Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực
Quyển 1 - Chương 6-2
Hắn còn nhớ rõ năm đó, Thành Nguyên cầm lấy khối ngọc không đáng tiền này đưa cho hắn, xấu hổ nói mình không tiền không của, chỉ có thể tặng món lễ vật này, cõi lòng hắn đầy vui sướng nhận lấy, sau đó đưa lại chính là ngọc như ý giá trị thiên kim, còn mướn thợ may giỏi nhất may mấy bộ áo ấm đơn giản, lo lắng gã không tiền của, ở trong quần áo nhét vô số vàng bạc, hận không thể đem những vật sở hữu có giá trị của mình toàn bộ dâng hết cho gã.
“Thành nguyên sao?"
“Thành nguyên?" Nam tử kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, lập tức nhớ tới, miệng đầy mùi rượu ợ một cái, “Đó là tên chốn phố chợ của ta hơn mười năm trước, Lý gia quả phụ kia vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng, Trương gia tẩu tử cũng lẵng lơ tận xương, mà ta tuổi trẻ anh tuấn, thật dễ dàng kiếm tiền, công tử Quận vương phủ kia bị ta dễ dàng dụ dỗ, đừng nói thân thể, mà ngay cả vàng bạc của cải cũng đều dâng ra hết, tấm chi phiếu kia là ta ăn đến thân hình biến dạng, rốt cuộc không còn dễ dàng lừa người được nữa, mà phải nói, tên công tử được dưỡng trong phủ không rành thế sự kia đúng là một con đại dê béo a."
Tĩnh Bình quận vương thân mình run rẩy, sắc mặt thậm chí so với nằm trên giường bệnh vừa rồi còn muốn xám trắng hơn, Cao Minh thiếu chút nữa nghĩ chủ tử nhà mình ở chỗ này bất đắc kỳ tử tắt thở.
Ma Ngạo tuyệt không đồng tình, ngược lại còn cười ha ha, ngữ điệu châm chọc."Người này xấu như vậy, ngươi còn nhớ mãi không quên, đầu ngươi có bệnh nha, lại vẫn nói muốn hắn mang ngươi cùng đi, ta a, có chết cũng không cùng loại phế vật này đi."
A Lang ngay thẳng, không biết phải để cho người ta chút mặt mũi, vèo một tiếng bật cười.
Mặt Tĩnh Bình quận vương phúc chốc biến thành đỏ bừng, hắn phẫn nộ một cước đá ngã cái bàn, một cái chân khác đạp nát ngọc bội, gầm rú một đường hướng Quận vương phủ quay về.
Thanh âm kia cực chói tai, ngữ điệu phẫn nộ, vẻ mặt kích động, thật giống người điên.
Cao Minh khóc ròng nói: “Ta là gọi ngươi tới cứu chủ tử nhà ta, không phải gọi ngươi đến ép người tử. Quốc sư, ngươi thật quá đáng."
“Ta làm gì quá đáng, rõ ràng chính chủ tử ngươi… chủ tử ngươi là một tên ngốc, trách không được ngươi cũng như vậy, lại cho rằng ta cùng A Lang… Ha ha ha —— ta hiểu rồi, chủ tớ ngu ngốc, thì ra là thế, ai, chủ tử ánh mắt kém, trách không được nô tài cũng tệ như thế, ha, rốt cuộc tảng đá trong lòng ta đã lấy xuống."
Cao Minh tức giận đến dậm chân, kêu tên chủ tử một đường chạy theo.
Nguyệt Quý nhìn hắn đắc chí, vỗ tay táng thưởng, mỉm cười hỏi: “Nếu Thành Nguyên còn sống, vậy rốt cuộc là ai kêu oan?"
A? Cái này là hỏi ngược Ma Ngạo, hắn chớp chớp mắt.
A Lang lúc này cũng nhớ tới nguyên nhân mà tổng quản Tĩnh Bình quận vương phủ tìm tới cửa.
Hiện tại đã chứng minh oan hồn kia không phải là Thành Nguyên đang sinh hoạt phóng đãng ở kỹ viện, vậy ——
Đến tột cùng là ai?
Lại nói, Tĩnh Bình quận vương vừa về tới Quận vương phủ, không chỉ vừa hét vừa rống, còn cơ hồ đem phòng của mình phá hủy, đến nửa đêm, nghe được thanh âm thê lương kêu oan, càng tức giận đến thiếu chút nữa nghẹn khí.
Nếu không phải thanh âm này làm hắn hiểu lầm, gợi lên tâm sự của hắn, hắn sao lại có thể nhìn thấy Thành Nguyên xấu xí ghê tởm kia, ký ức mối tình đầu tốt đẹp, nhưng đúng là đối phương lừa tài lừa sắc, hắn như thế nào có thể ngu xuẩn đến thế, ở trong mắt tên Thành Nguyên mập mạp đánh khinh kia, trở thành một con đại dê béo.
Hắn cầm lợi kiếm vọt tới chỗ phát ra âm thanh ma quái, rống giận, “Đi ra cho ta, chẳng cần biết ngươi là quỷ thật hay quỷ giải, tóm lại đi ra cho ta!"
Chuyện ma quái kêu oan là ở táo phòng (nhà bếp), Tĩnh Bình quận vương từ trước đến nay đối với hạ nhân đều nhân từ, chưa bao giờ vô cớ đánh chửi, ngay cả táo phòng đều là tỳ nữ xuất nhập, cũng không nghe qua có ai tự sát.
Nhưng từ khi nữ nhi xuất giá, mang theo đại bộ phận nữ tỳ trẻ tuổi làm của hồi môn, tiếng kêu oan bắt đầu xuất hiện hàng đêm, làm một số nữ hầu già sợ tới mức phát bệnh, chính là từ chức, đến cuối cùng cả tòa quận vương phủ đều trống rỗng, ngay cả một tỳ nữ đều nhìn không thấy.
“Đáng giận, ngươi đi ra cho ta! Đi ra!"
“Oan nha! Oan nha, ta —— thật thê thảm oa!"
Thanh âm kỳ ảo quanh quẩn, giọng điệu thê lương, chấn động tâm thần, nhưng lại không thấy người, làm Tĩnh Bình quận vương tức đến đấm ngực dậm chân.
Mà hắn sau khi hồi phủ cũng không tìm chết, vốn là tâm bệnh gây chuyện, hắn phẫn nộ đến muốn đạp nát phòng, hơn nữa lớn tiếng chửi bậy, mà hao tổn chính là cái gì?
Là thể lực cùng tinh lực nha!
Cho nên cơm trưa hắn ăn nhiều một chén, cơm tối ăn thêm hai chén, tuy rằng cả ngày trừng mắt tức giận, nhưng là cái tâm chờ chết đã không còn, nhớ lại lúc trước muốn chết đúng là một chuyện đáng chê cười nhất, chiếu theo lời chăm chọc của Quốc sư kia nói, hắn chính là ——
Ô, hắn thật là một tên ngu ngốc nha!
Vì một tên lừa tài lừa sắc, sầu khổ hơn mười năm, mà quan trọng nhất là, cái tên đó hiện tại thật xấu, xấu đến hắn đều muốn ói.
Chỉ cần nhớ tới năm đó mình nhút nhát xấu hổ, mỗi ngày đều ngượng ngùng mong gặp tình lang, đối chiếu lại tên xấu xí ham tài háo sắc kia, hắn cảm thấy chính mình đã chịu một mất mát lớn.
Cao Minh vốn đang giận Ma Ngạo nói chuyện khó nghe, không ngờ chủ tử nhà mình lại bị kích thích, cơm ăn nhiều mấy bát, sinh long hoạt hổ phát tiết tức giận, khí sắc cũng bởi vậy mà tốt lên rất nhiều. Quốc sư thật sự là dụng tâm lương khổ nha, chắc chắn muốn làm chủ tử tỉnh lại, mới cố ý nói kích ngài, đúng vậy, ngay cả thiếu niên mặt vàng bên cạnh hắn cũng nói như thế ——
“Bi thương làm con người mất đi ý chí, một lòng muốn chết, nhưng bi phẫn sẽ khiến con người càng muốn sống xót."
Ai, Quốc sư thật sự là đại từ đại bi, ngay cả người bên cạnh nói chuyện cũng triết lý như vậy, làm cho lệ lão của hắn văng tứ tung.
Cách hai ngày Cao Minh đến quốc sư phủ xin chịu tội.
Ma Ngạo không dằn nổi gấp gáp hỏi hắn, “Vậy rốt cuộc là ai kêu oan?"
Cao Minh vẻ mặt kinh ngạc. Này… Hắn nếu biết, còn cần hao tổn hết tâm lực cầu Quốc sư cứu sao?
Cho nên hắn đem thời gian và nơi phát ra thanh âm kêu oan lặp lại một lần, hơn nữa cam đoan rằng, mình làm người hầu ở Quận vương phủ ba mươi năm, chưa bao giờ phát sinh chuyện chủ tử đánh nô bộc hay tỳ nữ.
Cái này Ma Ngạo cũng mờ mịt, ngược lại Nguyệt Quý đầu tiên ngẩn ra sau đó bật cười.
“Trong Quận vương phủ có phải không có tỳ nữ? Bằng không cũng chỉ là những vú già?"
Cao Minh gật đầu, “Dạ đúng, mấy tỳ nữ trẻ tuổi đều là cùng tiểu thư từ nhỏ lớn lên, có tình cảm sâu đậm, Quận vương lại không cưới thiếp, không thu nhị phòng, cho nên tất cả tỳ nữ đều theo tiểu thư gả đi."
“Ngươi quay về Quận vương phủ mang một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, mời nàng ở phòng bếp tắm rửa, đêm nay sẽ không có thanh âm kêu oan."
“Gì?" Cao Minh nghĩ là mình nghe lầm.
“Tắm rửa?" A Lang nghe được cô nương tắm rửa, dù sao tuổi còn nhỏ, liền đỏ mặt.
“Cái quỷ gì vậy?" Câu cuối cùng là Ma Ngạo trừng mắt hỏi.
Mọi người đoán xem là ai kêu oan nha: (không tính mấy bạn đã đọc bản QT)Ma quỷYêu quáiThần tiênCon người
“Thành nguyên sao?"
“Thành nguyên?" Nam tử kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, lập tức nhớ tới, miệng đầy mùi rượu ợ một cái, “Đó là tên chốn phố chợ của ta hơn mười năm trước, Lý gia quả phụ kia vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng, Trương gia tẩu tử cũng lẵng lơ tận xương, mà ta tuổi trẻ anh tuấn, thật dễ dàng kiếm tiền, công tử Quận vương phủ kia bị ta dễ dàng dụ dỗ, đừng nói thân thể, mà ngay cả vàng bạc của cải cũng đều dâng ra hết, tấm chi phiếu kia là ta ăn đến thân hình biến dạng, rốt cuộc không còn dễ dàng lừa người được nữa, mà phải nói, tên công tử được dưỡng trong phủ không rành thế sự kia đúng là một con đại dê béo a."
Tĩnh Bình quận vương thân mình run rẩy, sắc mặt thậm chí so với nằm trên giường bệnh vừa rồi còn muốn xám trắng hơn, Cao Minh thiếu chút nữa nghĩ chủ tử nhà mình ở chỗ này bất đắc kỳ tử tắt thở.
Ma Ngạo tuyệt không đồng tình, ngược lại còn cười ha ha, ngữ điệu châm chọc."Người này xấu như vậy, ngươi còn nhớ mãi không quên, đầu ngươi có bệnh nha, lại vẫn nói muốn hắn mang ngươi cùng đi, ta a, có chết cũng không cùng loại phế vật này đi."
A Lang ngay thẳng, không biết phải để cho người ta chút mặt mũi, vèo một tiếng bật cười.
Mặt Tĩnh Bình quận vương phúc chốc biến thành đỏ bừng, hắn phẫn nộ một cước đá ngã cái bàn, một cái chân khác đạp nát ngọc bội, gầm rú một đường hướng Quận vương phủ quay về.
Thanh âm kia cực chói tai, ngữ điệu phẫn nộ, vẻ mặt kích động, thật giống người điên.
Cao Minh khóc ròng nói: “Ta là gọi ngươi tới cứu chủ tử nhà ta, không phải gọi ngươi đến ép người tử. Quốc sư, ngươi thật quá đáng."
“Ta làm gì quá đáng, rõ ràng chính chủ tử ngươi… chủ tử ngươi là một tên ngốc, trách không được ngươi cũng như vậy, lại cho rằng ta cùng A Lang… Ha ha ha —— ta hiểu rồi, chủ tớ ngu ngốc, thì ra là thế, ai, chủ tử ánh mắt kém, trách không được nô tài cũng tệ như thế, ha, rốt cuộc tảng đá trong lòng ta đã lấy xuống."
Cao Minh tức giận đến dậm chân, kêu tên chủ tử một đường chạy theo.
Nguyệt Quý nhìn hắn đắc chí, vỗ tay táng thưởng, mỉm cười hỏi: “Nếu Thành Nguyên còn sống, vậy rốt cuộc là ai kêu oan?"
A? Cái này là hỏi ngược Ma Ngạo, hắn chớp chớp mắt.
A Lang lúc này cũng nhớ tới nguyên nhân mà tổng quản Tĩnh Bình quận vương phủ tìm tới cửa.
Hiện tại đã chứng minh oan hồn kia không phải là Thành Nguyên đang sinh hoạt phóng đãng ở kỹ viện, vậy ——
Đến tột cùng là ai?
Lại nói, Tĩnh Bình quận vương vừa về tới Quận vương phủ, không chỉ vừa hét vừa rống, còn cơ hồ đem phòng của mình phá hủy, đến nửa đêm, nghe được thanh âm thê lương kêu oan, càng tức giận đến thiếu chút nữa nghẹn khí.
Nếu không phải thanh âm này làm hắn hiểu lầm, gợi lên tâm sự của hắn, hắn sao lại có thể nhìn thấy Thành Nguyên xấu xí ghê tởm kia, ký ức mối tình đầu tốt đẹp, nhưng đúng là đối phương lừa tài lừa sắc, hắn như thế nào có thể ngu xuẩn đến thế, ở trong mắt tên Thành Nguyên mập mạp đánh khinh kia, trở thành một con đại dê béo.
Hắn cầm lợi kiếm vọt tới chỗ phát ra âm thanh ma quái, rống giận, “Đi ra cho ta, chẳng cần biết ngươi là quỷ thật hay quỷ giải, tóm lại đi ra cho ta!"
Chuyện ma quái kêu oan là ở táo phòng (nhà bếp), Tĩnh Bình quận vương từ trước đến nay đối với hạ nhân đều nhân từ, chưa bao giờ vô cớ đánh chửi, ngay cả táo phòng đều là tỳ nữ xuất nhập, cũng không nghe qua có ai tự sát.
Nhưng từ khi nữ nhi xuất giá, mang theo đại bộ phận nữ tỳ trẻ tuổi làm của hồi môn, tiếng kêu oan bắt đầu xuất hiện hàng đêm, làm một số nữ hầu già sợ tới mức phát bệnh, chính là từ chức, đến cuối cùng cả tòa quận vương phủ đều trống rỗng, ngay cả một tỳ nữ đều nhìn không thấy.
“Đáng giận, ngươi đi ra cho ta! Đi ra!"
“Oan nha! Oan nha, ta —— thật thê thảm oa!"
Thanh âm kỳ ảo quanh quẩn, giọng điệu thê lương, chấn động tâm thần, nhưng lại không thấy người, làm Tĩnh Bình quận vương tức đến đấm ngực dậm chân.
Mà hắn sau khi hồi phủ cũng không tìm chết, vốn là tâm bệnh gây chuyện, hắn phẫn nộ đến muốn đạp nát phòng, hơn nữa lớn tiếng chửi bậy, mà hao tổn chính là cái gì?
Là thể lực cùng tinh lực nha!
Cho nên cơm trưa hắn ăn nhiều một chén, cơm tối ăn thêm hai chén, tuy rằng cả ngày trừng mắt tức giận, nhưng là cái tâm chờ chết đã không còn, nhớ lại lúc trước muốn chết đúng là một chuyện đáng chê cười nhất, chiếu theo lời chăm chọc của Quốc sư kia nói, hắn chính là ——
Ô, hắn thật là một tên ngu ngốc nha!
Vì một tên lừa tài lừa sắc, sầu khổ hơn mười năm, mà quan trọng nhất là, cái tên đó hiện tại thật xấu, xấu đến hắn đều muốn ói.
Chỉ cần nhớ tới năm đó mình nhút nhát xấu hổ, mỗi ngày đều ngượng ngùng mong gặp tình lang, đối chiếu lại tên xấu xí ham tài háo sắc kia, hắn cảm thấy chính mình đã chịu một mất mát lớn.
Cao Minh vốn đang giận Ma Ngạo nói chuyện khó nghe, không ngờ chủ tử nhà mình lại bị kích thích, cơm ăn nhiều mấy bát, sinh long hoạt hổ phát tiết tức giận, khí sắc cũng bởi vậy mà tốt lên rất nhiều. Quốc sư thật sự là dụng tâm lương khổ nha, chắc chắn muốn làm chủ tử tỉnh lại, mới cố ý nói kích ngài, đúng vậy, ngay cả thiếu niên mặt vàng bên cạnh hắn cũng nói như thế ——
“Bi thương làm con người mất đi ý chí, một lòng muốn chết, nhưng bi phẫn sẽ khiến con người càng muốn sống xót."
Ai, Quốc sư thật sự là đại từ đại bi, ngay cả người bên cạnh nói chuyện cũng triết lý như vậy, làm cho lệ lão của hắn văng tứ tung.
Cách hai ngày Cao Minh đến quốc sư phủ xin chịu tội.
Ma Ngạo không dằn nổi gấp gáp hỏi hắn, “Vậy rốt cuộc là ai kêu oan?"
Cao Minh vẻ mặt kinh ngạc. Này… Hắn nếu biết, còn cần hao tổn hết tâm lực cầu Quốc sư cứu sao?
Cho nên hắn đem thời gian và nơi phát ra thanh âm kêu oan lặp lại một lần, hơn nữa cam đoan rằng, mình làm người hầu ở Quận vương phủ ba mươi năm, chưa bao giờ phát sinh chuyện chủ tử đánh nô bộc hay tỳ nữ.
Cái này Ma Ngạo cũng mờ mịt, ngược lại Nguyệt Quý đầu tiên ngẩn ra sau đó bật cười.
“Trong Quận vương phủ có phải không có tỳ nữ? Bằng không cũng chỉ là những vú già?"
Cao Minh gật đầu, “Dạ đúng, mấy tỳ nữ trẻ tuổi đều là cùng tiểu thư từ nhỏ lớn lên, có tình cảm sâu đậm, Quận vương lại không cưới thiếp, không thu nhị phòng, cho nên tất cả tỳ nữ đều theo tiểu thư gả đi."
“Ngươi quay về Quận vương phủ mang một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, mời nàng ở phòng bếp tắm rửa, đêm nay sẽ không có thanh âm kêu oan."
“Gì?" Cao Minh nghĩ là mình nghe lầm.
“Tắm rửa?" A Lang nghe được cô nương tắm rửa, dù sao tuổi còn nhỏ, liền đỏ mặt.
“Cái quỷ gì vậy?" Câu cuối cùng là Ma Ngạo trừng mắt hỏi.
Mọi người đoán xem là ai kêu oan nha: (không tính mấy bạn đã đọc bản QT)Ma quỷYêu quáiThần tiênCon người
Tác giả :
Lăng Báo Tư