Quốc Sắc Sinh Kiêu
Chương 1493: Lang binh thất lạc
Trong lúc nhất thời, Chu Lăng Nhạc không nhớ ra được nên ngạc nhiên hỏi:
- Lão già điên...?
Đang nói y chợt im lặng, cau mày, giống như nhớ ra điều gì đó:
- Ngươi nói lão già điên trở về từ biên giới phía tây kia?
- Ty chức còn nhớ rõ, đó là chuyện của sáu năm về trước.
Cổ Định Thọ thấp giọng nói:
- Lão ta từ biên giới phía tây trở về, khi vừa từ trên núi xuống đã bị binh sĩ phát hiện và bắt giữ.
Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:
- Bản đốc cũng nhớ, người này nói toàn điều bậy bạ điên cuồng. Có điều nhiều năm về trước, có rất ít người trở về từ biên giới phía tây. Bản đốc nghe nói thế nên mới cảm thấy hiếu kỳ, phái người mang lão ta tới, hỏi thăm sự tình. Nào ngờ lão ăn nói bậy bạ, hiển nhiên là một kẻ điên khùng... Tại sao đột nhiên ngươi lại nghĩ tới người này?
- Chu đốc, ngài còn nhớ lúc ấy lão già điên kia nói gì không?
Cổ Đình Thọ càng hạ giọng nói:
- Thời điển Chu đốc triệu kiến người này, ty chức đang ở bên cạnh ngài. Hiện giờ ty chức vẫn còn nhớ một chút lời nói điên cuồng kia.
Chu Lăng Nhạc hơi trầm ngâm, một lát sau mới nói:
- Đơn giản là một ít chuyện mê sảng. Lão nói cái gì thiên binh thiên tướng rồi thành Liên Hoa. Thời gian đã lâu nên bản đốc không nhớ rõ nữa.
Dừng một chút, Chu Lăng Nhạc nói tiếp:
- A, bản đốc còn nhớ, về sau bản đốc giao lão cho ngươi xử lý. Sau đó lão ta ra sao?
- Ty chức nhốt lão vào trong ngục, cho ăn uống đầy đủ.
Cổ Đình Thọ nói khẽ:
- Vì lời nói của lão kỳ quặc nên ty chức cảm thấy hiếu kỳ, bởi vậy đã thẩm vấn nhiều lần. Có điều người này đầu óc đã hồ đồ, nhưng qua lời nói, ty chức cho rằng không phải hoàn toàn là nói xằng bậy. Lão lặp đi lặp lại chết rất nhiều người, còn nói khắp nơi đều là thiên binh thiên tướng. Quan trọng nhất, trong miệng lão già điên đó một mực nhắc tới một địa phương trọng yếu là thành Liên Hoa.
- Thành Liên Hoa?
Chu Lăng Nhạc dường như có điều suy nghĩ.
- Địa phương này lão một mực nhắc đi nhắc lại, có lẽ ở phía tây Thiên Sơn thực sự có địa danh như vậy. Lúc ấy bản đốc cũng không có nhiều hứng thú với chuyện này nên không hỏi, chỉ nghĩ đây là lời nói điên cuồng của lão. Đình Thọ, từ trong miệng lão, rút cuộc ngươi có thể hỏi ra thành Liên Hoa là địa phương nào không?
- Ty chức quả thực cũng muốn hỏi lão tình hình cụ thể và chi tiết, nhưng đáng tiếc lão gia đó điên thật rồi. Ty chức không có cách gì để hỏi thêm từ một kẻ điên.
Cổ Đình Thọ chậm rãi nói:
- Có điều từ trên người lão, ty chức phát hiện một chút manh mối.
Chu Lăng Nhạc còn đang muốn hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Nơi này không nên ở lâu, gần đây có nơi nào hẻo lánh, chúng ta tạm thời qua đó ẩn thân?
Trong lòng Cổ Đình Thọ biết rõ Chu Lăng Nhạc lo lắng con đường này sẽ có binh lính Tây Quan qua lại. Nơi này là vùng đất giao giữa Thiên Sơn và Thiên Quan, Sở Hoan muốn không chế Thiên Sơn, sợ rằng sẽ tiếp tục tăng cường binh sĩ tiến vào Thiên Sơn. Ngoài ra không loại trừ khả năng có binh mã Thiên Sơn rút về qua nơi này bất kỳ lúc nào. Cũng may Cổ Đình Thọ đã thăm dò nhiều ngày, hết sức quen thuộc địa hình nơi này, bởi vậy gã nhanh chóng hạ lệnh trói Cam Ngọc Kiều lại, sau đó đưa mọi người tới ẩn nấp trong một chiến hào. Bên trong và phía trên chiến hào được bao phủ đầy cỏ xanh, nhìn qua có vẻ rất tự nhiên, nếu không chú ý quan sát, rất khó để phát hiện được nơi này.
Gã hạ lệnh bịt mắt và miệng Cam Ngọc Kiều, ném nàng qua một bên rồi sai người trông coi. Những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ. Cổ Đình Thọ cùng mấy tên thuộc hạ Sừ Gian đường lấy lương khô bên người ra dâng lên Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc hạ lệnh cho bọn họ phân chia đồ ăn cho bọn Hoàng Trụ. Đám thuộc hạ Sừ Gian đường hiển nhiên không để đám người Hoàng Trụ trong mắt, chỉ tùy ý ném qua một chút đồ ăn. Bọn người Hoàng Trụ mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Ăn xong lương khô, lúc này Chu Lăng Nhạc mới hỏi:
- Đình Thọ, ngươi nói từ trên người lão già điên phát hiện đầu mối gì?
- Chu đốc, lão già điên kia chỉ có một mình, vậy mà vượt qua Thiên Sơn tới được cảnh nội. Hơn nữa tướng mạo và ngôn ngữ của lão lại là người Trung Nguyên chúng ta.
Cổ Đình Thọ nói khẽ:
- Nếu lão là người Trung Nguyên, tại sao lại trở về từ biên giới phía tây? Lão từ Trung Nguyên đi tới phía tây từ khi nào, lúc đầu chỉ có một mình lão rời đi hay có một đám người đi cùng?
- Nếu chỉ có một mình, chắc chắn là không thể.
Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói:
- Không ai dám một mình vượt qua Thiên Sơn để về phía tây, đó là tự tìm đường chết.
Y nhíu mày, dường như có điều suy nghĩ.
Cổ Đình Thọ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Thế nên ty chức cảm thấy người này đương nhiên đi cùng một đám người về phía tây, có điều chỉ có một mình lão còn sống trở về. Ty chức cũng muốn hỏi dò xem lúc tiến về phía tây, ban đầu có bao nhiêu người, vì sao phải vượt qua sa mạc bên kia Thiên Sơn, những đồng bọn của lão giờ ở nơi nào?
Chu Lăng Nhạc chăm chú nhìn Cổ Đình Thọ, thấp giọng hỏi:
- Đình Thọ, chẳng lẽ đã biết rõ chân tướng?
Cổ Đình Thọ suy nghĩ một chút mới nói khẽ:
- Ty chức cũng không dám hoàn toàn xác định, nhưng đúng là có một chút phát hiện. Ty chức còn nhớ, trên người lão già điên kia có ba vết đao chém đã thành sẹo. Ty chức đã gọi đại phu tới xem xét, theo lời đại phu, ba vết đao chém kia, vết chém gần đây nhất cũng đã từ mười lăm năm trở lên. Chúng ta phát hiện lão già điên sáu năm trước, dựa theo thời điểm hiện tại tính toán thì đó là vết sẹo vào hai mươi năm trước.
Chu Lăng Nhạc vuốt chòm râu, như chìm vào suy nghĩ:
- Ngươi nói lão già điên kia từng chịu tổn thương sao?
- Quan trọng nhất, ba vết chém kia, có một chỗ ở cánh tay, nhìn dấu vết có thể đoán là do bị đao chém mất một khối da thịt. Tuy nhiên quan sát miệng vết thương lại phát hiện một chút manh mối...
Cổ Đình Thọ nói:
- Bốn phía miệng vết thương còn sót lại một ít hình xăm. Nếu ty chức đoán không lầm, trên cánh tay của lão già điên vốn có một hình xăm hoàn chỉnh. Vì da thịt bị chặt đi nên hình xăm cũng biến mất, nhưng bên ngoài vết sẹo vẫn còn lưu lại một chút dấu vết. Lúc ấy ty chức đi tìm nghệ nhân am hiểu về hình xăm, qua kết luận của gã, trên cánh tay lão già điên kia chắc hẳn xăm hình đầu sói.
- Hình xăm đầu sói?
Chu Lăng Nhạc khẽ giật mình, dường như nghĩ tới điều gì đó, cau mày nói:
- Ý ngươi nói là...?
- Kỳ thực kẻ có hình xăm trên người, số lượng không phải là ít. Đầu gấu đường phố, tráng sĩ giang hồ, không ít người thích xăm lên thân thể.
Vẻ mặt Cổ Đình Thọ bắt đầu trở nên nghiêm trọng:
- Nhưng ở đầu vai có hình xăm đầu sói, hơn nữa còn là chuyện của hai mươi năm về trước. Chu đốc, người có thể nghĩ tới cái gì?
Đồng tử Chu Lăng Nhạc hiện ra vẻ kinh dị, phun ra hai chữ:
- Lang binh.
- Đúng vậy, ty chức cũng nghĩ tới Lang binh.
Cổ Đình Thọ nghiêm nghị nói:
- Năm đó phát hiện chuyện này, ty chức vốn định bẩm báo Chu đốc. Nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn xác thực, hơn nữa lúc ấy ngài mới lên đường vào kinh, ty chức muốn điều tra rõ ràng rồi mới bẩm báo. Có điều khi Chu đốc trở về từ kinh thành, lão già điên kia đã chết. Hơn nữa lúc ấy ngài cũng không quá quan tâm tới chuyện này, nên ty chức không bẩm báo lại nhiều nữa.
- Lang binh...!
Ánh mắt Chu Lăng Nhạc bắt đầu trở nên thâm trầm:
- Đình Thọ, ngươi nói lão già điên kia thật sự là một trong ba nghìn Lang binh năm đó sao?
Đôi mắt của y toát lên vẻ thâm trầm, nhưng sau bên trong còn ẩn chứa một chút vẻ kinh dị, hiển nhiên lão kiêng kỵ ba nghìn Lang binh này.
Cổ Đình Thọ lắc đầu:
- Ty chức không dám khẳng định, nhưng đây rất có thể là sự thực. Chu đốc, năm đó ba nghìn Lang binh đi về phía tây, số người trở về không còn nổi một phần mười, dường như tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói. Khi đó đến cùng xảy ra chuyện gì, không có ai biết. Nhiều năm như vậy, lão già điên đột nhiên trở về, hơn nữa qua những lời lão lẩm bẩm, ty chức suy đoán, ba nghìn Lang binh năm đó nhất định đã đến thành Liên Hoa, tuy nhiên cái chết của bọn họ có rất nhiều điều kỳ quặc.
- Đúng vậy.
Chu Lăng Nhạc khẽ gật đầu:
- Chuyện ba nghìn La binh tây tiến, tới bây giờ vẫn còn là bí mật.
Y hơi trầm ngâm hỏi:
- Đình Thọ, tại sao lại nói tới chuyện này. Sự tình có gì liên quan tới việc chúng ta đi về phía tây sao?
- Chu đốc, ngài suy nghĩ cẩn thận xem, ba nghìn Lang binh mười người đi trở về được một, thế nhưng lúc ấy bọn họ là binh đoàn cường đại nhất lại gặp phải kết cục như vậy. Ty chức thầm nghĩ lão già điên một mực nhắc đi nhắc lại thành Liên Hoa. Như vậy thảm kịch kia liệu có phải xảy ra tại thành Liên Hoa hay không?
Cổ Đình Thọ nói:
- Nếu đúng như vậy, thành Liên Hoa nhất định có một thế lực cường đại, hơn nữa bọn chúng căm thù Lang binh tới tận xương tủy. Tuy rằng chúng ta không biết về vùng đất phía tây, nhưng nếu quả thực có một thế lực cường đại như vậy, tại sao chúng ta không tới đó tìm?
Chu Lăng Nhạc tỏ vẻ đã hiểu, nói:
- Ngươi nói chúng ta sẽ đi tìm thành Liên Hoa? Nếu quả thực nơi này có tồn tại thì có thể mượn binh từ đó sao?
Cổ Đình Thọ gật đầu nói:
- Ty chức đúng là có ý này. Hiện giờ chúng ta cũng không có sự lựa chọn nào khác. Phía đông không vào được quan nội, phía nam không tới được Tây Lương, hiện giờ càng không thể lưu lại Tây Bắc này, chỉ có thể đi về phía tây mà thôi. Có thể phía tây không có cái gì, nhưng vạn nhất Liên Hoa thành có tồn tại, chúng ta có thể lợi dụng hay không?
Chu Lăng Nhạc nheo mắt suy nghĩ, trong lúc nhất thời im lặng không nói.
- Nếu như Chu đốc quyết định mạo hiểm thử một lần, chúng ta có thể mang theo Cam Ngọc Kiều, thừa dịp Sở Hoan còn chưa hoàn toàn nắm giữ Thiên Sơn đạo, đi tới chân núi Thiên Sơn.
Cổ Đình Thọ nói:
- Chờ tới lúc qua biên giới, đại khái ngài có thể lợi dụng Cam Ngọc Kiều yêu cầu đổi con tin, thậm chí có thể qua đó yêu cầu những vật tư khác. Chỉ cần vượt qua Thiên Sơn, tiến vào đại sa mạc, nếu Sở Hoan đồng ý yêu cầu, chúng ta có thể có đủ điều kiện xuyên qua sa mạc, đi tìm thành Liên Hoa...
Chu Lăng Nhạc cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ. Dù sao tất cả mọi chuyện đều là suy đoán từ lời nói của lão già điên kia, không ai xác định được thành Liên Hoa có tồn tại hay không, lão già điên có phải là một trong đám Lang binh thất lạc năm đó hay không. Chu Lăng Nhạc là người sinh trưởng ở Thiên Sơn đạo, đương nhiên biết rõ phía tây Thiên Sơn là cái gì. Sa mạc mênh mông bát ngát, cho dù leo lên đỉnh Thiên Sơn nhìn hết tầm mắt cũng không thấy bất cứ dấu hiệu sự sống nào. Nếu như đi về phía tây, chỉ sợ còn chưa tới được thành Liên Hoa thì đã vùi thân sâu trong sa mạc. Cho dù có thực sự tìm được thành Liên Hoa, liệu có thể mượn thế lực ở nơi đó để đông sơn tái khởi hay không?
Tên như ý nghĩa, thành Liên Hoa trong miệng lão già điên hiển nhiên chỉ là một tòa thành trì bên kia biên quan phía tây. Một tòa thành trì liệu có thể mạnh tới cỡ nào? Ba đạo Tây Bắc có mấy chục đạo thành trì lớn nhỏ. Hiện giờ, Sở Hoan đã nắm ba đạo Tây Bắc trong tay, tạm chưa nói tới việc căn bản không thể xác định có thể mượn được sự trợ giúp của thành Liên Hoa hay không, cho dù thực sự đạt được thì với lực lượng của một tòa thành trì, có thể là địch thủ của ba đạo Tây Bắc được sao?
Y biết rõ đây chỉ là đề nghị của Cổ Định Thọ khi rơi vào bước đường cùng. Nhưng Chu Lăng Nhạc thực sự thừa nhận, hiện giờ Thiên Sơn đạo đã bị Sở Hoan chiếm giữ. Nhìn khắp bốn phía, cũng chỉ còn cách rời xa Tây Bắc lưu lạc bên ngoài mới mong tìm được đường sống.
- Lão già điên...?
Đang nói y chợt im lặng, cau mày, giống như nhớ ra điều gì đó:
- Ngươi nói lão già điên trở về từ biên giới phía tây kia?
- Ty chức còn nhớ rõ, đó là chuyện của sáu năm về trước.
Cổ Định Thọ thấp giọng nói:
- Lão ta từ biên giới phía tây trở về, khi vừa từ trên núi xuống đã bị binh sĩ phát hiện và bắt giữ.
Chu Lăng Nhạc gật đầu nói:
- Bản đốc cũng nhớ, người này nói toàn điều bậy bạ điên cuồng. Có điều nhiều năm về trước, có rất ít người trở về từ biên giới phía tây. Bản đốc nghe nói thế nên mới cảm thấy hiếu kỳ, phái người mang lão ta tới, hỏi thăm sự tình. Nào ngờ lão ăn nói bậy bạ, hiển nhiên là một kẻ điên khùng... Tại sao đột nhiên ngươi lại nghĩ tới người này?
- Chu đốc, ngài còn nhớ lúc ấy lão già điên kia nói gì không?
Cổ Đình Thọ càng hạ giọng nói:
- Thời điển Chu đốc triệu kiến người này, ty chức đang ở bên cạnh ngài. Hiện giờ ty chức vẫn còn nhớ một chút lời nói điên cuồng kia.
Chu Lăng Nhạc hơi trầm ngâm, một lát sau mới nói:
- Đơn giản là một ít chuyện mê sảng. Lão nói cái gì thiên binh thiên tướng rồi thành Liên Hoa. Thời gian đã lâu nên bản đốc không nhớ rõ nữa.
Dừng một chút, Chu Lăng Nhạc nói tiếp:
- A, bản đốc còn nhớ, về sau bản đốc giao lão cho ngươi xử lý. Sau đó lão ta ra sao?
- Ty chức nhốt lão vào trong ngục, cho ăn uống đầy đủ.
Cổ Đình Thọ nói khẽ:
- Vì lời nói của lão kỳ quặc nên ty chức cảm thấy hiếu kỳ, bởi vậy đã thẩm vấn nhiều lần. Có điều người này đầu óc đã hồ đồ, nhưng qua lời nói, ty chức cho rằng không phải hoàn toàn là nói xằng bậy. Lão lặp đi lặp lại chết rất nhiều người, còn nói khắp nơi đều là thiên binh thiên tướng. Quan trọng nhất, trong miệng lão già điên đó một mực nhắc tới một địa phương trọng yếu là thành Liên Hoa.
- Thành Liên Hoa?
Chu Lăng Nhạc dường như có điều suy nghĩ.
- Địa phương này lão một mực nhắc đi nhắc lại, có lẽ ở phía tây Thiên Sơn thực sự có địa danh như vậy. Lúc ấy bản đốc cũng không có nhiều hứng thú với chuyện này nên không hỏi, chỉ nghĩ đây là lời nói điên cuồng của lão. Đình Thọ, từ trong miệng lão, rút cuộc ngươi có thể hỏi ra thành Liên Hoa là địa phương nào không?
- Ty chức quả thực cũng muốn hỏi lão tình hình cụ thể và chi tiết, nhưng đáng tiếc lão gia đó điên thật rồi. Ty chức không có cách gì để hỏi thêm từ một kẻ điên.
Cổ Đình Thọ chậm rãi nói:
- Có điều từ trên người lão, ty chức phát hiện một chút manh mối.
Chu Lăng Nhạc còn đang muốn hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Nơi này không nên ở lâu, gần đây có nơi nào hẻo lánh, chúng ta tạm thời qua đó ẩn thân?
Trong lòng Cổ Đình Thọ biết rõ Chu Lăng Nhạc lo lắng con đường này sẽ có binh lính Tây Quan qua lại. Nơi này là vùng đất giao giữa Thiên Sơn và Thiên Quan, Sở Hoan muốn không chế Thiên Sơn, sợ rằng sẽ tiếp tục tăng cường binh sĩ tiến vào Thiên Sơn. Ngoài ra không loại trừ khả năng có binh mã Thiên Sơn rút về qua nơi này bất kỳ lúc nào. Cũng may Cổ Đình Thọ đã thăm dò nhiều ngày, hết sức quen thuộc địa hình nơi này, bởi vậy gã nhanh chóng hạ lệnh trói Cam Ngọc Kiều lại, sau đó đưa mọi người tới ẩn nấp trong một chiến hào. Bên trong và phía trên chiến hào được bao phủ đầy cỏ xanh, nhìn qua có vẻ rất tự nhiên, nếu không chú ý quan sát, rất khó để phát hiện được nơi này.
Gã hạ lệnh bịt mắt và miệng Cam Ngọc Kiều, ném nàng qua một bên rồi sai người trông coi. Những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ. Cổ Đình Thọ cùng mấy tên thuộc hạ Sừ Gian đường lấy lương khô bên người ra dâng lên Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc hạ lệnh cho bọn họ phân chia đồ ăn cho bọn Hoàng Trụ. Đám thuộc hạ Sừ Gian đường hiển nhiên không để đám người Hoàng Trụ trong mắt, chỉ tùy ý ném qua một chút đồ ăn. Bọn người Hoàng Trụ mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Ăn xong lương khô, lúc này Chu Lăng Nhạc mới hỏi:
- Đình Thọ, ngươi nói từ trên người lão già điên phát hiện đầu mối gì?
- Chu đốc, lão già điên kia chỉ có một mình, vậy mà vượt qua Thiên Sơn tới được cảnh nội. Hơn nữa tướng mạo và ngôn ngữ của lão lại là người Trung Nguyên chúng ta.
Cổ Đình Thọ nói khẽ:
- Nếu lão là người Trung Nguyên, tại sao lại trở về từ biên giới phía tây? Lão từ Trung Nguyên đi tới phía tây từ khi nào, lúc đầu chỉ có một mình lão rời đi hay có một đám người đi cùng?
- Nếu chỉ có một mình, chắc chắn là không thể.
Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói:
- Không ai dám một mình vượt qua Thiên Sơn để về phía tây, đó là tự tìm đường chết.
Y nhíu mày, dường như có điều suy nghĩ.
Cổ Đình Thọ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Thế nên ty chức cảm thấy người này đương nhiên đi cùng một đám người về phía tây, có điều chỉ có một mình lão còn sống trở về. Ty chức cũng muốn hỏi dò xem lúc tiến về phía tây, ban đầu có bao nhiêu người, vì sao phải vượt qua sa mạc bên kia Thiên Sơn, những đồng bọn của lão giờ ở nơi nào?
Chu Lăng Nhạc chăm chú nhìn Cổ Đình Thọ, thấp giọng hỏi:
- Đình Thọ, chẳng lẽ đã biết rõ chân tướng?
Cổ Đình Thọ suy nghĩ một chút mới nói khẽ:
- Ty chức cũng không dám hoàn toàn xác định, nhưng đúng là có một chút phát hiện. Ty chức còn nhớ, trên người lão già điên kia có ba vết đao chém đã thành sẹo. Ty chức đã gọi đại phu tới xem xét, theo lời đại phu, ba vết đao chém kia, vết chém gần đây nhất cũng đã từ mười lăm năm trở lên. Chúng ta phát hiện lão già điên sáu năm trước, dựa theo thời điểm hiện tại tính toán thì đó là vết sẹo vào hai mươi năm trước.
Chu Lăng Nhạc vuốt chòm râu, như chìm vào suy nghĩ:
- Ngươi nói lão già điên kia từng chịu tổn thương sao?
- Quan trọng nhất, ba vết chém kia, có một chỗ ở cánh tay, nhìn dấu vết có thể đoán là do bị đao chém mất một khối da thịt. Tuy nhiên quan sát miệng vết thương lại phát hiện một chút manh mối...
Cổ Đình Thọ nói:
- Bốn phía miệng vết thương còn sót lại một ít hình xăm. Nếu ty chức đoán không lầm, trên cánh tay của lão già điên vốn có một hình xăm hoàn chỉnh. Vì da thịt bị chặt đi nên hình xăm cũng biến mất, nhưng bên ngoài vết sẹo vẫn còn lưu lại một chút dấu vết. Lúc ấy ty chức đi tìm nghệ nhân am hiểu về hình xăm, qua kết luận của gã, trên cánh tay lão già điên kia chắc hẳn xăm hình đầu sói.
- Hình xăm đầu sói?
Chu Lăng Nhạc khẽ giật mình, dường như nghĩ tới điều gì đó, cau mày nói:
- Ý ngươi nói là...?
- Kỳ thực kẻ có hình xăm trên người, số lượng không phải là ít. Đầu gấu đường phố, tráng sĩ giang hồ, không ít người thích xăm lên thân thể.
Vẻ mặt Cổ Đình Thọ bắt đầu trở nên nghiêm trọng:
- Nhưng ở đầu vai có hình xăm đầu sói, hơn nữa còn là chuyện của hai mươi năm về trước. Chu đốc, người có thể nghĩ tới cái gì?
Đồng tử Chu Lăng Nhạc hiện ra vẻ kinh dị, phun ra hai chữ:
- Lang binh.
- Đúng vậy, ty chức cũng nghĩ tới Lang binh.
Cổ Đình Thọ nghiêm nghị nói:
- Năm đó phát hiện chuyện này, ty chức vốn định bẩm báo Chu đốc. Nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn xác thực, hơn nữa lúc ấy ngài mới lên đường vào kinh, ty chức muốn điều tra rõ ràng rồi mới bẩm báo. Có điều khi Chu đốc trở về từ kinh thành, lão già điên kia đã chết. Hơn nữa lúc ấy ngài cũng không quá quan tâm tới chuyện này, nên ty chức không bẩm báo lại nhiều nữa.
- Lang binh...!
Ánh mắt Chu Lăng Nhạc bắt đầu trở nên thâm trầm:
- Đình Thọ, ngươi nói lão già điên kia thật sự là một trong ba nghìn Lang binh năm đó sao?
Đôi mắt của y toát lên vẻ thâm trầm, nhưng sau bên trong còn ẩn chứa một chút vẻ kinh dị, hiển nhiên lão kiêng kỵ ba nghìn Lang binh này.
Cổ Đình Thọ lắc đầu:
- Ty chức không dám khẳng định, nhưng đây rất có thể là sự thực. Chu đốc, năm đó ba nghìn Lang binh đi về phía tây, số người trở về không còn nổi một phần mười, dường như tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói. Khi đó đến cùng xảy ra chuyện gì, không có ai biết. Nhiều năm như vậy, lão già điên đột nhiên trở về, hơn nữa qua những lời lão lẩm bẩm, ty chức suy đoán, ba nghìn Lang binh năm đó nhất định đã đến thành Liên Hoa, tuy nhiên cái chết của bọn họ có rất nhiều điều kỳ quặc.
- Đúng vậy.
Chu Lăng Nhạc khẽ gật đầu:
- Chuyện ba nghìn La binh tây tiến, tới bây giờ vẫn còn là bí mật.
Y hơi trầm ngâm hỏi:
- Đình Thọ, tại sao lại nói tới chuyện này. Sự tình có gì liên quan tới việc chúng ta đi về phía tây sao?
- Chu đốc, ngài suy nghĩ cẩn thận xem, ba nghìn Lang binh mười người đi trở về được một, thế nhưng lúc ấy bọn họ là binh đoàn cường đại nhất lại gặp phải kết cục như vậy. Ty chức thầm nghĩ lão già điên một mực nhắc đi nhắc lại thành Liên Hoa. Như vậy thảm kịch kia liệu có phải xảy ra tại thành Liên Hoa hay không?
Cổ Đình Thọ nói:
- Nếu đúng như vậy, thành Liên Hoa nhất định có một thế lực cường đại, hơn nữa bọn chúng căm thù Lang binh tới tận xương tủy. Tuy rằng chúng ta không biết về vùng đất phía tây, nhưng nếu quả thực có một thế lực cường đại như vậy, tại sao chúng ta không tới đó tìm?
Chu Lăng Nhạc tỏ vẻ đã hiểu, nói:
- Ngươi nói chúng ta sẽ đi tìm thành Liên Hoa? Nếu quả thực nơi này có tồn tại thì có thể mượn binh từ đó sao?
Cổ Đình Thọ gật đầu nói:
- Ty chức đúng là có ý này. Hiện giờ chúng ta cũng không có sự lựa chọn nào khác. Phía đông không vào được quan nội, phía nam không tới được Tây Lương, hiện giờ càng không thể lưu lại Tây Bắc này, chỉ có thể đi về phía tây mà thôi. Có thể phía tây không có cái gì, nhưng vạn nhất Liên Hoa thành có tồn tại, chúng ta có thể lợi dụng hay không?
Chu Lăng Nhạc nheo mắt suy nghĩ, trong lúc nhất thời im lặng không nói.
- Nếu như Chu đốc quyết định mạo hiểm thử một lần, chúng ta có thể mang theo Cam Ngọc Kiều, thừa dịp Sở Hoan còn chưa hoàn toàn nắm giữ Thiên Sơn đạo, đi tới chân núi Thiên Sơn.
Cổ Đình Thọ nói:
- Chờ tới lúc qua biên giới, đại khái ngài có thể lợi dụng Cam Ngọc Kiều yêu cầu đổi con tin, thậm chí có thể qua đó yêu cầu những vật tư khác. Chỉ cần vượt qua Thiên Sơn, tiến vào đại sa mạc, nếu Sở Hoan đồng ý yêu cầu, chúng ta có thể có đủ điều kiện xuyên qua sa mạc, đi tìm thành Liên Hoa...
Chu Lăng Nhạc cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ. Dù sao tất cả mọi chuyện đều là suy đoán từ lời nói của lão già điên kia, không ai xác định được thành Liên Hoa có tồn tại hay không, lão già điên có phải là một trong đám Lang binh thất lạc năm đó hay không. Chu Lăng Nhạc là người sinh trưởng ở Thiên Sơn đạo, đương nhiên biết rõ phía tây Thiên Sơn là cái gì. Sa mạc mênh mông bát ngát, cho dù leo lên đỉnh Thiên Sơn nhìn hết tầm mắt cũng không thấy bất cứ dấu hiệu sự sống nào. Nếu như đi về phía tây, chỉ sợ còn chưa tới được thành Liên Hoa thì đã vùi thân sâu trong sa mạc. Cho dù có thực sự tìm được thành Liên Hoa, liệu có thể mượn thế lực ở nơi đó để đông sơn tái khởi hay không?
Tên như ý nghĩa, thành Liên Hoa trong miệng lão già điên hiển nhiên chỉ là một tòa thành trì bên kia biên quan phía tây. Một tòa thành trì liệu có thể mạnh tới cỡ nào? Ba đạo Tây Bắc có mấy chục đạo thành trì lớn nhỏ. Hiện giờ, Sở Hoan đã nắm ba đạo Tây Bắc trong tay, tạm chưa nói tới việc căn bản không thể xác định có thể mượn được sự trợ giúp của thành Liên Hoa hay không, cho dù thực sự đạt được thì với lực lượng của một tòa thành trì, có thể là địch thủ của ba đạo Tây Bắc được sao?
Y biết rõ đây chỉ là đề nghị của Cổ Định Thọ khi rơi vào bước đường cùng. Nhưng Chu Lăng Nhạc thực sự thừa nhận, hiện giờ Thiên Sơn đạo đã bị Sở Hoan chiếm giữ. Nhìn khắp bốn phía, cũng chỉ còn cách rời xa Tây Bắc lưu lạc bên ngoài mới mong tìm được đường sống.
Tác giả :
Sa Mạc