Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 60 Chương 60 Sợ Đến Ngốc Rồi

Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 60 Chương 60 Sợ Đến Ngốc Rồi

CHƯƠNG 60: SỢ ĐẾN NGỐC RỒI

Editor: Luna Huang
“Ta tự nhiên cũng muốn che chở ngươi, chỉ là ta lo lắng có lòng không đủ lực." Nhìn đôi mắt trong suốt của Hứa Vân Noãn, ngữ khí của Mục Thiên Trù phá lệ trầm trọng.

“Đại gia gia ta nói, nếu có chí nhất định thành, chỉ cần ca ca có lòng, Mục gia nhất định sẽ bình yên vô sự." Hứa Vân Noãn nói xong phá lệ kiên định, “Trước đây được Trần Tiêu đón khỏi Thanh Nhạc sơn, ta dẫn theo không ít hành lý, ca ca cũng muốn cùng ta đi xem chút không?"

“Hành lý?" Hắn trái lại biết Hứa Vân Noãn mang rất nhiều thứ đến, nhưng cụ thể là cái gì, lại chưa từng hỏi đến.

“Không sai," Hứa Vân Noãn vung khóe môi lên, “Ca ca xem chút liền biết, Trần Tiêu cũng cùng đi chứ."

Hứa Vân Noãn nói xong, lại phát hiện Mục Trần Tiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình chưa hồi thần: “Trần Tiêu?"

“Ân?" Mục Trần Tiêu lập tức thu liễm tâm tư, sắc mặt hơi trở nên trắng.

“Ngươi làm sao vậy? Khó chịu sao?"

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn thân thiết, Mục Trần Tiêu lại cảm thấy trong lòng phảng phất là bị kim đâm vài cái.

Những ngày qua, bởi vì Hứa Vân Noãn đến, Mục gia phát sinh chuyển biến từng chút, càng ngày càng ấm áp có nhân khó, hắn cũng sa vào trong quan tâm của đối phương, dần dần ngay cả đau đớn vì hai chân tàn tật đều phảng phất có chút xa, nhưng hôm nay nghe được tin tức đại hoàng tử phong vương, mới chợt phục hồi tinh thần lại, thấy rõ búa rìu đao kích chung quanh Mục gia tùy thời chuẩn bị hạ xuống.


Vừa nghĩ tới muốn tiễn Hứa Vân Noãn ly khai, nghĩ đến sau này nàng có thể sẽ bị người khác khi dễ trong lòng của hắn, trong lòng của hắn xông lên một cổ lửa giận vô danh và thô bạo, hận không thể hủy hoại sạch sẽ mọi thứ chung quanh.

“Không có gì." Tay trong ống tay áo thật chặt nắm thành quyền, nhưng đầu ngón tay như cũ không ngừng được run run, Mục Trần Tiêu trầm đôi mắt xuống, nguyên bản hắn cảm thấy Mục gia thất bại cũng liền thất bại, nhưng lúc này hắn đột nhiên dâng lên một cổ nguyện vọng mãnh liệt, hắn muốn để Mục gia vĩnh viễn vinh quang, như vậy là có thể che chở Hứa Vân Noãn bình yên suốt đời.

“Nếu là có khó chịu gì, đúng lúc thỉnh thái y qua xem chút, nghìn vạn lần không nên gắng gượng." Hứa Vân Noãn không yên lòng căn dặn.

Mục Trần Tiêu gật đầu, khóe môi bị bám mỉm cười: “Ta nhớ rồi."

Hứa Vân Noãn nghĩ kế hoạch của chính mình, mang theo Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu một đường đi tới khố phòng của Nhưng Thu viện: “Hàn Yên mở khố phòng."

Hàn Yên nao nao, quay Hứa Vân Noãn .

Hứa Vân Noãn có chút bất minh, nhẹ nhàng mà dùng nhãn thần hỏi.

Hàn Yên thấy Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu đều nhìn lại, gương mặt nhất thời đỏ hồng, nghĩ đồ trong khố phòng cũng không phải chuyện gì xấu, liền cúi đầu tiến lên mở ra.

Thấy mấy cái rương chất đống ở cách cửa không xa, Hứa Vân Noãn chợt nháy mắt một cái, bỗng nhiên hiểu được ý trước đó của Hàn Yên là gì.

Vọng Thư Uyển.com

Đồ Mục Thiên Trù cầm đi nàng để Tiền chưởng quỹ chuộc về, hôm nay để lại trong khố phòng!

Mục Thiên Trù tự nhiên cũng nhìn thấy mấy cái rương, nhất thời nhất thời cứng ở tại chỗ: “Đây…"

Hắn và phu nhân có quan hệ cực tốt, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, như thế nào sẽ cam lòng cầm đồ nàng lưu lại? Trước khi đem đồ đưa cho Chu quản gia, hắn từng lau chùi lại một lần, lòng tràn đầy không muốn, hôm nay nhìn thấy mấy cái rương, một mắt liền nhận ra.

“Vân Noãn, ngươi…"

Hứa Vân Noãn vội vã mở miệng giải thích: “Ca ca, trước đó trong lúc vô ý ta biết người để Chu quản gia ra ngoài ra ngoài đồ, mới vừa tới Mục gia rất nhiều chuyện cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ có thể tự ý làm chủ, chuộc đồ Chu quản gia cầm về, vốn định đưa qua cho ngươi, nhưng lại lo lắng ngươi cảm thấy ta nhiều chuyện, cuối cùng kéo dài, càng không biết làm sao mở miệng, nên lưu đồ ở đây trước, còn thỉnh ca ca không nên tức giận."

Mục Thiên Trù tiến lên mở cái rương, cẩn thận nhìn một ít vàng bạc ngọc khí và đồ trang sức bên trong: “Chúng ta đều là người một nhà, ca ca cũng không sợ mất mặt, mấy thứ này đều là tẩu tử ngươi lưu lại, trước đây phải lấy chúng ra ra ngoài cầm chống đỡ Mục gia, mặt mũi này giống như là bị người tát mấy cái, vừa đau vừa khó chịu, hôm nay ngươi chuộc chúng nó về, trong lòng ta chỉ có cao hứng, làm sao sẽ tức giận?"

Hứa Vân Noãn thở dài một hơi, giơ tay lên vỗ vỗ ngực: “Ca ca không trách nhiều chuyện là tốt rồi, như thế này ta để người mang đem đồ vật qua cho ca ca."

“Không cần, mấy thứ này tặng cho ngươi đi. Vốn có đồ cưới của tẩu tử ngươi cũng là muốn truyền cho nữ nhi Mục gia, nhưng hôm nay chỉ còn lại một mình Trần Tiêu, những đồ cưới này để đó cũng phủ bụi, vào trong tay ngươi mới không mai một chúng nó."

Hứa Vân Noãn vội vã chối từ: “Đây không thể."


“Nghe ta, ngươi tốt nhất thu đồ đi. Chẳng lẽ ngươi còn ghét bỏ?"

“Tự nhiên không ghét bỏ, chỉ là những vật này là tẩu tử lưu lại, coi như là niệm tưởng trong lòng ca ca…"

“Ha ha, yên tâm đi, tẩu tử ngươi tính tình lanh lẹ, tự nhiên không sẽ để ý những tiểu tiết này, ngược lại sẽ cao hứng những đồ trang sức này có chủ nhân thích hợp."

Thấy Mục Thiên Trù nói thật tình, Hứa Vân Noãn chỉ có thể gật đầu: “Như vậy Vân Noãn cung kính nhận lấy."

Nét mặt Mục Thiên Trù nhất thời dẫn theo tiếu ý, có vẻ cực kỳ cao hứng.

Hứa Vân Noãn nhớ lại chính sự, vội vã để người dời cái rương tận cùng bên trong xuống.
“Ca ca mở nhìn một cái?"

Nhìn mặt Hứa Vân Noãn mang dáng dấp thần bí, Mục Thiên Trù nhịn không được nói đùa: “Trong này là gì, chẳng lẽ đều là tràn đầy vàng bạc?"

“Đây chính là vật trân quý hơn so với vàng bạc?"

Mục Thiên Trù mở, thấy rõ đồ vật bên trong xong, không khỏi có chút nghi hoặc: “Đây là…"

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn xuất ra một quyển tập, đưa tới tay của Mục Thiên Trù: “Ca ca tỉ mỉ xem thử nội dung bên trên đi."

Một lát sau, tay cầm tập của Mục Thiên Trù run lên, hắn nhìn lại nhìn, nhịn không được nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Đây. . . Những thứ này…"


“Lương loại(hạt giống lương thực)!" Hứa Vân Noãn tận lực nhấn mạnh, “Mấy cái rương này đều chứa lương loại bên trong, hơn nữa còn là lương loại mấy năm nay ta và đại gia gia cải tiến, sàng chọn từng đời, những hạt giống này tuy rằng không thể nói là để sản lượng lương thực gấp bội, thế nhưng thu nhiều hơn ba bốn phần vẫn có thể."

Mục Thiên Trù ngạnh sinh sinh hút lương khí một cái, dù cho biết rõ Hứa lão gia tử không phải phàm nhân, cũng như cũ nhịn không được hoài nghi lỗ tai của mình: “Ngươi nói là sự thật?"

Mười sáu năm Đại An triều kiến quốc, dân chúng sinh hoạt dần dần an ổn, nhưng người trong thiên hạ như cũ ăn không đủ no bụng.

Thời kỳ cuối của tiền triều quốc lực khó khăn, thuế má nghiêm khắc, lại thêm chi thiên tai không ngừng, dân chúng thực sự sống không nổi nữa, khởi binh tạo phản, đẩy ngã tiền triều.

Thành lập Đại An triều xong tuy khinh dao bạc phú, nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng khôi phục quốc lực không phải công của một ngày, như cũ có thật nhiều bách tính đau khổ giãy dụa.

Nếu như những lương loại này thật có thể thu hoạch lương thực nhiều hơn ba bốn phần, đủ để cho toàn bộ bách tính Đại An triều rơi vào một mảnh điên cuồng.

Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn rất nhanh tiến lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, ngươi nói là sự thật?"

“Tự nhiên sẽ không đùa giỡn trong vấn đề này." Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng sủa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mục Trần Tiêu, “Trần Tiêu, có những lương loại này, ngươi có tự tin bảo vệ Mục gia, thậm chí nói…để Mục gia lên một tầng lầu mới không?"

Trong lòng của Mục Trần Tiêu run lên, nhìn kỹ Hứa Vân Noãn, phá lệ trịnh trọng gật đầu một cái: “Có!"

Chỉ cần vượt qua thời gian gian nan nhất lúc này, để những lương loại này chân chính phát huy tác dụng, như vậy Mục gia có thể hoàn toàn xoay người!

“Được, chuyện kế tiếp, ngươi phải giúp ta tìm cách nhiều hơn, có người muốn cho Mục gia chúng ta chết, chúng ta càng phải xây lầu cao hơn mới được."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại