Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 421: Phụ thân của Lâm Nhược Bạch tới (3)
Editor: Tiểu Ly Ly.
Linh thần sơn?
Ban đầu vẻ mặt Tiêu Lâm đang tuyệt vọng thì nghe đến ba chữ sau này, đột nhiên sáng một chút: “Người của Linh thần sơn tới? Chỉ cần Linh thần sơn vừa tới, Tiêu gia chúng ta được cứu ha ha ha! Ngụy Liên Thành, ngươi cấu kết người ngoài mưu hại Linh vực, ngươi cho rằng người của Linh thần sơn sẽ tha thứ ngươi sao?"
Tuy nói Tiêu Lâm cũng thực cực kỳ nghi ngờ vì sao Linh thần sơn vô duyên vô cớ đến Tiêu gia, nhưng là, điều này không có nghĩa là hắn không mượn thực lực của Linh thần sơn làm ra vẻ ta đây!
Chỉ cần có Linh thần sơn làm chủ, những người này hoàn toàn không được gây ra bất kỳ sóng gió nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Tiêu đang ở một bên, gương mặt già nua tràn đầy tươi cười: “Ta có thể cho ngươi cơ hội một lần, giao ngọc bài Linh Hồn của ngươi ra đây, trở về Tiêu gia! Nếu không, ngươi sẽ vì quyết định hôm nay của ngươi mà hối hận vô cùng!"
Linh thần sơn, là thế lực Linh vực cường đại nhất, cũng là biểu tượng quyền uy! Linh vực ở trong lòng mọi người, tồn tại của Linh thần sơn giống như thần linh!
Không thể địch nổi!
Đang nói, dưới chân núi của Linh thần truyền đến tiếng động của bước chân, đều nhịp vang vọng ở toàn bộ bên trong sau núi.
Không cần tới một khắc, Tiêu Lâm liền trông thấy một nam tử trung niên anh tuấn bước nhanh từ chân núi đi tới, vạt áo của hắn không gió mà bay, khí thế kinh người! Không cần nghĩ cũng biết thân phận của nam nhân này tất nhiên vô cùng cao quý!
Theo sát phía sau nam nhân là một đám thị vệ, thực lực của các thị vệ đều không tầm thường khí thế giống như bảo kiếm chui ra khỏi vỏ, sắc bén vạn phần.
Bên trong biển người mênh mông, Lâm Kinh Phong liếc thấy Bạch Nhược Lam đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh của Vân Lạc Phong, nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình không gặp bất kỳ trở ngại nào, lúc sau trong lòng hắn mới chậm rãi buông lỏng xuống.
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến thư tín mà Ngụy Liên Thành truyền đến, đáy lòng hắn liền bắt đầu nổi giận
“Kinh Phong đại nhân."
Ngụy Liên Thành chậm rãi đã đi tới, trên khuôn mặt già nua giơ lên một nụ cười: “Ngài đã tới?"
Kinh Phong đại nhân?
Trên mặt Tiêu Lâm xuất hiện vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ nam tử trung niên trước mắt, đó chính là vị Chí tôn vô thượng của Linh thần sơn được người đời tôn sùng kia sao?
“Đại nhân!" Nghĩ vậy, Tiêu Lâm lập tức phục hồi lại tinh thần, hắn hung hăng trừng mắt nhìn mắt Ngụy Liên Thành, vội vội vàng vàng nói, “Lão già Ngụy Liên Thành này rất quá đáng, lại dám cấu kết với người ngoài, muốn mưu đoạt quyền lực của Linh vực! Nữ nhi riêng kia của hắn là bằng chứng phạm tội tốt nhất!"
Nữ nhi riêng của Ngụy Lên Thành này nhận người ngoài làm sư phụ, hiện giờ người ngoài này lại muốn hãm hại Tiêu gia, đây không phải là gián tiếp chứng minh Ngụy Liên Thành cấu kết với người ngoài?
Vốn dĩ Lâm Kinh Phong muốn chạy về phía nữ nhi mà mình yêu thương, lại bởi vì lời nói của Tiêu Lâm mà dừng bước chân, hắn kinh ngạc nhìn Ngụy Liên Thành, hỏi: “Liên Thành, khi nào ngươi đã có nữ nhi riêng, sao chuyện này mà ta không biết?"
Ngụy Liên Thành cũng là không hiểu ra sao, hắn sờ sờ đầu chính mình, nghi hoặc nói: “Nữ nhi riêng? Ngay cả ta cũng không hiểu lắm từ đâu mình có nữ nhi riêng."
“Ngụy Liên Thành! Ngươi còn muốn ngụy biện!" Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ chỉ về phía Lâm Nhược Bạch: “Tiểu nha đầu này còn không phải là nữ nhi riêng của ngươi sao? Nếu không phải ngươi có quan hệ với nàng, ngươi sao có thể dung túng nàng như thế?"
Theo ngón tay của Tiêu Lâm, ánh mắt Lâm Kinh Phong dần dần chuyển về phía thiếu nữ đáng yêu đang cắn ngón tay……
Sau đó……
Cả người hắn đều ngơ ngẩn.
Ánh mắt Ngụy Liên Thành trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lâm trừ bỏ lúc ban đầu khinh thường, còn lại là đồng tình, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trên mặt lại có không chút nào che dấu vui sướng khi người gặp họa.
Linh thần sơn?
Ban đầu vẻ mặt Tiêu Lâm đang tuyệt vọng thì nghe đến ba chữ sau này, đột nhiên sáng một chút: “Người của Linh thần sơn tới? Chỉ cần Linh thần sơn vừa tới, Tiêu gia chúng ta được cứu ha ha ha! Ngụy Liên Thành, ngươi cấu kết người ngoài mưu hại Linh vực, ngươi cho rằng người của Linh thần sơn sẽ tha thứ ngươi sao?"
Tuy nói Tiêu Lâm cũng thực cực kỳ nghi ngờ vì sao Linh thần sơn vô duyên vô cớ đến Tiêu gia, nhưng là, điều này không có nghĩa là hắn không mượn thực lực của Linh thần sơn làm ra vẻ ta đây!
Chỉ cần có Linh thần sơn làm chủ, những người này hoàn toàn không được gây ra bất kỳ sóng gió nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Tiêu đang ở một bên, gương mặt già nua tràn đầy tươi cười: “Ta có thể cho ngươi cơ hội một lần, giao ngọc bài Linh Hồn của ngươi ra đây, trở về Tiêu gia! Nếu không, ngươi sẽ vì quyết định hôm nay của ngươi mà hối hận vô cùng!"
Linh thần sơn, là thế lực Linh vực cường đại nhất, cũng là biểu tượng quyền uy! Linh vực ở trong lòng mọi người, tồn tại của Linh thần sơn giống như thần linh!
Không thể địch nổi!
Đang nói, dưới chân núi của Linh thần truyền đến tiếng động của bước chân, đều nhịp vang vọng ở toàn bộ bên trong sau núi.
Không cần tới một khắc, Tiêu Lâm liền trông thấy một nam tử trung niên anh tuấn bước nhanh từ chân núi đi tới, vạt áo của hắn không gió mà bay, khí thế kinh người! Không cần nghĩ cũng biết thân phận của nam nhân này tất nhiên vô cùng cao quý!
Theo sát phía sau nam nhân là một đám thị vệ, thực lực của các thị vệ đều không tầm thường khí thế giống như bảo kiếm chui ra khỏi vỏ, sắc bén vạn phần.
Bên trong biển người mênh mông, Lâm Kinh Phong liếc thấy Bạch Nhược Lam đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh của Vân Lạc Phong, nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình không gặp bất kỳ trở ngại nào, lúc sau trong lòng hắn mới chậm rãi buông lỏng xuống.
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến thư tín mà Ngụy Liên Thành truyền đến, đáy lòng hắn liền bắt đầu nổi giận
“Kinh Phong đại nhân."
Ngụy Liên Thành chậm rãi đã đi tới, trên khuôn mặt già nua giơ lên một nụ cười: “Ngài đã tới?"
Kinh Phong đại nhân?
Trên mặt Tiêu Lâm xuất hiện vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ nam tử trung niên trước mắt, đó chính là vị Chí tôn vô thượng của Linh thần sơn được người đời tôn sùng kia sao?
“Đại nhân!" Nghĩ vậy, Tiêu Lâm lập tức phục hồi lại tinh thần, hắn hung hăng trừng mắt nhìn mắt Ngụy Liên Thành, vội vội vàng vàng nói, “Lão già Ngụy Liên Thành này rất quá đáng, lại dám cấu kết với người ngoài, muốn mưu đoạt quyền lực của Linh vực! Nữ nhi riêng kia của hắn là bằng chứng phạm tội tốt nhất!"
Nữ nhi riêng của Ngụy Lên Thành này nhận người ngoài làm sư phụ, hiện giờ người ngoài này lại muốn hãm hại Tiêu gia, đây không phải là gián tiếp chứng minh Ngụy Liên Thành cấu kết với người ngoài?
Vốn dĩ Lâm Kinh Phong muốn chạy về phía nữ nhi mà mình yêu thương, lại bởi vì lời nói của Tiêu Lâm mà dừng bước chân, hắn kinh ngạc nhìn Ngụy Liên Thành, hỏi: “Liên Thành, khi nào ngươi đã có nữ nhi riêng, sao chuyện này mà ta không biết?"
Ngụy Liên Thành cũng là không hiểu ra sao, hắn sờ sờ đầu chính mình, nghi hoặc nói: “Nữ nhi riêng? Ngay cả ta cũng không hiểu lắm từ đâu mình có nữ nhi riêng."
“Ngụy Liên Thành! Ngươi còn muốn ngụy biện!" Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ chỉ về phía Lâm Nhược Bạch: “Tiểu nha đầu này còn không phải là nữ nhi riêng của ngươi sao? Nếu không phải ngươi có quan hệ với nàng, ngươi sao có thể dung túng nàng như thế?"
Theo ngón tay của Tiêu Lâm, ánh mắt Lâm Kinh Phong dần dần chuyển về phía thiếu nữ đáng yêu đang cắn ngón tay……
Sau đó……
Cả người hắn đều ngơ ngẩn.
Ánh mắt Ngụy Liên Thành trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lâm trừ bỏ lúc ban đầu khinh thường, còn lại là đồng tình, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trên mặt lại có không chút nào che dấu vui sướng khi người gặp họa.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia