Quốc Sắc Sinh Kiêu
Chương 8: Mang huyết giáp, bài vô danh

Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 8: Mang huyết giáp, bài vô danh

Lúc Sở Hoan trở lại boong thuyền, đầu thuyền đã kín người, hành khách trong khoang thuyền đều đã bị đuổi chạy tới đầu thuyền, chen chúc ở boong tàu trung ương đầu thuyền, hơn mười tên thổ phỉ tay cầm đại đao vây quanh bốn phía, đầu thuyền lúc này lạnh ngắt như tờ.Tiến đến trên thuyền, hai gã thổ phỉ lập tức lấy dây thừng trói Sở Hoan, đẩy vào trong đám người, chỉ là cái bọc màu xám Sở Hoan giữ trong tay lại bị một gã thổ phỉ đoạt mất.Sở Hoan đi về phía đám người, liếc mắt một cái liền thấy chủ tớ ba người Tô Lâm Lang, ngoại trừ sau khi thoáng nhìn thấy ở con đường trước khi lên thuyền, đây là lần đầu tiên Sở Hoan nhìn thấy Tô Lâm Lang ở trên thuyền.Nha hoàn đứng bên cạnh Tô Lâm Lang, hai má thanh tú đã trắng bệch, lão già tự xưng là “Lão Tô" cũng đứng bên cạnh Tô Lâm Lang, còn Tô Lam Lang trên đầu vẫn đội một cái mũ rộng vành, rủ xuống một tấm lụa đen che lấy khuôn mặt nàng như trước, không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nhưng dáng người thướt tha nở nang của nàng lẫn trong đám người lại như hạc giữa bầy gà, dễ thấy khác thường.Sở Hoan đảo ánh mắt qua đám người, thấy Tiết Lão Lục và người liên quan vừa rồi rơi xuống nước cũng đều nằm ở boong tàu, đều bị trói lại, có mấy người loang lổ vết máu trên người, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống hay chết. Bên cạnh đám người kia, Sở Hoan nhìn thấy Vệ Thiên Thanh hai tay bị trói sau lưng, một cây đại đao gác ở trên cổ. Thần sắc Vệ Thiên Thanh hung hăng khác thường. Khi Sở Hoan nhìn về phía gã, ánh mắt Vệ Thiên Thanh cũng đang hướng về phía Sở Hoan, bốn mắt nhìn nhau, Vệ Thiên Thanh khẽ gật đầu, tuy rằng thần sắc nghiêm trọng nhưng trong ánh mắt lại có vẻ tán đồng.Nữ trùm thổ phỉ từ mạn thuyền nhảy lên boong tàu, xé một mảnh vải không rõ từ chỗ nào trên người, che kín mặt. Sau khi lên thuyền, nhìn thấy Sở Hoan bị thuộc hạ trói lại, bèn cười lạnh một tiếng, thoáng nhìn cái túi cướp được của Sở Hoan trong tay tên thổ phỉ, tiến đến lạnh lùng nói:- Mở ra!Nàng lúc này đã khẳng định lai lịch của Sở Hoan không đơn giản, vừa rồi trên sông bị thiệt hại nặng, liền muốn nhìn xem bên trong túi rốt cuộc là cái gì.Đám thổ phỉ ngồi xổm xuống, đặt cái túi trên boong tàu, vô cùng lanh lẹ mở ra.Người đeo mặt nạ cũng đi tới, không ít người đều nhìn về phía cái túi, chỉ thấy đập vào mắt là một mảng màu nâu đen, đám thổ phỉ thò tay vaò bên trong cầm lên, một tiếng “ Rắc....!", mở ra lại là một bộ áo giáp hỏng, nhìn cũng biết là bộ áo giáp trên thân binh sĩ, nhưng bộ áo giáp này đã giập vỡ hết, nhiều chỗ bị phá thủng, hơn nữa trên bề mặt đầy vết máu, vết máu sớm đã biến thành màu đen.Đôi mắt nữ trùm thổ phỉ lộ vẻ ngạc nhiên, đương nhiên không thể ngờ trong túi lại là một bộ áo giáp dính máu, nhìn thấy trong túi dường như còn một đồ vật khác, xoay người tự mình cầm đồ vật trong tay, lại là một tấm bài gỗ, dưới ánh trăng nhìn kỹ, lại là một tấm linh vị tế điện người chết.Trong mắt nữ trùm thổ phỉ tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn hai bên linh bài, không có lấy một chữ, cũng không biết để tế điện ai.Trên mặt Sở Hoan không biểu lộ gì, lạnh lùng nhìn nữ trùm thổ phỉ, hai tay bị trói sau lưng chậm rãi nắm thành nắm đấm, đôi mắt đó lần đầu tiên lộ vẻ hàn ý đáng sợ.Người đeo mặt nạ bên cạnh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, chỉ có điều nhìn thấy bộ xiêm y ướt sũng dán sát thân hình nữ trùm thổ phỉ, lộ rõ những đường nét lồi lõm phập phồng trên thân hình xinh đẹp, đặc biệt là khuôn ngực đẫy đà buộc ngực bởi vì buộc ngực bị xé, cũng ngạo nghễ mà ưỡn thẳng lên, y phục ướt sũng dán vào, tuy rằng nhìn không thấy canh xuân mềm mại tuyết trắng bên trong, nhưng bộ ngực giống như hai ngọn núi lại rất rõ ràng, quả nhiên là ba đào tựa núi non, người này đeo mặt nạ không thấy rõ vẻ mặt, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy ngọn lửa nóng cháy, hơi tới gần, nhẹ giọng hỏi:- Cô không sao chứ?Nữ trùm thổ phỉ cũng không để ý đến gã, chỉ đi đến trước mặt Sở Hoan, kề dao vào cổ họng Sở Hoan, tay kia thì nâng lên, nhìn tấm linh bài vô danh, lạnh lùng nói:- Những thứ này là gì? Ngươi là lính sao?Sở Hoan thản nhiên đáp:- Không phải!- Bộ giáp này chẳng lẽ không phải của ngươi?Nữ trùm thổ phỉ chậm rãi thu dao:- Linh bài này là của ai?Vẻ mặt Sở Hoan trở nên cổ quái, nhíu mày, giọng trầm ngâm, mới thản nhiên nói:- Đây là chiến giáp của huynh đệ ta, hắn chết trận, ta không thể mang di thể hắn về, chỉ có thể mang chiến giáp gã mặc khi còn sống về hồi hương an táng!Hắn nhìn linh bài vô danh trong tay nữ trùm thổ phỉ, vẻ mặt vô cùng ảm đạm, thanh âm cũng không được bình tĩnh:- Nơi hắn chết, núi cao đường xa, lại xa nhà, ta lo hắn không tìm thấy đường về nhà, đem linh bài đeo lên người hắn, hắn ...sẽ không lạc đường!Trong mắt nữ trùm thổ phỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, Vệ Thiên Thanh nghe thấy lời Sở Hoan nói, sắc mặt cũng trở nên sợ hãi.- Vì sao chết trận?Nữ trùm thổ phỉ lại truy vấn:- Có phải là ức hiếp dân chúng nên bị giết? Tay sai của triều đình, vốn dĩ không làm được chuyện gì tốt!Trên mặt Sở Hoan chợt hiện lên vẻ lành lạnh, nắm chặt hai tay bị trói, gân xanh nổi lên, cay nghiệt nói không lên lời:- Câm mồm! Ngươi dám vu oan một lần nữa, chắc chắn sẽ chết!Hắn đột nhiên quát to, khiến mọi người trong mũi tàu giật mình kinh hãi, lúc này bọn đám thổ phỉ là dao thớt, còn Sở Hoan là thịt cá, tại thời điểm này, hắn dám quát nữ trùm thổ phỉ như vậy, mọi người đều cảm thấy Sở Hoan thật sự rất liều lĩnh, lúc này nếu chọc giận bọn thổ phỉ, chỉ cần chúng giơ đao lên, chỉ sợ Sở Hoan sẽ đầu lìa khỏi cổ.Trong mắt Vệ Thiên Thanh hiện ra vẻ dị thường, dường như không thể ngờ Sở Hoan đột nhiên lại gan dạ như vậy, còn Tô Lâm Lang giống như hoa thủy tiên đứng lẫn trong đám người cũng khẽ quay đầu lại, đôi mắt dưới tấm lụa mỏng màu đen nhìn về phía Sở Hoan....Sở Hoan quát chói tai, nhưng trong mắt nữ trùm thổ phỉ lại không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại trong mắt người đeo mặt nạ lập tức hiện ra vẻ giận dữ, hét lên:- Người đâu, chém tên tiểu tử này cho ta. Để xem con dao này cứng hơn hay xương cốt hắn cứng hơn!Gã thổ phỉ bên cạnh liền giương đao lên chém, lúc này những hành khách lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám quay lại nhìn, chợt nghe thấy nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng nói:- Dừng tay!Tên thổ phỉ đó không dám chém tiếp, từ từ buông tay.Người đeo mặt nạ vội hỏi:- Tiểu tử này miệng nói hươu nói vượn, không phải thứ tốt đẹp gì, lưu lại hắn là mối họa, nên sớm trừ khử hắn.Nữ trùm thổ phỉ cười lạnh lùng nói:- Nên nghe lệnh ngươi hay nghe lệnh ta?Người đeo mặt nạ nghe vậy, không dám nói lời nào, oán hận nhìn Sở Hoan.- Ngươi chuẩn bị đưa hết những người này đi sao?Nữ trùm thổ phỉ đảo mắt qua đám người bị bao vây, trên mặt Phan chủ thuyền và đám người chèo thuyền, có hơn ba mươi người, đông nghịt ở đầu thuyền.Người đeo mặt nạ cười ha hả nói:- Đương nhiên không phải.Đưa tay lên chỉ liền sáu bảy người:- Các ngươi đứng dậy!Tô Lâm Lang cũng nằm trong số những người bị chỉ.Những người hắn chỉ đều mặc trang phục áo hoa gấm, vừa nhìn có thể thấy là hạng người giàu có, những người tùy tùng đều không bị chỉ đến.Mọi người nhất thời không dám động đậy, một tên thổ phỉ lớn tiếng quát:- Những ai bị chỉ đứng sang một bên, nếu ai muốn giở trò, lão tử sẽ một tay chém đầu hắn!Mọi người không dám phản kháng, đã có mấy người vội vàng đứng sang một bên, Tô Lâm Lang cũng rời bước đi, nha hoàn kia vội vàng kéo cánh tay nàng, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, run run nói:- Tiểu thư...!Tô Lâm Lang nâng tay vỗ nhẹ mu bàn tay nha hoàn, tuy rằng không thấy rõ gương mặt của nàng, nhưng tư thế tao nhã, dường như cũng không sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên, chỉ thấp giọng nói:- Chiếu cố tốt Tô bá!Giọng nàng vô cùng mềm mại, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lùng.“Lão Tô" há miệng, dường như muốn nói gì, nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, lão chẳng qua là một ông lão 50 tuổi, có năng lực làm gì? Hơn nữa cho dù ồn ào với đám tội phạm này, cũng không có tác dụng gì, chỉ sợ còn gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tô Lâm Lang nhẹ nhàng đi qua một bên.Người đeo mặt nạ phất tay nói:- Đưa bọn họ về thuyền đi, đều buộc chặt lại cho ta... Ha ha, nhưng người này không phải là người, đó là bạc trắng bóng.Đám thổ phỉ đều cười rộ lên, sớm có người tiến lên chèo thuyền tam bản giữa hai thuyền, lập tức đưa Tô Lâm Lang bảy người lên thuyền phỉ, mà người đeo mặt nạ theo sau bên người Vệ Thiên Thanh, liếc nhìn mỹ phụ hoa dung thất sắc vẻ mặt trắng bệch một cái, ánh mắt đảo qua bộ ngực của mỹ phụ kia, cười lạnh nói:- Vệ Thiên Thanh, lần này liền chiếu cố vị đại nhân kia của người theo chúng ta một chết, nếu may mắn, có lẽ các ngươi còn cơ hội sống sót!Gã vung tay lên, sai người đẩy Vệ Thiên Thanh và mỹ phụ lên thuyền phỉ, Nhị Hổ và Hắc Tử nằm hôn mê trên mặt đất lại không hỏi đến.Một gã thổ phỉ bên cạnh ghé sát lại hỏi:- Những người này làm sao bây giờ?Người đeo mặt nạ ghé sát lại phân phó hai câu, người nọ lập tức tìm một thùng gỗ tới, múc một thùng nước từ dưới sông, lập tức mang tới đây, lại sai một tên thổ phỉ mang cái muôi đến, quấy quấy trong thùng nước, lúc này mới múc một muôi nước, đi đến bên người một hành khách, đưa cái muôi gỗ qua, thô bạo nói:- Uống một ngụm!Người nọ nơm nớp lo sợ, nhận cái muôi gỗ, nhìn nước sống đục ngầu bên trong, vẻ mặt đau khổ nói:- Đại vương, giờ... vì sao phải uống nước sông?Giọng gã còn chưa dứt, lập tức có một tên thổ phỉ đặt đại đao lên cổ gã, lạnh giọng nói:- Nói nhiều như vậy làm gì, muốn uống nước sông hay là muốn rơi đâu, cho ngươi chọn một loại!Người nọ không có biện pháp, chỉ có thể uống một ngụm nước sông trong muôi gỗ, liền trả lại cho thổ phỉ, gã thổ phỉ kia bĩu môi, nói:- Truyền xuống, mỗi người đều phải uống một ngụm, không muốn uống nước sông, chỉ cần để lại đầu là được rồi!Mọi người bất đắc dĩ, ngoại trừ tay chân bị trói chặt đều uống rồi, tiếp theo vài tên thổ phỉ lại cầm muôi gỗ tưới vào miệng vài tên chèo thuyền bị buộc chặt, cuối cùng tới trước mặt Sở Hoan, cũng muốn đổ vào trong miệng Sở Hoan, lại nghe nữ trùm thổ phỉ kia nói:- Không cần cho hắn uống, mang hắn theo cùng!Người đeo mặt nạ vội hỏi:- Người này không có tác dụng gì, hoặc là giết, hoặc là bỏ lại, vì sao còn muốn mang hắn đi? Cũng đừng để nhiều hơn một phiền toái!Nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng liếc gã, đi thẳng qua thuyền phỉ, chỉ lạnh lùng nói:- Mang đi!Nàng lên boong tàu, lại quay đầu thản nhiên nói:- Cả chiếc bao hắn mang theo, đều mang đi!Rồi trở về trên thuyền phỉ.Hai gã thổ phỉ tiến lên đẩy Sở Hoan lên thuyền phỉ, Sở Hoan vừa mới tới đầu thuyền phỉ, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng “bịch bịch", hắn quay đầu lại, chỉ thấy đám hành khách uống nước sông không ngờ ngã quỵ xuống boong tàu.Sắc mặt Sở Hoan lạnh lẽo, lạnh lùng nói:- Trong nước có độc?Một gã thổ phỉ hung hăng đẩy hắn, nói:- Chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, bọn họ nghe lời, tự nhiên không giết họ. Chẳng qua chúng ta cũng không muốn bọn họ thông báo tin tức nhanh như vậy, bỏ mông hãn dược vào trong nước, không đến giữa trưa ngày mai, không ai tỉnh lại được!Gã lập tức cười lên ha ha, rất là đắc ý.
Tác giả : Sa Mạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại