Quỷ Bí Chi Chủ
Quyển 1 - Chương 203: "Dị chủng"
Dịch: nhockd255
Klein mở bức thư ra trong sự vừa mong chờ lại vừa thấp thỏm, đọc lời phúc đáp của Azcot:
"... Cảnh tượng mà em miêu tả khiến thầy nghĩ tới vài khả năng, nghĩ tới ma cà rồng và dị chủng."
"Trước khi rồng khổng lồ và người khổng lồ rời khỏi võ đài lịch sử, ma cà rồng tự nhiên cũng đã gần như tuyệt diệt, sau này chỉ ngẫu nhiên phát hiện được bọn họ. Ma cà rồng trong truyền thuyết dân gian mà chúng ta thường nói tới, càng gần với người phi phàm hơn. Thầy nhớ có một ma dược một danh sách của một con đường có tên là "Ma cà rồng"."
"Nếu cấp trên của em đang ở trong trạng thái nửa điên cuồng, như vậy rất có khả năng anh ta đã uống nhầm loại ma dược này, hai loại ma dược của hai con đường khác biệt bị pha trộn vào nhau, nửa điên là kết quả tất nhiên rồi. Ừm, thấy nhớ mang máng là, con đường "Đêm Tối", cũng chính là con đường "Kẻ Không Ngủ" mà em nói, có thể trao đổi ở danh sách cao với con đường "Tử Thần" và "Người Khổng Lồ", nhưng không bao gồm con đường có ma dược "Ma Cà Rồng" kia."
"Đương nhiên không loại trừ khả năng thủ trưởng của em cố tình uống nó, dù sao "ma cà rồng" có được sinh mệnh lâu dài, thể chất tuyệt vời cùng với vẻ bề ngoài xuất sắc, so với những ưu điểm này, trạng thái nửa điên cuồng không phải là không thể chấp nhận."
Klein đọc mà giật mình, không ngờ thầy Azcot lại cung cấp những thông tin hữu dụng như thế này.
Con đường "Tử Thần" là chỉ con đường "Người Nhặt Xác", nó có thể trao đổi với con đường "Kẻ Không Ngủ" ở danh sách cao, đây là bí mật mà mình biết được từ trong nhật ký của Russel, nhưng không thể ngờ được là chúng nó còn có thể trao đổi với các danh sách từ 4 trở lên của con đường "Người Khổng Lồ"... "Người Khổng Lồ" là con đường mà thành Bạch Ngân nắm giữ, cũng chính là con đường "Thần Chiến Tranh" bây giờ... Ta vẫn nghi ngờ Vua Khổng Lồ Ormill chính là Thần Chiến Tranh thời viễn cổ...
Ừm, trong nhật ký của Russel đại đế có nói rằng giáo hội Nữ Thần Đêm Tối và giáo hội Thần Chiến Tranh vốn luôn bất hòa với nhau... Chẳng lẽ chính là vì danh sách của hai giáo hội này có thể trao đổi với nhau ở danh sách cao?
Lấy suy đoán này làm tiền đề để suy luận thì có thể tìm được lời giải thích cho tình trạng thù địch của ba giáo hội cổ xưa là giáo hội Chúa Tể Bão Táp, giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng và giáo hội Thần Tri Thức và Trí Tuệ, bởi vì những con đường "Thủy Thủ", "Người Ca Tụng" và "Người Đọc" mà bọn họ chia nhau nắm giữ có thể trao đổi ở danh sách cao!
Ừm, trong "Niên Đại Xám Trắng" ở cuối của kỷ nguyên trước, kẻ thúc đẩy sự ngã xuống của Thần Chết e rằng chính là nữ thần Đêm Tối và thần Chiến Tranh...
Trạng thái bình thường của đội trưởng rất là bình thường, ngoài việc trí nhớ không được tốt thì không hề có chút biểu hiện điên cuồng nào, có thể loại trừ khả năng sử dụng ma dược "Ma Cà Rồng"!
Gần đây thầy Azcot đã nhớ lại không ít chuyện... Chẳng lẽ "Đói Khát Ngọ Nguậy" thực sự kích thích ông ấy?
Klein khẽ gật đầu, tiếp tục đọc:
""Dị chủng" không phải là tên của một chủng tộc, mà là miêu tả đối với rất nhiều sinh vật tương tự, lúc bình thường bọn họ không khác gì con người, nhưng trong lòng luôn tiềm ẩn dục vọng bản năng, bị bóp méo, bị đè nén, chỉ cần bị kích thích khi gặp được cảnh tượng đặc biệt hoặc sự vật đặc biệt là sẽ bùng nổ, biến thành quái vật, sẽ mặc sức thỏa mãn sự những dục vọng giết chóc và khát máu."
"Chờ khi mọi thứ yên ổn, bọn họ sẽ trở lại bình thường. Mà mỗi khi bùng nổ, bọn họ sẽ dần lạnh lùng vô tình từng chút, cuối cùng hoàn toàn bóp méo tâm linh của bản thân."
"Về mặt này, ví dụ duy nhất và cũng thường thấy nhất mà thầy có thể nhớ tới chính là người sói, bình thường bọn họ giống hệt con người, không thể sử dụng phần lớn năng lực phi phàm để phân biệt, nhưng khi trăng tròn, dục vọng méo mó trong lòng tăng vọt, từ đó cơ thể sẽ xuất hiện những biến hóa nhất định."
"Có lẽ cấp trên của em chính là một "dị chủng" tiềm ẩn, cái chết của đồng đội đã kích thích bản tính của anh ta."
"Bên trên đều là suy đoán của cá nhân thầy, vì trí nhớ không đầy đủ nên thầy không thể cam đoan với em là không còn khả năng khác, có lẽ điềm báo mất khống chế mà em đoán cũng có thể là lời giải thích."
"Mà bất kể là sử dụng ma dược "Ma Cà Rồng" hay bản thân vốn là "dị chủng" đều không thể cứu được. Đương nhiên, từng có người đoán rằng ban đầu "dị chủng" đều là con người bình thường, nhưng bị nguyền rủa kỳ quái hoặc ô nhiễm từ tà thần ác ma nào đó nên mới biến thành quái vật khác biệt trong tình huống đặc biệt."
"Ngoài ra, chỉ có việc có trị liệu được điềm báo mất khống chế hay không thì thầy cũng không rõ cho lắm, thầy đề nghị em hãy báo cáo trực tiếp cho cấp trên của thủ trưởng của em, hy vọng mọi việc còn kịp."
Klein đặt thư xuống, nhìn bàn học với vẻ mặt nặng nề, suy nghĩ hồi lâu.
Không phải là hắn không thừa nhận khả năng tồn tại của "dị chủng", nhưng không cách nào loại trừ nhân tố dấu hiệu của mất khống chế.
"Chỉ có thể chờ Daly gửi thư phản hồi... Tối hôm kia mình gửi, hẳn là sáng hôm qua cô ấy đã nhận được rồi, nếu hồi âm đúng lúc, tối hôm qua hoặc sáng nay mình có thể nhận được... Mà giờ đã sắp trưa tới nơi... Người đưa tin kia không dám tới gần cửa Chianese? Hay là Daly đang bận việc gì khác?" Klein lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn rất mệt mỏi, vì thế hắn dựa vào minh tưởng cưỡng chế bản thân đi vào giấc ngủ.
Trong thế giới mông lung, hắn đột nhiên tỉnh táo, biết bản thân đang nằm mơ.
Tiếp đó hắn thấy Dunn Smith với chiếc áo gió mỏng màu đen xuất hiện trước mặt.
Theo phản ứng khi nằm mơ bình thường, Klein chậm chạp chào hỏi:
"Chào buổi sáng... Đội trưởng..."
Dunn khẽ gật đầu, nói:
"Trong quá trình truy tra vụ án Lanlus, Leonard đã phát hiện một manh mối, cần cậu đi hỗ trợ."
"Vị Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn mà Thánh Đường phái tới, bởi vì tàu hơi nước bị trục trặc nên phải sáng ngày mai anh ta mới tới được."
"Vâng..." Klein đáp lại với giọng điệu mơ màng.
Dunn suy nghĩ rồi bổ sung:
"Cậu không cần phải trở về phố Zoutelande đâu, cứ tới thẳng số 62 khu phố Holls, Leonard sẽ chờ cậu ở đó."
"Cậu vất vả rồi.
Dunn vừa dứt lời, cảnh mơ của Klein lập tức vỡ tan, mở choàng mắt ra.
Khu phố Holls... Đây không phải là khu phố có câu lạc bộ bói toán, chỗ ở của bạn học Welch của mình và tên thành viên hội Cực Quang lúc trước sao? Gần đây khu này lắm chuyện thật, hết chuyện này tới chuyện khác, hệt như đang ấp ủ cái gì đó... Klein vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đứng dậy, hắn đi tới nhà tắm vệ sinh bản thân, sau đó thay áo sơ mi trắng, gi lê nâu và áo gió mỏng màu đen, hắn cầm chiếc mũ phớt tơ lụa rồi xuống tầng, đi vào phòng khách.
Lúc này chưa tới 11 giờ, Benson và Melissa chưa về, Klein nhắn với cô hầu gái Bella một câu là không cần làm cơm trưa cho hắn.
Tiếp đó, hắn lên xe ngựa công cộng tuyến cố định đi tới khu phố Holls, rồi thấy được Thi Sĩ Nửa Đêm Leonard Mitchell với mái tóc có phần rối bời đầy mỹ cảm đang đứng trước cửa căn nhà số 62.
Trong tiết trời lạnh dần của tháng Chín, Leonard vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh đi với chiếc quần dài màu vàng nhạt. Anh ta đảo cặp mắt xanh nhạt nhìn sang và nói:
"Nơi đây rất có khả năng là nhà mà Lanlus đã thuê bằng tên giả."
"Làm sao anh tra được vậy?" Klein tò mò hỏi lại.
Leonard chỉ vào đầu mình, đáp:
"Các anh lấy được manh mối từ chỗ Hood Eugene, nghi ngờ rất có khả năng Lanlus có liên quan tới thành viên của hội Cực Quang kia, ừm, nhà buôn vải Sirius Aripis. Khi điều tra bình thường không thu hoạch được gì, tôi chỉ có thể đổi cách nghĩ, tìm kiếm theo tuyến hội Cực Quang này.
Trong báo cáo lúc trước thể hiện rõ Sirius có vãng lai với khách trọ ở phố Holls này không ít, tôi lần lượt điều tra qua, phát hiện chỗ này có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?" Klein khẽ gật đầu, hỏi.
Leonard nhướng mày: "Vấn đề rất rõ ràng, khách thuê trọ nơi này rất ít khi xuất hiện. Sau khi Hanas Fansent chết, người này lại tuyên bố là sẽ đi lục địa Nam làm ăn, vẫn chưa quay lại. Tư liệu về người này rất chân thật, cảnh sát không phát hiện điều gì."
"Điều này cho thấy đây chỉ là có chút trùng hợp." Klein cau mày nói.
"Đương nhiên chính là trùng hợp, nhưng tôi lấy ảnh của Lanlus hỏi cư dân quanh đây thì có một ông lão cảm thấy hắn ta trông rất giống vị khách thuê căn nhà số 62 này, trừ cặp kính là không quá giống." Leonard móc một tấm ảnh đen trắng ra khỏi túi quần.
Sao không nói sớm... Klein thầm oán một câu, rồi theo Leonard đi vào căn nhà số 62 phố Holls. Dựa theo yêu cầu của hắn, Klein bói xem nơi đây có hốc tối hay phòng bí mật không.
Mà kết quả là có!
"Nhà này có hốc tối hoặc phòng bí mật."
Klein viết câu nói xem bói mới, hắn ngồi xuống ghế sô pha, vừa lẩm nhẩm câu xem bói vừa nhắm mắt lại.
Sau bảy lần, hắn tiến vào cảnh mơ. Tầm mắt hắn là một mảng mơ hồ.
Trong thế giới mông lung này, Klein nhìn thấy kệ sách bằng gỗ dẻ, thấy sách báo được xếp thành từng dãy, rồi thấy một cuốn sách bị rút ra từ trong những dãy kia, thấy đầu bên cạnh nó bỗng mở ra, để lộ một hốc tối.
Hình ảnh nhanh chóng biến mất, Klein mở mắt ra, nói với Leonard:
"Ở phòng sách."
Hắn quấn dây lắc thạch anh vàng lên tay, theo Leonard bước vào phòng sách, nhìn thấy kệ sách làm từ gỗ dẻ mà hắn vừa mơ thấy.
"Rút quyển sách kia ra, chỗ đó có hốc tối." Klein chỉ vào cuốn sách ở ngoài cùng.
"Ở chỗ này à... Lúc trước tôi lần tìm cả tòa nhà mà chẳng phát hiện gì cả, cuối cùng không thể không quay về phố Zoutelande xin hỗ trợ." Leonard vừa lẩm bẩm vừa đi tới, rút cuốn sách mà Klein chỉ.
Anh ta lục lọi một lúc, cuối cùng tìm được bộ phận mở ra hốc tối.
Trong hốc tối là một bức thư lẳng lặng nằm đó.
Thư? Lanlus cất giấu một bức thư ở chỗ này? Klein cảm thấy vô cùng kinh ngạc với chuyện này.
Hắn bói xem trong thư có cất chưa vật gì nguy hiểm không, khi nhận được đáp án là không, Leonard mới thò tay cầm bức thư này lên, mở ra xem có trên đó có viết địa chỉ và người nhận thư không.
Klein tới gần, chăm chú nhìn sang, chỉ thấy phần trên của bức thư có viết:
"Ha ha ha, chúc mừng các người, chúc mừng các người cuối cùng thì đã tìm được bức thư này!
Điều này nói rõ các người còn không quá ngu xuẩn, không quá chậm chạp, có tư cách tham gia trò chơi sinh tử do ta bày ra này.
Lao động trẻ em chết yểu liên tục, có rất ít công nhân nhà máy sống sót quá mười năm vì hoàn cảnh làm việc tồi tàn, lao động nữ làm việc bất chấp nguy cơ mắc bệnh nặng mà lại chỉ nhận được từng đồng lương ít ỏi, nhà máy bị bao trùm bởi tấm màn oán hận dày đặc, khiến cho xung quanh trở nên tối tăm và đè nén. Đây là thời đại tệ hại nhất, cũng là thời đại tốt nhất. Trò chơi của chúng ta bắt đầu trong hoàn cảnh này.
Hỡi những kẻ ngu xuẩn, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, ta sẽ cho các ngươi gợi ý đây!"
Klein mở bức thư ra trong sự vừa mong chờ lại vừa thấp thỏm, đọc lời phúc đáp của Azcot:
"... Cảnh tượng mà em miêu tả khiến thầy nghĩ tới vài khả năng, nghĩ tới ma cà rồng và dị chủng."
"Trước khi rồng khổng lồ và người khổng lồ rời khỏi võ đài lịch sử, ma cà rồng tự nhiên cũng đã gần như tuyệt diệt, sau này chỉ ngẫu nhiên phát hiện được bọn họ. Ma cà rồng trong truyền thuyết dân gian mà chúng ta thường nói tới, càng gần với người phi phàm hơn. Thầy nhớ có một ma dược một danh sách của một con đường có tên là "Ma cà rồng"."
"Nếu cấp trên của em đang ở trong trạng thái nửa điên cuồng, như vậy rất có khả năng anh ta đã uống nhầm loại ma dược này, hai loại ma dược của hai con đường khác biệt bị pha trộn vào nhau, nửa điên là kết quả tất nhiên rồi. Ừm, thấy nhớ mang máng là, con đường "Đêm Tối", cũng chính là con đường "Kẻ Không Ngủ" mà em nói, có thể trao đổi ở danh sách cao với con đường "Tử Thần" và "Người Khổng Lồ", nhưng không bao gồm con đường có ma dược "Ma Cà Rồng" kia."
"Đương nhiên không loại trừ khả năng thủ trưởng của em cố tình uống nó, dù sao "ma cà rồng" có được sinh mệnh lâu dài, thể chất tuyệt vời cùng với vẻ bề ngoài xuất sắc, so với những ưu điểm này, trạng thái nửa điên cuồng không phải là không thể chấp nhận."
Klein đọc mà giật mình, không ngờ thầy Azcot lại cung cấp những thông tin hữu dụng như thế này.
Con đường "Tử Thần" là chỉ con đường "Người Nhặt Xác", nó có thể trao đổi với con đường "Kẻ Không Ngủ" ở danh sách cao, đây là bí mật mà mình biết được từ trong nhật ký của Russel, nhưng không thể ngờ được là chúng nó còn có thể trao đổi với các danh sách từ 4 trở lên của con đường "Người Khổng Lồ"... "Người Khổng Lồ" là con đường mà thành Bạch Ngân nắm giữ, cũng chính là con đường "Thần Chiến Tranh" bây giờ... Ta vẫn nghi ngờ Vua Khổng Lồ Ormill chính là Thần Chiến Tranh thời viễn cổ...
Ừm, trong nhật ký của Russel đại đế có nói rằng giáo hội Nữ Thần Đêm Tối và giáo hội Thần Chiến Tranh vốn luôn bất hòa với nhau... Chẳng lẽ chính là vì danh sách của hai giáo hội này có thể trao đổi với nhau ở danh sách cao?
Lấy suy đoán này làm tiền đề để suy luận thì có thể tìm được lời giải thích cho tình trạng thù địch của ba giáo hội cổ xưa là giáo hội Chúa Tể Bão Táp, giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng và giáo hội Thần Tri Thức và Trí Tuệ, bởi vì những con đường "Thủy Thủ", "Người Ca Tụng" và "Người Đọc" mà bọn họ chia nhau nắm giữ có thể trao đổi ở danh sách cao!
Ừm, trong "Niên Đại Xám Trắng" ở cuối của kỷ nguyên trước, kẻ thúc đẩy sự ngã xuống của Thần Chết e rằng chính là nữ thần Đêm Tối và thần Chiến Tranh...
Trạng thái bình thường của đội trưởng rất là bình thường, ngoài việc trí nhớ không được tốt thì không hề có chút biểu hiện điên cuồng nào, có thể loại trừ khả năng sử dụng ma dược "Ma Cà Rồng"!
Gần đây thầy Azcot đã nhớ lại không ít chuyện... Chẳng lẽ "Đói Khát Ngọ Nguậy" thực sự kích thích ông ấy?
Klein khẽ gật đầu, tiếp tục đọc:
""Dị chủng" không phải là tên của một chủng tộc, mà là miêu tả đối với rất nhiều sinh vật tương tự, lúc bình thường bọn họ không khác gì con người, nhưng trong lòng luôn tiềm ẩn dục vọng bản năng, bị bóp méo, bị đè nén, chỉ cần bị kích thích khi gặp được cảnh tượng đặc biệt hoặc sự vật đặc biệt là sẽ bùng nổ, biến thành quái vật, sẽ mặc sức thỏa mãn sự những dục vọng giết chóc và khát máu."
"Chờ khi mọi thứ yên ổn, bọn họ sẽ trở lại bình thường. Mà mỗi khi bùng nổ, bọn họ sẽ dần lạnh lùng vô tình từng chút, cuối cùng hoàn toàn bóp méo tâm linh của bản thân."
"Về mặt này, ví dụ duy nhất và cũng thường thấy nhất mà thầy có thể nhớ tới chính là người sói, bình thường bọn họ giống hệt con người, không thể sử dụng phần lớn năng lực phi phàm để phân biệt, nhưng khi trăng tròn, dục vọng méo mó trong lòng tăng vọt, từ đó cơ thể sẽ xuất hiện những biến hóa nhất định."
"Có lẽ cấp trên của em chính là một "dị chủng" tiềm ẩn, cái chết của đồng đội đã kích thích bản tính của anh ta."
"Bên trên đều là suy đoán của cá nhân thầy, vì trí nhớ không đầy đủ nên thầy không thể cam đoan với em là không còn khả năng khác, có lẽ điềm báo mất khống chế mà em đoán cũng có thể là lời giải thích."
"Mà bất kể là sử dụng ma dược "Ma Cà Rồng" hay bản thân vốn là "dị chủng" đều không thể cứu được. Đương nhiên, từng có người đoán rằng ban đầu "dị chủng" đều là con người bình thường, nhưng bị nguyền rủa kỳ quái hoặc ô nhiễm từ tà thần ác ma nào đó nên mới biến thành quái vật khác biệt trong tình huống đặc biệt."
"Ngoài ra, chỉ có việc có trị liệu được điềm báo mất khống chế hay không thì thầy cũng không rõ cho lắm, thầy đề nghị em hãy báo cáo trực tiếp cho cấp trên của thủ trưởng của em, hy vọng mọi việc còn kịp."
Klein đặt thư xuống, nhìn bàn học với vẻ mặt nặng nề, suy nghĩ hồi lâu.
Không phải là hắn không thừa nhận khả năng tồn tại của "dị chủng", nhưng không cách nào loại trừ nhân tố dấu hiệu của mất khống chế.
"Chỉ có thể chờ Daly gửi thư phản hồi... Tối hôm kia mình gửi, hẳn là sáng hôm qua cô ấy đã nhận được rồi, nếu hồi âm đúng lúc, tối hôm qua hoặc sáng nay mình có thể nhận được... Mà giờ đã sắp trưa tới nơi... Người đưa tin kia không dám tới gần cửa Chianese? Hay là Daly đang bận việc gì khác?" Klein lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn rất mệt mỏi, vì thế hắn dựa vào minh tưởng cưỡng chế bản thân đi vào giấc ngủ.
Trong thế giới mông lung, hắn đột nhiên tỉnh táo, biết bản thân đang nằm mơ.
Tiếp đó hắn thấy Dunn Smith với chiếc áo gió mỏng màu đen xuất hiện trước mặt.
Theo phản ứng khi nằm mơ bình thường, Klein chậm chạp chào hỏi:
"Chào buổi sáng... Đội trưởng..."
Dunn khẽ gật đầu, nói:
"Trong quá trình truy tra vụ án Lanlus, Leonard đã phát hiện một manh mối, cần cậu đi hỗ trợ."
"Vị Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn mà Thánh Đường phái tới, bởi vì tàu hơi nước bị trục trặc nên phải sáng ngày mai anh ta mới tới được."
"Vâng..." Klein đáp lại với giọng điệu mơ màng.
Dunn suy nghĩ rồi bổ sung:
"Cậu không cần phải trở về phố Zoutelande đâu, cứ tới thẳng số 62 khu phố Holls, Leonard sẽ chờ cậu ở đó."
"Cậu vất vả rồi.
Dunn vừa dứt lời, cảnh mơ của Klein lập tức vỡ tan, mở choàng mắt ra.
Khu phố Holls... Đây không phải là khu phố có câu lạc bộ bói toán, chỗ ở của bạn học Welch của mình và tên thành viên hội Cực Quang lúc trước sao? Gần đây khu này lắm chuyện thật, hết chuyện này tới chuyện khác, hệt như đang ấp ủ cái gì đó... Klein vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đứng dậy, hắn đi tới nhà tắm vệ sinh bản thân, sau đó thay áo sơ mi trắng, gi lê nâu và áo gió mỏng màu đen, hắn cầm chiếc mũ phớt tơ lụa rồi xuống tầng, đi vào phòng khách.
Lúc này chưa tới 11 giờ, Benson và Melissa chưa về, Klein nhắn với cô hầu gái Bella một câu là không cần làm cơm trưa cho hắn.
Tiếp đó, hắn lên xe ngựa công cộng tuyến cố định đi tới khu phố Holls, rồi thấy được Thi Sĩ Nửa Đêm Leonard Mitchell với mái tóc có phần rối bời đầy mỹ cảm đang đứng trước cửa căn nhà số 62.
Trong tiết trời lạnh dần của tháng Chín, Leonard vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh đi với chiếc quần dài màu vàng nhạt. Anh ta đảo cặp mắt xanh nhạt nhìn sang và nói:
"Nơi đây rất có khả năng là nhà mà Lanlus đã thuê bằng tên giả."
"Làm sao anh tra được vậy?" Klein tò mò hỏi lại.
Leonard chỉ vào đầu mình, đáp:
"Các anh lấy được manh mối từ chỗ Hood Eugene, nghi ngờ rất có khả năng Lanlus có liên quan tới thành viên của hội Cực Quang kia, ừm, nhà buôn vải Sirius Aripis. Khi điều tra bình thường không thu hoạch được gì, tôi chỉ có thể đổi cách nghĩ, tìm kiếm theo tuyến hội Cực Quang này.
Trong báo cáo lúc trước thể hiện rõ Sirius có vãng lai với khách trọ ở phố Holls này không ít, tôi lần lượt điều tra qua, phát hiện chỗ này có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?" Klein khẽ gật đầu, hỏi.
Leonard nhướng mày: "Vấn đề rất rõ ràng, khách thuê trọ nơi này rất ít khi xuất hiện. Sau khi Hanas Fansent chết, người này lại tuyên bố là sẽ đi lục địa Nam làm ăn, vẫn chưa quay lại. Tư liệu về người này rất chân thật, cảnh sát không phát hiện điều gì."
"Điều này cho thấy đây chỉ là có chút trùng hợp." Klein cau mày nói.
"Đương nhiên chính là trùng hợp, nhưng tôi lấy ảnh của Lanlus hỏi cư dân quanh đây thì có một ông lão cảm thấy hắn ta trông rất giống vị khách thuê căn nhà số 62 này, trừ cặp kính là không quá giống." Leonard móc một tấm ảnh đen trắng ra khỏi túi quần.
Sao không nói sớm... Klein thầm oán một câu, rồi theo Leonard đi vào căn nhà số 62 phố Holls. Dựa theo yêu cầu của hắn, Klein bói xem nơi đây có hốc tối hay phòng bí mật không.
Mà kết quả là có!
"Nhà này có hốc tối hoặc phòng bí mật."
Klein viết câu nói xem bói mới, hắn ngồi xuống ghế sô pha, vừa lẩm nhẩm câu xem bói vừa nhắm mắt lại.
Sau bảy lần, hắn tiến vào cảnh mơ. Tầm mắt hắn là một mảng mơ hồ.
Trong thế giới mông lung này, Klein nhìn thấy kệ sách bằng gỗ dẻ, thấy sách báo được xếp thành từng dãy, rồi thấy một cuốn sách bị rút ra từ trong những dãy kia, thấy đầu bên cạnh nó bỗng mở ra, để lộ một hốc tối.
Hình ảnh nhanh chóng biến mất, Klein mở mắt ra, nói với Leonard:
"Ở phòng sách."
Hắn quấn dây lắc thạch anh vàng lên tay, theo Leonard bước vào phòng sách, nhìn thấy kệ sách làm từ gỗ dẻ mà hắn vừa mơ thấy.
"Rút quyển sách kia ra, chỗ đó có hốc tối." Klein chỉ vào cuốn sách ở ngoài cùng.
"Ở chỗ này à... Lúc trước tôi lần tìm cả tòa nhà mà chẳng phát hiện gì cả, cuối cùng không thể không quay về phố Zoutelande xin hỗ trợ." Leonard vừa lẩm bẩm vừa đi tới, rút cuốn sách mà Klein chỉ.
Anh ta lục lọi một lúc, cuối cùng tìm được bộ phận mở ra hốc tối.
Trong hốc tối là một bức thư lẳng lặng nằm đó.
Thư? Lanlus cất giấu một bức thư ở chỗ này? Klein cảm thấy vô cùng kinh ngạc với chuyện này.
Hắn bói xem trong thư có cất chưa vật gì nguy hiểm không, khi nhận được đáp án là không, Leonard mới thò tay cầm bức thư này lên, mở ra xem có trên đó có viết địa chỉ và người nhận thư không.
Klein tới gần, chăm chú nhìn sang, chỉ thấy phần trên của bức thư có viết:
"Ha ha ha, chúc mừng các người, chúc mừng các người cuối cùng thì đã tìm được bức thư này!
Điều này nói rõ các người còn không quá ngu xuẩn, không quá chậm chạp, có tư cách tham gia trò chơi sinh tử do ta bày ra này.
Lao động trẻ em chết yểu liên tục, có rất ít công nhân nhà máy sống sót quá mười năm vì hoàn cảnh làm việc tồi tàn, lao động nữ làm việc bất chấp nguy cơ mắc bệnh nặng mà lại chỉ nhận được từng đồng lương ít ỏi, nhà máy bị bao trùm bởi tấm màn oán hận dày đặc, khiến cho xung quanh trở nên tối tăm và đè nén. Đây là thời đại tệ hại nhất, cũng là thời đại tốt nhất. Trò chơi của chúng ta bắt đầu trong hoàn cảnh này.
Hỡi những kẻ ngu xuẩn, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, ta sẽ cho các ngươi gợi ý đây!"
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước