Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 54: Túc địch
**1**.
Đông Phương Kì vừa bế ta tiến về phía giường vừa giải thích kế hoạch của hắn.
Vốn dĩ ban đầu hắn chỉ định giấu Mê Hồn Dược trong người, đợi lúc tân hôn thì bỏ vào trong rượu để hạ dược ta. Cái này giống với giả thuyết đầu tiên của ta.
Thế nhưng hắn cũng thấy cách này quá rẻ mạt đơn giản, ta nhất định sẽ nhìn thấu.
Thế là hắn quyết định giấu Mê Hồn Dược vào trong da tay, sau đó dụ ta nắm tay hắn, đến khi vào phòng tân hôn sẽ bỏ giải dược vào rượu giao bôi. Hắn cố tình diễn kịch khiến ta nghi ngờ trong rượu có độc rồi dâng ly rượu có giải dược cho ta. Sau khi ta từ chối, hắn sẽ uống ly rượu đó để chứng minh trong sạch, thế là thành công uống được giải dược. Cái này giống hệt giả thuyết thứ hai của ta.
Thế nhưng Đông Phương Kì chợt nhận ra. Ta nhất định cũng sẽ nghĩ giả thuyết thứ nhất đơn giản rẻ mạt đến đáng thương, từ đó suy ra giả thuyết thứ hai.
Bởi vì vậy hắn phải đi xa hơn ta một bước!
Hắn quyết định vẫn sẽ bỏ Mê Hồn Dược vào rượu thay vì giải dược. Thế nhưng lần nay, hắn sẽ dụ dỗ ta cầm lấy tay hắn để làm kế nghi binh. Khiến ta nghĩ hắn thật sự âm mưu giả thuyết thứ hai, nhưng thức chất hắn đã làm tới giả thuyết thứ ba rồi!
Thế nhưng sau đó hắn chợt nghĩ ra, chính đạo như ta thì làm sao biết được Mê Hồn Dược là thứ gì. Ta chắc chắn sẽ nghĩ tới chuyện tại sao hắn không trực tiếp uống giải dược mà phải bỏ vào rượu chi cho mệt.
Bởi vậy nên hắn đoán ta sẽ bỏ qua giả thuyết thứ hai mà nghĩ tới giả thuyết thứ ba.
Hắn lại phải đi xa ta hơn một bước, nghĩ tới giải thuyết thứ tư. Về cơ bản là làm y hệt giả thuyết thứ hai, hạ độc ta qua da, rồi bỏ giải dược vào rượu để cứu lấy mình.
Hắn nghĩ rằng bởi vì ta không biết trên đời này có Mê Hồn Dược nên nhất định sẽ bị kẹt lại giả thuyết thứ ba, không thể nào tiến xa hơn được nữa!
Thế nhưng rất may, hắn kịp thời phát hiện ra, ta thế mà lại biết được sự tồn tại của Mê Hồn Dược.
Bởi vì hắn nghe được tin tức ta đến ma giáo mượn cuốn Bách Ma Dược về đọc. Trong đó có ghi rất chi tiết về Mê Hồn Dược.
Bởi vậy nên hắn tin chắc ta sẽ nghĩ được tới giả thuyết thứ tư!
Hắn liền chuyển sang giả thuyết thứ năm, tức là làm giống với giả thuyết ba, bỏ Mê Hồn Dược vào rượu thay vì giải dược.
Bởi vì ta không biết là hắn biết ta biết Mê Hồn Dược. Nên sẽ bị kẹt tại giả thuyết thứ tư, giả thuyết thứ năm của hắn chắc chắn sẽ thành công.
Cái tên ma đầu này...đoán trước mọi suy nghĩ của ta...thật là quá mức thâm độc mà!!!
**2**.
Đông Phương Kì giải thích xong mưu kế của hắn liền bày ra vẻ mặt tự mãn ngồi lên bụng ta.
Bàn tay kia kiều mị câu dẫn mà giúp ta thoát y phục.
Ta lúc này trúng dược, cả người vô cùng khó chịu, trong bụng một cỗ dục hỏa thiêu đốt, da thịt khắp nơi cũng ngứa ngáy râm ran, khó chịu vô cùng.
Mà bàn tay mịn màng trắng trẻo yêu kiều kia của Đông Phương Kì chạm tới đâu liền mát mẻ thư thái tới đó.
Hắn cúi xuống say đắm hôn lên môi ta.
Lúc này khoảnh khắc dược tính kích phát đã trôi qua, tay chân ta bắt đầu cử động lại bình thường, ta đã có thể đẩy hắn ra.
Nhưng ta lại đưa tay lên, luồn mười ngón tay vào mái tóc đen mượt, giữ chặt lấy người trước mặt.
Bọn ta hôn sâu một hồi lâu, ta cũng không nhớ rõ là lưỡi ta trong miệng hắn hay là lưỡi hắn trong miệng ta. Chỉ biết là lúc này sắc mặt của Đông Phương Kì đỏ như than hồng, hơi thở càng lúc càng nặng nề gấp rút.
Hắn lúc này liền chuyển xuống ngồi lên đùi, có vẻ như muốn cởi hạ khố của ta xuống
Thế nhưng hắn còn chưa kịp động vào đai lưng ta, ta đã chủ động đưa tay cởi vạt áo hắn xuống, đợi đến khi thân trên hắn không còn gì ta liền nâng người dậy, giữ chặt hông hắn, ngậm lấy hồng đậu trước mặt. Mà hắn lúc này vẫn ngồi trên đùi ta.
"Đường Khánh..." Đôi mắt Đông Phương Kì hơi khép lại mơ màng.
Hắn sau đó bất chợt cầm lấy tay ta, lúc này đang đặt trên hông hắn, tháo ra.
Bởi vì ta đang say dược nên lực đạo không bằng hắn, cổ tay rất nhanh bị người đè xuống.
Đông Phương Kì cười tà mị, nhấn ngực ta xuống, trêu chọc nói: "Ngươi tự nhiên chủ động như vậy, quả nhiên đến chết vẫn nghĩ muốn trên cơ ta!"
Sau đó hắn buông cổ tay ta ra, đưa tay xuống sau mông ta, sờ soạng.
"Nhưng mà suy cho cùng..."
Đông Phương Kì chưa nói được hết câu, hai mắt tự nhiên mở to kinh hãi.
À thì...lúc đó đầu óc ta mù mịt, chỉ muốn mỗi chuyện đó, hắn nói gì ta cũng mặc kệ không nghe. Hai tay vừa được giải phóng liền đưa xuống bóp mông hắn.
Hắn liền mặt mày quạu quọ nắm lấy tay ta, lại đè xuống: "Ngươi nghe không hiểu sao?? Ta bây giờ là chủ động. Ngươi là thụ động. Ngươi đừng vọng tưởng nữa, suy cho cùng bên dưới của ngươi như trái ớt vậy, để cho ngươi chủ động không chừng lại chẳng có cảm giác gì. Thôi thì...để ta đi."
Ta mê man đáp: "Người...nói dối...ta... không nhỏ!
Hai tay ta bị giữ chặt, ta vẫn nhướng người lên hôn lên mặt hắn, ta hôn vào môi rồi lại hôn lên sóng mũi, rồi gò mà. Hôn vô số lần, hôn loạn cả lên.
Đông Phương Kì giống như bị hoảng, buông hai tay ta ra, ngược lại đè mặt ta xuống.
Đầu ta bị đè, nhưng hai tay lại tự do, ta lại tiếp tục sờ khắp người Đông Phương Kì. Thẩm chí còn bắt được một tay hắn đưa xuống khố hạ mình.
Cho hắn nhớ kĩ ta không nhỏ!
Đông Phương Kì giận đỏ mặt, quát:
"Đủ rồi nha!! Này thì cho ngươi động bậy!"
Nói rồi hắn liền cởi đai lưng trói hai tay ta lại.
"Nằm yên đó!"
Sau đó hắn cúi người xuống hôn lên cổ ta. Nhân lúc đó ta lại nâng đầu gối nhấn vào mông hắn.
Đông Phương Kì quát: "Quá lắm rồi! Vốn dĩ định nhẹ nhàng với ngươi! Bây giờ ta lập tức đi vào, cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Nói rồi liền mở đầu gối ta ra.
Ta cũng không chống trả. Trong đầu ngược lại có chút mong muốn hắn sẽ cuối xuống hôn lên thứ đang ngóc đầu.
Rõ ràng là ta không hề nhỏ. Hắn mới nhỏ.
Đông Phương Kì tuột quần ta xuống, trên miệng độc ác nói: "Lão tử không dũa móng tay cả tháng nay, tất cả đều là vì khoảnh khắc này. Ngươi tốt nhất là nằm yên cho ngay ngắn, bằng không..."
Bất ngờ Đông Phương Kì xụi lơ cả người, rơi xuống lồng ngực ta, tay chân mềm nhũn.
Y hệt ta ban nãy.
Ta vì một cảnh này mà trong mơ màng nhớ đến một chuyện quan trọng!
**3**.
Từ khoảnh khắc ta bước vào tân phòng, từng lời từng chữ nói ra giữa ta và Đông Phương Kì toàn là thảo luận về việc hắn tính kế ta thế nào.
Hắn quên mất rằng ta...cũng có thể tính kế hắn.
Dù sao thiếu chủ chính đạo võ lâm như ta vô duyên vô cớ đem Bách Ma Dược của ma giáo về đọc là có lý do.
Mê Hồn Dược sau khi đốt lên để làm hương liệu, người ngửi vào vẫn sẽ trúng chiêu, chỉ là dược phát tán chậm một chút. Nếu trộn với vài thứ khác thì sẽ không dễ bị phát hiện.
Trong tân phòng có đặt một cái lư hương.
Vốn dĩ ta cố tình ở bên ngoài tiếp rượu khách nhân lâu như vậy là có chủ ý.
Cơ mà ta đã định bụng sau khi vào tân phòng sẽ bảo gia nhân đổi một cái lư hương khác rồi.
Thế nhưng ta sau khi vén khăn trùm của Đông Phương Kì lên, đầu óc có chút thất thần. Sau đó thì bị chuyện ly rượu làm quên béng đi mất.
Khoan...
Có khi nào hắn trang điểm đẹp như vậy là có mưu tính từ trước không?
**4**.
Suy nghĩ của ta nhanh chóng bị dược tính lấn át, cuối cùng chỉ biết hành động theo bản năng. Nhân lúc Mê Hồn Dược trong người Đông Phương Kì đang trong giai đoạn kích phát, hắn không cử động được, ta liền trở người nằm đè lên hắn.
Nhưng ban nãy Đông Phương Kì trói tay ta lại, ta không cách nào làm gì xa hơn.
Ta cố gắng loay hoay cởi trói, một hồi lâu sau Đông Phương Kì cũng nói chuyện lại được.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng như người say mà nói ta đừng làm hắn.
Của ta nhỏ lắm, làm không có cảm giác gì đâu.
Của hắn to hơn, để hắn làm.
Ta giống như bị kích động, mặc kệ cổ tay bị trói, liền cúi xuống, dùng răng kéo quần hắn xuống.
Dù sao đai lưng của hắn cũng đang dùng để cột tay ta, mảnh vải kia kéo nhẹ xuống liền xong.
Hừ, tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ ngang ngửa ta.
Không đúng hắn làm sao có thể ngang ngửa ta, hắn phải nhỏ hơn ta mới đúng!
Vừa nghĩ xong đầu óc ta liền hoàn toàn mù mịt
Những cảnh tượng kế tiếp không thể nhớ rõ thế nào. Mỗi khi nhớ lại, chỉ có thể nhớ một màn đen tối.
Rất đen, cũng rất tối.
**5**.
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy, cả người uể oải, đầu óc choáng váng.
Thân trên ta trần trụi, quần thì bị kéo xuống phân nửa.
Đai lưng của Đông Phương Kì cột chặt trên tay ta.
Nói như vậy là, đêm qua ta đã bị Đông Phương Kì....
Ta kích động vận nội lực xé nát dây lưng trên tay, sau đó kéo quần lên, khoát áo vào.
Mà lúc này Đông Phương Kì đầu tóc rối bời, nằm sấp trên giường, trên người chỉ có một cái tiết khố bị kéo xuống hơn phân nửa, lộ cả mông. Hắn bị tiếng động ta leo xuống giường đánh thức, ngẩng đầu ngáp một cái thật dài, sau đó gãi cổ rột rột, thuận tay lấy cái chăn được gấp gọn gần đó đắp lên người che thân.
Hắn nửa tỉnh nửa mơ, chép chép miệng nói: "Hôm qua...chuyện gì xảy ra vậy..."
Cái tên khốn nạn đó làm ta xong rồi còn hỏi chuyện gì xảy ra! Ta nuốt một ngụm nước bọt, trong người đầy oán khí, dùng giọng điệu uất ức nói: "Hôm qua...hôm qua ta bị ngươi hạ Mê Hồn Dược..."
Hắn lúc này chậm rãi biếng nhác chống người ngồi dậy, nét mặt còn mê ngủ, ngáp một cái liền nói tiếp lời ta: "Sau đó ta leo lên người ngươi..."
Ta oán hận nói tiếp: "Ngươi còn lấy đai lưng trói tay ta!! Sau đó...sau đó..."
Đông Phương Kì cười cười như say rượu, rồi chống cằm mê man nói: "Sau đó ta mở chân ngươi ra, chuẩn bị đưa vào thì...thì..."
Đúng lúc này Đông Phương Kì lập tức ngồi thẳng dậy. Hai mắt trợn lớn, giọng điệu hoang mang hét toáng lên: "...thì...ta tự nhiên bất tỉnh??"
Ta ngơ ngác.
Ủa?
Hắn bất tỉnh hả?
Vậy là...
Ta nhìn sang lư hương trên bàn đã cháy cạn.
Àaaaaa
**6**.
Ta giải thích chuyện ta bỏ Mê Hồn Dược vào lư hương cho Đông Phương Kì.
Hắn nghe xong liền cau mày đắn đo: "Nói như vậy..đêm qua...cả ta và ngươi đều trúng dược?"
Ta gật đầu: "Xem ra là vậy."
Hắn nói: "Nếu cả hai đều trúng xuân dược, đầu óc mù mịt, vậy thì cuối cùng là ai làm ai?"
Ta bực mình nói: "Ta cũng như ngươi, làm sao nhớ được!"
Đông Phương Kì ngó qua chỗ ta, vẻ mặt hiếu kì: "Thế bên dưới của ngươi...có xót không?"
Hắn nói đến đây ta liền theo phản xa đặt sự chú ý lên cái chỗ nào đó, cố cảm nhận xem có đau trướng bất thường gì hay không.
Nhưng ta chẳng cảm thấy gì cả.
"Không, không cảm thấy gì cả." Ta lắc đầu trả lời.
Nét mặt Đông Phương Kì lập tức hiện rõ nỗi thất vọng nặng nề. Hắn ngồi trên giường, lấy hai tay chà xát vào nhau rồi ôm lấy mặt, buồn bả mệt mỏi nói: "Xem ra...ta chắc chắn là bị ngươi thượng rồi."
Nhìn thấy hắn thất vọng đau khổ thế kia, ta không kìm nổi sự hân hoan trong lòng, lập tức quay sang vừa cười vừa nói: "Nói vậy...bên dưới của ngươi nhất định là đau lắm!"
Hắn ngẩng mặt lên: "À không, ta cũng không cảm thấy gì cả."
"..."
**7**.
Bọn ta đi tìm dược sư trong ma giáo hỏi chuyện.
Hắn nói Mê Hồn Hương nếu dùng ít thì là xuân dược, dùng nhiều thì là mê dược.
Do ta quên cho người đi thay lư hương, lượng Mê Hồn hương mà Đông Phương Kì hít phải nhiều hơn dự tính. Lúc đó hắn ở trên người ta ngất đi là ngất đến sáng hôm sau, không có động tình.
Mà ta, sau khi động tình, vẫn tiếp tục hít phải Mê Hồn hương trong phòng. Xuân dược liền trở thành mê dược, bởi vậy nên lúc đó ta vừa tuột quần hắn xuống thì trước mắt liền tối đen.
Đông Phương Kì không có chút thiện ý, nhìn sang ta: "Hóa ra là do kế của người. Đường Khánh, ta đánh giá thấp ngươi rồi."
Ta trừng mắt nghiến răng nhìn sang rồi nói: "Quá khen, ta cũng không ngờ là ngươi sẽ dùng tới giả thuyết thứ năm. Là ta đánh giá thấp ngươi mới phải."
Hai người bọn ta tiếp tục hăm he nhìn nhau. Dược sư đứng giữa không biết làm thế nào.
Từ khoảnh khắc đó ta đã nhận ra, trận chiến giữa bọn ta vẫn còn dài, ta với hắn cho đến cuối cùng vẫn là kì phùng địch thủ!
______________
**Lời tác giả**: cái này tính là end p1 Túc Địch rồi nha. Có phần sau ko thì từ từ tui tính. ☺