Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 216 Lúc Này Thật Không Khách Khí
CHƯƠNG 215: LÚC NÀY THẬT KHÔNG KHÁCH KHÍ
Dịch giả: Luna Wong
Chờ lúc cháo bưng lên, Đoan vương đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mục Thiên Trù cũng hơi có chút không yên lòng, hắn đã nghĩ xong, nếu cháo này khó có thể nuốt, hay khô như hồ, lúc hắn biểu đạt ý nghĩ của mình, cũng phải tận khả năng uyển chuyển, dù sao đây chính là tôn tử nhà mình lần đầu tiên dính thiện phòng.
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu vừa nói vừa cười đi tới, liền thấy Đoan vương và Mục Thiên Trù đầy mặt nghiêm túc ngồi ở một bên.
“Vân Noãn gặp qua Đoan vương điện hạ, gặp qua ca ca."
“Hứa cô nương không cần đa lễ. . . Ân? Mùi này thơm như vậy a?"
Bọn hạ nhân theo sát ở phía sau Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu, bưng cháo và thức ăn lên, bởi vậy Đoan vương trực tiếp liền ngửi thấy được hương khí nồng nặc, không khỏi kinh ngạc không ngớt.
Nét mặt của Mục Trần Tiêu không cười, có vẻ phá lệ nghiêm túc: “Điện hạ có thể bén nhạy như vậy liền ngửi thấy hương khí, tất nhiên là trong bụng quá đói, vậy chút nữa không ngại ăn thêm một chút cháo."
Mới vừa rồi nhãn thần của Đoan vương còn hiện lên tia sáng, nghe nói như thế, nhất thời trở nên kinh nghi bất định: “Trần Tiêu, cháo này là ngươi nấu sao?"
“Ân." Hắn hỗ trợ nhóm lửa, cô nãi nãi nấu, nếu như tính đại, cũng có thể miễn cưỡng nói là hắn nấu, phản chính hắn và cô nãi nãi là người một nhà.
Cô nãi nãi ở trong thiện phòng, còn nói hai người bọn họ là quần anh tụ hội nữa đó!
Quần anh tụ hội!
Hắn lần đầu tiên cảm thấy cái từ này dễ nghe như thế.
Hứa Vân Noãn cười híp mắt gật đầu, cho tôn nhi nhà mình đủ ủng hộ.
“Cháo nấu hơi nhiều, may là điện hạ tới, chút nữa lúc ăn cơm không nên khách khí."
Đoan vương yên lặng nuốt hớp nước bọt, luôn cảm giác mình đã một cước bước vào trong hố sâu.
Trong quân đội hắn ngây ngô thời gian dài, không ít nghe đám quân hán oán giận nương tử nhà mình.
Có người nói qua, nương tử nhà bọn họ không chút phẩm chất hiền lương thục đức nào, làm cơm càng tùy tâm sở dục, muốn cho cái gì thì cho cái đó, ăn cơm của người khác thì muốn tiền, ăn cơm nhà bọn họ đơn giản là muốn chết!
Trần Tiêu có thể mạnh hơn một ít đi?
Không phải đều nói nhất sự thông, bách sự minh sao?
Trần Tiêu hành quân chiến tranh rất uy phong, vận dụng các loại kế sách càng dễ như trở bàn tay, bởi vậy chứng minh, làm cơm có phải cũng có thể có một chút thiên phú hay không?
Thấy sắc mặt của Đoan vương và Mục Thiên Trù càng cứng ngắc, Hứa Vân Noãn nhẫn cười nhẫn đến càng khổ cực, nàng sợ bản thân lộ ra, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác phân phó hạ nhân.
“Mau lên cơm cho Đoan vương điện hạ và ca ca, đổi chén lớn một chút."
Đoan vương vội vã khách khí: “Hứa cô nương không cần cố ý phiền phức, chén nhỏ là được, trước khi tới ta đã ăn không ít điểm tâm, lúc này còn cảm thấy trong bụng rất trướng!"
Huynh đệ nhà mình lần đầu xuống bếp, dù cho biết rõ có độc, cũng phải cười ủng hộ.
Nghĩ tới đây, Đoan vương không rõ mọc lên một cổ tình tự tự ngạo, toàn bộ Đại An triều, sợ rằng cũng tìm không ra huynh đệ tốt hơn huynh đệ của hắn nữa.
Hứa Vân Noãn cười trả lời: “Điện hạ không cần khách khí như vậy."
“Không có, lần này ta không phải khách khí, chỉ là ăn ngay nói thật." Hắn thực sự muốn một chén nhỏ!
Hứa Vân Noãn lại làm bộ nghe không hiểu, trực tiếp sai người đổi chén lớn.
Mục Thiên Trù tựa hồ cũng muốn nói cái gì, nhưng ngước mắt liền đối mặt với sắc mặt thanh lãnh của tôn nhi nhà mình, trong một sát na nuốt lời muốn nói xuống bụng.
Bookwaves.com
Quên đi, nhớ năm xưa dạng khổ nào mà chưa từng chịu chứ, không phải là nếm thử cháo tôn nhi của mình lần đầu nấu sao? Cùng lắm thì lại để cho Vân Noãn làm chút dược thiện, giúp mình điều dưỡng thân thể, phản chính đều đến tuổi này rồi.
Đợi được cháo được múc vào trong chén, Đoan vương và Mục Thiên Trù không khỏi mục trừng khẩu ngốc.
Cháo này phẩm tương thật sự quá tốt!
Vừa nhìn liền biết nấu vừa lửa, cả chén cháo có vẻ có chút rất sệt, bên trong là gạo, đậu đỏ, còn có thể thấy hạt sen, cẩu kỷ thượng đẳng, nhan sắc có chút phong phú, hơn nữa vị đạo cực kỳ thơm, để người ngửi một cái, liền cảm giác toàn bộ khẩu vị đều mở ra.
“Trần Tiêu, cháo này thật là ngươi nấu sao?"
Chẳng lẽ huynh đệ nhà mình có thiên phú dị bẩm? Năng lực nấu cơm của hắn, còn tốt hơn cả chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường sao?
Đoan vương cảm thấy chuyện này càng ngày càng hư huyễn.
Mục Thiên Trù không có gấp nói, ngược lại cầm một cái thìa sứ trắng, từ từ thành múc một thìa cháo cho vào trong miệng.
Cháo nấu nóng hổi, lúc này muốn ăn, chỉ có thể dùng thìa dọc theo thành chén từ từ múc theo chiều vào trong, cháo nóng hổi vào miệng, mang theo mùi gạo nồng hậu và hương khí táo đỏ ngọt ngào.
Mục Thiên Trù thổi hơi nóng uống hai ngụm, lúc này mới nói: “Điện hạ yên tâm đi, cháo này vừa nhìn đó là Vân Noãn nấu, Trần Tiêu nhiều lắm là ở một bên giúp đỡ nhóm lửa thôi."
Bọn hạ nhân bưng từng đĩa từng đĩa thức ăn tinh sảo lên bàn.
Hứa Vân Noãn ở một bên cười, đơn giản không giấu diếm nữa: “Ca ca cũng không thể bỏ quên công lao của Trần Tiêu, hôm nay hắn nhóm lửa rất tốt."
“Xem ra nghiên cứu không ít." Mục Thiên Trù cười đánh tôn nhi nhà mình.
Bên tai của Mục Trần Tiêu hơi phiếm hồng, nét mặt lại bất động như núi.
Hắn còn chưa nghĩ ra nên nói tâm tư của mình cho gia gia như thế nào, hay hoặc là, hắn có tâm tư với cô nãi nãi thì đã có sao đâu?
Bằng vào thân thể tàn tật bây giờ của hắn, đâu xứng với quang mang rạng rỡ của đối phương chứ?
Không nói cũng được.
Như vậy, Đoan vương liền không khách khí, thậm chí trong lòng âm thầm may mắn, bản thân vừa rồi khách khí không cần thay đổi chén lớn, Hứa Vân Noãn không có nghe hắn.
“Ngon, Hứa cô nương, cháo này thêm táo đỏ sao?"
“Mùa xuân vạn vật sinh sôi, thêm chút táo đỏ bổ khí nuôi máu, điện hạ không thích cái mùi này sao?"
“Không có, chỉ là không có thấy táo đỏ, nên rất là tò mò."
Bookwaves.com
“Táo đỏ sau khi nấu xong vỏ ngoài vẫn cứng, cho nên ta liền để người lột vỏ ngoài, lấy ruột táo đỏ để vào trong cháo, lo lắng quá ngọt, điện hạ và ca ca sẽ không thích, nên cho ít mấy viên."
“Hứa cô nương thực sự tâm tư lả lướt."
“Điện hạ khen trật rồi."
Một bữa cơm ăn khách và chủ đều vui mừng, sau khi Đoan vương ăn xong cháo trong tay, lại để cho người múc thêm mấy thìa.
“Điện hạ không phải ăn điểm tâm rồi, trong bụng rất trướng sao?" Thanh âm của Mục Trần Tiêu hơi lộ ra thanh lãnh.
Đoan vương không thèm để ý bị nhà mình huynh đệ trêu đùa chút nào: “Tuổi ta còn trẻ lực tráng, tiêu hóa cực nhanh, mới vừa rồi còn một bụng điểm tâm đó, nói chuyện có chút xíu đã đói bụng!"
Mục Trần Tiêu giương mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Đoan vương vì một miếng ăn, kéo luôn mặt mũi, ném xuống đất.
Ăn uống no đủ, Đoan vương từ từ thưởng thức trà, đây mới nhớ tới chính sự.
“Đúng rồi, lần này ta qua đây, là muốn thương lượng với các ngươi chuyện Thanh Tuyền sơn một chút."
“Điện hạ cũng nghe nói đồn đãi ngày gần đây trong kinh thành?"
“Không sai, lời đồn đãi truyền có chút thái quá, nói là nước trên Thanh Tuyền sơn có thể trị bách bệnh, ta lo lắng có người sẽ làm văn trong đó."
Nói đến chính sự, thần sắc trên mặt Đoan vương liền nghiêm túc.
“Điện hạ không cần lo lắng, ta đã nghĩ xong biện pháp, để người hỗ trợ giải thích." Hứa Vân Noãn mỉm cười nói.
“Làm sáng tỏ?"
“Không sai."
“Hứa cô nương tìm người phương nào?"
“Đại phu tọa chẩn Hồi Xuân đường Ôn Như Xuân."
“Dĩ nhiên là Ôn đại phu?" Đoan vương hơi có chút ngoài ý muốn, “Vị Ôn đại phu này ở trong kinh thành rất nổi danh, danh vọng trong bách tính cũng cao, trong ngày thường hắn cương trực ghét dua nịnh, cũng không nịnh hót, bất kể là quan to hiển quý hay là bình dân khất cái, ở trong Hồi Xuân đường đều có thể có được trị liệu bình đẳng. Nếu Hứa cô nương có thể mời được hắn hỗ trợ làm sáng tỏ, như vậy sự tình dễ làm rồi."
Chỉ bất quá hắn còn chưa có xuất lực, sự tình đã giải quyết rồi, cảm giác mình có chút không bận nỗi!