “Muội biết sai rồi, nếu huynh đồng ý cho muội một cơ hội, muội nguyện ý thực hiện hôn ước, gả cho huynh làm thê."
Giờ phút này, mỗi lần Lăng Dao nói một chữ, thân thể đều sẽ truyền đến cơn đau thấu tim, có thể thấy được nàng bị thương không nhẹ.
Vì Vân Tiêu, nàng cố gắng nhịn xuống đau đớn, nói ra những lời này.
Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất, vừa rồi Vân Tiêu không chút nương tay phế nàng đi, làm sao lại có một chút thương tiếc đối với nàng?
“Dao Nhi!" Sắc mặt Lăng Phong thay đổi.
Phải biết rằng, hiện tại Lăng Dao đã là phế vật, Vân Tiêu có thể tạm tha đã phải thắp nhang cảm tạ rồi, nếu không phải lúc trước hai người có hôn ước, hắn cũng sẽ không tính toán dùng Lăng Dao đổi an bình cho Lăng gia.
Nhưng hôm nay xem ra, đứa cháu gái Lăng Dao này trừ bỏ lúc trước thiên phú không tồi, các phương diện khác hoàn toàn tồi tệ, càng là người không có một chút đầu óc nào.
“Vân Tiêu công tử, nếu ngươi không thích Lăng Dao, Lăng gia chúng ta còn có các nữ tử khác, ta có thể tặng toàn bộ cho ngươi làm thiếp." Lăng Phong nịnh nọt nhìn Vân Tiêu: “Chỉ xin ngươi buông tha cho Lăng gia chúng ta."
Bởi vì Lâm Kinh Phong tới tương đối trễ, không biết lúc trước đã phát sinh chuyện gì, tất nhiên cũng không biết Vân Tiêu không chút nương tình phế đi Lăng Dao.
Cho nên, hiện giờ nghe thấy lời Lăng Phong nói, trong mắt mắt hiện ra sự tức giận, càng nhiều hơn chính là lo lắng.
Trên thế gian này, ít có nam tử có thể ngăn cản được sự dụ hoặc của sắc đẹp, nếu nam nhân này chống đỡ không được điều kiện của Lăng Phong, vậy sư phụ của Tiểu Bạch nên làm như thế nào?
Trong lúc Lâm Kinh Phong vô cùng lo lắng, giọng nói lãnh khốc của nam nhân chậm rãi vang lên phía sau.
“Lăng gia… Sỉ nhục nàng."
“Cái gì?" Lăng Phong hơi sửng sốt, không rõ lời nam nhân này nói có ý tứ gì.
Nam nhân dừng một chút, tiếp tục nói: “Người sỉ nhục nàng, chết!"
Tác giả :
Tiêu Thất Gia