Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 407: Bí cảnh (6)
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong tràn ngập khinh thường.
Không nghĩ tới, nữ nhân này thoạt nhìn ngay thẳng nghiêm túc như thế mà sau khi quyến rũ đại thiếu gia bị Tiêu gia trục xuất môn lại tiếp tục dụ dỗ Ngọc Thanh thiếu gia! Loại nữ nhân giống nàng nên nhốt vào lồng heo!
Ánh mắt Vân Tiêu lãnh khốc dần dần dời khỏi người Vân Lạc Phong, chuyển hướng về phía Lâm Duyệt, trên người hắn, sát khí chợt tăng lên, trên mặt than không chút biểu cảm lại lạnh lùng giống như một pho tượng sát thần.
Nam nhân như vậy, ở nơi nào cũng đều sẽ trở thành mục tiêu khiến ngàn người chú ý, đáng tiếc, hắn cũng chỉ là một phế vật mà thôi.
“Như thế nào?" Lăng Dao chú ý tới tầm mắt của Vân Tiêu, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Chẳng lẽ bá mẫu nói không đúng? Không lẽ ngươi muốn động thủ với bá mẫu? Tiêu gia nguyện ý để loại phế vật như ngươi trở về gia tộc thì ngươi nên mang ơn đội nghĩa, ta mới không tin ngươi có dũng khí động thủ với người của Tiêu gia."
Một kẻ phế vật mà thôi, cần gì sợ hãi?
“Kẻ nhục nhã nàng, chết!"
Vân Tiêu khẽ mở môi mỏng, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra sát khí nghiêm nghị.
Lăng Dao cười ha ha lên, vẻ tươi cười lộ ra khinh miệt cùng châm chọc: “Ha ha ha, Vân Tiêu, ngươi nói muốn khiến ta chết? Cũng phải nhìn xem phế vật ngươi có thực lực này hay không? Ở Tiêu gia, Tiêu Ngọc Thanh mới là đệ nhất thiên tài, ngươi hoàn toàn không thể so sánh với nó!"
Nàng ta đắc ý ngẩng cao đầu, nghiễm nhiên không đặt đôi nam nữ trước mặt ở trong mắt.
Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát ngậm miệng lại, không hề nói thêm cái gì, dù sao này hai nhà Tiêu Lăng tự tìm đường chết, mình đứng một bên xem diễn là đủ rồi.
“Vân Lạc Phong, ta nói cho ngươi biết, độc ngươi hạ ta đã không còn tác dụng, bá mẫu tìm thần y Thiên Nhai tới cho ta, lúc đó, rốt cuộc ngươi còn uy hiếp được ta hay không?"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Dao, rốt cuộc Vân Lạc Phong đã biết vì sao hôm nay nàng ta có can đảm xông ra, thì ra là bởi vì trúng kế Lâm Duyệt.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đen như sao trời chuyển hướng nhìn về phía Lâm Duyệt, dường như ánh mắt kia liền đã thấy rõ hành động của Lâm Duyệt ……
Phụt!
Lúc Lăng Dao nói xong lời nói kia, một âm thanh trầm đục truyền ra từ trong cơ thể, rồi sau đó, thân mình nàng ta chợt bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt vô cùng.
“Ai? Là ai đang âm thầm thương ta?"
Lăng Dao cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra nét sợ hãi, bỗng dưng linh lực trong cơ thể nàng ta trở nên cuồng bạo, không ngừng va chạm lên thân thể của nàng.
Kẻ nhục nhã nàng, chết!
Bỗng nhiên, Lăng Dao nhớ tới giọng nói lãnh khốc của nam nhân kia, đột nhiên thân mình nàng run rẩy.
Không có khả năng! Không có khả năng là hắn!
Gia hỏa này chính là một phế vật mà thôi? Làm sao có thể thao túng linh lực trong cơ thể mình? Nhất định là có người âm thầm giúp bọn hắn!
“Ngụy Liên Thành! Ngươi lại dám đả thương ta!"
Lăng Dao quay đầu nhìn phía Ngụy Liên Thành, phẫn nộ quát.
Nhất định là lão ta!
Ngoại trừ lão nhân này, không có ai có thực lực này!
“Ngụy Liên Thành, ngươi lại động thủ đả thương một tiểu bối, ngươi không cần mặt già của ngươi nữa đúng không?"
Tiêu Lâm đã sớm thấy khó chịu với Ngụy Liên Thành, thật vất vả mới bắt được một nhược điểm, sao có thể không lợi dụng?
Vì vậy, sắc mặt của ông ta trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Liên Thành.
Lăng Phong nhìn thấy cháu gái nhà mình bị thương, cũng không tự chủ được nhăn mày, giọng nói lạnh lùng: “Ngụy Liên Thành, ngươi xuống tay với một tiểu bối, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí đứng đầu tam đại gia tộc? Ta đã sớm biết ngươi vô sỉ, không nghĩ tới sẽ vô sỉ đến trình độ này."
Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong tràn ngập khinh thường.
Không nghĩ tới, nữ nhân này thoạt nhìn ngay thẳng nghiêm túc như thế mà sau khi quyến rũ đại thiếu gia bị Tiêu gia trục xuất môn lại tiếp tục dụ dỗ Ngọc Thanh thiếu gia! Loại nữ nhân giống nàng nên nhốt vào lồng heo!
Ánh mắt Vân Tiêu lãnh khốc dần dần dời khỏi người Vân Lạc Phong, chuyển hướng về phía Lâm Duyệt, trên người hắn, sát khí chợt tăng lên, trên mặt than không chút biểu cảm lại lạnh lùng giống như một pho tượng sát thần.
Nam nhân như vậy, ở nơi nào cũng đều sẽ trở thành mục tiêu khiến ngàn người chú ý, đáng tiếc, hắn cũng chỉ là một phế vật mà thôi.
“Như thế nào?" Lăng Dao chú ý tới tầm mắt của Vân Tiêu, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Chẳng lẽ bá mẫu nói không đúng? Không lẽ ngươi muốn động thủ với bá mẫu? Tiêu gia nguyện ý để loại phế vật như ngươi trở về gia tộc thì ngươi nên mang ơn đội nghĩa, ta mới không tin ngươi có dũng khí động thủ với người của Tiêu gia."
Một kẻ phế vật mà thôi, cần gì sợ hãi?
“Kẻ nhục nhã nàng, chết!"
Vân Tiêu khẽ mở môi mỏng, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra sát khí nghiêm nghị.
Lăng Dao cười ha ha lên, vẻ tươi cười lộ ra khinh miệt cùng châm chọc: “Ha ha ha, Vân Tiêu, ngươi nói muốn khiến ta chết? Cũng phải nhìn xem phế vật ngươi có thực lực này hay không? Ở Tiêu gia, Tiêu Ngọc Thanh mới là đệ nhất thiên tài, ngươi hoàn toàn không thể so sánh với nó!"
Nàng ta đắc ý ngẩng cao đầu, nghiễm nhiên không đặt đôi nam nữ trước mặt ở trong mắt.
Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát ngậm miệng lại, không hề nói thêm cái gì, dù sao này hai nhà Tiêu Lăng tự tìm đường chết, mình đứng một bên xem diễn là đủ rồi.
“Vân Lạc Phong, ta nói cho ngươi biết, độc ngươi hạ ta đã không còn tác dụng, bá mẫu tìm thần y Thiên Nhai tới cho ta, lúc đó, rốt cuộc ngươi còn uy hiếp được ta hay không?"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Dao, rốt cuộc Vân Lạc Phong đã biết vì sao hôm nay nàng ta có can đảm xông ra, thì ra là bởi vì trúng kế Lâm Duyệt.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đen như sao trời chuyển hướng nhìn về phía Lâm Duyệt, dường như ánh mắt kia liền đã thấy rõ hành động của Lâm Duyệt ……
Phụt!
Lúc Lăng Dao nói xong lời nói kia, một âm thanh trầm đục truyền ra từ trong cơ thể, rồi sau đó, thân mình nàng ta chợt bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt vô cùng.
“Ai? Là ai đang âm thầm thương ta?"
Lăng Dao cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra nét sợ hãi, bỗng dưng linh lực trong cơ thể nàng ta trở nên cuồng bạo, không ngừng va chạm lên thân thể của nàng.
Kẻ nhục nhã nàng, chết!
Bỗng nhiên, Lăng Dao nhớ tới giọng nói lãnh khốc của nam nhân kia, đột nhiên thân mình nàng run rẩy.
Không có khả năng! Không có khả năng là hắn!
Gia hỏa này chính là một phế vật mà thôi? Làm sao có thể thao túng linh lực trong cơ thể mình? Nhất định là có người âm thầm giúp bọn hắn!
“Ngụy Liên Thành! Ngươi lại dám đả thương ta!"
Lăng Dao quay đầu nhìn phía Ngụy Liên Thành, phẫn nộ quát.
Nhất định là lão ta!
Ngoại trừ lão nhân này, không có ai có thực lực này!
“Ngụy Liên Thành, ngươi lại động thủ đả thương một tiểu bối, ngươi không cần mặt già của ngươi nữa đúng không?"
Tiêu Lâm đã sớm thấy khó chịu với Ngụy Liên Thành, thật vất vả mới bắt được một nhược điểm, sao có thể không lợi dụng?
Vì vậy, sắc mặt của ông ta trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Liên Thành.
Lăng Phong nhìn thấy cháu gái nhà mình bị thương, cũng không tự chủ được nhăn mày, giọng nói lạnh lùng: “Ngụy Liên Thành, ngươi xuống tay với một tiểu bối, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí đứng đầu tam đại gia tộc? Ta đã sớm biết ngươi vô sỉ, không nghĩ tới sẽ vô sỉ đến trình độ này."
Tác giả :
Tiêu Thất Gia