Quỷ ám
Chương 33
Chiếc giường bắt đầu lắc lư khe khẽ rồi đứng yên, bất thần, nó hạ xuống một cách mãnh liệt và bay chệch đường, với trớn nôn mửa vẫn ọc ra từ miệng Regan. Merrin bình tĩnh điều chỉnh lại các thứ và ấn chặt khăn choàng lên cổ cô bé.
" Xin ban cho các kẻ tôi tớ ngài đầy lòng can đảm để dũng cảm đương cự lại con rồng bị đầy xuống âm phủ kia, kẻo nó xem khinh những kẻ đã đặt lòng tin cậy nơi ngài và..."
Thình lình, các chuyển động giảm bớt và lúc Karras nhìn như bị thôi miên, chiếc giường trôi dạt như một chiếc lông hồng, rất từ từ, xuống sàn nhà, rồi an vị trên thảm với một tiếng "thịch" nhè nhẹ.
" Hỡi Chúa, xin ban ân cho... "
Tê cóng cả người, Karras đảo tia nhìn sang phía khác. Bàn tay của Merrin. Ông không còn thấy được bàn tay của vị linh mục cao niên ấy nữa. Nó đã bị chôn lấp dưới lớp nôn mửa đùn đống, bốc khói.
" Damien ?"
Karras ngước lên.
" Hỡi Chúa, xin hãy nghe lời cầu nguyện tôi," nhà đuổi quỷ khẽ xướng.
Thong thả, Karras quay trở lại phía giường. " Và hãy để cho tiếng kêu cầu tôi thấu đến ngài !"
Merrin vén chiếc khăn choàng lên, khẽ bước tới trước, rồi ông làm rung chuyển cả phòng với giọng nói bắn ra như một lằn roi, phán truyền : " Hỡi tà linh kia, ta đuổi ngươi ra cùng với mọi quyền năng ma quỷ của kẻ thù ! Cùng với mọi thứ tà ma ở địa ngục ! Cùng với mọi đồng bọn hung dữ của ngươi !" Bên cạnh ông, bàn tay của Merrin vẫn nhỏ những nhão nhớt nôn mửa xuống thảm trải. " Chính Chúa Kitô là Đấng ra lệnh cho ngươi, là Đấng đã từng khiến gió, biển và dông tố phải lặng đi ! Đấng đã... "
Regan thôi mửa. Ngồi lặng yên. Bất động. Đôi tròng mắt long lên vẻ ác độc mà nhìn Merrin. Từ chân giường, Karras nhìn cô gái chằm chặp lúc cơn sốc và nỗi xúc động trong ông bắt đầu dịu đi, lúc tâm trí ông bắt đầu nôn nóng mà đập, mà chọc những ngón tay của nó, một cách thúc bách, một cách tự ý, vào tận những ngóc ngách của mỗi nghi ngờ thuần lý : lũ yêu tinh quấy phá, hành động thần kích, những căng thẳng ở lứa tuổi thanh xuân và lực tâm khiển. Cau mày lúc nhớ lại một điều gì đó, ông đến bên giường, cúi xuống, đưa tay nắm lấy cườm tay Regan. Và ông đã khám phá ra điều ông hằng lo sợ. Giống như người tu sĩ shaman ở Tây bá lợi á, mạch cô bé nhảy với tốc độ không thể tưởng tượng.
Điều đó bổng rút cạn hết nắng trong ông. Vừa nhìn đồng hồ tay, ông vừa đếm nhịp tim, lúc này, giống như những lời biện bác chống lại đời sống ông.
" Chính người là Đấng phán truyền cho ngươi. Ngài là Đấng đã ném ngươi xuống tù các tầng trời !"
Lời phán nguyền mạnh mẽ của Marrin nện ầm ầm ngoài rìa ý thức của Karras bằng những cú đấm tàn nhẫn, vang dội, lúc nhịp mạch lại thoắt nên nhanh hơn. Và nhanh hơn nữa. Karras nhìn Regan. Vẫn yên lặng. Bất động. Trôi vào trong bầu không khí lạnh như nước đá là những màn hơi nước nóng như sương khói thoảng lên từ vũng nôn mửa giống như một của hiến tế nặng mùi. Karras cảm thấy bất an. Thế rồi, đôi tay ông bổng sởn gai ốc. Với một sự thong thả như ác mộng, mỗi lần một nấc một, chiếc đầu Regan đang quay, xoay như một hình nộm, kêu kin kít thứ âm thanh của một bộ máy rỉ sét, cho đến lúc hai tròng trắng đã long lanh, khủng khiếp của đôi mắt ma quái đó dán lấy ông.
" Vậy thì, hỡi quỷ xa tăng, giờ đây ngươi hãy khá run rẩy vì sợ hãi... "
Chiếc đầu nọ thong thả quay trở lại phía Merrin.
" ... Ngươi, kẻ làm bại hoại công lý ! Ngươi, kẻ sinh ra sự chết ! Ngươi, kẻ phản bội các dân tộc ! Ngươi, kẻ chiếm đoạt sự sống ! Ngươi... "
Karras thận trọng quay lại lúc những ánh đèn phòng bắt đầu chao đảo, lung linh rồi mờ nhạt đi thành một màu hổ phách kỳ quái, giần giật. Ông run rẩy. Lạnh hơn rồi. Căn phòng đã trở nên lạnh hơn trước.
" ... Ngươi, quân vương của bọn sát nhân ! Ngươi, kẻ phát kiến ra mọi điều thô tục ! Ngươi, kẻ thù của loài người ! Ngươi.."
Một tiếng nện nghẹt ngòi nảy ra từ căn phòng. Rồi một tiếng nữa. Rồi cứ đều đều, làm rung chuyển suốt các tường phòng, suốt dưới sàn nhà, suốt trên trần phòng, đổ vỡ xoang xoảng, đập với một nhịp độ chậm chạp như nhịp đập của một quả tim đồ sộ và bệnh tật.
" Hỡi loài quái vật kia ! Hãy ra khỏi đây ! Chỗ của ngươi là nơi vắng vẻ ! Trụ sở của ngươi là hang rắn độc ! Hãy xuống mà bò lết với chúng nó. Chính Thiên Chúa là Đấng truyền cho ngươi ! Máu của... "
Các tiếng nện trở nên ầm ỹ hơn, bắt đầu xuất hiện càng lúc càng nhanh một cách đáng ngại.
" Ta truyền cho ngươi, hỡi con rắn ngày xưa... "
Và nhanh hơn nữa...
" ... nhân danh Đấng phán xét kẻ sống và kẻ chết, nhân danh Đấng tạo hoá ngươi, nhân danh Đấng Sáng tạo và toàn vũ trụ, để... "
Sharon hét lên, đưa hai tay bịt chặt đôi tai lúc tiếng nện trở nên đinh tai nhức óc và lúc này chúng chợt tăng tốc và vọt lên một nhịp độ khủng khiếp.
Mạch của Regan thật đáng kinh hãi. Nó đập với một tốc độ nhanh không thể đo nổi. Phía bên kia giường, Merrin bình thản đưa đầu ngón tay cái ra vạch dấu thánh giá lên bờ ngực đầy rãi nhớt nôn mửa của Regan. Những lời cầu nguyện của ông bị nuốt chửng trong tiếng nện vang rền.
Karras cảm thấy nhịp mạch đột ngột tụt hẳn, và lúc Merrin cầu nguyện và vạch dấu thánh giá trên chân mày Regan, những tiếng nện quái đản kia chợt chấm dứt.
" Ôi, hỡi Thiên Chúa của trời và đất, hỡi Thiên Chúa của các thiên thần và các trưởng thiên thần..."
Karras lúc này đã nghe được tiếng cầu nguyện của Merrin trong khi nhịp mạch của Regan cứ tiếp tục giảm xuống, giảm xuống nữa...
" Hỡi đứa con hoang phách lối là Merrin kia ! Đồ cặn bã kia ! Mi sẽ thua ! Con nhỏ này sẽ chết ! Con heo này sẽ chết !"
Lớp sương mù lung linh đã dần hồi trở nên sáng sủa hơn. Hiện thân của con quỷ đã trở lại và trút nỗi giận dữ hằn học lên Merrin. " Đồ con công vênh váo phóng đãng kia ! Đồ tà giáo xưa rích ! Tao truyền cho mi, hãy quay lại mà nhìn tao đây. Nào, hãy nhìn tao đây, đồ cặn bã kia !" Con quỷ bật tới trước nhổ vào mặt Merrin, rồi ồm ồm giọng bảo ông. " Đó là cách ông thầy của mày chữa mắt cho người mù đấy !"
" Hỡi Thiên Chúa là Chúa của muôn loài thọ tạo... " Merrin cứ cầu nguyện vừa bình thản rút khăn ra lau bãi khạc nhổ.
" Nào, hãy làm theo lời dạy của thầy mày đi, Merrin ! Làm đi ! Hãy đút con c... thánh hoá của mày vào mồm con heo kia mà tẩy rửa nó, lau chùi nó với cái thánh tích nhăn nheo đó, thế nào con nhỏ cũng được chữa lành đấy, Thánh Merrin ạ ! Một phép lạ ! Một... "
" ... xin hãy cứu vớt kẻ tôi tớ... "
" Đồ giả hình ! Mi cóc có xót thương gì con heo đó cả. Tuyệt không ! Mi chỉ dùng nó làm cuộc đọ sức giữa tao và mi đó thôi !"
" ...Tôi khiêm cung..."
" Đồ dối trá ! Thằng con hoang dối trá ! Nói cho bọn tao nghe thử, mi khiêm cung ở chỗ nào, hở Merrin ? Nơi sa mạc chăng ? Nơi các phế tích chăng ? Trong các lăng mộ mà ngươi đã đào thoát để trốn tránh kẻ đồng loại mi đó chăng ? Để trốn tránh những kẻ thấp thỏi hơn mi, trốn tránh sự khập khiễng và què quặt của thần trí mi đó chăng ? Mi có nói với những con người không, hở thứ nôn mửa kính tín kia ? ..."
" ...xin hãy cứu vớt..."
" Trú sở của mi là ở nơi hang ổ của loài công vênh váo. Merrin à ! Nơi chỗ của mi chính là ở trong con người mi ! Hãy trở lên đỉnh núi mà nói năng với kẻ đồng vai phải lứa duy nhất của mi đi !.."
Merrin cứ cầu nguyện không thôi, không buồn để ý đến những lời nhục mạ tuôn đến như sóng thác. " Ngài có đói không, thưa Thánh Merrin ? Đây, tôi xin dâng ngài rượu tiên và cỗ bàn thần thánh, tôi xin dâng ngài thức ăn của Thiên Chúa của ngài !" Con quỷ phát giọng ồm ồm. Nó đại tiện ra như tiêu chảy.
Quá sức tởm lợm, Karras cố chú ý vào sách lễ, lúc Merrin đọc một đoạn trong sách Phúc Âm thánh Luke.
" ... Tên tôi là Đạo binh - người ấy trả lời, vì có nhiều ác quỷ đã nhập vào y. Sau đó lũ quỷ cầu xin Giê su đừng bắt chúng đi vào vực thẳm. Bấy giờ có một đàn heo đang ăn trên triền núi ở đó. Lũ quỷ nài xin Giê su cho chúng nhập vào đàn heo kia. Và ngài cho phép chúng. Lũ quỷ liền ra khỏi người nọ và nhập vào đàn heo, đàn heo liền lao xuống vách đá, rơi xuống hồ và chết chìm hết thảy. Và..."
" Willie này, ta đem đến cho mi tin tức tốt lành đây !" Con quỷ nói ồm ồm. Karras ngước lên trông thấy Willie cạnh cửa, chị ta đứng sững lại với một ôm khăn và khăn trải giường trên tay. " Ta đem đến cho mi tin tức cứu chuộc đây !" Nó hể hả. " Elvira còn sống ! Con nhỏ còn sống ! Nó là..."
Willie nhìn trừng trừng trong nổi chấn động. Lúc đó, Karl quay lại hét với chị. " Không, Willie ! Không phải đâu !"
" ...một đứa nghiện ma tuý, Willie ạ, một đứa nghiện ngập vô phương..."
" Willie, đừng có nghe !" Karl kêu lên.
" Ta nói cho mi biết con nhỏ ở đâu nhé ?"
" Đừng có nghe ! Đừng có nghe !" Karl vội đẩy Willie ra khỏi phòng.
" Hãy đi mà thăm con nhỏ vào Ngày Lễ Các Bà Mẹ đi, Willie ạ ! Hãy cho con bé ngạc nhiên một mẻ ! Đi mà !"
Thình lình con quỷ ngưng ngang và chiếu mắt vào Karras. Ông lại thăm mạch và thấy mạch vượng, thế có nghĩa là an toàn để chích thêm Librium cho Regan. Ông đến bên Sharon dặn cô gái chuẩn bị chích thêm một mũi nữa. " Mi có khoái con nhỏ không ?" Con quỷ liếc mắt dâm đãng. " Nó là của mi đó ! Đúng, con đĩ chuồng ngựa này là của mi đó ! Mi cứ tha hồ mà cỡi ! Chà, đêm nào con nhỏ đó cũng tơ tưởng đến mi, Karras à ! Nó vừa thủ dâm, vừa mơ tới cái của quý bự sự của bậc cha cố..."
Sharon đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác lúc Karras dặn dò cô về vụ thuốc Librium.
" Thêm một viên toạ dược Compazine trong trường hợp bị nôn mửa nữa," ông dặn thêm.
Sharon gật đầu nhìn sàn nhà rồi bước đi, cứng cả người.
Lúc cô bước qua giường, đầu vẫn cúi gầm, Regan ồm ồm bảo cô, " Đồ gái thúi !" rồi bật người tới trước bắn vào mặt cô một tràn nôn mửa có vòi, rồi giữa lúc Sharon đứng chết trân ở đó, người ướt đẫm dãi nhớt, thì bản ngã của Dennings xuất hiện, giọng nghiến trèo trẹo. " Đồ đĩ chuồng ngựa ! Đồ mặt l...!"
Sharon chạy bay biến ra khỏi phòng.
Nhân vật Dennings lúc đó nhăn mặt lại vì nhờm gớm, nhìn quanh và hỏi. " Có ai vui lòng mở hé cửa sổ ra được không ? Cái phòng này hôi thối bỏ cha đi ! Đúng là ..."
" Thôi, thôi, thôi, đừng !" nó đính chính sau đó. " Thôi, vì có Chúa, chớ có mở, không thôi lại có kẻ khác chết thẳng cẳng ra đấy." Rồi nó cười khằng khặc, nheo mắt với Karras một cách quái đản rồi biến mất.
" Chính Ngài là đấng trục xuất ngươi.."
" Ngài có làm không, hở Merrin ? Ngài có làm không ?"
Lúc này con quỷ đã trở lại và Merrin tiếp tục phán nguyền, tiếp tục áp tấm khăn choàng và tiếp tục vạch dấu thánh giá mặc cho con quỷ cứ quất vào mặt ông những lới thô bỉ tục tĩu. Quá sức lâu, Karras lo lắng, cơn chứng này đã kéo dài liên tục quá đỗi lâu rồi.
" Bây giờ đến lượt con heo nái đến kìa ! Mẹ của con heo con." Con quỷ nhạo báng.
Karras quay lại, thấy Chris đang tiến về phía ông với một miếng gạc và một ống chích. Nàng cứ cúi gầm mặt xuống lúc con quỷ văng những lời nhục mạ, còn Karras đi về phía nàng, mặt cau lại.
" Sharon bận thay quần áo," Chris giải thích, " còn Karl đang mãi..."
Karras cắt ngang lời nàng bằng mấy tiếng. " Được rồi," và cả hai đến bên giường.
" À phải, hãy đến mà xem công trình của mi đây, con nái sề kia ! Nào !
Chris cố sức đến cùng cực để đừng nghe, đừng nhìn trong lúc Karras ghìm chặt đôi tay không còn phản kháng của Regan.
" Xem cái đống nôn mửa đó đi ! Xem cái con chó cái sát nhân ấy đi !" Con quỷ giận dữ. " Mi hài lòng chưa ? Chính mi mới là thủ phạm của vụ đó ! Phải, chính mi với cái thói xem trọng nghề nghiệp hơn bất cứ chuyện gì, xem trọng nghề nghiệp của mi hơn chồng, hơn con bé đó, hơn..."
Karras quay lại nhìn. Chris đứng chết trân. " Đi đi !" Ông ra lệnh. " Đừng có nghe ! Đi đi !"
"...chuyện ly dị của mi ! Đi tới tìm các linh mục, đúng không ? Các linh mục sẽ không giúp đỡ được gì đâu !" Tay Chris bắt đầu run. " Con nhỏ điên rồi. Nó điên rồi ! Con heo con này điên rồi ! Chính mi đã đẩy nó tới chỗ điên loạn, tới chỗ giết người và..."
" Tôi không thể !" Mặt nhăn nhúm, Chris nhìn sững ống chích đang run bần bật. Lắc đầu. " Tôi không thể làm được !"
Karras rút ống chích ra khỏi mấy ngón tay nàng. " Được rồi, xoa gạc đi ! Xoa trên cánh tay ấy ! Chỗ này này !" Ông bảo nàng, giọng quả quyết.
"...trong quan tài của con nhỏ, đồ chó cái kia ạ, bên..."
" Đừng nghe !" Karras lại nhắc nhở, lúc này con quỷ quay ngoắc đầu lại, đôi mắt nó lồi ra giận dữ. " và mày nữa, Karras !"
Chris xoa gạc lên cánh tay Regan. " Bây giờ, ra khỏi đây ngay !" Karras lệnh cho nàng, vừa đẩy nhanh mũi kim vào lớp thịt gầy mòn.
Nàng chạy mất.
"Vâng, bọn tao đã biết về lòng nhân hậu của mi đối với các bà mẹ, Karras ạ !" Con quỷ ồ ề. Vị linh mục Dòng Tên chùn bước lại và trong khoảng khắc ông không nhúc nhích. Rồi từ từ, ông rút kim ra và nhìn thẳng vào đôi mắt đã trợn trừng hẳn vào hai hốc mắt. Từ miệng Regan phát ra một lời hát du dương, dìu dặt, gần như ngân nga, bằng một chất giọng trong trẻo, dịu dàng như một lễ sinh trong dàn hợp xướng. " Tantum ergo sacramentum veneremur cernui..."
Đó là một thánh ca được xướng lên vào lúc chúc phúc trong lễ nghi Thiên Chúa giáo. Karras đứng đó, mặt không còn chút máu lúc lời hát cứ nhặt khoan, kỳ quặc và buốt cóng. Tiếng hát ấy là một cõi chân không mà Karras cảm thấy một cách rõ ràng khủng khiếp nỗi hãi hùng của buổi tối hôm đó đã sấn vào trong. Ông bước lên thấy Merrin hai tay cầm một chiếc khăn lau. Bằng những động tác dịu dàng, mệt mỏi, ông lau sạch những vết nôn mửa dính trên mặt và cổ Regan.
" ...et antiquum documentum..."
Tiếng hát. Giọng của ai vậy kìa ? Karras thắc mắc. Thế rồi những mảnh vụn vỡ cũ, Dennings...Cánh cửa sổ...Lòng ngổn ngang trăm lối, ông trông thấy Sharon trở lại phòng đỡ chiếc khăn trên tay Merrin. " Thưa cha, cha cứ để cho tôi," cô gái bảo ông. " Lúc này tôi đã ổn rồi. Tôi muốn thay quần áo cho cháu và lau người cháu cho sạch sẽ trước khi đặt thuốc Compazine cho nó, được chứ ạ ? Xin hai cha vui lòng ra ngoài đợi cho một chút."
Hai vị linh mục bước ra vùng ấm áp và cõi ánh sáng lờ mờ của dãy hành lang, rồi mệt mỏi dựa lưng vào tường.
Karras lắng nghe tiếng hát kỳ lạ, nghèn nghẹn phát ra từ trong phòng. Sau đó ít lâu, ông khẽ ngỏ lời cùng Merrin. " Cha có nói - lúc nãy cha có nói là chỉ có ...một thực thể mà thôi."
" Phải."
Những giọng nói rất khẽ, những mái đầu cúi thấp, đúng là khung cảnh của buổi xưng tội.
" Tất cả những hình thức khác chỉ là những hình thức tấn công mà thôi." Merrin nói tiếp. " Chứ chỉ có một...có một mà thôi. Đó là một ác quỷ." Một lúc yên lặng. Sau đó, Merrin phát biểu đơn giản, " Tôi biết cha nghi ngờ việc này. Nhưng cha thấy đó, con quỷ này, tôi đã gặp một lần trước đây rồi. Nó rất mạnh mẽ...mạnh mẽ."
Một lúc yên lặng. Karras lại nói. " Chúng ta nói là quỷ...không thể động đến ý chí nạn nhân được."
" Phải, đúng như thế...đúng như thế đấy...không có gì là tội lỗi."
" Thế thì quỷ ám để nhằm mục đích gì ?" Karras cau mày, nói. " Trọng tâm của nó là gì ?"
" Nào ai biết," Merrin đáp. " Nào ai có thể hy vọng mười mươi rằng mình biết ?" Ông suy nghĩ chốc lát. Rồi tiếp tục nói một cách thăm dò. " Có điều tôi cho rằng mục tiêu của quỷ không nhằm vào người bị quỷ ám, mà là nhắm vào chúng ta...những kẻ quan sát...tất cả mọi người trong ngôi nhà này. Và tôi nghĩ rằng trọng tâm của nó là nhằm làm cho chúng ta tuyệt vọng, làm cho chúng ta chối bỏ chính nhân cách của chúng ta, Damien ạ ! Để rồi rốt ráo chúng ta tự xem mình là thú vật, là đê tiện và thối tha, không chút phẩm cách, xấu xí, bất xứng. Vì bởi tôi nghĩ lòng tin vào Thiên Chúa không hề là một vấn đề lý trí, tôi cho rằng rốt cuộc đó là một vấn đề của tình yêu, của việc chấp nhận rằng Thiên Chúa có thể yêu thương chúng ta..."
Một lần nữa, Merrin lại ngừng. Ông nói tiếp thong thả hơn và với vẻ tra xét nội tâm thầm kín. " Hắn biết...Quỷ biết phải đánh vào chỗ nào..." Ông gật đầu. " Đã lâu lắm rồi, tôi không hy vọng là mình yêu thương được kẻ lân cận của mình. Có lắm kẻ...cứ khiến tôi lộn ruột, gớm ghét quá đổi. Làm sao tôi yêu họ được ? Tôi nghĩ. Điều đó đã giày vò tôi, Damien ạ, nó khiến tôi tuyệt vọng về chính bản thân mình...và từ đó, rất nhanh chóng thôi, đi đến chỗ tuyệt vọng về Thiên Chúa của tôi. Đức tin tôi bị đổ vỡ tan tành..."
Karras ngước nhìn Merrin, đầy vẻ chú ý. " Rồi chuyện gì xảy ra ?" Ông hỏi.
À vâng, rốt cuộc tôi nhận thức được rằng Thiên Chúa không hề đòi hỏi tôi cái điều mà tôi biết là bất khả về mặt tâm lý, rằng tình yêu mà ngài đòi hỏi tôi nằm trong ý chí của tôi chứ không hề có nghĩa là tôi phải cảm nhận được nó như một tình cảm. Không hề. Ngài đòi hỏi tôi hành động với tình yêu thương, rằng tôi hãy làm như vậy với tha nhân, rằng tôi cần phải làm như vậy đối với những kẻ tôi gớm ghét, điều mà tôi tin là một hành động yêu thương lớn lao hơn bất cứ hành động nào khác." Ông lắc đầu. " Tôi biết rằng tất cả mọi điều này xem ra hẳn phải hết sức là hiển nhiên Damien ạ, tôi biết thế lắm. Nhưng vào lúc ấy tôi đâu có thấy được. Thật là một sự mù quáng kỳ lạ. Có biết bao cặp vợ chồng," ông buồn bã nói, " hẳn phải tin là họ đã hết yêu thương nhau vì quả tim họ không còn đập bồi hồi mỗi khi trông thấy bóng dáng những người họ yêu dấu ! Ôi lạy Chúa !" Ông lắc đầu, rồi lại gật đầu. " Damien ạ, tôi nghĩ ở đó đã nằm phục sẵn...quỷ ám rồi đó, không phải là trong thời chiến tranh đâu, như một số người có khuynh hướng tin như vậy, không bao nhiêu đâu và càng rất hiếm hoi trong những tình huống phi thường như thế này đây...cháu gái này đây...đứa trẻ tội nghiệp này.. Không, tôi thấy nó thường xảy ra nhất trong những vụ việc nhỏ nhặt, Damien ạ, trong những mối tị hiềm hèn mọn vô nghĩa, những sự hiểu lầm, trong lời lẽ cay độc, tàn nhẫn bất ưng nảy trên đầu lưỡi giữa vòng bạn bè với nhau. Giữa những người tình. Những vụ này thì ta có đủ," Merrin thầm thì, " và chúng ta có cần gì đến quỷ xa tăng để gây ra những cuộc chiến tranh cho chúng ta đâu, trong những cuộc chiến tranh này chúng ta tự gây ra cho chính mình...cho chính mình..."
Tiếng hát du dương vẫn còn nghe thấy trong phòng ngủ. Merrin ngước lên nhìn cánh cửa phòng và lắng nghe một lúc. " Ấy thế mà thậm chí từ việc này - từ sự dữ này - vẫn sẽ nảy sinh ra điều tốt. Trong một cách thế nào đó, mà, có thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được hay từng thấy được... Có lẽ điều ác chính là lò thử luyện của cái thiện," ông trầm mặc. " và, có lẽ thậm chí quỷ xa tăng - hoàn toàn bất đắc dĩ - một cách nào đó cũng đã giúp sức vào việc thực hiện ý chí của Thiên Chúa."
Ông không nói gì thêm, và suốt một lúc, hai người cứ đứng lặng thinh trong lúc Karras suy nghĩ. Một sự phản đối khác lại xuất hiện trong tâm trí. " Một khi quỷ đã bị đuổi ra rồi," ông dò la, " có cách gì ngăn nó không trở lại được không ?"
" Tôi không biết," Merrin đáp. " Tôi không biết nữa. Tuy nhiên, điều đó dường như không bao giờ xảy ra. Không bao giờ. " Merrin đưa một bàn tay lên mặt, khẽ véo vào các khóe mắt. " Damien... thật là một cái tên kỳ diệu." Ông thầm thì. Karras nghe được vẻ nhọc mệt trong giọng nói đó. Và một cái gì khác nữa. Một sự xao xuyến nào đó. Một cái giống như sự đè nén một cơn đau.
Thình lình, Merrin đẩy mình ra khỏi tường, tay vẫn ôm lấy mặt, ông cáo lỗi rồi tất bật xuôi hành lang đi đến phòng tắm. Có chuyện gì vậy ? Karras tự hỏi. Ông bỗng cảm thấy thèm thuồng và ngưỡng mộ đức tin đơn sơ và mạnh mẽ của người đuổi quỷ. Ông quay về phía cửa phòng. Tiếng hát. Nó đã ngừng. Rốt cuộc thì đêm đã tàn rồi chăng ?
Vài phút sau, Sharon từ phòng ngủ đi ra với mớ khăn trải giường và quần áo nặc mùi hôi thối. " Con bé ngủ rồi," cô gái nói. Cô vội nhìn đi chỗ khác rồi di chuyển xuống hành lang.
Karras hít một hơi thở dài và trở lại phòng ngủ. Cảm thấy lạnh giá. Ngửi thấy mùi hôi nồng nặc. Ông chậm bước đến bên giường. Rốt cuộc, Regan đã ngủ được, và rốt cuộc Karras nghĩ, ông cũng đã có thể nghỉ ngơi.
Ông với tay xuống nắm lấy cườm tay gầy nhom của Regan, vừa nhìn chiếc kim giây chạy loang loáng trên mặt đồng hồ đeo tay của ông...
" Sao con lại làm điều này với ta, hỡi Dimmy ?"
Tim ông tê cóng lại.
" Sao con lại làm điều này chứ ?"
Vị linh mục không sao cử động được, không thở, không dám liếc xuống phía giọng nói sầu thảm ấy, không dám nhìn đôi mắt thực sự ở đó; đôi mắt thống trách, đôi mắt đơn độc. Mẹ ông đấy. Mẹ ông !
" Con đã bỏ mặc ta để đi làm linh mục, Dimmy ạ, con đã tống khứ ta vào Viện... "
Đừng có nhìn !
" Bây giờ con xua đuổi ta đi sao ?"
Không phải bà cụ đâu !
" Sao con lại làm điều này chứ ?"
Đầu ông choáng váng, quả tim như chận lấy họng. Karras nhắm nghiền mắt lại lúc cái giọng nói đó trở nên van lơn, trở nên sợ sệt, trở nên đẫm lệ. " Con luôn luôn là đứa bé ngoan mà, Dimmy ! Mẹ van con ! Mẹ sợ lắm ! Xin đừng đuổi mẹ ra ngoài, Dimmy nhé ! Van con !"
... .không phải là mẹ ta đâu !
" Bên ngoài trống vắng ! Chỉ có tối tăm thôi, Dimmy ạ ! Quạnh quẽ thôi !" Giọng nói lúc đó đẫm lệ.
" Ngươi không phải là mẹ ta !" Karras thì thào.
" Dimmy, van con !..."
" Ngươi không phải là... "
" Ôi, vì cớ Chúa, này Karras !"
Dennings rồi.
" Này, đuổi chúng tôi ra khỏi đây là không công bằng chút nào đấy ! Thật đó. Tôi muốn nói là, chỉ nói riêng về phần tôi, chuyện tôi ở lại đây hiển nhiên là đúng rồi ! Con chó nhỏ này ! Nó đã cướp mạng tôi nên tôi nghĩ đương nhiên là tôi có quyền được cư ngụ trong thân thể nó, ông có nghĩ thế không ? Ôi, vì cớ Chúa Kitô, Karras ạ, xin ông hãy nhìn tôi đây, nào, nhìn chứ ? Nào, tôi cũng chẳng mấy khi được xuất hiện để có dịp ăn nói đâu. Bây giờ, hãy quay lại ngay đi !"
Karras mở mắt ra và trông thấy bản ngã của Dennings.
" Thế chứ, thế có hơn không ! Nghe đây, con nhỏ này đã giết tôi. Chứ không phải là tên quản gia đâu, Karl thích con bé đó ! Ông thấy, tôi đang mãi mê với công việc của mình ở quầy rượu thì chợt tôi ngờ là nghe thấy tiếng nó rên rỉ. Trên lầu. Với lại lúc đó tôi thấy cũng cần phải lên xem thử nó bị bệnh gì, thế là tôi đi lên và ông biết không, con nhỏ trời đánh thánh đâm đó nó chụp lấy cổ họng tôi, cái đồ oắt con đó !" Giọng nói lúc này trở nên than vãn, thương tâm. " Lạy Chúa, trong đời tôi chưa bao giờ được chứng kiến một sức mạnh khủng khiếp đến thế ! Nó bắt đầu hét toáng lên rằng tôi lừa đảo mẹ nó hay một chuyện gì đó, hoặc tôi đã gây ra vụ ly dị của bố mẹ nó. Đại loại những chuyện như thế. Không rõ lắm. Nhưng tôi bảo cho ông biết cái này, cưng ạ, con nhỏ đã xô tôi ra khỏi cánh cửa sổ chết bầm đó." Giọng nói nghiến ken két. Lúc này cao lanh lảnh. " Nó đã giết tôi ! Mẹ kiếp, nó đã giết tôi ! Vậy mà bây giờ ông cho rằng đuổi tôi ra là công bằng lắm à ! Nào, Karras, hãy trả lời tôi đi ! Ông cho rằng như vậy là thực sự công bằng sao ? Tôi hỏi thật đó, ông cho là vậy sao ?"
Tác giả :
William Peter Blatty