Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 6 Chương 6 Khuyến Quân Canh Tẫn Nhất Bôi Tửu
CHƯƠNG 6: KHUYẾN QUÂN CANH TẪN NHẤT BÔI TỬU
Editor: Luna Huang – khuyên chàng cạn hết một ly rượu
Bên trong Mục phủ, Hứa Vân Noãn vừa xuống xe ngựa, liền thấy một lão giả được đỡ bước nhanh đi tới.
Sắc mặt lão giả suy sụp vàng vọt, hai mắt lại hiện lên đỏ đậm, lúc này bước nhanh đi tới, thường thường sẽ ho khan, chính là gia gia của Mục Trần Tiêu Mục Thiên Trù.
“Nô tài gặp qua lão thái gia, thân thể của người không tốt, thế nào sốt ruột như vậy?" Chu quản gia liền vội vàng tiến lên.
Mục Thiên Trù dừng bước lại, nhìn lướt qua xe ngựa, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên người Hứa Vân Noãn: “Vừa. . . Vừa rồi không phải nói ngựa của các ngươi ở trên đường thất kinh đạp chết người sao?"
“Lão thái gia chớ lo lắng, nhờ có cô nãi nãi ở, hữu kinh vô hiểm."
Mục Thiên Trù nặng nề thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát giác trước mắt trận trận biến thành màu đen: “Tốt, tốt, không có việc gì là tốt rồi. . ."
“Vân Noãn gặp qua ca ca." Hứa Vân Noãn tiến lên, động tác nhẹ nhàng hành lễ vấn an.
“Ngươi. . . Ngươi là Vân Noãn?" Thanh âm của Mục lão gia tử có chút tối nghĩa.
Hứa Vân Noãn nhu thuận gật đầu: “Vâng."
“. . .tốt, tốt. . ." Mục lão gia tử ổn định tâm thần, mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười, “Sau này ở đây chính là nhà của ngươi, có chuyện gì cứ. . .nói với Trần Tiêu, nghìn vạn lần không nên khách khí."
Vị muội muội này thực tại là nhỏ đến để cho người ta không dám gọi a!
Trong thư của Hứa lão gia tử cũng không nói rõ ràng, vẫn là giống như trước đây, thích xem hắn nhất kinh nhất sạ, đáng tiếc hiện tại cái gì đều không thấy được.
“Đa tạ ca ca, Trần Tiêu rất là hiểu chuyện, đoạn đường này ít nhiều có hắn chiếu cố." Hứa Vân Noãn mỉm cười, má lúm đồng tiền ngọt ngọt trên má.
“Hứa lão gia tử bọn họ. . ." Giọng nói của Mục Thiên Trù rất nhẹ.
Hứa Vân Noãn nhìn thần sắc phức tạp khó phân biệt trong ánh mắt hắn, đáy mắt hiện lên một tia thở dài.
Mặc dù nàng trọng sinh, nhưng trên người các vị gia gia năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng lại không có bao nhiêu đầu mối, chỉ biết là trong triều rất nhiều chúng đều là địch nhân của ba vị gia gia, mà gia gia nguyện ý giao phó nàng cho Mục gia, vị Mục lão gia tử này tất nhiên có thể tin, nói không chừng nàng có thể từ nơi này tìm được đáp án.
“Ca ca không cần thương tâm, ba vị gia gia đều đi rất an tường, trước một ngày bọn họ ở dưới ánh trăng nâng cốc ngôn hoan, nói nước của Thanh Nhạc sơn tốt, cất rượu cũng có mùi vị thấm vào ruột gan, còn nói ngươi từ nhỏ tham rượu, có một lần ra ngoài giúp đỡ lấy rượu, trên đường trở về vừa đi vừa uống, về đến nhà còn không hơn phân nửa, đơn giản đổ thêm nước vào, sau này bị đánh một trận lớn. . ."
Mục Thiên Trù ho kịch liệt một trận, lệ ý trong hốc mắt ngang dọc: “Ba vị gia gia ỷ vào bối phận bọn họ lớn, ta đây tuổi đã cao, chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?"
Hắn nói, mắt đỏ càng lợi hại, nhìn kỹ, vai đều đang nhẹ nhàng run lập cập.
Vọng Thư Uyển.com
“Hứa lão gia tử kén ăn, rượu có thể để hắn khen, tất nhiên vô cùng tốt, Vân Noãn lấy ra đi, để ta cũng uống thử, thế nào?" Mục Thiên Trù nhìn Vân Noãn, đáy mắt mang theo cấp thiết không nói ra được.
Hứa Vân Noãn cảm thấy trong lòng chua xót, liền vội vàng gật đầu, để hộ vệ mở rương ở trên đống hành lý ra, từ bên trong lấy ra một vò rượu bọc rất kín.
Mục Thiên Trù bước nhanh đi ra phía trước, tiếp nhận vò rượu tay run nhè nhẹ, hắn mở phong, đã thấy bên trong rượu chỉ có gần một nửa.
Hứa Vân Noãn lại từ trong rương lấy một cái chén ra: “Thời gian ba vị gia gia uống rượu, bày bốn bộ chén đũa, lúc đó ta cho rằng gia gia rốt cục nguyện ý để ta nếm thử vị rượu, lại bị bọn họ ghét bỏ đẩy sang một bên. Chờ ngày thứ hai, đại gia gia trước khi đi nói, để ta đưa rượu còn dư lại cùng chén cho. . ."
Mục Thiên Trù chặt chẽ ôm vò rượu, nước mắt cuộn trào mãnh liệt rơi xuống, một tay hắn lau sạch nước mắt, trịnh trọng tiếp nhận chén rượu, đổ đầy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mi tâm của Mục Trần Tiêu khẽ động: “Gia gia. . ."
Thân thể gia gia không tốt, thái y dặn dò kỵ rượu.
Chu quản gia thở dài, nét mặt tràn đầy đau xót: “Công tử, rượu này lão thái gia phải uống."
Mục Thiên Trù còn muốn đổ thêm, Hứa Vân Noãn tiến lên ngăn cản: “Ca ca, tam gia gia nói, sau ngực của ngươi bị thương, vừa đến ngày mùa thu trời khô liền sẽ ho khan, uống một chén cho đỡ nghiện là được rồi, còn dư lại để bọn họ thế."
Hứa Vân Noãn nói xong, lấy vò qua đổ rượu còn dư lại lên mặt đất.
Mục Thiên Trù mạnh ngồi xổm người xuống, vai run rẩy lợi hại.
Lòng Hứa Vân Noãn như đao cắt, đêm hôm đó, ba vị gia gia vừa uống rượu vừa cười to, nhưng dưới ánh trăng, trong mắt của bọn họ lại hàm chứa lệ.
Nàng không phân rõ trong mắt bọn họ đến tột cùng bao hàm bao nhiêu chua xót của quá khứ, chỉ biết là, ánh mắt kia đời này nàng đều khắc cốt minh tâm.
Gia gia, các ngươi yên tâm, ta sẽ tra rõ tất cả mọi chuyện năm đó, triệt triệt để để thù báo!
Hồi lâu, Mục Thiên Trù mới đứng dậy, lệ ngân trên mặt hắn đã khô, đáy mắt thâm trầm tình tự cuồn cuộn cuộn trào mãnh liệt: “Vân Noãn yên tâm, có Mục gia ta đứng dậy, nhất định che chở ngươi một ngày, sẽ không để cho ngươi chịu thêm khổ gì nữa."
Dù cho có một ngày Mục gia ngã xuống, cũng sẽ sớm an bài cho nàng đường lui ổn thỏa nhất.
(Luna: Chương ngắn thiệt mà ta khóc nhiều thiệt, không uổng công ta quyết tâm chọn tác giả này.)