Quốc Sắc Sinh Kiêu
Chương 1481: Cái giá quá lớn
Sở Hoan còn chưa vào cốc đã thấy một đội nhân mã chạy tới. Ngựa chạy trong cốc chân không chạm đất, móng ngựa chỉ có thể dẫm lên thi thể mà đi. Là Hứa Thiệu, y thấy Sở Hoan bèn tung người xuống ngựa, chắp tay chào:
- Sở đốc!
Sở Hoan thấy toàn thân y loang lổ vết máu, trên mặt cũng có, biết hẳn là một cuộc ác chiến. Binh mã của Hứa Thiệu được xếp ở bên trong mã tràng, sau đó, tình hình Hàn Anh ở phía nam căng thẳng, y bèn dẫn một phần kỵ binh đi lấp lỗ trống, cũng trải qua một hồi chém giết thảm thiết.
Bản thân Hứa Thiệu có hơn một ngàn kỵ binh. Sở Hoan đổi được ba ngàn con chiến mã trong giao dịch đổi muối với người Tây Lương, từ trong quân đội chọn ra một đội kỵ binh giỏi, tạm thời xây dựng kỵ binh đoàn. Ba ngàn người này, đương nhiên không thể bằng Hổ Dực Kỵ của Hứa Thiệu. Có sẵn bốn ngàn kỵ binh ở trong mã tràng, tuy nhiên, dù phía nam nhiều lần lâm nguy nhưng Hứa Thiệu vẫn không dám đưa tất cả kỵ binh tới phía nam. Dù sao đây cũng là đội quân cơ động, phải tùy thời mà chi viện cho cả bốn phía. Vì thế, khi tình hình phía nam khẩn cấp nhất cũng chỉ dám điều đi hai ngàn người.
- Thương vong thế nào?
Sở Hoan hỏi thẳng.
Sắc mặt Hứa Thiệu ngưng trọng:
- Vẫn còn đang thống kê, có điều, tổn thất cũng không nhỏ. Kỵ binh của chúng ta tử thương hơn ba trăm người...
Sở Hoan khẽ gật đầu, Hứa Thiệu cũng nói:
- Có điều Đại tướng Địch Nhân Kiệt tấn công phía nam Thiên Sơn đã bị chết trong loạn quân. Hàn Tướng quân đã chém được thủ cấp, Sở đốc có muốn xem không?
- Không cần!
Sở Hoan lắc đầu:
- Bản Đốc đã hạ lệnh, tướng quân Thiên Sơn chết trận, bất luận là ai cũng đều chôn ở phía tây của Tráng Sĩ cốc.
- Tráng Sĩ cốc?
Hứa Thiệu khẽ giật mình.
Một người bên cạnh lên tiếng:
- Sở Đốc đã đổi Tuần Mã cốc thành Tráng Sĩ cốc!
- Ồ!
Hứa Thiệu hiểu ra, nhìn bọn họ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, y hỏi tiếp:
- Sở Đốc, quân Thiên Sơn đang chạy tán loạn, nếu cứ trì hoãn ở đây, liệu có bị lỡ mất cơ hội tốt không? Hay là chúng ta chỉ để một ít binh sĩ ở lại dọn dẹp chiến trường, chôn cất thi thể, còn quân chủ lực tiếp tục Tây tiến, thừa thắng truy kích?
Sở Hoan lắc đầu:
- Các ngươi đã khổ chiến mấy ngày ở Hạ Châu, lui về đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức xông vào chém giết. Dù sao cũng là bằng xương bằng thịt, hẳn đã mỏi mệt lắm rồi, không nên truy kích nữa. Sau trận này, quân Thiên Sơn đã sụp đổ. Bản đốc cũng không cho họ quá nhiều thời gian đâu. Trước hết cứ để cho mọi người nghỉ ngơi một chút, bàn kỹ việc Tây tiến, ngồi mài đao cũng không mất kỹ năng đốn củi, không cần nóng vội.
Hứa Thiệu gật gật đầu, đương nhiên y cũng hiểu. Tuy quân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc rối loạn không ít, không thể tập hợp được trong thời gian ngắn, nhưng quân Tây Quan cũng đã quá mỏi mệt, nếu lúc này tiếp tục Tây tiến, cố gắng xuất binh cũng không phải chuyện gì tốt.
- Đúng rồi, Chu Lăng Nhạc đâu? Chết thật rồi chưa?
Sở Hoan đột nhiên hỏi.
Một bộ hạ bên cạnh đáp:
- Lúc nãy thuộc hạ có nghe tiếng quân Tây Bắc la lên là đã chém được thủ cấp của Chu Lăng Nhạc. Nếu là thật, chắc bây giờ thủ cấp đang ở trong tay quân Tây Bắc...
Sở Hoan khẽ gật đầu, trong ngoài Tuần Mã cốc đều đông nghịt người, có binh sĩ đang tạm nghỉ ngơi, có người đang bắt đầu dọn dẹp chiến trường theo sự chỉ huy của các giáo tướng.
Phóng tầm mắt nhìn rộng ra, hắn chỉ thấy thi thể và thi thể. Trận này thực sự vô cùng khốc liệt. Tuy thủ thắng, nhưng tâm tình của hắn không hề tốt.
Leo lên trên Tuần Mã cốc, thấy tường lũy gỗ ở chính diện còn bị tàn phá nặng nề hơn ở phía bắc nhiều, hắn biết, Bùi Tính chém giết thê thảm hơn.
Hắn nhảy lên tường lũy, quét mắt nhìn quanh, hoặc là thi thể, hoặc là binh sĩ đang dọn dẹp chiến trường, cũng không thấy Bùi Tích đâu. Hắn hỏi binh sĩ bên cạnh, ai cũng đáp không biết. Sở Hoan không khỏi nhíu mày.
Trận chiến này có thể chuyển bại thành thắng, không thể nghi ngờ gì, chính là nhờ việc Cam Hầu bất ngờ quay giáo. Đây là biến cố mang tính chất quyết định.
Cho tới lúc này, Sở Hoan vẫn nghi ngờ, rõ ràng Cam Hầu đã kết thông gia với Chu Lăng Nhạc, sao lại bất ngờ làm phản trong trận đấu sinh tử này?
Đưa Cam Ngọc Kiều đến Chu gia, đây không phải thỏa thuận mồm nữa, mà đã trở thành đồng minh cực kỳ kiên cố rồi. Cũng vì hôn sự này nên hắn mới nhận định mối quan hệ giữa Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc là đồng minh bền chắc. Kết quả là cái thứ đồng minh ai cũng tưởng là bền chặt này lại cho Chu Lăng Nhạc một đòn trí mạng. Việc này, luôn cần một lý do.
Không phải Sở Hoan không thừa nhận một điều, nếu kết minh với quân Tây Quan, lợi ích Cam Hầu thu được kém xa so với việc kết minh với Chu Lăng Nhạc. Tây Quan đang nghèo khó bộn bề, còn Chu Lăng Nhạc thuế ruộng sung túc, lại thêm binh hùng tướng mạnh. Nếu đã phải dựa vào đại thụ thì cũng nên chọn cây nào cứng cáp kiên cố một chút.
Thế nhưng, Cam Hầu lại quay đầu giáo giúp mình đánh Chu Lăng Nhạc. Việc này có lợi gì cho quân Tây Bắc đây?
Còn đang phân vân, hắn nghe có tiếng Kỳ Hồng bên cạnh:
- Sở đốc, bên kia... hình như là Bùi tiên sinh... Ồ, Cam Hầu Cam Tướng quân cũng ở đó!
Sở Hoan khôi phục tinh thần, nhìn theo hướng tay chỉ của Kỳ Hồng.
Quả nhiên thấy có hai bóng người đang đứng trong một góc, tựa như đang nói gì đó, bên cạnh cũng không có ai quấy rầy.
Sở Hoan nhíu mày.
Lần này quân Thiên Sơn từ Hạ Châu đánh thẳng tới mã tràng. Người lên kế hoạch tổng thể chính là Bùi Tích. Mà Sở Hoan, ngay từ đầu, đã chia quân Tây Quan làm hai chiến tuyến, phía nam do Hiên Viên Thắng Tài phụ trách, phía tây do Bùi Tích phụ trách.
Một khi đã dùng người, Sở Hoan sẽ cho kẻ đó đầy đủ quyền tự do, không cản tay khống chế. Nên chiến sự ở tây tuyến hắn cũng giao hết cho Bùi Tích. Lúc này nhìn Bùi Tích và Cam Hầu nói chuyện, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến, việc Cam Hầu quay giáo phản đòn hẳn có quan hệ rất lớn tới Bùi Tích. Thậm chí hắn đã tỉnh ngộ, trận quyết chiến ở mã tràng cũng là Bùi Tích đưa ra quyết định, trận này, dường như hết thảy đều do Bùi Tích khống chế.
Sở Hơn biết rõ tài năng của thân phụ Bùi Tích không giống người thường. Hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ được xuất thân của y, chỉ biết y và phụ thân của Tần Lôi có quan hệ sư huynh đệ, lại có cả quan hệ sư huynh đệ với Trương Nhất Dương. Cha của Tần Lôi theo con đường làm quan. Trương Nhất Dương lại càng nổi danh, y sinh trải khắp thiên hạ. Khi lần đầu tiên gặp Bùi Tích, hắn nhớ y vẫn chỉ là một gã thọt bày quân cờ mà sống qua ngày trên phố, còn bình thường hơn cả một người bình thường. Nhưng đến hôm nay, Sở Hoan mới biết, chỉ sợ chính mình cũng không hiểu hết thân phận kinh người của người thọt bày quân cờ giữa đường kia.
- Sở đốc, chúng ta có tới đó không?
Kỳ Hồng nhẹ giọng hỏi.
Sở Hoan nghĩ một chút, rồi lắc đầu. Kỳ Hồng hơi cau mày, hạ giọng hỏi lại:
- Sở đốc, Cam Hầu quay giáo phản bội Chu Lăng Nhạc, trước kia ngài còn chưa hiểu, nhưng bây giờ xem ra Bùi tiên sinh đã sớm biết rõ việc này. Vì sao...vì sao y lại gạt ngài? Nếu ngài biết trước, chẳng phải sẽ có đối sách tốt hơn sao?
Sở Hoan nhíu mày:
- Không nên nói bậy, y làm vậy đương nhiên có lý do.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có rất nhiều nghi vấn. Nếu trước đó thực sự Bùi Tích đã biết Cam Hầu là người một nhà, tại sao lại giấu hắn?
Về công, hắn là Tổng đốc Tây Quan. Tuy đã giao hết kế hoạch an bài chiến sự cho Bùi Tích, nhưng việc Cam Hầu quay giáo như vậy là chuyện lớn, cũng nên bí mật nói với hắn một tiếng. Về tư, hắn và Bùi Tích là huynh đệ kết nghĩa, càng không nên giấu nhau việc này Có điều, hắn cũng hiểu, từ khi biết Bùi Tích tới giờ, tuy đôi khi y vẫn làm nhiều việc kỳ lạ, ngay cả xuất thân lai lịch thực sự của bản thân cũng không nhắc đến quá nhiều, nhưng vẫn luôn cân nhắc lo tính cho hắn. Sở Hoan có thể nhận ra ai đó đối đãi với mình có chân thành hay không. Tuy Bùi Tích không hẳn là không giấu diếm mình bất cứ thứ gì, nhưng xét về tình nghĩa huynh đệ, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự chân thành của y.
- Sở đốc, Cam mỗ xin nhận tội với ngài!
Sở Hoan quay người rời đi chưa được mấy bước, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói của Cam Hầu. Hắn dừng bước, quay đầu lại, chỉ thấy Cam Hầu một thân áo giáp nặng nề đang bước nhanh tới, bước chân mạnh mẽ uy vũ, lẫm lẫm sinh phong, cho dù thế nào, trận này, nếu không nhờ Cam Hầu quay giáo làm phản, quân Tây Quan chắc chắn thảm bại. Sở Hoan chắp tay cười:
- Cam Tướng quân, lần trước từ biệt còn chưa gặp lại.
Cam Hầu nghiêm mặt, nói thẳng:
- Sở đốc, có thể đưa kỵ binh của ngài cùng kỵ binh của Cam mỗ tới phía tây xem tình hình không?
Tuy quân Tây Bắc gần như đều là bộ binh, nhưng người sa cơ thất thế cũng có ba mảnh ngói, trong quân cũng có gần ngàn kỵ binh, đây đều là ngọc quý của quân Tây Bắc, không phải tình huống đặc biệt sẽ không dùng.
- Cam Tướng quân chuẩn bị truy sát lui binh?
Sở Hoan hỏi.
Cam Hầu lắc đầu:
- Không phải, Sở đốc không biết, lần này binh mã Chu Lăng Nhạc xâm nhập vào Tây Quan không chỉ có năm vạn người này, ở phía sau còn gần hai vạn người nữa, đều là dân phu xuất chinh được điều động từ Thiên Sơn, chuyên áp vận lương thảo quân giới trang bị. Khi quân Chu Lăng Nhạc đuổi tới Hạ Châu, đồ quân nhu này đều được để lại hậu phương. Hiện giờ quân Thiên Sơn đang bỏ chạy tán loạn, Cam mỗ lo những thứ này sẽ lại rơi vào tay quân Thiên Sơn. Chi bằng nhân cơ hội này, đưa mấy ngàn kỵ binh bất ngờ xông tới, có thể đuổi được đội ngũ trông đồ quân nhu của quân Thiên Sơn, đoạt lấy vật tư!
- Thì ra là vậy.
Sở Hoan cũng không trả lời ngay mà hỏi:
- Cam Tướng quân, có phải Chu Lăng Nhạc còn chưa chết không?
- Cam mỗ đang muốn nhận tội với Sở đốc đây. Ta bị Chu Lăng Nhạc lừa, kẻ bị giết là thuộc cấp của y, bản thân y lại thừa dịp loạn mà chạy thoát. Chính vì thế, Cam mỗ mới phải nhanh chóng truy kích. Đại quân của Chu Lăng Nhạc bỏ chạy tán loạn, hẳn y sẽ không cam lòng bỏ chỗ vật tư kia, rất có thể đã lùi lại đi cùng với đội ngũ chuyển vật tư, lúc này bất ngờ đuổi theo chưa hẳn sẽ không tìm được y ở đó.
- Hứa Thiệu, chúng ta còn bao nhiêu kỵ binh có thể dùng?
Sở Hoan quay lại hỏi Hứa Thiệu sau lưng.
- Bẩm Sở đốc, kỵ binh tham chiến trận đêm qua đã quá mệt mỏi, một phần bị thương đang chờ xử lý, nhưng vẫn còn hai ngàn người có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.
- Tốt lắm! Ngươi suất lĩnh bọn họ theo lệnh của Cam Tướng quân!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Cam Hầu khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn còn rất nặng nề. Giống như Sở Hoan, hình như y cũng không cảm thấy hưng phấn sau đại thắng. Y đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Sở Hoan lên tiếng:
- Cam Tướng quân...
- Sở đốc có gì phân phó?
Vốn hắn định hỏi thẳng vì sao vào thời điểm mấu chốt y lại quay giáo phản đòn, nhưng cũng biết thời điểm lúc này không tiện hỏi, chỉ nghiêm túc nói:
- Trận chiến lần này cần phải đa tạ Cam Tướng quân và huynh đệ quân Tây Bắc!
Cam Hầu do dự một chút, khoát tay áo, quay sang nói với Hứa Thiệu:
- Hứa Thống lĩnh triệu tập binh mã, nhanh chóng tập kết ở phía tây Tuần Mã cốc.
Bước chân của y có vẻ khá nặng nề, không biết có phải quá mệt không.
Sở Hoan nhìn theo bóng lưng của y như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng Bùi Tích bên cạnh:
- Sở đốc nên cảm tạ y, ít nhất y đã bỏ ra một cái giá rất lớn vì Sở đốc!
Bùi Tích chống một cây gậy gỗ đã đứng bên cạnh Sở Hoan, cũng đang nhìn theo bóng lưng của Cam Hầu, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Sở đốc!
Sở Hoan thấy toàn thân y loang lổ vết máu, trên mặt cũng có, biết hẳn là một cuộc ác chiến. Binh mã của Hứa Thiệu được xếp ở bên trong mã tràng, sau đó, tình hình Hàn Anh ở phía nam căng thẳng, y bèn dẫn một phần kỵ binh đi lấp lỗ trống, cũng trải qua một hồi chém giết thảm thiết.
Bản thân Hứa Thiệu có hơn một ngàn kỵ binh. Sở Hoan đổi được ba ngàn con chiến mã trong giao dịch đổi muối với người Tây Lương, từ trong quân đội chọn ra một đội kỵ binh giỏi, tạm thời xây dựng kỵ binh đoàn. Ba ngàn người này, đương nhiên không thể bằng Hổ Dực Kỵ của Hứa Thiệu. Có sẵn bốn ngàn kỵ binh ở trong mã tràng, tuy nhiên, dù phía nam nhiều lần lâm nguy nhưng Hứa Thiệu vẫn không dám đưa tất cả kỵ binh tới phía nam. Dù sao đây cũng là đội quân cơ động, phải tùy thời mà chi viện cho cả bốn phía. Vì thế, khi tình hình phía nam khẩn cấp nhất cũng chỉ dám điều đi hai ngàn người.
- Thương vong thế nào?
Sở Hoan hỏi thẳng.
Sắc mặt Hứa Thiệu ngưng trọng:
- Vẫn còn đang thống kê, có điều, tổn thất cũng không nhỏ. Kỵ binh của chúng ta tử thương hơn ba trăm người...
Sở Hoan khẽ gật đầu, Hứa Thiệu cũng nói:
- Có điều Đại tướng Địch Nhân Kiệt tấn công phía nam Thiên Sơn đã bị chết trong loạn quân. Hàn Tướng quân đã chém được thủ cấp, Sở đốc có muốn xem không?
- Không cần!
Sở Hoan lắc đầu:
- Bản Đốc đã hạ lệnh, tướng quân Thiên Sơn chết trận, bất luận là ai cũng đều chôn ở phía tây của Tráng Sĩ cốc.
- Tráng Sĩ cốc?
Hứa Thiệu khẽ giật mình.
Một người bên cạnh lên tiếng:
- Sở Đốc đã đổi Tuần Mã cốc thành Tráng Sĩ cốc!
- Ồ!
Hứa Thiệu hiểu ra, nhìn bọn họ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, y hỏi tiếp:
- Sở Đốc, quân Thiên Sơn đang chạy tán loạn, nếu cứ trì hoãn ở đây, liệu có bị lỡ mất cơ hội tốt không? Hay là chúng ta chỉ để một ít binh sĩ ở lại dọn dẹp chiến trường, chôn cất thi thể, còn quân chủ lực tiếp tục Tây tiến, thừa thắng truy kích?
Sở Hoan lắc đầu:
- Các ngươi đã khổ chiến mấy ngày ở Hạ Châu, lui về đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức xông vào chém giết. Dù sao cũng là bằng xương bằng thịt, hẳn đã mỏi mệt lắm rồi, không nên truy kích nữa. Sau trận này, quân Thiên Sơn đã sụp đổ. Bản đốc cũng không cho họ quá nhiều thời gian đâu. Trước hết cứ để cho mọi người nghỉ ngơi một chút, bàn kỹ việc Tây tiến, ngồi mài đao cũng không mất kỹ năng đốn củi, không cần nóng vội.
Hứa Thiệu gật gật đầu, đương nhiên y cũng hiểu. Tuy quân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc rối loạn không ít, không thể tập hợp được trong thời gian ngắn, nhưng quân Tây Quan cũng đã quá mỏi mệt, nếu lúc này tiếp tục Tây tiến, cố gắng xuất binh cũng không phải chuyện gì tốt.
- Đúng rồi, Chu Lăng Nhạc đâu? Chết thật rồi chưa?
Sở Hoan đột nhiên hỏi.
Một bộ hạ bên cạnh đáp:
- Lúc nãy thuộc hạ có nghe tiếng quân Tây Bắc la lên là đã chém được thủ cấp của Chu Lăng Nhạc. Nếu là thật, chắc bây giờ thủ cấp đang ở trong tay quân Tây Bắc...
Sở Hoan khẽ gật đầu, trong ngoài Tuần Mã cốc đều đông nghịt người, có binh sĩ đang tạm nghỉ ngơi, có người đang bắt đầu dọn dẹp chiến trường theo sự chỉ huy của các giáo tướng.
Phóng tầm mắt nhìn rộng ra, hắn chỉ thấy thi thể và thi thể. Trận này thực sự vô cùng khốc liệt. Tuy thủ thắng, nhưng tâm tình của hắn không hề tốt.
Leo lên trên Tuần Mã cốc, thấy tường lũy gỗ ở chính diện còn bị tàn phá nặng nề hơn ở phía bắc nhiều, hắn biết, Bùi Tính chém giết thê thảm hơn.
Hắn nhảy lên tường lũy, quét mắt nhìn quanh, hoặc là thi thể, hoặc là binh sĩ đang dọn dẹp chiến trường, cũng không thấy Bùi Tích đâu. Hắn hỏi binh sĩ bên cạnh, ai cũng đáp không biết. Sở Hoan không khỏi nhíu mày.
Trận chiến này có thể chuyển bại thành thắng, không thể nghi ngờ gì, chính là nhờ việc Cam Hầu bất ngờ quay giáo. Đây là biến cố mang tính chất quyết định.
Cho tới lúc này, Sở Hoan vẫn nghi ngờ, rõ ràng Cam Hầu đã kết thông gia với Chu Lăng Nhạc, sao lại bất ngờ làm phản trong trận đấu sinh tử này?
Đưa Cam Ngọc Kiều đến Chu gia, đây không phải thỏa thuận mồm nữa, mà đã trở thành đồng minh cực kỳ kiên cố rồi. Cũng vì hôn sự này nên hắn mới nhận định mối quan hệ giữa Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc là đồng minh bền chắc. Kết quả là cái thứ đồng minh ai cũng tưởng là bền chặt này lại cho Chu Lăng Nhạc một đòn trí mạng. Việc này, luôn cần một lý do.
Không phải Sở Hoan không thừa nhận một điều, nếu kết minh với quân Tây Quan, lợi ích Cam Hầu thu được kém xa so với việc kết minh với Chu Lăng Nhạc. Tây Quan đang nghèo khó bộn bề, còn Chu Lăng Nhạc thuế ruộng sung túc, lại thêm binh hùng tướng mạnh. Nếu đã phải dựa vào đại thụ thì cũng nên chọn cây nào cứng cáp kiên cố một chút.
Thế nhưng, Cam Hầu lại quay đầu giáo giúp mình đánh Chu Lăng Nhạc. Việc này có lợi gì cho quân Tây Bắc đây?
Còn đang phân vân, hắn nghe có tiếng Kỳ Hồng bên cạnh:
- Sở đốc, bên kia... hình như là Bùi tiên sinh... Ồ, Cam Hầu Cam Tướng quân cũng ở đó!
Sở Hoan khôi phục tinh thần, nhìn theo hướng tay chỉ của Kỳ Hồng.
Quả nhiên thấy có hai bóng người đang đứng trong một góc, tựa như đang nói gì đó, bên cạnh cũng không có ai quấy rầy.
Sở Hoan nhíu mày.
Lần này quân Thiên Sơn từ Hạ Châu đánh thẳng tới mã tràng. Người lên kế hoạch tổng thể chính là Bùi Tích. Mà Sở Hoan, ngay từ đầu, đã chia quân Tây Quan làm hai chiến tuyến, phía nam do Hiên Viên Thắng Tài phụ trách, phía tây do Bùi Tích phụ trách.
Một khi đã dùng người, Sở Hoan sẽ cho kẻ đó đầy đủ quyền tự do, không cản tay khống chế. Nên chiến sự ở tây tuyến hắn cũng giao hết cho Bùi Tích. Lúc này nhìn Bùi Tích và Cam Hầu nói chuyện, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến, việc Cam Hầu quay giáo phản đòn hẳn có quan hệ rất lớn tới Bùi Tích. Thậm chí hắn đã tỉnh ngộ, trận quyết chiến ở mã tràng cũng là Bùi Tích đưa ra quyết định, trận này, dường như hết thảy đều do Bùi Tích khống chế.
Sở Hơn biết rõ tài năng của thân phụ Bùi Tích không giống người thường. Hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ được xuất thân của y, chỉ biết y và phụ thân của Tần Lôi có quan hệ sư huynh đệ, lại có cả quan hệ sư huynh đệ với Trương Nhất Dương. Cha của Tần Lôi theo con đường làm quan. Trương Nhất Dương lại càng nổi danh, y sinh trải khắp thiên hạ. Khi lần đầu tiên gặp Bùi Tích, hắn nhớ y vẫn chỉ là một gã thọt bày quân cờ mà sống qua ngày trên phố, còn bình thường hơn cả một người bình thường. Nhưng đến hôm nay, Sở Hoan mới biết, chỉ sợ chính mình cũng không hiểu hết thân phận kinh người của người thọt bày quân cờ giữa đường kia.
- Sở đốc, chúng ta có tới đó không?
Kỳ Hồng nhẹ giọng hỏi.
Sở Hoan nghĩ một chút, rồi lắc đầu. Kỳ Hồng hơi cau mày, hạ giọng hỏi lại:
- Sở đốc, Cam Hầu quay giáo phản bội Chu Lăng Nhạc, trước kia ngài còn chưa hiểu, nhưng bây giờ xem ra Bùi tiên sinh đã sớm biết rõ việc này. Vì sao...vì sao y lại gạt ngài? Nếu ngài biết trước, chẳng phải sẽ có đối sách tốt hơn sao?
Sở Hoan nhíu mày:
- Không nên nói bậy, y làm vậy đương nhiên có lý do.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có rất nhiều nghi vấn. Nếu trước đó thực sự Bùi Tích đã biết Cam Hầu là người một nhà, tại sao lại giấu hắn?
Về công, hắn là Tổng đốc Tây Quan. Tuy đã giao hết kế hoạch an bài chiến sự cho Bùi Tích, nhưng việc Cam Hầu quay giáo như vậy là chuyện lớn, cũng nên bí mật nói với hắn một tiếng. Về tư, hắn và Bùi Tích là huynh đệ kết nghĩa, càng không nên giấu nhau việc này Có điều, hắn cũng hiểu, từ khi biết Bùi Tích tới giờ, tuy đôi khi y vẫn làm nhiều việc kỳ lạ, ngay cả xuất thân lai lịch thực sự của bản thân cũng không nhắc đến quá nhiều, nhưng vẫn luôn cân nhắc lo tính cho hắn. Sở Hoan có thể nhận ra ai đó đối đãi với mình có chân thành hay không. Tuy Bùi Tích không hẳn là không giấu diếm mình bất cứ thứ gì, nhưng xét về tình nghĩa huynh đệ, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự chân thành của y.
- Sở đốc, Cam mỗ xin nhận tội với ngài!
Sở Hoan quay người rời đi chưa được mấy bước, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói của Cam Hầu. Hắn dừng bước, quay đầu lại, chỉ thấy Cam Hầu một thân áo giáp nặng nề đang bước nhanh tới, bước chân mạnh mẽ uy vũ, lẫm lẫm sinh phong, cho dù thế nào, trận này, nếu không nhờ Cam Hầu quay giáo làm phản, quân Tây Quan chắc chắn thảm bại. Sở Hoan chắp tay cười:
- Cam Tướng quân, lần trước từ biệt còn chưa gặp lại.
Cam Hầu nghiêm mặt, nói thẳng:
- Sở đốc, có thể đưa kỵ binh của ngài cùng kỵ binh của Cam mỗ tới phía tây xem tình hình không?
Tuy quân Tây Bắc gần như đều là bộ binh, nhưng người sa cơ thất thế cũng có ba mảnh ngói, trong quân cũng có gần ngàn kỵ binh, đây đều là ngọc quý của quân Tây Bắc, không phải tình huống đặc biệt sẽ không dùng.
- Cam Tướng quân chuẩn bị truy sát lui binh?
Sở Hoan hỏi.
Cam Hầu lắc đầu:
- Không phải, Sở đốc không biết, lần này binh mã Chu Lăng Nhạc xâm nhập vào Tây Quan không chỉ có năm vạn người này, ở phía sau còn gần hai vạn người nữa, đều là dân phu xuất chinh được điều động từ Thiên Sơn, chuyên áp vận lương thảo quân giới trang bị. Khi quân Chu Lăng Nhạc đuổi tới Hạ Châu, đồ quân nhu này đều được để lại hậu phương. Hiện giờ quân Thiên Sơn đang bỏ chạy tán loạn, Cam mỗ lo những thứ này sẽ lại rơi vào tay quân Thiên Sơn. Chi bằng nhân cơ hội này, đưa mấy ngàn kỵ binh bất ngờ xông tới, có thể đuổi được đội ngũ trông đồ quân nhu của quân Thiên Sơn, đoạt lấy vật tư!
- Thì ra là vậy.
Sở Hoan cũng không trả lời ngay mà hỏi:
- Cam Tướng quân, có phải Chu Lăng Nhạc còn chưa chết không?
- Cam mỗ đang muốn nhận tội với Sở đốc đây. Ta bị Chu Lăng Nhạc lừa, kẻ bị giết là thuộc cấp của y, bản thân y lại thừa dịp loạn mà chạy thoát. Chính vì thế, Cam mỗ mới phải nhanh chóng truy kích. Đại quân của Chu Lăng Nhạc bỏ chạy tán loạn, hẳn y sẽ không cam lòng bỏ chỗ vật tư kia, rất có thể đã lùi lại đi cùng với đội ngũ chuyển vật tư, lúc này bất ngờ đuổi theo chưa hẳn sẽ không tìm được y ở đó.
- Hứa Thiệu, chúng ta còn bao nhiêu kỵ binh có thể dùng?
Sở Hoan quay lại hỏi Hứa Thiệu sau lưng.
- Bẩm Sở đốc, kỵ binh tham chiến trận đêm qua đã quá mệt mỏi, một phần bị thương đang chờ xử lý, nhưng vẫn còn hai ngàn người có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.
- Tốt lắm! Ngươi suất lĩnh bọn họ theo lệnh của Cam Tướng quân!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Cam Hầu khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn còn rất nặng nề. Giống như Sở Hoan, hình như y cũng không cảm thấy hưng phấn sau đại thắng. Y đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Sở Hoan lên tiếng:
- Cam Tướng quân...
- Sở đốc có gì phân phó?
Vốn hắn định hỏi thẳng vì sao vào thời điểm mấu chốt y lại quay giáo phản đòn, nhưng cũng biết thời điểm lúc này không tiện hỏi, chỉ nghiêm túc nói:
- Trận chiến lần này cần phải đa tạ Cam Tướng quân và huynh đệ quân Tây Bắc!
Cam Hầu do dự một chút, khoát tay áo, quay sang nói với Hứa Thiệu:
- Hứa Thống lĩnh triệu tập binh mã, nhanh chóng tập kết ở phía tây Tuần Mã cốc.
Bước chân của y có vẻ khá nặng nề, không biết có phải quá mệt không.
Sở Hoan nhìn theo bóng lưng của y như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng Bùi Tích bên cạnh:
- Sở đốc nên cảm tạ y, ít nhất y đã bỏ ra một cái giá rất lớn vì Sở đốc!
Bùi Tích chống một cây gậy gỗ đã đứng bên cạnh Sở Hoan, cũng đang nhìn theo bóng lưng của Cam Hầu, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tác giả :
Sa Mạc