Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 386: Hắn là nam nhân sau lưng nàng (1)
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Lăng Dao đi vào sân cũng không có dũng khí nhìn Vân Lạc Phong, nhanh chóng đi đến bên người Lâm Duyệt, nàng ta cắn chặt răng, dung nhan xinh đẹp vẫn luôn tái nhợt.
Tuy rằng cảm giác tan xương nát thịt rất đau khổ, nhưng mà nàng thà chịu đựng loại tra tấn này, cũng muốn khiến Ngọc Thanh ca ca hết hy vọng với Vân Lạc Phong!
Với tính cách của Ngọc Thanh ca ca, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến bá mẫu.
Khóe miệng Lăng Dao gợi lên một nụ cười đắc ý, mặt mày sáng ngời, dường như nàng ta đã trông thấy tình cảnh Tiêu Ngọc Thanh tràn đầy hận ý với Vân Lạc Phong, đắc ý trong lòng cũng càng sâu hơn.
Đáng tiếc, không như mong muốn, sau khi Tiêu Ngọc Thanh nâng thân thể Lâm Duyệt lên, con ngươi thanh lãnh chuyển về phía Vân Lạc Phong: “Ta đã từng nói, mẫu thân của ta không phải loại người ngươi kể, bà ấy không phải là tiểu thiếp trèo cao, vốn dĩ bà ấy luôn hạnh phúc cùng phụ thân! Cho nên, ta sẽ chứng minh chuyện này với ngươi! Chỉ là trong lúc này, ta không hy vọng ngươi gây thương tổn tới mẫu thân của ta."
“Thương tổn bà ta? Ngươi nhìn thấy ta thương tổn bà ấy khi nào?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, hỏi.
Tiêu Ngọc Thanh không nói gì, hắn nhìn nhìn Vân Lạc Phong hoàn hảo không bị gì, lại nhìn phía khóe miệng Lăng Dao trào ra máu tươi, bày tỏ sự thật đã rất rõ ràng.
“Hơn nữa……" Vân Lạc Phong dừng một chút, “Cho dù ta thương tổn bà ấy thì như thế nào? Năm đó, bà ta ném Vân Tiêu vào nhập vô hồi chi sâm, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, chỉ bằng một việc này, cũng đủ làm bà ta chết mấy trăm lần!"
“Mẫu thân ta không làm loại chuyện đó," Tiêu Ngọc Thanh nhíu nhíu mày, mắt lạnh quét qua Vân Tiêu, “Ta hy vọng ngươi đừng bị nam sắc làm u mê đầu óc, có một số việc vẫn phải cần đến một chút lý trí, trước khi chưa điều tra rõ chân tướng phía, đừng sớm kết luận!"
Chuyện này, nhất định hắn sẽ điều tra cho rõ, cho mẫu thân một đạo lý công bằng!
“Chân tướng?" Vân Lạc Phong cong khóe môi, nhạo báng một tiếng, “Lời nói của ta, chính là chân tướng!"
Cuồng vọng, khí phách!
Lời nàng nói chính là chân tướng! Ngươi còn muốn chân tướng gì nữa?
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh càng thêm lạnh đi, chân mày cũng là gắt gao nhíu lại: “Quên đi, chờ sau khi ta điều tra rõ chuyện này lại tìm ngươi, ta không muốn ngươi bị người ta lợi dụng! Hiện tại ta muốn đưa mẫu thân đi, chuyện hôm nay, ta có thể xem như không phát sinh gì cả."
Nói xong lời này, Tiêu Ngọc Thanh nâng Lâm Duyệt lên rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng mà, giọng nói tà khí nghiêm nghị ở phía sau lại làm bước chân hắn dừng lại.
“Ngươi đi có thể, nhưng bà ta cần phải ở lại!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong liếc nhìn hờ hững, giống như đứng ở đỉnh cao, ngắm nhìn chúng sinh trên đại lục.
Hận ý của nàng với Lâm Duyệt đã sớm đã khắc cốt ghi tâm! Hiện tại thật vất vả mới gặp được cơ hội này, làm sao dễ dàng thả bà ta rời đi như thế?
“Ta biết bối cảnh của ngươi không bình thường," Tiêu Ngọc Thanh quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, “Nhưng nơi này là Tiêu gia, ngươi chỉ có thực lực là địa linh giả, nếu như chọc giận gia gia của ta, ta cũng không giúp được ngươi."
“Ngọc Thanh ca ca," Lăng Dao bĩu môi, “Thân phận nữ nhân này không bình thường chỗ nào? Ả ta chính là một thiên kim quý tộc bình thường ở Long Nguyên Quốc mà thôi, Tiêu gia chúng ta không cần sợ hãi người như vậy."
Tiêu Ngọc Thanh im lặng không nói, làm như không nghe được lời của Lăng Dao, con ngươi thanh lãnh vẫn nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Bà ta ở lại, hoặc là hai ngươi cùng nhau ở lại!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nói.
Tiêu Ngọc Thanh muốn tiếp tục khuyên bảo Vân Lạc Phong, nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào có một luồng áp bách đè ép, giống như một khối đá nặng đè trên người hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Lăng Dao đi vào sân cũng không có dũng khí nhìn Vân Lạc Phong, nhanh chóng đi đến bên người Lâm Duyệt, nàng ta cắn chặt răng, dung nhan xinh đẹp vẫn luôn tái nhợt.
Tuy rằng cảm giác tan xương nát thịt rất đau khổ, nhưng mà nàng thà chịu đựng loại tra tấn này, cũng muốn khiến Ngọc Thanh ca ca hết hy vọng với Vân Lạc Phong!
Với tính cách của Ngọc Thanh ca ca, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến bá mẫu.
Khóe miệng Lăng Dao gợi lên một nụ cười đắc ý, mặt mày sáng ngời, dường như nàng ta đã trông thấy tình cảnh Tiêu Ngọc Thanh tràn đầy hận ý với Vân Lạc Phong, đắc ý trong lòng cũng càng sâu hơn.
Đáng tiếc, không như mong muốn, sau khi Tiêu Ngọc Thanh nâng thân thể Lâm Duyệt lên, con ngươi thanh lãnh chuyển về phía Vân Lạc Phong: “Ta đã từng nói, mẫu thân của ta không phải loại người ngươi kể, bà ấy không phải là tiểu thiếp trèo cao, vốn dĩ bà ấy luôn hạnh phúc cùng phụ thân! Cho nên, ta sẽ chứng minh chuyện này với ngươi! Chỉ là trong lúc này, ta không hy vọng ngươi gây thương tổn tới mẫu thân của ta."
“Thương tổn bà ta? Ngươi nhìn thấy ta thương tổn bà ấy khi nào?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, hỏi.
Tiêu Ngọc Thanh không nói gì, hắn nhìn nhìn Vân Lạc Phong hoàn hảo không bị gì, lại nhìn phía khóe miệng Lăng Dao trào ra máu tươi, bày tỏ sự thật đã rất rõ ràng.
“Hơn nữa……" Vân Lạc Phong dừng một chút, “Cho dù ta thương tổn bà ấy thì như thế nào? Năm đó, bà ta ném Vân Tiêu vào nhập vô hồi chi sâm, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, chỉ bằng một việc này, cũng đủ làm bà ta chết mấy trăm lần!"
“Mẫu thân ta không làm loại chuyện đó," Tiêu Ngọc Thanh nhíu nhíu mày, mắt lạnh quét qua Vân Tiêu, “Ta hy vọng ngươi đừng bị nam sắc làm u mê đầu óc, có một số việc vẫn phải cần đến một chút lý trí, trước khi chưa điều tra rõ chân tướng phía, đừng sớm kết luận!"
Chuyện này, nhất định hắn sẽ điều tra cho rõ, cho mẫu thân một đạo lý công bằng!
“Chân tướng?" Vân Lạc Phong cong khóe môi, nhạo báng một tiếng, “Lời nói của ta, chính là chân tướng!"
Cuồng vọng, khí phách!
Lời nàng nói chính là chân tướng! Ngươi còn muốn chân tướng gì nữa?
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh càng thêm lạnh đi, chân mày cũng là gắt gao nhíu lại: “Quên đi, chờ sau khi ta điều tra rõ chuyện này lại tìm ngươi, ta không muốn ngươi bị người ta lợi dụng! Hiện tại ta muốn đưa mẫu thân đi, chuyện hôm nay, ta có thể xem như không phát sinh gì cả."
Nói xong lời này, Tiêu Ngọc Thanh nâng Lâm Duyệt lên rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng mà, giọng nói tà khí nghiêm nghị ở phía sau lại làm bước chân hắn dừng lại.
“Ngươi đi có thể, nhưng bà ta cần phải ở lại!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong liếc nhìn hờ hững, giống như đứng ở đỉnh cao, ngắm nhìn chúng sinh trên đại lục.
Hận ý của nàng với Lâm Duyệt đã sớm đã khắc cốt ghi tâm! Hiện tại thật vất vả mới gặp được cơ hội này, làm sao dễ dàng thả bà ta rời đi như thế?
“Ta biết bối cảnh của ngươi không bình thường," Tiêu Ngọc Thanh quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, “Nhưng nơi này là Tiêu gia, ngươi chỉ có thực lực là địa linh giả, nếu như chọc giận gia gia của ta, ta cũng không giúp được ngươi."
“Ngọc Thanh ca ca," Lăng Dao bĩu môi, “Thân phận nữ nhân này không bình thường chỗ nào? Ả ta chính là một thiên kim quý tộc bình thường ở Long Nguyên Quốc mà thôi, Tiêu gia chúng ta không cần sợ hãi người như vậy."
Tiêu Ngọc Thanh im lặng không nói, làm như không nghe được lời của Lăng Dao, con ngươi thanh lãnh vẫn nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Bà ta ở lại, hoặc là hai ngươi cùng nhau ở lại!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nói.
Tiêu Ngọc Thanh muốn tiếp tục khuyên bảo Vân Lạc Phong, nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào có một luồng áp bách đè ép, giống như một khối đá nặng đè trên người hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia