Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 66 Chương 66 Cuối Cùng Cũng Phải Gặp Cừu Nhân Rồi

Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 66 Chương 66 Cuối Cùng Cũng Phải Gặp Cừu Nhân Rồi

CHƯƠNG 66: CUỐI CÙNG CŨNG PHẢI GẶP CỪU NHÂN RỒI

Editor: Luna Huang
Hoàng thất tiền triều yêu thích xa hoa lãng phí, hoàng cung xây phá lệ xa hoa, Hứa Vân Noãn ở bên ngoài cửa cung xuống xe ngựa, ngẩng đầu đánh giá cung tường uy nghiêm hiển hách, tâm tình trong mắt chậm rãi lưu chuyển.

Mục Thiên Trù đi tới, nhẹ giọng căn dặn Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, trong hoàng cung nhiều người nhãn tạp, một mình ngươi không nên tùy ý đi loạn, ta đã nhờ phu nhân của tả đô ngự sử chăm sóc ngươi trên yến hội rồi. Sau khi ngươi vào cung môn, không nên đi loạn, nàng sẽ phái người tới tìm ngươi. Phu nhân của tả đô ngự sử họ Hàn, ngươi xưng hô nàng một tiếng Hàn phu nhân là được."

Hứa Vân Noãn không nghĩ tới Mục Thiên Trù an bài chu toàn như vậy, thật tình nói lời cảm tạ: “Đa tạ ca ca, ta nhất định sẽ theo Hàn phu nhân, ca ca không cần lo lắng."

“Được." Mục Thiên Trù gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng mọi cách.

Vân Noãn trước một mực sống ở Thanh Nhạc sơn, hôm nay kinh thành còn chưa quen thuộc, lại bị gọi đi tham gia cung yến, trong cung lúc nào cũng thiếu không được giao phong ngươi lừa ta gạt, thực tại làm khó nàng.

Có người tiến lên chào hỏi Mục Thiên Trù, Hứa Vân Noãn hơi lui về phía sau hai bước.

Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn đi qua, thần sắc trên mặt hơi có chút thanh lãnh: “Cô nãi nãi…"

“Làm sao vậy?" Hứa Vân Noãn hơi cúi người, xề gần đi nghe Mục Trần Tiêu nói.

“Tuy rằng tình cảnh Mục gia gian nan, nhưng rốt cuộc cũng là quốc công phủ. Nếu là ở trong cung có người khi dễ ngươi, không cần nén giận, cứ khi dễ lại, ta và gia gia sẽ làm chỗ dựa cho ngươi."


Phản chính Mục gia đã đến loại tình huống này, đơn giản không phá thì không xây được, Hứa Vân Noãn là cô nãi nãi của Mục gia, nào có chuyện có thể tùy ý để cho người khác khi dễ!

Hứa Vân Noãn nao nao, lập tức tiếu ý rực rỡ trong mắt giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, nàng cười đến đẹp như hoa, mỹ lệ động nhân, phảng phất có thể đem thắp sáng bóng đêm chung quanh: “Được, ta nhớ rồi."

Sau khi nói xong, Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn trực tiếp đi cửa cung, chỉ là thân hình lại có vẻ phá lệ vội vội vàng vàng.

Thẩm Vân Sơ theo Vu thị đi đi vào cửa cung, thấy cước bộ của nàng bỗng nhiên dừng lại, không khỏi có chút nghi hoặc: “Mẫu thân, làm sao vậy?"

Mi tâm của Vu thị chăm chú nhíu một chút: “Lúc nãy ta hình như thấy… Có lẽ là bóng đêm dày đặc nhìn lầm rồi, quên đi, mau vào cung đi, miễn cho đi muộn."

Hứa Vân Noãn đi vào cửa cung không bao lâu, liền một gã một thị nữ chờ ở ven đường, sau khi nhìn thấy nàng, tiến lên hành lễ hàm tiếu hỏi: “Xin hỏi người là Hứa cô nương phải không?"

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn đáp lễ: “Đúng thế, không biết nên xưng hô tỷ tỷ như thế nào?"

“Gặp qua Hứa cô nương, thật nhận không nỗi một tiếng xưng hô tỷ tỷ của cô nương, người gọi Ngọc Xuân là được, nô tỳ phụng mệnh Hàn phu nhân ở chỗ này chờ cô nương, thỉnh người đi theo ta."

“Được."


Đi về phía trước không bao xa, vừa lúc có một đình nghỉ chân, Hứa Vân Noãn tới gần, liền thấy một cái đầu tròn của tiểu cô nương khả ái nhô ra, thấy nàng mắt đều sáng: “Ngươi chính là Hứa tỷ tỷ?"

Hứa Vân Noãn không khỏi cười: “Ta. . ."

“Ngươi cũng không thể gọi nàng là tỷ tỷ được, phải gọi Hứa cô nương, biết không?" Một phu nhân khuôn mặt xinh đẹp đi ra, ngón trỏ nhẹ nhàng mà gõ tiểu cô nương mới vừa nói chuyện một cái, xoay đầu lại, nụ cười nói rằng, “Trước Vệ công ta nói với ta, ở trên đường thấy một thiếu nữ chung linh dục tú, nhất định là Hứa cô nương. Lúc đó ta còn cảm thấy có chút lạ, hiện tại nhìn thấy ngươi, mới biết được Vệ quốc công nói không sai."

“Hứa Vân Noãn gặp qua Hàn phu nhân, phu nhân mới là dung mạo tuyệt sắc, để Vân Noãn mặc cảm."

Lời này của Hứa Vân Noãn cũng không khoa trương, Hàn phu nhân diễm lệ minh mi, vóc người nảy nở đúng chỗ, lúc này cười tươi như hoa, để người nhìn cảm thấy rất kinh diễm.

“Mau miễn lễ." Hàn phu nhân nghe Hứa Vân Noãn nói như thế, dáng tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng, chỉ vào tiểu cô nương một bên giới thiệu, “Đây là nữ nhi của ta, nhũ danh Bảo nhi."

Phu gia của Hàn phu nhân họ Đào, nữ nhi của nàng tên đầy đủ Đào An Nhiên, nhũ danh Bảo nhi.

Mắt Đào Bảo nhi sáng trông suốt nhìn Hứa Vân Noãn: “Mẫu thân, Hứa cô nương không phải lớn hơn ta sao? Vì sao không thể gọi nàng là tỷ tỷ?"

“Bối phận của nàng cực lớn, nhớ kỹ trước ngươi đã gặp Mục tướng quân không? Hứa cô nương là cô nãi nãi của hắn, nếu ngươi xưng hô nàng là tỷ tỷ, chờ lần sau gặp mặt, ngươi nên hành lễ với Mục tướng quân như thế nào?"


Đào Bảo nhi hơi mở to hai mắt, phá lệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn: “Hứa tỷ tỷ thật lợi hại!"

Tính tình của Đào Bảo nhi đơn thuần.

Hứa Vân Noãn chớp chớp mắt với nàng, mỉm cười nói: “Ta cũng cảm giác mình lợi hại, bất quá chúng ta mỗi người luận một kiểu là được, Bảo nhi tiểu thư không ghét bỏ, ta nhận câu tỷ tỷ này."

Đào Bảo nhi nhất thời cười đến mắt không thấy răng, càng thêm thân cận với Hứa Vân Noãn, hai ba bước tiến lên ôm cánh tay của nàng: “Như thế yến hội này, ta cùng ngồi với Hứa tỷ tỷ, ta cũng lần đầu tiên tới tham gia tiết nguyên tiêu dạ yến, tỷ tỷ ngươi nói, yến hội trong cung thực sự tất cả đều là mỹ vị trân tu sao?"

“Ta cũng không biết, như thế này đi hai chúng ta cùng xem thử."

“Được."

Vọng Thư Uyển.com
Hàn phu nhân ở một bên cười cười, mang theo các nàng đi hướng Thái Hòa cung.

Hoàng thượng càng ngày càng thích náo nhiệt, bởi vậy tiết nguyên tiêu dạ yến lần này quan viên tới tham gia rất nhiều, đều tự mang theo gia quyến, trong lúc nhất thời toàn bộ Thái Hòa cung phi thường náo nhiệt.

Lúc này đã có không ít tân khách nhập tọa, mọi người vừa nói, vừa quan sát cửa cung.
Hôm nay là cơ hội tốt để khoe mẽ, nhất là các tiểu thư quan gia, từng người một trang phục lộng lãu, coi trộm một chút đã no mắt rồi.

Hứa Vân Noãn đi tới trước cửa cung, lập tức có cung nữ tiến lên đây dẫn Hàn phu nhân nhập điện ngồi xuống.


“Hàn phu nhân, biệt lai vô dạng?"

Bước chân của Hứa Vân Noãn chợt cứng đờ, một cổ hàn ý từ trong lòng dâng lên, dần dần đông lạnh tình tự ở đáy mắt nàng: Cái thanh âm này. . . Kế thất phu nhân của Thẩm Thanh Vu thị. . .

Hàn phu nhân quay đầu, mặt mang nụ cười đáp lại Vu thị: “Vu phu nhân hữu lễ, nhiều năm không gặp, dung mạo của phu nhân vẫn như trước."

“Trước mặt Hàn phu nhân nhắc tới dung mạo, không phải Ban môn lộng phủ sao?" Thanh âm của Vu thị ôn nhu, lời nói ra phá lệ uất thiếp, “Vị này có phải là Bảo nhi sao? Trước đây Hàn phu nhân theo Đào đại nhân rời kinh, Bảo nhi mới bốn năm tuổi, trong nháy mắt đều thành đại cô nương rồi."

Trước đây phu quân của Hàn phu nhân Đào Hàn là tòng tứ phẩm thị độc học sĩ, Thẩm Thanh cũng đã cao cư hộ bộ thượng thư vị rồi.

Lúc đó Giang Nam phát sinh tai tình, Đào Hàn biết chẩn tai bất lực, từng mấy lần thượng thư tham tấu Thẩm Thanh, cho là hộ bộ thượng thư như hắn điều khiển vật tư bất lực, để Thẩm Thanh ở trong triều rất mất mặt.

Nếu như không phải sau này Hàn phu nhân gả đi, chỉ sợ Đào Hàn sớm đã bị gạt ra khỏi triều đình, chỉ là không nghĩ tới, Đào Hàn ở ngoài nhiều năm, dĩ nhiên bằng vào chính tích ưu tú trở về kinh đô, được hoàng thượng đặc biệt thăng chức làm tả đô ngự sử, một bước bình khởi bình tọa với Thẩm Thanh, còn muốn chèn ép hắn đã là không dễ.

(Luna: Khúc này chẳng hiểu luôn, ĐH tố TT rồi sao lại nói HPN gả cho ĐH nên ĐH mới ko bị loại khỏi triều???)

Hàn phu nhân quay đầu lại nhìn Bảo nhi, ra hiệu nàng tiến lên hành lễ.

Đào Bảo nhi phá lệ nhu thuận: “Gặp qua Vu phu nhân."

Đúng lúc này, Vu thị bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, chặt chẽ nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn vừa quay đầu lại bên người Bảo nhi, nhãn thần như thấy quỷ.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại