Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 5: Chào Mừng Bạn Đến Với
Hề Gia gọi y tá vào phòng, giúp Trần Đào thay kim tiêm, treo chai truyền dịch lên lại.
Y tá chưa thấy bệnh nhân nào kì lạ tới vậy, mỗi lần y tá cắm kim truyền dịch thì hắn lại rút kim ra.
Vì vậy sau khi cắm lại kim tiêm, y tá đã khuyên hắn, sợ Trần Đào nghĩ không thông lại rút kim tiêm ra tiếp.
Trần Đào hết đường chối cãi, mà bên kia Hề Gia cùng với thần côn* cùng ra khỏi phòng bệnh.
*Thần côn: từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Ở đây ý chỉ Bùi Ngọc.
Vốn dĩ Hề Gia nghĩ rằng thanh niên này chỉ là thần côn, mở miệng ra là nơi nào có quỷ nhưng không ngờ rằng hắn thật sự là một thiên sư.
Sau khi thấy hắn ta vẽ biểu tượng trên kính râm, Hề Gia mới rõ thân phận hắn, cũng không nghĩ người này biết cả Diệp đại sư.
Trong hành lang tĩnh mịch vắng lặng của bệnh viện, thanh niên tuấn tú đi phía trước, thần côn ở phía sau cách 3m, run rẩy đi theo.
Khi bước đến cổng vườn, Hề Gia bất đắc dĩ quay lại nói: "Tôi và Diệp đại sư là vô tình gặp nhau.
Anh ấy là người tốt, cho tôi mượn pháp bảo để che đi âm khí."
Bùi Ngọc nghe xong, căn bản là không tin: "Kia kia kia...!Kia chính là Vô Tướng Thanh Lê, hắn làm gì cho anh mượn! Diệp Diêm Vương mà là người tốt hã? Diệp Diêm Vương tốt bụng đem pháp bảo của mình cho người không quen mượn sao? Ai tin!!!"
Hề Gia nghe vậy chợt nhận ra vấn đề: "Viên xúc xắc đồng này lợi hại lắm sao?"
Vẻ mặt Bùi Ngọc chợt tái lại: "Lợi hại? Còn phải nói sao.
Đợi chút, anh rốt cuộc có biết Diệp Diêm Vương không vậy? Không lẽ anh không phải là người của giới Huyền Học sao? Người của giới Huyền Học ai lại không biết Diệp Diêm Vương."
Hề Gia cảm thấy có gì đó không ổn lắm, cậu suy nghĩ rồi kể sự việc cho vị thiên sư nhìn không đáng tin cậy này.
Bùi Ngọc nghe cậu kể xong ngược lại còn cười: "Người bình thường tất nhiên có âm dương mạnh rồi.
Bạn của anh dương khí thịnh, âm khí của anh có thể mạnh đến mức nào chứ?"
Hề Gia hơi nhíu mày, đem Vô Tướng Thanh Lê cởi ra.
Đột nhiên bầu trời trở nên u ám, một luồng gió lạnh từ dưới đất thổi lên, thổi bay đám cây cỏ quanh vườn ngã rạp xuống, toàn bộ ngã về hướng Hề Gia.
Lúc này, tới lượt Bùi Ngọc cảm thấy có gì đó không ổn.
Hề Gia hỏi: "Này...!Bùi đại sư, giờ anh có thấy âm khí tôi như thế nào?"
Bùi Ngọc hờ hững vung tay: "Chờ chút, tôi vẽ Âm Dương Nhãn phù cho anh coi."
Hề Gia kinh ngạc nói: "Diệp đại sư không có vẽ bùa."
Bùi Ngọc tự tin nói: "Hắn khác tôi khác, tôi mà thèm cùng hắn so sao? Hắn trời sinh có thể thấy được âm khí, toàn bộ giới Huyền Học có mình hắn." Nói xong, Bùi Ngọc đeo kính râm đã vẽ bùa mỗi bên lên, vừa đeo vừa thản nhiên nói: "Âm khí của anh mạnh tới mức nào chứ, nhiều nhất so với người bình thường gấp trăm lần...Ngàn...Lần..."
MÁ NÓ!
Tiếng chửi thề giận dữ khiến những bệnh nhân khác đang đi dạo trong vườn đều khó chịu mà ngó qua.
Hề Gia bình tĩnh đeo Vô Tướng Thanh Lê lại vào cổ, Bùi Ngọc tháo kính xuống, không dám tin vào khuôn mặt thanh tú này, dường như muốn kỹ Hề Gia từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
"Không...!Không thể được! Sao anh âm khí nặng vậy? Tôi vừa rồi dùng Âm Dương Nhãn, toàn là bóng đen, đến cả quần áo cũng không nhìn thấy! Anh là người hay quỷ vậy...!Anh có thân nhiệt..
là người thật sao?"
Hề Gia tức giận đập vào bàn tay đang sờ lung tung trên người mình: "Thiên sư bắt quỷ như các anh phán đoán người hay quỷ còn cần phải sờ nhiệt độ cơ thể mới biết sao?"
Bùi Ngọc có chút ấm ức: "Chúng tôi dựa vào âm khí để phán đoán nhưng mà tôi chưa thấy con quỷ nào mà âm khí nặng hơn anh cả."
Hề Gia: "..."
Tuy nói Bùi đại sư này có vẻ không đáng tin cậy, thần hồn nát thần tính nhưng Hề Gia cũng hiểu phần nào lý do tại sao như vậy vì Diệp đại sư lúc trước ở trước cửa nhà cậu cùng ngạc nhiên như vậy.
Cậu bất ngờ là bởi vì đột nhiên có người lạ đến gõ cửa, mà vị kia vì thấy âm khí của cậu mà kinh ngạc, có lẽ là do Diệp đại sư chưa bao giờ nghĩ rằng người mở cửa là một luồng khí đen mạnh mẽ đến vậy.
Có điều sau khi nhìn thấy âm khí mạnh mẽ của Hề Gia, Bùi Ngọc ít nhất đã hiểu ra được một điều: "Lý do Diệp Diêm Vương muốn cho anh mượn Vô Tướng Thanh Lê có lẽ vì hắn không có pháp bảo nào có thể trấn áp được âm khí của anh ngoại trừ Vô Tướng Thanh Lê."
Nói đến đây, Hề Gia khẽ cau mày: "Vô Tướng Thanh Lê này rất quan trọng sao?"
Bùi Ngọc chột dạ nhìn viên đồng thau treo trên cổ Hề Gia, không trực tiếp trả lời mà ngược lại còn hỏi: "Anh có Wechat không?"
Hề Gia ngẫn người: "Wechat?"
"Thời buổi giờ ai mà lại không có Wechat, lại đây quét Wechat của tôi đi, tôi giới thiệu cho anh một tài khoản chính thức*, đọc xong anh sẽ hiểu."
*Tài khoản chính thức - 公众号: Bạn nào có dùng Wechat bản quốc tế thì nó là Official Accounts.
Đây là một mạng xã hội "lai" cho phép các nhà sản xuất, công ty game, các thương hiệu tự quảng bá và sản xuất nội dung.
Thần côn nhanh nhẹn lôi một con Iphone ra từ phía sau, thuần thục giải khóa, mở ứng dụng Wechat.
Chỉ trong vài ngày, cách biệt 19 năm, Hề Gia lại một lần nữa gặp lại thiên sư bắt quỷ, đã vậy còn gặp hẵn hai người, một trong số đó còn có Wechat nữa.
Cậu nửa tin nửa ngờ mà thêm bạn Bùi Ngọc, rất nhanh, Bùi Ngọc liền giới thiệu cho cậu một tài khoản chính thức.
"...!Quỷ biết ta đã trải qua những gì?"
Bùi Ngọc: "Anh mau nhấn Theo Dõi đi"
Trên màn hình xuất hiện hình đại diện là một nữ quỷ u ám, Hề Gia do dự một lúc rồi nhấn Theo Dõi.
『Đạo hữu! Cuối cùng bạn cũng Theo Dõi chúng tôi rồi! Chào mừng bạn đến tài khoản chính thức của "Quỷ biết ta đã trải qua những gì".
Quỷ biết, bạn biết, những gì bạn không biết, hãy xem chúng tôi và bạn cũng sẽ biết!
Theo Dõi tài khoản bây giờ và bạn có cơ hội nhận được một ống mực miễn phí được sản xuất bởi Thiên Công Trai - niềm tin của bạn.
』
Hề Gia: "..."
Bùi Ngọc vội vàng mở liên kết "Thiên Công Bảng" dưới tài khoản chính thức, ngay sau đó, một liên kết bài báo Wechat xuất hiện dưới trên màn hình điện thoại của Hề Gia.
Tiêu đề bài viết là《Danh sách Thiên Công Bảng thứ 316》, bức ảnh sử dụng cho bài viết này là viên Vô Tướng Thanh Lê đang đeo trên cổ Hề Gia!
Bùi Ngọc vội la lên: "Sao anh ngơ ra thế? Bấm mở đi, tôi sẽ cho anh coi Thiên Công Bảng mới nhất."
Hề Gia quay đầu lại nhìn hắn: "Mấy anh là thiên sư bắt quỷ, mà cũng xài Wechat nữa hã?"
Bùi Ngọc hỏi ngược lại: "Sao tụi tui không thể xài Wechat? Ủa sao anh không nói gì nữa."
Hề Gia mặt không chút biểu cảm: "Tôi nghĩ tôi cần chút thời gian để định hình lại thế giới quan* của mình."
*Thế giới quan: Thế giới quan là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội.
Sau khi Hề Gia chấp nhận một cách vô thức "Mấy thiên sư bắt quỷ này hiện đại quá rồi.", cậu nhấn vào bài báo Thiên Công Bảng này.
Ngay khi mới mở bài viết, đập vào mắt là những ký tự đỏ như máu.
『VÔ TƯỚNG THANH LÊ』
Toàn bộ bài viết không khác gì hầu hết các bài viết trên tài khoản công khai, cỡ chữ 14, khoảng cách dòng 1.5, bố cục đẹp, đúng quy tắc, cũng sử dụng nhiều dấu phân cách và ký tự nhỏ màu xám cho phần nhận xét, giống như được viết ra từ một marketing có kinh nghiệm.
Bài viết sắp xếp một số tên từng dòng từ đầu đến cuối.
Hề Gia chỉ biết cái tên đầu tiên là "Vô Tướng Thanh Lê" và một số loại kiếm hiếm lạ cổ quái mà cậu chưa từng nghe qua.
Tuy nhiên, rõ ràng là trong bài viết này, chỉ có Vô Tướng Thanh Lê ở hàng đầu tiên, được sử dụng các ký tự màu đỏ tươi, chói mắt và đặc biệt tạo ra các hiệu ứng kinh dị đẫm máu, còn bên dưới là tên của các vũ khí ma thuật khác chỉ được viết dọc xuống bằng phông chữ màu đen.
Bùi Ngọc nuốt nước bọt, vừa nheo mắt đăm chiêu nhìn Vô Tướng Thanh Lê trên cổ Hề Gia vừa cẩn thận chỉ ngón tay lên màn hình: "Thiên Công Bảng chính là bảng pháp bảo của giới Huyền học chúng tôi, được xếp hạng bởi các đạo sĩ tài năng của Thiên Công Trai.
Vô Tướng Thanh Lê liên tục đứng đầu suốt 97 năm liên tiếp.
Anh nhìn chữ được viết to, hiệu ứng nhiều vậy, có phải là hoành tráng lắm không?"
Hề Gia: "..."
Tâm trí cậu giờ chỉ toàn là hình ảnh của con xúc xắc đồng này đang lăn qua lăn lại đầy kiêu hãnh tối hôm qua, sao mà có thể liên quan đến một thứ tà khí vô song giết quỷ không chớp mắt được chứ?"
Tuy nhiên có một điều làm cậu thấy kỳ lạ: "Nếu Vô Tướng Thanh Lê thực sự lợi hại như vậy, tại sao Diệp đại sư lại đưa tôi mượn nhỉ?"
Bùi Ngọc không do dự nói luôn: "Tôi lúc nãy không phải nói rồi sao, là bởi vì chỉ có Vô Tướng Thanh Lê mới có thể trấn áp được âm khí của anh."
Hề Gia nhíu mày, tỏ vẻ bình tĩnh: "Sao anh ấy lại nhiệt tình giúp đỡ chuyện của tôi như vậy?"
"Bởi vì hắn là Diệp Diêm Vương."
Hề Gia sững người.
Bùi Ngọc vỗ đùi: "Anh xem cái này thì sẽ hiểu."
Vừa nói xong, một dãy phụ đề màu vàng đột nhiên xuất hiện trước con mắt kinh ngạc của Hề Gia.
Những phụ đề màu vàng này không xuất hiện trên màn hình điện thoại mà chúng hoàn toàn lơ lững trên không trung.
Hoàng hôn buông xuống, dưới ánh trăng ôn hòa và mờ ảo, Hề Gia và Bùi Ngọc đang ở góc vườn, không ai để ý đến sự bất thường ở phía họ, cũng không ai biết một thanh niên ưu tú về Đức - Trí - Thể - Mỹ, ngày hôm nay, thế giới quan một lần nữa bị phá vỡ.
Một lúc lâu, Hề Gia mới mấp máy môi: "...!Đây là bài viết các anh gửi lên tài khoản chính thức Wechat hã? Đằng Tấn* có chức năng này khi nào thế? Mã Hóa Đằng* có khi nào cũng là một người của giới Huyền học không?"
*Đằng Tấn (Tencent): là tập đoàn phát triển ứng dụng Wechat, ngoài ra còn cung cấp dịch vụ truyền thông, giải trí, Internet, dịch vụ giá trị gia tăng điện thoại di động và hoạt động các dịch vụ quảng cáo trực tuyển tại Trung Quốc.
*Mã Hóa Đằng - Pony Ma (马化腾): Nhà sáng lập, chủ tịch và giám đốc điều hành của Tencent.
Bùi Ngọc lắc đầu: "Không phải, bởi vì ống mực của nó có tốc độ cập nhật rất nhanh nên tất nhiên không thể đăng trên "Quỷ biết", chỉ có thể dùng ống mực để hiển thị, cập nhật trực tiếp.
Tôi nhớ dạo này khi đăng ký tài khoản chính thức hình như có tặng ống mực, nãy anh bấm Theo Dõi không thấy sao? Vậy thì chút nữa anh điền thông tin địa chỉ, sẽ có người của Thiên Công Trai chuyển phát nhanh cho anh ống mực này.
Đây là ống mực nè."
Hề Gia cúi đầu nhìn về phía công cụ màu đen kỳ quái của Bùi Ngọc.
Đây là một thứ có hình dáng giống chiếc thuyền mái hiên, toàn thân màu đen, phía trước có một bánh răng nhỏ hình tròn, bánh răng phía sau có hình một cái bát hình muỗng.
Cái bát nhỏ chứa đầy bột vàng, lúc này bánh răng quay nhẹ nhàng, bột bay lên không trung từng chút một giống như những ngôi sao nhỏ, tạo thành những chữ vàng lơ lửng trên không trung.
Hề Gia nhìn chằm chằm vào ống mực đen trong tay Bùi Ngọc còn hắn lại hào hứng chỉ vào dòng chữ vàng trên không trung: "Thấy chưa, tháng này tôi đứng thứ bảy.
Có hơn 10.000 thế hệ trẻ trong Huyền Học Giới, và tôi xếp hạng bảy."
Hề Gia không rảnh để khen vị này, cậu coi đến những tên ở trước Bùi Ngọc.
Mặc dù những cái tên này được thể hiện trong khoảng không cùng nhau nhưng chúng giống như một biểu đồ, càng về phía trước, cái tên càng nổi cao.
Khi nhìn tên của Bùi Ngọc, Hề Gia phải cúi đầu nhìn, khi nhìn đến trên nữa, cái tên này đối diện cậu.
"Nam Dịch?"
Trong khi Bùi Ngọc vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tên mình, không giấu được vẻ đắc chí thì khi Hề Gia nhìn kỹ tên "Nam Dịch", nhìn lâu một hồi, cậu quay đầu hỏi: "Ủa sao không thấy tên Diệp đại sư nhỉ?"
Bùi Ngọc đưa ngón tay trực tiếp chỉ lên.
Hề Gia nhìn theo hướng chỉ tỏ vẻ nghi ngờ.
Bùi Ngọc nói: "Anh thấy chưa, Diệp Diêm Vương ở đó."
Hề Gia nhìn một lúc nhưng vẫn không thấy nơi nào có tên đó.
Bùi Ngọc tỏ vẻ khó chịu: "Là chỗ đó đó.
Bảng ống mực dựa theo thành tích giết quỷ mỗi tháng mà xếp hạng, giết càng nhiều thứ hạng càng cao, tên càng được xếp lên trên.
Anh nhìn kỹ đi, chỗ đó, không phải có một chấm vàng trên bầu trời sao, chính là tên của Diệp Diêm Vương đó!"
Cậu chỉ nhìn thấy một ngôi sao vàng với ánh sáng chói lọi trên màn đêm rộng lớn, giữa vầng trăng khuyết và các vì sao.
Hề Gia: "..."
Anh nghĩ sao mà chỉ vào một ngôi sao và nói rằng đó là tên của một ai đó hã!
Tác giả có điều muốn nói:
Vô Tướng Thanh Lê: thấy sự lợi hại của ta chưa (≖ ‿ ≖)✧
Chương này bắt đầu phơi bày thế giới quan rồi~
Raine: Chương này thực sự làm khó tui quá điiiii 凸( ̄ヘ ̄).